Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 146:

Quyết Tuyệt

25/09/2021

Chu Tùng đá cửa cũng là có nguyên nhân.

Ông tới thôn Hưng Yên, đánh thức một hộ, cho chút tiền đồng hỏi đường là biết Ngôn Cảnh Tắc ở chỗ nào, vì thế vội vàng lại đây.

Cũng trùng hợp, Vệ Lăng Tu sau khi đỡ Ngôn Cảnh Tắc từ trên xe ngựa xuống, vì nhớ thương Ngôn Cảnh Tắc nên đã quên chốt cửa lớn lại, cũng chỉ là xa phu đưa bọn họ về giúp bọn họ đóng đại môn lại.

Vì thế, Chu Tùng vốn dĩ muốn gõ cửa mới vừa đụng tới cửa kia, liền đem cửa đẩy ra luôn.

Chờ đi vào trong nhà……

Nhà này cũng chỉ có ba gian phòng, nhà chính trống rỗng, bên cạnh một phòng rõ ràng là phòng ngủ lại không ai ở, nhưng thật ra một cái phòng khác…… Cửa gắt gao đóng lại!

Đây là…… cháu ngoại trai ông cùng Ngôn Đại kia ngủ chung?

Chu Tùng không nhịn xuống nổi, liền đạp cửa.

Nhưng ông không đá văng.

Vệ Lăng Tu tuy đã quên khóa đại môn nhưng cửa phòng ngủ đã cài chốt cửa rồi!

Y cũng là theo bản năng mà làm như vậy, hiện giờ nghe được có người đá cửa…… Vệ Lăng Tu đột nhiên nghĩ vậy là một nét bút hỏng rồi, nếu y làm bộ cùng Ngôn Cảnh Tắc ngủ thành sự thật, ngày mai Ngôn Cảnh Tắc dậy mà thấy cửa lại khóa chặt chẽ như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy không đúng.

Đương nhiên hiện tại không phải thời điểm nghĩ cái này, Vệ Lăng Tu lúc này thật là tức giận nói không nên lời.

Y hao hết tâm tư, thật vất vả cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, thế mà lại có người tới quấy rầy!

Người tới quấy rầy này chỉ sợ lại là Vệ gia! Những người này sao cứ như âm hồn không tan vậy?

Vệ Lăng Tu mặt đều đen.

Ngôn Cảnh Tắc đồng dạng buồn bực, cũng đồng dạng cảm thấy là Vệ gia tới tìm phiền toái.

Hắn đã nghẹn một năm, mắt nhìn liền sắp đem người mình thích ăn vào trong miệng, đột nhiên bị người quấy rầy: “Ta đi xem!”

Ngôn Cảnh Tắc nói xong, đứng dậy liền đi ra ngoài, nhìn hùng hổ lắm.

Cửa phòng hắn cũng bất quá chỉ là dùng một cây gỗ thô xỏ qua, tuy Chu Tùng đạp một chân không đá văng được, nhưng hạ nhân Chu gia theo sau tới đá, lại đá văng được cửa.

Người trong phòng và ngoài phòng cứ như vậy đối mặt với nhau.

Ngôn Cảnh Tắc nguyên bản có chút lo lắng, nếu người Vệ gia tới mang theo đao, vậy hắn không nhất định đánh thắng được, hắn lại lợi hại cũng là thân thể huyết nhục —— nguyên chủ uống say, không phải bị người ta thọc chết sao?

Kết quả…… Nương theo ánh trăng, hắn phát hiện tới người không nhiều lắm, không chỉ có như thế, những người này còn tay trần!

Ngôn Cảnh Tắc xách lên người đứng trước kia, trực tiếp ném hắn ra ngoài: “Các ngươi thật to gan, buổi tối thế mà dám tới đá cửa nhà ta!”

Đang nói, hắn lại xách người thứ hai lên tới, ném ra ngoài……

Gia đinh đi theo tổng cộng bốn người, một hồi công phu đối mặt đều bị Ngôn Cảnh Tắc ném qua một bên, kể từ đó, cũng chỉ dư lại một lão nhân và một nam nhân trung niên hơn ba mươi tuổi còn đứng.

“Ngươi…… Làm càn!” Lão nhân kia che trước mặt nam nhân trung niên, chỉ vào Ngôn Cảnh Tắc nói.

Ngôn Cảnh Tắc vung tay lên liền đẩy ông ra: “Lão nhân ông đứng qua một bên đi!” Hắn không đánh lão nhân! Lão nhân như vậy mà đánh một cái, không cẩn thận đánh chết làm sao bây giờ?

Hắn chính là tú tài, tương lai còn muốn khảo công danh, trên tay cũng không thể dính mạng người!

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện nam nhân trung niên còn sót lại trên người mặc y phục rất tinh xảo, ngoài ra, lão nhân kia vừa rồi nói, hình như là tiếng phổ thông?

Hắn cảm thấy có điểm không thích hợp.

Nhưng lúc hắn quăng ngã mấy gia đinh kia không dùng lực, hiện tại mấy gia đinh đã bò dậy, loại thời điểm này khẳng định muốn bắt giặc phải bắt vua trước!



Ngôn Cảnh Tắc một phen nắm nam nhân trung niên kia, nói với những người khác: “Các người đừng nhúc nhích!”

Đại nhân nhà mình rơi xuống tay người ta…… Những gia đinh đó cũng không dám động.

Mà lúc này, Vệ Lăng Tu đã bậc lửa lên một ngọn nến, cầm giá cắm nến đi ra.

Y mặc quần vào, khoác một kiện áo ngoài, vừa ra tới liền hung tợn mà nhìn chằm chằm người tới: “Ngôn ca, đây là ai?”

“Ta cũng không biết, hình như không phải người địa phương.” Ngôn Cảnh Tắc nói, lại nhìn về phía nam nhân trung niên bị mình bắt lấy: “Ông là ai? Tới làm gì?”

Vệ Lăng Tu cũng nhíu mày nhìn người này.

Chu Tùng bị tức giận đến muốn hộc máu, một câu cũng nói không nên lời, may mắn quản gia bên cạnh ông hô lên với Vệ Lăng Tu: “Tiểu thiếu gia, người là tiểu thiếu gia! Tiểu thiếu gia, lão gia nhà ta là cữu cữu của người!” Vệ Lăng Tu lớn lên rất giống mẫu thân y, vị lão nhân gia này liếc mắt một cái liền nhận ra được!

Vệ Lăng Tu: “……” Đây là…… cữu cữu của mình?

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Đây là…… cữu cữu của Vệ Lăng Tu?

Ngôn Cảnh Tắc buông Chu Tùng ra, xấu hổ cười cười, lại giúp Chu Tùng sửa sang lại một chút quần áo bị mình vò loạn, làm xong này đó, hắn mới hành lễ với Chu Tùng: “Không biết là cữu cữu tới chơi, thất lễ.”

Chu Tùng há mồm thở dốc: “Ta không phải cữu cữu ngươi!” lúc này ông đều bị giận muốn nổ tung!

Kỳ thật trước khi ông tới đã tưởng tượng cảnh gặp mặt, còn nghĩ Ngôn Đại này nếu không đối tốt với cháu ngoại trai, ông phải đánh Ngôn Đại này một trận cho hết giận.

Kết quả đừng nói đánh Ngôn Đại, ông thiếu chút nữa bị Ngôn Đại đánh!

Chu Tùng rõ ràng thực tức giận, Vệ Lăng Tu sợ ông và Ngôn Cảnh Tắc đối nghịch, vội vàng đứng ở giữa ông và Ngôn Cảnh Tắc: “Ngài…… Ngài thật là cữu cữu của ta?”

Nam nhân trung niên này và y xác thật có vài phần giống nhau……

Lúc trước ở Vệ gia, người Vệ gia chưa bao giờ nói với y chuyện về mẫu thân y, cũng sẽ không nhắc tới nhà mẹ đẻ của mẫu thân, cho nên y tuy biết mình có một cữu cữu, nhưng đối với tình huống của cữu cữu, kỳ thật hoàn toàn không biết gì cả.

Thậm chí mấy hôm trước khi bị đuổi ra khỏi gia môn mấy ngày, y mới biết được cữu cữu nguyên bản là làm quan, lại bị biếm quan.

Nhưng y thật đúng là không nghĩ tới, cữu cữu sẽ tìm tới cửa.

“Ta là cữu cữu của ngươi!” Chu Tùng nói.

“Cữu cữu ngài chờ một lát, ta điểm thêm vài ngọn nến, mọi người dễ nói chuyện hơn.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.

“Ta không phải cữu cữu ngươi!” Chu Tùng lại nói.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc đã đi châm nến, Vệ Lăng Tu cũng không giúp ông nói chuyện.

Chu Tùng có loại cảm giác xong rồi.

Ngôn Cảnh Tắc thực mau liền điểm thêm nến, hơn nữa cây Vệ Lăng Tu điểm kia cùng nhau đặt trên bàn bát tiên.

Sau đó, Chu Tùng ngồi ở vị trí triều nam, Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu cùng nhau ngồi ở vị trí triều bắc, cùng nhau ngồi xuống.

Chu Tùng còn tức, ngồi xuống liền hỏi Vệ Lăng Tu: “Các ngươi rốt cuộc là chuyện như thế nào? Hai người các ngươi…… Hai đứa……”

Khẩu khí Chu Tùng không tốt lắm, Vệ Lăng Tu tức khắc không cao hứng: “Chúng ta tốt lắm.”

Ngôn Cảnh Tắc bổ sung nói: “Cữu cữu, ta và Lăng Tu tính toán ở bên nhau, cả đời không xa rời nhau.”

Điểm không cao hứng kia của Vệ Lăng Tu lập tức biến mất, còn nháy mắt đỏ một khuôn mặt, nhìn qua Ngôn Cảnh Tắc: “Ưm…… Chính là như vậy!”

Y lớn lên không tồi, lúc này ánh nến leo lắt, mỹ nhân dưới đèn liền mỹ hơn vài phần, làm Ngôn Cảnh Tắc nhìn đến tim đập gia tốc.

Hai người liền như vậy đối diện nhau.

Chu Tùng lại cảm thấy vô cùng đau đớn: “Lăng Tu, ngươi còn nhỏ…… Ngươi biết mình đang làm cái gì không?”



Vệ Lăng Tu nói: “Cữu cữu, ta biết chính mình đang làm cái gì, ta thích Ngôn ca.”

“Ngươi vì sao lại thích hắn? Hắn có cái gì tốt? Hắn chính là một tay đấm sòng bạc!” Chu Tùng nói, lúc trước tú tài nói với hắn chuyện về huyện Đông Cốc có mẫu thân là người Lý gia, đối với chi tiết về Ngôn Cảnh Tắc biết rất rõ ràng, biết Ngôn Cảnh Tắc là tay đấm trong sòng bạc Lý gia.

Thật ra Vệ Lăng Tu cũng không biết chuyện này: “Ngài nghĩ sai rồi! Ngôn Cảnh Tắc căn bản không phải tay đấm sòng bạc!”

Vệ Lăng Tu quá chắc chắn, làm Chu Tùng đều hoài nghi mình có phải nghĩ sai rồi hay không…… “Hắn không phải tay đấm sòng bạc chứ là cái gì?!” Người này có thể đánh như vậy, vừa đối mặt liền ném văng bốn tùy tùng của ông kìa!

Vệ Lăng Tu không chút do dự: “Ngôn ca là Lẫm sinh huyện Đông Cốc, mới vừa được tiểu tam nguyên!”

Thời điểm Vệ Lăng Tu nói lên chuyện này, đặc biệt tự hào.

Chu Tùng cạn lời mà nhìn cháu ngoại trai.

Tuy nói hôm nay ông chỉ là lần thứ hai gặp cháu ngoại trai, nhưng đây là hài tử duy nhất của tỷ tỷ ông, ông đối với Vệ Lăng Tu có một loại cảm giác thân thiết trời sinh, đặc biệt thích Vệ Lăng Tu.

Chỉ là, Vệ Lăng Tu giống như không thích ông!

Đứa nhỏ này lúc nãy trợn mắt giận nhìn ông thì thôi, hiện tại thế mà còn dùng loại nói dối lừa gạt ông như này!

Tráng hán này sao có thể là tiểu tam nguyên Lẫm sinh được?

Thi huyện thi phủ thi viện đều được án đầu, thế mới được tiểu tam nguyên, người như vậy trên cơ bản lại thi cử nhân không có vấn đề, có thể nói là thiên chi kiêu tử…… Trước mắt tráng hán này sao có thể được tiểu tam nguyên?

“Ngôn ca lợi hại lắm, có bản lĩnh xem qua là nhớ!”

“Hắn mới vừa được viện thí án đầu, học chính đại nhân muốn thu hắn làm đồ đệ, hắn cũng không muốn ấy!”

“Lúc trước, huyện lệnh đại nhân và Chu đại nhân huyện bên cạnh cũng là muốn thu hắn làm đồ đệ, nhưng hắn không đồng ý, chỉ đáp ứng cùng người tham thảo một chút học vấn thôi.”

……

Chu Tùng: “……” cháu ngoại trai này của ông nói cái gì vậy trời?!

Trong mắt quan viên bọn họ, một tú tài……. Trừ phi phụ thân tú tài này phi thường lợi hại, bằng không vô luận như thế nào đều sẽ không được bọn họ để vào mắt.

Không phải người cùng cấp bậc.

Nhiều quan viên như vậy cướp giật muốn thu một tú tài làm đồ đệ…… Đây là nói giỡn hay gì!

Cháu ngoại trai ông nghe nói không thích đọc sách, có phải bởi vì không đọc sách cho nên khoác lác đều sẽ thổi phồng không?

“Ngài nếu không tin, nhìn xem chữ Ngôn ca đi!” Vệ Lăng Tu từ bàn bên cạnh lấy qua một ít chữ Ngôn Cảnh Tắc viết trước đó, đưa cho Chu Tùng.

Chu Tùng lập tức bị kinh sợ: “Chữ tốt!”

Từ từ, chữ tốt như vậy sao chép sách, viết chú giải…… Này không giống như là đồ vật cháu ngoại trai của ông có thể có được!

Vệ Lăng Tu nói: “Đúng không, Ngôn ca đặc biệt có tài hoa!” y nói, lại lấy tới một cái rổ sách, từ giữa lấy ra rất nhiều sách: “Ngôn ca viết vài loại chữ! Ngài đều có thể nhìn xem!”

Cầm cầm, Vệ Lăng Tu còn đem công văn y và cùng Ngôn Cảnh Tắc thi được tú tài ra, linh tinh tất cả đều lấy ra: “Công văn cũng ở chỗ này! Ngài xem, ta và Ngôn ca đều thi đậu tú tài! Chẳng qua Ngôn ca là án đầu! Ta ở phía sau……”

Vệ Lăng Tu nói đến sau lại có điểm ngượng ngùng, nhưng thực mau lại đắc ý lên: “Ngôn ca được án đầu, tất cả mọi người chịu phục!”

Chu Tùng nhìn đống lớn sách sao chép kia dùng kiểu chữ tốt nhất, nhìn những cái đó công văn, đột nhiên phát hiện chính mình giống như nghĩ sai rồi.

Tú tài kia thế mà lại lừa ông!

Không, không chỉ là tú tài kia lừa ông, Vệ gia cũng lừa ông!

Vệ gia không phải nói cháu ngoại trai không phải là người có thiên phú học tập sao? Không phải người có thiên phú học tập, có thể tuổi trẻ thi đậu tú tài à?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook