Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 179:

Quyết Tuyệt

26/09/2021

Mũi Ngôn Cảnh Tắc không bị ngoại thương, nên bác sĩ cũng chỉ cho hắn hai luồng băng gạc, làm hắn nhét vào trong lỗ mũi cầm máu.

Ngôn Cảnh Tắc đứng ở trước gương, nhìn hai cái băng gạc lộ ra trước mũi mình, thở dài.

Nguyên chủ lớn lên rất tuấn tú, còn cực kỳ thời thượng mà nhuộm một đầu tóc bạc, nhưng nhiều thêm hai luồng băng gạc này, giá trị nhan sắc liền suy giảm mạnh.

Nhưng cho dù không có vẻ đẹp bên ngoài, hắn cũng có vẻ đẹp bên trong.

Hắn có một trái tim chân thành tha thiết, yêu Lục Kính Tu!

Ngôn Cảnh Tắc từ trong phòng của mình ra tới, trước tiên xuống lầu, nhìn một vòng sau đó tìm được bảo mẫu: “Lục… Chú Lục ở trong phòng sao ạ?”

Bảo mẫu Vương a di gật gật đầu: “Tiên sinh ở trong phòng…… Ngôn thiếu gia, tiên sinh phát hỏa, đập hết bình hoa, cậu vẫn là trốn tránh một chút, mau về nhà đi thôi.”

Nguyên chủ tuy rằng xuẩn, rất dễ dàng bị lừa, nhưng miệng rất ngọt, lại lớn lên tốt, nên rất thảo những cô chị hơi lớn tuổi yêu thích, ít nhất bảo mẫu Vương a di của Lục gia rất thích nguyên chủ.

Quản gia mới vừa bị Lục Kính Tu đuổi đi kỳ thật cũng đối với nguyên chủ không tồi, nên ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, nhìn thấy Lục Kính Tu đánh người, nguyên chủ mới có thể phẫn nộ như thế.

“Tôi đi xem chú ấy.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Ngôn thiếu, đừng đi, bị đánh làm sao bây giờ?” Vương a di nói: “Hầy, tôi cũng muốn từ chức, bây giờ tôi hãi hùng khiếp vía…”

“Vương a di, cô đừng sợ, kỳ thật chú Lục rất tốt.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Trước đó chú ấy đánh quản gia cũng là có nguyên nhân…… Tôi lặng lẽ nói cô nghe nè, quản gia trộm cơ mật của công ty chú Lục bán!”

Dựa theo đối thoại tới xem, quản gia có liên lụy với mẹ Lục Kính Tu, Lục Kính Tu mới phát hỏa, hắn nói với bảo mẫu như vậy kỳ thật là lừa dối bảo mẫu.

Dù sao nếu bảo mẫu này đi rồi, trong một chốc cũng tìm không thấy người thích hợp, có thể tín nhiệm lại đây.

“Thật sao?” Vương a di hỏi.

“Đương nhiên là thật, bằng không sao chú Lục có thể đánh người? Vương a di, cô chỉ cần không nói lung tung chuyện trong nhà với người khác, yên tâm làm việc là được.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Vương a di thở dài nhẹ nhõm một hơi, kỳ thật cô cũng không dễ bỏ được công việc này.

Lục gia chỉ có hai người Lục Kính Tu Lục Duệ Quần, ngẫu nhiên lại đến một Ngôn Cảnh Tắc, ba người này còn không thường ở nhà ăn cơm, làm vệ sinh lại có công ty chuyên môn bảo khiết ký kết hợp đồng, người ta định kỳ lại đây… Công việc của cô rất ít.

“Vương a di, phòng bếp có sữa bò không?” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Vương a di lộ ra một nụ cười tươi.

“Có, mỗi ngày buổi sáng đều có người đưa sữa bò mới lại đây, lại không ai uống, tôi cũng không thích uống món đó……” Vương a di lấy ra mấy hộp sữa bò.

Ngôn Cảnh Tắc dùng nồi hâm sữa làm nóng một hộp, nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một muỗng đường vào, lúc này mới bưng lên lầu.

Biệt thự Lục gia này rất lớn, tổng cộng ba tầng, lầu hai lầu ba đều có phòng ngủ chính vô cùng lớn.

Lầu 3 phòng ngủ chính kia là Lục Duệ Quần ngủ, lầu hai phòng ngủ chính vốn lag Lục Kính Tu ngủ, nhưng Lục Kính Tu cũng không ngủ phòng ngủ chính, ngược lại ngủ ở triều bắc lầu hai, một căn phòng cho khách.

Ngôn Cảnh Tắc bưng sữa bò đi đến cửa, liền gõ gõ cửa.

“Ai?” giọng Lục Kính Tu vang lên.

“Chú Lục, là tôi, tôi có thể vào không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Không thể.”

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Hắn nếu nghe lời Lục Kính Tu, chỉ sợ căn bản tiếp cận không được Lục Kính Tu! Nguyên chủ xem như rất có nghị lực, vẫn luôn quấn lấy Lục Kính Tu, cũng bất quá chỉ là nhiều lời mấy câu với Lục Kính Tu mà thôi.

Ngôn Cảnh Tắc chỉ coi như không nghe thấy: “Tôi vào đây.”

Ngôn Cảnh Tắc vừa mở cửa, liền nhìn thấy Lục Kính Tu ngồi trên một cái ghế, cả người nhìn âm u, một đôi mắt đen nhánh như mực: “Tôi nói, không thể!”

“Vừa rồi tôi không nghe được.” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm: “Chú Lục, tôi cũng vào được rồi, chú cũng đừng đuổi tôi đi.”

Lục Kính Tu “A” một tiếng: “Cậu có việc?”

Trước đó Lục Duệ Quần dọn về ở, Ngôn Cảnh Tắc càng liên tiếp xuất hiện, kỳ thật y cũng không chán ghét.

Tuy nói y không thích người chị thích làm khó người khác của y, nhưng y nhớ rõ lúc mình mười lăm tuổi trở về, cha mẹ đều không tiếp cận y, nhưng Lục Duệ Quần cười đi tới, gọi y là “cậu”*.

(*cậu đây là em của mẹ ấy)

Nhưng sau khi Lục Duệ Quần dọn về, y mới phát hiện, Lục Duệ Quần hiện tại đã sớm không phải là người trước kia sẽ cười sẽ gọi y là cậu nữa.

Y có thể nhìn ra được, Lục Duệ Quần rất phòng bị y, trong mắt còn có dã tâm thật sâu.

Còn Ngôn Cảnh Tắc……

Trước đó vài ngày Ngôn Cảnh Tắc có rảnh liền vây quanh y vòng vòng, biến đổi biện pháp lấy lòng y, trong mắt kia thật ra không có tính kế, y cũng bởi vậy rất vui sướng.

Nhưng lúc y hỏi Ngôn Cảnh Tắc vì sao lại làm như vậy, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chú Lục, tôi muốn cùng Lục Duệ Quần kết hôn, chú có thể chúc phúc chúng tôi không?”

Y lúc ấy không chút do dự nói “Không thể”, Ngôn Cảnh Tắc rất mất mát, nhưng ngày hôm sau, liền lại tới tìm y nói chuyện……

Y tìm người đi tra xét mới biết được hóa ra cháu ngoại trai nói với Ngôn Cảnh Tắc, nói hai người bọn họ không thể kết hôn là bởi vì y không đồng ý.

Thật buồn cười, Lục Duệ Quần không kết hôn với Ngôn Cảnh Tắc, có quan hệ gì với y?

Bọn họ muốn đi lãnh chứng, một kẻ tàn phế như y chẳng lẽ ngăn được?

Kỳ thật chính là Lục Duệ Quần không thích Ngôn Cảnh Tắc, tìm lý do kéo dài đi?

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc đối với cháu ngoại trai kia của y lại là thật tình, thế mà vẫn luôn muốn chinh đến y đồng ý mới thôi.

Y đương nhiên sẽ không đồng ý.

Ánh mắt Lục Kính Tu đảo qua trên cái mũi Ngôn Cảnh Tắc, sau khi nhìn thấy hai luồng băng gạc, trong lòng hơi hơi buông lỏng.

Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà bưng sữa bò lại đây: “Chú Lục, tôi mang ly sữa bò cho chú, chú uống một chút không?”

Lục Kính Tu nhíu mày lại: “Tôi không uống sữa bò.”

“Vậy chú Lục chú thích uống cái gì?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Cậu không cần biết.” Lục Kính Tu nói, ẩn ẩn cảm thấy có điểm không đúng.

Trước kia Ngôn Cảnh Tắc lấy lòng y, cũng bất quá chính là vào lúc y ăn cơm nói chuyện với y, chưa từng giống như hôm nay vậy.

Ngôn Cảnh Tắc hôm nay không ngừng chạy tới bắt lấy tay y, thế mà còn tiến vào phòng y.

Cũng không biết có phải vì đã thật lâu không bị người nào đụng vào hay không, trước đó sau khi Ngôn Cảnh Tắc đụng vào y, y cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên, trong lòng càng trào ra nùng liệt yêu thích đối với Ngôn Cảnh Tắc.

Trước đó y rõ ràng đã đem niềm yêu thích với Ngôn Cảnh Tắc áp chế xuống, nhưng hiện tại, những cảm tình đó lại chạy ra.

Tay Lục Kính Tu run rẩy.

Ngôn Cảnh Tắc từ khi tiến vào vẫn luôn tham lam mà nhìn Lục Kính Tu, lúc này, hắn đột nhiên chú ý tới tay trái Lục Kính Tu tận lực giấu đi, có máu.

“Sao trên tay chú lại có máu?” Ngôn Cảnh Tắc tiến lên một bước, đặt sữa bò bên bàn kế bên, liền nắm tay trái Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu sau khi trở lại Lục gia, tay chân đều đã làm giải phẫu.

Nhưng thương thế y quá nghiêm trọng, tay chân y đều không thể khôi phục như lúc ban đầu, tay trái y hình dạng có hơi quái dị.

Mà giờ này khắc này, trên tay này có một miệng vết thương, đang chảy máu.

“Chú bị thương!” Ngôn Cảnh Tắc lo lắng mà nói, nhưng mà hắn vừa dứt lời, Lục Kính Tu liền rút tay về: “Đi ra ngoài!”

Trên mặt Lục Kính Tu tràn đầy tức giận, nhưng Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết mình làm sao, thế mà một chút cũng không sợ…… Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chú chờ, tôi đi lấy thuốc tới bôi thuốc cho chú.”

Ngôn Cảnh Tắc nói xong liền đi.

Lục Kính Tu thấy hắn đi rồi, trước tiên ngẩn người, sau đó đứng dậy tới cửa, liền đóng cửa, khóa lại.

Lúc y đứng lên quá gấp, mà chân trái y kỳ thật không thể chịu được nhiều lực, sau khi đóng kĩ cửa, cả người y liền té ngã trên đất.

Thật sự…… quá chật vật.



Lục Kính Tu chậm rãi đứng lên, lấy ra di động cho trợ lý sinh hoạt của mình, lại lần nữa ngồi trở lại ghế.

Y hít thở mấy hơi thật sâu, bưng lên sữa bò bên cạnh uống một ngụm.

Ngôn Cảnh Tắc coi y là người nào? Lấy sữa bò cho y còn bỏ thêm đường!

Lục Kính Tu có điểm ghét bỏ, nhưng vẫn từng ngụm uống xong, sau khi uống xong, y nhìn chằm chằm cái ly rỗng kia trong chốc lát, liền nghe được tiếng đập cửa, cùng với giọng của Ngôn Cảnh Tắc: “Chú Lục, chú Lục, chú mở cửa đi…”

Lục Kính Tu không mở cửa.

Y hôm nay không ăn bữa sáng, trước đó kỳ thật vẫn luôn có điểm khó chịu, hiện tại uống một ly sữa bò mới cảm thấy tốt hơn một chút… Lục Kính Tu ném cái ly trên tay vào thùng rác, tiến vào WC rửa vết máu trên tay mình.

Chờ tay rửa sạch xong, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của trợ lý.

Lục Kính Tu lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.

“Chúng ta đi!” Lục Kính Tu nói với trợ lý sinh hoạt, nói xong liền đi về phía trước.

“Chú Lục, vết thương trên tay chú phải xử lý một chút!” Ngôn Cảnh Tắc nói, nhưng Lục Kính Tu căn bản mặc kệ hắn, lo tự mình xuống lầu.

Ngôn Cảnh Tắc đuổi theo, lại muốn đi đỡ Lục Kính Tu, nhưng bị trợ lý Lục Kính Tu ngăn cản, Lục Kính Tu cũng lạnh lùng mà nhìn qua: “Ở trong mắt cậu, tôi chỉ là một phế vật à?”

Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt.

“Tôi muốn đến công ty, cậu đừng vướng bận tôi!” Lục Kính Tu lại nói, nói xong liền đi.

Lục Kính Tu muốn đi công ty, vậy mình thật đúng là không thể đi theo……

Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể trơ mắt mà nhìn y rời đi.

Lục Kính Tu đối với hắn hẳn không tính là chán ghét, nhưng cũng cũng không thích, hắn muốn theo đuổi người ta, gánh thì nặng mà đường thì xa.

Nghĩ nghĩ, Ngôn Cảnh Tắc quyết định về nhà trước một chuyến.

Hắn phải về nhà nói với cha mẹ chuyện mình muốn từ hôn, hỏi một câu chuyện đầu tư, lại đi lấy chút quần áo.

Hắn tuy rằng thường tới Lục gia, nhưng không thường ở luôn ở Lục gia, tối hôm qua cũng chỉ là chiếu cố Lục Duệ Quần chiếu cố đến khuya, mới ở phòng cho khách Lục gia ngủ một giấc, nơi này cũng không có quần áo cho hắn tắm rửa.

Nhưng hắn quyết định về sau liền ở Lục gia luôn.

Lục Kính Tu thân thể không tốt, hắn không yên tâm Lục Kính Tu một người ở đây!

Quan trọng nhất chính là, liệt nữ sợ triền lang, hắn quấn lấy quấn lấy, nói không chừng theo đuổi được thì sao?

Chỉ hy vọng Lục Kính Tu không vì vậy mà chán ghét hắn……

Ngôn Cảnh Tắc sờ soạng cái mũi của mình một phen, lái xe trở về Ngôn gia —— nguyên chủ ngày hôm qua là biết Lục Duệ Quần uống rượu, riêng đi đón người đưa về nhà, xe cũng ở Lục gia.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc lái xe rời đi, Lục Kính Tu đang trên xe đến công ty, cầm điện thoại xem camera theo dõi ở nhà.

Nhìn thấy y vừa đi, Ngôn Cảnh Tắc liền rời khỏi Lục gia, Lục Kính Tu cười lạnh một tiếng, cảm thấy đầu mình lại đau.

Nhưng y nhịn xuống. Trong công ty còn có rất nhiều việc cần hoàn thành.

Lục Kính Tu vào công ty, liền chuyên tâm xử lý các loại sự vụ.

Y kỳ thật không phát hỏa là bao, tuyệt đại đa số thời điểm đều là bình tĩnh, nhưng nếu thật sự có chuyện gì làm y không cao hứng, y lại đột nhiên bùng nổ.

