Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 129:

Quyết Tuyệt

25/09/2021

Đã tới chạng vạng nhưng trên đường phố huyện thành huyện Đông Cốc vẫn náo nhiệt như cũ — người nhà nông làm việc ở gần huyện thành sau khi tan tầm lại mua chút đồ mới về nhà.

Ngôn Cảnh Tắc đuổi kịp một đợt chợ cuối, mua đầy nồi chén gáo bồn, lại mua một chút gạo thịt thức ăn, tiền liền tiêu đến không sai biệt lắm.

Tiếp tục như vậy không thể được……

Ngôn Cảnh Tắc đem đồ đã mua bỏ vào trong nồi, bưng nồi liền đi về, vừa đi vừa nghĩ việc mình có khả năng làm được.

Nguyên chủ từ 13-14 tuổi liền đi sòng bạc, làm việc giúp sòng bạc đòi nợ.

Sòng bạc đối với tài sản của dân cờ bạc rất rõ ràng, gặp được người trong nhà có chút tiền sẽ xúi giục bọn họ mượn rất nhiều tiền, sau đó bảo tay đấm tới cửa đi đòi, mà tiền phải lấy về được thì nguyên chủ làm tay đấm cũng có thể phân một phần.

Ngoài ra, nguyên chủ còn có thể ở tại sòng bạc ăn cơm miễn phí, buổi tối muốn ngủ lại sòng bạc cũng không sao…… Nếu không phải như vậy, nguyên chủ là kiểu người tiền vừa đến tay lập tức tiêu hết, đã sớm sống không nổi nữa!

Kỳ thật làm việc này, kiếm tiền có thể kiếm không ít, nhưng bản thân Ngôn Cảnh Tắc thật sự không muốn đi ức hiếp bá tánh.

Nếu như vậy, hắn muốn kiếm tiền chỉ sợ cũng chỉ có thể đi bến tàu huyện thành vác bao tải thuê cho người ta.

Nguyên chủ từ 13-14 tuổi đã bắt đầu ở sòng bạc phàm ăn, đem bản thân mình dưỡng thành tráng hán đệ nhất huyện Đông Cốc. Thể trạng như vậy đi bến tàu vác bao tải mà nói, người ta chỉ có thể vác một bao hắn có thể vác hai bao, hẳn là có thể kiếm không ít, nhưng này chỉ có thể để cho hắn và Vệ Lăng Tu ăn uống no đủ, muốn mỗi ngày sống khá hơn một chút thì lại khó khăn!

“Ngôn Đại!” Một âm thanh đột nhiên vang lên.

Ngôn Cảnh Tắc quay đầu lại, liền thấy quản sự ở sòng bạc nguyên chủ làm việc, đang cầm tẩu thuốc mà nhìn mình, cười trả lời: “Lý quản sự.”

Lý quản sự bụ bẫm, nhìn đặc biệt hòa khí, gã từ trong túi bốc lấy một nắm thuốc lá sợi bỏ vào tẩu hút thuốc phiện, hít một hơi: “Ngôn Đại, nghe nói ngươi lấy được một số tiền? Buổi tối tới chơi không?” Lý quản sự đối với Ngôn Đại vẫn là rất thích, dĩ vãng cho Ngôn Đại đi đòi tiền là không có chuyện không đòi được, có vài thời điểm vi diệu cho Ngôn Đại tiền thưởng, chưa đến hai ngày tiền đã quay lại trong tay sòng bạc.

Mấy tháng nay đỉnh đầu Ngôn Đại dư dả, càng ở sòng bạc thua bảy tám trăm lượng bạc…… Ai không thích một cá nhân như vậy?

“Lý quản sự, nhà ta có người rồi, đêm nay không tới nữa, về sau cũng không tới.” Ngôn Cảnh Tắc cộc lốc mà cười: “Ta phải sống cho tốt.”

Đầu năm nay, có thể mở sòng bạc đều là có chút địa vị, sòng bạc nguyên chủ làm việc sau lưng cũng có người, là Lý gia của huyện Đông Cốc, một chút cũng không kém gì Vệ gia.

Mấy năm nay, Lý gia còn lợi hại hơn Vệ gia một ít —— chủ bộ huyện Đông Cốc chính là người Lý gia.

Hơn nữa Lý gia con cháu thịnh vượng, huyện nha có rất nhiều tiểu lại đều là người Lý gia.

Đúng là bởi vì như vậy nên Lý gia mới có thể đem sòng bạc mở đến lớn như vậy, cũng là vì như vậy nên Lý gia nhiều ít cũng giảng quy củ, tỷ như quy định nguyên chủ làm tay đấm, lúc đi đòi nợ có thể dùng các loại thủ đoạn, nhưng bình thường không thể động thủ với người thường, miễn cho ồn ào ra chuyện, liên lụy sòng bạc, tiến tới liên lụy Lý gia.

Mặc dù là đòi nợ, chuyện như lấy mạng người cũng là tuyệt không cho phép làm.

Lý gia chú ý phát triển lâu dài, không muốn làm cho dân oán sôi trào.

Nguyên chủ làm tay đấm sòng bạc như vậy, sòng bạc sẽ không định khế với bọn họ, trên cơ bản qua lại tự do, không ít người không có tiền đảm đương làm tay đấm một khoảng thời gian, có tiền lại rời đi.

Lúc này Ngôn Cảnh Tắc nói phải sống cho tốt, Lý quản sự có chút giật mình: “Ngươi là muốn cùng Vệ thiếu gia kia sống?”

Lý gia và Vệ gia không rất hợp nhau, cho nên thiếu gia Vệ gia chạy theo Ngôn Cảnh Tắc…… Lý quản sự cười tủm tỉm mà xem kịch vui, còn Ngôn Cảnh Tắc nói muốn cùng Vệ thiếu gia sinh sống cho tốt, gã dù sao cũng không tin.

Gã cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc bất quá là vừa cùng người lên giường, nguyện ý nghe người nói mấy câu, còn về sau thì……

Không ít ma bài bạc đối với tân tức phụ mới mẻ được mấy tháng, bị quản mấy tháng, rồi cũng lại tới sòng bạc, đến cuối cùng bán luôn cả tức phụ nhi cũng không hiếm thấy.

Mẹ Ngôn Đại này cũng không phải bị bán đó sao?

“Đúng vậy.” Ngôn Cảnh Tắc lộ ra nụ cười.

“Vậy ngươi ráng sống cho tốt, khi nào muốn trở lại thì quay lại thôi.” Lý quản sự lại bốc một dúm thuốc lá sợi, nhìn càng hiền lành.

Ngôn Cảnh Tắc và Lý quản sự nói chuyện xong, mang theo nồi liền chạy về nhà.

Hắn về nhà lại tốn mười lăm phút, chạy đến bụng đói kêu vang, mà hắn vừa đến cửa nhà liền thấy gần nhà mình vây quanh không ít người, đều chen đầu chen não tò mò mà nhìn nhà hắn.

Nhưng khi Ngôn Cảnh Tắc gần tới, những người này liền lập tức chạy, trong đó một hài tử chạy vội đến té ngã một cái, mẹ nó cũng không dám ngoảnh lại. Đứa nhỏ này cũng không khóc, bò dậy liền tiếp tục chạy.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Ngôn Cảnh Tắc vào phòng, liền thấy Vệ Lăng Tu ngốc lăng lăng mà ngồi trên giường đã trải chỉn chu, nhìn thấy hắn, biểu tình mới trở nên tươi tắn lên: “Ngôn ca, ngươi đã trở lại!”

“Ừm, đã trở lại.” Ngôn Cảnh Tắc từ trong lồng ngực mình lấy ra bánh bao ấm áp được giấy dầu bọc lại: “Ta mua bánh bao thịt nè, ngươi mau ăn đi.”



Bánh bao thịt cũng chỉ có hai cái, Vệ Lăng Tu cầm một cái, nhưng Ngôn Cảnh Tắc cầm một cái khác cũng nhét vào trong tay y: “Đều là cho ngươi, ta ăn rồi.”

Hắn kỳ thật chưa ăn gì, nhưng hắn hiện tại quá nghèo, hắn sẽ không ăn bánh bao thịt.

Loại bánh bao thịt này, hắn phải ăn mười cái mới no.

Vệ Lăng Tu trước kia tuy ở nhà không được ưa thích, nhưng thật đúng là không thiếu ăn, ít nhất loại bánh bao thịt này, y muốn ăn là có thể ăn.

Lúc này y cũng không nghĩ nhiều, liền từ từ ăn lấy.

Y nguyên bản không muốn ăn gì, nhưng lúc ăn, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn ở trong phòng ngoài phòng bận việc, y nhìn nhìn, ăn uống đột nhiên ngon miệng hơn, đem hai cái bánh bao ăn đến không còn một mảnh, lại có hơi khát.

Uống nước phải lấy ở đâu bây giờ?

Vệ Lăng Tu đang có chút vô thố, Ngôn Cảnh Tắc đem nước đun lên.

Ấm trà chén trà trong phòng Vệ Lăng Tu cũng bị hắn mang theo, hắn dùng gáo hồ lô múc nước trong nồi, lấy cho Vệ Lăng Tu một ấm nước: “Cẩn thận nóng.”

“Ưm.” Vệ Lăng Tu hướng tới Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, y tươi cười thoạt nhìn thực ngọt, nhưng không còn thần thái phi dương ương ngạnh trước kia.

Ngôn Cảnh Tắc lại đau lòng một trận.

Thời gian đã không còn sớm, trời cũng tối, Ngôn Cảnh Tắc bảo Vệ Lăng Tu sớm chút đi ngủ —— hắn đem phòng ngủ đã bố trí tốt cho Vệ Lăng Tu ngủ, nói mình ở một nơi khác.

Nhưng Vệ Lăng Tu đi ngủ, hắn lại không đi ngủ, ngược lại ra cửa.

Hắn hôm nay mua nồi, mua nồi cũ ở tiệm cầm đồ mấy người nhà nông thiếu tiền đi cầm, nấu nước sôi trực tiếp có thể sử dụng, cho nên mới có thể vừa về tới liền nấu nước, nhưng củi lửa trong nhà nguyên chủ rất ít, đun chút nước liền dùng xong rồi.

Hắn đem người hắn coi trọng về nhà, trong lòng có chút kích động, trái phải gì cũng ngủ không được, không bằng đi ra ngoài đốn củi!

Chờ trong phòng Vệ Lăng Tu không còn âm thanh nào, Ngôn Cảnh Tắc tay không ra cửa.

Nhà hắn không có đao đốn củi, cũng may lực cánh tay hắn kinh người, những nhánh củi đó trực tiếp là có thể bẻ gãy mang về.

Lăn lộn như vậy liền đến hơn nửa đêm, Ngôn Cảnh Tắc cõng một bó củi trở về nhà, nhóm lửa nấu cơm.

Hắn đói đến không chịu được, cần thiết ăn một cái gì đó.

Còn ăn cái gì…… Ngôn Cảnh Tắc trước đó lúc mua lương thực, mua hai loại.

Một loại là gạo mới giá cả đắt tiền, lọc xác sạch sẽ, còn có một loại là gạo cũ giá cả tiện nghi.

Cho vào nồi gạo cũ và nước, Ngôn Cảnh Tắc liền nấu lên, chờ nấu xong, lại rửa sạch một cây dưa muối, trực tiếp ở trong nồi ăn luôn.

Hắn ăn nửa nồi cháo, lại im ắng mà ra cửa, tiếp tục đốn củi đi, còn cân nhắc phải lấy ít gỗ trúc, tu sửa nóc nhà mình.

Chờ hắn đi rồi, Vệ Lăng Tu từ trong phòng đi ra, đi về phía phòng bếp.

Ban ngày đã trải qua chuyện bị đuổi khỏi gia môn, buổi tối tuy y đã ngủ rồi, nhưng nửa đêm nằm mơ lại bị bừng tỉnh.

Y mới vừa tỉnh lại liền nghe được bên ngoài có động tĩnh sột sột soạt soạt, hơn nửa đêm, Ngôn Đại đang làm gì?

Phòng Vệ Lăng Tu ở gần nhà chính, là phòng tốt nhất trong nhà này, nhưng phía trên tường đất dùng ván cây trúc làm “tường” cũng đã rách tung toé, có không ít khe hở.

Vệ Lăng Tu dọn cái ghế, từ cửa nhìn qua nhà chính.

Hôm nay trăng sáng, cửa nhà chính lại mở rộng ra, tình hình trong phòng nhìn một cái không sót thứ gì.

Phòng bếp của Ngôn gia cũng liên thông, y nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc đang nấu cơm, làm xong lại một người im ắng mà ăn, nhìn hẳn ăn là cháo.

Ngôn Cảnh Tắc không phải nói buổi tối ăn rồi sao? Sao hơn nửa đêm lại dậy nấu cháo ăn?

Vệ Lăng Tu tò mò vạn phần, chờ Ngôn Cảnh Tắc đi rồi liền ra cửa, lặng lẽ vào phòng bếp.

Trong nồi còn có nửa nồi cháo, bên cạnh còn có mấy cây dưa muối.

Vệ Lăng Tu dùng gáo hồ lô của Ngôn Cảnh Tắc múc cháo uống một chút, liền cảm thấy cháo kia trộn đầy xác lúa, ăn kẹt ngay cuống họng.



Ngôn Đại nếu đã ăn bánh bao, chắc chắn không cần nửa đêm nấu cháo ăn như vậy…… Vệ Lăng Tu trở về phòng, trong lòng chua xót, nhào vào giường mà khóc.

Khóc lóc khóc lóc, lại ngủ mất.

Tuy rằng khóc một hồi, nhưng sáng hôm sau Vệ Lăng Tu tỉnh lại tinh thần khá tốt, ước chừng là do buồn bực trong lòng đã hoàn toàn tan biến.

Lỗ thủng trên nóc nhà len lỏi ánh mặt trời chói mắt, hiện tại chỉ sợ không còn sớm!

Vệ Lăng Tu đột nhiên nhảy dựng lên, mặc quần áo mở cửa đi ra ngoài, liền thấy Ngôn Cảnh Tắc đang ở ngoài phòng dùng đao đốn củi chặt cây trúc.

Ngôn Cảnh Tắc tối hôm qua vội cả đêm, buổi sáng mới về nhà, ăn trước nửa nồi cháo ngày hôm qua dư lại, lại nấu cháo cho Vệ Lăng Tu, sau đó liền đến nhà thôn trưởng mượn rìu và công cụ linh tinh.

Thôn trưởng không dám không cho mượn, cho nên lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đang chặt cây trúc, tính toán đem trúc hợp với nhau, tu sửa phòng ở này.

“Lăng Tu ngươi dậy rồi à? Trong nồi có cháo đó, ta đã ăn rồi, phần đó là cho ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.

Vệ Lăng Tu đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn cùng Ngôn Cảnh Tắc cùng nhau chịu khổ, cũng tính toán dù cháo kia có nghẹn cổ có khó ăn cũng muốn ăn chúng.

Kết quả y xốc nắp nồi lên, thế mà thấy được một nồi cháo gạo trắng, trên giá còn chưng một chén dưa muối, một cái trứng gà.

“Ta không làm cái gì ăn ngon, ngươi tùy tiện ăn chút.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Vệ Lăng Tu gật gật đầu, đôi mắt lại ê ẩm.

Dưa muối băm thật sự vụn, lúc chưng còn thả một chút dầu, ăn cùng cháo gạo trắng khá dễ ăn, tuy trứng gà là toàn bộ bỏ vào chén chưng với nước cho chín, nhưng Ngôn Đại hơn phân nửa là không ăn.

Vệ Lăng Tu lột trứng gà, cắn một chút lòng trắng trứng, lại đi ra ngoài phòng, đem trứng gà đưa tới bên miệng Ngôn Cảnh Tắc, cười nói: “Ta không thích ăn lòng đỏ trứng, ngán lắm, ngươi ăn đi.”

“Giữa trưa ta xào trứng gà cho ngươi ăn.” Ngôn Cảnh Tắc nói, một ngụm ăn lòng đỏ trứng.

Vệ Lăng Tu trứng gà chỉ ăn lòng trắng trứng, cháo cũng phân cho Ngôn Cảnh Tắc một ít, sau đó liền bắt đầu thu thập án thư của mình, lại đem đồ trong giỏ lấy ra.

Trong giỏ có giấy và bút mực, ngoài ra Ngôn Cảnh Tắc còn đem sách hắn dùng để biết chữ vỡ lòng toàn bộ mang đến.

Vệ Lăng Tu nghĩ tới nghĩ lui, mình cũng không có biện pháp kiếm tiền gì, chuyện duy nhất có thể làm cũng chính là chép sách.

Lúc trước đệ đệ y từng giễu cợt y học vấn kém, nói y cũng cũng chỉ có nét chữ có thể nhìn được, có thể chép sách đổi chút tiền.

Y lúc ấy cũng ngốc, thế mà nói dù mình không đọc sách, tương lai Vệ gia cũng là của mình, đệ đệ phải thi tốt công danh để nuôi mình…

Ai có thể nghĩ đến hôm nay chứ?

Cẩn thận ngẫm lại, người đọc sách bên ngoài có ai như y, cả ngày bị tổ mẫu trong nhà nhìn chằm chằm y chép kinh phật? Người ta trước nay chỉ sao chép những quyển sách quý hiếm, cũng chỉ chép một quyển tự mình xem, chép nhiều thêm một quyển cũng sợ chậm trễ thời gian học hành.

Vệ Lăng Tu tìm ra một quyển Tam Tự Kinh, chậm rãi chép lại.

Y đọc sách không nhiều lắm, nhưng Tam Tự Kinh rất thuộc, sao chép cái này cũng đơn giản, chép xong rồi hẳn là có thể đổi chút tiền?

Thời điểm Vệ Lăng Tu chép sách, Ngôn Cảnh Tắc vào nhà.

Đầu năm nay, người đọc sách thân phận rất cao, nguyên chủ cũng sợ người đọc sách. Lại nói tiếp, hôm qua nếu là nguyên chủ, khẳng định không có can đảm như hắn, uy hiếp một cử nhân lão gia.

Mà hiện tại bộ dáng Vệ Lăng Tu viết chữ, Ngôn Cảnh Tắc càng cảm thấy quá đẹp.

Vệ Lăng Tu là người đọc sách, nếu có thể, hắn có phải nên cung Vệ Lăng Tu học hành không?

Đầu năm nay người đọc sách ngon ăn a! Vệ Lăng Tu nếu có công danh, tương lai chắc chắn có thể sống tốt!

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, thò lại gần xem Vệ Lăng Tu viết chữ.

Những chữ đó hắn một chữ cũng không quen biết, nhưng cảm thấy Vệ Lăng Tu viết đến đặc biệt đẹp, so với chữ trên sách còn đẹp hơn.

Ngôn Cảnh Tắc khổ người rất lớn, cảm giác tồn tại rất mạnh, hắn vừa đứng bên người, Vệ Lăng Tu tức khắc tâm hoảng ý loạn viết sai một chữ, bản thân mình còn không phát hiện ra.

“Ngươi viết sai rồi.” Ngôn Cảnh Tắc chỉ vào chữ kia nói.

Bị Ngôn Cảnh Tắc chỉ ra, Vệ Lăng Tu mới phát hiện mình viết sai rồi, lại có chút kỳ quái: “Ngươi làm sao thấy được?” Ngôn Đại không phải không biết chữ sao?

“Hai chữ này không giống nhau.” Ngôn Cảnh Tắc chỉ vào Tam Tự Kinh Vệ Lăng Tu mở ra, đương nhiên mà nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook