Chương 130:
Quyết Tuyệt
25/09/2021
Chữ trên sách kia Ngôn Cảnh Tắc một chữ cũng không quen biết, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra sai lầm, nói xong lại nói: “Lăng Tu, chép sách làm người mệt mỏi, ngươi đã chép hồi lâu rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”
Vệ Lăng Tu còn đang đánh giá Ngôn Cảnh Tắc, chung quy cảm thấy có điểm không thích hợp.
Ngôn ca không phải không biết chữ sao? Người không biết chữ sao có thể liếc mắt một cái nhìn ra được y đã sai?
Ngôn Cảnh Tắc thấy Vệ Lăng Tu không nói lời nào, lại nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ kiếm tiền nuôi ngươi, ngươi về sau không cần chép sách, tự mình chăm chỉ đọc sách là được.”
Vệ Lăng Tu nghe Ngôn Cảnh Tắc nói về cái này, thật ra lại tò mò lên: “Ngôn ca, ngươi bình thường làm nghề nghiệp gì?”
Ngôn Cảnh Tắc đương nhiên không thể nói mình ở sòng bạc thu nợ…… “Ta ở bến tàu dọn hàng.”
“Một ngày có thể kiếm bao nhiêu tiền?” Vệ Lăng Tu lại hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc biết, người thường ở bến tàu dọn hàng một ngày ước chừng có thể kiếm 30 văn, mà lúc này giá hàng…… Hắn mua gạo cũ hai văn tiền một cân, mua cho Vệ Lăng Tu gạo trắng bốn văn tiền một cân, ngày hôm qua mua bánh bao thịt cũng là bốn văn tiền một cái: “Ta ở bến tàu dọn hàng một ngày có thể kiếm 60 văn.”
Hắn sức lực mạnh như vậy, một ngày hẳn là có thể kiếm 60 văn?
Vệ Lăng Tu trước kia ở Vệ gia, ăn mặc quần áo trong nhà đều sẽ chuẩn bị tốt, mỗi tháng còn có thể từ trên lãnh xuống sáu quán tiền tiêu vặt, cũng chính là 6000 văn, bình quân mỗi ngày hai trăm văn, ngày lễ ngày tết, trưởng bối còn sẽ cho thêm chút bạc, tiêu tiền ở cửa hàng nhà mình còn có thể ghi sổ.
Nghĩ đến Ngôn Cảnh Tắc ở bến tàu dọn hàng chỉ có thể kiếm 60 văn, Vệ Lăng Tu đau lòng một trận: “Ngôn ca, Tam Tự Kinh này tổng cộng hơn một ngàn chữ, hiệu sách bán 300 văn, ta sao chép rồi bán cho hiệu sách, ít ra cũng có thể bán hai trăm văn, trừ bỏ bút mực phí tổn, chép một quyển sách ta hẳn là có thể kiếm một trăm văn.”
Ngôn Cảnh Tắc từ trong trí nhớ nguyên chủ biết được Vệ Lăng Tu dựa vào chép sách kiếm tiền, còn biết lúc ấy Vệ Lăng Tu ngày tiếp nối đêm mà chép, nhưng cũng không biết chép sách cụ thể có thể kiếm được bao nhiêu.
Hắn hiện tại mới biết được, hóa ra chép sách có thể kiếm nhiều như vậy!
“Ngôn ca, ta một ngày chép một quyển không thành vấn đề, ngươi đi bến tàu dọn hàng quá mệt mỏi, về sau vẫn là ta chép sách kiếm tiền đi.” Vệ Lăng Tu nói, y đã gặp qua người khác ở trên bến tàu dọn hàng, việc kia khiến người ta mệt mỏi thật sự, y luyến tiếc để Ngôn Cảnh Tắc đi dọn hàng.
Vệ Lăng Tu thế mà muốn kiếm tiền nuôi mình…… Tâm tình Ngôn Cảnh Tắc đặc biệt phức tạp, lại cảm thấy chép sách này thật sự quá kiếm tiền: “Lăng Tu, ta có thể chép sách không?”
“Ngôn ca, chép sách phải biết chữ, chữ cũng không thể viết quá xấu……” Vệ Lăng Tu mặt đầy chần chờ.
Y nếu không có bản lĩnh mười năm chép kinh Phật, chép sách ra tới hiệu sách chưa chắc chịu nhận!
Hơn nữa bút mực trang giấy cũng không tiện nghi, nếu là sao chép là mắc lỗi nhiều, cuối cùng không chừng phải lỗ vốn.
“Ta đây luyện luyện trước, luyện luyện nhiều.” Ngôn Cảnh Tắc chỉ vào chữ trước đó Vệ Lăng Tu chép sai, hỏi: “Chữ này là chữ gì?”
“Tinh, chữ này đọc là ‘tinh’.” Vệ Lăng Tu nói.
“Tinh a…… Ta biết rồi.” Ngôn Cảnh Tắc lấy ngón tay ở trên bàn khoa tay múa chân.
Vệ Lăng Tu nguyên bản cũng không cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc có thể viết được, nhưng hiện tại…… Hắn thế nhưng nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc đem bút toàn bộ khoa tay múa chân lại viết đúng nét rồi!
Vệ Lăng Tu cả kinh, lập tức đem trang giấy mình mới vừa sao chép sai cho Ngôn Cảnh Tắc, lại cho hắn một cây bút: “Ngôn ca, chữ trên giấy này sai rồi, tờ giấy này không dùng được nữa… Ngươi có thể dùng tờ giấy này viết?”
Ngôn Cảnh Tắc tiếp nhận bút, dùng sức viết một lần, trên giấy liền vẽ ra một đống mực…
Hắn thấy thế có chút xấu hổ, cũng ý thức được chữ này cần thiết viết nhẹ nhàng, Ngôn Cảnh Tắc một lần nữa chấm mực, thật cẩn thận mà trên giấy viết một chữ “Tinh”.
Chữ này nét bút là đúng, chữ cũng là đúng, chỉ là có hơi xấu.
Nhưng một người trước kia không biết chữ, chỉ xem mình viết một lần liền có thể viết được như vậy đã phi thường khó có được!
Không, đây không chỉ là phi thường khó có được…… Ngôn Cảnh Tắc chính là thiên tài!
Vệ Lăng Tu không khỏi kích động: “Ngôn ca, ngươi quá lợi hại!”
“Này không được, chữ này khó coi quá.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói, hắn nhớ lại bộ dáng Vệ Lăng Tu trước đó viết chữ, tiếp tục viết.
Sau đó, Vệ Lăng Tu liền trơ mắt nhìn hắn một lần tiếp theo một lần mà viết chữ, chữ còn càng viết càng tốt…… Sau khi viết bảy tám chữ, chữ của Ngôn Cảnh Tắc còn viết đến giống y như đúc!
Vệ Lăng Tu đều ngốc ra.
Ngôn Cảnh Tắc thật ra lại không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Lăng Tu, ngươi tiếp tục viết, ngươi viết tất cả mấy chữ này một lần đi, ta nhìn một cái, như vậy ta về sau cũng có thể chép sách kiếm tiền!”
Đi bến tàu khiêng hàng kiếm tiền rõ ràng không có nhiều như chép sách, về sau hắn vẫn nên chép sách kiếm tiền đi!
Vệ Lăng Tu càng ngốc: “Ta viết một lần, Ngôn ca có thể nhớ kỹ được sao?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đúng vậy…… Chẳng lẽ không phải như vậy?” sau khi nói ra lời này, Ngôn Cảnh Tắc phát hiện hình như không phải tất cả mọi người đều như vậy.
Trí nhớ của người khác hiển nhiên không tốt như hắn!
Cho nên…… Hắn kỳ thật là một thiên tài?
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc hiện tại cũng không rảnh quản chuyện thiên tài hay không thiên tài, hắn lúc này cũng chỉ muốn học chữ, chép sách!
Hắn muốn kiếm tiền!
Vệ Lăng Tu khiếp sợ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lấy qua quyển Tam Tự Kinh, liền nói: “Ngôn ca, sách này ta đọc cho ngươi nghe, ngươi thử biết chữ.”
Vệ Lăng Tu nói xong, liền đọc lên, chỉ trong chốc lát liền đọc 24 chữ: “Ngôn ca, 24 chữ này, ta lại đọc một lần nữa cho ngươi nghe……”
“Không cần, ta đều nhớ kỹ, ngươi tiếp tục đọc đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Vệ Lăng Tu không quá tin tưởng, nhưng Ngôn Cảnh Tắc đã nói như vậy…… Y tiếp tục đọc.
Lúc y đọc, Ngôn Cảnh Tắc nghe rất nghiêm túc, giữa chừng Vệ Lăng Tu vài lần muốn dừng lại, nhưng Ngôn Cảnh Tắc đều nói: “Ngươi tiếp tục đi.”
Vệ Lăng Tu: “……”
Vệ Lăng Tu chỉ có thể tiếp tục.
Không tốn bao nhiêu công phu, Vệ Lăng Tu liền đọc hoàn chỉnh cuốn Tam Tự Kinh, sau khi đọc xong, Vệ Lăng Tu hỏi: “Ngôn ca, ngươi nhớ kỹ được bao nhiêu?”
Ngôn Cảnh Tắc có chút đắc ý: “Ta tất cả đều nhớ kỹ.”
Vệ Lăng Tu đã không phải ngốc ra nữa, mà là choáng váng: “Thật sao?”
“Thật!” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta đọc cho ngươi nghe nha? Nhân chi sơ, tính bản thiện……”
Ngôn Cảnh Tắc một chữ không thiếu mà đem Tam Tự Kinh đọc ra một lần.
Vệ Lăng Tu lúc này đã không còn lời nào để nói.
Y đã xác định Ngôn Cảnh Tắc rất thông minh, nhưng chưa từng nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế mà có thể thông minh như vậy!
Tam Tự Kinh có chừng hơn một ngàn chữ, Ngôn Cảnh Tắc chỉ là nghe y đọc một lần, thế mà đã thuộc!
Phụ thân y thường khen đệ đệ y thông minh, nhưng đệ đệ y tuyệt đối không thông minh như Ngôn Cảnh Tắc vậy!
Không, không chỉ là đệ đệ y không thông minh như Ngôn Cảnh Tắc, thế gian này chỉ sợ không có mấy người có thể thông minh như Ngôn Cảnh Tắc!
Vệ Lăng Tu hít hơi thật sâu để bình phục tâm tình của mình, đồng thời lòng tràn đầy đáng tiếc, Ngôn Cảnh Tắc thông minh như vậy, nếu hắn sinh ở gia tộc như Vệ gia…… Hắn hiện tại sẽ có thành tựu gì?
Vệ Lăng Tu tim đập như bay, Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Lăng Tu, nên ăn cơm rồi, ta đi xào trứng gà cho ngươi.”
“Không!” Vệ Lăng Tu nói: “Ngươi cùng ta học viết chữ trước đi, ăn cơm không vội!”
Vệ Lăng Tu không thích học tập, vẫn luôn cảm thấy đọc sách rất phiền, nhưng giờ này khắc này, y lại một lòng cảm thấy không thể lãng phí thiên phú của Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc cần thiết phải đọc sách!
Nói xong, Vệ Lăng Tu lấy ra một tờ giấy liền nói: “Ta dạy cho ngươi viết chữ, không, ngươi cũng không cần ta dạy, ngươi xem ta viết là được…… Từ từ, tay ta có hơi run……”
Vệ Lăng Tu hoãn hoãn, mới bắt đầu tiếp tục viết chữ.
Trong thôn có người đi ngang cửa nhà Ngôn gia, liền nhìn thấy nhà chính Ngôn gia vốn dĩ trống rỗng đang bày một án thư, mà Vệ tiểu thiếu gia bị Ngôn Cảnh Tắc mang về tới kia, đang ngồi trước bàn viết chữ.
Còn Ngôn Cảnh Tắc……
“Ngôn Đại hung thần ác sát mà nhìn chằm chằm tiểu thiếu gia kia đang viết chữ kìa…… Hắn đây là làm gì vậy?”
“Bên chân Ngôn Đại còn để một cái rìu nữa……”
“Hắn có thể nào đánh Vệ thiếu gia kia không?”
……
Mọi người trong lòng sợ hãi, liền đi tìm thôn trưởng.
Thôn trưởng cân nhắc một chút…… “Ngôn Đại có lẽ đang nhìn chằm chằm Vệ tiểu thiếu gia kia chép sách kiếm tiền!”
Ông đã nói Ngôn Đại mắc gì đem Vệ tiểu thiếu gia kia mang về, hóa ra là vì bắt tiểu thiếu gia kia chép sách kiếm tiền……
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Vệ Lăng Tu không viết được bao lâu, Ngôn Cảnh Tắc liền đem y kéo ra, bắt y đứng dậy hoạt động một chút, đừng ngồi hoài, với lại, bọn họ thật sự nên nấu cơm rồi!
Ngôn Cảnh Tắc hôm qua mua chút thịt heo, bọn họ bên này cách biển không xa, muối cũng tiện nghi, hắn hôm qua liền đem thịt nạc dùng muối ướp, đặt trong chén, lại đem thịt mỡ treo trên xà nhà.
Lúc này, Ngôn Cảnh Tắc từ trên xà nhà gỡ xuống thịt mỡ, trước thắng mỡ heo, sau đó đem tóp mỡ vớt ra đưa cho Vệ Lăng Tu ăn, lại múc ra một bộ phận mỡ heo, chỉ chừa ở đáy nồi một chút dầu xào ba cái trứng gà.
Trứng gà xào xong, hắn lại trực tiếp ở trong nồi thêm nước nấu cơm.
Còn trong nồi có một chút dầu thì…… Làm như vậy cơm ra tới càng thơm!
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc nấu cơm, Vệ Lăng Tu liền ở bên cạnh xem mà hiếm lạ, thuận tiện đút tóp mỡ cho Ngôn Cảnh Tắc.
“Ngươi đừng mãi cho ta ăn, chính ngươi ăn đi.” Ngôn Cảnh Tắc nếm mấy khối, không chịu ăn nữa.
Vệ Lăng Tu trực tiếp cầm chén để xuống: “Đồ nhiều dầu mỡ như vậy, ta không thích ăn!” y kỳ thật cảm thấy tóp mỡ này rất thơm…… Nhưng Ngôn Cảnh Tắc không ăn, y cũng không ăn!
Ngôn Cảnh Tắc: “……” tóp mỡ ăn ngon như vậy, Vệ Lăng Tu thế mà còn bắt bẻ!
Tức phụ nhi hắn coi trọng không dễ nuôi chút nào!
Không được, hắn nhất định phải nhanh chóng chép sách kiếm tiền!
Lúc Ngôn Cảnh Tắc nấu cơm, ở giá chưng có chưng rau xanh, vì Vệ Lăng Tu không ăn tóp mỡ, hắn cuối cùng đem tóp mỡ đảo vào đồ ăn, chưng với nhau.
Nấu cơm không cần nấu lâu lắm, đem nước nấu lên liền không cần thêm củi, dư lại trong lò cũng đủ để chín cơm rồi.
Thừa dịp thời gian này, Ngôn Cảnh Tắc cầm giấy Vệ Lăng Tu chép sai, lại luyện luyện chữ.
Vệ Lăng Tu hiện tại đã không biết nên nói cái gì bây giờ.
Y luyện chữ mười mấy năm, Ngôn Cảnh Tắc dễ như trở bàn tay liền học được, y còn gì để nói nữa?
Bất quá Ngôn Cảnh Tắc thấy chữ y viết ra thì có thể viết tốt, chưa thấy y viết thì viết không tốt, chuyện này ít nhiều cũng làm y được chút trấn an.
Vệ Lăng Tu đã chịu đả kích quá lớn, thế nên giữa trưa lúc ăn cơm, cũng chưa để ý đồ ăn ngon hay dở gì.
Y vội vàng ăn qua liền tiếp tục chép sách cho Ngôn Cảnh Tắc xem.
Muốn viết chữ thật đoan chính thì không có biện pháp viết nhanh, hoàn chỉnh quyển Tam Tự Kinh hơn một ngàn chữ chép xuống, Vệ Lăng Tu chép suốt hai canh giờ.
“Lăng Tu, ngươi nghỉ ngơi đi, ta tới viết.” Ngôn Cảnh Tắc thấy y viết xong, vội vàng nói, có chút nóng lòng muốn thử.
Nguyên chủ bình thường đi đòi nợ, sau khi đòi được về thường thường cũng được mấy trăm văn tiền thưởng, hiện tại sao chép sách là có thể kiếm nhiều tiền như vậy…… Ngôn Cảnh Tắc đề bút liền chép.
Hắn hoàn toàn không bị cảnh vật chung quanh ảnh hưởng, viết hết sức chuyên chú, ngay từ đầu viết còn tương đối chậm, sau lại lại càng viết càng nhanh.
Vệ Lăng Tu xem đến hô hấp đều suýt chút nữa thì ngừng —— Ngôn ca của y là một thiên tài!
Lại có người trong thôn đi ngang cửa Ngôn gia, thấy một màn như vậy lại rất vô ngữ: “Ngôn Đại đang làm gì vậy? Giấy bút mực đắt lắm a…… Hắn còn loạn phá hư.”
“Nhìn nhìn tiểu thiếu gia Vệ gia kia kìa, giận mà không dám nói gì luôn.”
“Nhanh lên đi nhanh chút đi, đừng để Ngôn Đại nhìn thấy……”
……
Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết ý tưởng của người khác, hắn đang hưng phấn đây!
Chờ đến trời tối, hắn thế mà đã chép xong một quyển sách!
Ngày mai đi huyện thành bán, khẳng định có thể kiếm không ít tiền!
Vệ Lăng Tu cũng đồng dạng kích động.
Ngôn ca của y quá lợi hại, nếu chăm chỉ đọc sách, có phải còn có thể tham gia khoa khảo, thi được thành tích tốt hay không?
Vệ Lăng Tu còn đang đánh giá Ngôn Cảnh Tắc, chung quy cảm thấy có điểm không thích hợp.
Ngôn ca không phải không biết chữ sao? Người không biết chữ sao có thể liếc mắt một cái nhìn ra được y đã sai?
Ngôn Cảnh Tắc thấy Vệ Lăng Tu không nói lời nào, lại nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ kiếm tiền nuôi ngươi, ngươi về sau không cần chép sách, tự mình chăm chỉ đọc sách là được.”
Vệ Lăng Tu nghe Ngôn Cảnh Tắc nói về cái này, thật ra lại tò mò lên: “Ngôn ca, ngươi bình thường làm nghề nghiệp gì?”
Ngôn Cảnh Tắc đương nhiên không thể nói mình ở sòng bạc thu nợ…… “Ta ở bến tàu dọn hàng.”
“Một ngày có thể kiếm bao nhiêu tiền?” Vệ Lăng Tu lại hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc biết, người thường ở bến tàu dọn hàng một ngày ước chừng có thể kiếm 30 văn, mà lúc này giá hàng…… Hắn mua gạo cũ hai văn tiền một cân, mua cho Vệ Lăng Tu gạo trắng bốn văn tiền một cân, ngày hôm qua mua bánh bao thịt cũng là bốn văn tiền một cái: “Ta ở bến tàu dọn hàng một ngày có thể kiếm 60 văn.”
Hắn sức lực mạnh như vậy, một ngày hẳn là có thể kiếm 60 văn?
Vệ Lăng Tu trước kia ở Vệ gia, ăn mặc quần áo trong nhà đều sẽ chuẩn bị tốt, mỗi tháng còn có thể từ trên lãnh xuống sáu quán tiền tiêu vặt, cũng chính là 6000 văn, bình quân mỗi ngày hai trăm văn, ngày lễ ngày tết, trưởng bối còn sẽ cho thêm chút bạc, tiêu tiền ở cửa hàng nhà mình còn có thể ghi sổ.
Nghĩ đến Ngôn Cảnh Tắc ở bến tàu dọn hàng chỉ có thể kiếm 60 văn, Vệ Lăng Tu đau lòng một trận: “Ngôn ca, Tam Tự Kinh này tổng cộng hơn một ngàn chữ, hiệu sách bán 300 văn, ta sao chép rồi bán cho hiệu sách, ít ra cũng có thể bán hai trăm văn, trừ bỏ bút mực phí tổn, chép một quyển sách ta hẳn là có thể kiếm một trăm văn.”
Ngôn Cảnh Tắc từ trong trí nhớ nguyên chủ biết được Vệ Lăng Tu dựa vào chép sách kiếm tiền, còn biết lúc ấy Vệ Lăng Tu ngày tiếp nối đêm mà chép, nhưng cũng không biết chép sách cụ thể có thể kiếm được bao nhiêu.
Hắn hiện tại mới biết được, hóa ra chép sách có thể kiếm nhiều như vậy!
“Ngôn ca, ta một ngày chép một quyển không thành vấn đề, ngươi đi bến tàu dọn hàng quá mệt mỏi, về sau vẫn là ta chép sách kiếm tiền đi.” Vệ Lăng Tu nói, y đã gặp qua người khác ở trên bến tàu dọn hàng, việc kia khiến người ta mệt mỏi thật sự, y luyến tiếc để Ngôn Cảnh Tắc đi dọn hàng.
Vệ Lăng Tu thế mà muốn kiếm tiền nuôi mình…… Tâm tình Ngôn Cảnh Tắc đặc biệt phức tạp, lại cảm thấy chép sách này thật sự quá kiếm tiền: “Lăng Tu, ta có thể chép sách không?”
“Ngôn ca, chép sách phải biết chữ, chữ cũng không thể viết quá xấu……” Vệ Lăng Tu mặt đầy chần chờ.
Y nếu không có bản lĩnh mười năm chép kinh Phật, chép sách ra tới hiệu sách chưa chắc chịu nhận!
Hơn nữa bút mực trang giấy cũng không tiện nghi, nếu là sao chép là mắc lỗi nhiều, cuối cùng không chừng phải lỗ vốn.
“Ta đây luyện luyện trước, luyện luyện nhiều.” Ngôn Cảnh Tắc chỉ vào chữ trước đó Vệ Lăng Tu chép sai, hỏi: “Chữ này là chữ gì?”
“Tinh, chữ này đọc là ‘tinh’.” Vệ Lăng Tu nói.
“Tinh a…… Ta biết rồi.” Ngôn Cảnh Tắc lấy ngón tay ở trên bàn khoa tay múa chân.
Vệ Lăng Tu nguyên bản cũng không cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc có thể viết được, nhưng hiện tại…… Hắn thế nhưng nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc đem bút toàn bộ khoa tay múa chân lại viết đúng nét rồi!
Vệ Lăng Tu cả kinh, lập tức đem trang giấy mình mới vừa sao chép sai cho Ngôn Cảnh Tắc, lại cho hắn một cây bút: “Ngôn ca, chữ trên giấy này sai rồi, tờ giấy này không dùng được nữa… Ngươi có thể dùng tờ giấy này viết?”
Ngôn Cảnh Tắc tiếp nhận bút, dùng sức viết một lần, trên giấy liền vẽ ra một đống mực…
Hắn thấy thế có chút xấu hổ, cũng ý thức được chữ này cần thiết viết nhẹ nhàng, Ngôn Cảnh Tắc một lần nữa chấm mực, thật cẩn thận mà trên giấy viết một chữ “Tinh”.
Chữ này nét bút là đúng, chữ cũng là đúng, chỉ là có hơi xấu.
Nhưng một người trước kia không biết chữ, chỉ xem mình viết một lần liền có thể viết được như vậy đã phi thường khó có được!
Không, đây không chỉ là phi thường khó có được…… Ngôn Cảnh Tắc chính là thiên tài!
Vệ Lăng Tu không khỏi kích động: “Ngôn ca, ngươi quá lợi hại!”
“Này không được, chữ này khó coi quá.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói, hắn nhớ lại bộ dáng Vệ Lăng Tu trước đó viết chữ, tiếp tục viết.
Sau đó, Vệ Lăng Tu liền trơ mắt nhìn hắn một lần tiếp theo một lần mà viết chữ, chữ còn càng viết càng tốt…… Sau khi viết bảy tám chữ, chữ của Ngôn Cảnh Tắc còn viết đến giống y như đúc!
Vệ Lăng Tu đều ngốc ra.
Ngôn Cảnh Tắc thật ra lại không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Lăng Tu, ngươi tiếp tục viết, ngươi viết tất cả mấy chữ này một lần đi, ta nhìn một cái, như vậy ta về sau cũng có thể chép sách kiếm tiền!”
Đi bến tàu khiêng hàng kiếm tiền rõ ràng không có nhiều như chép sách, về sau hắn vẫn nên chép sách kiếm tiền đi!
Vệ Lăng Tu càng ngốc: “Ta viết một lần, Ngôn ca có thể nhớ kỹ được sao?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đúng vậy…… Chẳng lẽ không phải như vậy?” sau khi nói ra lời này, Ngôn Cảnh Tắc phát hiện hình như không phải tất cả mọi người đều như vậy.
Trí nhớ của người khác hiển nhiên không tốt như hắn!
Cho nên…… Hắn kỳ thật là một thiên tài?
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc hiện tại cũng không rảnh quản chuyện thiên tài hay không thiên tài, hắn lúc này cũng chỉ muốn học chữ, chép sách!
Hắn muốn kiếm tiền!
Vệ Lăng Tu khiếp sợ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lấy qua quyển Tam Tự Kinh, liền nói: “Ngôn ca, sách này ta đọc cho ngươi nghe, ngươi thử biết chữ.”
Vệ Lăng Tu nói xong, liền đọc lên, chỉ trong chốc lát liền đọc 24 chữ: “Ngôn ca, 24 chữ này, ta lại đọc một lần nữa cho ngươi nghe……”
“Không cần, ta đều nhớ kỹ, ngươi tiếp tục đọc đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Vệ Lăng Tu không quá tin tưởng, nhưng Ngôn Cảnh Tắc đã nói như vậy…… Y tiếp tục đọc.
Lúc y đọc, Ngôn Cảnh Tắc nghe rất nghiêm túc, giữa chừng Vệ Lăng Tu vài lần muốn dừng lại, nhưng Ngôn Cảnh Tắc đều nói: “Ngươi tiếp tục đi.”
Vệ Lăng Tu: “……”
Vệ Lăng Tu chỉ có thể tiếp tục.
Không tốn bao nhiêu công phu, Vệ Lăng Tu liền đọc hoàn chỉnh cuốn Tam Tự Kinh, sau khi đọc xong, Vệ Lăng Tu hỏi: “Ngôn ca, ngươi nhớ kỹ được bao nhiêu?”
Ngôn Cảnh Tắc có chút đắc ý: “Ta tất cả đều nhớ kỹ.”
Vệ Lăng Tu đã không phải ngốc ra nữa, mà là choáng váng: “Thật sao?”
“Thật!” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta đọc cho ngươi nghe nha? Nhân chi sơ, tính bản thiện……”
Ngôn Cảnh Tắc một chữ không thiếu mà đem Tam Tự Kinh đọc ra một lần.
Vệ Lăng Tu lúc này đã không còn lời nào để nói.
Y đã xác định Ngôn Cảnh Tắc rất thông minh, nhưng chưa từng nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế mà có thể thông minh như vậy!
Tam Tự Kinh có chừng hơn một ngàn chữ, Ngôn Cảnh Tắc chỉ là nghe y đọc một lần, thế mà đã thuộc!
Phụ thân y thường khen đệ đệ y thông minh, nhưng đệ đệ y tuyệt đối không thông minh như Ngôn Cảnh Tắc vậy!
Không, không chỉ là đệ đệ y không thông minh như Ngôn Cảnh Tắc, thế gian này chỉ sợ không có mấy người có thể thông minh như Ngôn Cảnh Tắc!
Vệ Lăng Tu hít hơi thật sâu để bình phục tâm tình của mình, đồng thời lòng tràn đầy đáng tiếc, Ngôn Cảnh Tắc thông minh như vậy, nếu hắn sinh ở gia tộc như Vệ gia…… Hắn hiện tại sẽ có thành tựu gì?
Vệ Lăng Tu tim đập như bay, Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Lăng Tu, nên ăn cơm rồi, ta đi xào trứng gà cho ngươi.”
“Không!” Vệ Lăng Tu nói: “Ngươi cùng ta học viết chữ trước đi, ăn cơm không vội!”
Vệ Lăng Tu không thích học tập, vẫn luôn cảm thấy đọc sách rất phiền, nhưng giờ này khắc này, y lại một lòng cảm thấy không thể lãng phí thiên phú của Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc cần thiết phải đọc sách!
Nói xong, Vệ Lăng Tu lấy ra một tờ giấy liền nói: “Ta dạy cho ngươi viết chữ, không, ngươi cũng không cần ta dạy, ngươi xem ta viết là được…… Từ từ, tay ta có hơi run……”
Vệ Lăng Tu hoãn hoãn, mới bắt đầu tiếp tục viết chữ.
Trong thôn có người đi ngang cửa nhà Ngôn gia, liền nhìn thấy nhà chính Ngôn gia vốn dĩ trống rỗng đang bày một án thư, mà Vệ tiểu thiếu gia bị Ngôn Cảnh Tắc mang về tới kia, đang ngồi trước bàn viết chữ.
Còn Ngôn Cảnh Tắc……
“Ngôn Đại hung thần ác sát mà nhìn chằm chằm tiểu thiếu gia kia đang viết chữ kìa…… Hắn đây là làm gì vậy?”
“Bên chân Ngôn Đại còn để một cái rìu nữa……”
“Hắn có thể nào đánh Vệ thiếu gia kia không?”
……
Mọi người trong lòng sợ hãi, liền đi tìm thôn trưởng.
Thôn trưởng cân nhắc một chút…… “Ngôn Đại có lẽ đang nhìn chằm chằm Vệ tiểu thiếu gia kia chép sách kiếm tiền!”
Ông đã nói Ngôn Đại mắc gì đem Vệ tiểu thiếu gia kia mang về, hóa ra là vì bắt tiểu thiếu gia kia chép sách kiếm tiền……
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Vệ Lăng Tu không viết được bao lâu, Ngôn Cảnh Tắc liền đem y kéo ra, bắt y đứng dậy hoạt động một chút, đừng ngồi hoài, với lại, bọn họ thật sự nên nấu cơm rồi!
Ngôn Cảnh Tắc hôm qua mua chút thịt heo, bọn họ bên này cách biển không xa, muối cũng tiện nghi, hắn hôm qua liền đem thịt nạc dùng muối ướp, đặt trong chén, lại đem thịt mỡ treo trên xà nhà.
Lúc này, Ngôn Cảnh Tắc từ trên xà nhà gỡ xuống thịt mỡ, trước thắng mỡ heo, sau đó đem tóp mỡ vớt ra đưa cho Vệ Lăng Tu ăn, lại múc ra một bộ phận mỡ heo, chỉ chừa ở đáy nồi một chút dầu xào ba cái trứng gà.
Trứng gà xào xong, hắn lại trực tiếp ở trong nồi thêm nước nấu cơm.
Còn trong nồi có một chút dầu thì…… Làm như vậy cơm ra tới càng thơm!
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc nấu cơm, Vệ Lăng Tu liền ở bên cạnh xem mà hiếm lạ, thuận tiện đút tóp mỡ cho Ngôn Cảnh Tắc.
“Ngươi đừng mãi cho ta ăn, chính ngươi ăn đi.” Ngôn Cảnh Tắc nếm mấy khối, không chịu ăn nữa.
Vệ Lăng Tu trực tiếp cầm chén để xuống: “Đồ nhiều dầu mỡ như vậy, ta không thích ăn!” y kỳ thật cảm thấy tóp mỡ này rất thơm…… Nhưng Ngôn Cảnh Tắc không ăn, y cũng không ăn!
Ngôn Cảnh Tắc: “……” tóp mỡ ăn ngon như vậy, Vệ Lăng Tu thế mà còn bắt bẻ!
Tức phụ nhi hắn coi trọng không dễ nuôi chút nào!
Không được, hắn nhất định phải nhanh chóng chép sách kiếm tiền!
Lúc Ngôn Cảnh Tắc nấu cơm, ở giá chưng có chưng rau xanh, vì Vệ Lăng Tu không ăn tóp mỡ, hắn cuối cùng đem tóp mỡ đảo vào đồ ăn, chưng với nhau.
Nấu cơm không cần nấu lâu lắm, đem nước nấu lên liền không cần thêm củi, dư lại trong lò cũng đủ để chín cơm rồi.
Thừa dịp thời gian này, Ngôn Cảnh Tắc cầm giấy Vệ Lăng Tu chép sai, lại luyện luyện chữ.
Vệ Lăng Tu hiện tại đã không biết nên nói cái gì bây giờ.
Y luyện chữ mười mấy năm, Ngôn Cảnh Tắc dễ như trở bàn tay liền học được, y còn gì để nói nữa?
Bất quá Ngôn Cảnh Tắc thấy chữ y viết ra thì có thể viết tốt, chưa thấy y viết thì viết không tốt, chuyện này ít nhiều cũng làm y được chút trấn an.
Vệ Lăng Tu đã chịu đả kích quá lớn, thế nên giữa trưa lúc ăn cơm, cũng chưa để ý đồ ăn ngon hay dở gì.
Y vội vàng ăn qua liền tiếp tục chép sách cho Ngôn Cảnh Tắc xem.
Muốn viết chữ thật đoan chính thì không có biện pháp viết nhanh, hoàn chỉnh quyển Tam Tự Kinh hơn một ngàn chữ chép xuống, Vệ Lăng Tu chép suốt hai canh giờ.
“Lăng Tu, ngươi nghỉ ngơi đi, ta tới viết.” Ngôn Cảnh Tắc thấy y viết xong, vội vàng nói, có chút nóng lòng muốn thử.
Nguyên chủ bình thường đi đòi nợ, sau khi đòi được về thường thường cũng được mấy trăm văn tiền thưởng, hiện tại sao chép sách là có thể kiếm nhiều tiền như vậy…… Ngôn Cảnh Tắc đề bút liền chép.
Hắn hoàn toàn không bị cảnh vật chung quanh ảnh hưởng, viết hết sức chuyên chú, ngay từ đầu viết còn tương đối chậm, sau lại lại càng viết càng nhanh.
Vệ Lăng Tu xem đến hô hấp đều suýt chút nữa thì ngừng —— Ngôn ca của y là một thiên tài!
Lại có người trong thôn đi ngang cửa Ngôn gia, thấy một màn như vậy lại rất vô ngữ: “Ngôn Đại đang làm gì vậy? Giấy bút mực đắt lắm a…… Hắn còn loạn phá hư.”
“Nhìn nhìn tiểu thiếu gia Vệ gia kia kìa, giận mà không dám nói gì luôn.”
“Nhanh lên đi nhanh chút đi, đừng để Ngôn Đại nhìn thấy……”
……
Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết ý tưởng của người khác, hắn đang hưng phấn đây!
Chờ đến trời tối, hắn thế mà đã chép xong một quyển sách!
Ngày mai đi huyện thành bán, khẳng định có thể kiếm không ít tiền!
Vệ Lăng Tu cũng đồng dạng kích động.
Ngôn ca của y quá lợi hại, nếu chăm chỉ đọc sách, có phải còn có thể tham gia khoa khảo, thi được thành tích tốt hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.