Trong công ty người đều biết y người này hỉ nộ vô thường, cũng liền nơm nớp lo sợ, không dám chọc y.

Lục Kính Tu rất vừa lòng tình huống này, ít nhất hiệu suất làm việc của mọi người rất cao, y cũng sẽ không bị mấy chuyện lung tung rối loạn quấy rầy, có thể chuyên tâm làm việc.

Bất quá hôm nay, làm việc đến một nửa, Lục Kính Tu đột nhiên thất thần.

Một lát sau y mới lấy lại tinh thần, không khỏi ảo não, thậm chí có loại xúc động muốn dùng dao nhỏ cắt tay trái mình mấy phát.

Mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đã về tới nhà mình.

Hắn vốn dĩ có chuyện muốn nói với cha mẹ, kết quả người nhà hắn đều không ở nhà…

Cũng phải, ban ngày ban mặt, mọi người đều có việc muốn bận rộn.

Ngôn Cảnh Tắc thu thập một chút quần áo của mình, liền về tới Lục gia, tính toán trước tiên chiếm trước phòng cách vách Lục Kính Tu, coi như phòng mình.

Còn cha mẹ……

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, gửi một tin nhắn cho cha mình: “Ba, quản lý tài sản có nguy hiểm, đầu tư cần cẩn thận!”

Sau đó hắn lại cho mẹ mình cái tin: “Mẹ, con muốn từ hôn.”

Nghĩ nghĩ, hắn nhắn cho ca ca mình một tin: “Đại ca, anh giúp em tra tra Lục Duệ Quần cái đi! Em nghi ngờ cậu ấy cho em đội nón xanh!”

Tin nhắn Ngôn Cảnh Tắc vừa gửi xong, mẹ hắn liền gọi điện thoại cho hắn: “Tắc Tắc, con lại nháo cái gì?”

“Mẹ, con không nháo, con thiệt tình muốn từ hôn!”

“Tối hôm qua chỉ một cú điện thoại lại đây, là ai hơn nửa đêm chạy ra tìm Lục Duệ Quần hả?” mẹ Ngôn hỏi.

Ngôn Cảnh Tắc: “Đó là con niên thiếu không hiểu chuyện.”

Mẹ Ngôn: “……” tối qua niên thiếu hôm nay không niên thiếu nữa hả con?

“Mẹ, con có thể từ hôn không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Mẹ Ngôn nói: “Tối con về đi, chúng ta nói một chút.”

“Con buổi tối không trở lại đâu.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Con tính toán ở Lục gia.”

Mẹ Ngôn trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó ca ca Ngôn Cảnh Tắc liền gọi điện thoại lại đây: “Em gửi tin đó cho anh là có ý gì vậy?”

“Ca, em cảm thấy Lục Duệ Quần bên ngoài có người khác, anh giúp em tra tra xem đi!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Có manh mối gì không?” Ngôn đại ca hỏi.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Gian phu hẳn là bạn cùng phòng đại học với em, cùng cậu ta vào Lục thị ấy.” Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, người cùng Lục Duệ Quần lăn giường là bạn tốt kiêm bạn đại học bạn cùng phòng với nguyên chủ, thật là làm người thổn thức.

“Được, anh sẽ cho người đi tra, tra được thì làm sao bây giờ?”

“Ca, tra được anh liền nói cho em là được.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Hắn tin tưởng cha mẹ ca ca mình sẽ giao lưu tin tức lẫn nhau, mà hắn làm như vậy, chính là đánh một châm dự phòng cho bọn họ.

Hôn ước này, cho dù bây giờ không hủy, về sau chắc chắn sẽ hủy.

Cúp điện thoại, Ngôn Cảnh Tắc tiếp tục thu dọn phòng.

Vương a di lại đây hỗ trợ, thuận tiện cùng Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện phiếm.

Nói nói, cô đột nhiên nói: “Tiên sinh thật không yêu quý đồ đạc, luôn đập bình hoa thì thôi, cái ly còn nguyên vẹn lại trực tiếp ném thùng rác.”

“Cái ly?” Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt.

“Đúng vậy, cái ly, chính là cái ly cậu lấy sữa bò cho tiên sinh đó.” Vương a di nói.

Trên người Ngôn Cảnh Tắc rét run —— Lục Kính Tu không thích hắn xum xoe? Vậy hắn còn theo đuổi được người sao?

Từ từ…… Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nghĩ đến một sự kiện: “Vậy sữa bò đâu?”

“Sữa bò? Hẳn là uống hết rồi.” Vương a di nói: “Thùng rác cũng chỉ có cái ly thôi.”

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Lục Kính Tu chung quy không có khả năng chuyên môn đổ hết sữa bò, lại ném ly vào thùng rác đi?

Vậy cũng quá làm chuyện thừa thãi.

Kỳ thật nếu Lục Kính Tu thật sự chán ghét ly sữa bò kia, hẳn là cả chạm vào cũng không muốn chạm vào.



Hiện tại sữa bò không còn, cái ly ném vào thùng rác, hắn sao lại có loại cảm giác… Người này giấu đầu lòi đuôi?

Ngôn Cảnh Tắc trước đó liền ẩn ẩn cảm thấy Lục Kính Tu cũng không chán ghét mình, hiện tại càng thêm xác định điểm này.

Hắn phải làm bất cứ giá nào!

Cho dù liều chết quấn lấy có khả năng sẽ làm Lục Kính Tu chán ghét mình, hắn cũng muốn tiếp tục!

Rốt cuộc Lục Kính Tu cái tính cách kia, nếu không lì lợm la liếm, hắn cũng tiếp cận không được.

Hơn nữa…… Lục Kính Tu chỉ có thể là của hắn! Cần phải là của hắn!

Ngôn Cảnh Tắc hạ quyết tâm, liền cảm thấy rộng mở thông suốt, mà lúc này, cha Ngôn mẹ Ngôn còn có Ngôn gia đại ca, đúng là đang giao lưu về chuyện của hắn.

Ba người lập một cái group riêng tiến hành giao lưu, giao lưu xong, cảm thấy có thể là Lục Duệ Quần cùng người khác quá thân mật, cho nên Ngôn Cảnh Tắc không cao hứng.

Ngôn đại ca nói: “Con sẽ cho người đi tra, không có việc gì là tốt nhất, nếu là có việc…”

“Nếu có việc, liền từ hôn!” mẹ Ngôn lên tiếng.

Cha Ngôn đánh chữ hỏi: “Vậy hai nhà hợp tác làm sao bây giờ?”

“Ông cũng chỉ cố hợp tác, không màng đến con trai à?” mẹ Ngôn nổi giận, lúc bà sinh con trai út ăn quá nhiều ăn đến con béo ú, con nó nghẹn trong bụng suýt nữa sinh không được, sau liền có hơi ngốc… Bà luyến tiếc con trai ngốc chịu ủy khuất.

“Này chắc chắn sẽ không, nhưng Cảnh Tắc có thể nguyện ý sao? Nó từ nhỏ đã thích Lục Duệ Quần.” cha Ngôn nói trong group.

“Trước tra xét đã rồi lại nói!” mẹ Ngôn giải quyết dứt khoát.

Tới thời gian tan tầm, công nhân Lục thị sôi nổi tan tầm, nhưng Lục Kính Tu lại không có ý tứ tan tầm.

Người bên cạnh y chỉ có thể khổ ha ha mà bồi y tăng ca.

Bọn họ cũng không rõ, Lục Kính Tu nhìn thân thể cũng không tốt, sao tinh lực lại dư thừa như vậy, mỗi ngày tăng ca cũng không mệt?

Hội sở nào đó.

Lục Duệ Quần vừa tan tầm liền lại đây, gã hẹn người gặp mặt ở chỗ này.

Gã thường thường tới bên này, cùng một ít phú nhị đại không sai biệt tuổi cho lắm, cả ngày ăn nhậu chơi bời cùng nhau chơi, nhưng gã hôm nay lại đây lại không phải vì chơi, mà là vì thấy mấy người có dã tâm như gã, nói chuyện hợp tác.

Gã đã tốt nghiệp đại học, gã muốn Lục thị.

Nếu ông gã không mất sớm, Lục thị chắc chắn là của gã, ngay cả bà gã cũng nói Lục thị hẳn là của gã… Gã và Lục Kính Tu đều có được cổ phần Lục thị như nhau, dựa vào cái gì Lục Kính Tu chưởng quản Lục thị, mà gã chỉ có thể từ cơ sở làm lên?

Chỉ là Lục Kính Tu người này rất khó đối phó.

Mọi người hàn huyên vài câu, liền có người nhìn về phía Lục Duệ Quần: “Lục Duệ Quần, lúc cậu ra tới có báo cho vị hôn phu kia chưa? Anh ta sẽ không tìm đến đây chứ?”

Ngôn Cảnh Tắc nhìn Lục Duệ Quần nhìn đến gắt gao, chuyện này rất nhiều người đều biết.

“Sẽ không, gần đây cậu ta không rảnh.” Lục Duệ Quần nói: “Tôi tìm chút chuyện cho cậu làm rồi.” Ngôn Cảnh Tắc lấy danh nghĩa vị hôn phu của gã tự cho là phải, gã làm chuyện gì cũng muốn đi theo, gã rất phiền.

Nhưng gần đây gã đem chuyện hai người không thể kết hôn đẩy đến trên người cậu của gã, Ngôn Cảnh Tắc không nhìn chằm chằm gã nữa, thật ra còn một lòng lấy lòng cậu gã, tựa hồ còn tìm chút phiền toái cho cậu gã.

Nhìn hai người này đối thượng nhau, tâm tình gã thật sự không tồi.

“Vẫn là cậu biết dạy dỗ người, nhị thiếu gia Ngôn gia đối với cậu khăng khăng một mực.” người vừa rồi nói chuyện nói.

Lục Duệ Quần chuyển chén rượu cười cười: “Cũng thế cũng thế.”

Người nọ thấy bộ dáng này của Lục Duệ Quần, cười nhạo một tiếng.

Bọn họ cũng không phải cái gì thứ tốt, bất quá…… Đầu năm nay chỉ cần có tiền, chính là lão đại.

Cậu ta kỳ thật đều rất hâm mộ Lục Duệ Quần, cho nên nói chuyện mới có thể ê ẩm như vậy.

Cậu ta cực cực khổ khổ mà tranh chính là vì một chút cổ phần, Lục Duệ Quần cũng đã có một nửa cổ phần Lục thị.

Lục Kính Tu kia cực cực khổ khổ kiếm tiền, tiền tới tay cũng không nhiều hơn Lục Duệ Quần bao nhiêu.

Bất quá, Lục Duệ Quần muốn chấp chưởng Lục thị, cậu ta cũng lý giải.

Ai sẽ nguyện ý vẫn luôn sống mà nhìn sắc mặt người khác? Vương gia cổ đại sống ăn mặc chi phí không kém hơn hoàng đế là bao, không phải đều muốn làm hoàng đế à?

Nhưng…

“Lục Duệ Quần, người cậu kia của cậu cũng không dễ chọc, cậu thật muốn đối thượng với anh ta à?”

“Cậu không sợ sau khi anh ta phát hiện, trực tiếp đuổi cậu ra khỏi Lục thị sao?”

Nghe đến mấy người này hỏi chuyện, Lục Duệ Quần nói: “Ông ta trước kia không dễ chọc, về sau thì nói chưa chắc.”

Những người này sửng sốt.

Lục Duệ Quần lại nói: “Tôi tìm các cậu hợp tác là bởi vì tôi có nắm chắc có thể đối phó cậu tôi.”

“Cậu chắc chứ?.”

Lục Duệ Quần nói: “Tôi xác định. Trạng thái tinh thần ông ta không tốt lắm, ngày nào đó tự mình chấm dứt cũng không kỳ quái.”

“Lục Kính Tu cái người vừa tiếp nhận Lục thị liền đè nguyên lão Lục thị nằm sấp xuống vài người, lễ tang cha mình tùy tiện tham dự một chút rồi đi, trực tiếp đuổi mẹ mình ra khỏi nhà… Tự mình chấm dứt sao?”

“Ông ta đã đã nhiều năm không ngủ ngon, thường thường cả đêm ngủ không được, một năm này còn thường tự mình hại mình.” Lục Duệ Quần nói.

“Hóa ra là như vậy…… Người ta nói người thân thể tàn khuyết, tâm lý cũng sẽ xảy ra vấn đề, xem ra thật đúng là không sai.”

Những người này bắt đầu thương lượng tiếp.

Mà Ngôn Cảnh Tắc ngồi trên sô pha Lục gia chờ Lục Kính Tu, chờ đến nhàm chán mà sắp ngủ rồi.

May mắn, lúc kim chỉ hướng 10 giờ, cửa mở.

Lục Kính Tu chống gậy chống đi vào cửa, liền sửng sốt.

Y không thích quá sáng, nên trong nhà hàng năm sử dụng bức màn thật dày, bình thường cũng không mở đèn chính, thế nên luôn âm u, nhưng hiện tại…

Trong phòng khách toàn bộ đèn đều được mở lên, cho dù là cái đèn trong góc cũng không buông tha, cho nên trong phòng đặc biệt sáng sủa.

Đương nhiên, trong đó sáng nhất, lóa mắt nhất, chính là người đỉnh một đầu tóc bạc – Ngôn Cảnh Tắc.

“Chú Lục, cuối cùng chú đã trở lại, tôi vẫn luôn đang đợi chú.” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Lục Kính Tu lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

“Tôi không bảo cậu chờ.” Lục Kính Tu hít sâu một hơi, không đi nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

“Nhưng tôi muốn chờ chú.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chú Lục, tôi chuẩn bị cho chú thức ăn khuya, muốn ăn một chút không?”

“Không cần.” Lục Kính Tu lãnh khốc mà cự tuyệt.

“Chú Lục, tôi đã chuẩn bị thật lâu, chú không ăn tôi sẽ thương tâm……” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Lục Kính Tu: “Chú coi như đáng thương đáng thương tôi nha?”

Lục Kính Tu ngồi xuống trước bàn ăn.

Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, đi phòng bếp làm tiểu hoành thánh.

Đây là sau khi biết được hắn tính toán làm thức ăn khuya, Vương a di đã kiến nghị.

Tiểu hoành thánh da mỏng nhân ít, trước tiên bao xong, cho vào nồi hơi nấu một lát liền có thể ăn, còn dễ tiêu hóa.

Ngôn Cảnh Tắc nấu ba chén tiểu hoành thánh, chính mình một chén, Lục Kính Tu một chén, trả lại cho trợ lý Lục Kính Tu một chén.

“Chú Lục, hoành thánh này là tôi bao đấy.” Ngôn Cảnh Tắc ngồi xuống liền tranh công.

Lục Kính Tu muốn nói cái gì đó, nhưng rốt cuộc cái gì cũng không nói, múc một muỗng hoành thánh liền ăn.

“Chú Lục, cẩn thận nóng.” Ngôn Cảnh Tắc nhắc nhở.

Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy quan tâm, Lục Kính Tu cảm thấy mình sợ run, nhưng nghĩ đến Ngôn Cảnh Tắc làm này nọ đều là vì Lục Duệ Quần, sắc mặt liền lại trầm xuống: “Tôi không phải là con nít!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook