Chương 114:
Quyết Tuyệt
25/09/2021
Ngôn Cảnh Tắc rất rõ ràng, chuyện tìm thế thân chuyện nếu để Giản Vân Tu biết, Giản Vân Tu chắc chắn tức giận.
Đừng nhìn Giản Vân Tu ở trước mặt hắn một bộ dáng mềm mại, trong lòng y kỳ thật có một bàn cân.
Chuyện khác không nói, Giản gia đối với y không tốt, y cũng không đề cập Giản gia, Ngôn Cảnh Tắc thậm chí từ Vu Diệp biết được, Giản Vân Tu ghi sổ lại tiền Giản gia cho y, còn để dành một số tiền, chuẩn bị trả về.
Bởi vì nguyên nhân này, hắn vẫn luôn không dám nói ra chuyện Đổng Thanh Lâm, nhưng không nói cũng không được.
Giản Vân Tu nếu là từ chỗ hắn biết được chuyện Đổng Thanh Lâm thì còn tốt hơn một chút, nếu Giản Vân Tu từ nơi khác biết chuyện này, nếu có người thêm mắm thêm muối nói cái gì…… Giản Vân Tu còn có thể tha thứ cho hắn sao?
“Hôm qua Vu Diệp nhận một công việc cho em, bảo em đi đàn dương cầm, phí lên sân khấu đến 50 vạn, phí em lên sân khấu tăng rồi!” Giản Vân Tu vui vẻ mà nói.
Trước khi sự kiện Thiên Thượng Nhân Gian phát sinh, cũng có người mời y đi đàn dương cầm, bất quá khi đó phí lên sân khấu của y chỉ có hai mươi vạn.
Bởi vì nguyên nhân bản thân, Giản Vân Tu không có ký hợp đồng với công ty trở thành chức nghiệp dương cầm gia, không có công ty bảo hộ, phí lên sân khấu tất nhiên không cao.
Còn nhà tài trợ gì đó, bởi vì cần phải tham gia hoạt động tương quan của nhãn hiệu đó, y cũng không muốn nhận.
Hiện tại làm ầm ĩ một phen, tuy nói come out nhất định có ảnh hưởng đến sự nghiệp của y, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn như vậy.
Mọi người đối với những người làm nghệ thuật luôn càng thêm khoan dung, cảm thấy tính hướng của người ta khác với người thường là chuyện bình thường, thậm chí bởi vì Giản Vân Tu hiện tại danh khí lớn, phí lên sân khấu còn tăng lên.
Giản Vân Tu không suy nghĩ mấy thứ loanh quanh lòng vòng trong đó, chỉ là cảm thấy thật cao hứng: “Về sau mỗi tháng em đều có thể đi đàn vài lần, như vậy liền có tiền rồi!” Ngôn Cảnh Tắc vì y tiêu một trăm vạn, y thực mau có thể kiếm trở về, còn có thể kiếm càng nhiều hơn!
“Đúng vậy, Vân Tu nhà anh đặc biệt lợi hại.” Ngôn Cảnh Tắc cười hôn hôn Giản Vân Tu, biểu tình trở nên nghiêm túc hơn: “Vân Tu, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện gì?” Giản Vân Tu nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc nghiêm túc, có hơi bất an.
“Trước đó anh đã làm một chuyện rất hồ đồ.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Ngôn Cảnh Tắc cũng không giấu giếm, bình dị, liền nói ra chuyện nguyên chủ tìm thế thân: “Anh thật thích em lại tự ti không dám tới tìm em, vẫn luôn yên lặng chú ý em, sau đó có một lần trong lúc vô ý anh nhìn thấy một người lớn lên rất giống em, cũng biết đàn dương cầm, liền tiêu tiền để hắn giả làm em……”
Ngôn Cảnh Tắc nói ra vô cùng khách quan —— Giản Vân Tu nên biết sự thật.
Kết quả, hắn nói đến mấy năm nay, hắn thường xuyên đi nghe Đổng Thanh Lâm đàn, Giản Vân Tu chớp chớp mắt, nước mắt trong suốt liền từ trong ánh mắt y trào ra.
Ngôn Cảnh Tắc đau lòng không chịu được, thò lại gần liền thơm trên giọt nước mắt đang chảy xuống kia: “Vân Tu, thật xin lỗi em…… Nhưng anh thề, anh chỉ nghe hắn đàn dương cầm mà thôi, cái gì cũng chưa làm với hắn! Tuyệt đối không có quan hệ không chính đáng!”
Nguyên chủ cái khác không được, điểm này vẫn là đáng để tán thưởng!
“Anh cũng chỉ nghe em đàn dương cầm mà thôi.” Giản Vân Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Nước mắt y rơi xuống, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, cứ an an tĩnh tĩnh như vậy mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Nhưng bộ dáng này của y càng làm người ta đau lòng.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Kia không giống, anh yêu em, anh sẽ thơm em, anh và hắn thì không giống vậy. Khi đó anh hồ đồ, làm chuyện ngu xuẩn, nhưng em phải tin tưởng anh, người anh yêu chỉ có một mình em, cũng vĩnh viễn chỉ có em, anh thề.”
Giản Vân Tu nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc ôm người vào trong ngực: “Vân Tu, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.” Giản Vân Tu chớp chớp mắt: “Em vốn dĩ cũng không nên trách anh, khi đó chúng ta không ở bên nhau, cho dù anh có ở bên người khác cũng không phải là sai… Nhưng em vẫn rất khó chịu.”
Ngôn Cảnh Tắc thơm mặt y, thơm đến nước mắt trên mặt y đều không còn, Giản Vân Tu lại nói: “Hơn nữa em cũng luyến tiếc tách khỏi anh, giận cũng vô dụng, nhưng em còn giận.”
“Vân Tu……” Ngôn Cảnh Tắc lại kêu một tiếng.
Giản Vân Tu đột nhiên đứng lên, nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Anh đi ra ngoài trước đi, em muốn một mình yên lặng một chút, chờ em nghĩ thông suốt thì tốt rồi.”
Ngôn Cảnh Tắc cứ như vậy bị Giản Vân Tu đẩy ra khỏi phòng đàn.
“Vân Tu, anh chờ ở bên ngoài, nếu em giận có thể đánh anh, đừng tức giận hỏng bản thân mình…”
Ngôn Cảnh Tắc nói nói đến một nửa đã bị Giản Vân Tu đánh gãy: “Em luyến tiếc đánh anh.”
Sau đó cửa phòng đàn liền đóng lại trước mặt Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn cánh cửa này, nghĩ nghĩ, cuối cùng dọn cái ghế ngồi xuống trước cửa.
Phòng này của nguyên chủ cách âm vô cùng tốt, nhưng dù sao cũng ngồi gần, âm thanh trong phòng đàn vẫn có thể nghe được.
Giản Vân Tu ở bên trong đàn dương cầm.
Trước đó Ngôn Cảnh Tắc nghe y đàn qua rất nhiều bản dương cầm, những bản nhạc đó có vui sướng, cũng có triền miên, nhưng hắn chưa từng nghe qua Giản Vân Tu đàn bản nhạc nào kịch liệt như vậy.
Hiện giờ tiếng đàn này hắn chỉ cách cửa nghe được một chút, liền phảng phất như bản thân đang ở trong mưa rền gió dữ.
Giản Vân Tu thật sự rất giận!
Giản Vân Tu ngay từ đầu đàn đều là bản nhạc hoàn chỉnh, sau lại bắt đầu đứt quãng mà đàn.
Nghe được đoạn âm thanh kia, trong lòng Ngôn Cảnh Tắc bất ổn —— Giản Vân Tu giận như vậy, nếu không muốn tha thứ cho hắn, vậy phải làm sao cho phải?
Lòng Ngôn Cảnh Tắc bồn chồn, mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, liền xuống lầu làm đồ ăn, lại bưng lên, thừa dịp tiếng đàn dừng lại gõ cửa: “Vân Tu, nên ăn cơm rồi.”
Chỉ trong chốc lát, cửa liền mở ra, Giản Vân Tu từ bên trong ra tới, vào WC rửa sạch tay, lúc này mới ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn cơm.
“Vân Tu, hôm nay đã nói muốn ghi âm một đoạn đăng lên mạng, chờ lát anh thu cho em?” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Được.” Giản Vân Tu không phản đối, đầu gỗ ngơ ngác gật gật.
Ngôn Cảnh Tắc có loại cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đáng tiếc hắn thở dài quá sớm rồi.
Ăn cơm xong, Giản Vân Tu và hắn cùng nhau ghi âm.
Thời điểm ghi âm, hắn nói chuyện với Giản Vân Tu, Giản Vân Tu đều sẽ trả lời, nhưng Giản Vân Tu cả người cũng chưa có tinh thần, ngay cả bản nhạc muốn thu cũng thay đổi, Giản Vân Tu đem một bản nhạc vốn tương đối vui sướng đổi thành một bản khiến người nghe cảm thấy thương tâm.
Chờ thu âm xong, Giản Vân Tu còn không để ý tới Ngôn Cảnh Tắc, y ngồi trước dương cầm, tiếp tục đàn tấu.
Y đàn tấu nốt nhạc rất hỗn loạn, nghe cũng làm người cảm thấy không vui, trong lòng ê ẩm……
Đàn đàn, Giản Vân Tu đàn càng ngày càng trôi chảy, cuối cùng, một bản nhạc hoàn chỉnh từ trên tay y trút ra.
Mà lúc này đã mười giờ tối, đồng hồ báo thức nhắc nhở bọn họ đi ngủ rốt cuộc vang lên.
Giản Vân Tu tắm rửa một cái ít nhất cũng phải một giờ, nên đi chuẩn bị ngủ.
Ngôn Cảnh Tắc đang định nhắc nhở Giản Vân Tu một chút, liền nhìn thấy Giản Vân Tu dừng lại không đàn nữa.
“Vân Tu, nên ngủ.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Giản Vân Tu gật gật đầu, đột nhiên nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Sao anh không hôn em?” Trước kia vào lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đều sẽ tới thơm y, bảo y đi ngủ.
Còn có thể thơm? Ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc sáng lên, lập tức ôm lấy người yêu mình, hôn y bốn cái: “Vân Tu, thực xin lỗi.”
“Anh không cần xin lỗi, em cũng không thể trách ngươi, em chỉ là tự mình không cao hứng…… Nhưng mà hiện tại khá hơn nhiều, em muốn viết một bản nhạc, đưa vào album.” Giản Vân Tu nghiêm túc mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, chém đinh chặt sắt mà nói: “Bản nhạc này tên là ‘Ghen’!”
Ngôn Cảnh Tắc; “……”
Giản Vân Tu đây là ghen tị, Giản Vân Tu ghen vẫn đáng yêu như vậy.
Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ như vậy, Giản Vân Tu lại đột nhiên ôm lấy hắn, cắn một cái lên miệng hắn: “Em quên chuyện này rồi, về sau anh cũng đừng nói nữa.”
“Được.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Giản Vân Tu cắn xong, buông Ngôn Cảnh Tắc ra liền chạy: “Em đi tắm!”
Giản Vân Tu nói quên chuyện này, thật đúng là hoàn toàn không đề cập tới, thời điểm đối với Ngôn Cảnh Tắc, thái độ vẫn như lúc trước.
Nhưng y đem bản nhạc đặt tên là ‘Ghen’ kia viết xong, còn hạ quyết tâm muốn bỏ vào album.
Ngôn Cảnh Tắc còn có thể thế nào? Hắn chỉ có thể nhắc nhở Giản Vân Tu, những bản nhạc này phải bảo mật, không thể để cho người khác nghe được.
Giản Vân Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Mấy bản này em mới chỉ đàn cho anh nghe.”
“Cũng đúng.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.
Ngôn Cảnh Tắc cười đến thật sự quá đẹp, Giản Vân Tu cũng nhịn không được cười rộ lên.
Giản Vân Tu thừa nhận, sau khi biết chuyện Đổng Thanh Lâm, trong lòng y rất khó chịu, chua xót.
Tuy Ngôn Cảnh Tắc nói hắn cùng Đổng Thanh Lâm không có gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến lúc Đổng Thanh Lâm đàn dương cầm, Ngôn Cảnh Tắc cũng sẽ ở bên cạnh nhìn, còn nhìn suốt hai năm, y liền khó chịu.
Bất quá khi đó bọn họ còn chưa ở bên nhau, y không có đạo lý khó dễ Ngôn Cảnh Tắc.
Cho nên sau khi phát tiết một hồi, y liền buông chuyện này ra, không nhắc lại nữa.
Y chung quy không thể vì chuyện này mà rời khỏi Ngôn Cảnh Tắc… Vậy chỉ có thể quên thôi!
Có rảnh không bằng suy nghĩ chuyện khác… Tỷ như kiếm tiền gì đó.
Thời điểm Giản Vân Tu dọn đến biệt thự được 40 ngày, Vu Diệp tới đón y, đưa y đi tham gia một buổi hội diễn tấu.
Giản Vân Tu thay quần áo chỉn chu, mang bao tay, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi, thời điểm trở về cả người lại có điểm buồn bã ỉu xìu.
“Hôm nay thật nhiều người nói chuyện với em, em căn bản không quen biết bọn họ.”
“Bọn họ còn vẫn luôn hỏi em chuyện Ngôn Cảnh Tắc, thật phiền.”
“Em càng thích ở nhà hơn.”
……
Vu Diệp nghe được Giản Vân Tu oán giận, liền nói ngay: “Vân Tu anh yên tâm, tôi sẽ không nhận nhiều công việc cho anh, Ngôn thiếu nói, hội diễn tấu như vậy một tháng nhiều nhất anh đi một lần thôi.”
