Chương 121:
Quyết Tuyệt
25/09/2021
Ngôn Cảnh Tắc bản thân là xuyên qua tới, đối với mấy loại chuyện kỳ kỳ quái quái này cũng dễ dàng tiếp thu, hiện tại nghe xong Giản Vân Tu nói, hắn liền nghĩ đến, có thể có người cũng xuyên qua giống hắn hay không?
Lúc hắn xuyên qua không có ký ức trước khi xuyên, nhưng người nọ có thể là mang theo ký ức xuyên qua, thậm chí có thể là chưa bao giờ tới, xuyên qua đến bản thân trước kia.
Từ từ, loại này chắc không gọi là xuyên qua, mà là…… Trọng sinh?
Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Giản Vân Tu, đột nhiên hỏi: “Vân Tu, trước đó em nói đi dạo phố với mẹ, gặp được Đổng Thanh Lâm? Đổng Thanh Lâm còn nhắc đến Vương Thắng Siêu trước mặt em?”
“Sao anh biết?” Giản Vân Tu bất mãn mà đem cằm gác trước ngực Ngôn Cảnh Tắc, dùng chính cằm mình đi “chọt” Ngôn Cảnh Tắc.
Y không muốn nhắc tới Đổng Thanh Lâm trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, nên không nói với Ngôn Cảnh Tắc chuyện này.
“Là mẹ nói.” Ngôn Cảnh Tắc ngẩng đầu hôn y một ngụm —— gương mặt này đặt trước mặt hắn, hắn nhịn không được muốn thơm!
Giản Vân Tu từ trong lỗ mũi hừ hừ hai tiếng: “Cậu ta có nói…… Làm sao vậy?”
“Nói anh nghe một chút tình huống hôm đó đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Giản Vân Tu lại cắn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm, mới không tình nguyện mà nói lại, nói xong lại nói: “Anh không được đi gặp cậu ta, không thể nói chuyện với cậu ta.”
Bộ dáng Giản Vân Tu ghen thật đáng yêu!
Ngôn Cảnh Tắc chặn y lại rồi hôn lên.
Hắn đại khái biết rốt cuộc là chuyện như thế nào rồi, Đổng Thanh Lâm kia là trọng sinh!
Hắn vẫn luôn tìm cái người cứ nhằm vào Giản Vân Tu, nhưng trước kia vẫn luôn tìm không thấy, hiện tại ngẫm lại…… Người nọ hẳn là chính là Đổng Thanh Lâm!
Thời điểm hắn vừa xuyên qua, Đổng Thanh Lâm hẳn là mới vừa trọng sinh được ba tháng…… Bởi vì trọng sinh, thái độ Đổng Thanh Lâm đối với nguyên chủ mới có thể thay đổi lớn như vậy.
Mà Đổng Thanh Lâm trước khi trọng sinh, chị sợ từ nguyên chủ và Giản Vân Tu chịu ủy khuất, cho nên đối với nguyên chủ không có sắc mặt tốt, còn đối với Giản Vân Tu……
Tin nhắn bảo Giản Vân Tu xuất hiện ở Thiên Thượng Nhân Gian kia là Đổng Thanh Lâm nhắn?
Những “ảnh bất nhã” đó cũng là Đổng Thanh Lâm mua rồi vu oan cho Giản Vân Tu?
Còn sự kiện sao chép lần này, chắc chắn cũng là kế hoạch của Đổng Thanh Lâm!
Người này có phải có bệnh không?
Bất quá hiện tại hắn không rảnh đi quản Đổng Thanh Lâm.
Sau khi hắn và Giản Vân Tu tắm xong không mặc quần áo, Giản Vân Tu còn cắn tới cắn lui trên người hắn, nếu hắn còn có thể chịu đựng thì là thần tiên rồi!
Còn chuyện trên mạng thì, sao chẳng được!
Dù sao album sắp ra của Giản Vân Tu, một bản nhạc cái tài khoản kia cũng không có.
Ngôn Cảnh Tắc mang theo Giản Vân Tu vui sướng mà ngủ, cư dân mạng lại còn đang tranh luận, hơn nữa sự tình ầm ĩ đến càng lúc càng lớn. Bởi vì tin nóng của mấy người trong nội bộ kia, nói album Giản Vân Tu có bản nhạc giống với tài khoản kia.
“Tin nội bộ gì đây! Album kia làm gì có mấy bản nhạc này!” Lục Du Hiểu nghe được tin tức nên lên mạng nhìn nhìn thử, nghe xong mấy bản nhạc đã bị chọc tức rồi.
Thế mà có người ngậm máu phun người nói Giản Vân Tu sao chép!
Những bản nhạc đó của Giản Vân Tu tuyệt đối không thể là sao chép, lúc người ta nói đến mấy bản đó, lúc ngọt ngào lúc da diết… Ông suýt nữa ê muốn rụng răng.
Càng quan trọng hơn là, mấy bản nhạc đó trong album không có!
“Lục tổng, chuyện này sau lưng có thuỷ quân thao tác.” bộ phận xã giao công ty đem chuyện này nói cho Lục Du Hiểu: “Những người bảo là trong cuộc, có tin nội bộ gì đó, kỳ thật cũng là thuỷ quân giả bộ.”
Lục Du Hiểu cũng đã nhìn ra, sắc mặt ngưng trọng: “Việc này nên làm cái gì bây giờ?” ông không am hiểu xử lý loại chuyện này, vẫn là hỏi nhân sĩ chuyên nghiệp tương đối tốt hơn.
Người nọ nói: “Lục tổng, nếu ngài nói album không có mấy bản này, tôi đây kiến nghị là không cần phải xen vào chuyện này.” Người này bên bộ xã giao, chỉ phụ trách một phần công việc này, thời điểm album Giản Vân Tu tiến hành chế tác, tính bảo mật lại làm quá hoàn hảo, thế cho nên anh ta còn chưa nghe qua album kia, gặp chuyện vội vội vàng vàng tới tìm Lục Du Hiểu.
Nếu album căn bản không có mấy bản nhạc đó, vậy không cần phải xen vào, những người này vừa lúc có thể giúp Giản Vân Tu làm tuyên truyền!
Từ từ, người phía sau màn mời thuỷ quân, làm ra một trận thanh thế to lớn “Giản Vân Tu sao chép” không phải là vì tuyên truyền cho Giản Vân Tu chứ? Trong giới này không phải có một loại tuyên truyền gọi là tự bôi đen sao!
“Vậy mặc kệ bọn họ!” Lục Du Hiểu nói, nói xong, lại click mở một bản nhạc: “Tài khoản đăng nhạc kia thật đúng là khá dễ nghe… Từ từ, đoạn này ở ‘Ngọn Đèn Dầu’ Giản Vân Tu có đàn cho tôi nghe này, nó lúc đó còn nói muốn bỏ đoạn này vào album ‘Rã Rời’, mà sau đó nó lại yêu đương ngu người, nên sửa lại chủ ý……”
“Còn có chuyện này?”
“Có! Tôi đã nghe nó đàn qua đoạn này, lúc ấy còn thực thích!” Lục Du Hiểu như suy tư gì, lại nghĩ tới cái gì đó: “Trước đó lúc chế tác album, Ngôn Cảnh Tắc toàn bộ hành trình đều đi theo, còn đem cấp bậc bảo mật đề cao lên, cả ngày cứ mang bộ dáng như sợ bản nhạc bị tiết lộ ra ngoài, có phải vì trước đó nhạc của Giản Vân Tu bị tiết lộ ra không?”
Lúc ấy Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm đến đặc biệt khẩn trương, ông còn từng chửi thầm, cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc lắm chuyện, nhưng hiện tại quay đầu lại ngẫm lại, một người như Ngôn Cảnh Tắc đối với âm nhạc, đối với album một chút cũng không hiểu, lại coi trọng việc bảo mật như vậy, rất có khả năng là trước đó bí mật đã bị lộ ra!”
Trách không được Giản Vân Tu muốn đổi toàn bộ bản nhạc cũ!
Lục Du Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy chính là chuyện như vậy: “Người nọ phía sau màn là hướng về phía Giản Vân Tu mà tới! May mắn Ngôn Cảnh Tắc sớm có chuẩn bị! Lần này, bọn họ phải giỏ tre múc nước, công dã tràng!”
“Không chỉ là giỏ tre múc nước công dã tràng, còn giúp chúng ta làm tuyên truyền nữa.” người bên bộ xã giao nói.
Giản Vân Tu dù sau khi cùng Ngôn Cảnh Tắc come out có độ hot, nhưng cũng không quá cao, dù sao cũng có rất nhiều người căn bản không chú ý đến dương cầm gia.
Album Giản Vân Tu, người chú ý liền càng ít… Loại album này căn bản chính là giá trị xa xỉ, rất nhiều người cho dù ở trên mạng ăn bát quái của Giản Vân Tu và Ngôn Cảnh Tắc, cũng sẽ không quá để bụng album Giản Vân Tu.
Bất quá lúc này, người chú ý album này càng ngày càng nhiều!
Đây là chuyện tốt!
Đương nhiên, tuy rằng là chuyện tốt, vẫn phải nhìn chằm chằm mới được, miễn cho lại ra chuyện xấu gì.
Người bộ xã giao bị kêu tăng ca suốt đêm, lúc này, thủy quân cũng đang tăng ca.
“Đây là tiểu vương tử dương cầm mấy người thổi phồng sao? Tác phẩm đều là sao chép!”
“Giản Vân Tu lăn ra khỏi giới âm nhạc đi!”
“Giản Vân Tu còn rất thông minh, sao chép bản nhạc nước ngoài không ai biết, đóng gói một chút liền tới quốc nội bán được tiền.”
“Quả thực chính là ném đi bộ mặt quốc gia chúng ta!”
“Tôi đã đi tìm nguyên tác giả rồi! Anh ta có thể kiện Giản Vân Tu!”
……
Thuỷ quân nhanh chóng mà xoát các loại bình luận.
Một bộ phận cư dân mạng cũng bị ảnh hưởng: “Không nghĩ tới Giản Vân Tu thế mà là cái dạng này.”
“Tên tuổi thiên tài âm nhạc của cậu ấy đều là đóng gói ra tới à?”
“Đầu năm nay không dựa vào đóng gói, dựa vào marketing?”
……
Mọi người ngươi một lời ta một ngữ mà nói, thấy bọn người Ngôn Cảnh Tắc Giản Vân Tu không có phản ứng, liền càng làm ầm ĩ hơn!
Đương nhiên, còn có một bộ phận người tin tưởng vững chắc Giản Vân Tu sẽ không làm ra loại chuyện này.
“Tôi học dương cầm, Giản Vân Tu thật sự rất có linh khí, tôi không tin anh ấy sao chép đâu.”
“Giản Vân Tu có thể được người Ngôn gia tán thành, có rất nhiều tiền, anh ta còn cần sao chép sao?”
“Tôi tin tưởng Giản Vân Tu!”
……
Thậm chí còn có người nói: “Nhà tôi mở cửa hàng, ban ngày có đưa tới album Giản Vân Tu, tôi chôm riêng một cái nghe, hoàn toàn không giống á!”
Nhưng trời đã tối, rất nhiều người đều đã ngủ, người đứng ra nói chuyện vì Giản Vân Tu như vậy không nhiều lắm, cuối cùng bị thuỷ quân bao phủ.
Trời rốt cuộc cũng sáng.
Ngôn Cảnh Tắc sáng sớm trước tiên khởi động lại điện thoại.
Điện thoại hắn có rất nhiều tin tức, đều là hỏi hắn chuyện đêm qua, Ngôn Cảnh Tắc không có nhất nhất trả lời, cũng chỉ đăng trên giới hạn bạn bè: “Hết thảy đều ổn!”
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc đăng cái này lên giới hạn bạn bè, trên mạng ầm ĩ lợi hại hơn.
Bởi vì người đăng bản nhạc kia đăng một tin, đại khái ý tứ chính là, những bản nhạc trước đó hắn ta đăng đều là lúc hắn ta nghiệp dư viết tự tiêu khiển, hiện tại nghe nói có người sao chép, hắn ta vô cùng phẫn nộ, hy vọng người sao chép có thể cho hắn ta một công đạo.
Tin người này vừa ra tới, người trên mạng nói Giản Vân Tu người liền càng nhiều hơn.
Rất nhiều người tối qua ngủ sớm, căn bản không nghe nói chuyện này, cũng biết được chuyện này, dưới Weibo Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu Weibo càng có rất nhiều người chất vấn.
Đổng Thanh Lâm nhìn này nọ, khóe miệng nhếch lên, khoái ý cực kỳ.
Lúc trước, Ngôn Cảnh Tắc buộc hắn ta đàn đến thuộc làu những bản nhạc của Giản Vân Tu, hiện tại…… Gặp báo ứng rồi chăng?
Đổng Thanh Lâm có đôi khi cũng không biết mình rốt cuộc vì sao lại trọng sinh.
Bất quá hắn ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình trọng sinh chính là để báo thù.
Hắn ta nhất định phải cho Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu đẹp mặt!
Trong căn phòng cho thuê tối tăm, Đổng Thanh Lâm đỏ mắt nhìn màn hình máy tính.
Hắn ta đang tải lại official website của công ty đĩa nhạc ra album Giản Vân Tu. Album Giản Vân Tu có thể đặt hàng trên website, đến lúc đó còn có bản nghe thử.
Nhưng mà… Xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ album kia hẳn sẽ không bán ở official website.
Đổng Thanh Lâm nở nụ cười.
Cũng chính là lúc này, một album xuất hiện trên official website.
Bọn họ thế mà còn dám đăng bán album Giản Vân Tu? Đổng Thanh Lâm cười lạnh một tiếng, nhìn qua.
Nhìn thấy album kia, hắn ta liền sửng sốt.
Sao không phải là ‘Rã rời’? Sao tên album này lại là ‘Sớm Tối’?
Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Đổng Thanh Lâm theo bản năng nhấp mở nửa bản đầu cho người ta nghe thử.
Có rất nhiều người cũng giống Đổng Thanh Lâm chờ official website đăng album, hiện tại album vừa online, bọn họ cũng giống Đổng Thanh Lâm, nhấp mở bản nghe thử.
Âm nhạc hoạt bát lập tức truyền ra.
Bản nhạc này khiến cho người nghe cảm thấy hạnh phúc, so với phong cách của Giản Vân Tu trong dĩ vãng không giống nhau, cũng hoàn toàn khác bản nhạc nghe nói là Giản Vân Tu sao chép.
Đổng Thanh Lâm tựa như bị người ta rót một thùng nước đá, cả người từ đầu lạnh đến chân.
Chẳng lẽ Giản Vân Tu, ra một album hoàn toàn không giống album ‘Rã rời’?
Không, chuyện này không có khả năng, ‘Rã rời’ có mấy bản đã viết trước khi ‘Ngọn đèn dầu’ bán ra, Giản Vân Tu muốn ra album, không có khả năng không bỏ chúng vào —— y chung quy không đến mức trong thời gian ngắn ngủn mấy tháng lại viết được mười bản nhạc mới!
Có lẽ cũng chỉ có bản nghe thử này là không giống thôi!
Hắn ta muốn đi mua một cái album để nghe ngay!
Đổng Thanh Lâm nghĩ như vậy, chạy nhanh ra khỏi cửa.
Mà cùng thời gian, còn có rất nhiều người đi mua album.
Chu Ngang là một lão sư dạy âm nhạc tại trường nghệ thuật, đồng thời cũng là một dương cầm gia.
Ông vẫn luôn thực thích Giản Vân Tu, cảm thấy Giản Vân Tu rất có linh khí, trước đó lúc ảnh bất nhã của Giản Vân Tu bị đăng lên, ông đều lên tiếng: “Mấy ảnh chụp đó có thể là giả! Cho dù là sự thật, Giản Vân Tu còn chưa kết hôn, cậu ta thích phụ nữ lớn tuổi tôi cũng tôn trọng lựa chọn của cậu ấy! Tôi chỉ thích âm nhạc của cậu ta, không chú ý sinh hoạt cá nhân cậu ta!”
Sau đó Giản Vân Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, ông càng là bóp cổ tay thở dài.
Ông không để bụng tính hướng Giản Vân Tu, nhưng ông cảm thấy Giản Vân Tu hẳn là tìm một người hiểu y, mà không phải tìm một người tuy rằng có tiền nhưng hoàn toàn không hiểu âm nhạc!
Tóm lại, ông vẫn luôn là đứng về phía Giản Vân Tu.
Kết quả, sáng sớm hôm nay, ông thế mà nghe nói Giản Vân Tu sao chép!
Ông không muốn tin tưởng, lập tức chạy ra mua album.
Trên đường, ông còn mở ra những âm tần bị truyền khắp nơi kia, nghe xong toàn bộ.
Ba mươi mấy bài kia phong cách nhất trí, như là một người làm, nhưng bên trong có vài bản thuộc về ‘Ngọn Đèn Dầu’.
Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Chu Ngang một đường đi vào một cửa hàng bán album gần đó, liền thấy được học sinh của mình Đổng Thanh Lâm.
Đổng Thanh Lâm ra cửa cả điện thoại cũng không mang, căn bản không có tiền, quấn lấy ông chủ kia: “Ông chủ, ông cho tôi một cái album, lát nữa tôi cho người đem tiền mang lại đây!”
“Ông chủ, xin ông.x
“Tôi sẽ không quỵt nợ……”
……
Nhưng mà ông chủ cũng không nguyện ý —— Đổng Thanh Lâm kia bộ dáng lôi thôi lếch thếch không tinh thần, vừa thấy giống như là sẽ quỵt nợ……
“Vậy ông chủ, ông khui một cái album, để cho tôi nghe, có thể chứ?” Đổng Thanh Lâm lại hỏi.
Ông chủ vẫn không đồng ý: “Tiểu tử, cậu đừng có quấn lấy tôi, tôi mới vừa mở cửa, đồ đạc còn chưa sửa soạn lại gọn gàng đây!”
Lão bản lười đi để ý Đổng Thanh Lâm, mà lúc này, Chu Ngang tới.
Chu Ngang vừa đến gần liền nói: “Ông chủ, tôi mua một album của Giản Vân Tu, ông mở cho tôi nghe tại chỗ đi.”
Khách nhân mua album, đương nhiên có thể thả nghe, ông chủ miệng đầy đáp ứng, bắt đầu khui album, Chu Ngang lại nhìn về phía Đổng Thanh Lâm: “Đổng Thanh Lâm! Tôi nhớ rõ trò, trò đàn dương cầm rất khá, có hương vị Giản Vân Tu, trò cũng cảm thấy Giản Vân Tu sẽ không sao chép đúng không?”
Đổng Thanh Lâm không để ý tới lão sư mình, thật ra còn nhìn chằm chằm ông chủ kia.
Ông chủ đã bỏ album vào thiết bị, tiếng đàn dễ nghe thật nhanh truyền ra.
“Bản này không phải… Chuyển qua bài khác đi!” Đổng Thanh Lâm kích động mà nói.
Ông chủ lại nhìn về phía Chu Ngang —— album này chính là Chu Ngang mua!
“Chuyển sang bản khác đi.” Chu Ngang nói, bản này rất êm tai, kỳ thật ông rất muốn nghe cho hết, nhưng hiện tại…… Ông muốn toàn bộ nghe trước một lần mới có thể yên tâm.
Bản tiếp theo rất nhanh phát lên…
“Cũng không phải, lại đổi!”
“Bài tiếp theo, lại chuyển bài đi!”
“Này cũng không phải! Đổi!”
……
Đổng Thanh Lâm kích động cực kỳ, cả người khắc chế không được mà run rẩy.
Ngay từ đầu, Chu Ngang cho rằng hắn ta cũng giống mình, là fan Giản Vân Tu, là tới tìm chứng cứ Giản Vân Tu không có sao chép, nhưng hiện tại càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp.
Đổng Thanh Lâm này, hắn ta rốt cuộc là tới làm cái gì?
Đổng Thanh Lâm là tới tìm chứng cứ Giản Vân Tu sao chép.
Nhưng mà, hắn ta đã nghe xong toàn bộ bản nhạc, bên trong không hề có một bài nào giống với album ‘Rã rời’ Giản Vân Tu đã ra vào đời trước.
“Đây chắc chắn không phải là album của Giản Vân Tu!” Đổng Thanh Lâm nói.
“Sao không phải album Giản Vân Tu? Tôi chỗ này chỉ bán bản gốc! Đây là hàng hôm qua vừa đến thôi đấy!” ông chủ nói.
Chu Ngang cũng nói: “Tuy rằng phong cách thay đổi một ít, nhưng vẫn có hơi thở Giản Vân Tu như cũ, đây là album của Giản Vân Tu. Không nghĩ tới cậu ấy tiến bộ lớn như vậy, còn có đột phá!”
Chu Ngang thật cao hứng, nói nói, rồi lại nhìn về phía Đổng Thanh Lâm: “Đổng Thanh Lâm, hôm nay trò rốt cuộc là chuyện như thế nào? Bộ dáng hôm nay sao lại như vậy?”
Ông cảm thấy Đổng Thanh Lâm có điểm điên điên khùng khùng, bất quá ông rất có giáo dưỡng, sẽ không nói người ta như vậy.
Đổng Thanh Lâm cũng không để ý Chu Ngang, xoay người liền chạy.
Chu Ngang: “……”
Chu Ngang quay đầu, bảo ông chủ ông lại mua thêm hai cái album.
Ông cất giữ một cái, một cái để nghe, một cái tính tặng cho người khác!
Thời điểm Chu Ngang xác định Giản Vân Tu không sao chép, rất nhiều người khác cũng xác định.
“Có vài người thật sự rất lợi hại, album người ta còn chưa ra, liền nói người ta sao chép! Kết quả nhạc trong album người ta với mấy bản nhạc họ bảo sao chép hoàn toàn không giống nhau! Các người nói coi có buồn cười hay không?”
“Album Giản Vân Tu tôi nghe xong rồi, không bài nào giống trên mạng nói hết.”
“Tin nội bộ không phải nói là giống nhau sao? Giống nhau chỗ nào!”
……
Nghi ngờ rất nhiều, mọi người còn khen đến Giản Vân Tu: “Album lần này của Giản Vân Tu khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc!”
“Quá dễ nghe!”
“Quả thực dễ nghe đến bạo a a a a!”
“Giản Vân Tu em yêu anh!”
……
Trên mạng có một đám người hướng qua Giản Vân Tu thổ lộ, mà lúc này, Giản Vân Tu vừa mới rời giường.
Tối qua y không nên động tay động chân với Ngôn Cảnh Tắc…… Cuối cùng tai ương là chính y!
Cũng may hiện tại kỹ thuật Ngôn Cảnh Tắc khá hơn nhiều, y không chỉ không khó chịu, còn thực thoải mái……
Lúc hắn xuyên qua không có ký ức trước khi xuyên, nhưng người nọ có thể là mang theo ký ức xuyên qua, thậm chí có thể là chưa bao giờ tới, xuyên qua đến bản thân trước kia.
Từ từ, loại này chắc không gọi là xuyên qua, mà là…… Trọng sinh?
Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Giản Vân Tu, đột nhiên hỏi: “Vân Tu, trước đó em nói đi dạo phố với mẹ, gặp được Đổng Thanh Lâm? Đổng Thanh Lâm còn nhắc đến Vương Thắng Siêu trước mặt em?”
“Sao anh biết?” Giản Vân Tu bất mãn mà đem cằm gác trước ngực Ngôn Cảnh Tắc, dùng chính cằm mình đi “chọt” Ngôn Cảnh Tắc.
Y không muốn nhắc tới Đổng Thanh Lâm trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, nên không nói với Ngôn Cảnh Tắc chuyện này.
“Là mẹ nói.” Ngôn Cảnh Tắc ngẩng đầu hôn y một ngụm —— gương mặt này đặt trước mặt hắn, hắn nhịn không được muốn thơm!
Giản Vân Tu từ trong lỗ mũi hừ hừ hai tiếng: “Cậu ta có nói…… Làm sao vậy?”
“Nói anh nghe một chút tình huống hôm đó đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Giản Vân Tu lại cắn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm, mới không tình nguyện mà nói lại, nói xong lại nói: “Anh không được đi gặp cậu ta, không thể nói chuyện với cậu ta.”
Bộ dáng Giản Vân Tu ghen thật đáng yêu!
Ngôn Cảnh Tắc chặn y lại rồi hôn lên.
Hắn đại khái biết rốt cuộc là chuyện như thế nào rồi, Đổng Thanh Lâm kia là trọng sinh!
Hắn vẫn luôn tìm cái người cứ nhằm vào Giản Vân Tu, nhưng trước kia vẫn luôn tìm không thấy, hiện tại ngẫm lại…… Người nọ hẳn là chính là Đổng Thanh Lâm!
Thời điểm hắn vừa xuyên qua, Đổng Thanh Lâm hẳn là mới vừa trọng sinh được ba tháng…… Bởi vì trọng sinh, thái độ Đổng Thanh Lâm đối với nguyên chủ mới có thể thay đổi lớn như vậy.
Mà Đổng Thanh Lâm trước khi trọng sinh, chị sợ từ nguyên chủ và Giản Vân Tu chịu ủy khuất, cho nên đối với nguyên chủ không có sắc mặt tốt, còn đối với Giản Vân Tu……
Tin nhắn bảo Giản Vân Tu xuất hiện ở Thiên Thượng Nhân Gian kia là Đổng Thanh Lâm nhắn?
Những “ảnh bất nhã” đó cũng là Đổng Thanh Lâm mua rồi vu oan cho Giản Vân Tu?
Còn sự kiện sao chép lần này, chắc chắn cũng là kế hoạch của Đổng Thanh Lâm!
Người này có phải có bệnh không?
Bất quá hiện tại hắn không rảnh đi quản Đổng Thanh Lâm.
Sau khi hắn và Giản Vân Tu tắm xong không mặc quần áo, Giản Vân Tu còn cắn tới cắn lui trên người hắn, nếu hắn còn có thể chịu đựng thì là thần tiên rồi!
Còn chuyện trên mạng thì, sao chẳng được!
Dù sao album sắp ra của Giản Vân Tu, một bản nhạc cái tài khoản kia cũng không có.
Ngôn Cảnh Tắc mang theo Giản Vân Tu vui sướng mà ngủ, cư dân mạng lại còn đang tranh luận, hơn nữa sự tình ầm ĩ đến càng lúc càng lớn. Bởi vì tin nóng của mấy người trong nội bộ kia, nói album Giản Vân Tu có bản nhạc giống với tài khoản kia.
“Tin nội bộ gì đây! Album kia làm gì có mấy bản nhạc này!” Lục Du Hiểu nghe được tin tức nên lên mạng nhìn nhìn thử, nghe xong mấy bản nhạc đã bị chọc tức rồi.
Thế mà có người ngậm máu phun người nói Giản Vân Tu sao chép!
Những bản nhạc đó của Giản Vân Tu tuyệt đối không thể là sao chép, lúc người ta nói đến mấy bản đó, lúc ngọt ngào lúc da diết… Ông suýt nữa ê muốn rụng răng.
Càng quan trọng hơn là, mấy bản nhạc đó trong album không có!
“Lục tổng, chuyện này sau lưng có thuỷ quân thao tác.” bộ phận xã giao công ty đem chuyện này nói cho Lục Du Hiểu: “Những người bảo là trong cuộc, có tin nội bộ gì đó, kỳ thật cũng là thuỷ quân giả bộ.”
Lục Du Hiểu cũng đã nhìn ra, sắc mặt ngưng trọng: “Việc này nên làm cái gì bây giờ?” ông không am hiểu xử lý loại chuyện này, vẫn là hỏi nhân sĩ chuyên nghiệp tương đối tốt hơn.
Người nọ nói: “Lục tổng, nếu ngài nói album không có mấy bản này, tôi đây kiến nghị là không cần phải xen vào chuyện này.” Người này bên bộ xã giao, chỉ phụ trách một phần công việc này, thời điểm album Giản Vân Tu tiến hành chế tác, tính bảo mật lại làm quá hoàn hảo, thế cho nên anh ta còn chưa nghe qua album kia, gặp chuyện vội vội vàng vàng tới tìm Lục Du Hiểu.
Nếu album căn bản không có mấy bản nhạc đó, vậy không cần phải xen vào, những người này vừa lúc có thể giúp Giản Vân Tu làm tuyên truyền!
Từ từ, người phía sau màn mời thuỷ quân, làm ra một trận thanh thế to lớn “Giản Vân Tu sao chép” không phải là vì tuyên truyền cho Giản Vân Tu chứ? Trong giới này không phải có một loại tuyên truyền gọi là tự bôi đen sao!
“Vậy mặc kệ bọn họ!” Lục Du Hiểu nói, nói xong, lại click mở một bản nhạc: “Tài khoản đăng nhạc kia thật đúng là khá dễ nghe… Từ từ, đoạn này ở ‘Ngọn Đèn Dầu’ Giản Vân Tu có đàn cho tôi nghe này, nó lúc đó còn nói muốn bỏ đoạn này vào album ‘Rã Rời’, mà sau đó nó lại yêu đương ngu người, nên sửa lại chủ ý……”
“Còn có chuyện này?”
“Có! Tôi đã nghe nó đàn qua đoạn này, lúc ấy còn thực thích!” Lục Du Hiểu như suy tư gì, lại nghĩ tới cái gì đó: “Trước đó lúc chế tác album, Ngôn Cảnh Tắc toàn bộ hành trình đều đi theo, còn đem cấp bậc bảo mật đề cao lên, cả ngày cứ mang bộ dáng như sợ bản nhạc bị tiết lộ ra ngoài, có phải vì trước đó nhạc của Giản Vân Tu bị tiết lộ ra không?”
Lúc ấy Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm đến đặc biệt khẩn trương, ông còn từng chửi thầm, cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc lắm chuyện, nhưng hiện tại quay đầu lại ngẫm lại, một người như Ngôn Cảnh Tắc đối với âm nhạc, đối với album một chút cũng không hiểu, lại coi trọng việc bảo mật như vậy, rất có khả năng là trước đó bí mật đã bị lộ ra!”
Trách không được Giản Vân Tu muốn đổi toàn bộ bản nhạc cũ!
Lục Du Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy chính là chuyện như vậy: “Người nọ phía sau màn là hướng về phía Giản Vân Tu mà tới! May mắn Ngôn Cảnh Tắc sớm có chuẩn bị! Lần này, bọn họ phải giỏ tre múc nước, công dã tràng!”
“Không chỉ là giỏ tre múc nước công dã tràng, còn giúp chúng ta làm tuyên truyền nữa.” người bên bộ xã giao nói.
Giản Vân Tu dù sau khi cùng Ngôn Cảnh Tắc come out có độ hot, nhưng cũng không quá cao, dù sao cũng có rất nhiều người căn bản không chú ý đến dương cầm gia.
Album Giản Vân Tu, người chú ý liền càng ít… Loại album này căn bản chính là giá trị xa xỉ, rất nhiều người cho dù ở trên mạng ăn bát quái của Giản Vân Tu và Ngôn Cảnh Tắc, cũng sẽ không quá để bụng album Giản Vân Tu.
Bất quá lúc này, người chú ý album này càng ngày càng nhiều!
Đây là chuyện tốt!
Đương nhiên, tuy rằng là chuyện tốt, vẫn phải nhìn chằm chằm mới được, miễn cho lại ra chuyện xấu gì.
Người bộ xã giao bị kêu tăng ca suốt đêm, lúc này, thủy quân cũng đang tăng ca.
“Đây là tiểu vương tử dương cầm mấy người thổi phồng sao? Tác phẩm đều là sao chép!”
“Giản Vân Tu lăn ra khỏi giới âm nhạc đi!”
“Giản Vân Tu còn rất thông minh, sao chép bản nhạc nước ngoài không ai biết, đóng gói một chút liền tới quốc nội bán được tiền.”
“Quả thực chính là ném đi bộ mặt quốc gia chúng ta!”
“Tôi đã đi tìm nguyên tác giả rồi! Anh ta có thể kiện Giản Vân Tu!”
……
Thuỷ quân nhanh chóng mà xoát các loại bình luận.
Một bộ phận cư dân mạng cũng bị ảnh hưởng: “Không nghĩ tới Giản Vân Tu thế mà là cái dạng này.”
“Tên tuổi thiên tài âm nhạc của cậu ấy đều là đóng gói ra tới à?”
“Đầu năm nay không dựa vào đóng gói, dựa vào marketing?”
……
Mọi người ngươi một lời ta một ngữ mà nói, thấy bọn người Ngôn Cảnh Tắc Giản Vân Tu không có phản ứng, liền càng làm ầm ĩ hơn!
Đương nhiên, còn có một bộ phận người tin tưởng vững chắc Giản Vân Tu sẽ không làm ra loại chuyện này.
“Tôi học dương cầm, Giản Vân Tu thật sự rất có linh khí, tôi không tin anh ấy sao chép đâu.”
“Giản Vân Tu có thể được người Ngôn gia tán thành, có rất nhiều tiền, anh ta còn cần sao chép sao?”
“Tôi tin tưởng Giản Vân Tu!”
……
Thậm chí còn có người nói: “Nhà tôi mở cửa hàng, ban ngày có đưa tới album Giản Vân Tu, tôi chôm riêng một cái nghe, hoàn toàn không giống á!”
Nhưng trời đã tối, rất nhiều người đều đã ngủ, người đứng ra nói chuyện vì Giản Vân Tu như vậy không nhiều lắm, cuối cùng bị thuỷ quân bao phủ.
Trời rốt cuộc cũng sáng.
Ngôn Cảnh Tắc sáng sớm trước tiên khởi động lại điện thoại.
Điện thoại hắn có rất nhiều tin tức, đều là hỏi hắn chuyện đêm qua, Ngôn Cảnh Tắc không có nhất nhất trả lời, cũng chỉ đăng trên giới hạn bạn bè: “Hết thảy đều ổn!”
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc đăng cái này lên giới hạn bạn bè, trên mạng ầm ĩ lợi hại hơn.
Bởi vì người đăng bản nhạc kia đăng một tin, đại khái ý tứ chính là, những bản nhạc trước đó hắn ta đăng đều là lúc hắn ta nghiệp dư viết tự tiêu khiển, hiện tại nghe nói có người sao chép, hắn ta vô cùng phẫn nộ, hy vọng người sao chép có thể cho hắn ta một công đạo.
Tin người này vừa ra tới, người trên mạng nói Giản Vân Tu người liền càng nhiều hơn.
Rất nhiều người tối qua ngủ sớm, căn bản không nghe nói chuyện này, cũng biết được chuyện này, dưới Weibo Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu Weibo càng có rất nhiều người chất vấn.
Đổng Thanh Lâm nhìn này nọ, khóe miệng nhếch lên, khoái ý cực kỳ.
Lúc trước, Ngôn Cảnh Tắc buộc hắn ta đàn đến thuộc làu những bản nhạc của Giản Vân Tu, hiện tại…… Gặp báo ứng rồi chăng?
Đổng Thanh Lâm có đôi khi cũng không biết mình rốt cuộc vì sao lại trọng sinh.
Bất quá hắn ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình trọng sinh chính là để báo thù.
Hắn ta nhất định phải cho Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu đẹp mặt!
Trong căn phòng cho thuê tối tăm, Đổng Thanh Lâm đỏ mắt nhìn màn hình máy tính.
Hắn ta đang tải lại official website của công ty đĩa nhạc ra album Giản Vân Tu. Album Giản Vân Tu có thể đặt hàng trên website, đến lúc đó còn có bản nghe thử.
Nhưng mà… Xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ album kia hẳn sẽ không bán ở official website.
Đổng Thanh Lâm nở nụ cười.
Cũng chính là lúc này, một album xuất hiện trên official website.
Bọn họ thế mà còn dám đăng bán album Giản Vân Tu? Đổng Thanh Lâm cười lạnh một tiếng, nhìn qua.
Nhìn thấy album kia, hắn ta liền sửng sốt.
Sao không phải là ‘Rã rời’? Sao tên album này lại là ‘Sớm Tối’?
Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Đổng Thanh Lâm theo bản năng nhấp mở nửa bản đầu cho người ta nghe thử.
Có rất nhiều người cũng giống Đổng Thanh Lâm chờ official website đăng album, hiện tại album vừa online, bọn họ cũng giống Đổng Thanh Lâm, nhấp mở bản nghe thử.
Âm nhạc hoạt bát lập tức truyền ra.
Bản nhạc này khiến cho người nghe cảm thấy hạnh phúc, so với phong cách của Giản Vân Tu trong dĩ vãng không giống nhau, cũng hoàn toàn khác bản nhạc nghe nói là Giản Vân Tu sao chép.
Đổng Thanh Lâm tựa như bị người ta rót một thùng nước đá, cả người từ đầu lạnh đến chân.
Chẳng lẽ Giản Vân Tu, ra một album hoàn toàn không giống album ‘Rã rời’?
Không, chuyện này không có khả năng, ‘Rã rời’ có mấy bản đã viết trước khi ‘Ngọn đèn dầu’ bán ra, Giản Vân Tu muốn ra album, không có khả năng không bỏ chúng vào —— y chung quy không đến mức trong thời gian ngắn ngủn mấy tháng lại viết được mười bản nhạc mới!
Có lẽ cũng chỉ có bản nghe thử này là không giống thôi!
Hắn ta muốn đi mua một cái album để nghe ngay!
Đổng Thanh Lâm nghĩ như vậy, chạy nhanh ra khỏi cửa.
Mà cùng thời gian, còn có rất nhiều người đi mua album.
Chu Ngang là một lão sư dạy âm nhạc tại trường nghệ thuật, đồng thời cũng là một dương cầm gia.
Ông vẫn luôn thực thích Giản Vân Tu, cảm thấy Giản Vân Tu rất có linh khí, trước đó lúc ảnh bất nhã của Giản Vân Tu bị đăng lên, ông đều lên tiếng: “Mấy ảnh chụp đó có thể là giả! Cho dù là sự thật, Giản Vân Tu còn chưa kết hôn, cậu ta thích phụ nữ lớn tuổi tôi cũng tôn trọng lựa chọn của cậu ấy! Tôi chỉ thích âm nhạc của cậu ta, không chú ý sinh hoạt cá nhân cậu ta!”
Sau đó Giản Vân Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, ông càng là bóp cổ tay thở dài.
Ông không để bụng tính hướng Giản Vân Tu, nhưng ông cảm thấy Giản Vân Tu hẳn là tìm một người hiểu y, mà không phải tìm một người tuy rằng có tiền nhưng hoàn toàn không hiểu âm nhạc!
Tóm lại, ông vẫn luôn là đứng về phía Giản Vân Tu.
Kết quả, sáng sớm hôm nay, ông thế mà nghe nói Giản Vân Tu sao chép!
Ông không muốn tin tưởng, lập tức chạy ra mua album.
Trên đường, ông còn mở ra những âm tần bị truyền khắp nơi kia, nghe xong toàn bộ.
Ba mươi mấy bài kia phong cách nhất trí, như là một người làm, nhưng bên trong có vài bản thuộc về ‘Ngọn Đèn Dầu’.
Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Chu Ngang một đường đi vào một cửa hàng bán album gần đó, liền thấy được học sinh của mình Đổng Thanh Lâm.
Đổng Thanh Lâm ra cửa cả điện thoại cũng không mang, căn bản không có tiền, quấn lấy ông chủ kia: “Ông chủ, ông cho tôi một cái album, lát nữa tôi cho người đem tiền mang lại đây!”
“Ông chủ, xin ông.x
“Tôi sẽ không quỵt nợ……”
……
Nhưng mà ông chủ cũng không nguyện ý —— Đổng Thanh Lâm kia bộ dáng lôi thôi lếch thếch không tinh thần, vừa thấy giống như là sẽ quỵt nợ……
“Vậy ông chủ, ông khui một cái album, để cho tôi nghe, có thể chứ?” Đổng Thanh Lâm lại hỏi.
Ông chủ vẫn không đồng ý: “Tiểu tử, cậu đừng có quấn lấy tôi, tôi mới vừa mở cửa, đồ đạc còn chưa sửa soạn lại gọn gàng đây!”
Lão bản lười đi để ý Đổng Thanh Lâm, mà lúc này, Chu Ngang tới.
Chu Ngang vừa đến gần liền nói: “Ông chủ, tôi mua một album của Giản Vân Tu, ông mở cho tôi nghe tại chỗ đi.”
Khách nhân mua album, đương nhiên có thể thả nghe, ông chủ miệng đầy đáp ứng, bắt đầu khui album, Chu Ngang lại nhìn về phía Đổng Thanh Lâm: “Đổng Thanh Lâm! Tôi nhớ rõ trò, trò đàn dương cầm rất khá, có hương vị Giản Vân Tu, trò cũng cảm thấy Giản Vân Tu sẽ không sao chép đúng không?”
Đổng Thanh Lâm không để ý tới lão sư mình, thật ra còn nhìn chằm chằm ông chủ kia.
Ông chủ đã bỏ album vào thiết bị, tiếng đàn dễ nghe thật nhanh truyền ra.
“Bản này không phải… Chuyển qua bài khác đi!” Đổng Thanh Lâm kích động mà nói.
Ông chủ lại nhìn về phía Chu Ngang —— album này chính là Chu Ngang mua!
“Chuyển sang bản khác đi.” Chu Ngang nói, bản này rất êm tai, kỳ thật ông rất muốn nghe cho hết, nhưng hiện tại…… Ông muốn toàn bộ nghe trước một lần mới có thể yên tâm.
Bản tiếp theo rất nhanh phát lên…
“Cũng không phải, lại đổi!”
“Bài tiếp theo, lại chuyển bài đi!”
“Này cũng không phải! Đổi!”
……
Đổng Thanh Lâm kích động cực kỳ, cả người khắc chế không được mà run rẩy.
Ngay từ đầu, Chu Ngang cho rằng hắn ta cũng giống mình, là fan Giản Vân Tu, là tới tìm chứng cứ Giản Vân Tu không có sao chép, nhưng hiện tại càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp.
Đổng Thanh Lâm này, hắn ta rốt cuộc là tới làm cái gì?
Đổng Thanh Lâm là tới tìm chứng cứ Giản Vân Tu sao chép.
Nhưng mà, hắn ta đã nghe xong toàn bộ bản nhạc, bên trong không hề có một bài nào giống với album ‘Rã rời’ Giản Vân Tu đã ra vào đời trước.
“Đây chắc chắn không phải là album của Giản Vân Tu!” Đổng Thanh Lâm nói.
“Sao không phải album Giản Vân Tu? Tôi chỗ này chỉ bán bản gốc! Đây là hàng hôm qua vừa đến thôi đấy!” ông chủ nói.
Chu Ngang cũng nói: “Tuy rằng phong cách thay đổi một ít, nhưng vẫn có hơi thở Giản Vân Tu như cũ, đây là album của Giản Vân Tu. Không nghĩ tới cậu ấy tiến bộ lớn như vậy, còn có đột phá!”
Chu Ngang thật cao hứng, nói nói, rồi lại nhìn về phía Đổng Thanh Lâm: “Đổng Thanh Lâm, hôm nay trò rốt cuộc là chuyện như thế nào? Bộ dáng hôm nay sao lại như vậy?”
Ông cảm thấy Đổng Thanh Lâm có điểm điên điên khùng khùng, bất quá ông rất có giáo dưỡng, sẽ không nói người ta như vậy.
Đổng Thanh Lâm cũng không để ý Chu Ngang, xoay người liền chạy.
Chu Ngang: “……”
Chu Ngang quay đầu, bảo ông chủ ông lại mua thêm hai cái album.
Ông cất giữ một cái, một cái để nghe, một cái tính tặng cho người khác!
Thời điểm Chu Ngang xác định Giản Vân Tu không sao chép, rất nhiều người khác cũng xác định.
“Có vài người thật sự rất lợi hại, album người ta còn chưa ra, liền nói người ta sao chép! Kết quả nhạc trong album người ta với mấy bản nhạc họ bảo sao chép hoàn toàn không giống nhau! Các người nói coi có buồn cười hay không?”
“Album Giản Vân Tu tôi nghe xong rồi, không bài nào giống trên mạng nói hết.”
“Tin nội bộ không phải nói là giống nhau sao? Giống nhau chỗ nào!”
……
Nghi ngờ rất nhiều, mọi người còn khen đến Giản Vân Tu: “Album lần này của Giản Vân Tu khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc!”
“Quá dễ nghe!”
“Quả thực dễ nghe đến bạo a a a a!”
“Giản Vân Tu em yêu anh!”
……
Trên mạng có một đám người hướng qua Giản Vân Tu thổ lộ, mà lúc này, Giản Vân Tu vừa mới rời giường.
Tối qua y không nên động tay động chân với Ngôn Cảnh Tắc…… Cuối cùng tai ương là chính y!
Cũng may hiện tại kỹ thuật Ngôn Cảnh Tắc khá hơn nhiều, y không chỉ không khó chịu, còn thực thoải mái……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.