Chương 188:
Quyết Tuyệt
26/09/2021
Lục Kính Tu nói xong “Anh cũng yêu em”, thở dài nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Mấy năm trước đó, y chưa bao giờ nghĩ tới phải biểu lộ cảm tình của mình với Ngôn Cảnh Tắc, chẳng sợ mấy ngày trước y cũng không nghĩ mình sẽ nói cảm tình mình trắng ra như vậy.
Kết quả… Bất quá một buổi tối, y thế nhưng liền nói ra.
Y có loại cảm giác đem sự uy hiếp của mình giao vào tay người khác.
Nhưng nếu nếu là Ngôn Cảnh Tắc, hẳn là không có vấn đề đúng không?
Không biết vì cái gì, ánh mắt đầu tiên y nhìn đến Ngôn Cảnh Tắc, liền thích người này.
“Kính Tu, em thật sự yêu anh lắm.” Ngôn Cảnh Tắc ôm lấy Lục Kính Tu, đôi mắt lại có điểm ê ẩm.
Hắn thế nhưng còn cảm thấy quá nhanh… Hắn rõ ràng hẳn là càng nhanh hơn một chút!
Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc buông Lục Kính Tu ra, lại nâng mặt Lục Kính Tu lên hôn mấy cái.
Lục Kính Tu ngay từ đầu không trốn, nhưng thấy Ngôn Cảnh Tắc thơm suốt không ngừng, rốt cuộc nhịn không được, đẩy hắn ra một phen: “Tránh ra!”
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, lại hôn Lục Kính Tu một ngụm, lúc này mới nhảy ra, sau đó từ tủ quần áo cầm một bộ tây trang màu xanh lam cho Lục Kính Tu: “Cục cưng, chú Lục, hôm nay anh mặc bộ này đi, đặc biệt hợp với làn da của anh.”
Lục Kính Tu làn da trắng, mặc tây trang xanh lam đặc biệt đẹp.
Lục Kính Tu hừ lạnh một tiếng, chậm rãi mặc quần áo.
Dĩ vãng lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đều sẽ rời đi, nhưng hôm nay hắn không đi, mà là lưu lại bên cạnh Lục Kính Tu, giúp đỡ Lục Kính Tu mặc quần áo, hoặc là nói cho Lục Kính Tu thêm phiền.
Lục Kính Tu rốt cuộc chịu không nổi, một cái tát chụp trên tay Ngôn Cảnh Tắc: “Em đi ra ngoài!”
Ngôn Cảnh Tắc bắt lấy tay Lục Kính Tu hôn một cái, lúc này mới “Ha ha” cười đi ra ngoài.
Nhưng sau khi ra ngoài, tươi cười trên mặt hắn liền duy trì không được.
Buổi sáng lúc hắn thổ lộ, bất quá thuận tiện làm nũng, Lục Kính Tu liền thổ lộ theo.
Lục Kính Tu yêu hắn như vậy sao?
Càng ý thức được chuyện này, trong lòng hắn càng không dễ chịu……
Ngôn Cảnh Tắc hít sâu một hơi, trở lại phòng mình mặc quần áo.
Hắn không thích mặc tây trang, cảm thấy trói buộc, liền chọn một kiện quần áo hưu nhàn màu xanh lam, sau đó xuống lầu, như cũ bắt đầu kéo bức màn mở cửa sổ.
Hắn làm như vậy là muốn cho cái nhà này thoạt nhìn sáng sủa một chút, thuận mắt một chút, nhưng cho dù kéo bức màn ra, hắn vẫn nhìn nơi này không vừa mắt.
Nhà này kỳ thật một chút cũng không tốt.
Biệt thự này cũng đã nhiều năm, trang hoàng và bài trí cũng cũ xưa, chung quy có vẻ mộ khí trầm trầm.
Phòng ở còn quá lớn, cũng có vẻ đặc biệt trống trải, không có nhân khí.
Ngoài ra, nhà này chỉ có cầu thang, hắn mỗi lần nhìn Lục Kính Tu khập khiễng lên xuống lầu, đều cảm thấy khó chịu.
Kỳ thật, hắn và Lục Kính Tu tốt nhất là ở gần công ty bọn họ mua một ngôi nhà lớn có thang máy, sau khi trang hoàng lại vào ở.
Đến lúc đó, hắn và Lục Kính Tu còn có thể cùng nhau ở phòng ngủ chính!
Hiện tại nói… Hiện tại Lục Kính Tu không muốn ở phòng ngủ chính, phòng cho khách lại quá nhỏ, hắn cũng không có biện pháp đem quần áo giày tất cả của mình đều dọn vào.
Hôm nay bữa sáng vẫn là cháo dưỡng dạ dày, còn có một ít sủi cảo chưng.
Lục Kính Tu uống một chén cháo, ăn hai cái sủi cảo liền no rồi, Ngôn Cảnh Tắc liền kéo qua sủi cảo y ăn không hết kia ăn, lại nói với Lục Kính Tu: “Kính Tu, chúng ta chuyển nhà đi.”
Lục Kính Tu nguyên bản nửa híp mắt, thanh thản mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, đột nhiên nghe được lời này, sửng sốt cả người: “Chuyển nhà?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đúng vậy, chúng ta đi mua một ngôi nhà thuộc về chúng ta, chỉ hai người chúng ta ở.”
Cả người Lục Kính Tu cứng lại.
Y cũng không biết mình vì sao muốn ở tại biệt thự này.
Y sinh ra ở chỗ này, nhưng kỳ thật đối với biệt thự này không có cảm tình.
Chỉ là…… y không ở nơi này, lại có thể ở nơi nào?
Y căn bản không có chỗ để đi.
Y vẫn luôn không có nhà.
Hiện tại Ngôn Cảnh Tắc muốn mua một ngôi nhà, hai người bọn họ ở…… Chuyển nhà sao? Nhà?
“Chúng ta có thể mua cái nhà gần công ty, chọn một cái nhà độc lập đi! Anh thích trang trí phong cách gì? Em thích sáng sủa một chút.” Ngôn Cảnh Tắc một bên ăn sủi cảo một bên hỏi.
Lục Kính Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Anh cái gì cũng có thể.”
Y đối với phong cách trang hoàng gì đó, một chút yêu cầu cũng không có. Trước kia ở nơi này không thích kéo màn ra, chỉ là vì không muốn người khác chú ý đến mình, y luôn muốn ở trong bóng tối, một người một mình đợi.
Nhưng hiện tại, nếu y và Ngôn Cảnh Tắc phải có một cái nhà……
Hắn cảm thấy kia hẳn là sáng ngời, ấm áp, có thể có các loại sắc điệu đẹp đẽ.
Ngôn Cảnh Tắc thích sáng một chút, như vậy liền phải có ban công lớn, muốn cửa sổ sát đất.
Đem người mình thích nuôi trong một căn nhà như vậy, cảm giác nhất định đặc biệt tuyệt.
Lục Kính Tu càng nghĩ càng kích động, thậm chí có loại xúc động lập tức lấy điện thoại ra, tra xem phụ cận công ty có nhà nào thích hợp hay không.
“Chúng ta mua nhà trước, sau đó tìm thiết kế sư xác định phong cách, trang hoàng một ngôi nhà chúng ta đều thích.” Ngôn Cảnh Tắc miêu tả về tương lai tốt đẹp của hai người.
Lục Kính Tu an tĩnh mà nghe, muốn hỏi Ngôn Cảnh Tắc tài khoản ngân hàng có nhiều ít, y đưa tiền cho Ngôn Cảnh Tắc, để Ngôn Cảnh Tắc đi mua nhà.
Nhưng nghĩ nghĩ, y lại không hỏi.
Y trực tiếp hỏi như vậy, Ngôn Cảnh Tắc không nhất định nguyện ý nói…… Phía trước hắn cùng Ngôn Cảnh Tắc ký kết hợp đồng làm việc có để lại tài khoản của Ngôn Cảnh Tắc, y trực tiếp chuyển khoản cho Ngôn Cảnh Tắc là được.
Chỉ là…… Tài sản trên tay y tuy rằng rất nhiều, nhưng vốn lưu động cũng chỉ một ngàn vạn tả hữu, tài chính còn lại đều trên các loại đầu tư.
Thành phố này của bọn họ giá nhà rất đắt, y trước đó nghe người ta nói, có vài biệt thự cao cấp giá đều trên trăm triệu… Tuy gần công ty bọn họ không có biệt thự cao cấp trên trăm triệu, nhưng giá nhà cũng không tiện nghi, y chung quy nên chuẩn bị mấy ngàn vạn.
Lục Kính Tu cân nhắc lên chuyện nhà ở.
Ngôn Cảnh Tắc cũng giống vậy, sau khi hỏi qua Lục Kính Tu, hắn liền xác định Lục Kính Tu đối với biệt thự Lục gia không có chấp niệm, nếu như vậy, khẳng định là nhanh chóng đổi nhà tương đối tốt hơn.
Chẳng sợ Lục Kính Tu biết bơi, hắn cũng có khoảng cách với bể bơi phía sau Lục gia.
Với lại, nhà này tuy trên danh nghĩa Lục Kính Tu, nhưng Lục Duệ Quần cũng sẽ trở về ở, thật là ngẫm rõ lại, khiến người cảm thấy không thoải mái.
Trên xe đến công ty, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn cầm điện thoại xem nhà.
“Kính Tu, nhà bên cạnh công ty chúng ta có cái tiểu khu này tốt lắm, là biệt thự cao cấp mới xây dựng.” Ngôn Cảnh Tắc rất nhanh liền chọn một khu nhà không tồi.
Chỗ công ty Lục thị còn có rất nhiều công ty khác, tổng bộ Ngôn gia cũng ở một khối kia, nguyên nhân chính là vì như vậy, quanh thân có vài khu biệt thự cao cấp.
Hắn nhìn trúng khu này chính là công ty địa ốc nổi tiếng nào đó mới kha phá khu biệt thự mới.
Một thang một hộ, thang máy trực tiếp nhập hộ, phòng ở cũng lớn, trong tiểu khu còn bao hàm rất nhiều hội sở…… Có không ít người hắn nhận thức đều mua nhà ở nơi đó, ca ca hắn cũng tính toán ở bên kia mua một căn.
Bởi vì ca ca hắn, hắn còn quen biết một giám đốc bên kia, thêm vào bạn tốt.
Càng tuyệt hơn chính là, nhà này có nội thất hoàn thiện, trang hoàng còn rất không tồi, đương nhiên, hắn vẫn là muốn thỉnh thiết kế sư cải tạo lại một chút.
Người bạn giám đốc kia của Ngôn Cảnh Tắc tìm tư liệu, cuối cùng nhìn trúng một căn biệt thự hơn 300 mét vuông.
Căn hộ này thật sự khá tốt, nó phân làm hai tầng, tầng trệt hơn 200 mét vuông, là khu sinh hoạt chủ yếu, phía trên chia làm hai bộ phận. Trong đó một bộ phận là gác mái 70-80 mét vuông, một bộ phận còn lại khác là sân phơi siêu cấp lớn, cái sân phơi được bọc lại làm phòng sưởi nắng, trong phòng sưởi còn có cái bể bơi.
Nếu Lục Kính Tu bơi lội, như vậy mua cái nhà có bể bơi cũng khá tốt, có thể để y rèn luyện.
Đến lúc đó hắn và Lục Kính Tu, có thể một bên phơi nắng một bên bơi lội, hoặc là một bên ngắm ngôi sao một bên bơi lội.
Phối hợp ẩm thực và vận động, hắn nhất định có thể điều dưỡng tốt thân thể của Lục Kính Tu.
Ngôn Cảnh Tắc càng nghĩ càng vui vẻ.
Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện sự tình không đơn giản như vậy.
Nhà này phải năm ngàn vạn, hắn lấy không ra.
Tài sản nguyên chủ đương nhiên là vượt qua năm ngàn vạn, nhưng trừ bỏ cổ phần linh tinh, tiền mặt trên tay có thể vận dụng không vượt qua một ngàn vạn, không khéo, phía trước mua xe cho Lục Kính Tu đã tiêu không sai biệt lắm.
Hắn có nên về nhà mượn chút tiền không?
Hay là đổi một căn giá cả tiện nghi hơn?
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy căn hộ này là tốt nhất.
Nhà này còn có thang máy trong nhà, lên lầu bơi lội cũng không cần đi thang lầu, quả thực quá tiện lợi, đặc biệt thích hợp cho Lục Kính Tu.
Càng quan trọng là…… Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nghĩ đến, hắn tuy rằng vẫn luôn liên hệ với người trong nhà, nhưng còn chưa có gặp qua người nhà nguyên chủ.
Sau khi hắn xuyên tới chỉ về nhà một lần, mang theo chút quần áo liền đi rồi, lúc sau cũng không trở về… Tuy là nói bởi vì người nhà hắn rất bận, hắn trở về cũng không nhất định có thể nhìn thấy người, nhưng cứ không quay về như vậy cũng không tốt.
Ngôn Cảnh Tắc liên hệ người trong nhà, hỏi bọn họ mấy ngày nay có ở nhà không.
Cha hắn căn bản không ở thành phố này, mẹ hắn và ca ca thật ra lại ở, nghe hắn hỏi như vậy, mẹ Ngôn nói: “Con rốt cuộc nhớ rõ phải về nhà rồi hả? Mẹ kêu bảo mẫu làm mấy món con thích, tối con trở về ăn cơm đi.”
“Đừng!” Ngôn Cảnh Tắc vội vàng cự tuyệt: “Mẹ, giữa trưa con trở về!”
Hắn giữa trưa trở về một chuyến còn được, buổi tối vẫn là từ bỏ.
Buổi tối hắn muốn cùng Lục Kính Tu hưởng thụ thế giới hai người!
Mẹ Ngôn: “……”
Mẹ Ngôn cuối cùng vẫn đồng ý: “Mẹ đây giữa trưa kêu bảo mẫu làm mấy món, con với anh con giữa trưa về ăn cơm.”
“Được ạ!” Ngôn Cảnh Tắc đáp ứng rồi.
Ngôn đại ca cũng đồng ý —— Ngôn gia cách công ty không xa, hắn về nhà ăn bữa cơm không ngại gì.
Nói định rồi, mẹ Ngôn lại hỏi: “Đúng rồi Cảnh Tắc, nghe nói cha Ngôn có người yêu thích rồi hả? Là ai?”
“Mẹ, ta chờ lát nói mẹ nghe.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Nghe Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, mẹ Ngôn cũng liền không truy vấn.
Sau khi biết được con trai mình có người thích, bà riêng hỏi thăm một chút hướng đi mấy ngày nay của Ngôn Cảnh Tắc, phát hiện hắn ngoại trừ đến Lục thị làm ra cũng không ra cửa, liền yên lòng.
Nếu Ngôn Cảnh Tắc không chạy ra ngoài, thích hẳn là chính là người Lục thị.
Có thể tiến vào tổng công ty Lục thị, một đám đều là nhân tài, thích người như vậy cũng khá tốt.
Còn người ta gia thế so ra kém Ngôn gia bọn họ… Bà kỳ thật cũng không để ý cái này.
Đương nhiên, chờ lát con trai trở lại, bà vẫn muốn hỏi một chút tình huống người nọ mới được.
Ngôn Cảnh Tắc thương lượng xong với người trong nhà liền cùng Lục Kính Tu nói chuyện này: “Kính Tu, giữa trưa nay em phải về nhà một chuyến, buổi chiều lại qua đây.”
“Được” Lục Kính Tu đáp ứng, cũng trùng hợp, giữa trưa này hắn tính toán đi gặp một người bạn của mình.
Giữa trưa, còn chưa đến giờ tan tầm, Ngôn Cảnh Tắc liền tới đối diện Lục Kính Tu, ghé vào trên bàn làm việc của Lục Kính Tu: “Kính Tu, em muốn về sớm.”
“Ừ.” Lục Kính Tu lên tiếng.
Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà ngửa đầu nhìn Lục Kính Tu: “Anh có phải hẳn nên cho em một nụ hôn tạm biệt không?”
Lục Kính Tu nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc trong chốc lát, cúi đầu hôn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm, lúc này mới nói: “Em cần phải đi.”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Như vầy không thể được! Anh hôn em một cái, em kiểu gì cũng phải hôn lại anh hai cái.”
Lục Kính Tu: “……”
Ngôn Cảnh Tắc hôn Lục Kính Tu hai cái rồi mới đi về nhà.
Ngôn gia ở cũng là biệt thự.
Biệt thự Lục gia phong cách trang hoàng vẫn là hai mươi năm trước, phong cách của Ngôn gia thì rất hiện đại, thời điểm Ngôn Cảnh Tắc tới, mẹ Ngôn hơn năm mươi tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn ung dung hoa quý, đang trêu chọc cún.
Nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, mẹ Ngôn nói: “Nhìn con tâm tình không tồi, một chút cũng không thấy thương tâm… Thật di tình biệt luyến à?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, trước kia còn thích Lục Duệ Quần là tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, căn bản không phải chân ái. Con hiện tại mới xem như thật sự yêu một người.”
Mẹ Ngôn nghe con trai nói như vậy, giật mình mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, nhíu nhíu mày mới hỏi: “Con thích ai?”
Ngôn Cảnh Tắc ho nhẹ một tiếng: “Lục Kính Tu.”
Mẹ Ngôn ngay từ đầu không kịp phản ứng lại đây, ý thức được Ngôn Cảnh Tắc nói gì đó rồi, bà đột nhiên đứng dậy: “Con nói cái gì?”
Cún con bên chân mẹ Ngôn bị mẹ Ngôn dọa nhảy dựng, “gâu” một tiếng.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chính là Lục Kính Tu, cậu của Lục Duệ Quần.”
Ngôn mẫu nhíu mày nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Cậu ta làm cái gì con rồi?” con trai ngốc này của bà chỉ có một sợi dây thần kinh thôi, không phải bị lừa rồi chứ? Lục Kính Tu… chuyện khác không nói, tuổi tác Lục Kính Tu có phải quá lớn một chút không?
Hơn nữa bà có tiếp xúc qua với Lục Kính Tu, người này lòng dạ rất sâu, con bà gặp phải Lục Kính Tu, cũng chỉ có thể bị ăn sạch sẽ thôi!
“Anh ấy có thể làm gì con chứ?” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Mẹ Ngôn từ trên xuống dưới nhìn con mình.
Con trai bà mặt mày hồng hào, nhìn không giống như là ăn mệt bị ủy khuất: “Các con rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Lục Kính Tu người nọ không phải không gần nam sắc cũng không gần nữ sắc sao? Như thế nào sẽ cùng con trai bà giảo hợp ở bên nhau?
“Có gì đâu mẹ, con đang theo đuổi người ta thôi.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Mẹ, chuyện này mẹ đừng nói ra ngoài nhé, nếu Lục Kính Tu nghe tin tức mà cách xa con, con đuổi không kịp thì làm sao bây giờ?”
Chuyện hắn và Lục Kính Tu ở bên nhau vẫn là đừng để cha mẹ hắn biết tương đối tốt hơn, như vậy ấn tượng của cha mẹ hắn với Lục Kính Tu cũng có thể tốt hơn một chút.
Mẹ Ngôn: “……” ban nãy thấy bộ dáng con trai hưng phấn lắm, bà còn tưởng con trai đã theo đuổi được người rồi, hóa ra cũng không có.
Nhưng này cũng bình thường, Lục Kính Tu người nọ vừa thấy liền không dễ ở chung, nào có dễ truy như vậy?
Không chừng con trai bà cả đời cũng đuổi không kịp.
Tưởng tượng như vậy, mẹ Ngôn hoàn toàn yên tâm: “Cho nên con theo đuổi người ta, nên mắt trông mong mà đưa siêu xe cho người ta?”
Ngôn Cảnh Tắc hì hì cười: “Đúng vậy, muốn đuổi theo người chung quy phải có chút thành ý mà, nhưng con đưa xe lý do là bồi tội cho anh ấy, tặng xong rồi thái độ anh ấy đối với con khá hơn nhiều.”
Mẹ Ngôn nhìn con trai ngây ngốc, một trận cạn lời.
Loại người này ngốc tiền nhiều tùy tiện đưa cho người ta mấy trăm vạn, nếu bà là Lục Kính Tu, thái độ cũng sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng chuyện này, phía trước bà không biết nguyên nhân cũng chưa giận, hiện tại liền càng không giận.
Lục Kính Tu là người khác tặng đồ cho y y cũng không nhận, hiện tại nhận xe của thằng con ngốc của bà, về sau có chuyện gì, nói không chừng sẽ nguyện ý giúp con bà một phen.
Ngôn Cảnh Tắc về nhà không lâu, Ngôn đại ca cũng đã trở lại.
Ngôn đại ca năm nay 30 tuổi, so với Ngôn Cảnh Tắc lớn hơn tám tuổi, còn chưa có kết hôn, nhưng đã có đối tượng kết giao ổn định.
Anh vừa tới, Ngôn Cảnh Tắc liền hỏi chuyện Lục Duệ Quần.
“Lục Duệ Quần xác thật cùng Ôn Hà Nghiên kia ở chung, bất quá bọn họ ở bên ngoài rất cẩn thận, chỗ ở tính bảo mật cũng cao, muốn chụp được chứng cứ không dễ dàng.” Ngôn đại ca nói.
Lục Duệ Quần ở chi nhánh công ty Lục thị bên kia là nói Ôn Hà Nghiên không có chỗ ở, mới để Ôn Hà Nghiên ở cùng mình…… Bất quá hắn cảm thấy, hai người này chính là đã ở chung.
“Chụp cái chứng cứ thôi mà sao chậm vậy…” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Ngôn đại ca cạn lời mà liếc nhìn em trai mình một cái: “Nửa tháng trước mày mới bảo anh tra chuyện này… Mày tưởng nhanh cỡ nào?”
Ngôn Cảnh Tắc bất đắc dĩ mà sờ sờ cái mũi của mình.
Thức ăn Ngôn gia ăn vô cùng ngon, lúc ăn cơm, Ngôn Cảnh Tắc đề ra chuyện mua nhà, hắn nguyện ý dùng một ít tài sản trên tay đổi tiền với người Ngôn gia.
Mẹ Ngôn nghĩ nghĩ nói: “Không cần phải như vậy. Trước đó anh con muốn mua nhà chúng ta cho hai ngàn vạn, đến phiên con cũng không ít hơn. Lát nữa mẹ đem tiền cho con, con đừng tiêu lung tung.”
Ngôn Cảnh Tắc ôm mẹ Ngôn một chút: “Mẹ, mẹ quá tuyệt vời!”
Hai ngàn vạn không đủ trả hết, nhưng đủ thanh toán đợt đầu, cho vay có thể về sau chậm rãi trả……
Nhà này mua cũng không biết có thể viết tên hai người không kết hôn hay không, hắn muốn viết cả tên mình và Lục Kính Tu đều viết lên đó.
Ngôn Cảnh Tắc bắt đầu ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp về sau.
Còn Ngôn đại ca…… Biết được em trai mình thế nhưng coi trọng Lục Kính Tu, Ngôn đại ca bội phục mà muốn quỳ lạy sát đất: “Ngôn Cảnh Tắc mày lợi hại lắm, cả Lục Kính Tu cũng dám nhớ thương.”
“Em có cái gì không dám?” Ngôn Cảnh Tắc không sợ gì cả.
Ngôn đại ca: “……” Cũng đúng rồi, nghé con mới sinh không sợ cọp, em trai anh có có một sợi dây thần kinh thôi, chắc chắn cái gì cũng không sợ.
Nghĩ nghĩ, Ngôn đại ca nói: “Nếu mày có thể theo đuổi được Lục Kính Tu liền lợi hại, đến lúc đó anh kêu mày là ‘ca’!” Anh và Lục Kính Tu không sai biệt tuổi lắm, nhưng ba năm trước đây anh mới từ nước ngoài du học trở về, hiện tại còn ở các bộ ngành của công ty nhà mình lượn qua lượn lại, quả thực không cùng một cấp bậc với Lục Kính Tu.
Ngôn Cảnh Tắc đồng tình mà liếc mắt nhìn ca ca mình một cái.
Hắn đã theo đuổi được Lục Kính Tu rồi, ca ca hắn…… Phải gọi hắn là ‘ca’ rồi kìa!
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc ở nhà ăn cơm, Lục Kính Tu đang cùng ăn cơm với bạn y.
Lúc trước ở nước ngoài, y không thích phản ứng người khác, nhưng có vài người chủ động cùng y giao hảo, cũng làm y có được vài người bạn.
Mấy năm nay trạng thái y không tốt, cùng bạn bè liên hệ cũng ít, nhưng vẫn là có liên hệ.
Hôm nay y gặp người này, chính là một trong những người bạn của y, người duy nhất cùng một thành phố với y, họ Tôn, tên Tôn Thời Văn.
“Cậu hôm nay sao lại chủ động hẹn tôi thế?” Tôn Thời Văn tò mò mà nhìn Lục Kính Tu: “Trước đó vài ngày, tôi hẹn cậu cậu cũng không ra.”
“Có việc tìm cậu.” Lục Kính Tu nói.
“Có chuyện gì?” Tôn Thời Văn hỏi, lại có chút ngạc nhiên mà nhìn nhìn Lục Kính Tu: “Cậu khí sắc không tồi, gần đây sống khá tốt sao?”
“Cũng sống không tồi.” Lục Kính Tu nói: “Văn bát cổ, tôi muốn cho cậu giúp tôi, tìm chút phiền toái cho Lục Duệ Quần.”
Lục Kính Tu mấy năm nay không phản ứng gì Lục Duệ Quần, nhưng đối với chuyện Lục Duệ Quần, hoặc nhiều hoặc ít có chút hiểu biết.
6 năm trước Lục lão gia tử phân gia, Lục Duệ Quần trên tay ngoại trừ cổ phần Lục thị ra, còn phân tới bất động sản tiền mặt châu báu mà Lục Kính Tu không có.
Lục Duệ Quần chỉ có mười sáu tuổi, lại lập tức được đến một tuyệt bút tiền như vậy, này với gã mà nói, kỳ thật không thấy được là chuyện tốt gì.
Lục lão gia tử qua đời không bao lâu, Lục Kính Tu liền bởi vì mẹ mình không những không thông cảm y quản lý công ty vất vả, còn bắt y phụ đạo công khóa cho Lục Duệ Quần, cùng với những chuyện thượng vàng hạ cám khác, trực tiếp náo loạn với mẹ mình, đuổi cả mẹ mình và Lục Duệ Quần cùng nhau ra ngoài.
Cũng chính là từ khi đó bắt đầu, đại khái là vì chứng minh bản thân mình? Lục Duệ Quần bắt đầu làm đầu tư, mua quỹ mua cổ phiếu linh tinh.
Lục Duệ Quần nếu có thể ổn được, mua chút cổ phiếu quỹ trường kỳ chất lượng tốt kiềm giữ, cũng không quá lỗ lã, cố tình Lục Duệ Quần luôn muốn trong thời gian ngắn kiếm đồng tiền lớn…… Mấy năm nay gã mệt không ít tiền.
Lục Kính Tu biết Lục Duệ Quần gần đây không hề an phận, y cảm thấy chuyện này cũng có quan hệ với việc Lục Duệ Quần đem tiền trên tay tiêu đến không sai biệt lắm.
Mà theo y biết, Lục Duệ Quần vội vã gỡ vốn, còn dùng bất động sản trên tay thế chấp một số tiền, đầu tư vào một ngôi cao không đáng tin cậy.
Tóm lại, muốn tìm phiền toái cho Lục Duệ Quần quá đơn giản.
“Trước đó cậu không phải còn muốn bồi dưỡng cho tốt đứa cháu ngoại trai này sao? Sao đột nhiên muốn tìm tìm toái cho cậu ta?” Tôn Thời Văn tò mò mà nhìn Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu phía trước muốn bồi dưỡng Lục Duệ Quần là cảm thấy bản thân mình dù sao sống cũng không lâu nữa, không có gì đáng để ý.
Còn bây giờ y muốn tìm phiền toái cho Lục Duệ Quần là hy vọng chuyện trên tay Lục Duệ Quần nhiều một chút, không rảnh quay đầu lại theo đuổi Ngôn Cảnh Tắc.
Lục Kính Tu nhìn Tôn Thời Văn, nghĩ nghĩ, rốt cuộc nói: “Tôi tìm một đối tượng.”
“Cậu có đối tượng?” Tôn Thời Văn khiếp sợ hỏi, cũng lý giải Lục Kính Tu —— đã có đối tượng, cháu ngoại trai khẳng định cũng không quý như vậy, người mà, chung quy nên vì ngôi nhà nhỏ của mình mà tính toán.
Nghĩ như vậy, Tôn Thời Văn lại quan sát Lục Kính Tu một chút.
Sắc mặt Lục Kính Tu và bình thường không khác gì nhau, vẫn là có điểm âm trầm, nhưng ánh mắt y thực ôn nhu.
“Chúc mừng!” Tôn Thời Văn nói, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó: “Từ từ, cậu nói chính là đối tượng mà không phải là bạn gái…… cậu thích đàn ông sao?”
Lục Kính Tu gật gật đầu.
“Anh ta là người thế nào?”
“Khoảng đầu hai mươi, vô cùng săn sóc, cười rộ lên rất đẹp, rất biết nói lời âu yếm.” Lục Kính Tu nói.
“Người tuổi như vậy xác thật làm cho người ta thích nhất.” Tôn Thời Văn nhịn không được lại đi nhìn Lục Kính Tu.
Anh còn tưởng rằng Lục Kính Tu sẽ cô độc sống quãng đời còn lại, không nghĩ tới thế nhưng cũng sẽ tìm niềm vui cho mình……
Đối tượng của Lục Kính Tu hẳn là một chàng trai kiểu chim nhỏ nép vào người nhỉ?
Lục Kính Tu cùng Tôn Thời Văn ăn một bữa cơm, thuận tiện còn điều một bút tiền vốn lưu động vào tài khoản mình.
Chờ trở lại công ty, y tìm ra tài khoản của Ngôn Cảnh Tắc, liền trực tiếp chuyển cho Ngôn Cảnh Tắc năm ngàn vạn.
Cuối cùng cũng đưa tiền cho Ngôn Cảnh Tắc… Tâm tình Lục Kính Tu vô cùng sung sướng.
Ngôn Cảnh Tắc lúc này vừa mới trở lại Lục thị.
Trên tay mẹ hắn có vốn lưu động, thấu thấu liền cho hắn hai ngàn vạn, hắn đậu xe ở gara ngầm Lục thị, nhìn tài khoản tiền đang thấy mỹ mãn, không nghĩ lại tới thêm năm ngàn vạn nữa.
Đây là tiền từ đâu ra vậy?
Ngôn Cảnh Tắc lập tức vào ngân hàng online tra xét, lúc này mới phát hiện người chuyển khoản cho hắn chính là Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu đây cũng quá có tiền!
Hắn có loại cảm giác chính mình bị bao dưỡng…… còn rất không tồi.
Ngôn Cảnh Tắc ngồi thang máy trực tiếp tới đỉnh tầng Lục thị, lại vào văn phòng Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu ngồi trước bàn làm việc, đang xem bưu kiện, liền thấy Ngôn Cảnh Tắc chạy vào, ngồi phía trước mình: “Kính Tu, sao anh lại cho em nhiều tiền như vậy?”
“Không phải em muốn mua nhà sao?” Lục Kính Tu nhàn nhạt mà liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái.
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, đôi tay chống trên bàn làm việc, liền hôn Lục Kính Tu một ngụm: “Chúng ta buổi chiều liền đi mua nhà nha? Mua nhà của chúng ta.”
Lục Kính Tu thích hai chữ “chúng ta” này, tay trái y run lên, trấn định nói: “Được.”
Mấy năm trước đó, y chưa bao giờ nghĩ tới phải biểu lộ cảm tình của mình với Ngôn Cảnh Tắc, chẳng sợ mấy ngày trước y cũng không nghĩ mình sẽ nói cảm tình mình trắng ra như vậy.
Kết quả… Bất quá một buổi tối, y thế nhưng liền nói ra.
Y có loại cảm giác đem sự uy hiếp của mình giao vào tay người khác.
Nhưng nếu nếu là Ngôn Cảnh Tắc, hẳn là không có vấn đề đúng không?
Không biết vì cái gì, ánh mắt đầu tiên y nhìn đến Ngôn Cảnh Tắc, liền thích người này.
“Kính Tu, em thật sự yêu anh lắm.” Ngôn Cảnh Tắc ôm lấy Lục Kính Tu, đôi mắt lại có điểm ê ẩm.
Hắn thế nhưng còn cảm thấy quá nhanh… Hắn rõ ràng hẳn là càng nhanh hơn một chút!
Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc buông Lục Kính Tu ra, lại nâng mặt Lục Kính Tu lên hôn mấy cái.
Lục Kính Tu ngay từ đầu không trốn, nhưng thấy Ngôn Cảnh Tắc thơm suốt không ngừng, rốt cuộc nhịn không được, đẩy hắn ra một phen: “Tránh ra!”
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, lại hôn Lục Kính Tu một ngụm, lúc này mới nhảy ra, sau đó từ tủ quần áo cầm một bộ tây trang màu xanh lam cho Lục Kính Tu: “Cục cưng, chú Lục, hôm nay anh mặc bộ này đi, đặc biệt hợp với làn da của anh.”
Lục Kính Tu làn da trắng, mặc tây trang xanh lam đặc biệt đẹp.
Lục Kính Tu hừ lạnh một tiếng, chậm rãi mặc quần áo.
Dĩ vãng lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đều sẽ rời đi, nhưng hôm nay hắn không đi, mà là lưu lại bên cạnh Lục Kính Tu, giúp đỡ Lục Kính Tu mặc quần áo, hoặc là nói cho Lục Kính Tu thêm phiền.
Lục Kính Tu rốt cuộc chịu không nổi, một cái tát chụp trên tay Ngôn Cảnh Tắc: “Em đi ra ngoài!”
Ngôn Cảnh Tắc bắt lấy tay Lục Kính Tu hôn một cái, lúc này mới “Ha ha” cười đi ra ngoài.
Nhưng sau khi ra ngoài, tươi cười trên mặt hắn liền duy trì không được.
Buổi sáng lúc hắn thổ lộ, bất quá thuận tiện làm nũng, Lục Kính Tu liền thổ lộ theo.
Lục Kính Tu yêu hắn như vậy sao?
Càng ý thức được chuyện này, trong lòng hắn càng không dễ chịu……
Ngôn Cảnh Tắc hít sâu một hơi, trở lại phòng mình mặc quần áo.
Hắn không thích mặc tây trang, cảm thấy trói buộc, liền chọn một kiện quần áo hưu nhàn màu xanh lam, sau đó xuống lầu, như cũ bắt đầu kéo bức màn mở cửa sổ.
Hắn làm như vậy là muốn cho cái nhà này thoạt nhìn sáng sủa một chút, thuận mắt một chút, nhưng cho dù kéo bức màn ra, hắn vẫn nhìn nơi này không vừa mắt.
Nhà này kỳ thật một chút cũng không tốt.
Biệt thự này cũng đã nhiều năm, trang hoàng và bài trí cũng cũ xưa, chung quy có vẻ mộ khí trầm trầm.
Phòng ở còn quá lớn, cũng có vẻ đặc biệt trống trải, không có nhân khí.
Ngoài ra, nhà này chỉ có cầu thang, hắn mỗi lần nhìn Lục Kính Tu khập khiễng lên xuống lầu, đều cảm thấy khó chịu.
Kỳ thật, hắn và Lục Kính Tu tốt nhất là ở gần công ty bọn họ mua một ngôi nhà lớn có thang máy, sau khi trang hoàng lại vào ở.
Đến lúc đó, hắn và Lục Kính Tu còn có thể cùng nhau ở phòng ngủ chính!
Hiện tại nói… Hiện tại Lục Kính Tu không muốn ở phòng ngủ chính, phòng cho khách lại quá nhỏ, hắn cũng không có biện pháp đem quần áo giày tất cả của mình đều dọn vào.
Hôm nay bữa sáng vẫn là cháo dưỡng dạ dày, còn có một ít sủi cảo chưng.
Lục Kính Tu uống một chén cháo, ăn hai cái sủi cảo liền no rồi, Ngôn Cảnh Tắc liền kéo qua sủi cảo y ăn không hết kia ăn, lại nói với Lục Kính Tu: “Kính Tu, chúng ta chuyển nhà đi.”
Lục Kính Tu nguyên bản nửa híp mắt, thanh thản mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, đột nhiên nghe được lời này, sửng sốt cả người: “Chuyển nhà?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đúng vậy, chúng ta đi mua một ngôi nhà thuộc về chúng ta, chỉ hai người chúng ta ở.”
Cả người Lục Kính Tu cứng lại.
Y cũng không biết mình vì sao muốn ở tại biệt thự này.
Y sinh ra ở chỗ này, nhưng kỳ thật đối với biệt thự này không có cảm tình.
Chỉ là…… y không ở nơi này, lại có thể ở nơi nào?
Y căn bản không có chỗ để đi.
Y vẫn luôn không có nhà.
Hiện tại Ngôn Cảnh Tắc muốn mua một ngôi nhà, hai người bọn họ ở…… Chuyển nhà sao? Nhà?
“Chúng ta có thể mua cái nhà gần công ty, chọn một cái nhà độc lập đi! Anh thích trang trí phong cách gì? Em thích sáng sủa một chút.” Ngôn Cảnh Tắc một bên ăn sủi cảo một bên hỏi.
Lục Kính Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Anh cái gì cũng có thể.”
Y đối với phong cách trang hoàng gì đó, một chút yêu cầu cũng không có. Trước kia ở nơi này không thích kéo màn ra, chỉ là vì không muốn người khác chú ý đến mình, y luôn muốn ở trong bóng tối, một người một mình đợi.
Nhưng hiện tại, nếu y và Ngôn Cảnh Tắc phải có một cái nhà……
Hắn cảm thấy kia hẳn là sáng ngời, ấm áp, có thể có các loại sắc điệu đẹp đẽ.
Ngôn Cảnh Tắc thích sáng một chút, như vậy liền phải có ban công lớn, muốn cửa sổ sát đất.
Đem người mình thích nuôi trong một căn nhà như vậy, cảm giác nhất định đặc biệt tuyệt.
Lục Kính Tu càng nghĩ càng kích động, thậm chí có loại xúc động lập tức lấy điện thoại ra, tra xem phụ cận công ty có nhà nào thích hợp hay không.
“Chúng ta mua nhà trước, sau đó tìm thiết kế sư xác định phong cách, trang hoàng một ngôi nhà chúng ta đều thích.” Ngôn Cảnh Tắc miêu tả về tương lai tốt đẹp của hai người.
Lục Kính Tu an tĩnh mà nghe, muốn hỏi Ngôn Cảnh Tắc tài khoản ngân hàng có nhiều ít, y đưa tiền cho Ngôn Cảnh Tắc, để Ngôn Cảnh Tắc đi mua nhà.
Nhưng nghĩ nghĩ, y lại không hỏi.
Y trực tiếp hỏi như vậy, Ngôn Cảnh Tắc không nhất định nguyện ý nói…… Phía trước hắn cùng Ngôn Cảnh Tắc ký kết hợp đồng làm việc có để lại tài khoản của Ngôn Cảnh Tắc, y trực tiếp chuyển khoản cho Ngôn Cảnh Tắc là được.
Chỉ là…… Tài sản trên tay y tuy rằng rất nhiều, nhưng vốn lưu động cũng chỉ một ngàn vạn tả hữu, tài chính còn lại đều trên các loại đầu tư.
Thành phố này của bọn họ giá nhà rất đắt, y trước đó nghe người ta nói, có vài biệt thự cao cấp giá đều trên trăm triệu… Tuy gần công ty bọn họ không có biệt thự cao cấp trên trăm triệu, nhưng giá nhà cũng không tiện nghi, y chung quy nên chuẩn bị mấy ngàn vạn.
Lục Kính Tu cân nhắc lên chuyện nhà ở.
Ngôn Cảnh Tắc cũng giống vậy, sau khi hỏi qua Lục Kính Tu, hắn liền xác định Lục Kính Tu đối với biệt thự Lục gia không có chấp niệm, nếu như vậy, khẳng định là nhanh chóng đổi nhà tương đối tốt hơn.
Chẳng sợ Lục Kính Tu biết bơi, hắn cũng có khoảng cách với bể bơi phía sau Lục gia.
Với lại, nhà này tuy trên danh nghĩa Lục Kính Tu, nhưng Lục Duệ Quần cũng sẽ trở về ở, thật là ngẫm rõ lại, khiến người cảm thấy không thoải mái.
Trên xe đến công ty, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn cầm điện thoại xem nhà.
“Kính Tu, nhà bên cạnh công ty chúng ta có cái tiểu khu này tốt lắm, là biệt thự cao cấp mới xây dựng.” Ngôn Cảnh Tắc rất nhanh liền chọn một khu nhà không tồi.
Chỗ công ty Lục thị còn có rất nhiều công ty khác, tổng bộ Ngôn gia cũng ở một khối kia, nguyên nhân chính là vì như vậy, quanh thân có vài khu biệt thự cao cấp.
Hắn nhìn trúng khu này chính là công ty địa ốc nổi tiếng nào đó mới kha phá khu biệt thự mới.
Một thang một hộ, thang máy trực tiếp nhập hộ, phòng ở cũng lớn, trong tiểu khu còn bao hàm rất nhiều hội sở…… Có không ít người hắn nhận thức đều mua nhà ở nơi đó, ca ca hắn cũng tính toán ở bên kia mua một căn.
Bởi vì ca ca hắn, hắn còn quen biết một giám đốc bên kia, thêm vào bạn tốt.
Càng tuyệt hơn chính là, nhà này có nội thất hoàn thiện, trang hoàng còn rất không tồi, đương nhiên, hắn vẫn là muốn thỉnh thiết kế sư cải tạo lại một chút.
Người bạn giám đốc kia của Ngôn Cảnh Tắc tìm tư liệu, cuối cùng nhìn trúng một căn biệt thự hơn 300 mét vuông.
Căn hộ này thật sự khá tốt, nó phân làm hai tầng, tầng trệt hơn 200 mét vuông, là khu sinh hoạt chủ yếu, phía trên chia làm hai bộ phận. Trong đó một bộ phận là gác mái 70-80 mét vuông, một bộ phận còn lại khác là sân phơi siêu cấp lớn, cái sân phơi được bọc lại làm phòng sưởi nắng, trong phòng sưởi còn có cái bể bơi.
Nếu Lục Kính Tu bơi lội, như vậy mua cái nhà có bể bơi cũng khá tốt, có thể để y rèn luyện.
Đến lúc đó hắn và Lục Kính Tu, có thể một bên phơi nắng một bên bơi lội, hoặc là một bên ngắm ngôi sao một bên bơi lội.
Phối hợp ẩm thực và vận động, hắn nhất định có thể điều dưỡng tốt thân thể của Lục Kính Tu.
Ngôn Cảnh Tắc càng nghĩ càng vui vẻ.
Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện sự tình không đơn giản như vậy.
Nhà này phải năm ngàn vạn, hắn lấy không ra.
Tài sản nguyên chủ đương nhiên là vượt qua năm ngàn vạn, nhưng trừ bỏ cổ phần linh tinh, tiền mặt trên tay có thể vận dụng không vượt qua một ngàn vạn, không khéo, phía trước mua xe cho Lục Kính Tu đã tiêu không sai biệt lắm.
Hắn có nên về nhà mượn chút tiền không?
Hay là đổi một căn giá cả tiện nghi hơn?
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy căn hộ này là tốt nhất.
Nhà này còn có thang máy trong nhà, lên lầu bơi lội cũng không cần đi thang lầu, quả thực quá tiện lợi, đặc biệt thích hợp cho Lục Kính Tu.
Càng quan trọng là…… Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nghĩ đến, hắn tuy rằng vẫn luôn liên hệ với người trong nhà, nhưng còn chưa có gặp qua người nhà nguyên chủ.
Sau khi hắn xuyên tới chỉ về nhà một lần, mang theo chút quần áo liền đi rồi, lúc sau cũng không trở về… Tuy là nói bởi vì người nhà hắn rất bận, hắn trở về cũng không nhất định có thể nhìn thấy người, nhưng cứ không quay về như vậy cũng không tốt.
Ngôn Cảnh Tắc liên hệ người trong nhà, hỏi bọn họ mấy ngày nay có ở nhà không.
Cha hắn căn bản không ở thành phố này, mẹ hắn và ca ca thật ra lại ở, nghe hắn hỏi như vậy, mẹ Ngôn nói: “Con rốt cuộc nhớ rõ phải về nhà rồi hả? Mẹ kêu bảo mẫu làm mấy món con thích, tối con trở về ăn cơm đi.”
“Đừng!” Ngôn Cảnh Tắc vội vàng cự tuyệt: “Mẹ, giữa trưa con trở về!”
Hắn giữa trưa trở về một chuyến còn được, buổi tối vẫn là từ bỏ.
Buổi tối hắn muốn cùng Lục Kính Tu hưởng thụ thế giới hai người!
Mẹ Ngôn: “……”
Mẹ Ngôn cuối cùng vẫn đồng ý: “Mẹ đây giữa trưa kêu bảo mẫu làm mấy món, con với anh con giữa trưa về ăn cơm.”
“Được ạ!” Ngôn Cảnh Tắc đáp ứng rồi.
Ngôn đại ca cũng đồng ý —— Ngôn gia cách công ty không xa, hắn về nhà ăn bữa cơm không ngại gì.
Nói định rồi, mẹ Ngôn lại hỏi: “Đúng rồi Cảnh Tắc, nghe nói cha Ngôn có người yêu thích rồi hả? Là ai?”
“Mẹ, ta chờ lát nói mẹ nghe.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Nghe Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, mẹ Ngôn cũng liền không truy vấn.
Sau khi biết được con trai mình có người thích, bà riêng hỏi thăm một chút hướng đi mấy ngày nay của Ngôn Cảnh Tắc, phát hiện hắn ngoại trừ đến Lục thị làm ra cũng không ra cửa, liền yên lòng.
Nếu Ngôn Cảnh Tắc không chạy ra ngoài, thích hẳn là chính là người Lục thị.
Có thể tiến vào tổng công ty Lục thị, một đám đều là nhân tài, thích người như vậy cũng khá tốt.
Còn người ta gia thế so ra kém Ngôn gia bọn họ… Bà kỳ thật cũng không để ý cái này.
Đương nhiên, chờ lát con trai trở lại, bà vẫn muốn hỏi một chút tình huống người nọ mới được.
Ngôn Cảnh Tắc thương lượng xong với người trong nhà liền cùng Lục Kính Tu nói chuyện này: “Kính Tu, giữa trưa nay em phải về nhà một chuyến, buổi chiều lại qua đây.”
“Được” Lục Kính Tu đáp ứng, cũng trùng hợp, giữa trưa này hắn tính toán đi gặp một người bạn của mình.
Giữa trưa, còn chưa đến giờ tan tầm, Ngôn Cảnh Tắc liền tới đối diện Lục Kính Tu, ghé vào trên bàn làm việc của Lục Kính Tu: “Kính Tu, em muốn về sớm.”
“Ừ.” Lục Kính Tu lên tiếng.
Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà ngửa đầu nhìn Lục Kính Tu: “Anh có phải hẳn nên cho em một nụ hôn tạm biệt không?”
Lục Kính Tu nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc trong chốc lát, cúi đầu hôn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm, lúc này mới nói: “Em cần phải đi.”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Như vầy không thể được! Anh hôn em một cái, em kiểu gì cũng phải hôn lại anh hai cái.”
Lục Kính Tu: “……”
Ngôn Cảnh Tắc hôn Lục Kính Tu hai cái rồi mới đi về nhà.
Ngôn gia ở cũng là biệt thự.
Biệt thự Lục gia phong cách trang hoàng vẫn là hai mươi năm trước, phong cách của Ngôn gia thì rất hiện đại, thời điểm Ngôn Cảnh Tắc tới, mẹ Ngôn hơn năm mươi tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn ung dung hoa quý, đang trêu chọc cún.
Nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, mẹ Ngôn nói: “Nhìn con tâm tình không tồi, một chút cũng không thấy thương tâm… Thật di tình biệt luyến à?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, trước kia còn thích Lục Duệ Quần là tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, căn bản không phải chân ái. Con hiện tại mới xem như thật sự yêu một người.”
Mẹ Ngôn nghe con trai nói như vậy, giật mình mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, nhíu nhíu mày mới hỏi: “Con thích ai?”
Ngôn Cảnh Tắc ho nhẹ một tiếng: “Lục Kính Tu.”
Mẹ Ngôn ngay từ đầu không kịp phản ứng lại đây, ý thức được Ngôn Cảnh Tắc nói gì đó rồi, bà đột nhiên đứng dậy: “Con nói cái gì?”
Cún con bên chân mẹ Ngôn bị mẹ Ngôn dọa nhảy dựng, “gâu” một tiếng.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chính là Lục Kính Tu, cậu của Lục Duệ Quần.”
Ngôn mẫu nhíu mày nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Cậu ta làm cái gì con rồi?” con trai ngốc này của bà chỉ có một sợi dây thần kinh thôi, không phải bị lừa rồi chứ? Lục Kính Tu… chuyện khác không nói, tuổi tác Lục Kính Tu có phải quá lớn một chút không?
Hơn nữa bà có tiếp xúc qua với Lục Kính Tu, người này lòng dạ rất sâu, con bà gặp phải Lục Kính Tu, cũng chỉ có thể bị ăn sạch sẽ thôi!
“Anh ấy có thể làm gì con chứ?” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Mẹ Ngôn từ trên xuống dưới nhìn con mình.
Con trai bà mặt mày hồng hào, nhìn không giống như là ăn mệt bị ủy khuất: “Các con rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Lục Kính Tu người nọ không phải không gần nam sắc cũng không gần nữ sắc sao? Như thế nào sẽ cùng con trai bà giảo hợp ở bên nhau?
“Có gì đâu mẹ, con đang theo đuổi người ta thôi.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Mẹ, chuyện này mẹ đừng nói ra ngoài nhé, nếu Lục Kính Tu nghe tin tức mà cách xa con, con đuổi không kịp thì làm sao bây giờ?”
Chuyện hắn và Lục Kính Tu ở bên nhau vẫn là đừng để cha mẹ hắn biết tương đối tốt hơn, như vậy ấn tượng của cha mẹ hắn với Lục Kính Tu cũng có thể tốt hơn một chút.
Mẹ Ngôn: “……” ban nãy thấy bộ dáng con trai hưng phấn lắm, bà còn tưởng con trai đã theo đuổi được người rồi, hóa ra cũng không có.
Nhưng này cũng bình thường, Lục Kính Tu người nọ vừa thấy liền không dễ ở chung, nào có dễ truy như vậy?
Không chừng con trai bà cả đời cũng đuổi không kịp.
Tưởng tượng như vậy, mẹ Ngôn hoàn toàn yên tâm: “Cho nên con theo đuổi người ta, nên mắt trông mong mà đưa siêu xe cho người ta?”
Ngôn Cảnh Tắc hì hì cười: “Đúng vậy, muốn đuổi theo người chung quy phải có chút thành ý mà, nhưng con đưa xe lý do là bồi tội cho anh ấy, tặng xong rồi thái độ anh ấy đối với con khá hơn nhiều.”
Mẹ Ngôn nhìn con trai ngây ngốc, một trận cạn lời.
Loại người này ngốc tiền nhiều tùy tiện đưa cho người ta mấy trăm vạn, nếu bà là Lục Kính Tu, thái độ cũng sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng chuyện này, phía trước bà không biết nguyên nhân cũng chưa giận, hiện tại liền càng không giận.
Lục Kính Tu là người khác tặng đồ cho y y cũng không nhận, hiện tại nhận xe của thằng con ngốc của bà, về sau có chuyện gì, nói không chừng sẽ nguyện ý giúp con bà một phen.
Ngôn Cảnh Tắc về nhà không lâu, Ngôn đại ca cũng đã trở lại.
Ngôn đại ca năm nay 30 tuổi, so với Ngôn Cảnh Tắc lớn hơn tám tuổi, còn chưa có kết hôn, nhưng đã có đối tượng kết giao ổn định.
Anh vừa tới, Ngôn Cảnh Tắc liền hỏi chuyện Lục Duệ Quần.
“Lục Duệ Quần xác thật cùng Ôn Hà Nghiên kia ở chung, bất quá bọn họ ở bên ngoài rất cẩn thận, chỗ ở tính bảo mật cũng cao, muốn chụp được chứng cứ không dễ dàng.” Ngôn đại ca nói.
Lục Duệ Quần ở chi nhánh công ty Lục thị bên kia là nói Ôn Hà Nghiên không có chỗ ở, mới để Ôn Hà Nghiên ở cùng mình…… Bất quá hắn cảm thấy, hai người này chính là đã ở chung.
“Chụp cái chứng cứ thôi mà sao chậm vậy…” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Ngôn đại ca cạn lời mà liếc nhìn em trai mình một cái: “Nửa tháng trước mày mới bảo anh tra chuyện này… Mày tưởng nhanh cỡ nào?”
Ngôn Cảnh Tắc bất đắc dĩ mà sờ sờ cái mũi của mình.
Thức ăn Ngôn gia ăn vô cùng ngon, lúc ăn cơm, Ngôn Cảnh Tắc đề ra chuyện mua nhà, hắn nguyện ý dùng một ít tài sản trên tay đổi tiền với người Ngôn gia.
Mẹ Ngôn nghĩ nghĩ nói: “Không cần phải như vậy. Trước đó anh con muốn mua nhà chúng ta cho hai ngàn vạn, đến phiên con cũng không ít hơn. Lát nữa mẹ đem tiền cho con, con đừng tiêu lung tung.”
Ngôn Cảnh Tắc ôm mẹ Ngôn một chút: “Mẹ, mẹ quá tuyệt vời!”
Hai ngàn vạn không đủ trả hết, nhưng đủ thanh toán đợt đầu, cho vay có thể về sau chậm rãi trả……
Nhà này mua cũng không biết có thể viết tên hai người không kết hôn hay không, hắn muốn viết cả tên mình và Lục Kính Tu đều viết lên đó.
Ngôn Cảnh Tắc bắt đầu ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp về sau.
Còn Ngôn đại ca…… Biết được em trai mình thế nhưng coi trọng Lục Kính Tu, Ngôn đại ca bội phục mà muốn quỳ lạy sát đất: “Ngôn Cảnh Tắc mày lợi hại lắm, cả Lục Kính Tu cũng dám nhớ thương.”
“Em có cái gì không dám?” Ngôn Cảnh Tắc không sợ gì cả.
Ngôn đại ca: “……” Cũng đúng rồi, nghé con mới sinh không sợ cọp, em trai anh có có một sợi dây thần kinh thôi, chắc chắn cái gì cũng không sợ.
Nghĩ nghĩ, Ngôn đại ca nói: “Nếu mày có thể theo đuổi được Lục Kính Tu liền lợi hại, đến lúc đó anh kêu mày là ‘ca’!” Anh và Lục Kính Tu không sai biệt tuổi lắm, nhưng ba năm trước đây anh mới từ nước ngoài du học trở về, hiện tại còn ở các bộ ngành của công ty nhà mình lượn qua lượn lại, quả thực không cùng một cấp bậc với Lục Kính Tu.
Ngôn Cảnh Tắc đồng tình mà liếc mắt nhìn ca ca mình một cái.
Hắn đã theo đuổi được Lục Kính Tu rồi, ca ca hắn…… Phải gọi hắn là ‘ca’ rồi kìa!
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc ở nhà ăn cơm, Lục Kính Tu đang cùng ăn cơm với bạn y.
Lúc trước ở nước ngoài, y không thích phản ứng người khác, nhưng có vài người chủ động cùng y giao hảo, cũng làm y có được vài người bạn.
Mấy năm nay trạng thái y không tốt, cùng bạn bè liên hệ cũng ít, nhưng vẫn là có liên hệ.
Hôm nay y gặp người này, chính là một trong những người bạn của y, người duy nhất cùng một thành phố với y, họ Tôn, tên Tôn Thời Văn.
“Cậu hôm nay sao lại chủ động hẹn tôi thế?” Tôn Thời Văn tò mò mà nhìn Lục Kính Tu: “Trước đó vài ngày, tôi hẹn cậu cậu cũng không ra.”
“Có việc tìm cậu.” Lục Kính Tu nói.
“Có chuyện gì?” Tôn Thời Văn hỏi, lại có chút ngạc nhiên mà nhìn nhìn Lục Kính Tu: “Cậu khí sắc không tồi, gần đây sống khá tốt sao?”
“Cũng sống không tồi.” Lục Kính Tu nói: “Văn bát cổ, tôi muốn cho cậu giúp tôi, tìm chút phiền toái cho Lục Duệ Quần.”
Lục Kính Tu mấy năm nay không phản ứng gì Lục Duệ Quần, nhưng đối với chuyện Lục Duệ Quần, hoặc nhiều hoặc ít có chút hiểu biết.
6 năm trước Lục lão gia tử phân gia, Lục Duệ Quần trên tay ngoại trừ cổ phần Lục thị ra, còn phân tới bất động sản tiền mặt châu báu mà Lục Kính Tu không có.
Lục Duệ Quần chỉ có mười sáu tuổi, lại lập tức được đến một tuyệt bút tiền như vậy, này với gã mà nói, kỳ thật không thấy được là chuyện tốt gì.
Lục lão gia tử qua đời không bao lâu, Lục Kính Tu liền bởi vì mẹ mình không những không thông cảm y quản lý công ty vất vả, còn bắt y phụ đạo công khóa cho Lục Duệ Quần, cùng với những chuyện thượng vàng hạ cám khác, trực tiếp náo loạn với mẹ mình, đuổi cả mẹ mình và Lục Duệ Quần cùng nhau ra ngoài.
Cũng chính là từ khi đó bắt đầu, đại khái là vì chứng minh bản thân mình? Lục Duệ Quần bắt đầu làm đầu tư, mua quỹ mua cổ phiếu linh tinh.
Lục Duệ Quần nếu có thể ổn được, mua chút cổ phiếu quỹ trường kỳ chất lượng tốt kiềm giữ, cũng không quá lỗ lã, cố tình Lục Duệ Quần luôn muốn trong thời gian ngắn kiếm đồng tiền lớn…… Mấy năm nay gã mệt không ít tiền.
Lục Kính Tu biết Lục Duệ Quần gần đây không hề an phận, y cảm thấy chuyện này cũng có quan hệ với việc Lục Duệ Quần đem tiền trên tay tiêu đến không sai biệt lắm.
Mà theo y biết, Lục Duệ Quần vội vã gỡ vốn, còn dùng bất động sản trên tay thế chấp một số tiền, đầu tư vào một ngôi cao không đáng tin cậy.
Tóm lại, muốn tìm phiền toái cho Lục Duệ Quần quá đơn giản.
“Trước đó cậu không phải còn muốn bồi dưỡng cho tốt đứa cháu ngoại trai này sao? Sao đột nhiên muốn tìm tìm toái cho cậu ta?” Tôn Thời Văn tò mò mà nhìn Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu phía trước muốn bồi dưỡng Lục Duệ Quần là cảm thấy bản thân mình dù sao sống cũng không lâu nữa, không có gì đáng để ý.
Còn bây giờ y muốn tìm phiền toái cho Lục Duệ Quần là hy vọng chuyện trên tay Lục Duệ Quần nhiều một chút, không rảnh quay đầu lại theo đuổi Ngôn Cảnh Tắc.
Lục Kính Tu nhìn Tôn Thời Văn, nghĩ nghĩ, rốt cuộc nói: “Tôi tìm một đối tượng.”
“Cậu có đối tượng?” Tôn Thời Văn khiếp sợ hỏi, cũng lý giải Lục Kính Tu —— đã có đối tượng, cháu ngoại trai khẳng định cũng không quý như vậy, người mà, chung quy nên vì ngôi nhà nhỏ của mình mà tính toán.
Nghĩ như vậy, Tôn Thời Văn lại quan sát Lục Kính Tu một chút.
Sắc mặt Lục Kính Tu và bình thường không khác gì nhau, vẫn là có điểm âm trầm, nhưng ánh mắt y thực ôn nhu.
“Chúc mừng!” Tôn Thời Văn nói, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó: “Từ từ, cậu nói chính là đối tượng mà không phải là bạn gái…… cậu thích đàn ông sao?”
Lục Kính Tu gật gật đầu.
“Anh ta là người thế nào?”
“Khoảng đầu hai mươi, vô cùng săn sóc, cười rộ lên rất đẹp, rất biết nói lời âu yếm.” Lục Kính Tu nói.
“Người tuổi như vậy xác thật làm cho người ta thích nhất.” Tôn Thời Văn nhịn không được lại đi nhìn Lục Kính Tu.
Anh còn tưởng rằng Lục Kính Tu sẽ cô độc sống quãng đời còn lại, không nghĩ tới thế nhưng cũng sẽ tìm niềm vui cho mình……
Đối tượng của Lục Kính Tu hẳn là một chàng trai kiểu chim nhỏ nép vào người nhỉ?
Lục Kính Tu cùng Tôn Thời Văn ăn một bữa cơm, thuận tiện còn điều một bút tiền vốn lưu động vào tài khoản mình.
Chờ trở lại công ty, y tìm ra tài khoản của Ngôn Cảnh Tắc, liền trực tiếp chuyển cho Ngôn Cảnh Tắc năm ngàn vạn.
Cuối cùng cũng đưa tiền cho Ngôn Cảnh Tắc… Tâm tình Lục Kính Tu vô cùng sung sướng.
Ngôn Cảnh Tắc lúc này vừa mới trở lại Lục thị.
Trên tay mẹ hắn có vốn lưu động, thấu thấu liền cho hắn hai ngàn vạn, hắn đậu xe ở gara ngầm Lục thị, nhìn tài khoản tiền đang thấy mỹ mãn, không nghĩ lại tới thêm năm ngàn vạn nữa.
Đây là tiền từ đâu ra vậy?
Ngôn Cảnh Tắc lập tức vào ngân hàng online tra xét, lúc này mới phát hiện người chuyển khoản cho hắn chính là Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu đây cũng quá có tiền!
Hắn có loại cảm giác chính mình bị bao dưỡng…… còn rất không tồi.
Ngôn Cảnh Tắc ngồi thang máy trực tiếp tới đỉnh tầng Lục thị, lại vào văn phòng Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu ngồi trước bàn làm việc, đang xem bưu kiện, liền thấy Ngôn Cảnh Tắc chạy vào, ngồi phía trước mình: “Kính Tu, sao anh lại cho em nhiều tiền như vậy?”
“Không phải em muốn mua nhà sao?” Lục Kính Tu nhàn nhạt mà liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái.
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, đôi tay chống trên bàn làm việc, liền hôn Lục Kính Tu một ngụm: “Chúng ta buổi chiều liền đi mua nhà nha? Mua nhà của chúng ta.”
Lục Kính Tu thích hai chữ “chúng ta” này, tay trái y run lên, trấn định nói: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.