Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 136:

Quyết Tuyệt

25/09/2021

Chưởng quầy hiệu sách liếc mắt thật sâu nhìn Lý tú tài một cái, hỏi: “Ngươi biết Ngôn Đại không?”

Lý tú tài nói: “Ngươi là nói cái tên lưu manh bắt cóc thiêu gia Vệ gia kia?”

Ngôn Đại làm một tay đấm của sòng bạc, trước kia cùng một người đọc sách như Lý tú tài không có giao thoa, Lý tú tài một lòng đọc sách, trước kia thật đúng là không biết người này.

Nhưng gần đây hắn ta đã biết.

Đại thiếu gia Vệ gia thế mà chạy theo một kẻ lưu manh…… Huyện Đông Cốc không người không biết, không người không hiểu.

Cũng không biết vì sao Vệ gia thế mà không hề che lấp……

“Nghe nói Ngôn Đại này là tay đấm của sòng bạc, luôn đánh người!”

“Chưởng quầy sao lại hỏi hắn?”

“Vệ Lăng Tu đáng tiếc, đắm mình trụy lạc……”

……

Ngoại trừ Lý tú tài, mấy tú tài bên cạnh sôi nổi nói.

Cửa hàng sách này là của Ngụy gia ở phủ thành, chưởng quầy là dòng bên Ngụy gia cũng họ Ngụy, lúc này, Ngụy chưởng quầy có ý vị khác mà nhìn thoáng qua những tú tài này, nói: “Các ngươi muốn xin chữ đẹp, ta cần phải đi hỏi trước một chút.”

“Chừng bao nhiêu ngày có thể có hồi đáp?” Lý tú tài hỏi.

“Các ngươi ở trong tiệm chờ một lát, rất nhanh liền có hồi đáp.” Ngụy chưởng quầy nói.

“Hắn thế mà ở trong tiệm?” Lý tú tài kinh hỉ vạn phần.

Ngụy chưởng quầy gật gật đầu, cầm Tam Tự Kinh Lý tú tài trả cho ông, liền vào hậu viện.

Thời điểm ông vào, Ngôn Cảnh Tắc đang chép chú thích của danh nhân nào đó với quyển Đại Học.

Ngụy chưởng quầy thò lại gần vừa nhìn, liền thấy được một bút chữ đẹp kinh người.

Ngụy chưởng quầy biết chữ, nhưng cũng không có công danh, ông giữ Ngôn Cảnh Tắc ở hiệu sách chép sách cũng là muốn kết thiện duyên, nhưng bởi vì sợ rước lấy phiền toái, ông cũng chưa từng tuyên dương việc này.

Không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế mà có thể viết ra được chữ như vậy……

Ngụy chưởng quầy nói: “Ngôn Cảnh Tắc, ta có việc tìm ngươi.”

“Chưởng quầy có chuyện gì?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi, nói xong liền không chép sách nữa, nhưng cầm một quyển du ký bên cạnh xem.

Hắn luôn muốn học thêm chút tri thức.

Ngụy chưởng quầy hỏi: “Chữ này của ngươi làm sao viết ra tới?” Ông tuy đọc sách không thành, nhưng năng lực giám định và thưởng thức vẫn phải có, chữ này của Ngôn Cảnh Tắc là thật không sai!

Nếu không phải như vậy, những tú tài đó cũng sẽ không cho rằng là đại gia thư pháp viết.

“Chiếu theo hàng không bán bên ngoài kia, tự luyện.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Ngụy chưởng quầy: “……” chữ phúc bên ngoài kia kỳ thật cũng không phải bút tích thật của đại gia tiền triều mà là vẽ lại, nhưng cũng đủ để lấy giả đánh tráo, cho nên giá trị xa xỉ, là trấn điếm chi bảo trong tiệm bọn họ.

“Làm sao vậy?” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Ngụy chưởng quầy, đột nhiên ý thức được cái gì: “Có người coi trọng chữ của ta à?”

Ngụy chưởng quầy cũng không giấu giếm, trực tiếp đem tình huống bên ngoài nói ra, cũng nói bọn họ đem trả Tam Tự Kinh về.

“Mấy tú tài kia là người nào?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Ngụy chưởng quầy nói một chút thân phận bọn họ —— người đọc sách huyện Đông Cốc này, trên cơ bản ông đều nhận thức.

Lý tú tài là Lẫm sinh? Ngôn Cảnh Tắc kinh hỉ vạn phần.

Ngụy chưởng quầy nói: “Không sai, hắn là Lẫm sinh duy nhất của huyện Đông Cốc, có khả năng thi đậu cử nhân lớn lắm.”

Ngôn Cảnh Tắc giật mình, liền nói ngay: “Chưởng quầy, ngươi nói cho hắn, chỉ cần hắn nguyện ý làm người bảo đảm cho ta ở huyện thí, Tam Tự Kinh này là của hắn, ta còn nguyện ý vì hắn viết một bức chữ.”

Ngoài hiệu sách, đám người Lý tú tài đang chờ đến nóng lòng, cũng có chút nghi hoặc: “Đại gia kia thế mà ở tại hiệu sách nhỏ này?”



“Người nọ có lẽ là Ngụy gia phủ thành, tới huyện Đông Cốc, liền ở tạm hiệu sách.”

“Cũng không biết đó là kiểu người, bộ dáng như thế nào!”

……

Quyển Tam Tự Kinh kia hôm qua bọn họ lật xem hồi lâu, toàn bộ không có một chữ xoá và sửa!

Người nọ không chỉ có thư pháp tuyệt hảo, còn cực kì có kiên nhẫn, làm người kính nể.

Đang chờ, bọn họ liền nhìn thấy Ngụy chưởng quầy ra tới.

Lý tú tài vội vàng đón lên: “Ngụy chưởng quầy!”

“Lý tú tài, người nọ nguyện ý cho ngươi chữ.” Ngụy chưởng quầy nói.

“Cần bao nhiêu ngân lượng?” Lý tú tài vội hỏi.

“Hắn chỉ có một yêu cầu…… Nhờ ngươi vào kỳ thi huyện năm sau làm người bảo đảm cho hắn.” Ngụy chưởng quầy nói.

Bọn người Lý tú tài ngốc ra: “Làm người bảo đảm cho hắn?”

Người có thể viết ra chữ như vậy, dưới cái nhìn của bọn họ tất nhiên học thức uyên bác, tuổi khẳng định cũng không nhỏ.

Bọn họ đã sớm não bổ ra một hình tượng trung niên văn nhân 40-50 tuổi, học thức uyên bác.

Kết quả hiện tại, người nọ thế mà muốn bọn họ làm người bảo đảm cho hắn? Bọn họ nghe lầm đúng không?

“Đúng vậy, ngươi nếu là nguyện ý làm người bảo đảm cho hắn, hắn liền đem quyển Tam Tự Kinh cho ngươi, lại cho ngươi chữ.” Ngụy chưởng quầy nói.

Lý tú tài chung quy cảm thấy hết thảy chuyện này quá mức kỳ quái: “Quê quán hắn vậy mà ở bổn huyện? Sinh ra trong sạch sao?”

Ngụy chưởng quầy khóe miệng giật giật: “Quê quán hắn ở bổn huyện, sinh ra trong sạch.” trên hộ tịch Ngôn Đại, rõ ràng một chữ “Nông”.

“Ta nguyện ý làm người bảo đảm cho hắn!” Lý tú tài nói: “Không biết ta có thể gặp hắn một lần không?” Vị đại gia này chẳng lẽ là trầm mê thư pháp, thế cho nên vẫn luôn không đi thi lấy công danh?

Lý tú tài trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều, Ngụy chưởng quầy lại nói: “Có thể, mời vào bên trong.”

Lý tú tài nghe vậy mặt lộ vẻ vui mừng, đi theo Ngụy chưởng quầy liền hướng vào trong, kết quả tiến vào trong sân, liền thấy được một nam nhân lớn lên phi thường cao lớn.

Người Giang Nam phổ biến vóc dáng không cao, trong nhà nghèo khó còn đặc biệt lùn, nhưng Lý tú tài trong nhà giàu có, vóc dáng không thấp.

Nhưng dù vậy, người này cũng cao hơn rất nhiều so với hắn ta.

Người cao lớn như vậy…… Lý tú tài buột miệng thốt ra: “Ngôn Đại?”

Hắn trước kia cũng đã gặp qua Ngôn Đại, chỉ là lúc ấy không để bụng, mãi cho đến khi có chuyện Vệ Lăng Tu mới hiểu biết Ngôn Đại này.

Loại người này, Lý tú tài trong lòng khinh thường, khinh thường cùng làm bạn, lập tức chỉ vào Ngôn Cảnh Tắc hỏi Ngụy chưởng quầy: “Người này sao lại ở đây?”

Ngụy chưởng quầy lại không để ý tới Lý tú tài, ngược lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Tú tài công nguyện ý làm người bảo đảm cho ngươi.”

Nghe được Ngụy chưởng quầy nói, bọn người Lý tú tài ngốc ra.

Vừa rồi bọn họ cũng chỉ đáp ứng làm người bảo đảm cho vị đại gia thư pháp viết Tam Tự Kinh kia, không có đáp ứng làm người bảo đảm cho Ngôn Đại này, hơn nữa Ngôn Đại này…… Hắn yêu cầu người bảo đảm?

Người bảo đảm để hắn có thể mượn tiền hả?

“Ngụy chưởng quầy, lời này có ý gì?” Lý tú tài hỏi.

Ngụy chưởng quầy chỉ vào Ngôn Đại nói: “Quyển Tam Tự Kinh kia là hắn viết.”

Đám người Lý tú tài: “……” Bọn họ có phải còn đang nằm mơ chưa tỉnh hay không?

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc đang cùng Lý tú tài thương lượng chuyện người bảo đảm, bên kia, thủ hạ ở sòng bạc của hắn đã cùng bộ khoái huyện nha uống rượu nói chuyện phiếm.

Đúng rồi, bộ khoái thuộc về “tiện nghiệp”, hậu đại của bọn họ không thể tham gia khoa cử khảo thí, miễn cho làm nhục văn nhã, không chỉ như thế, bọn họ mỗi năm còn chỉ có thể từ huyện nha lãnh được tả hữu mười lượng bạc, nuôi sống chính mình không thành vấn đề, nhưng muốn nuôi sống toàn bộ gia đình lại khó khăn, vì thế bọn họ thường thường sẽ nghĩ biện pháp khác “kiếm tiền”.

Thu người hiếu kính đây là việc nhỏ, xảo trá làm tiền cũng sẽ làm, đi sòng bạc làm thêm, làm tay đấm càng thường thấy.

Cứ nói chuyện lúc trước đi, Ngôn Đại theo chân bọn họ thật sự thân thiết, có chút giao tình.



Huyện lệnh huyện Đông Cốc họ Chu, vừa tới huyện Đông Cốc không bao lâu.

Huyện Đông Cốc là huyện thành tương đối giàu có, hương thân bản địa quyền lợi rất lớn, rất nhiều huyện quan tới căn bản không có biện pháp quản chuyện ngoài huyện nha, nơi chốn bị người ta cản tay, chỉ có thể dựa theo quy củ kiểu cũ mà làm, vị Chu huyện lệnh này là một trong số đó.

Nhưng hương thân bản địa cũng không ức hiếp bá tánh, bá tánh tốt mọi người mới tốt…… Cho nên dù huyện lệnh chỉ có thể ấn theo quy củ bản địa làm việc, nhưng chiến tích nên có vẫn phải có, hiếu kính nên có cũng có thể lấy, an an phận phận làm mấy năm, có thể thăng quan đi nơi khác phát tài.

Nhưng tóm lại làm người buồn bực.

Cũng may, chẳng sợ quy củ bản địa có lớn, chuyện như huyện thí tất cả đều là từ huyện lệnh quản.

Huyện thí năm sau rất được Chu huyện lệnh coi trọng.

Ngày này, Chu huyện lệnh đang đi dạo ở huyện nha, đột nhiên nghe mấy bộ khoái nói: “Ngôn Đại cái tên ác bá kia thế mà chuyên tâm dốc lòng cầu học?”

“Thật đó! Sau khi thiếu gia Vệ gia nói cho hắn mấy quyển sách thánh hiền, hắn liền thề không bao giờ chơi bời lêu lổng mà muốn chuyên tâm đọc sách!”

“Còn có loại chuyện này?”

“Còn giả được sao! Huyện Đông Cốc chúng ta thật sự là địa linh nhân kiệt, huyện lệnh lão gia càng là người mang mạch văn, thế mà có thể làm một ác bá như Ngôn Đại cũng bắt đầu đọc sách!”

……

Chu huyện lệnh gia cảnh giàu có, trong nhà còn có chút bản lĩnh, cho nên mới có thể tới huyện thành giàu có, chiến tích tốt làm huyện lệnh.

Tới nơi này chuyện duy nhất không tốt chính là không có việc gì để làm, quá mức thanh nhàn, cho nên Chu huyện lệnh thực thích nghe người ta nói bát quái*.

(*bà tám, nói linh tinh, nói trên trời dưới đất…)

Chuyện Ngôn Đại kia ông cũng nghe nói qua.

Nguyên bản ông đối với Vệ Chí Viễn ấn tượng không tồi, dù sao người này vẫn luôn ở phủ thành dạy học, cũng không tìm phiền toái cho ông, nhưng gần đây, ông rất có ý kiến với Vệ Chí Viễn.

Hài tử nhà mình dẫu có sai cũng nên đóng cửa lại giáo dục, Vệ Chí Viễn thế mà đuổi nhi tử ra khỏi gia môn, còn nháo loạn đến ồn ào huyên náo……

Bất quá những chuyện đó không quan hệ gì với ông, ông cũng liền nhìn rồi chê cười thôi, thuận tiện hỏi thăm người ta một chút Ngôn Đại là ai.

Ngôn Đại kia không phải nghe nói vẫn luôn hoành hành quê nhà sao? Hiện tại thế mà bắt đầu đọc sách? Còn có loại chuyện này?

Chu huyện lệnh vội vàng gọi mấy bộ khoái kia tới dò hỏi.

Mấy bộ khoái kia nói: “Đại nhân, bọn ta cũng là nghe nói thôi.”

“Nghe nói Ngôn Đại kia có bản lĩnh xem qua là nhớ, còn tính toán sang năm kết cục huyện thí!”

“Hắn mấy ngày gần đây đều ở hiệu sách Ngụy gia chép sách.”

……

Nói một hồi, một bộ khoái nói: “Đại nhân, nếu đây là ác bá cải tà quy chính, bắt đầu đọc sách, chính là chiến tích rồi đúng không?”

Chu huyện lệnh giật mình, nghĩ nghĩ liền nói: “Ta đi hiệu sách Ngụy gia nhìn xem sao!”

Ông tả hữu cũng không có việc gì làm, không bằng đi xem náo nhiệt.

Hôm qua, Ngôn Cảnh Tắc đi tìm những thủ hạ đó của mình là do nhìn thấy quan viên trước kia thế mà có thể đem việc “cảm hóa ác bá” coi như chiến tích, liền làm người nghĩ cách đến trước mặt huyện lệnh nói vài câu.

Hắn cũng không cầu Chu huyện lệnh thật sự lấy hắn lập chiến tích, chỉ cần có thể ở trước mặt Chu huyện lệnh lưu lại ấn tượng là được.

Mà lúc sau, hắn tự nhiên có biện pháp khác làm Chu huyện lệnh chú ý đến mình.

Tỷ như hắn đã tính toán, lại tích cóp thêm chút tiền, đi làm “việc thiện”.

Còn làm việc thiện gì thì…… Để mấy thuộc hạ của hắn phối hợp một chút rơi xuống nước, hắn ở trước mặt huyện lệnh trình diễn một màn xuống nước cứu người, vẫn rất đơn giản đúng không!

Lại nghĩ cách làm huyện lệnh biết hắn có tài hoa, Chu huyện lệnh chỉ cần không cổ hủ liền có thể nhìn hắn với con mắt khác.

Phải biết rằng, một huyện có nhiều tú tài hơn huyện khác cũng là chiến tích!

Chỉ là, Ngôn Cảnh Tắc bản thân cũng không nghĩ tới, mình tùy tay luyện chữ thế mà hiệu quả lại tốt như vậy, càng không biết Chu huyện lệnh rất thích bát quái, thế mà còn tính toán tới nhìn mình một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook