Chương 204:
Quyết Tuyệt
17/10/2021
Nhóm ảnh vệ đối với đồ ăn thật sự yêu cầu không cao, mà tuy Ngôn Cảnh Tắc không hề có trù nghệ nhưng nấu chín đồ ăn vẫn là không thành vấn đề.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn xuống bếp, vì để không xảy ra sai lầm, hắn nấu cháo.
Gạo trắng chuyên dành cho hắn ăn bỏ vào hai nồi to, lại lấy một con gà đã giết trong bếp băm bỏ vào, lửa lớn nấu lên…
Mắt thấy nước hạ liền cho thêm nước, chậm rãi gạo đã biến thành cháo, lúc này lại cho vào một ít rau xanh, thêm muối gia vị cũng đã có thể ăn.
Ngôn Cảnh Tắc dùng nguyên liệu nấu ăn đều là thứ cho giáo chủ như hắn ăn, so với thức ăn bình thường ảnh vệ ăn không biết tốt hơn bao nhiêu cấp bậc, thế nên cháo này đặc biệt thơm, hơn nữa trước khi những hạ nhân trong bếp đó bị đuổi đi còn chuẩn bị một ít đồ ăn…
Một đám người thoải mái dễ chịu ăn đến no nê.
Ngôn Cảnh Tắc còn chú ý tới, các ảnh vệ nhai ăn hết toàn bộ xương gà…… Đây là bọn họ răng khỏe, cũng là do bọn họ căn bản không biết phải nhả xương ra.
Ăn uống no đủ, Ngôn Cảnh Tắc liền đưa ra ý muốn đi địa điểm huấn luyện ảnh vệ nhìn xem.
Minh Giáo tọa lạc ở chân núi U Minh Sơn, dù sao so với đỉnh núi, vẫn là chân núi càng thích hợp cho người cư trú hơn.
Nhưng địa điểm các đời Minh Giáo huấn luyện ảnh vệ lại ở đỉnh núi.
Ngôn Cảnh Tắc “nội lực hoàn toàn biến mất” đã được Ngôn Tu cõng, chạy như bay lên núi, mà phía sau bọn họ đi theo một chuỗi ảnh vệ dài.
Không bao lâu, bọn họ đã tới đỉnh núi.
Đỉnh núi U Minh Sơn có một cái thạch động thiên nhiên rất lớn, nơi này bình thường là nơi Minh Giáo dùng để huấn luyện ảnh vệ, dưới tình huống đặc thù, nơi này còn sẽ trở thành đường lui của Minh Giáo.
Đỉnh núi vốn lạnh, trong thạch động càng lạnh hơn, ở chỗ này phát sinh chuyện huyết tinh nhiều càng có vẻ âm trầm khủng bố, trong không khí đều tràn ngập một cỗ mùi hôi thối.
Cho nên trước kia nguyên chủ mỗi lần tới nơi này gặp ảnh vệ của mình, tâm tình đều chẳng ra gì.
Ngôn Cảnh Tắc đi vào nơi này, tâm tình cũng chẳng ra gì, bất quá nguyên chủ thì ghét bỏ nơi này, hắn lại là đau lòng người ở nơi này.
Phụ trách huấn luyện lão ảnh vệ là ảnh vệ giáo chủ tiền nhiệm lưu lại.
Tuyệt đại đa số ảnh vệ sẽ tự sát sau khi chủ nhân chết đi, nhưng cũng có một vài ảnh vệ, sớm được chủ nhân mệnh lệnh đi phụ trách huấn luyện ảnh vệ mới, cũng không thể chết được.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, tồn tại cũng không làm người vui vẻ, ngược lại làm bọn họ thống khổ.
“Tiểu chủ nhân.” Mười lão ảnh vệ quỳ gối trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, ánh mắt bọn họ đều trống rỗng chết lặng như nhau, phảng phất như bịt kín một tầng sương xám thật dày.
Đối với việc Ngôn Tu mặc trang phục giáo chủ Minh Giáo, mang mặt nạ thuộc về Ngôn Cảnh Tắc này, bọn họ không hề biểu hiện ra bất luận nghi hoặc gì, nhưng chuẩn xác mà quỳ gối trước mặt Ngôn Cảnh Tắc.