Ánh mắt Giản Vân Tu sáng lên, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, có hơi phát sầu: “Tôi đây kiếm tiền có thể quá ít không? Đúng rồi tiền trước đó tôi còn chưa cho Ngôn Cảnh Tắc……”
“Ngôn thiếu không thiếu chút tiền ấy của anh đâu.” Vu Diệp nói, đang nói, cậu đột ngột giẫm phanh lại, sau đó nhíu mày nhìn người ngăn trước đầu xe: “Người này là ai vậy trời, sao đón xe mình!”
May mắn là sắp đến tiểu khu của Ngôn Cảnh Tắc, cậu đã giảm bớt tốc độ xe, bằng không sẽ xảy ra chuyện!
Vu Diệp đang nổi giận, liền nhìn thấy người nọ đi đến cạnh xe cậu, gõ gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ xe trượt xuống, giọng người nọ cũng truyền vào trong xe: “Giản Vân Tu ở trong xe đúng không? Tôi là Đổng Thanh Lâm, không biết anh nghe qua tên của tôi chưa…… Chúng ta nói chuyện được chứ?”
Giản Vân Tu ngẩng đầu, liền thấy được một gương mặt có hơi giống mình.
Biệt thự Ngôn Cảnh Tắc.
Biệt thự này phòng khách thật rộng rãi, bày sofa giá trị xa xỉ, nhưng Giản Vân Tu không thích ngồi.
Thậm chí khi có khách đến, y cũng chọn tiếp đãi ở phòng ăn.
Lúc này, y ngồi ở một đầu bàn ăn sáu người, mà ngồi đầu kia là Đổng Thanh Lâm.
Đổng Thanh Lâm đánh giá Giản Vân Tu.
Giản Vân Tu lớn tuổi hơn hắn ta, nhưng dù sao cũng trong ổ phú quý mà, nhìn gương mặt kia, dù nói nhỏ hơn hắn ta cũng không có vấn đề gì.
Trong lòng hắn ta không thể tránh né mà dâng lên một cỗ ghen ghét.
Hai đời, Giản Vân Tu đều mạng tốt như vậy, mạng y đời này còn càng tốt hơn nữa.
Trong lòng dâng lên một cỗ ghen tị nồng đậm, Đổng Thanh Lâm có chút không rõ tại sao lại như vậy.
Hắn ta trọng sinh, chiếm hết tiên cơ, kết quả thì sao? Hắn ta muốn cho đóa bạch liên hoa này một chút giáo huấn, ngược lại làm mức độ nổi tiếng của người ta lớn hơn nữa.
Hắn ta hao hết tâm tư mới tranh thủ đến cơ hội ra mắt, công ty còn định đem hắn ta đóng gói thành “Tiểu Giản Vân Tu”, bảo hắn ta học theo Giản Vân Tu.
Dựa vào cái gì Giản Vân Tu cả hai đời đều đè nặng hắn ta?
“Cậu muốn nói chuyện gì với tôi?” Đổng Thanh Lâm vẫn luôn không nói chuyện, Giản Vân Tu liền chủ động hỏi.
Lúc này, Vu Diệp đã pha hai ly trà, chính mình một ly, cho Đổng Thanh Lâm một ly, cho Giản Vân Tu…… Vu Diệp cho y một chai nước khoáng.
Đồ ăn nước uống đóng gói chân không, Giản Vân Tu đều có thể không hề chướng ngại mà ăn uống.
“Giản Vân Tu, Ngôn Cảnh Tắc đã từng cùng tôi ở bên nhau hai năm, anh biết chứ?” Đổng Thanh Lâm nhìn về phía Giản Vân Tu.
Hắn ta đời trước cũng cùng Giản Vân Tu đối mặt qua, vào lúc Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên muốn chia tay hắn ta, đi tìm Giản Vân Tu.
Hắn ta không thể tiếp thu kết quả này, liền tìm đến Giản Vân Tu, cũng giống hôm nay cản xe lại, nhưng Giản Vân Tu căn bản không đáp ứng yêu cầu nói chuyện với hắn ta, thậm chí căn bản không để ý tới hắn ta, mãi cho đến hắn ta cầu xin Giản Vân Tu đem Ngôn Cảnh Tắc cho hắn ta, Giản Vân Tu mới để ý đến hắn ta, hỏi hắn ta chuyện Ngôn Cảnh Tắc.
Hắn ta nói, hậu quả chính là Ngôn Cảnh Tắc ồn ào một trận với hắn ta, hận hắn ta đem chuyện bọn họ nói cho Giản Vân Tu…
Hôm nay thái độ Giản Vân Tu không giống như thường, nghe được tên hắn ta liền tính toán nói chuyện với hắn ta…… Giản Vân Tu đã biết hắn ta tồn tại sao?
Đừng nhìn Giản Vân Tu ở trước mặt hắn một bộ dáng mềm mại, trong lòng y kỳ thật có một bàn cân.
Chuyện khác không nói, Giản gia đối với y không tốt, y cũng không đề cập Giản gia, Ngôn Cảnh Tắc thậm chí từ Vu Diệp biết được, Giản Vân Tu ghi sổ lại tiền Giản gia cho y, còn để dành một số tiền, chuẩn bị trả về.
Bởi vì nguyên nhân này, hắn vẫn luôn không dám nói ra chuyện Đổng Thanh Lâm, nhưng không nói cũng không được.
Giản Vân Tu nếu là từ chỗ hắn biết được chuyện Đổng Thanh Lâm thì còn tốt hơn một chút, nếu Giản Vân Tu từ nơi khác biết chuyện này, nếu có người thêm mắm thêm muối nói cái gì…… Giản Vân Tu còn có thể tha thứ cho hắn sao?
“Hôm qua Vu Diệp nhận một công việc cho em, bảo em đi đàn dương cầm, phí lên sân khấu đến 50 vạn, phí em lên sân khấu tăng rồi!” Giản Vân Tu vui vẻ mà nói.
Trước khi sự kiện Thiên Thượng Nhân Gian phát sinh, cũng có người mời y đi đàn dương cầm, bất quá khi đó phí lên sân khấu của y chỉ có hai mươi vạn.
Bởi vì nguyên nhân bản thân, Giản Vân Tu không có ký hợp đồng với công ty trở thành chức nghiệp dương cầm gia, không có công ty bảo hộ, phí lên sân khấu tất nhiên không cao.
Còn nhà tài trợ gì đó, bởi vì cần phải tham gia hoạt động tương quan của nhãn hiệu đó, y cũng không muốn nhận.
Hiện tại làm ầm ĩ một phen, tuy nói come out nhất định có ảnh hưởng đến sự nghiệp của y, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn như vậy.
Mọi người đối với những người làm nghệ thuật luôn càng thêm khoan dung, cảm thấy tính hướng của người ta khác với người thường là chuyện bình thường, thậm chí bởi vì Giản Vân Tu hiện tại danh khí lớn, phí lên sân khấu còn tăng lên.
Giản Vân Tu không suy nghĩ mấy thứ loanh quanh lòng vòng trong đó, chỉ là cảm thấy thật cao hứng: “Về sau mỗi tháng em đều có thể đi đàn vài lần, như vậy liền có tiền rồi!” Ngôn Cảnh Tắc vì y tiêu một trăm vạn, y thực mau có thể kiếm trở về, còn có thể kiếm càng nhiều hơn!
“Đúng vậy, Vân Tu nhà anh đặc biệt lợi hại.” Ngôn Cảnh Tắc cười hôn hôn Giản Vân Tu, biểu tình trở nên nghiêm túc hơn: “Vân Tu, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện gì?” Giản Vân Tu nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc nghiêm túc, có hơi bất an.
“Trước đó anh đã làm một chuyện rất hồ đồ.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Ngôn Cảnh Tắc cũng không giấu giếm, bình dị, liền nói ra chuyện nguyên chủ tìm thế thân: “Anh thật thích em lại tự ti không dám tới tìm em, vẫn luôn yên lặng chú ý em, sau đó có một lần trong lúc vô ý anh nhìn thấy một người lớn lên rất giống em, cũng biết đàn dương cầm, liền tiêu tiền để hắn giả làm em……”
Ngôn Cảnh Tắc nói ra vô cùng khách quan —— Giản Vân Tu nên biết sự thật.
Kết quả, hắn nói đến mấy năm nay, hắn thường xuyên đi nghe Đổng Thanh Lâm đàn, Giản Vân Tu chớp chớp mắt, nước mắt trong suốt liền từ trong ánh mắt y trào ra.
Ngôn Cảnh Tắc đau lòng không chịu được, thò lại gần liền thơm trên giọt nước mắt đang chảy xuống kia: “Vân Tu, thật xin lỗi em…… Nhưng anh thề, anh chỉ nghe hắn đàn dương cầm mà thôi, cái gì cũng chưa làm với hắn! Tuyệt đối không có quan hệ không chính đáng!”
Nguyên chủ cái khác không được, điểm này vẫn là đáng để tán thưởng!
“Anh cũng chỉ nghe em đàn dương cầm mà thôi.” Giản Vân Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Nước mắt y rơi xuống, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, cứ an an tĩnh tĩnh như vậy mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Nhưng bộ dáng này của y càng làm người ta đau lòng.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Kia không giống, anh yêu em, anh sẽ thơm em, anh và hắn thì không giống vậy. Khi đó anh hồ đồ, làm chuyện ngu xuẩn, nhưng em phải tin tưởng anh, người anh yêu chỉ có một mình em, cũng vĩnh viễn chỉ có em, anh thề.”
Giản Vân Tu nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc ôm người vào trong ngực: “Vân Tu, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.” Giản Vân Tu chớp chớp mắt: “Em vốn dĩ cũng không nên trách anh, khi đó chúng ta không ở bên nhau, cho dù anh có ở bên người khác cũng không phải là sai… Nhưng em vẫn rất khó chịu.”
Ngôn Cảnh Tắc thơm mặt y, thơm đến nước mắt trên mặt y đều không còn, Giản Vân Tu lại nói: “Hơn nữa em cũng luyến tiếc tách khỏi anh, giận cũng vô dụng, nhưng em còn giận.”
“Vân Tu……” Ngôn Cảnh Tắc lại kêu một tiếng.
Giản Vân Tu đột nhiên đứng lên, nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Anh đi ra ngoài trước đi, em muốn một mình yên lặng một chút, chờ em nghĩ thông suốt thì tốt rồi.”
Ngôn Cảnh Tắc cứ như vậy bị Giản Vân Tu đẩy ra khỏi phòng đàn.
“Vân Tu, anh chờ ở bên ngoài, nếu em giận có thể đánh anh, đừng tức giận hỏng bản thân mình…”
Ngôn Cảnh Tắc nói nói đến một nửa đã bị Giản Vân Tu đánh gãy: “Em luyến tiếc đánh anh.”
Sau đó cửa phòng đàn liền đóng lại trước mặt Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn cánh cửa này, nghĩ nghĩ, cuối cùng dọn cái ghế ngồi xuống trước cửa.
Phòng này của nguyên chủ cách âm vô cùng tốt, nhưng dù sao cũng ngồi gần, âm thanh trong phòng đàn vẫn có thể nghe được.
Giản Vân Tu ở bên trong đàn dương cầm.
Trước đó Ngôn Cảnh Tắc nghe y đàn qua rất nhiều bản dương cầm, những bản nhạc đó có vui sướng, cũng có triền miên, nhưng hắn chưa từng nghe qua Giản Vân Tu đàn bản nhạc nào kịch liệt như vậy.
Hiện giờ tiếng đàn này hắn chỉ cách cửa nghe được một chút, liền phảng phất như bản thân đang ở trong mưa rền gió dữ.
Giản Vân Tu thật sự rất giận!
Giản Vân Tu ngay từ đầu đàn đều là bản nhạc hoàn chỉnh, sau lại bắt đầu đứt quãng mà đàn.
Nghe được đoạn âm thanh kia, trong lòng Ngôn Cảnh Tắc bất ổn —— Giản Vân Tu giận như vậy, nếu không muốn tha thứ cho hắn, vậy phải làm sao cho phải?
Lòng Ngôn Cảnh Tắc bồn chồn, mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, liền xuống lầu làm đồ ăn, lại bưng lên, thừa dịp tiếng đàn dừng lại gõ cửa: “Vân Tu, nên ăn cơm rồi.”
Chỉ trong chốc lát, cửa liền mở ra, Giản Vân Tu từ bên trong ra tới, vào WC rửa sạch tay, lúc này mới ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn cơm.
“Vân Tu, hôm nay đã nói muốn ghi âm một đoạn đăng lên mạng, chờ lát anh thu cho em?” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Được.” Giản Vân Tu không phản đối, đầu gỗ ngơ ngác gật gật.
Ngôn Cảnh Tắc có loại cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đáng tiếc hắn thở dài quá sớm rồi.
Ăn cơm xong, Giản Vân Tu và hắn cùng nhau ghi âm.
Thời điểm ghi âm, hắn nói chuyện với Giản Vân Tu, Giản Vân Tu đều sẽ trả lời, nhưng Giản Vân Tu cả người cũng chưa có tinh thần, ngay cả bản nhạc muốn thu cũng thay đổi, Giản Vân Tu đem một bản nhạc vốn tương đối vui sướng đổi thành một bản khiến người nghe cảm thấy thương tâm.
Chờ thu âm xong, Giản Vân Tu còn không để ý tới Ngôn Cảnh Tắc, y ngồi trước dương cầm, tiếp tục đàn tấu.
Y đàn tấu nốt nhạc rất hỗn loạn, nghe cũng làm người cảm thấy không vui, trong lòng ê ẩm……
Đàn đàn, Giản Vân Tu đàn càng ngày càng trôi chảy, cuối cùng, một bản nhạc hoàn chỉnh từ trên tay y trút ra.
Mà lúc này đã mười giờ tối, đồng hồ báo thức nhắc nhở bọn họ đi ngủ rốt cuộc vang lên.
Giản Vân Tu tắm rửa một cái ít nhất cũng phải một giờ, nên đi chuẩn bị ngủ.
Ngôn Cảnh Tắc đang định nhắc nhở Giản Vân Tu một chút, liền nhìn thấy Giản Vân Tu dừng lại không đàn nữa.
“Vân Tu, nên ngủ.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Giản Vân Tu gật gật đầu, đột nhiên nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Sao anh không hôn em?” Trước kia vào lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đều sẽ tới thơm y, bảo y đi ngủ.
Còn có thể thơm? Ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc sáng lên, lập tức ôm lấy người yêu mình, hôn y bốn cái: “Vân Tu, thực xin lỗi.”
“Anh không cần xin lỗi, em cũng không thể trách ngươi, em chỉ là tự mình không cao hứng…… Nhưng mà hiện tại khá hơn nhiều, em muốn viết một bản nhạc, đưa vào album.” Giản Vân Tu nghiêm túc mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, chém đinh chặt sắt mà nói: “Bản nhạc này tên là ‘Ghen’!”
Ngôn Cảnh Tắc; “……”
Giản Vân Tu đây là ghen tị, Giản Vân Tu ghen vẫn đáng yêu như vậy.
Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ như vậy, Giản Vân Tu lại đột nhiên ôm lấy hắn, cắn một cái lên miệng hắn: “Em quên chuyện này rồi, về sau anh cũng đừng nói nữa.”
“Được.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Giản Vân Tu cắn xong, buông Ngôn Cảnh Tắc ra liền chạy: “Em đi tắm!”
Giản Vân Tu nói quên chuyện này, thật đúng là hoàn toàn không đề cập tới, thời điểm đối với Ngôn Cảnh Tắc, thái độ vẫn như lúc trước.
Nhưng y đem bản nhạc đặt tên là ‘Ghen’ kia viết xong, còn hạ quyết tâm muốn bỏ vào album.
Ngôn Cảnh Tắc còn có thể thế nào? Hắn chỉ có thể nhắc nhở Giản Vân Tu, những bản nhạc này phải bảo mật, không thể để cho người khác nghe được.
Giản Vân Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Mấy bản này em mới chỉ đàn cho anh nghe.”
“Cũng đúng.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.
Ngôn Cảnh Tắc cười đến thật sự quá đẹp, Giản Vân Tu cũng nhịn không được cười rộ lên.
Giản Vân Tu thừa nhận, sau khi biết chuyện Đổng Thanh Lâm, trong lòng y rất khó chịu, chua xót.
Tuy Ngôn Cảnh Tắc nói hắn cùng Đổng Thanh Lâm không có gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến lúc Đổng Thanh Lâm đàn dương cầm, Ngôn Cảnh Tắc cũng sẽ ở bên cạnh nhìn, còn nhìn suốt hai năm, y liền khó chịu.
Bất quá khi đó bọn họ còn chưa ở bên nhau, y không có đạo lý khó dễ Ngôn Cảnh Tắc.
Cho nên sau khi phát tiết một hồi, y liền buông chuyện này ra, không nhắc lại nữa.
Y chung quy không thể vì chuyện này mà rời khỏi Ngôn Cảnh Tắc… Vậy chỉ có thể quên thôi!
Có rảnh không bằng suy nghĩ chuyện khác… Tỷ như kiếm tiền gì đó.
Thời điểm Giản Vân Tu dọn đến biệt thự được 40 ngày, Vu Diệp tới đón y, đưa y đi tham gia một buổi hội diễn tấu.
Giản Vân Tu thay quần áo chỉn chu, mang bao tay, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi, thời điểm trở về cả người lại có điểm buồn bã ỉu xìu.
“Hôm nay thật nhiều người nói chuyện với em, em căn bản không quen biết bọn họ.”
“Bọn họ còn vẫn luôn hỏi em chuyện Ngôn Cảnh Tắc, thật phiền.”
“Em càng thích ở nhà hơn.”
……
Vu Diệp nghe được Giản Vân Tu oán giận, liền nói ngay: “Vân Tu anh yên tâm, tôi sẽ không nhận nhiều công việc cho anh, Ngôn thiếu nói, hội diễn tấu như vậy một tháng nhiều nhất anh đi một lần thôi.”
Ánh mắt Giản Vân Tu sáng lên, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, có hơi phát sầu: “Tôi đây kiếm tiền có thể quá ít không? Đúng rồi tiền trước đó tôi còn chưa cho Ngôn Cảnh Tắc……”
“Ngôn thiếu không thiếu chút tiền ấy của anh đâu.” Vu Diệp nói, đang nói, cậu đột ngột giẫm phanh lại, sau đó nhíu mày nhìn người ngăn trước đầu xe: “Người này là ai vậy trời, sao đón xe mình!”
May mắn là sắp đến tiểu khu của Ngôn Cảnh Tắc, cậu đã giảm bớt tốc độ xe, bằng không sẽ xảy ra chuyện!
Vu Diệp đang nổi giận, liền nhìn thấy người nọ đi đến cạnh xe cậu, gõ gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ xe trượt xuống, giọng người nọ cũng truyền vào trong xe: “Giản Vân Tu ở trong xe đúng không? Tôi là Đổng Thanh Lâm, không biết anh nghe qua tên của tôi chưa…… Chúng ta nói chuyện được chứ?”
Giản Vân Tu ngẩng đầu, liền thấy được một gương mặt có hơi giống mình.
Biệt thự Ngôn Cảnh Tắc.
Biệt thự này phòng khách thật rộng rãi, bày sofa giá trị xa xỉ, nhưng Giản Vân Tu không thích ngồi.
Thậm chí khi có khách đến, y cũng chọn tiếp đãi ở phòng ăn.
Lúc này, y ngồi ở một đầu bàn ăn sáu người, mà ngồi đầu kia là Đổng Thanh Lâm.
Đổng Thanh Lâm đánh giá Giản Vân Tu.
Giản Vân Tu lớn tuổi hơn hắn ta, nhưng dù sao cũng trong ổ phú quý mà, nhìn gương mặt kia, dù nói nhỏ hơn hắn ta cũng không có vấn đề gì.
Trong lòng hắn ta không thể tránh né mà dâng lên một cỗ ghen ghét.
Hai đời, Giản Vân Tu đều mạng tốt như vậy, mạng y đời này còn càng tốt hơn nữa.
Trong lòng dâng lên một cỗ ghen tị nồng đậm, Đổng Thanh Lâm có chút không rõ tại sao lại như vậy.
Hắn ta trọng sinh, chiếm hết tiên cơ, kết quả thì sao? Hắn ta muốn cho đóa bạch liên hoa này một chút giáo huấn, ngược lại làm mức độ nổi tiếng của người ta lớn hơn nữa.
Hắn ta hao hết tâm tư mới tranh thủ đến cơ hội ra mắt, công ty còn định đem hắn ta đóng gói thành “Tiểu Giản Vân Tu”, bảo hắn ta học theo Giản Vân Tu.
Dựa vào cái gì Giản Vân Tu cả hai đời đều đè nặng hắn ta?
“Cậu muốn nói chuyện gì với tôi?” Đổng Thanh Lâm vẫn luôn không nói chuyện, Giản Vân Tu liền chủ động hỏi.
Lúc này, Vu Diệp đã pha hai ly trà, chính mình một ly, cho Đổng Thanh Lâm một ly, cho Giản Vân Tu…… Vu Diệp cho y một chai nước khoáng.
Đồ ăn nước uống đóng gói chân không, Giản Vân Tu đều có thể không hề chướng ngại mà ăn uống.
“Giản Vân Tu, Ngôn Cảnh Tắc đã từng cùng tôi ở bên nhau hai năm, anh biết chứ?” Đổng Thanh Lâm nhìn về phía Giản Vân Tu.
Hắn ta đời trước cũng cùng Giản Vân Tu đối mặt qua, vào lúc Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên muốn chia tay hắn ta, đi tìm Giản Vân Tu.
Hắn ta không thể tiếp thu kết quả này, liền tìm đến Giản Vân Tu, cũng giống hôm nay cản xe lại, nhưng Giản Vân Tu căn bản không đáp ứng yêu cầu nói chuyện với hắn ta, thậm chí căn bản không để ý tới hắn ta, mãi cho đến hắn ta cầu xin Giản Vân Tu đem Ngôn Cảnh Tắc cho hắn ta, Giản Vân Tu mới để ý đến hắn ta, hỏi hắn ta chuyện Ngôn Cảnh Tắc.
Hắn ta nói, hậu quả chính là Ngôn Cảnh Tắc ồn ào một trận với hắn ta, hận hắn ta đem chuyện bọn họ nói cho Giản Vân Tu…
Hôm nay thái độ Giản Vân Tu không giống như thường, nghe được tên hắn ta liền tính toán nói chuyện với hắn ta…… Giản Vân Tu đã biết hắn ta tồn tại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.