Chương 178:
Quyết Tuyệt
25/09/2021
“Không cần tìm bác sĩ!” Ngôn Cảnh Tắc nói, sờ soạng một chủ cái mũi đặc biệt đau của mình, sau đó liền nhìn thấy một tay đầy máu.
Bộ dáng hiện tại của hắn chỉ sợ có hơi thảm… Mặt máu me như vậy, chắc chắn không thể đến trước mặt Lục Kính Tu xum xoe.
Hắn lúc này kỳ thật cũng không có tâm tình giống ban nãy đi chiếm tiện nghi Lục Kính Tu —— ký ức nguyên chủ nổ tung trong đầu hắn, hắn cần phải thu thập một chút tâm tình của mình.
Ngôn Cảnh Tắc không nói, cũng chỉ nhìn Lục Kính Tu.
“Ha.” Lục Kính Tu cười lạnh một tiếng, chống gậy đứng ở cách đó không xa, mặt không biểu tình mà nói với trợ lý sinh hoạt: “Đưa cậu ta lên lầu đi, chờ bác sĩ tới!”
Lục Kính Tu nói xong, xoay người liền lên lầu.
Y đi có hơi nhanh, thế nên bước chân không vững chắc, lúc lên thang lầu còn quơ quơ.
Lên lầu với Lục Kính Tu mà nói vô cùng phiền toái, y cần phải một bậc một bậc mà bước lên, chân phải bước trước, lại kéo chân trái của mình lên sau.
Cuộc sống như vậy Lục Kính Tu đã qua rất nhiều năm, nhưng khóe mắt dư quang nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc bụm mặt, thẳng lăng lăng mà nhìn mình, y liền cảm thấy nan kham.
Nhưng y cái gì cũng không biểu hiện ra ngoài.
Y dựng sống lưng đến thẳng tắp, sắc mặt trước sau như một mà âm trầm, không nhanh không chậm lên lầu, vào phòng mình.
Đóng lại cửa phòng, đem sở hữu hết thảy đều ngăn cách bên ngoài, Lục Kính Tu cuộn lại tay trái quét về phía bình hoa trên bàn, lấy tay quét đến trên mặt đất vỡ thành mảnh nhỏ, lại dùng gậy chống đập về phía chân trái của mình.
Chân trái y vốn tàn tật, không có gậy chống tới ổn định chính mình, hơn nữa vừa kéo…… Lục Kính Tu trực tiếp ngã trên mặt đất.
“Ha ha…” y cười cười, chậm rãi bò dậy, ngồi xuống ghế bên cạnh, lại lắc lắc chuông, cho bảo mẫu tiến vào thu thập.
Lục gia quản gia vừa mới bị y đuổi đi, một màn kia bảo mẫu cũng thấy được. Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi này nơm nớp lo sợ mà tiến vào, thở mạnh cũng không dám, chỉ cảm thấy Lục Kính Tu ngồi trên ghế lãnh khốc làm người phải sợ hãi, lại như tùy thời có thể nổi điên đả thương người khác vậy.
Cô nhanh chóng thu dọn mảnh nhỏ bình hoa, liền vội không ngừng mà đi, cũng chưa hề phát hiện trong đó mấy mảnh nhỏ dính máu.
Chờ cô rời đi, Lục Kính Tu cúi đầu nhìn nhìn chân trái mình, lại là một tay đập xuống.
Lục Kính Tu năm nay 32 tuổi, hơn ba mươi năm nhân sinh trước kia, với y mà nói không có lúc nào là không tràn ngập thống khổ.
Thời điểm y sinh ra, cha y đã đã hơn bốn mươi tuổi, làm con lúc tuổi già, theo lý y hẳn là được đủ sủng ái, nhưng y không có.
Cha y ông ta không quản được nửa người dưới, ngủ với mẹ y rồi có y, lại không thích y.
Mẹ y thì sao? Mẹ y đối với cha y yêu đến tận xương tủy, hết sức lấy lòng cha và chị y, đối với y thì lại trước nay đều không để bụng.
Y sớm hiểu chuyện, nhớ rõ rất nhiều chuyện khi còn nhỏ, nhớ rõ khi đó chị và cha cãi nhau, vì không để chị giận, lúc chị ở nhà, y và mẹ liền phải trốn đi.
Chị nếu là có chuyện gì, mẹ y còn lập tức ném y ra, vội đi nói chuyện của chị.
Cha y càng không cần phải nói, ông rất ít về nhà, ngẫu nhiên về nhà cũng muốn vội vàng ứng phó con gái tuổi dậy thì đặc biệt phản nghịch, căn bản không rảnh quản y đứa con trai không có cảm giác tồn tại này.
Có một lần chị y và cha cãi nhau, rời nhà trốn đi, người nhà của y đều đi tìm chị y, không ai nhớ rõ y, y lại ở nhà đói bụng suốt một ngày.
Năm tuổi năm ấy, y “đi lạc” cũng là vì mẹ y dẫn y ra ngoài, một lòng nhớ thương phải mua quà cho chị, cũng không hề để ý y.
Y còn nhớ rõ lúc tìm không thấy mẹ, có bao nhiêu tuyệt vọng.
Đương nhiên, đây không phải là thời khắc y tuyệt vọng nhất.
Y thông minh, nhớ kỹ số điện thoại trong nhà, bọn buôn người đó lại không phòng bị y một đứa bé năm tuổi, có một lần, y thế mà lấy được điện thoại của một trong những người này.
Lúc ấy những người đó đang ngủ, y liền trộm gọi điện thoại về nhà, người tiếp điện thoại chính là mẹ y.
“Alô?” y nghe được giọng nói mỏi mệt của mẹ y vang lên bên kia điện thoại: “Ai vậy? Sao không nói lời nào?”
Nghe được giọng mẹ, y quá kích động, nhưng sợ đánh thức bọn buôn người, y không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ dám đặc biệt nhỏ giọng mà kêu mẹ ơi.
Nhưng mà lúc này, giọng cha y vang lên, kêu mẹ y đi tìm chị —— chị y hẳn là lại một lần rời nhà đi ra ngoài.
Mẹ y đáp ứng, cứ như vậy mà cúp điện thoại.
Trong nháy mắt kia, y như rơi vào động băng.
Y lại báo cảnh, so với mẹ y, ngược lại cảnh sát càng có kiên nhẫn hơn, chỉ là… Bọn buôn người tỉnh dậy.
Ý thức được y cũng không “an phận”, bọn họ đánh y một trận, đánh gãy một chân y, sau đó y liền sốt cao, mơ mơ màng màng.
Đại khái chính là bởi vì như vậy, bọn buôn người không thể bán y đi, chân còn gãy nặng, những người đó dứt khoát liền đặt y cùng một ít trẻ em tàn tật, buộc bọn họ ăn xin, thậm chí vì làm y thảm hại hơn một chút, tay trái y cũng bị đánh gãy.
Y nên may mắn, những người đó hy vọng bọn họ có thể có năng lực tự gánh vác, cho nên không đánh gãy toàn bộ tay chân y.
Bị cái đội này khống chế sinh hoạt, y vẫn luôn sống qua bốn năm, bốn năm sau, y rốt cuộc tìm được cơ hội cầu cứu, những người khống chế y lẫn bọn buôn người cũng bị một lưới bắt hết.
Y lúc ấy còn nhớ rõ một chút tình huống trong nhà mình, nhưng đã không còn nhớ rõ như lúc mới bị bắt cóc, y chỉ có thể nói ra tình huống đại khái trong nhà.
Cảnh sát không giúp y tìm được người nhà, y vào cô nhi viện.
Tay chân y đều bị lặp lại bẻ gãy vặn vẹo, phẫu thuật cũng không nhất định có thể tốt hoàn toàn, tự nhiên không cơ hội tiếp thu trị liệu, cũng may y có thể đi học.
Tuy rằng ở cô nhi viện cũng có cạnh tranh, cũng có người không thích y, cười nhạo y, nhưng với y mà nói, cuộc sống kỳ thật thực bình tĩnh.
Y tính toán chờ tuổi lớn một chút, liền đi học một món nghề, về sau cũng có thể nuôi sống chính mình, nói không chừng còn có thể tìm một bạn lữ.
Y hy vọng có thể có người yêu y.
Nhưng vào mười lăm tuổi năm ấy, Lục gia lại tìm được y.
Chị y là một người vô cùng có thể lăn lộn người khác, sau thời điểm nàng phản nghịch rời nhà trốn đi, y đi lạc, nàng bỏ nhà theo trai, nhưng sau đó lại sống không tốt, liền mang theo con trở về Lục gia.
Sau đó nữa, nàng bị tai nạn xe cộ qua đời.
Lục Kính Tu đối với người chị này kỳ thật cũng không có ác cảm gì, từ nhỏ y liền không ở cùng nàng.
Làm trái tim y băng giá là thái độ của mẹ và cha y với y.
Những năm trước đó, bọn họ thật sự không đi tìm y sao? Bọn họ dụng tâm tìm sao?
Mang theo nghi vấn như vậy, y trở về Lục gia.
Cha y lòng mang áy náy với y, nhưng từ nhỏ không có ở chung, cũng liền sẽ không có cảm tình, còn mẹ y……
Khi y còn nhỏ, mẹ y bảo y nhường chị, hiện tại, mẹ y bảo y nhường cháu ngoại trai.
Thậm chí, mẹ y đối với cháu ngoại trai Lục Duệ Quần này còn tốt hơn với y, còn thân cận hơn —— sau khi chị y sinh con cũng không ngừng nghỉ, vẫn là chạy khắp nơi, đứa nhỏ này là mẹ y một tay nuôi lớn.
Ở trong cái nhà này, y thậm chí cảm thấy mình là một người ngoài.
Y kỳ thật một lần hoài nghi mình không phải là con ruột, nhưng lúc y nhận về tới đã làm xét nghiệm ADN, y chính là con ruột.
Y không thích cái nhà này, ở nhà ở không đến một năm liền xuất ngoại, y ở nước ngoài chịu người khác kỳ thị mà đi học, gây dựng sự nghiệp, mãi cho đến 26 tuổi, cha y bệnh nặng.
Dưới thỉnh cầu của cha y, y về nước, tiếp nhận Lục thị.
Chỉ là, cha y cho y một nửa tài sản, rõ ràng tâm bất cam tình bất nguyện, nếu là Lục Duệ Quần lúc trước không phải mười sáu tuổi mà là giống y 26 tuổi, chỉ sợ công ty toàn bộ cho Lục Duệ Quần cũng không chắc.
Sau đó vẫn luôn bảo y chiếu cố Lục Duệ Quần.
Có ý tứ chính là, cha y bất công thì thôi, mẹ y còn yêu cầu y nhường nhịn Lục Duệ Quần không cha không mẹ.
Mẹ ruột Lục Duệ Quần qua đời khi Lục Duệ Quần năm tuổi, sau đó Lục Duệ Quần có ông bà tỉ mỉ chiếu cố.
Y thì sao? Y năm tuổi đến mười lăm tuổi, trải qua cuộc sống như thế nào?
Mẹ y cứ như vậy chán ghét con ruột như y sao? Bà thế mà còn muốn y đưa toàn bộ Lục thị cho Lục Duệ Quần.
Dựa vào cái gì?
Sau khi cha qua đời, y và mẹ ồn ào một trận, buộc mẹ y dọn ra ngoài, hai người chung quy cũng tường an không có việc gì.
Nhưng thẳng đến gần đây, y mới biết được quản gia mình tín nhiệm bị mẹ y mua chuộc, trạng huống thân thể y, nhất cử nhất động của y bị mẹ y biết không nói, mẹ y còn luôn dặn dò vị quản gia này, bảo vị quản gia này chiếu cố tốt Lục Duệ Quần, đừng để Lục Duệ Quần bị y khi dễ.
Quản gia này là lúc y ở nước ngoài mời về chiếu cố y, là người thân cận khó mà có được, kết quả lại đối xử với y như vậy.
Y cứ thất bại như vậy, không ai thích y sao?
Cha mẹ ruột cũng không thích y, những người khác cũng đều sợ y.
Y thật vất vả thích một người, người kia thích cũng là cháu ngoại trai Lục Duệ Quần.
Lục Kính Tu còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy Ngôn Cảnh Tắc, là ở bên giường bệnh cha y, lúc ấy cha y liền giới thiệu với y, nói đây là đối tượng đính hôn của Lục Duệ Quần.
Cha y đại khái là sợ y đối xử không tốt với Lục Duệ Quần, tìm nhị thiếu gia Ngôn gia chống lưng cho Lục Duệ Quần.
Khi đó, Ngôn Cảnh Tắc rõ ràng thật cao hứng, cười đến ngây ngốc, há mồm đã gọi y là “Cậu”, bị cha mẹ hắn đánh một chút, mới ý thức được quan hệ chưa định, đổi giọng gọi y là “chú”.
Y sắc mặt âm trầm, kỳ thật lại có loại cảm giác trái tim bị đụng phải một chút.
Y đáng xấu hổ mà thích người nhỏ hơn y mười tuổi này.
Y cảm thấy chính mình rất ghê tởm.
Một ông già âm trầm, không làm cho người nào thích, thế mà thích một người trẻ tuổi nhỏ hơn y nhiều như vậy.
Càng đáng buồn hơn chính là, người này thích Lục Duệ Quần.
Sáu năm trước kia, y và Lục Duệ Quần, còn có người này gặp mặt rất ít, y cũng không có cảm giác gì, nhưng gần đây…
Lục Duệ Quần tốt nghiệp đại học tiến vào công ty, dọn đến nơi này của y ở, trước mắt y lượn tới lượn lui không nói, Ngôn Cảnh Tắc liên quan cũng bắt đầu xuất hiện trước mặt y, xum xoe, vì muốn được y chúc phúc khi kết hôn.
Ngôn Cảnh Tắc muốn cùng Lục Duệ Quần kết hôn, y sẽ không ngăn, nhưng y cũng sẽ không đi chúc phúc.
Nhân sinh của y đã như một hồi chê cười, chẳng lẽ còn muốn y đem nó trở nên càng buồn cười hơn sao?
Nghĩ đến chuyện phát sinh ban nãy, đầu Lục Kính Tu càng đau.
Mấy năm nay y luôn đau đầu, bị thương tay chân cũng luôn đau đớn, có đôi khi y cũng không biết mình vì sao phải tồn tại.
Thời điểm Lục Kính Tu ở trong phòng, Ngôn Cảnh Tắc vừa mới được bác sĩ xem qua.
Mũi hắn bị thương, nhưng không có trở ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khỏe, bác sĩ rất nhanh liền rời đi.
Ngôn Cảnh Tắc cũng thừa dịp thời gian này sửa sang lại một chút suy nghĩ của mình.
Nguyên chủ nhất vãng tình thâm với Lục Duệ Quần, vì Lục Duệ Quần lấy lòng Lục Kính Tu, nhưng kỳ thật Lục Duệ Quần cũng không thích nguyên chủ, cậu ta thích người khác, nhưng khi đó cậu ta không dám đắc tội Ngôn gia, liền giấu rất khá người mình thích.
Cậu ta xúi giục nguyên chủ đi lấy lòng Lục Kính Tu, kỳ thật cũng là muốn cho nguyên chủ chọc Lục Kính Tu chán ghét, tốt nhất có thể như vậy từ hôn.
Sau đo nguyên chủ nhìn thấy “gương mặt thật” của Lục Kính Tu, oán giận với cậu ta, cậu ta lại cố ý bịa đặt Lục Kính Tu không tốt với cậu ta, bảo nguyên chủ đi nhằm vào Lục Kính Tu.
Sau khi nguyên chủ giết Lục Kính Tu, Lục Duệ Quần tiếp nhận Lục gia, đứng vững vàng gót chân, vừa vặn lúc ấy Ngôn gia đầu tư bị lỗi, cậu ta liền đưa ra muốn giải trừ hôn ước với nguyên chủ.
Nguyên chủ đương nhiên không muốn, hắn lì lợm la liếm Lục Duệ Quần, tìm rất nhiều phiền toái cho Lục Duệ Quần, nhưng chính là không ly hôn.
Một ngày nào đó, nguyên chủ uống say đi tìm Lục Duệ Quần, phát hiện Lục Duệ Quần đang cùng người khác lăn giường, tức giận nên động thủ với Lục Duệ Quần, hai người vặn đánh vào nhau, cuối cùng thế mà bị Lục Duệ Quần đẩy xuống cái bể bơi thật lớn phía sau nhà Lục gia kia.
Nguyên chủ cũng giống Lục Kính Tu, chết đuối cái bể bơi đó.
Đương nhiên, hiện tại không phải thời điểm rối rắm cái này, hiện tại vấn đề là…… Hắn và Lục Duệ Quần có hôn ước, nhưng hắn thích Lục Kính Tu!
Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật cảm thấy cái hôn ước này không coi là cái gì.
Nguyên chủ sau khi cùng Lục Duệ Quần đính hôn, hai người cái gì cũng không trải qua, Lục Duệ Quần còn luôn trốn tránh hắn… Ngoại trừ cái tên tuổi, quả thực cả bạn bè bình thường cũng không đến!
Nhưng người ở nơi này rất coi trọng loại hôn ước này, Lục gia và Ngôn gia còn có rất nhiều hợp tác, hắn đột nhiên muốn từ hôn, không nhất định có thể lui được.
Sau khi từ hôn, hắn còn không có cơ hội tiếp cận Lục Kính Tu!
Thật là… làm người đau đầu!
Cũng không biết hiện tại Lục Duệ Quần đã ngoại tình chưa, nếu chưa ngoại tình, hắn có nên hỗ trợ tác hợp một chút hay không?
Nếu mà ngoại tình… Hắn có thể mời người chụp hình Lục Duệ Quần ngoại tình?
Thật là, nguyên chủ đầu óc trống trơn, làm hại hắn cái gì cũng đều không hiểu.
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình hiện tại tổng cộng có ba việc phải làm.
Một là từ hôn, hai là tiếp cận Lục Kính Tu, ba chính là giúp Ngôn gia giải quyết nguy cơ.
Bất quá, nguyên chủ chưa từng đi học đàng hoàng, đại học đều là đi mua, thế cho nên Ngôn gia rốt cuộc gặp nguy cơ gì hắn hoàn toàn không biết gì cả……
Ngôn Cảnh Tắc ngồi dậy trên giường, quyết định vẫn là trước tiên tiếp cận Lục Kính Tu.
Có lẽ hắn lấy lòng Lục Kính Tu, Lục Kính Tu nguyện ý giúp hắn giải quyết vấn đề của Ngôn gia?
Lục gia và Ngôn gia có rất nhiều hợp tác, hắn không muốn kết hôn với Lục Duệ Quần, nhưng hắn có thể liên hôn với Lục Kính Tu!
Bộ dáng hiện tại của hắn chỉ sợ có hơi thảm… Mặt máu me như vậy, chắc chắn không thể đến trước mặt Lục Kính Tu xum xoe.
Hắn lúc này kỳ thật cũng không có tâm tình giống ban nãy đi chiếm tiện nghi Lục Kính Tu —— ký ức nguyên chủ nổ tung trong đầu hắn, hắn cần phải thu thập một chút tâm tình của mình.
Ngôn Cảnh Tắc không nói, cũng chỉ nhìn Lục Kính Tu.
“Ha.” Lục Kính Tu cười lạnh một tiếng, chống gậy đứng ở cách đó không xa, mặt không biểu tình mà nói với trợ lý sinh hoạt: “Đưa cậu ta lên lầu đi, chờ bác sĩ tới!”
Lục Kính Tu nói xong, xoay người liền lên lầu.
Y đi có hơi nhanh, thế nên bước chân không vững chắc, lúc lên thang lầu còn quơ quơ.
Lên lầu với Lục Kính Tu mà nói vô cùng phiền toái, y cần phải một bậc một bậc mà bước lên, chân phải bước trước, lại kéo chân trái của mình lên sau.
Cuộc sống như vậy Lục Kính Tu đã qua rất nhiều năm, nhưng khóe mắt dư quang nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc bụm mặt, thẳng lăng lăng mà nhìn mình, y liền cảm thấy nan kham.
Nhưng y cái gì cũng không biểu hiện ra ngoài.
Y dựng sống lưng đến thẳng tắp, sắc mặt trước sau như một mà âm trầm, không nhanh không chậm lên lầu, vào phòng mình.
Đóng lại cửa phòng, đem sở hữu hết thảy đều ngăn cách bên ngoài, Lục Kính Tu cuộn lại tay trái quét về phía bình hoa trên bàn, lấy tay quét đến trên mặt đất vỡ thành mảnh nhỏ, lại dùng gậy chống đập về phía chân trái của mình.
Chân trái y vốn tàn tật, không có gậy chống tới ổn định chính mình, hơn nữa vừa kéo…… Lục Kính Tu trực tiếp ngã trên mặt đất.
“Ha ha…” y cười cười, chậm rãi bò dậy, ngồi xuống ghế bên cạnh, lại lắc lắc chuông, cho bảo mẫu tiến vào thu thập.
Lục gia quản gia vừa mới bị y đuổi đi, một màn kia bảo mẫu cũng thấy được. Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi này nơm nớp lo sợ mà tiến vào, thở mạnh cũng không dám, chỉ cảm thấy Lục Kính Tu ngồi trên ghế lãnh khốc làm người phải sợ hãi, lại như tùy thời có thể nổi điên đả thương người khác vậy.
Cô nhanh chóng thu dọn mảnh nhỏ bình hoa, liền vội không ngừng mà đi, cũng chưa hề phát hiện trong đó mấy mảnh nhỏ dính máu.
Chờ cô rời đi, Lục Kính Tu cúi đầu nhìn nhìn chân trái mình, lại là một tay đập xuống.
Lục Kính Tu năm nay 32 tuổi, hơn ba mươi năm nhân sinh trước kia, với y mà nói không có lúc nào là không tràn ngập thống khổ.
Thời điểm y sinh ra, cha y đã đã hơn bốn mươi tuổi, làm con lúc tuổi già, theo lý y hẳn là được đủ sủng ái, nhưng y không có.
Cha y ông ta không quản được nửa người dưới, ngủ với mẹ y rồi có y, lại không thích y.
Mẹ y thì sao? Mẹ y đối với cha y yêu đến tận xương tủy, hết sức lấy lòng cha và chị y, đối với y thì lại trước nay đều không để bụng.
Y sớm hiểu chuyện, nhớ rõ rất nhiều chuyện khi còn nhỏ, nhớ rõ khi đó chị và cha cãi nhau, vì không để chị giận, lúc chị ở nhà, y và mẹ liền phải trốn đi.
Chị nếu là có chuyện gì, mẹ y còn lập tức ném y ra, vội đi nói chuyện của chị.
Cha y càng không cần phải nói, ông rất ít về nhà, ngẫu nhiên về nhà cũng muốn vội vàng ứng phó con gái tuổi dậy thì đặc biệt phản nghịch, căn bản không rảnh quản y đứa con trai không có cảm giác tồn tại này.
Có một lần chị y và cha cãi nhau, rời nhà trốn đi, người nhà của y đều đi tìm chị y, không ai nhớ rõ y, y lại ở nhà đói bụng suốt một ngày.
Năm tuổi năm ấy, y “đi lạc” cũng là vì mẹ y dẫn y ra ngoài, một lòng nhớ thương phải mua quà cho chị, cũng không hề để ý y.
Y còn nhớ rõ lúc tìm không thấy mẹ, có bao nhiêu tuyệt vọng.
Đương nhiên, đây không phải là thời khắc y tuyệt vọng nhất.
Y thông minh, nhớ kỹ số điện thoại trong nhà, bọn buôn người đó lại không phòng bị y một đứa bé năm tuổi, có một lần, y thế mà lấy được điện thoại của một trong những người này.
Lúc ấy những người đó đang ngủ, y liền trộm gọi điện thoại về nhà, người tiếp điện thoại chính là mẹ y.
“Alô?” y nghe được giọng nói mỏi mệt của mẹ y vang lên bên kia điện thoại: “Ai vậy? Sao không nói lời nào?”
Nghe được giọng mẹ, y quá kích động, nhưng sợ đánh thức bọn buôn người, y không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ dám đặc biệt nhỏ giọng mà kêu mẹ ơi.
Nhưng mà lúc này, giọng cha y vang lên, kêu mẹ y đi tìm chị —— chị y hẳn là lại một lần rời nhà đi ra ngoài.
Mẹ y đáp ứng, cứ như vậy mà cúp điện thoại.
Trong nháy mắt kia, y như rơi vào động băng.
Y lại báo cảnh, so với mẹ y, ngược lại cảnh sát càng có kiên nhẫn hơn, chỉ là… Bọn buôn người tỉnh dậy.
Ý thức được y cũng không “an phận”, bọn họ đánh y một trận, đánh gãy một chân y, sau đó y liền sốt cao, mơ mơ màng màng.
Đại khái chính là bởi vì như vậy, bọn buôn người không thể bán y đi, chân còn gãy nặng, những người đó dứt khoát liền đặt y cùng một ít trẻ em tàn tật, buộc bọn họ ăn xin, thậm chí vì làm y thảm hại hơn một chút, tay trái y cũng bị đánh gãy.
Y nên may mắn, những người đó hy vọng bọn họ có thể có năng lực tự gánh vác, cho nên không đánh gãy toàn bộ tay chân y.
Bị cái đội này khống chế sinh hoạt, y vẫn luôn sống qua bốn năm, bốn năm sau, y rốt cuộc tìm được cơ hội cầu cứu, những người khống chế y lẫn bọn buôn người cũng bị một lưới bắt hết.
Y lúc ấy còn nhớ rõ một chút tình huống trong nhà mình, nhưng đã không còn nhớ rõ như lúc mới bị bắt cóc, y chỉ có thể nói ra tình huống đại khái trong nhà.
Cảnh sát không giúp y tìm được người nhà, y vào cô nhi viện.
Tay chân y đều bị lặp lại bẻ gãy vặn vẹo, phẫu thuật cũng không nhất định có thể tốt hoàn toàn, tự nhiên không cơ hội tiếp thu trị liệu, cũng may y có thể đi học.
Tuy rằng ở cô nhi viện cũng có cạnh tranh, cũng có người không thích y, cười nhạo y, nhưng với y mà nói, cuộc sống kỳ thật thực bình tĩnh.
Y tính toán chờ tuổi lớn một chút, liền đi học một món nghề, về sau cũng có thể nuôi sống chính mình, nói không chừng còn có thể tìm một bạn lữ.
Y hy vọng có thể có người yêu y.
Nhưng vào mười lăm tuổi năm ấy, Lục gia lại tìm được y.
Chị y là một người vô cùng có thể lăn lộn người khác, sau thời điểm nàng phản nghịch rời nhà trốn đi, y đi lạc, nàng bỏ nhà theo trai, nhưng sau đó lại sống không tốt, liền mang theo con trở về Lục gia.
Sau đó nữa, nàng bị tai nạn xe cộ qua đời.
Lục Kính Tu đối với người chị này kỳ thật cũng không có ác cảm gì, từ nhỏ y liền không ở cùng nàng.
Làm trái tim y băng giá là thái độ của mẹ và cha y với y.
Những năm trước đó, bọn họ thật sự không đi tìm y sao? Bọn họ dụng tâm tìm sao?
Mang theo nghi vấn như vậy, y trở về Lục gia.
Cha y lòng mang áy náy với y, nhưng từ nhỏ không có ở chung, cũng liền sẽ không có cảm tình, còn mẹ y……
Khi y còn nhỏ, mẹ y bảo y nhường chị, hiện tại, mẹ y bảo y nhường cháu ngoại trai.
Thậm chí, mẹ y đối với cháu ngoại trai Lục Duệ Quần này còn tốt hơn với y, còn thân cận hơn —— sau khi chị y sinh con cũng không ngừng nghỉ, vẫn là chạy khắp nơi, đứa nhỏ này là mẹ y một tay nuôi lớn.
Ở trong cái nhà này, y thậm chí cảm thấy mình là một người ngoài.
Y kỳ thật một lần hoài nghi mình không phải là con ruột, nhưng lúc y nhận về tới đã làm xét nghiệm ADN, y chính là con ruột.
Y không thích cái nhà này, ở nhà ở không đến một năm liền xuất ngoại, y ở nước ngoài chịu người khác kỳ thị mà đi học, gây dựng sự nghiệp, mãi cho đến 26 tuổi, cha y bệnh nặng.
Dưới thỉnh cầu của cha y, y về nước, tiếp nhận Lục thị.
Chỉ là, cha y cho y một nửa tài sản, rõ ràng tâm bất cam tình bất nguyện, nếu là Lục Duệ Quần lúc trước không phải mười sáu tuổi mà là giống y 26 tuổi, chỉ sợ công ty toàn bộ cho Lục Duệ Quần cũng không chắc.
Sau đó vẫn luôn bảo y chiếu cố Lục Duệ Quần.
Có ý tứ chính là, cha y bất công thì thôi, mẹ y còn yêu cầu y nhường nhịn Lục Duệ Quần không cha không mẹ.
Mẹ ruột Lục Duệ Quần qua đời khi Lục Duệ Quần năm tuổi, sau đó Lục Duệ Quần có ông bà tỉ mỉ chiếu cố.
Y thì sao? Y năm tuổi đến mười lăm tuổi, trải qua cuộc sống như thế nào?
Mẹ y cứ như vậy chán ghét con ruột như y sao? Bà thế mà còn muốn y đưa toàn bộ Lục thị cho Lục Duệ Quần.
Dựa vào cái gì?
Sau khi cha qua đời, y và mẹ ồn ào một trận, buộc mẹ y dọn ra ngoài, hai người chung quy cũng tường an không có việc gì.
Nhưng thẳng đến gần đây, y mới biết được quản gia mình tín nhiệm bị mẹ y mua chuộc, trạng huống thân thể y, nhất cử nhất động của y bị mẹ y biết không nói, mẹ y còn luôn dặn dò vị quản gia này, bảo vị quản gia này chiếu cố tốt Lục Duệ Quần, đừng để Lục Duệ Quần bị y khi dễ.
Quản gia này là lúc y ở nước ngoài mời về chiếu cố y, là người thân cận khó mà có được, kết quả lại đối xử với y như vậy.
Y cứ thất bại như vậy, không ai thích y sao?
Cha mẹ ruột cũng không thích y, những người khác cũng đều sợ y.
Y thật vất vả thích một người, người kia thích cũng là cháu ngoại trai Lục Duệ Quần.
Lục Kính Tu còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy Ngôn Cảnh Tắc, là ở bên giường bệnh cha y, lúc ấy cha y liền giới thiệu với y, nói đây là đối tượng đính hôn của Lục Duệ Quần.
Cha y đại khái là sợ y đối xử không tốt với Lục Duệ Quần, tìm nhị thiếu gia Ngôn gia chống lưng cho Lục Duệ Quần.
Khi đó, Ngôn Cảnh Tắc rõ ràng thật cao hứng, cười đến ngây ngốc, há mồm đã gọi y là “Cậu”, bị cha mẹ hắn đánh một chút, mới ý thức được quan hệ chưa định, đổi giọng gọi y là “chú”.
Y sắc mặt âm trầm, kỳ thật lại có loại cảm giác trái tim bị đụng phải một chút.
Y đáng xấu hổ mà thích người nhỏ hơn y mười tuổi này.
Y cảm thấy chính mình rất ghê tởm.
Một ông già âm trầm, không làm cho người nào thích, thế mà thích một người trẻ tuổi nhỏ hơn y nhiều như vậy.
Càng đáng buồn hơn chính là, người này thích Lục Duệ Quần.
Sáu năm trước kia, y và Lục Duệ Quần, còn có người này gặp mặt rất ít, y cũng không có cảm giác gì, nhưng gần đây…
Lục Duệ Quần tốt nghiệp đại học tiến vào công ty, dọn đến nơi này của y ở, trước mắt y lượn tới lượn lui không nói, Ngôn Cảnh Tắc liên quan cũng bắt đầu xuất hiện trước mặt y, xum xoe, vì muốn được y chúc phúc khi kết hôn.
Ngôn Cảnh Tắc muốn cùng Lục Duệ Quần kết hôn, y sẽ không ngăn, nhưng y cũng sẽ không đi chúc phúc.
Nhân sinh của y đã như một hồi chê cười, chẳng lẽ còn muốn y đem nó trở nên càng buồn cười hơn sao?
Nghĩ đến chuyện phát sinh ban nãy, đầu Lục Kính Tu càng đau.
Mấy năm nay y luôn đau đầu, bị thương tay chân cũng luôn đau đớn, có đôi khi y cũng không biết mình vì sao phải tồn tại.
Thời điểm Lục Kính Tu ở trong phòng, Ngôn Cảnh Tắc vừa mới được bác sĩ xem qua.
Mũi hắn bị thương, nhưng không có trở ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khỏe, bác sĩ rất nhanh liền rời đi.
Ngôn Cảnh Tắc cũng thừa dịp thời gian này sửa sang lại một chút suy nghĩ của mình.
Nguyên chủ nhất vãng tình thâm với Lục Duệ Quần, vì Lục Duệ Quần lấy lòng Lục Kính Tu, nhưng kỳ thật Lục Duệ Quần cũng không thích nguyên chủ, cậu ta thích người khác, nhưng khi đó cậu ta không dám đắc tội Ngôn gia, liền giấu rất khá người mình thích.
Cậu ta xúi giục nguyên chủ đi lấy lòng Lục Kính Tu, kỳ thật cũng là muốn cho nguyên chủ chọc Lục Kính Tu chán ghét, tốt nhất có thể như vậy từ hôn.
Sau đo nguyên chủ nhìn thấy “gương mặt thật” của Lục Kính Tu, oán giận với cậu ta, cậu ta lại cố ý bịa đặt Lục Kính Tu không tốt với cậu ta, bảo nguyên chủ đi nhằm vào Lục Kính Tu.
Sau khi nguyên chủ giết Lục Kính Tu, Lục Duệ Quần tiếp nhận Lục gia, đứng vững vàng gót chân, vừa vặn lúc ấy Ngôn gia đầu tư bị lỗi, cậu ta liền đưa ra muốn giải trừ hôn ước với nguyên chủ.
Nguyên chủ đương nhiên không muốn, hắn lì lợm la liếm Lục Duệ Quần, tìm rất nhiều phiền toái cho Lục Duệ Quần, nhưng chính là không ly hôn.
Một ngày nào đó, nguyên chủ uống say đi tìm Lục Duệ Quần, phát hiện Lục Duệ Quần đang cùng người khác lăn giường, tức giận nên động thủ với Lục Duệ Quần, hai người vặn đánh vào nhau, cuối cùng thế mà bị Lục Duệ Quần đẩy xuống cái bể bơi thật lớn phía sau nhà Lục gia kia.
Nguyên chủ cũng giống Lục Kính Tu, chết đuối cái bể bơi đó.
Đương nhiên, hiện tại không phải thời điểm rối rắm cái này, hiện tại vấn đề là…… Hắn và Lục Duệ Quần có hôn ước, nhưng hắn thích Lục Kính Tu!
Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật cảm thấy cái hôn ước này không coi là cái gì.
Nguyên chủ sau khi cùng Lục Duệ Quần đính hôn, hai người cái gì cũng không trải qua, Lục Duệ Quần còn luôn trốn tránh hắn… Ngoại trừ cái tên tuổi, quả thực cả bạn bè bình thường cũng không đến!
Nhưng người ở nơi này rất coi trọng loại hôn ước này, Lục gia và Ngôn gia còn có rất nhiều hợp tác, hắn đột nhiên muốn từ hôn, không nhất định có thể lui được.
Sau khi từ hôn, hắn còn không có cơ hội tiếp cận Lục Kính Tu!
Thật là… làm người đau đầu!
Cũng không biết hiện tại Lục Duệ Quần đã ngoại tình chưa, nếu chưa ngoại tình, hắn có nên hỗ trợ tác hợp một chút hay không?
Nếu mà ngoại tình… Hắn có thể mời người chụp hình Lục Duệ Quần ngoại tình?
Thật là, nguyên chủ đầu óc trống trơn, làm hại hắn cái gì cũng đều không hiểu.
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình hiện tại tổng cộng có ba việc phải làm.
Một là từ hôn, hai là tiếp cận Lục Kính Tu, ba chính là giúp Ngôn gia giải quyết nguy cơ.
Bất quá, nguyên chủ chưa từng đi học đàng hoàng, đại học đều là đi mua, thế cho nên Ngôn gia rốt cuộc gặp nguy cơ gì hắn hoàn toàn không biết gì cả……
Ngôn Cảnh Tắc ngồi dậy trên giường, quyết định vẫn là trước tiên tiếp cận Lục Kính Tu.
Có lẽ hắn lấy lòng Lục Kính Tu, Lục Kính Tu nguyện ý giúp hắn giải quyết vấn đề của Ngôn gia?
Lục gia và Ngôn gia có rất nhiều hợp tác, hắn không muốn kết hôn với Lục Duệ Quần, nhưng hắn có thể liên hôn với Lục Kính Tu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.