“Các ngươi đứng lên.” Ngôn Cảnh Tắc nói, thuận tiện lại đem những lời trước đó mình dùng để lừa dối các ảnh vệ ra nói, lừa dối những người này một lần nữa.
Những ảnh vệ này, nói thật đều rất khờ, thật ngốc, đây là cố ý bị dưỡng thành như vậy.
Nếu không như thế, làm sao có thể bảo đảm bọn họ trăm phần trăm trung tâm?
Cho nên, chẳng sợ hắn nội lực hoàn hảo, kỳ thật hoàn toàn lừa được những người này, những người này cũng không một ai hoài nghi, thậm chí không ai tới kiểm chứng.
Đối với bọn họ mà nói, chủ nhân nói cái gì chính là cái đó.
Chủ nhân bảo bọn họ làm cái gì, bọn họ liền làm cái đó.
Ngôn Cảnh Tắc nói mình không có nội lực, cần phải một lần nữa tu luyện, còn muốn các ảnh vệ đi theo hắn học các thứ, những lão ảnh vệ đó hoàn toàn đáp ứng.
Ngôn Cảnh Tắc cũng vì vậy mà thấy được nhóm ảnh vệ thứ ba của mình.
Nhóm ảnh vệ này chỉ khoảng tầm mười hai mười ba tuổi, hiện giờ có khoảng 50 người — trong quá trình huấn, tỉ lệ ảnh vệ tử vong rất cao, nhưng chủ yếu là chết trước mười tuổi.
Tới mười mấy tuổi, bọn họ đã luyện ra một ít võ nghệ, không dễ dàng chết được.
Giờ phút này, những thiếu niên mười hai mười ba tuổi được lão ảnh vệ thả từ lồng sắt ra, quỳ gối trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, thành kính mà nhìn hắn.
Ngôn Cảnh Tắc hít sâu một hơi, bảo bọn họ trước tiên phá hủy lồng sắt bọn họ cư trú, sau đó lại quét dọn sạch sẽ thạch động này.
Các ảnh vệ đều rất mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, ngay cả mười lão ảnh vệ kia cũng không ngoại lệ —— trước khi phụ thân nguyên chủ qua đời trước đã bảo bọn họ phải nguyện trung thành với Ngôn Cảnh Tắc, bọn họ sẽ nghe lời.
“Chờ quét dọn chỗ này sạch sẽ xong, các ngươi hãy chặt ít gỗ về, làm thành bàn ghế……” Ngôn Cảnh Tắc phân công nhiệm vụ cho bọn họ, lại tỏ vẻ về sau mọi người đều phải đi theo hắn đọc sách biết chữ.
“Vâng, chủ nhân.”
“Gọi là Cảnh công tử.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Cảnh công tử!” tiếng nói ảnh vệ đều nhịp.
Ảnh vệ có rất nhiều việc cần hoàn thành, Ngôn Cảnh Tắc phân phó xong lại đi vào một cái mật thất bên này.
Làm đường lui của Minh Giáo, bên này cất giấu nhiều tài bảo các đời Minh Giáo lưu lại, cùng với các loại bí tịch võ công mà các giáo chủ đời trước cướp đoạt về.
Không chỉ như thế, trong thạch động dùng để huấn luyện ảnh vệ này còn có một mật đạo thông xuống dưới chân núi.
Ngôn Cảnh Tắc không mang Ngôn Tu theo, một mình vào mật thất, sau đó hắn đã thấy được vô số vàng bạc châu báu, cùng với các loại bí tịch tràn đầy trên kệ sách bên cạnh.
Đáng tiếc, bất kể là tài bảo hay bí tịch, đều mang theo máu.
Ngôn Cảnh Tắc đóng cửa mật thất lại, trước tiên thử sử dụng khinh công.
Hắn phía trước nói mình không có nội lực, tất cả mọi người tin tưởng không nghi ngờ kỳ thật còn có một nguyên nhân, đó chính là hắn không quen dùng nội lực.
Người tập võ, bình thường chẳng sợ đi đường đều sẽ quen tính mà dùng tới nội lực, nhưng hắn đại khái là do xuyên qua tới, ngoại trừ ngay từ đầu đặc biệt kích động làm hỏng giường ra thì chưa hề dùng qua nội lực.
Nhưng hắn có thể không cần nội lực, nhưng không thể không dùng.
Ngôn Cảnh Tắc vận khinh công, dò xét mật đạo một phen.
Mật đạo này đã rất nhiều năm không ai sử dụng, bên trong không khí vẩn đục, chỗ ra vào cũng bị nước ẩm, nhưng rửa sạch rồi vẫn có thể sử dụng.
Ngoài ra, hắn rốt cuộc vẫn có ký ức nguyên chủ, vận dụng võ công nội lực của mình phi thường thuận lợi, thậm chí hắn cảm thấy hắn khống chế nội lực càng mạnh hơn so với nguyên chủ.
Chờ điều tra rõ ràng xong, Ngôn Cảnh Tắc lấy bí tịch U Minh Thần Công mà nguyên chủ tu luyện ra, dự định tu luyện cho tốt.
Thực lực nguyên chủ vẫn quá kém, hắn cần phải nỗ lực tu luyện.
Bộ công pháp U Minh Thần Công này cực kỳ cường đại, nhưng dễ bị tẩu hỏa nhập ma, bởi vì phương pháp tu luyện nó phi thường phức tạp.
Hơn nữa mỗi khi tăng lên một trọng, phương pháp vận hành nội lực càng phức tạp hơn một chút.
Khống chế được nội lực di chuyển trong thân thể một chuyện khiến người mệt mỏi, càng đừng nói tu luyện cần phải vận hành vô số lần, hơn nữa chỉ hơi có sai lầm thì sẽ dễ dàng vận hành lỗi…… Nguyên chủ chỉ luyện đến tứ trọng cũng không kỳ quái.
Ngôn Cảnh Tắc đầu bắt đầu xem U Minh Thần Công, một bên xem, một bên vận hành nội lực.
Nhất trọng vận hành qua, liền vận hành nhị trọng, sau đó là tam trọng, tứ trọng……
Tới tứ trọng, Ngôn Cảnh Tắc vận hành nhiều thêm mấy lần, lại đi xem ngũ trọng, kết quả cũng có thể thuận lợi vận hành.
Hắn cho nội lực vận hành trong cơ thể mấy lần, thử nếm thử lục trọng, thế mà cũng không thành vấn đề, sau đó chính là thất trọng và bát trọng.
Nội lực hắn không ngừng lớn mạnh, Ngôn Cảnh Tắc phát hiện, người tập võ chỉ cần có lực khống chế đủ mạnh với nội lực của mình, trực tiếp luyện tiếp cũng có thể.
Chỉ là đến đoạn sau, mỗi lần vận hành công pháp gia tăng nội lực càng nhiều, lại cần phải có lực khống chế đủ mạnh với nội lực mới có thể tiếp tục vận hành, người thực lực không đủ tất nhiên không dám dễ dàng nếm thử.
Nhưng hắn có thể.
Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp lật sang phía sau, thấy được cửu trọng trong bí tịch.
Nơi đó trống không.
U Minh Thần Công nói với bên ngoài là có cửu trọng, kỳ thật chỉ có bát trọng.
Đương nhiên, hiện tại chỉ có bát trọng cũng đủ rồi!
Ngôn Cảnh Tắc có thể cảm giác được, bản thân mình mỗi khi vận hành một lần nội lực, nội lực liền sẽ tăng cường hơn một chút, cứ như vậy đi xuống, không bao lâu, hắn có thể trở thành cao thủ của một thế hệ.
Hắn là một thiên tài võ học!
Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc dâng lên một cỗ hào hùng vạn trượng, lại đi sang chỗ để bí tịch bên cạnh, muốn chọn lựa cho những ảnh vệ đó những môn võ công càng tốt.
Hiện giờ các ảnh vệ tu luyện công pháp không chọn căn cốt, học cấp tốc, cũng có hại cho bản thân.
Ngôn Cảnh Tắc lấy quá một quyển bí tịch liền bắt đầu xem, nhìn vài tờ, đột nhiên ý thức được có chút không đúng.
Vừa rồi hắn xem U Minh Thần Công đã phát hiện mình nhớ kĩ toàn bộ cả quyển bí tịch, nhưng lúc ấy cũng không có nghĩ nhiều, rốt cuộc sách kia nguyên chủ không biết xem qua bao nhiêu lần, vốn là rất quen thuộc.
Nhưng hiện tại bí tịch trên tay hắn là nguyên chủ chưa hề xem qua, nhưng hắn vẫn nhìn một lần đã nhớ kỹ toàn bộ.
Hắn…… Đã gặp qua là không quên được?
Hắn quả nhiên là một thiên tài!
Ngôn Cảnh Tắc có loại xúc động muốn xem hết toàn bộ bí tích, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống —— hắn nên đi nấu cơm rồi.
Già trẻ, công lại ước chừng chín mươi mấy ảnh vệ đang gào khóc đòi ăn kia kìa!
Có lẽ trước khi dạy ảnh vệ biết chữ, hắn trước tiên phải để bọn họ học cách xuống bếp, bằng không…… Thời gian của hắn không chừng sẽ toàn bộ tiêu phí vào chuyện nấu cơm cho người ta mất.
Ngôn Cảnh Tắc rời khỏi mật thất thì nhìn thấy, nơi nguyên bản dùng để huấn luyện ảnh vệ đã được thu dọn sạch sẽ.
Nơi này nồi chén gáo bồn nguyên liệu nấu ăn linh tinh, cũng không thiếu, nhưng trong sơn động âm u ẩm ướt, lão ảnh vệ cũng sẽ không mỗi ngày xuống núi lấy nguyên liệu nấu ăn, những loại gạo này nọ trữ hàng đều mốc meo, thịt cũng không mới mẻ……
“Các ngươi đi theo ta xuống núi.” Ngôn Cảnh Tắc mang theo ba mươi mấy cá nhân lên núi, lại mang theo hơn 90 người xuống núi, sau khi trở lại trong viện mình lại thu dọn lại những cái nồi to đó, chỉ huy các ảnh vệ nấu cơm ăn.
Lần này hắn nấu lại là cháo, cháo còn cho vào rau củ trứng gà, ngoại trừ cái này ra, hắn còn nấu một khối thịt bò lớn.
Các ảnh vệ này vừa uống cháo, vừa cầm thịt bò hầm chấm một chút nước tương ăn, một đám đều ăn đến cảm thấy mỹ mãn.
Ngôn Cảnh Tắc còn chú ý tới, ăn cơm xong, ánh mắt bọn họ nhìn hắn trở nên càng thêm cuồng nhiệt.
Các giáo chủ đời trước muốn làm ảnh vệ nhận chủ chính là ngẫu nhiên cho một chút ăn ngon linh tinh, như hắn làm bây giờ, không thể nghi ngờ là có thể làm những người này càng trung tâm hơn.
Bất quá hắn muốn những người này bình thường hơn một chút, lại cũng muốn những người này trung tâm, như vậy cũng tốt.
Ngôn Cảnh Tắc phân phó đi xuống, bảo giáo chúng Minh Giáo về sau mỗi ngày đưa tới cho hắn thức ăn mới mẻ, lại bảo ảnh vệ có rảnh đi ra phòng bếp bên ngoài nhìn xem người khác nấu ăn như thế nào, liền sớm đi ngủ.
Hắn kỳ thật cũng không phải ngủ, mà là tu luyện.
Thế giới này cường giả vi tôn*, hắn nếu có thể tu luyện thành cao thủ đệ nhất thiên hạ thì ai cũng không cần sợ, về sau có thể đi ngang toàn bộ giang hồ.
(*kẻ mạnh được tôn trọng)
Mà này với hắn mà nói tuy không dễ dàng nhưng cũng không phải đặc biệt khó, thiếu chỉ là thời gian.
Dù sao hắn cũng là thiên tài võ học!
Hôm nay là lần đầu tiên hắn xuống bếp, vì để không xảy ra sai lầm, hắn nấu cháo.
Gạo trắng chuyên dành cho hắn ăn bỏ vào hai nồi to, lại lấy một con gà đã giết trong bếp băm bỏ vào, lửa lớn nấu lên…
Mắt thấy nước hạ liền cho thêm nước, chậm rãi gạo đã biến thành cháo, lúc này lại cho vào một ít rau xanh, thêm muối gia vị cũng đã có thể ăn.
Ngôn Cảnh Tắc dùng nguyên liệu nấu ăn đều là thứ cho giáo chủ như hắn ăn, so với thức ăn bình thường ảnh vệ ăn không biết tốt hơn bao nhiêu cấp bậc, thế nên cháo này đặc biệt thơm, hơn nữa trước khi những hạ nhân trong bếp đó bị đuổi đi còn chuẩn bị một ít đồ ăn…
Một đám người thoải mái dễ chịu ăn đến no nê.
Ngôn Cảnh Tắc còn chú ý tới, các ảnh vệ nhai ăn hết toàn bộ xương gà…… Đây là bọn họ răng khỏe, cũng là do bọn họ căn bản không biết phải nhả xương ra.
Ăn uống no đủ, Ngôn Cảnh Tắc liền đưa ra ý muốn đi địa điểm huấn luyện ảnh vệ nhìn xem.
Minh Giáo tọa lạc ở chân núi U Minh Sơn, dù sao so với đỉnh núi, vẫn là chân núi càng thích hợp cho người cư trú hơn.
Nhưng địa điểm các đời Minh Giáo huấn luyện ảnh vệ lại ở đỉnh núi.
Ngôn Cảnh Tắc “nội lực hoàn toàn biến mất” đã được Ngôn Tu cõng, chạy như bay lên núi, mà phía sau bọn họ đi theo một chuỗi ảnh vệ dài.
Không bao lâu, bọn họ đã tới đỉnh núi.
Đỉnh núi U Minh Sơn có một cái thạch động thiên nhiên rất lớn, nơi này bình thường là nơi Minh Giáo dùng để huấn luyện ảnh vệ, dưới tình huống đặc thù, nơi này còn sẽ trở thành đường lui của Minh Giáo.
Đỉnh núi vốn lạnh, trong thạch động càng lạnh hơn, ở chỗ này phát sinh chuyện huyết tinh nhiều càng có vẻ âm trầm khủng bố, trong không khí đều tràn ngập một cỗ mùi hôi thối.
Cho nên trước kia nguyên chủ mỗi lần tới nơi này gặp ảnh vệ của mình, tâm tình đều chẳng ra gì.
Ngôn Cảnh Tắc đi vào nơi này, tâm tình cũng chẳng ra gì, bất quá nguyên chủ thì ghét bỏ nơi này, hắn lại là đau lòng người ở nơi này.
Phụ trách huấn luyện lão ảnh vệ là ảnh vệ giáo chủ tiền nhiệm lưu lại.
Tuyệt đại đa số ảnh vệ sẽ tự sát sau khi chủ nhân chết đi, nhưng cũng có một vài ảnh vệ, sớm được chủ nhân mệnh lệnh đi phụ trách huấn luyện ảnh vệ mới, cũng không thể chết được.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, tồn tại cũng không làm người vui vẻ, ngược lại làm bọn họ thống khổ.
“Tiểu chủ nhân.” Mười lão ảnh vệ quỳ gối trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, ánh mắt bọn họ đều trống rỗng chết lặng như nhau, phảng phất như bịt kín một tầng sương xám thật dày.
Đối với việc Ngôn Tu mặc trang phục giáo chủ Minh Giáo, mang mặt nạ thuộc về Ngôn Cảnh Tắc này, bọn họ không hề biểu hiện ra bất luận nghi hoặc gì, nhưng chuẩn xác mà quỳ gối trước mặt Ngôn Cảnh Tắc.
“Các ngươi đứng lên.” Ngôn Cảnh Tắc nói, thuận tiện lại đem những lời trước đó mình dùng để lừa dối các ảnh vệ ra nói, lừa dối những người này một lần nữa.
Những ảnh vệ này, nói thật đều rất khờ, thật ngốc, đây là cố ý bị dưỡng thành như vậy.
Nếu không như thế, làm sao có thể bảo đảm bọn họ trăm phần trăm trung tâm?
Cho nên, chẳng sợ hắn nội lực hoàn hảo, kỳ thật hoàn toàn lừa được những người này, những người này cũng không một ai hoài nghi, thậm chí không ai tới kiểm chứng.
Đối với bọn họ mà nói, chủ nhân nói cái gì chính là cái đó.
Chủ nhân bảo bọn họ làm cái gì, bọn họ liền làm cái đó.
Ngôn Cảnh Tắc nói mình không có nội lực, cần phải một lần nữa tu luyện, còn muốn các ảnh vệ đi theo hắn học các thứ, những lão ảnh vệ đó hoàn toàn đáp ứng.
Ngôn Cảnh Tắc cũng vì vậy mà thấy được nhóm ảnh vệ thứ ba của mình.
Nhóm ảnh vệ này chỉ khoảng tầm mười hai mười ba tuổi, hiện giờ có khoảng 50 người — trong quá trình huấn, tỉ lệ ảnh vệ tử vong rất cao, nhưng chủ yếu là chết trước mười tuổi.
Tới mười mấy tuổi, bọn họ đã luyện ra một ít võ nghệ, không dễ dàng chết được.
Giờ phút này, những thiếu niên mười hai mười ba tuổi được lão ảnh vệ thả từ lồng sắt ra, quỳ gối trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, thành kính mà nhìn hắn.
Ngôn Cảnh Tắc hít sâu một hơi, bảo bọn họ trước tiên phá hủy lồng sắt bọn họ cư trú, sau đó lại quét dọn sạch sẽ thạch động này.
Các ảnh vệ đều rất mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, ngay cả mười lão ảnh vệ kia cũng không ngoại lệ —— trước khi phụ thân nguyên chủ qua đời trước đã bảo bọn họ phải nguyện trung thành với Ngôn Cảnh Tắc, bọn họ sẽ nghe lời.
“Chờ quét dọn chỗ này sạch sẽ xong, các ngươi hãy chặt ít gỗ về, làm thành bàn ghế……” Ngôn Cảnh Tắc phân công nhiệm vụ cho bọn họ, lại tỏ vẻ về sau mọi người đều phải đi theo hắn đọc sách biết chữ.
“Vâng, chủ nhân.”
“Gọi là Cảnh công tử.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Cảnh công tử!” tiếng nói ảnh vệ đều nhịp.
Ảnh vệ có rất nhiều việc cần hoàn thành, Ngôn Cảnh Tắc phân phó xong lại đi vào một cái mật thất bên này.
Làm đường lui của Minh Giáo, bên này cất giấu nhiều tài bảo các đời Minh Giáo lưu lại, cùng với các loại bí tịch võ công mà các giáo chủ đời trước cướp đoạt về.
Không chỉ như thế, trong thạch động dùng để huấn luyện ảnh vệ này còn có một mật đạo thông xuống dưới chân núi.
Ngôn Cảnh Tắc không mang Ngôn Tu theo, một mình vào mật thất, sau đó hắn đã thấy được vô số vàng bạc châu báu, cùng với các loại bí tịch tràn đầy trên kệ sách bên cạnh.
Đáng tiếc, bất kể là tài bảo hay bí tịch, đều mang theo máu.
Ngôn Cảnh Tắc đóng cửa mật thất lại, trước tiên thử sử dụng khinh công.
Hắn phía trước nói mình không có nội lực, tất cả mọi người tin tưởng không nghi ngờ kỳ thật còn có một nguyên nhân, đó chính là hắn không quen dùng nội lực.
Người tập võ, bình thường chẳng sợ đi đường đều sẽ quen tính mà dùng tới nội lực, nhưng hắn đại khái là do xuyên qua tới, ngoại trừ ngay từ đầu đặc biệt kích động làm hỏng giường ra thì chưa hề dùng qua nội lực.
Nhưng hắn có thể không cần nội lực, nhưng không thể không dùng.
Ngôn Cảnh Tắc vận khinh công, dò xét mật đạo một phen.
Mật đạo này đã rất nhiều năm không ai sử dụng, bên trong không khí vẩn đục, chỗ ra vào cũng bị nước ẩm, nhưng rửa sạch rồi vẫn có thể sử dụng.
Ngoài ra, hắn rốt cuộc vẫn có ký ức nguyên chủ, vận dụng võ công nội lực của mình phi thường thuận lợi, thậm chí hắn cảm thấy hắn khống chế nội lực càng mạnh hơn so với nguyên chủ.
Chờ điều tra rõ ràng xong, Ngôn Cảnh Tắc lấy bí tịch U Minh Thần Công mà nguyên chủ tu luyện ra, dự định tu luyện cho tốt.
Thực lực nguyên chủ vẫn quá kém, hắn cần phải nỗ lực tu luyện.
Bộ công pháp U Minh Thần Công này cực kỳ cường đại, nhưng dễ bị tẩu hỏa nhập ma, bởi vì phương pháp tu luyện nó phi thường phức tạp.
Hơn nữa mỗi khi tăng lên một trọng, phương pháp vận hành nội lực càng phức tạp hơn một chút.
Khống chế được nội lực di chuyển trong thân thể một chuyện khiến người mệt mỏi, càng đừng nói tu luyện cần phải vận hành vô số lần, hơn nữa chỉ hơi có sai lầm thì sẽ dễ dàng vận hành lỗi…… Nguyên chủ chỉ luyện đến tứ trọng cũng không kỳ quái.
Ngôn Cảnh Tắc đầu bắt đầu xem U Minh Thần Công, một bên xem, một bên vận hành nội lực.
Nhất trọng vận hành qua, liền vận hành nhị trọng, sau đó là tam trọng, tứ trọng……
Tới tứ trọng, Ngôn Cảnh Tắc vận hành nhiều thêm mấy lần, lại đi xem ngũ trọng, kết quả cũng có thể thuận lợi vận hành.
Hắn cho nội lực vận hành trong cơ thể mấy lần, thử nếm thử lục trọng, thế mà cũng không thành vấn đề, sau đó chính là thất trọng và bát trọng.
Nội lực hắn không ngừng lớn mạnh, Ngôn Cảnh Tắc phát hiện, người tập võ chỉ cần có lực khống chế đủ mạnh với nội lực của mình, trực tiếp luyện tiếp cũng có thể.
Chỉ là đến đoạn sau, mỗi lần vận hành công pháp gia tăng nội lực càng nhiều, lại cần phải có lực khống chế đủ mạnh với nội lực mới có thể tiếp tục vận hành, người thực lực không đủ tất nhiên không dám dễ dàng nếm thử.
Nhưng hắn có thể.
Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp lật sang phía sau, thấy được cửu trọng trong bí tịch.
Nơi đó trống không.
U Minh Thần Công nói với bên ngoài là có cửu trọng, kỳ thật chỉ có bát trọng.
Đương nhiên, hiện tại chỉ có bát trọng cũng đủ rồi!
Ngôn Cảnh Tắc có thể cảm giác được, bản thân mình mỗi khi vận hành một lần nội lực, nội lực liền sẽ tăng cường hơn một chút, cứ như vậy đi xuống, không bao lâu, hắn có thể trở thành cao thủ của một thế hệ.
Hắn là một thiên tài võ học!
Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc dâng lên một cỗ hào hùng vạn trượng, lại đi sang chỗ để bí tịch bên cạnh, muốn chọn lựa cho những ảnh vệ đó những môn võ công càng tốt.
Hiện giờ các ảnh vệ tu luyện công pháp không chọn căn cốt, học cấp tốc, cũng có hại cho bản thân.
Ngôn Cảnh Tắc lấy quá một quyển bí tịch liền bắt đầu xem, nhìn vài tờ, đột nhiên ý thức được có chút không đúng.
Vừa rồi hắn xem U Minh Thần Công đã phát hiện mình nhớ kĩ toàn bộ cả quyển bí tịch, nhưng lúc ấy cũng không có nghĩ nhiều, rốt cuộc sách kia nguyên chủ không biết xem qua bao nhiêu lần, vốn là rất quen thuộc.
Nhưng hiện tại bí tịch trên tay hắn là nguyên chủ chưa hề xem qua, nhưng hắn vẫn nhìn một lần đã nhớ kỹ toàn bộ.
Hắn…… Đã gặp qua là không quên được?
Hắn quả nhiên là một thiên tài!
Ngôn Cảnh Tắc có loại xúc động muốn xem hết toàn bộ bí tích, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống —— hắn nên đi nấu cơm rồi.
Già trẻ, công lại ước chừng chín mươi mấy ảnh vệ đang gào khóc đòi ăn kia kìa!
Có lẽ trước khi dạy ảnh vệ biết chữ, hắn trước tiên phải để bọn họ học cách xuống bếp, bằng không…… Thời gian của hắn không chừng sẽ toàn bộ tiêu phí vào chuyện nấu cơm cho người ta mất.
Ngôn Cảnh Tắc rời khỏi mật thất thì nhìn thấy, nơi nguyên bản dùng để huấn luyện ảnh vệ đã được thu dọn sạch sẽ.
Nơi này nồi chén gáo bồn nguyên liệu nấu ăn linh tinh, cũng không thiếu, nhưng trong sơn động âm u ẩm ướt, lão ảnh vệ cũng sẽ không mỗi ngày xuống núi lấy nguyên liệu nấu ăn, những loại gạo này nọ trữ hàng đều mốc meo, thịt cũng không mới mẻ……
“Các ngươi đi theo ta xuống núi.” Ngôn Cảnh Tắc mang theo ba mươi mấy cá nhân lên núi, lại mang theo hơn 90 người xuống núi, sau khi trở lại trong viện mình lại thu dọn lại những cái nồi to đó, chỉ huy các ảnh vệ nấu cơm ăn.
Lần này hắn nấu lại là cháo, cháo còn cho vào rau củ trứng gà, ngoại trừ cái này ra, hắn còn nấu một khối thịt bò lớn.
Các ảnh vệ này vừa uống cháo, vừa cầm thịt bò hầm chấm một chút nước tương ăn, một đám đều ăn đến cảm thấy mỹ mãn.
Ngôn Cảnh Tắc còn chú ý tới, ăn cơm xong, ánh mắt bọn họ nhìn hắn trở nên càng thêm cuồng nhiệt.
Các giáo chủ đời trước muốn làm ảnh vệ nhận chủ chính là ngẫu nhiên cho một chút ăn ngon linh tinh, như hắn làm bây giờ, không thể nghi ngờ là có thể làm những người này càng trung tâm hơn.
Bất quá hắn muốn những người này bình thường hơn một chút, lại cũng muốn những người này trung tâm, như vậy cũng tốt.
Ngôn Cảnh Tắc phân phó đi xuống, bảo giáo chúng Minh Giáo về sau mỗi ngày đưa tới cho hắn thức ăn mới mẻ, lại bảo ảnh vệ có rảnh đi ra phòng bếp bên ngoài nhìn xem người khác nấu ăn như thế nào, liền sớm đi ngủ.
Hắn kỳ thật cũng không phải ngủ, mà là tu luyện.
Thế giới này cường giả vi tôn*, hắn nếu có thể tu luyện thành cao thủ đệ nhất thiên hạ thì ai cũng không cần sợ, về sau có thể đi ngang toàn bộ giang hồ.
(*kẻ mạnh được tôn trọng)
Mà này với hắn mà nói tuy không dễ dàng nhưng cũng không phải đặc biệt khó, thiếu chỉ là thời gian.
Dù sao hắn cũng là thiên tài võ học!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.