Chương 145:
Quyết Tuyệt
25/09/2021
Ngôn Cảnh Tắc dựa vào người Vệ Lăng Tu, nhưng cũng không dám đem toàn bộ thể trọng của mình áp lên người Vệ Lăng Tu…… Nếu là Vệ Lăng Tu bị áp hỏng thì làm sao bây giờ?
Thân thể này của hắn thật sự quá nặng!
Nhưng hắn bắt lấy Vệ Lăng Tu, không buông tay.
Vệ Lăng Tu cũng không tính toán buông tay, y khiêng Ngôn Cảnh Tắc vào phòng hắn.
Nhà của bọn họ ở thôn Hưng Yên đã thật lâu không ở, nhưng trước khi rời khỏi thôn Hưng Yên đã đưa chìa khóa cho Ngụy chưởng quầy, nhờ Ngụy chưởng quầy hỗ trợ chăm sóc nên trong nhà sạch sẽ, ngay cả đệm chăn trên giường cũng trải đến chỉnh chỉnh tề tề.
Ngụy chưởng quầy làm việc thật sự rất tri kỷ.
Vào phòng, tim Ngôn Cảnh Tắc liền càng nhảy càng nhanh, chờ Vệ Lăng Tu đỡ hắn đến mép giường, hắn lại lảo đảo một cái, liền trực tiếp đẩy ngã Vệ Lăng Tu lên giường.
Hiện giờ giường trong phòng hắn cũng là giường mới, không chỉ lớn còn vững chắc, nhưng hai người quăng ngã lên như vậy, giường này cũng phát ra một trận tiếng vang nặng nề.
Trái tim Ngôn Cảnh Tắc như nổi trống, làm bộ say đến bất tỉnh nhân sự, híp lại con mắt bắt lấy Vệ Lăng Tu bên cạnh, hôn một cái lên mặt Vệ Lăng Tu.
Mặt Vệ Lăng Tu mềm mụp, thơm lên cảm giác đặc biệt đã…… Ngôn Cảnh Tắc thơm xong liền nằm qua một bên, lặng lẽ đi nhìn Vệ Lăng Tu phản ứng.
Trong phòng đen tuyền, cũng không đốt đèn, hắn cho dù mở mắt trắng trợn thì Vệ Lăng Tu khẳng định cũng nhìn không thấy.
Ngôn Cảnh Tắc quan sát đến gần Vệ Lăng Tu, sau đó liền thấy Vệ Lăng Tu nhăn mày lại, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm mình.
Vệ Lăng Tu tựa hồ có điểm không cao hứng? Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc bất ổn, có chút lo lắng.
Vệ Lăng Tu cũng không có không cao hứng, trên thực tế, Ngôn Cảnh Tắc thơm y một chút như vậy, y có loại cảm giác lông tơ trên người căn căn dựng thẳng lên, vừa thoải mái, vừa khẩn trương.
Ngôn Cảnh Tắc vì sao lại thơm y?
Ngôn Cảnh Tắc cũng thích y sao?
Lại hoặc là, Ngôn Cảnh Tắc chỉ là uống say, căn bản không biết y là ai, thuận miệng thơm mà thôi?
Trong lòng hiện lên đủ loại ý niệm, Vệ Lăng Tu cắn răng một cái, duỗi tay đi cởi quần áo Ngôn Cảnh Tắc.
Trước kia y chưa bao giờ thân cận với người khác, nhưng giữa nam nhân và nữ nhân xảy ra chuyện gì, nam nhân và nam nhân lại xảy ra chuyện gì, y đều biết cả.
Nhiều năm trước, người bên cạnh thường mang đến một ít thoại bản sách tranh linh tinh cho y xem qua.
Lúc ấy y còn nghiên cứu hồi lâu, nhưng nếu thật muốn tìm cá nhân thử xem thì lại không muốn, nên chưa từng có thực chiến, nhưng hiện tại…….
Vệ Lăng Tu nhanh chóng mà cởi áo ngoài Ngôn Cảnh Tắc ra, lại đi cởi quần Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vệ Lăng Tu bị hắn hôn, còn nhớ rõ phải cởi áo cởi quần cho hắn, đại khái là…… Cũng không bài xích hắn?
Như vậy là được!
Từ từ, như vậy không tốt lắm! Hắn gần đây hỏa khí đặc biệt lớn, nên rất dễ dàng sẽ có phản ứng, đây…… đây……
Ngôn Cảnh Tắc “ư” một tiếng, trở mình, đè giấu tình huống nào đó xuống dưới thân, không cho người nhìn thấy.
Vệ Lăng Tu bị Ngôn Cảnh Tắc làm hoảng sợ, nhưng tư thế nằm này của Ngôn Cảnh Tắc, y không dễ cởi quần áo Ngôn Cảnh Tắc……
Nghĩ nghĩ, Vệ Lăng Tu bắt đầu cởi quần áo của mình.
Ngôn Cảnh Tắc tuy nằm sấp xuống, nhưng đầu lại nhìn hướng Vệ Lăng Tu bên này.
Tuy trời quá đen thấy không rõ bộ dáng Vệ Lăng Tu, nhưng Vệ Lăng Tu đang làm gì Ngôn Cảnh Tắc đại khái vẫn có thể đoán được.
Vệ Lăng Tu đang cởi quần áo!
Vệ Lăng Tu vì sao muốn cởi quần áo? Y đây là muốn làm cái gì?
Ngôn Cảnh Tắc có điểm ngốc ra, thậm chí muốn mở miệng dò hỏi, nhưng hắn đang giả vờ say, lúc này lại cũng không dám nói lời nào.
Trong lúc nhất thời, trong phòng cũng chỉ dư lại âm thanh cởi quần áo sột sột soạt soạt.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy cả người mình đều phải bốc hỏa.
Chu Tùng cũng cảm thấy cả người mình đều phải bốc hỏa.
Sau khi ông về hướng nam liền ở phủ Nam Châu bên cạnh làm học chính.
Phủ Nam Châu cách huyện Đông Cốc rất gần, một ngày là có thể đến, nhưng người lui tới vẫn không nhiều lắm, ông ở phủ Nam Châu cũng phải không nghe tin tức ở huyện Đông Cốc, hơn nữa làm quan chủ khảo viện thí, sau khi ra đề mục ông cần thận trọng từ lời nói đến việc làm tránh ra cửa, trong thời gian khoa kỳ càng cần cùng thí sinh một chỗ, bởi vậy ông vẫn luôn không rảnh sang huyện Đông Cốc.
Thẳng đến khi viện thí phủ Nam Châu kết thúc.
Sau khi viện thí kết thúc, ông mở tiệc mời tú tài phủ Nam Châu, còn cùng những người này trò chuyện, kết quả chính là vừa mới nói, ông đột nhiên biết được trong đó có một tú tài, mẫu thân là người huyện Đông Cốc, trước đó còn ở huyện Đông Cốc cầu học.
Chu Tùng lập tức đem người gọi vào trước mặt, dò hỏi tình huống Vệ gia.
Năm đó phụ thân ông muốn đem tỷ tỷ ông gả cho Vệ Chí Viễn, ông rất không muốn, đáng tiếc ông lúc ấy niên thiếu, thấp cổ bé họng, phụ thân căn bản không nghe lời ông.
Tỷ tỷ cũng trấn an ông, nói này đây bản lĩnh của nàng, mặc kệ gả cho ai đều có thể sống tốt, ông cũng không náo loạn nữa.
Sau đó tỷ tỷ ông đi theo Vệ Chí Viễn trở về huyện Đông Cốc, còn sinh hạ một nhi tử, ông cũng liền an tâm, nghĩ tỷ tỷ ở tiểu huyện thành làm thái thái nhà giàu cũng có thể sống không tồi.
Nhưng mà ông an tâm quá sớm!
Ông kim bảng đề danh không bao lâu, liền có thị nữ của tỷ tỷ từ huyện Đông Cốc tìm đến ông, nói tỷ tỷ ông đã chết.
Tỷ tỷ ông xác thật là sinh bệnh chết, nhưng trước khi sinh bệnh, người Vệ gia đã không tốt với nàng, sau khi sinh bệnh, Vệ gia lão thái thái còn ngăn đón hạ nhân tìm y sư hỏi thuốc cho tỷ tỷ ông……
Ông tức muốn hộc máu, cố tình đã thụ quan, không thể dễ dàng ly kinh.
Qua hai năm, ông tìm kiếm suốt mới tìm được cơ hội đi huyện Đông Cốc, gõ Vệ Chí Viễn một phen.
Lúc đó địa phương ông muốn đi rất bần hàn, ông lại bởi vì phụ thân cưới thê tử cho mình mà ông không phải một lòng mà không mang gia quyến, chiếu cố không tốt Vệ Lăng Tu, hơn nữa Vệ Lăng Tu rốt cuộc là người Vệ gia, ông cũng không nên tùy ý mang đi, chỉ có thể lưu Vệ Lăng Tu tại Vệ gia.
Nhưng từ khi đó, mỗi năm ông đều tìm người đi đi xem Vệ Lăng Tu, gõ vài câu, cũng đưa lên một phần lễ năm* thật dày.
(*lễ đây là quà tặng, lễ năm là quà cho năm đó)
Cháu trai Vệ Lăng Tu kia của ông tuy nói không thích đọc sách, nhưng tính cách không tồi thân thể khỏe mạnh, người Vệ gia đối với y cũng thực không tồi, ông liền yên tâm.
Năm trước, phụ thân ông làm chuyện hồ đồ, cuốn vào chuyện không nên cuốn, liên quan đến ông cũng bị bãi quan, cũng may ông ngầm giúp đỡ bệ hạ làm việc, chờ chuyện này qua, bệ hạ liền tìm cớ khôi phục lại cho ông.
Quan trường chìm nổi rất thường thấy, ông không cảm thấy có sao cả, năm trước lại có rất nhiều sự chuyện xảy ra, cũng liền không lo lắng cháu ngoại trai mình cho lắm, kết quả……
Hiện tại, tú tài trước đó vẫn luôn ở tại huyện Đông Cốc, năm nay mới về phủ Nam Châu thi huyện thi phủ thi viện, thế mà nói với ông, cháu ngoại trai kia của ông cùng một tên lưu manh giảo hợp ở bên nhau, còn bị đuổi ra khỏi gia môn?
Chu Tùng mười mấy năm trước gặp qua cháu ngoại trai một lần, sau đó chưa gặp qua cháu ngoại trai này, nhưng đó là huyết mạch duy nhất của tỷ tỷ ông che chở mà lớn lên……
Hôm qua tiệc chiêu đãi kết thúc, hôm nay Chu Tùng liền lập tức xuất phát tới huyện Đông Cốc.
Bên này có rất nhiều đường sông nhỏ hẹp, Chu Tùng ngồi cũng chỉ là thuyền nhỏ, bên người mang theo một quản gia và bốn gã sai vặt.
Ánh trăng chiếu rọi xuống, thuyền nhỏ chậm rãi đi tới, sắc mặt Chu Tùng cũng càng ngày càng khó coi.
Quản gia kia là nhìn Chu Tùng và tỷ tỷ ông lớn lên, liền trấn an Chu Tùng: “Đại nhân, người chớ có sốt ruột, tiểu thiếu gia nhất định sẽ không sao.”
“Ngôn Đại kia nghe nói là tay đấm sòng bạc…… Đây tất nhiên là người Vệ gia động tay động chân, thừa dịp ta xảy ra chuyện, đối phó Lăng Tu.” Chu Tùng cắn răng nói.
Quản gia nghe vậy cũng trầm mặc.
Chuyện nào có vừa khéo như vậy? Lão gia nhà ông vừa có chuyện, người Vệ gia liền đuổi tiểu thiếu gia ra khỏi cửa!
“Ta chỉ cầu mong Lăng Tu không sao.” Chu Tùng nói.
Đang nói chuyện, bọn họ liền tới huyện Đông Cốc.
Trời đã tối rồi, nhưng bến tàu huyện Đông Cốc còn có thương gia mướn người vác hàng hóa chuyên chở.
Chu Tùng đứng dậy hỏi: “Xin hỏi, ngươi biết Ngôn Đại và Vệ Lăng Tu không?”
Chu gia là nhân sĩ kinh thành, ngôn ngữ so với huyện Đông Cốc bên này cách xa vạn dặm, Chu Tùng tuy mấy năm nay ngoại phóng, nhưng cùng người sinh trưởng ở địa phương huyện Đông Cốc giao lưu còn có điểm khó khăn.
Nhưng ông từ trong miệng người này biết được, Ngôn Đại và Vệ Lăng Tu ở tại nơi nào trong thôn.
Cháu ngoại trai của ông thật sự cùng Ngôn Đại kia ở bên nhau……
Ông cho chút tiền, người này còn nguyện ý theo chân bọn họ một đường, chỉ đường cho bọn họ.
Thuyền nhỏ từ huyện Đông Cốc hướng đến thôn Hưng Yên mà đi.
Người dẫn đường kia sau khi phát hiện Chu Tùng là đại nhân vật cũng không dám nói nhiều, chỉ nghĩ mấy người này sợ lại là đi tìm Ngôn Cảnh Tắc xin chữ.
Ngôn Đại kia sao mà lợi hại dữ vậy! Tài học một năm công phu đã thành tú tài?
Từ khi tin tức này ra tới, bọn họ ở huyện thành dốc sức, có không ít người đi mượn sách riêng tới xem, ít nhất cũng hoàng lịch trở mình một phen, muốn học mấy chữ, kết quả một đám chữ kia làm bọn họ quáng mắt, rốt cuộc vẫn là cái gì cũng không học được!
Ngôn Đại thật sự lợi hại……
Chuyện Chu Tùng tới, Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết, hắn hiện tại…… Cả người lại vui mừng, lại ngốc ra.
Vệ Lăng Tu thế mà cởi quần áo, nằm bên cạnh hắn!
Vệ Lăng Tu đây là muốn làm cái gì?
Giống như hắn nghĩ sao?
Loại thời điểm này hắn nên nương theo men say ỡm ờ, hay là nói cho Vệ Lăng Tu biết mình kỳ thật không say?
Ngôn Cảnh Tắc đang phát sầu, Vệ Lăng Tu lại nghiêng đầu, hút một phát mãnh liệt trên bả vai của mình, tự hút ra một cái dấu.
Trước kia y xem thoại bản, có thấy người bên trong thân thiết với nhau làm như vậy!
Nghĩ như vậy, Vệ Lăng Tu lại hút vài cái trên cánh tay mình.
Sau đó… Y có nên cào mấy vết thương trên người Ngôn Cảnh Tắc hay không?
Lần đầu sợ là sẽ chảy tí máu? Trên giường có phải nên chó vài vết máu không?
Vệ Lăng Tu lần đầu làm loại chuyện này, tâm loạn như ma, tay chân phát run, trong lúc nhất thời cởi không được quần áo Ngôn Cảnh Tắc đang nằm sấp, liền trước tiên nặn ra dấu vết trên đùi mình.
Đang vội vàng, Vệ Lăng Tu đột nhiên phát hiện trên tủ đầu giường tử có cây kéo.
Cái này có thể cắt xiêm y Ngôn Cảnh Tắc, còn vết máu……
Vệ Lăng Tu vươn một ngón tay, liền muốn dùng kéo xả xuống, lại đem máu bôi lên giường.
Y đang chuẩn bị động thủ, kéo kia lại bị người lập tức cướp đi: “Cái này không cần……”
Ngôn Cảnh Tắc đại khái biết Vệ Lăng Tu muốn làm cái gì, trong lúc nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười.
Vệ Lăng Tu cũng thích hắn, hắn rất cao hứng, nhưng Vệ Lăng Tu ngây ngốc ở tạo vết thương trên người mình, hắn không tán thành.
Sao có thể như vậy được!
Ngôn Cảnh Tắc nguyên bản ngủ như chết đột nhiên tỉnh…… Vệ Lăng Tu cả người đều ngốc ra, ngơ ngác mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Ngươi không phải…… say sao?”
Ngôn Cảnh Tắc có điểm xấu hổ: “Ta giả bộ.”
Vệ Lăng Tu: “……” Ngôn Cảnh Tắc nếu giả say, vậy trước đó mấy chuyện y làm, không phải đều bị Ngôn Cảnh Tắc thấy được?
Vệ Lăng Tu trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật cũng có chút xấu hổ, lại có một cỗ nhiệt huyết vọt tới đỉnh đầu: “Muốn…… thật sự tới luôn không?”
Vệ Lăng Tu bất cứ giá nào: “Muốn!”
Sau khi nói xong, y nhẹ nhàng một trận, lại nghĩ đến chuyện khác.
Ngôn Cảnh Tắc giả say, nhưng còn hôn y…… Ngôn Cảnh Tắc có phải thích y không?
Nếu như vậy, vậy thật tốt quá!
Vệ Lăng Tu trong lúc nhất thời lại không thể nghĩ được chuyện khác, chỉ nghĩ cùng Ngôn Cảnh Tắc thân cận, nhưng mà vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, cửa phòng bọn họ hẳn là bị người ta đạp!
Thế mà lại có người đạp cửa!
Thân thể này của hắn thật sự quá nặng!
Nhưng hắn bắt lấy Vệ Lăng Tu, không buông tay.
Vệ Lăng Tu cũng không tính toán buông tay, y khiêng Ngôn Cảnh Tắc vào phòng hắn.
Nhà của bọn họ ở thôn Hưng Yên đã thật lâu không ở, nhưng trước khi rời khỏi thôn Hưng Yên đã đưa chìa khóa cho Ngụy chưởng quầy, nhờ Ngụy chưởng quầy hỗ trợ chăm sóc nên trong nhà sạch sẽ, ngay cả đệm chăn trên giường cũng trải đến chỉnh chỉnh tề tề.
Ngụy chưởng quầy làm việc thật sự rất tri kỷ.
Vào phòng, tim Ngôn Cảnh Tắc liền càng nhảy càng nhanh, chờ Vệ Lăng Tu đỡ hắn đến mép giường, hắn lại lảo đảo một cái, liền trực tiếp đẩy ngã Vệ Lăng Tu lên giường.
Hiện giờ giường trong phòng hắn cũng là giường mới, không chỉ lớn còn vững chắc, nhưng hai người quăng ngã lên như vậy, giường này cũng phát ra một trận tiếng vang nặng nề.
Trái tim Ngôn Cảnh Tắc như nổi trống, làm bộ say đến bất tỉnh nhân sự, híp lại con mắt bắt lấy Vệ Lăng Tu bên cạnh, hôn một cái lên mặt Vệ Lăng Tu.
Mặt Vệ Lăng Tu mềm mụp, thơm lên cảm giác đặc biệt đã…… Ngôn Cảnh Tắc thơm xong liền nằm qua một bên, lặng lẽ đi nhìn Vệ Lăng Tu phản ứng.
Trong phòng đen tuyền, cũng không đốt đèn, hắn cho dù mở mắt trắng trợn thì Vệ Lăng Tu khẳng định cũng nhìn không thấy.
Ngôn Cảnh Tắc quan sát đến gần Vệ Lăng Tu, sau đó liền thấy Vệ Lăng Tu nhăn mày lại, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm mình.
Vệ Lăng Tu tựa hồ có điểm không cao hứng? Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc bất ổn, có chút lo lắng.
Vệ Lăng Tu cũng không có không cao hứng, trên thực tế, Ngôn Cảnh Tắc thơm y một chút như vậy, y có loại cảm giác lông tơ trên người căn căn dựng thẳng lên, vừa thoải mái, vừa khẩn trương.
Ngôn Cảnh Tắc vì sao lại thơm y?
Ngôn Cảnh Tắc cũng thích y sao?
Lại hoặc là, Ngôn Cảnh Tắc chỉ là uống say, căn bản không biết y là ai, thuận miệng thơm mà thôi?
Trong lòng hiện lên đủ loại ý niệm, Vệ Lăng Tu cắn răng một cái, duỗi tay đi cởi quần áo Ngôn Cảnh Tắc.
Trước kia y chưa bao giờ thân cận với người khác, nhưng giữa nam nhân và nữ nhân xảy ra chuyện gì, nam nhân và nam nhân lại xảy ra chuyện gì, y đều biết cả.
Nhiều năm trước, người bên cạnh thường mang đến một ít thoại bản sách tranh linh tinh cho y xem qua.
Lúc ấy y còn nghiên cứu hồi lâu, nhưng nếu thật muốn tìm cá nhân thử xem thì lại không muốn, nên chưa từng có thực chiến, nhưng hiện tại…….
Vệ Lăng Tu nhanh chóng mà cởi áo ngoài Ngôn Cảnh Tắc ra, lại đi cởi quần Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vệ Lăng Tu bị hắn hôn, còn nhớ rõ phải cởi áo cởi quần cho hắn, đại khái là…… Cũng không bài xích hắn?
Như vậy là được!
Từ từ, như vậy không tốt lắm! Hắn gần đây hỏa khí đặc biệt lớn, nên rất dễ dàng sẽ có phản ứng, đây…… đây……
Ngôn Cảnh Tắc “ư” một tiếng, trở mình, đè giấu tình huống nào đó xuống dưới thân, không cho người nhìn thấy.
Vệ Lăng Tu bị Ngôn Cảnh Tắc làm hoảng sợ, nhưng tư thế nằm này của Ngôn Cảnh Tắc, y không dễ cởi quần áo Ngôn Cảnh Tắc……
Nghĩ nghĩ, Vệ Lăng Tu bắt đầu cởi quần áo của mình.
Ngôn Cảnh Tắc tuy nằm sấp xuống, nhưng đầu lại nhìn hướng Vệ Lăng Tu bên này.
Tuy trời quá đen thấy không rõ bộ dáng Vệ Lăng Tu, nhưng Vệ Lăng Tu đang làm gì Ngôn Cảnh Tắc đại khái vẫn có thể đoán được.
Vệ Lăng Tu đang cởi quần áo!
Vệ Lăng Tu vì sao muốn cởi quần áo? Y đây là muốn làm cái gì?
Ngôn Cảnh Tắc có điểm ngốc ra, thậm chí muốn mở miệng dò hỏi, nhưng hắn đang giả vờ say, lúc này lại cũng không dám nói lời nào.
Trong lúc nhất thời, trong phòng cũng chỉ dư lại âm thanh cởi quần áo sột sột soạt soạt.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy cả người mình đều phải bốc hỏa.
Chu Tùng cũng cảm thấy cả người mình đều phải bốc hỏa.
Sau khi ông về hướng nam liền ở phủ Nam Châu bên cạnh làm học chính.
Phủ Nam Châu cách huyện Đông Cốc rất gần, một ngày là có thể đến, nhưng người lui tới vẫn không nhiều lắm, ông ở phủ Nam Châu cũng phải không nghe tin tức ở huyện Đông Cốc, hơn nữa làm quan chủ khảo viện thí, sau khi ra đề mục ông cần thận trọng từ lời nói đến việc làm tránh ra cửa, trong thời gian khoa kỳ càng cần cùng thí sinh một chỗ, bởi vậy ông vẫn luôn không rảnh sang huyện Đông Cốc.
Thẳng đến khi viện thí phủ Nam Châu kết thúc.
Sau khi viện thí kết thúc, ông mở tiệc mời tú tài phủ Nam Châu, còn cùng những người này trò chuyện, kết quả chính là vừa mới nói, ông đột nhiên biết được trong đó có một tú tài, mẫu thân là người huyện Đông Cốc, trước đó còn ở huyện Đông Cốc cầu học.
Chu Tùng lập tức đem người gọi vào trước mặt, dò hỏi tình huống Vệ gia.
Năm đó phụ thân ông muốn đem tỷ tỷ ông gả cho Vệ Chí Viễn, ông rất không muốn, đáng tiếc ông lúc ấy niên thiếu, thấp cổ bé họng, phụ thân căn bản không nghe lời ông.
Tỷ tỷ cũng trấn an ông, nói này đây bản lĩnh của nàng, mặc kệ gả cho ai đều có thể sống tốt, ông cũng không náo loạn nữa.
Sau đó tỷ tỷ ông đi theo Vệ Chí Viễn trở về huyện Đông Cốc, còn sinh hạ một nhi tử, ông cũng liền an tâm, nghĩ tỷ tỷ ở tiểu huyện thành làm thái thái nhà giàu cũng có thể sống không tồi.
Nhưng mà ông an tâm quá sớm!
Ông kim bảng đề danh không bao lâu, liền có thị nữ của tỷ tỷ từ huyện Đông Cốc tìm đến ông, nói tỷ tỷ ông đã chết.
Tỷ tỷ ông xác thật là sinh bệnh chết, nhưng trước khi sinh bệnh, người Vệ gia đã không tốt với nàng, sau khi sinh bệnh, Vệ gia lão thái thái còn ngăn đón hạ nhân tìm y sư hỏi thuốc cho tỷ tỷ ông……
Ông tức muốn hộc máu, cố tình đã thụ quan, không thể dễ dàng ly kinh.
Qua hai năm, ông tìm kiếm suốt mới tìm được cơ hội đi huyện Đông Cốc, gõ Vệ Chí Viễn một phen.
Lúc đó địa phương ông muốn đi rất bần hàn, ông lại bởi vì phụ thân cưới thê tử cho mình mà ông không phải một lòng mà không mang gia quyến, chiếu cố không tốt Vệ Lăng Tu, hơn nữa Vệ Lăng Tu rốt cuộc là người Vệ gia, ông cũng không nên tùy ý mang đi, chỉ có thể lưu Vệ Lăng Tu tại Vệ gia.
Nhưng từ khi đó, mỗi năm ông đều tìm người đi đi xem Vệ Lăng Tu, gõ vài câu, cũng đưa lên một phần lễ năm* thật dày.
(*lễ đây là quà tặng, lễ năm là quà cho năm đó)
Cháu trai Vệ Lăng Tu kia của ông tuy nói không thích đọc sách, nhưng tính cách không tồi thân thể khỏe mạnh, người Vệ gia đối với y cũng thực không tồi, ông liền yên tâm.
Năm trước, phụ thân ông làm chuyện hồ đồ, cuốn vào chuyện không nên cuốn, liên quan đến ông cũng bị bãi quan, cũng may ông ngầm giúp đỡ bệ hạ làm việc, chờ chuyện này qua, bệ hạ liền tìm cớ khôi phục lại cho ông.
Quan trường chìm nổi rất thường thấy, ông không cảm thấy có sao cả, năm trước lại có rất nhiều sự chuyện xảy ra, cũng liền không lo lắng cháu ngoại trai mình cho lắm, kết quả……
Hiện tại, tú tài trước đó vẫn luôn ở tại huyện Đông Cốc, năm nay mới về phủ Nam Châu thi huyện thi phủ thi viện, thế mà nói với ông, cháu ngoại trai kia của ông cùng một tên lưu manh giảo hợp ở bên nhau, còn bị đuổi ra khỏi gia môn?
Chu Tùng mười mấy năm trước gặp qua cháu ngoại trai một lần, sau đó chưa gặp qua cháu ngoại trai này, nhưng đó là huyết mạch duy nhất của tỷ tỷ ông che chở mà lớn lên……
Hôm qua tiệc chiêu đãi kết thúc, hôm nay Chu Tùng liền lập tức xuất phát tới huyện Đông Cốc.
Bên này có rất nhiều đường sông nhỏ hẹp, Chu Tùng ngồi cũng chỉ là thuyền nhỏ, bên người mang theo một quản gia và bốn gã sai vặt.
Ánh trăng chiếu rọi xuống, thuyền nhỏ chậm rãi đi tới, sắc mặt Chu Tùng cũng càng ngày càng khó coi.
Quản gia kia là nhìn Chu Tùng và tỷ tỷ ông lớn lên, liền trấn an Chu Tùng: “Đại nhân, người chớ có sốt ruột, tiểu thiếu gia nhất định sẽ không sao.”
“Ngôn Đại kia nghe nói là tay đấm sòng bạc…… Đây tất nhiên là người Vệ gia động tay động chân, thừa dịp ta xảy ra chuyện, đối phó Lăng Tu.” Chu Tùng cắn răng nói.
Quản gia nghe vậy cũng trầm mặc.
Chuyện nào có vừa khéo như vậy? Lão gia nhà ông vừa có chuyện, người Vệ gia liền đuổi tiểu thiếu gia ra khỏi cửa!
“Ta chỉ cầu mong Lăng Tu không sao.” Chu Tùng nói.
Đang nói chuyện, bọn họ liền tới huyện Đông Cốc.
Trời đã tối rồi, nhưng bến tàu huyện Đông Cốc còn có thương gia mướn người vác hàng hóa chuyên chở.
Chu Tùng đứng dậy hỏi: “Xin hỏi, ngươi biết Ngôn Đại và Vệ Lăng Tu không?”
Chu gia là nhân sĩ kinh thành, ngôn ngữ so với huyện Đông Cốc bên này cách xa vạn dặm, Chu Tùng tuy mấy năm nay ngoại phóng, nhưng cùng người sinh trưởng ở địa phương huyện Đông Cốc giao lưu còn có điểm khó khăn.
Nhưng ông từ trong miệng người này biết được, Ngôn Đại và Vệ Lăng Tu ở tại nơi nào trong thôn.
Cháu ngoại trai của ông thật sự cùng Ngôn Đại kia ở bên nhau……
Ông cho chút tiền, người này còn nguyện ý theo chân bọn họ một đường, chỉ đường cho bọn họ.
Thuyền nhỏ từ huyện Đông Cốc hướng đến thôn Hưng Yên mà đi.
Người dẫn đường kia sau khi phát hiện Chu Tùng là đại nhân vật cũng không dám nói nhiều, chỉ nghĩ mấy người này sợ lại là đi tìm Ngôn Cảnh Tắc xin chữ.
Ngôn Đại kia sao mà lợi hại dữ vậy! Tài học một năm công phu đã thành tú tài?
Từ khi tin tức này ra tới, bọn họ ở huyện thành dốc sức, có không ít người đi mượn sách riêng tới xem, ít nhất cũng hoàng lịch trở mình một phen, muốn học mấy chữ, kết quả một đám chữ kia làm bọn họ quáng mắt, rốt cuộc vẫn là cái gì cũng không học được!
Ngôn Đại thật sự lợi hại……
Chuyện Chu Tùng tới, Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết, hắn hiện tại…… Cả người lại vui mừng, lại ngốc ra.
Vệ Lăng Tu thế mà cởi quần áo, nằm bên cạnh hắn!
Vệ Lăng Tu đây là muốn làm cái gì?
Giống như hắn nghĩ sao?
Loại thời điểm này hắn nên nương theo men say ỡm ờ, hay là nói cho Vệ Lăng Tu biết mình kỳ thật không say?
Ngôn Cảnh Tắc đang phát sầu, Vệ Lăng Tu lại nghiêng đầu, hút một phát mãnh liệt trên bả vai của mình, tự hút ra một cái dấu.
Trước kia y xem thoại bản, có thấy người bên trong thân thiết với nhau làm như vậy!
Nghĩ như vậy, Vệ Lăng Tu lại hút vài cái trên cánh tay mình.
Sau đó… Y có nên cào mấy vết thương trên người Ngôn Cảnh Tắc hay không?
Lần đầu sợ là sẽ chảy tí máu? Trên giường có phải nên chó vài vết máu không?
Vệ Lăng Tu lần đầu làm loại chuyện này, tâm loạn như ma, tay chân phát run, trong lúc nhất thời cởi không được quần áo Ngôn Cảnh Tắc đang nằm sấp, liền trước tiên nặn ra dấu vết trên đùi mình.
Đang vội vàng, Vệ Lăng Tu đột nhiên phát hiện trên tủ đầu giường tử có cây kéo.
Cái này có thể cắt xiêm y Ngôn Cảnh Tắc, còn vết máu……
Vệ Lăng Tu vươn một ngón tay, liền muốn dùng kéo xả xuống, lại đem máu bôi lên giường.
Y đang chuẩn bị động thủ, kéo kia lại bị người lập tức cướp đi: “Cái này không cần……”
Ngôn Cảnh Tắc đại khái biết Vệ Lăng Tu muốn làm cái gì, trong lúc nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười.
Vệ Lăng Tu cũng thích hắn, hắn rất cao hứng, nhưng Vệ Lăng Tu ngây ngốc ở tạo vết thương trên người mình, hắn không tán thành.
Sao có thể như vậy được!
Ngôn Cảnh Tắc nguyên bản ngủ như chết đột nhiên tỉnh…… Vệ Lăng Tu cả người đều ngốc ra, ngơ ngác mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Ngươi không phải…… say sao?”
Ngôn Cảnh Tắc có điểm xấu hổ: “Ta giả bộ.”
Vệ Lăng Tu: “……” Ngôn Cảnh Tắc nếu giả say, vậy trước đó mấy chuyện y làm, không phải đều bị Ngôn Cảnh Tắc thấy được?
Vệ Lăng Tu trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật cũng có chút xấu hổ, lại có một cỗ nhiệt huyết vọt tới đỉnh đầu: “Muốn…… thật sự tới luôn không?”
Vệ Lăng Tu bất cứ giá nào: “Muốn!”
Sau khi nói xong, y nhẹ nhàng một trận, lại nghĩ đến chuyện khác.
Ngôn Cảnh Tắc giả say, nhưng còn hôn y…… Ngôn Cảnh Tắc có phải thích y không?
Nếu như vậy, vậy thật tốt quá!
Vệ Lăng Tu trong lúc nhất thời lại không thể nghĩ được chuyện khác, chỉ nghĩ cùng Ngôn Cảnh Tắc thân cận, nhưng mà vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, cửa phòng bọn họ hẳn là bị người ta đạp!
Thế mà lại có người đạp cửa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.