Chương 137:
Quyết Tuyệt
25/09/2021
Những người khác chép sách ở hiệu sách Ngụy gia là nhiều người một phòng, nhưng Ngôn Cảnh Tắc thì khác, hắn một mình một phòng.
Lúc này, hắn đang đứng ở án thư viết chữ.
Bá tánh bình thường huyện Đông Cốc là mặc áo ngắn và quần, nếu là người gia cảnh không giàu có thì nữ nhân cũng mặc quần, dù sao làm như vậy tiện lợi cho cuộc sống còn tiết kiệm tiền — ở ngoài quần mặc thêm một cái váy, tất nhiên là phải thêm nhiều vải dệt.
Nhưng nhà có tiền, mặc quần áo liền tương đối có chú ý, nữ nhân tất nhiên là mặc váy, nam nhân phần nhiều mặc áo có vạt dài.
Đương nhiên, thân phận bất đồng ăn mặc cũng có bất đồng, còn sẽ phối hợp áo cộc tay linh tinh cùng phối vào.
Ngôn Cảnh Tắc cũng không phải kẻ có tiền.
Sau khi trời lạnh, hắn nhờ người làm cho mình một kiện áo bông, một cái quần bông, hiện tại hắn liền mặc áo bông quần bông, đứng ở bên cạnh bàn viết chữ.
Bởi vì vóc dáng hắn quá cao, còn không thể không hạ eo xuống rất nhiều.
Tóm lại phi thường không có hình tượng.
Đám người Lý tú tài nhìn đến đặc biệt cạn lời, nhưng mà nhưng vào lúc này, Ngôn Cảnh Tắc viết xuống!
Hắn lần này chọn một tờ giấy lớn, bút tẩu long xà, liền viết xuống một bài thơ: “Giang sơn thông vạn lí, càn khôn nhất thanh âu. Tứ hải lai tử khí, hồng vận tự đương đầu.”
(*tạm dịch: Giang sơn thông vạn dặm, càn khôn có ẩn giấu. Bốn biển tới mây tía, vận may tự đương đầu)
Phía trước Ngôn Cảnh Tắc viết chính là chữ nhỏ, lần này viết chính là chữ to.
Chữ nhỏ và chữ to phương pháp sáng tác khác nhau, cho nên Ngôn Cảnh Tắc viết xong liền có chút bất mãn.
Nhưng mà đám người Lý tú tài cũng đã sợ ngây người.
Ngôn Đại này thế mà biết chữ!
Hắn còn viết ra chữ tuyệt như vậy!
Chữ này nét chữ cứng cáp, đại khí hào hùng, người viết tất nhiên là người lòng dạ rộng lớn.
Đám người Lý tú tài nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc nhịn không được nghi hoặc —— hay là bọn họ trước đó nghe nói chuyện liên quan đến Ngôn Đại đều là giả?
Ngẩn người, đám người Lý tú tài đang muốn khích lệ, liền nghe Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chữ này viết chưa được……”
Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc đề bút, liền đổi tờ giấy lại viết thêm một lần.
Viết xong Ngôn Cảnh Tắc vẫn không hài lòng, lại viết lần thứ ba.
Đám người Lý tú tài: “……” Bọn họ cho rằng người này lần thứ nhất viết đã đủ tốt, kết quả…… Còn có thể càng viết càng tốt hơn sao?
Rất nhiều thư pháp đại gia có thể viết ra tác phẩm tốt cũng là xem thiên thời địa lợi nhân hòa, kết quả người này…… Sao lại tùy tiện như vậy?
“Lý tiên sinh, ngươi muốn viết chữ như thế nào? Như vậy nếu không được, ta cho ngươi bản sao sách cũng có thể.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chỉ cần ngươi chịu làm người bảo đảm cho ta.”
“Ngươi…… Chép sách?” Lý tú tài hỏi.
“Đúng vậy, ta gần đây đều ở hiệu sách chép sách, nuôi gia đình sống tạm.” Ngôn Cảnh Tắc chỉ chỉ những trang giấy vừa mới chép xong bên cạnh mình.
Lý tú tài chờ lúc này mới nhìn thấy mấy thứ Ngôn Cảnh Tắc sao chép, sôi nổi nói: “Phí phạm của trời! Phí phạm của trời!”
“Chữ tốt bậc này, ngươi thế mà lấy tới chép sách!”
“Chữ đẹp như vậy, ngàn vàng khó cầu!”
……
Ngôn Cảnh Tắc lập tức hỏi: “Chữ ta thực đáng giá sao? Các ngươi muốn mua à?”
Đám người Lý tú tài: “……” Bọn họ nói ngàn vàng chỉ là ví von thôi, làm người đọc sách, có thể không cần nói chuyện tiền bạc tục khí được không?
Đương nhiên, tuy trong lòng nghĩ như vậy, đám người Lý tú tài vẫn không chút do dự tỏ vẻ: “Muốn mua!”
Nhưng…… Bọn họ trước đó cho rằng người sao chép Tam Tự Kinh chính là một đại gia thư pháp mới nguyện ý cấp ra như vậy, hiện tại thì……
Một phen cò kè mặc cả, Ngôn Cảnh Tắc cuối cùng khai ra viết chữ to 50 văn một chữ, giúp người viết hoàn chỉnh quyển sách thì hai mươi văn tiền một chữ.
Cứ như vậy, hắn viết Tam Tự Kinh liền có 22 quán!
Lúc này dùng ngân lượng đổi số lượng đồng tiền bởi vì giá bạc có biến hóa, nhưng phổ biến hơn một ngàn văn là có thể đổi một lượng bạc tử, 22 quán chính là 22 lượng bạc.
Đây là muốn phát tài rồi!
Đương nhiên, những người này cũng không bảo hắn viết Tam Tự Kinh, Lý tú tài liền lấy ra một tập thơ của mình mời hắn sao chép một lần, lại có người lấy ra sách luận chính mình viết, để hắn sao chép.
Lần này tới năm tú tài, mỗi người đều có thứ muốn hắn viết, thuận tiện cũng nhờ hắn viết một ít chữ to —— trên cơ bản đều là một vài lời chúc phúc.
Ngôn Cảnh Tắc đề bút liền viết, trước viết cho Lý tú tài.
Một bên viết, Ngôn Cảnh Tắc còn một bên hỏi những người khác: “Các người cần đổi kiểu chữ không?” Nghe những cách nói của người này là muốn lấy mấy thứ này đi tặng lễ, đi thỉnh giáo người khác, nếu mọi người đều đưa giống nhau có thể nào không tốt lắm hay không?
“Ngươi đừng phân tâm.” Lý tú tài nói, nói xong mới phát hiện Ngôn Cảnh Tắc chẳng sợ đang nói chuyện, chữ viết vẫn phi thường tuyệt như cũ, còn phi thường nhanh, tốc độ kia…… Thật là làm người ta hâm mộ!
Lúc này cử nhân thi hương một lần phải thi suốt chín ngày, ngoại trừ đề mục so với bên ngoài nhiều hơn, cùng có quan hệ với tốc độ viết chữ nhanh chậm của mọi người.
Đại đa số người không chú ý mà viết, viết vẫn rất nhanh, một canh giờ có thể viết hai ngàn chữ, nhưng nếu muốn viết đến đoan chính, một canh giờ cũng chỉ có thể viết một ngàn chữ.
Nhưng người trước mắt này thì sao?
Bút lông ở trên tay hắn nhanh chóng tung bay, tốc độ hắn như vậy, một canh giờ sợ là có thể viết ba bốn ngàn chữ!
Ngôn Cảnh Tắc còn tốc độ chính là một canh giờ 4000 chữ, một ngày viết năm canh giờ cũng là có thể viết hai vạn chữ.
Hiện tại một chữ hai mươi văn, đó chính là 400 quán.
Người đọc sách thật sự quá kiếm tiền!
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy nếu có người nguyện ý mua, hắn nguyện ý viết đến thiên hoang địa lão.
“Ngươi còn có thể đổi kiểu chữ?” Có người hỏi.
“Nếu có chữ viết thiếp cho ta tham tường, ta có thể chiếu theo rồi học.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Hiệu sách có chữ viết thiếp.”
Vài vị tú tài hai mặt nhìn nhau, lập tức tỏ vẻ muốn đổi kiểu chữ —— bọn họ đều tính toán lấy chữ này đi tặng lễ cho Chu đại nhân, tốt nhất vẫn là không giống nhau thì hơn.
Bọn họ sôi nổi đi tìm bảng chữ mẫu.
Ngôn Cảnh Tắc thực mau sao chép xong tập thơ của Lý tú tài, sau đó liền bắt đầu chiếu theo bảng chữ mẫu khác mà học.
Hắn gần đây chép sách nhiều, bút lông kia dường như trở thành một bộ phận thân thể của mình, tưởng tượng viết ra kiểu chữ nào là có thể viết ra kiểu chữ nấy!
Lúc này xem qua bảng chữ mẫu, luyện luyện, hắn lập tức thay đổi một loại kiểu chữ, viết xuống một thiên sách luận.
Sau đó lại học một kiểu chữ khác……
Ngôn Cảnh Tắc học cực kỳ nghiêm túc, dù sao mấy thứ này đều là về sau có thể dùng để kiếm tiền!
Mà những tú tài kia, bọn họ lúc này đã không còn lời nào để nói.
Bọn họ một đám đều là thiên chi kiêu tử, tự cho là thập phần lợi hại, kết quả một lưu manh không học vấn không nghề nghiệp mới học mấy ngày, thế mà có thể viễn siêu* bọn họ.
(*siêu phàm hơn rất nhiều)
Bọn họ đều bắt đầu cân nhắc, mình có phải quá ngu ngốc rồi hay không.
Không không không, tuyệt đối không phải bọn họ quá ngu ngốc, tuyệt đối là cái tên lưu manh này quá lợi hại.
Đây cũng không phải lưu manh…… Bọn họ nào có không biết xấu hổ gọi người ta là lưu manh, đều muốn cúi đầu quỳ lạy rồi……
Bọn họ đang viết, Chu huyện lệnh từ bên ngoài đi vào.
Chu huyện lệnh đi vào hiệu sách, liền có điểm hối hận. Ông nghe xong mấy bộ khoái bịa chuyện, thế mà liền tới tìm Ngôn Đại lưu manh kia.
Ngôn Đại kia ông đã cho người hỏi thăm quá, chưa bao giờ đi học, một người như vậy sao có thể ở hiệu sách chép sách!
Chép sách cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy!
Nhưng mà tới cũng tới rồi…… Chu huyện lệnh thấy ở bên ngoài tiếp đón khách nhân chỉ có một tiểu nhị, liền hỏi: “Chưởng quầy nhà ngươi đâu?”
“Có mấy tú tài công tới đây, chưởng quầy dẫn bọn họ đi hậu viện.” người giúp việc nói.
Cửa hàng sách này tới mấy tú tài? Vậy thật ra có thể đi nhìn xem. Chu huyện lệnh mang theo tùy tùng bên người, lập tức hướng hậu viện đi đến.
Kết quả vừa đến hậu viện, hắn liền nhìn thấy trên mấy chậu cảnh trên sân có để một ít giấy.
Chữ vừa mới viết xong không thể đặt chồng lên nhau, cần phải phơi khô trước, Lý tú tài bọn họ liền đem giấy Ngôn Cảnh Tắc đã viết xong phơi khắp nơi.
“Chữ tốt!” Chu huyện lệnh đi qua nhìn thoáng qua chữ trên giấy, liền nhịn không được kinh ngạc cảm thán, càng làm cho ông khiếp sợ chính là, khi ông cầm lấy một tờ giấy, thế mà phát hiện nét mực chưa khô!
Chu huyện lệnh là tiến sĩ, tiếp xúc qua người đọc sách rất nhiều, nhưng có thể viết ra chữ đẹp như vậy, ông cũng chưa gặp được quá mấy người.
Thấy cái mình thích là thèm, Chu huyện lệnh liền muốn tìm viết chữ người tâm sự, không nghĩ nhưng vào lúc này, ông lại thấy được một tờ giấy khác.
Trên tờ giấy kia và tờ giấy trước đó ông xem khác nhau, nhưng cũng đều là chữ đẹp!
Từ từ, nơi này còn có loại chữ viết thứ ba.
Đây là…… Có ba đại gia thư pháp, tại nơi đây so đấu thư pháp?
Chu huyện lệnh càng nghĩ càng kích động, lại có chút phỉ nhổ mấy thứ đại gia thư pháp này viết.
Thơ này tràn ngập tục khí, bình thường không có gì đặc biệt, thật sự nhập không được vào mắt ông!
Còn có sách luận này, cũng không chú ý thực tế, lại có một vài quan điểm từ một ít sách luận truyền lưu cực quảng chắp vá lung tung ra!
Mấy đại gia thư pháp kia tuy chữ đẹp, nhưng học thức nhưng thật ra giống nhau……
Chu huyện lệnh đang nghĩ như vậy, Lý tú tài lại ra tới phơi giấy.
“Chu đại nhân?” Lý tú tài nhìn đến Chu huyện lệnh, vội vàng hành lễ. Tú tài nhìn thấy huyện lệnh, người có chức quan như vậy có thể không cần quỳ lạy, nhưng vẫn là phải hành lễ nghi người đọc sách.
Chu huyện lệnh đã gặp qua Lý tú tài Lẫm sinh này: “Ngươi đây là…… Đây là ngươi viết?” Chữ của Lý tú tài thế mà xuất chúng như thế? Vì sao thanh danh không hiện?
“Chu đại nhân, này đó đều không phải là ta viết.” Lý tú tài nói.
“Đó là người nào viết?” Chu huyện lệnh hỏi.
“Chu đại nhân, ngươi…… Nghe nói qua Ngôn Đại sao?” Lý tú tài hỏi.
“Hắn làm sao vậy?” Chu huyện lệnh hỏi: “Hay là này đó là do hắn viết?”
“Là hắn viết, đều là hắn viết.” Lý tú tài nói.
Chu huyện lệnh: “……” Ngôn Đại kia lợi hại thật, không chỉ có thể nói động những bộ khoái đó, còn có thể nói động Lý tú tài, làm những người này toàn nói tốt cho hắn.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Mặc kệ thế nào, Chu huyện lệnh vẫn không tin Ngôn Đại có thể viết ra chữ đẹp tới như vậy.
Lý tú tài nhìn bộ dáng Chu huyện lệnh, liền biết ý tưởng của Chu huyện lệnh, liền nói ngay: “Đại nhân có thể vào xem.”
Chu huyện lệnh hồ nghi mà liếc nhìn Lý tú tài một cái, đi theo Lý tú tài liền vào phòng.
Sau đó, ông liền nhìn thấy một người mặc vải thô áo bông, vừa thấy liền rất thô bỉ, đang dựa bàn viết cái gì đó, bởi vì viết đến quá mức chuyên tâm nên còn chưa phát hiện ông đã đến.
Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật đã phát hiện Chu huyện lệnh đến, chỉ là hắn hiện giờ chính là người dân thường, nhìn thấy huyện lệnh phải quỳ xuống, hắn không muốn quỳ cho lắm, dứt khoát coi như nhìn không thấy……
Ngôn Cảnh Tắc tiếp tục chép sách.
Chu huyện lệnh thò lại gần vừa nhìn thấy, ngốc ra.
Người này tay cực kỳ thô ráp, căn bản không giống tay người đọc sách sống trong nhung lụa, nhưng chữ của hắn……
Chữ này vượt qua tuyệt đại đa số người đọc sách!
Càng quan trọng là, trước mắt người này nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn đây chính là Ngôn Đại, Ngôn Đại bắt cóc đại thiếu gia Vệ gia kia.
Ông trước đó nói bộ khoái huyện nha là nói hươu nói vượn, hóa ra là không phải như vậy?
Ngôn Đại này thế mà có thể viết ra chữ đẹp như vậy?
Hắn căn bản không phải ác bá đúng không? Có phải từ nhỏ đã ở ngoài học đường nghe lén, một lòng dốc lòng cầu học đúng không?
Chu huyện lệnh đang khiếp sợ, Ngôn Cảnh Tắc lại viết xong một tờ giấy.
Đem giấy kia đặt một bên, Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Chu huyện lệnh: “Hai mươi văn một chữ…… Muốn không?”
Lúc này, hắn đang đứng ở án thư viết chữ.
Bá tánh bình thường huyện Đông Cốc là mặc áo ngắn và quần, nếu là người gia cảnh không giàu có thì nữ nhân cũng mặc quần, dù sao làm như vậy tiện lợi cho cuộc sống còn tiết kiệm tiền — ở ngoài quần mặc thêm một cái váy, tất nhiên là phải thêm nhiều vải dệt.
Nhưng nhà có tiền, mặc quần áo liền tương đối có chú ý, nữ nhân tất nhiên là mặc váy, nam nhân phần nhiều mặc áo có vạt dài.
Đương nhiên, thân phận bất đồng ăn mặc cũng có bất đồng, còn sẽ phối hợp áo cộc tay linh tinh cùng phối vào.
Ngôn Cảnh Tắc cũng không phải kẻ có tiền.
Sau khi trời lạnh, hắn nhờ người làm cho mình một kiện áo bông, một cái quần bông, hiện tại hắn liền mặc áo bông quần bông, đứng ở bên cạnh bàn viết chữ.
Bởi vì vóc dáng hắn quá cao, còn không thể không hạ eo xuống rất nhiều.
Tóm lại phi thường không có hình tượng.
Đám người Lý tú tài nhìn đến đặc biệt cạn lời, nhưng mà nhưng vào lúc này, Ngôn Cảnh Tắc viết xuống!
Hắn lần này chọn một tờ giấy lớn, bút tẩu long xà, liền viết xuống một bài thơ: “Giang sơn thông vạn lí, càn khôn nhất thanh âu. Tứ hải lai tử khí, hồng vận tự đương đầu.”
(*tạm dịch: Giang sơn thông vạn dặm, càn khôn có ẩn giấu. Bốn biển tới mây tía, vận may tự đương đầu)
Phía trước Ngôn Cảnh Tắc viết chính là chữ nhỏ, lần này viết chính là chữ to.
Chữ nhỏ và chữ to phương pháp sáng tác khác nhau, cho nên Ngôn Cảnh Tắc viết xong liền có chút bất mãn.
Nhưng mà đám người Lý tú tài cũng đã sợ ngây người.
Ngôn Đại này thế mà biết chữ!
Hắn còn viết ra chữ tuyệt như vậy!
Chữ này nét chữ cứng cáp, đại khí hào hùng, người viết tất nhiên là người lòng dạ rộng lớn.
Đám người Lý tú tài nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc nhịn không được nghi hoặc —— hay là bọn họ trước đó nghe nói chuyện liên quan đến Ngôn Đại đều là giả?
Ngẩn người, đám người Lý tú tài đang muốn khích lệ, liền nghe Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chữ này viết chưa được……”
Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc đề bút, liền đổi tờ giấy lại viết thêm một lần.
Viết xong Ngôn Cảnh Tắc vẫn không hài lòng, lại viết lần thứ ba.
Đám người Lý tú tài: “……” Bọn họ cho rằng người này lần thứ nhất viết đã đủ tốt, kết quả…… Còn có thể càng viết càng tốt hơn sao?
Rất nhiều thư pháp đại gia có thể viết ra tác phẩm tốt cũng là xem thiên thời địa lợi nhân hòa, kết quả người này…… Sao lại tùy tiện như vậy?
“Lý tiên sinh, ngươi muốn viết chữ như thế nào? Như vậy nếu không được, ta cho ngươi bản sao sách cũng có thể.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chỉ cần ngươi chịu làm người bảo đảm cho ta.”
“Ngươi…… Chép sách?” Lý tú tài hỏi.
“Đúng vậy, ta gần đây đều ở hiệu sách chép sách, nuôi gia đình sống tạm.” Ngôn Cảnh Tắc chỉ chỉ những trang giấy vừa mới chép xong bên cạnh mình.
Lý tú tài chờ lúc này mới nhìn thấy mấy thứ Ngôn Cảnh Tắc sao chép, sôi nổi nói: “Phí phạm của trời! Phí phạm của trời!”
“Chữ tốt bậc này, ngươi thế mà lấy tới chép sách!”
“Chữ đẹp như vậy, ngàn vàng khó cầu!”
……
Ngôn Cảnh Tắc lập tức hỏi: “Chữ ta thực đáng giá sao? Các ngươi muốn mua à?”
Đám người Lý tú tài: “……” Bọn họ nói ngàn vàng chỉ là ví von thôi, làm người đọc sách, có thể không cần nói chuyện tiền bạc tục khí được không?
Đương nhiên, tuy trong lòng nghĩ như vậy, đám người Lý tú tài vẫn không chút do dự tỏ vẻ: “Muốn mua!”
Nhưng…… Bọn họ trước đó cho rằng người sao chép Tam Tự Kinh chính là một đại gia thư pháp mới nguyện ý cấp ra như vậy, hiện tại thì……
Một phen cò kè mặc cả, Ngôn Cảnh Tắc cuối cùng khai ra viết chữ to 50 văn một chữ, giúp người viết hoàn chỉnh quyển sách thì hai mươi văn tiền một chữ.
Cứ như vậy, hắn viết Tam Tự Kinh liền có 22 quán!
Lúc này dùng ngân lượng đổi số lượng đồng tiền bởi vì giá bạc có biến hóa, nhưng phổ biến hơn một ngàn văn là có thể đổi một lượng bạc tử, 22 quán chính là 22 lượng bạc.
Đây là muốn phát tài rồi!
Đương nhiên, những người này cũng không bảo hắn viết Tam Tự Kinh, Lý tú tài liền lấy ra một tập thơ của mình mời hắn sao chép một lần, lại có người lấy ra sách luận chính mình viết, để hắn sao chép.
Lần này tới năm tú tài, mỗi người đều có thứ muốn hắn viết, thuận tiện cũng nhờ hắn viết một ít chữ to —— trên cơ bản đều là một vài lời chúc phúc.
Ngôn Cảnh Tắc đề bút liền viết, trước viết cho Lý tú tài.
Một bên viết, Ngôn Cảnh Tắc còn một bên hỏi những người khác: “Các người cần đổi kiểu chữ không?” Nghe những cách nói của người này là muốn lấy mấy thứ này đi tặng lễ, đi thỉnh giáo người khác, nếu mọi người đều đưa giống nhau có thể nào không tốt lắm hay không?
“Ngươi đừng phân tâm.” Lý tú tài nói, nói xong mới phát hiện Ngôn Cảnh Tắc chẳng sợ đang nói chuyện, chữ viết vẫn phi thường tuyệt như cũ, còn phi thường nhanh, tốc độ kia…… Thật là làm người ta hâm mộ!
Lúc này cử nhân thi hương một lần phải thi suốt chín ngày, ngoại trừ đề mục so với bên ngoài nhiều hơn, cùng có quan hệ với tốc độ viết chữ nhanh chậm của mọi người.
Đại đa số người không chú ý mà viết, viết vẫn rất nhanh, một canh giờ có thể viết hai ngàn chữ, nhưng nếu muốn viết đến đoan chính, một canh giờ cũng chỉ có thể viết một ngàn chữ.
Nhưng người trước mắt này thì sao?
Bút lông ở trên tay hắn nhanh chóng tung bay, tốc độ hắn như vậy, một canh giờ sợ là có thể viết ba bốn ngàn chữ!
Ngôn Cảnh Tắc còn tốc độ chính là một canh giờ 4000 chữ, một ngày viết năm canh giờ cũng là có thể viết hai vạn chữ.
Hiện tại một chữ hai mươi văn, đó chính là 400 quán.
Người đọc sách thật sự quá kiếm tiền!
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy nếu có người nguyện ý mua, hắn nguyện ý viết đến thiên hoang địa lão.
“Ngươi còn có thể đổi kiểu chữ?” Có người hỏi.
“Nếu có chữ viết thiếp cho ta tham tường, ta có thể chiếu theo rồi học.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Hiệu sách có chữ viết thiếp.”
Vài vị tú tài hai mặt nhìn nhau, lập tức tỏ vẻ muốn đổi kiểu chữ —— bọn họ đều tính toán lấy chữ này đi tặng lễ cho Chu đại nhân, tốt nhất vẫn là không giống nhau thì hơn.
Bọn họ sôi nổi đi tìm bảng chữ mẫu.
Ngôn Cảnh Tắc thực mau sao chép xong tập thơ của Lý tú tài, sau đó liền bắt đầu chiếu theo bảng chữ mẫu khác mà học.
Hắn gần đây chép sách nhiều, bút lông kia dường như trở thành một bộ phận thân thể của mình, tưởng tượng viết ra kiểu chữ nào là có thể viết ra kiểu chữ nấy!
Lúc này xem qua bảng chữ mẫu, luyện luyện, hắn lập tức thay đổi một loại kiểu chữ, viết xuống một thiên sách luận.
Sau đó lại học một kiểu chữ khác……
Ngôn Cảnh Tắc học cực kỳ nghiêm túc, dù sao mấy thứ này đều là về sau có thể dùng để kiếm tiền!
Mà những tú tài kia, bọn họ lúc này đã không còn lời nào để nói.
Bọn họ một đám đều là thiên chi kiêu tử, tự cho là thập phần lợi hại, kết quả một lưu manh không học vấn không nghề nghiệp mới học mấy ngày, thế mà có thể viễn siêu* bọn họ.
(*siêu phàm hơn rất nhiều)
Bọn họ đều bắt đầu cân nhắc, mình có phải quá ngu ngốc rồi hay không.
Không không không, tuyệt đối không phải bọn họ quá ngu ngốc, tuyệt đối là cái tên lưu manh này quá lợi hại.
Đây cũng không phải lưu manh…… Bọn họ nào có không biết xấu hổ gọi người ta là lưu manh, đều muốn cúi đầu quỳ lạy rồi……
Bọn họ đang viết, Chu huyện lệnh từ bên ngoài đi vào.
Chu huyện lệnh đi vào hiệu sách, liền có điểm hối hận. Ông nghe xong mấy bộ khoái bịa chuyện, thế mà liền tới tìm Ngôn Đại lưu manh kia.
Ngôn Đại kia ông đã cho người hỏi thăm quá, chưa bao giờ đi học, một người như vậy sao có thể ở hiệu sách chép sách!
Chép sách cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy!
Nhưng mà tới cũng tới rồi…… Chu huyện lệnh thấy ở bên ngoài tiếp đón khách nhân chỉ có một tiểu nhị, liền hỏi: “Chưởng quầy nhà ngươi đâu?”
“Có mấy tú tài công tới đây, chưởng quầy dẫn bọn họ đi hậu viện.” người giúp việc nói.
Cửa hàng sách này tới mấy tú tài? Vậy thật ra có thể đi nhìn xem. Chu huyện lệnh mang theo tùy tùng bên người, lập tức hướng hậu viện đi đến.
Kết quả vừa đến hậu viện, hắn liền nhìn thấy trên mấy chậu cảnh trên sân có để một ít giấy.
Chữ vừa mới viết xong không thể đặt chồng lên nhau, cần phải phơi khô trước, Lý tú tài bọn họ liền đem giấy Ngôn Cảnh Tắc đã viết xong phơi khắp nơi.
“Chữ tốt!” Chu huyện lệnh đi qua nhìn thoáng qua chữ trên giấy, liền nhịn không được kinh ngạc cảm thán, càng làm cho ông khiếp sợ chính là, khi ông cầm lấy một tờ giấy, thế mà phát hiện nét mực chưa khô!
Chu huyện lệnh là tiến sĩ, tiếp xúc qua người đọc sách rất nhiều, nhưng có thể viết ra chữ đẹp như vậy, ông cũng chưa gặp được quá mấy người.
Thấy cái mình thích là thèm, Chu huyện lệnh liền muốn tìm viết chữ người tâm sự, không nghĩ nhưng vào lúc này, ông lại thấy được một tờ giấy khác.
Trên tờ giấy kia và tờ giấy trước đó ông xem khác nhau, nhưng cũng đều là chữ đẹp!
Từ từ, nơi này còn có loại chữ viết thứ ba.
Đây là…… Có ba đại gia thư pháp, tại nơi đây so đấu thư pháp?
Chu huyện lệnh càng nghĩ càng kích động, lại có chút phỉ nhổ mấy thứ đại gia thư pháp này viết.
Thơ này tràn ngập tục khí, bình thường không có gì đặc biệt, thật sự nhập không được vào mắt ông!
Còn có sách luận này, cũng không chú ý thực tế, lại có một vài quan điểm từ một ít sách luận truyền lưu cực quảng chắp vá lung tung ra!
Mấy đại gia thư pháp kia tuy chữ đẹp, nhưng học thức nhưng thật ra giống nhau……
Chu huyện lệnh đang nghĩ như vậy, Lý tú tài lại ra tới phơi giấy.
“Chu đại nhân?” Lý tú tài nhìn đến Chu huyện lệnh, vội vàng hành lễ. Tú tài nhìn thấy huyện lệnh, người có chức quan như vậy có thể không cần quỳ lạy, nhưng vẫn là phải hành lễ nghi người đọc sách.
Chu huyện lệnh đã gặp qua Lý tú tài Lẫm sinh này: “Ngươi đây là…… Đây là ngươi viết?” Chữ của Lý tú tài thế mà xuất chúng như thế? Vì sao thanh danh không hiện?
“Chu đại nhân, này đó đều không phải là ta viết.” Lý tú tài nói.
“Đó là người nào viết?” Chu huyện lệnh hỏi.
“Chu đại nhân, ngươi…… Nghe nói qua Ngôn Đại sao?” Lý tú tài hỏi.
“Hắn làm sao vậy?” Chu huyện lệnh hỏi: “Hay là này đó là do hắn viết?”
“Là hắn viết, đều là hắn viết.” Lý tú tài nói.
Chu huyện lệnh: “……” Ngôn Đại kia lợi hại thật, không chỉ có thể nói động những bộ khoái đó, còn có thể nói động Lý tú tài, làm những người này toàn nói tốt cho hắn.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Mặc kệ thế nào, Chu huyện lệnh vẫn không tin Ngôn Đại có thể viết ra chữ đẹp tới như vậy.
Lý tú tài nhìn bộ dáng Chu huyện lệnh, liền biết ý tưởng của Chu huyện lệnh, liền nói ngay: “Đại nhân có thể vào xem.”
Chu huyện lệnh hồ nghi mà liếc nhìn Lý tú tài một cái, đi theo Lý tú tài liền vào phòng.
Sau đó, ông liền nhìn thấy một người mặc vải thô áo bông, vừa thấy liền rất thô bỉ, đang dựa bàn viết cái gì đó, bởi vì viết đến quá mức chuyên tâm nên còn chưa phát hiện ông đã đến.
Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật đã phát hiện Chu huyện lệnh đến, chỉ là hắn hiện giờ chính là người dân thường, nhìn thấy huyện lệnh phải quỳ xuống, hắn không muốn quỳ cho lắm, dứt khoát coi như nhìn không thấy……
Ngôn Cảnh Tắc tiếp tục chép sách.
Chu huyện lệnh thò lại gần vừa nhìn thấy, ngốc ra.
Người này tay cực kỳ thô ráp, căn bản không giống tay người đọc sách sống trong nhung lụa, nhưng chữ của hắn……
Chữ này vượt qua tuyệt đại đa số người đọc sách!
Càng quan trọng là, trước mắt người này nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn đây chính là Ngôn Đại, Ngôn Đại bắt cóc đại thiếu gia Vệ gia kia.
Ông trước đó nói bộ khoái huyện nha là nói hươu nói vượn, hóa ra là không phải như vậy?
Ngôn Đại này thế mà có thể viết ra chữ đẹp như vậy?
Hắn căn bản không phải ác bá đúng không? Có phải từ nhỏ đã ở ngoài học đường nghe lén, một lòng dốc lòng cầu học đúng không?
Chu huyện lệnh đang khiếp sợ, Ngôn Cảnh Tắc lại viết xong một tờ giấy.
Đem giấy kia đặt một bên, Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Chu huyện lệnh: “Hai mươi văn một chữ…… Muốn không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.