Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 122: Tổng tài: Kết thúc

Quyết Tuyệt

25/09/2021

Tối hôm qua làm ầm ĩ cả đêm, thấy thuỷ quân một đám lời thề son sắt, rất nhiều cư dân mạng còn tưởng rằng chuyện Giản Vân Tu sao chép là sự thật, kết quả hiện tại vừa thấy, chính là một trò hề!

Bát nước bẩn này hắt cũng quá không có trình độ.

Nhưng cũng có người nắm lấy không bỏ, nói có bản nhạc đã đăng trước khi ‘Ngọn đèn dầu’ phát hành ba tháng, cảm thấy album mới của Giản Vân Tu không sao, ‘Ngọn đèn dầu’ nói không chừng là có sao.

Nhưng Giản Vân Tu ra ‘Ngọn Đèn Dầu’ chung quy không có khả năng là trong ba tháng mới chuẩn bị toàn bộ, còn có âm thanh một xíu cũng không thay đổi, toàn bộ sao chép người ta chứ?

Giản Vân Tu kiểu gì cũng không thể ngốc nghếch như vậy được.

Chủ tài khoản kia nếu không thể lấy ra chứng cứ khác, hắn ta dựa vào cái gì nói Giản Vân Tu sao chép?

Ngôn Cảnh Tắc biết, người nọ lấy không ra được chứng cứ.

Chủ tài khoản này thậm chí không dám đứng ra cùng Giản Vân Tu chính diện đối chất.

Bởi vì hắn ta căn bản không có chứng cứ!

Trong trí nhớ nguyên chủ, sau khi xảy ra chuyện như vậy, Giản Vân Tu muốn kiện tụng, cũng muốn liên hệ chủ tài khoản kia, nhưng chủ tài khoản kia đăng Weibo khiển trách Giản Vân Tu sao chép, đồng thời cũng nói mình là nghiệp dư yêu thích mới soạn nhạc, thuần túy tự tiêu khiển, hơn nữa đất nước tha hương quá xa, nên sẽ không theo Giản Vân Tu thưa kiện.

Lúc sau, hắn ta còn không nói tiếng nào.

Chuyện này xử lý rất phiền toái, hơn nữa nguyên chủ gây cho Giản Vân Tu không ít phiền toái, không cho y mời được luật sư, dư luận trên mạng lại càng ngày càng nghiêm trọng, chỗ ở Giản Vân Tu còn bị người vây quanh……

Giản Vân Tu cuối cùng không chịu nổi, lựa chọn tự sát.

Kết quả y thật vất vả được cứu trở về, còn có người nói nói mát, nói y không muốn thừa nhận sai lầm, cho nên làm bộ tự sát.

May mắn nguyên chủ không còn nữa, hắn đã đến!

Ngôn Cảnh Tắc hít sâu một hơi, bưng bữa sáng lên lầu.

Hắn vào phòng nhìn thấy Giản Vân Tu đang đánh răng, thò lại gần liền thơm.

“Sao anh lại như vậy a……” Giản Vân Tu mang theo điểm bất mãn, mơ hồ không rõ mà nói, trong mắt lại tràn đầy ý cười.

“Ngày nào đó nếu anh không làm như vậy, chắc em không cao hứng!” Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Tối qua là ai ghen tị?”

Giản Vân Tu tiếp tục đánh răng, không để ý tới người.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Bữa sáng anh bưng lên cho em rồi, nhớ phải ăn đấy.”

“Anh không cần bưng lên cho em, em có thể xuống lầu.” Giản Vân Tu lầu bầu nói.

“Anh thích bưng lên cho em.” Ngôn Cảnh Tắc lại hôn y một chút.

Giản Vân Tu chẳng sợ đang đánh răng, khóe miệng cũng nhịn không được cong cong.

Y cảm thấy trong lòng mình nhét đầy mật ong, điểm tâm ngọt, bánh kem và tỉ thứ ngọt ngào, đều sắp tràn ra ngoài……

Một bên đánh răng, một bên Giản Vân Tu dùng ngón tay gõ lên cái ly gốm sứ đựng bàn chải.

Cái ly đựng bàn chải này gõ lên sao mà dễ nghe như vậy!

Còn tối qua có người nói mình sao chép thì… Giản Vân Tu đã sớm quên mất!

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc còn nhớ rõ.

Ngôn Cảnh Tắc mở Weibo, phát hiện dưới Weibo mình, những bình luận nói Giản Vân Tu sao chép đều đã bị áp xuống, thật ra còn có không ít người thổ lộ với Giản Vân Tu.

Hắn chụp một tấm ảnh Giản Vân Tu mới đánh răng xong, uống một ngụm nước súc miệng, má phồng phồng, đăng lên: “Sáng sớm, mới phát hiện Vân Tu nhà tôi bị người vu hãm, vu hãm Vân Tu còn trộm nhạc của Vân Tu. Người kia, anh chờ, tôi sẽ không để yên đâu! Ps: Đừng có thổ lộ với Vân Tu nữa, em ấy là của tôi!”

Weibo này Ngôn Cảnh Tắc vừa đăng, cư dân mạng lập tức phát ra tiếng: “A a a a! Vân Tu sao lại đáng yêu như vậy!”

“Tui chính là muốn thổ lộ! Iu anh iu anh iu anh nhất, Vân Tu em iu anh!”

“Ngôn tổng chụp hình như thẳng nam chụp vậy mà Vân Tu còn đẹp như vậy, iu iu!”

“Tiểu khả ái cầm bàn chải đánh răng này là ai a!”

“Awsl (a ta đã chết)!”

“Vân Tu thoạt nhìn rất vui vẻ nha!”

“Ghen ghét Ngôn tổng!”

……

Mọi người ngay từ đầu chỉ chú ý ảnh chụp Giản Vân Tu, sau mới đi xem nội dung cụ thể Ngôn Cảnh Tắc đăng lên: “Ý Ngôn tổng là có người trộm nhạc của Vân Tu?”

“Nhạc của người nọ thật là bên Vân Tu tiết lộ ra ngoài sao?”

“Trộm nhạc của người ta còn nói người ta sao chép, cũng quá không biết xấu hổ?”

“Ngôn tổng khí phách! Nhất định phải vì Vân Tu lấy lại công đạo a!”

……

Mọi người ngươi một lời ta một ngữ, đều ủng hộ Ngôn Cảnh Tắc cùng Giản Vân Tu, cũng chỉ còn thuỷ quân đang nói “Giản Vân Tu sao chép người nước ngoài không biết xấu hổ” linh tinh.

Lời này tối hôm qua mọi người đã xem rồi, xác thật nổi giận —— Giản Vân Tu mất mặt đều mất đến tận nước ngoài!

Hiện tại nhìn lại, tâm thái liền hoàn toàn bất đồng: “Cái gì Giản Vân Tu sao chép người nước ngoài! Rõ ràng là người nọ trộm nhạc Giản Vân Tu!”

“Tôi hôm qua ngu như bò, thế mà còn an ủi người kia, hôm nay tôi muốn đi mắng trở về!”

“Người nọ cả lộ mặt cũng không dám, vừa nhìn liền biết có vấn đề!”

“Hắn thật có tài hoa như vậy, sao có thể không có tiếng tăm gì?”

……

Dư luận trên mạng nháy mắt quay cuồng.

Đổng Thanh Lâm nhìn toàn bộ, cả người đều hỏng mất: “Không có khả năng, chuyện này không có khả năng……”



Tiền còn lại trên người hắn ta đều bị lấy ra để mời thủy quân.

Nếu Giản Vân Tu có thể xui xẻo, hắn ta sẽ cảm thấy hết thảy đều đáng giá, nhưng hiện tại đây là có chuyện gì?

Giản Vân Tu thế mà một chút chuyện cũng không có, hắn ta làm nhiều như vậy, cuối cùng ngược lại giúp Giản Vân Tu tuyên truyền album?

Đổng Thanh Lâm phát điên mà đổi mới các giao diện, đột nhiên lại dừng lại —— hắn ta thế mà tìm được album ‘Rã rời’!

Hắn ta run rẩy xuống tay, cầm con chuột click mở album này, lại phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi mà lại thống khổ.

Album này được mệnh danh là ‘Rã Rời’, bên trong là các bản dương cầm độ khó cao Giản Vân Tu đàn tấu, tỷ như ‘Bản Sonata Ánh Trăng’ linh tinh.

Hắn ta vừa mới dâng lên một chút “hy vọng”, nháy mắt đã tan biến.

Này còn chưa tính, đúng lúc này còn xuất hiện một tin tức.

Ở nước ngoài có một bộ điện ảnh đã quay xong, đang làm hậu kỳ, đang được mọi người chú ý, tổ chế tác vậy mà @tài khoản đăng những bản nhạc giống Giản Vân Tu, hỏi hắn là ai, những bản nhạc đó là từ đâu tới.

Bọn họ mua một ít quyền sử dụng bản nhạc từ trên tay Giản Vân Tu, hiện tại có người nói mấy bản đó đều là sao chép, bọn họ khẳng định phải hỏi cho rõ ràng!

Đương nhiên, bọn họ một chút cũng không cảm thấy Giản Vân Tu sao chép.

Tài khoản này tuy đăng nhạc sớm hơn Giản Vân Tu ba tháng, nhưng trước đó Giản Vân Tu đã nói qua, những bản nhạc này là y đã sáng tác xong từ trước kia, trước kia này thậm chí là tận mấy năm trước.

Với lại, muốn làm ra bản nhạc như vậy cần phải có tu dưỡng âm nhạc rất cao, người soạn nhạc không thể không có tiếng tăm gì.

Bọn họ càng có khuynh hướng là người này trộm nhạc Giản Vân Tu, sau khi đàn tấu thì đăng lên mạng.

Đương nhiên, sự tình còn chưa có kết luận, nên bọn họ hiện tại chỉ là dò hỏi trước.

Người bình thường nếu bị sao chép, lúc này chắc chắn sẽ đứng ra, lòng đầy căm phẫn mà triển lãm chứng cứ cho bản thân, nhưng hiện tại……

Đổng Thanh Lâm nhìn tin tức này, cả người run lên.

Hóa ra Giản Vân Tu còn đem quyền sử dụng quyền bản nhạc này, bán cho bộ phim điện ảnh nước ngoài?

Bộ phim kia đời trước hắn ta chưa thấy qua, không biết có phải lúc đó cũng dùng nhạc của Giản Vân Tu hay không, cũng không biết Giản Vân Tu đem nhạc cho người ta dùng lúc nào, dưới tình huống như thế, hắn ta nào dám dùng thân phận người bị hại đứng ra?

Thậm chí, vì để không bị người ta phát hiện người sau màn của tài khoản kia là hắn ta, rạng sáng thừa dịp ít người đăng bài xong, hắn ta cũng đã đem cái điện thoại dùng để đăng nhập vào tài khoản đó hủy đi, hiện tại còn không dám dùng thiết bị khác để đăng!

Mặc kệ mọi người hỏi như thế nào, nghi ngờ như thế nào, tài khoản kia một chút động tĩnh cũng không có.

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, cư dân mạng cảm thấy người ta có khí phách không so đo với người, hiện tại thì…

“Người nọ quá ghê tởm!”

“Hóa ra những bản nhạc đó tất cả đều là của Giản Vân Tu.”

“Đau lòng Giản Vân Tu ghê!”

“May mắn Giản Vân Tu linh cảm bùng nổ, album toàn dùng bài mới, bằng không hiện tại có khả năng còn đang bị người ta mắng!”

……

Sau đó…… Người tới weibo Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu thổ lộ càng nhiều hơn.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Ngôn Cảnh Tắc đem chuyện trên mạng nói cho Giản Vân Tu.

Giản Vân Tu lên tiếng, hai mắt sáng long lanh mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Anh có muốn nghe bài mới của em không?”

Ngôn Cảnh Tắc đương nhiên muốn nghe.

Chẳng qua nghe rồi đồng thời cũng có chút phát sầu.

Giản Vân Tu một chút cũng không quan tâm chuyện bị người vu hãm, đây cũng quá đơn thuần, dễ bị người ta khi dễ!

Cũng may có hắn bảo hộ y!

Ngôn Cảnh Tắc hít sâu một hơi, vung tiền vung tiền tiếp tục vung tiền, cho người đi điều tra Đổng Thanh Lâm.

Kẻ trọng sinh Đổng Thanh Lâm này vẫn luôn nhằm vào Giản Vân Tu, hắn chắc chắn muốn giải quyết người này!

Bất kể thế nào, Đổng Thanh Lâm dùng ảnh bất nhã của người khác vu oan Giản Vân Tu, lại vu hãm Giản Vân Tu sao chép, chuyện này tìm luật sư theo hướng nghiêm trọng mà nói, khẳng định có thể làm Đổng Thanh Lâm gánh món nợ khổng lồ, lại ngồi hai năm tù!

Đương nhiên, trước khu báo cảnh sát cần tìm được chứng cứ đem Đổng Thanh Lâm bắt lại.

Chuyện này Ngôn Cảnh Tắc để cho người khác đi làm.

Trước kia Ngôn Cảnh Tắc không tra được trên người Đổng Thanh Lâm là bởi vì hắn dù sao cũng không phải cảnh sát, rất nhiều chuyện tra ra không tiện, hơn nữa hắn không có manh mối, không dễ tra.

Nhưng hiện tại không giống nữa!

Hắn hiện tại hoặc nhiều hoặc ít tra được một vài chứng cứ, lại báo cảnh sát nói lúc trước người ở trên mạng đăng ảnh bất nhã Giản Vân Tu là Đổng Thanh Lâm, cảnh sát liền bắt đầu điều tra, chờ bọn họ điều tra Đổng Thanh Lâm……

Hướng đi tài chính của Đổng Thanh Lâm gì đó còn khá dễ tra, rất nhanh liền điều tra ra hắn ta mua thủy quân bôi đen Giản Vân Tu, những ảnh chụp đó cũng xác thực là hắn ta mua rồi phát tán.

Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, Đổng Thanh Lâm bị bắt.

Bất quá Đổng Thanh Lâm không có tiến vào ngục giam, bởi vì cảnh sát phát hiện tinh thần Đổng Thanh Lâm có vấn đề.

“Trạng thái tinh thần của Đổng Thanh Lâm này thật không xong, vẫn luôn nói Ngôn thiếu là của hắn, Giản Vân Tu là tiểu tam, còn nói hắn trọng sinh…… Bước đầu kết luận hắn hẳn là điên rồi.” thời điểm anh cảnh sát nói như vậy với Ngôn Cảnh Tắc, còn đồng tình mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngay từ đầu, bọn họ bởi vì phát hiện tiền của Đổng Thanh Lâm là Ngôn Cảnh Tắc cấp, cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc là một tra nam, nhưng lại điều tra thêm một chút……

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc còn đưa tiền cho Đổng Thanh Lâm, Đổng Thanh Lâm đã cùng Cao Bác Hào ra vào có đôi.

Bọn họ điều tra Đổng Thanh Lâm vì sao yếu hại Giản Vân Tu, còn từ chỗ Cao Bác Hào thấy được Ngôn Cảnh Tắc gửi email cho Cao Bác Hào.

Nghe ra vô tình, hắn là trước kia Ngôn Cảnh Tắc vô tình nghe Đổng Thanh Lâm đánh đàn nên đã bao Đổng Thanh Lâm một đoạn thời gian, sau đó xác định cảm tình với Giản Vân Tu thì không bao người nữa, kết quả Đổng Thanh Lâm đại khái là bị Cao Bác Hào quăng ra lại muốn quay trở về bên người Ngôn Cảnh Tắc, liền bắt đầu đối phó Giản Vân Tu.

Đối phó Giản Vân Tu thì thôi, hắn ta còn lăn lộn bản thân đến điên luôn.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Là Đổng Thanh Lâm điên mà, vì sao phải dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn vậy?

Anh cảnh sát cũng ý thức được không ổn—— anh vì sao phải đồng tình Ngôn Cảnh Tắc? Ngôn Cảnh Tắc loại này tùy tùy tiện tiện là có thể lấy ra nhiều tiền như vậy bao người, chỗ nào cần bọn họ đồng tình!



Hiện tại vấn đề quan trọng nhất vẫn là…… Đổng Thanh Lâm làm sao bây giờ?

Còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là đưa đến bệnh viện tâm thần, dưới tình huống hắn ta còn có tính công kích, cũng đừng thả ra.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy như vậy khá tốt.

Hắn ta không biết Đổng Thanh Lâm đời trước đã trải qua những gì, cũng không có hứng thú biết, nhưng Đổng Thanh Lâm nếu đời trước cũng cứ cố chấp như vậy, hắn ta sống không tốt cũng là chuyện bình thường.

Ngôn Cảnh Tắc xử lý xong chuyện Đổng Thanh Lâm, liền vui sướng mà đi bồi cạnh Giản Vân Tu.

Bởi vì Đổng Thanh Lâm tự xuất tiền túi, tận hết sức lực mà “tuyên truyền”, album Giản Vân Tu bán đến đặc biệt tốt, fan của y còn tăng thêm rất nhiều.

Giản Vân Tu không thích tương tác với người khác, rất ít đăng Weibo, theo lý là không giữ được fan, nhưng không chịu nổi, đối tượng của y là Ngôn Cảnh Tắc loa phát thanh.

Ngôn Cảnh Tắc mỗi ngày chỉ đi công ty làm việc hai ba tiếng đồng hồ, thời gian còn lại đều bồi cạnh Giản Vân Tu, hắn nhìn trên mạng có nhiều người thổ lộ với Giản Vân Tu như vậy, còn luôn muốn khoe ra một chút —— Giản Vân Tu là của hắn!

Sau đó, Ngôn Cảnh Tắc đăng Weibo hằng ngày chính là như vầy: “Vân Tu lại viết bản nhạc cho tôi nè.” Đính kèm là ảnh chụp Giản Vân Tu.

“Vân Tu hôm nay làm điểm tâm ngọt cho to lên.” Đính kèm là bánh quy tự mình nướng.

“Vân Tu nói buổi diễn âm nhạc kia, tôi đi em ấy mới đi. Làm sao bây giờ?” Đính kèm là thư mời buổi diễn âm nhạc nổi tiếng.

……

Cư dân mạng: “……” Ha hả! Đừng cho là bọn tui không biết anh đang khoe à nha!

Fan Giản Vân Tu, fan CP hai người, toàn bộ tới dưới Weibo Ngôn Cảnh Tắc!

Nhìn nhìn, bọn họ cũng hâm mộ luôn Ngôn Cảnh Tắc.

Đàn ông lớn lên đẹp trai có tiền còn sủng ái đối tượng, vẫn là thực đáng giá hâm mộ!

Chỉ là, thích thích, mọi người cũng có chút lo lắng.

“Ngôn tổng, buổi sáng anh đăng Weibo ở nhà, giữa trưa đăng Weibo ở nhà, buổi tối cũng đăng Weibo còn ở nhà, anh không cần làm việc sao?”

“Ngôn tổng, Giản Vân Tu một khi có công việc hoặc có hoạt động, anh liền đi theo, anh không cần làm việc sao?”

“Ngôn tổng, mỗi ngày anh lên Weibo tú ân ái, anh không cần làm việc sao?”

……

Đến cuối cùng, dưới Weibo Ngôn Cảnh Tắc toàn là câu: “Anh không cần làm việc sao?”

Ngôn Cảnh Tắc làm sáng tỏ riêng một chút: “Chư vị, tôi còn là làm việc nhé! Tôi mỗi ngày đều ít nhất làm việc hai giờ đấy!”

Mỗi ngày làm việc ít nhất…… Hai giờ??

Anh nói bọn tôi mỗi ngày ít nhất làm việc tám giờ, thậm chí 996* luôn làm sao sống hả!

(*Văn hóa làm việc khét tiếng “996” có nghĩa là các nhân viên ​​sẽ ở văn phòng từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối và 6 ngày một tuần.)

“Tổng tài đều tùy hứng như vậy sao?”

“Hóa ra tổng tài chỉ lo yêu đương mặc kệ công ty chỉ có trong truyện tổng tài là thật sự tồn tại?”

“Ngôn tổng anh không sợ công ty đóng cửa à?”

……

Mọi người sau khi nghi ngờ, còn có một cái suy đoán: “Ngôn tổng phỏng chừng chính là dựa cha làm tổng tài, người ta căn bản không làm việc.”

“Ngôn tổng đi tới công ty hai giờ, phỏng chừng chính là rảnh rỗi một chút thôi, người ta chắc chắn có giám đốc chức nghiệp giúp anh ta xử lý công ty.”

“Sinh hoạt hằng ngày của Ngôn tổng chỉ sợ cũng là có người khác làm, không có chuyện gì làm dính Vân Tu.”

“Trên lầu quá bẩn, báo cáo nè!”

“Làm phú nhị đại thật sự quá sung sướng!”

……

Cơ hồ mọi người đều cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc là phú nhị đại không làm việc đàng hoàng, danh hiệu tổng tài cái gì kia chỉ là treo cho vui.

Kết quả lúc này, phú hào nào đó trả lời phỏng vấn tỏ vẻ: “Hiện tại người trẻ tuổi tôi thưởng thức nhất vẫn là Ngôn Cảnh Tắc.”

Cư dân mạng: “???” Chú thưởng thức anh ta cái gì? Thưởng thức anh ta cái gì cũng không làm sao?

Qua một đoạn thời gian, lại có một xí nghiệp gia tỏ vẻ: “Con trai tôi nếu có bản lĩnh như Ngôn Cảnh Tắc, không, có một nửa bản lĩnh Ngôn Cảnh Tắc thì tốt rồi.”

Cư dân mạng: “???” Con trai chú không phải cần cù chăm chỉ vẫn luôn làm việc sao? Chẳng lẽ chú muốn cậu ta giống Ngôn Cảnh Tắc cả ngày lo chơi?

Cuối cùng, ngay cả lão đại nước ngoài cũng tới xem náo nhiệt: “Người trẻ tuổi Trung Quốc, tôi thích nhất Ngôn Cảnh Tắc, tôi có cùng cậu ấy giao lưu qua, học hỏi được rất nhiều thứ.”

Cư dân mạng: “???” Lão đại, chẳng lẽ ngài cũng giống Giản Vân Tu, bị Ngôn Cảnh Tắc rót canh mê hồn hả? Giản Vân Tu một khi có phỏng vấn liền khen Ngôn Cảnh Tắc thì thôi, ngài khen cái gì mà khen a?

Kết quả, mọi người đang nghĩ trăm lần cũng không, liền nhìn thấy công ty Ngôn Cảnh Tắc kia, hắn mỗi ngày chỉ làm việc hai giờ tới quản lý, phát triển không ngừng, càng làm càng lớn.

Này còn chưa tính, còn đột nhiên có người tuôn ra, nói Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn làm đầu tư, đầu tư rất nhiều công ty, dựa vào đầu tư kiếm được tiền, thậm chí so với công ty của hắn giá trị còn cao hơn.

Không có biện pháp, ai bảo người ta là phú nhị đại, người khác cần phải tích góp tài chính nguyên thủy, hắn cùng cha mẹ muốn một câu, tài chính nguyên thủy liền có ngay!

Nhưng cho dù như vậy, Ngôn Cảnh Tắc có thể kiếm được nhiều tiền như vậy cũng rất lợi hại!

Cái người thoạt nhìn không làm việc đàng hoàng này, kỳ thật…… Đặc biệt có bản lĩnh?

Một ngày nào đó, thậm chí Ngôn Quốc Tề cũng đăng Weibo: “@ Vân Tu Cảnh Tắc, tiểu tử thúi mày có thể mỗi ngày làm nhiều thêm hai giờ, quản luôn Tề Thịnh cho ba được không?!!”

Ngôn Cảnh Tắc đang nhiệt tình đăng Weibo tú ân ái như bình thường, lãnh đạm mà trả lời: “Không được!”

“Vì sao?!!” Ngôn Quốc Tề nổi giận, con của ông thông minh như vậy, nhưng chính là không chịu tiếp công ty! Tức chết ông!

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Con muốn bồi cạnh Vân Tu, không rảnh đâu ~”

Cuộn sóng này làm cho người ta mất hồn cỡ nào a!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook