Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 187:

Quyết Tuyệt

26/09/2021

Ngôn Cảnh Tắc chỉ cảm thấy có một bàn tay bắt được trái tim mình, còn hung hăng siết chặt.

Lục Kính Tu biết bơi, lại tùy ý chính mình bị chết đuối, khi đó y tuyệt vọng đến nhường nào?

Nhưng cứ như vậy, một vài chuyện nguyên bản không giải thích được cũng có thể giải thích thông suốt.

Tỷ như nói, Lục Kính Tu rõ ràng biết nguyên chủ bỏ thuốc có hại vào thức ăn của y, muốn hại y, vì sao mà đơn thương độc mã đi tìm nguyên chủ giằng co?

Y có khả năng…… Chính là không muốn sống nữa.

Buổi sáng, sau khi Ngôn Cảnh Tắc biết tình trạng thân thể của Lục Kính Tu, trong lòng vẫn luôn rất khó chịu, cũng chính là không muốn bị Lục Kính Tu nhìn ra cái gì, mới có thể ở trước mặt Lục Kính Tu làm bộ như không có việc gì.

Nhưng hiện tại, hắn giả vờ không ra bộ dáng này.

Ngôn Cảnh Tắc đi vào trước mặt Lục Kính Tu, đột nhiên nửa quỳ trước sô pha, ôm lấy Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu sửng sốt —— Ngôn Cảnh Tắc làm sao vậy?

“Kính Tu, em thật sự rất yêu anh, anh còn quan trọng hơn sinh mệnh của em.” Ngôn Cảnh Tắc thấp giọng nói.

Giọng hắn cũng không vang, nhưng vô cùng kiên định, Lục Kính Tu nghe được rõ ràng, khẽ run lên.

Mấy ngày nay Ngôn Cảnh Tắc các loại chiếu cố y, nhưng lời âu yếm như vậy cũng chưa từng nói qua, trên người y bốc lên một cỗ nhiệt ý, cả người đều có điểm vựng vựng hồ hồ, tim đập càng nhanh hơn.

Chẳng sợ đây là giả, y cũng cảm thấy cảm thấy mỹ mãn.

“Kính Tu, anh nhất định không thể rời bỏ em.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Ngôn Cảnh Tắc nguyên bản là tính toán từ từ tới, mấy ngày này hắn sẽ mang Lục Kính Tu đi chơi khắp nơi, đi nhìn ngắm thế giới này, một chút một chút mà bồi dưỡng cảm tình hai người… Nhưng hiện tại, hắn nhịn không được.

Hắn muốn nhanh chút cùng Lục Kính Tu ở bên nhau, hắn thật sự rất sợ Lục Kính Tu xảy ra chuyện.

Hắn tới thế giới này chính là vì Lục Kính Tu mà tới, nếu Lục Kính Tu xảy ra chuyện, hắn phải làm sao bây giờ?

Lục Kính Tu không nói chuyện, chỉ là nhìn Ngôn Cảnh Tắc đang vùi đầu trong lồng ngực mình.

Tóc đen Ngôn Cảnh Tắc mọc ra càng dài, cũng không biết vì sao mà không nhuộm lại.

Được rồi, suy nghĩ của y phiêu hơi xa rồi.

Y chỉ là…… Tại đây một khắc, không biết nên trả lời như thế nào.

Y đương nhiên không có khả năng rời bỏ Ngôn Cảnh Tắc, chỉ cần Ngôn Cảnh Tắc không rời bỏ y.

“Em thật sự rất yêu anh, anh biết không?” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.

“Anh biết rồi.” Lục Kính Tu cuối cùng cũng nói, trên mặt càng nóng hơn.

Phía trước biệt thự, mấy người trồng hoa đang thu dọn công cụ, phía sau biệt thự, người dọn bể bơi cuối cùng cũng kết thúc công việc, bảo mẫu đang xào rau.

Tuy những người này cách khá xa, nghe không thấy y và Ngôn Cảnh Tắc nói, nhưng y vẫn như cũ có loại cảm giác, cảm tình của y và Ngôn Cảnh Tắc bị đưa ra ánh sáng trước mặt người khác.

Ngoại trừ có chút ngượng ngùng, còn cảm thấy có điểm… sảng khoái.

“Em không thể không có anh.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.

Lục Kính Tu há miệng thở dốc, y vốn đang định nói “anh biết rồi”, nhưng lại nghĩ đến, như vậy có thể quá có lệ hay không?

Đang nghĩ như vậy, Lục Kính Tu đột nhiên cảm giác được Ngôn Cảnh Tắc buông mình ra một chút, sau đó bắt lấy tay trái mình, hôn một cái.

Tay trái y có rất nhiều việc làm không được, nhưng vẫn có tri giác.

Y cảm giác được có thứ gì đó mềm mại đụng phải tay mình đó là môi của Ngôn Cảnh Tắc.

Lục Kính Tu chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, y cau mày, cuối cùng thở dài nói: “Anh cũng không thể không có em.”

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên ngẩng đầu lên, không dám tin tưởng mà nhìn Lục Kính Tu.

Trên mặt Lục Kính Tu vẫn không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt y thoạt nhìn phá lệ ôn nhu, Ngôn Cảnh Tắc thậm chí tại đôi mắt này, thấy được cảm tình nồng đậm.

Hắn đột nhiên ý thức được cái gì đó —— Lục Kính Tu thích hắn?

Có lẽ không chỉ là thích, Lục Kính Tu thậm chí là yêu hắn.

Mừng như điên nháy mắt nảy lên trong lòng, Ngôn Cảnh Tắc đang muốn nói cái gì đó, đã bị Lục Kính Tu đẩy ra.

Ánh mắt Lục Kính Tu lại trở nên bình tĩnh tự kiềm chế, y trầm khuôn mặt nói: “Nên ăn cơm rồi.”

Ngôn Cảnh Tắc đứng lên, lúc này mới phát hiện bảo mẫu đã bưng đồ ăn đi ra khỏi phòng bếp, nhìn đến hắn còn cười nói: “Ngôn thiếu, có thể ăn cơm… Ngôn thiếu đôi mắt cậu sao lại đỏ như vậy?”

Ngôn Cảnh Tắc vừa rồi tâm tình kích động, đừng nói đôi mắt đỏ, nước mắt kỳ thật cũng đã chảy ra, đều bôi trên quần áo Lục Kính Tu……

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tôi không có việc gì, chỉ là vừa rồi đi hậu viện có cát bay vào mắt.”

“Ngôn thiếu cậu phải cẩn thận một chút.” Bảo mẫu nói.

Lục Kính Tu khó hiểu mà liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, y cảm giác được Ngôn Cảnh Tắc có chút thương tâm…… Nhưng đây hẳn là ảo giác?

Ngôn Cảnh Tắc đang bình thường vì sao phải thương tâm?

Đang nghi hoặc, Lục Kính Tu liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc cười nhìn về phía mình, trong mắt cũng tràn đầy đều là mình, không thấy một chút thương tâm nào nữa.

Ngôn Cảnh Tắc gắp đồ ăn cho Lục Kính Tu: “Kính Tu, ăn nhiều một chút.”

“Ừm.” Lục Kính Tu gắp thức ăn Ngôn Cảnh Tắc đưa mình rồi ăn.

Ngôn Cảnh Tắc thấy bộ dáng nghiêm túc ăn cơm của y, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi mình ý thức được, Lục Kính Tu thích hắn.

Hắn nguyên bản không nghĩ nhiều, hiện tại lại càng nghĩ càng cảm thấy chính là một chuyện như vậy.

Lục Kính Tu thật sự rất chịu đựng hắn. Lục Kính Tu chỉ sợ đã sớm thích hắn, mà không phải như hắn phía trước cho rằng, Lục Kính Tu cùng hắn ở bên nhau chỉ là vì tức giận Lục Duệ Quần.

Lục Kính Tu nếu không thích hắn…… Một người đã không muốn sống như y, phải chịu đựng hắn như vậy chỉ vì tức giận Lục Duệ Quần sao?

Lục Kính Tu nếu thật muốn đối phó Lục Duệ Quần, có rất nhiều biện pháp!

Cho nên, Lục Kính Tu là thích hắn.

Ý thức được điểm này, trong lòng Ngôn Cảnh Tắc càng khó chịu.

Từ khi hắn xuyên qua đây, Lục Kính Tu vẫn luôn đối với hắn rất tốt, tỷ như lúc ban đầu, hắn chung quy lo lắng Lục Kính Tu đuổi hắn ra khỏi Lục gia, nhưng Lục Kính Tu chưa từng đuổi.

Thậm chí Lục Kính Tu cũng không nói với hắn lời tàn nhẫn, cả câu “Cút” cũng không hề nói với hắn.

Hắn cùng Lục Kính Tu nhận thức không đến mấy ngày, liền cọ giường Lục Kính Tu, Lục Kính Tu cũng không tức giận.

Lục Kính Tu đã sớm thích hắn? Thậm chí… thích nguyên chủ?

Vậy nếu hắn không có mặt… Bị người mình thích chất vấn, bị người mình thích hạ thuốc, cuối cùng còn bị người mình thích đẩy xuống bể bơi, Lục Kính Tu có bao nhiêu thống khổ?

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ vậy, cũng chưa có ăn uống gì.

“Em làm sao vậy?” Lục Kính Tu lại cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc có điểm không thích hợp.

Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Em chỉ là quá kích động!”

Nói xong, hắn liền mồm to ăn lên.

Kỳ thật hắn là hẳn là nên vui vẻ.

Lục Kính Tu thích hắn!

Hắn không phải nguyên chủ, cho nên hết thảy kia căn bản sẽ không phát sinh, hắn sẽ làm Lục Kính Tu hạnh phúc!

Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc liền không khó chịu nữa.

Trời tối, người rửa sạch bể bơi đã làm việc xong rời khỏi nơi này.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn Lục Kính Tu ở đối diện, dùng chiếc đũa đoạt thức ăn Lục Kính Tu mới vừa gắp lên tới muốn ăn, nhanh như bay mà ăn luôn.

Lục Kính Tu khó hiểu mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà gắp đồng dạng thức ăn đưa tới bên miệng Lục Kính Tu: “Gián tiếp hôn môi hiểu biết một chút.”



Lục Kính Tu: “……”

Lục Kính Tu ngồi thẳng thân thể nhìn quét một vòng, phát hiện bảo mẫu đang vội vàng đóng cửa sổ, mà trợ lý đang ăn cơm trong phòng bếp……

Y một ngụm ăn đồ ăn.

Ngôn Cảnh Tắc thật sự quá nhàm chán! Nhưng y cũng không dễ cự tuyệt, chỉ có thể sủng.

Lục Kính Tu cho rằng kế tiếp Ngôn Cảnh Tắc sẽ ngừng nghỉ, không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng làm càng chuyện nhàm chán hơn —— Ngôn Cảnh Tắc vươn một chân, ở dưới bàn ăn ngoéo một cái chân của y.

Lục Kính Tu lại đi nhìn bảo mẫu.

Bảo mẫu còn đang vội vàng đóng cửa sổ khác, như cũ không có chú ý tới bọn họ.

Lục Kính Tu lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trừng mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái: “Đừng hồ nháo!” bàn ăn này của bọn họ không có trải khăn trải bàn, bên cạnh vọng lại đây, tình hình dưới bàn ăn có thể nhìn một cái không sót tí gì!

Tuy rằng bị trừng mắt nhìn, nhưng Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy Lục Kính Tu không sinh khí.

Vì thế hắn dứt khoát cởi giày, lại đi cọ cọ chân Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu chú ý tới bảo mẫu đóng xong cửa sổ kéo xong bức màn về lại phòng bếp… Y lại trừng mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, mặc kệ Ngôn Cảnh Tắc.

Người trẻ tuổi đều rất nhiệt tình, y cũng không tiện đi đả kích tính tích cực của hắn, đả kích nhiều Ngôn Cảnh Tắc không nhiệt tình nữa thì làm sao bây giờ?

Ngôn Cảnh Tắc trong lòng ê ẩm, rồi lại nhịn không được cười rộ lên.

Hắn phía trước tuy rằng rất lớn mật với Lục Kính Tu, nhưng cũng không dám to gan như vậy, hiện tại nhìn thấy Lục Kính Tu phản ứng, hắn mới ý thức được chính mình bỏ lỡ rất nhiều.

Hắn có lẽ còn có thể càng lớn mật hơn một chút.

Ăn cơm xong, Lục Kính Tu liền đứng lên: “Anh muốn lên lầu.”

Bữa cơm này y ăn…… Cả người không được tự nhiên.

Trước khi dùng cơm bị thổ lộ, mình cũng nói lời tương đương với thổ lộ không nói, lúc ăn cơm Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng còn đùa giỡn y.

Lục Kính Tu chống gậy chống liền hướng lên lầu.

Kết quả y mới vừa đi đến cửa thang lầu, Ngôn Cảnh Tắc liền theo kịp, theo kịp còn chưa tính, Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng còn bế y lên một phen, ôm y lên lầu.

Lục Kính Tu: “!!!”

Lục Kính Tu không nghĩ tới mình đã một đống tuổi như vậy, còn có một ngày bị người bế lên, hai chân bay lên không.

Y theo bản năng mà ôm lấy cổ Ngôn Cảnh Tắc, sau đó liền thấy được cầu thang cao cao.

Này không hiểu sao mà làm người sợ hãi, làm y lo lắng mình sẽ rớt xuống cầu thang.

Đương nhiên, y cũng không ngã xuống, Ngôn Cảnh Tắc ôm y, nhanh như bay mà lên lầu.

Lên lầu Ngôn Cảnh Tắc còn không buông y ra, vẫn luôn ôm y tới cửa phòng, rốt cuộc mới buông y ra.

Lục Kính Tu cuối cùng cũng đứng vững, cau mày nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Hồ nháo! Bị ngã thì làm sao bây giờ?”

Cái loại tình huống này, nếu thật muốn ngã, cũng không phải là một mình y ngã, Ngôn Cảnh Tắc chỉ sợ cũng sẽ lăn xuống cầu thang!

“Sẽ không ngã đâu.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói, nguyên chủ rất coi trọng dáng người gì đó, vẫn luôn đều rèn luyện, sức lực hắn

thật sự rất lớn.

Lại nói tiếp, hắn đã sớm muốn ôm Lục Kính Tu, phía trước sợ Lục Kính Tu sinh khí mới không dám, hiện tại thì không giống nữa.

Hắn hiện tại đã không sợ gì cả!

Lục Kính Tu nói: “Về sau đừng làm loại chuyện này!”

Ngôn Cảnh Tắc cười không nói lời nào, cũng không đáp ứng, rõ ràng chính là muốn tiếp tục làm.

Lục Kính Tu đặc biệt muốn một tay đập lên.

Nhưng đây là tiểu chó săn mình thích, đánh hỏng rồi liền không có…… Lục Kính Tu rốt cuộc vẫn là nhịn xuống, trầm khuôn mặt đi mở cửa.

Kết quả y đang mở cửa, Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng thò qua tới, hôn một cái lên mặt y.

Lục Kính Tu vì mở cửa, vốn là tay mở gậy chống đặt ở bên cạnh, hiện tại một cái không đứng vững suýt chút nữa liền ngã, y vội vội vàng vàng đứng vững thân thể, sau đó lại bị Ngôn Cảnh Tắc ôm lên.

Lục Kính Tu: “……”

Y rốt cuộc nhịn không được, bắt lấy lỗ tai Ngôn Cảnh Tắc, liền dùng lực nhéo nhéo.

Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, buông Lục Kính Tu ra rồi liền cởi quần áo cởi giày cho Lục Kính Tu, lại đem người phóng tới trên giường: “Em làm mát xa cho anh.”

Lục Kính Tu nằm trên giường, gương mặt tái nhợt đã hoàn toàn đỏ bừng, y tức giận mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, trong mắt phảng phất như muốn phun lửa, nhưng mà thực hiển nhiên, Ngôn Cảnh Tắc cũng không để ý.

Lục Kính Tu chỉ có thể bất đắc dĩ mà nằm ở đó.

Y phía trước còn muốn hỏi hỏi, lúc trước khi Ngôn Cảnh Tắc ăn cơm vì sao lại muốn khóc, lúc ăn cơm lại vì sao mà thương tâm, nhưng lúc này, y đã không rảnh suy nghĩ chuyện này.

Y vẫn là……hưởng thụ tiểu chó săn hầu hạ cho tốt đi.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không thèm nghĩ những chuyện không vui đó, hiện tại Lục Kính Tu còn tung tăng nhảy nhót mà ở trong lòng ngực hắn kia kìa!

Hơn nữa Lục Kính Tu biết bơi, đây là chuyện tốt nha! Về sau hắn cũng không cần lo lắng Lục Kính Tu rớt xuống bể bơi gặp chuyện ngoài ý muốn.

Ngôn Cảnh Tắc cầm chân Lục Kính Tu đặt trên đùi mình, sắp xoa tinh dầu cho Lục Kính Tu.

Nhưng mà lúc này, Lục Kính Tu đột nhiên nhớ tới một sự kiện: “Từ từ, còn chưa tắm rửa.”

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn đã quên mất chuyện này……

Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Lục Kính Tu: “Cùng nhau tắm nha?”

“Đi ra ngoài!” Lục Kính Tu vừa thẹn vừa bực, đuổi Ngôn Cảnh Tắc ra ngoài.

Với sức lực của y, kỳ thật đuổi không đi Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc cũng cảm thấy chính mình không nên cầm thú như vậy, mới đi.

Lúc hắn ra cửa cười hì hì, nhưng vừa ra khỏi cửa phòng, sắc mặt hắn liền trở nên rất khó xem.

Trở lại phòng mình, vào phòng tắm, tùy ý để vòi sen phun nước lên mặt, Ngôn Cảnh Tắc mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Hắn tắm xong, lại đến phòng Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu một lát sau mới từ trong phòng tắm ra, trên người tràn đầy mùi hương sữa tắm.

“Kính Tu, anh thơm quá.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lục Kính Tu nhíu mày: “Em không thể đứng đắn một chút sao?!” Phía trước Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn bình thường, hôm nay đây là có chuyện gì?

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên thổ lộ, kỳ thật làm y có chút bất an, chung quy cảm thấy sự tình không nên tốt đẹp như vậy, nhưng theo sát chuyện Ngôn Cảnh Tắc làm đều đặc biệt không đáng tin cậy, lại làm y không rảnh rối rắm.

Ngay cả vừa rồi tắm rửa, y đều chỉ lo tự hỏi chờ lát nữa Ngôn Cảnh Tắc nếu muốn làm cái gì đó, y nên làm cái gì bây giờ, mà không rảnh suy nghĩ Ngôn Cảnh Tắc có phải thật sự thích y hay không.

“Không thể.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lục Kính Tu nằm trên giường, không thèm nói chuyện với Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc lại cười rộ lên, ngồi vào bên người Lục Kính Tu, mát xa tay chân cho Lục Kính Tu.

Phía trước hắn mát xa cho Lục Kính Tu kỳ thật vẫn luôn rất quy củ, nhưng hôm nay liền không quy củ như vậy nữa.

Lục Kính Tu yên lặng mà xả cái chăn xuống, y tuy rằng tàn tật, nhưng cũng là một người đàn ông bình thường, Ngôn Cảnh Tắc còn như vậy đi xuống……

Nghĩ nghĩ, Lục Kính Tu cuối cùng quyết định giả bộ ngủ.

Y mất ngủ nhiều, chuyện khác không được, giả bộ ngủ cũng đã vô cùng am hiểu, trên thực tế, mấy ngày trước đại đa số thời điểm, y đều là trước tiên giả bộ ngủ, chờ Ngôn Cảnh Tắc ngủ rồi ngủ tiếp.

Tuy có Ngôn Cảnh Tắc tại bên người, chung quy y có thể ngủ, nhưng cả đêm nhiều nhất cũng cũng chỉ có thể ngủ hơn bốn năm giờ đồng hồ thôi.

Ngôn Cảnh Tắc mát xa mát xa, liền phát hiện Lục Kính Tu ngủ rồi.

Trước đó, mỗi một ngày đều là cái dạng này.

Hắn lại ấn trong chốc lát, tay chân nhẹ nhàng mà từ trên giường xuống, vào phòng tắm rửa tay đi vệ sinh, lại ôm chăn của mình, nằm xuống bên cạnh Lục Kính Tu.



Trước kia hắn vẫn luôn ngủ rất nhanh, nhưng hôm nay trong lòng có rất nhiều chuyện, trong lúc nhất thời ngủ không được, liền nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Trí nhớ hắn cực kì tốt, sau khi xuyên tới, cùng Lục Kính Tu ở chung hắn tất cả đều nhớ rõ, lúc này chậm rãi hồi ức, hắn liền chú ý tới rất nhiều chuyện phía trước không hề chú ý tới.

Lục Kính Tu thoạt nhìn âm u, nhưng trên thực tế, y thật sự vô cùng đáng yêu.

Ngôn Cảnh Tắc hồi ức hồi ức, trong lòng cũng lửa nóng lên, thân thể cũng lửa nóng lên, càng ngủ không được.

Lại như vậy đi xuống, hắn cả đêm cũng đừng hòng ngủ, hắn có cần đi phòng tắm giải quyết một chút không nhỉ?

Đang nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên cảm giác được người bên cạnh nhúc nhích.

Lục Kính Tu còn chưa ngủ?

Lục Kính Tu đương nhiên không ngủ, hôm nay đột nhiên bị chính thức thổ lộ, y quá mức kích động, ngủ gì nổi?

Sau khi nhắm mắt lại, y suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định cái gì cũng không nghĩ.

Mặc kệ Ngôn Cảnh Tắc là thật sự thích y hay là giả thích y, việc đã đến nước này, y cứ tiếp thu là được.

Y bất quá là một ông già tàn phế, cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, chung quy sẽ không có hại.

Nghĩ như vậy, Lục Kính Tu liền muốn ngủ, nhưng trong lúc nhất thời ngủ không được.

Suy xét một lát, Lục Kính Tu lôi kéo tay Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc không biết Lục Kính Tu muốn làm cái gì, nhưng cuối cùng lựa chọn tiếp tục giả bộ ngủ.

Sau đó, hắn liền cảm giác được Lục Kính Tu dịch lại đây, mặt nằm tới dưới nách hắn.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Những ngày trước đó, sáng thức dậy hắn thường ôm Lục Kính Tu vào trong ngực, nếu không thì Lục Kính Tu cũng dựa gần hắn.

Hắn vẫn luôn cảm thấy là chính mình ôm chầm người ta tới, có hai lần như vậy, cũng xác thật là hắn có ý thức mà ôm chầm người.

Nhưng hiện tại, sự thật nói cho hắn, kỳ thật không nhất định là hắn đem người ôm vào trong lồng ngực, cũng có thể là Lục Kính Tu chủ động nhào vào trong ngực hắn.

Ngôn Cảnh Tắc vui vẻ không chịu được, hận không thể thò lại gần thơm thơm Lục Kính Tu mấy cái mới được.

Nhưng hắn mới vừa nghĩ như vậy, liền lại nhớ lại một vài lời nói mà Lục Duệ Quần đã nói. Trái tim hắn lại một lần chìm xuống, tâm tư kiều diễm gì cũng không còn.

Lục Duệ Quần nói Lục Kính Tu hàng năm mất ngủ, thậm chí thường thường cả đêm không ngủ, cho nên tinh thần rất kém cỏi, cũng sẽ bởi vậy nên tâm tình không xong, sẽ muốn trả thù xã hội trả thù người xung quanh, động thủ với người xung quanh……

Trả thù xã hội gì đó, Ngôn Cảnh Tắc không có nhìn thấy, nhưng chuyện mất ngủ này hẳn là sự thật.

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên ý thức được, hắn phía trước cho rằng Lục Kính Tu ngủ sớm hơn hắn dậy muộn hơn hắn, đều là giả.

Lục Kính Tu có khả năng… Căn bản không ngủ ngon.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy hai mắt của mình lại có điểm ê ẩm.

Đồng thời, hắn còn nhớ tới một sự kiện.

Buổi sáng hắn và Lục Kính Tu cùng chung chăn gối tỉnh lại kia, Lục Kính Tu không cao hứng.

Hắn phía trước không suy nghĩ cẩn thận Lục Kính Tu vì sao mà không cao hứng, hiện tại lại đột nhiên minh bạch.

Khi đó Lục Kính Tu có khả năng căn bản không ngủ, là giả bộ ngủ, sau đó người mình thích bên cạnh đột nhiên thò qua…

Lục Kính Tu hẳn là cảm thấy hắn muốn thơm y, nhưng hắn không có.

Hắn ngửi ngửi nách mình.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Hành vi khi đó của hắn là ngu xuẩn cỡ nào chứ?

Mỹ nhân ngủ bên cạnh chờ hắn đi thơm, kết quả hắn đi tự ngửi nách?

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy chính mình thật sự không được với Lục Kính Tu.

Buổi sáng ngày mai, hắn nhất định phải bổ trở về, hắn nhất định không để Lục Kính Tu thất vọng!

Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc mơ mơ màng màng, cũng liền ngủ mất.

Sáng hôm sau, hắn đúng giờ tỉnh lại.

Đầu Lục Kính Tu không gối lên cánh tay hắn mà là nằm ở dưới cánh tay hắn, cả người còn co thành một đoàn.

Đây là tư thế vô cùng không có cảm giác an toàn, những nhìn có vẻ như Lục Kính Tu ngủ rất khá.

Trước kia loại thời điểm này, hắn thường thường là lặng lẽ rời giường, đi xuống lầu làm chút vận động, lại kéo hết bức màn gì đó ra, để Lục Kính Tu có thể có một sáng sớm sáng ngời.

Nhưng hiện tại…… Ngôn Cảnh Tắc thò lại gần, hôn Lục Kính Tu một ngụm.

Hắn mới vừa thơm xong, liền cảm giác được lông mi Lục Kính Tu run rẩy.

Lục Kính Tu quả nhiên tỉnh……

Hơn nữa Lục Kính Tu không nổi giận, thậm chí không có “tỉnh” lại, này có phải đại biểu…… Lục Kính Tu còn muốn hắn tiếp tục thơm không?

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, lại hôn vài cái.

Lục Kính Tu: “……”

Môi Ngôn Cảnh Tắc dừng trên mặt y, trán y, làm cả người y như muốn thiêu cháy, Ngôn Cảnh Tắc còn thơm không ngừng nghỉ…

Lục Kính Tu cảm thấy người bình thường đều nên bị thơm tỉnh rồi, y giật giật, làm bộ mới vừa tỉnh dậy mở mắt, ánh mắt ám trầm mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Em đang làm cái gì?”

Lục Kính Tu nhăn mày lại, thoạt nhìn có điểm hung dữ, nhưng Ngôn Cảnh Tắc một chút cũng không bị dọa đến, hắn cười hôn hôn giữa mày Lục Kính Tu: “Thơm anh.”

Lục Kính Tu: “……”

Ngôn Cảnh Tắc lại hôn hôn mày y: “Đừng nhíu mày, về sau có nếp nhăn làm sao bây giờ?”

Lục Kính Tu: “……” y theo bản năng mà buông lỏng mày ra, mặt không biểu cảm mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc lại hôn một cái ngoài miệng y: “Anh mặt không biểu cảm như vậy khá tốt, sẽ không có nếp nhăn.”

Lục Kính Tu đẩy Ngôn Cảnh Tắc ra một phen, trên mặt nổi lên đỏ ửng: “Nên rời giường rồi!”

Tuy rằng y rất muốn Ngôn Cảnh Tắc tiếp tục thơm y như vậy, nhưng y thật sự cảm thấy tiến triển này thật sự quá nhanh.

Hơn nữa…… trái tim y đều nhảy ra, trước kia khi y thật lâu thật lâu không ngủ, tốc độ tim đập cũng nhanh đến như vầy.

Ngôn Cảnh Tắc bị đẩy ra, lại thò lại gần: “Kính Tu, em yêu anh, em thật sự đặc biệt đặc biệt yêu anh, anh là người em yêu nhất trên đời này.”

Bộ dáng này của Lục Kính Tu thật sự làm hắn có loại cảm giác chính mình đã bỏ lỡ 10 tỷ.

Sớm biết vậy… Mấy ngày trước hắn nên mỗi ngày đi thớm Lục Kính Tu rồi!

Hắn đã thiếu bao nhiêu cái thơm thơm? Hắn lãng phí bao nhiêu là thời gian quý giá có thể cùng Lục Kính Tu thân thiết?

Tuy Ngôn Cảnh Tắc chưa rửa mặt, tóc cũng bởi vì ngủ cả đêm lộn xộn, nhưng Lục Kính Tu vẫn là cảm thấy hắn đặc biệt đẹp.

Lúc này được Ngôn Cảnh Tắc thổ lộ, y càng là cảm thấy cao hứng.

Chân tay y luống cuống, tay trái nhẹ nhàng run rẩy, cũng không biết nên đáp lại như thế nào, cuối cùng lạnh mặt nói: “Ưm.”

“Anh có yêu em không?” Ngôn Cảnh Tắc cười hỏi.

Lục Kính Tu không nói chuyện, y không quen nói yêu hay không yêu, không, phải nói trước kia, y chưa từng có cùng người ta nói qua chữ “yêu”.

“Chú Lục, em đã nói qua rất nhiều lần em yêu chú rồi, chú vẫn luôn không nói, em sẽ thương tâm.” Ngôn Cảnh Tắc dựa qua, mắt trông mong mà nhìn Lục Kính Tu: “Em yêu chú như vậy mà.”

Lục Kính Tu nghe được Ngôn Cảnh Tắc kêu “Chú Lục”, chỉ cảm thấy thẹn một trận, lại có chút vui sướng nói không rõ.

Ngôn Cảnh Tắc lực sát thương thật sự quá lớn, Ngôn Cảnh Tắc như vậy, y căn bản cự tuyệt không được.

Thôi, cũng không có gì mà cự tuyệt.

Lục Kính Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, mặt đầy nghiêm túc mà nói: “Anh cũng yêu em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook