Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 205:

Quyết Tuyệt

26/09/2021

Ngôn Cảnh Tắc rất có lực hành động, nhóm ảnh vệ cũng đều rất nghe lời, cho nên công ác xóa mù chữ cho ảnh vệ cũng tiến hành vô cùng thuận lợi.

Không, cũng không thể nói là thuận lợi.

Các ảnh vệ này nghe giảng bài đều vô cùng nghiêm túc, nhưng bọn họ trước đó bị cố tình huấn luyện không cần động não, thời gian dài cũng sẽ ít động não, học hành đặc biệt chậm, đại đa số người thậm chí đối với thế giới bên ngoài Minh Giáo hoàn toàn không biết gì cả.

Dù sao yêu cầu duy nhất của bọn họ cũng chính là bảo vệ chủ nhân.

Ngôn Cảnh Tắc ngay từ đầu tìm thư tịch vỡ lòng dạy bọn họ biết chữ, kết quả phát hiện bọn họ nhớ đặc biệt chậm, đặc biệt vất vả, năng lực lý giải còn rất kém cỏi, liền quyết định trước tiên không dạy bọn họ biết chữ, mà là bắt đầu kể chuyện xưa cho bọn họ nghe.

Hắn chỉ có ký ức nguyên chủ nên trước tiên giảng giải lại các chuyện có trong trí nhớ nguyên chủ.

Các loại ân oán tình thù trong chốn giang hồ, lai lịch các loại giáo chúng… Ngôn Cảnh Tắc cũng mặc kệ bọn họ nghe hiểu hay không, tất cả đều giảng cho bọn họ, lúc giảng cũng thuận tiện gia nhập một vài suy nghĩ của mình.

Tỷ như, tùy ý giết người là không nên.

Mỗi sáng hắn đều sẽ kể chuyện xưa cho nhóm ảnh vệ, buổi chiều thì đổi sang làm chuyện khác.

Hắn sẽ an bài một ít nhiệm vụ nhỏ cho nhóm ảnh vệ đi làm.

Tỷ như bảo bọn họ cầm bạc, đi mua thức ăn bình thường trở về, hoặc là mua một ít trò vui vui đem về.

Lại tỷ như bảo bọn họ trộm xuống nhà nông dưới chân núi, quan sát những người đó sống như thế nào, sau đó trở về nói cho hắn nghe.

Tóm lại, chính là muốn các ảnh vệ này đi tiếp xúc với người khác, quan sát người khác.

Phụ cận Minh Giáo có rất nhiều bá tánh bình thường cư trú, hoặc là giáo chúng Minh Giáo, hoặc là thân thích của giáo chúng Minh Giáo.

Giáo chủ ảnh vệ đột nhiên chạy ra đi mua các loại đồ vật, tất nhiên không thể gạt được những người khác, không ít người tới cầu kiến “giáo chủ”, hỏi thăm tin tức.

Khi đó, Ngôn Cảnh Tắc sắm vai “Cảnh công tử” liền lên sân khấu!

Ngôn Cảnh Tắc đúng lý hợp tình mà tỏ vẻ, đây đều là hắn bảo ảnh vệ đi làm.

Làm người mà giáo chủ sủng ái nhất, hắn cho ảnh vệ chạy chân đi mua chút trò chơi về thì làm sao?

Giáo chúng Minh Giáo: “……” Giáo chủ thật sự quá sủng ái Cảnh công tử này!

Nghe nói Cảnh công tử là ảnh vệ trói tới cho giáo chủ, hắn có phải hận ảnh vệ lắm, mới có thể luôn nghĩ biện pháp lăn lộn những ảnh vệ cái gì cũng không hiểu đó không?

Thời gian chớp mắt đã vượt qua một tháng.

Một tháng thời gian này, Ngôn Cảnh Tắc đều vô cùng bận rộn.

Buổi sáng, hắn kể chuyện xưa cho một đám “trẻ em” cái gì cũng không hiểu, buổi chiều sau khi an bài nhiệm vụ cho bọn họ thì bắt đầu xem bí tịch, tới buổi tối hắn còn phải tu luyện võ công.

Bất quá, tuy rằng bận, tâm tình Ngôn Cảnh Tắc vẫn rất không tồi, bởi vì những ảnh vệ đó tiến bộ thật sự vô cùng lớn.

Ngay từ đầu, bọn họ mua đồ về cho Ngôn Cảnh Tắc thường là mua sai, hoặc là dứt khoát tay không mà về, còn nói không rõ ràng lắm mình đi xuống chân núi rốt cuộc làm cái gì, nhưng một tháng qua đi…… Bọn họ tốt xấu có thể mua trở về đồ vật chính xác, nói chuyện cũng lưu loát hơn một chút.

Chiều hôm nay, Ngôn Cảnh Tắc lại dựa vào trong lồng ngực Ngôn Tu, xem bí tịch.

Bởi vì hữu hộ pháp ôm quyền, chuyện giáo chủ Minh Giáo phải làm không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, ít nhất mỗi cách hai ba ngày phải gặp người một lần, ngẫu nhiên còn sẽ có tình huống đột ngột phát sinh cần y ứng đối.

Cho nên, các ảnh vệ khác có thể xuống núi, Ngôn Tu lại không thể đi.

Bất quá, Ngôn Cảnh Tắc sẽ nói với y càng nhiều hơn, lúc nhóm ảnh vệ trở lại báo cáo nhiệm vụ y cũng đều ở bên cạnh nghe, cho nên y cũng giống các ảnh vệ khác, cũng bắt đầu hơi có nhân khí.

Bí tịch cũng không dài, Ngôn Cảnh Tắc rất nhanh đã xem xong một quyển, Ngôn Tu thấy thế lập tức lại đưa qua thêm một quyển, đồng thời đau lòng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Y biết các quyển sách này đều là bí tịch võ công, chủ nhân y gần đây mỗi ngày đều xem rất nhiều, nhất định là sau khi không còn nội lực muốn tu luyện lại lần nữa.

Chỉ là chủ nhân vẫn luôn không luyện…… Là xảy ra vấn đề gì sao?



Đây đều là do Liễu Chỉ Tình, nếu không phải tại người đó, chủ nhân sao lại không có nội lực được?

Trong lòng Ngôn Tu phát lên một cỗ tức giận.

Đúng vậy, tức giận.

Bây giờ y đã biết người là có cảm xúc, mà trong số mọi người, y ghét nhất chính là Liễu Chỉ Tình.

Chủ nhân đối với hắn ta tốt như vậy, hắn ta thế mà chạy theo người khác!

Y đặc biệt muốn giết người này, nhưng chủ nhân thích hắn ta, khẳng định không thể giết……

Nói không chừng ngày nào đó, chủ nhân sẽ lại bắt hắn ta trở về.

Trong lúc nhất thời, Ngôn Tu lại có hơi thất thần, lúc này đã có ảnh vệ trở lại.

Ảnh Thập Nhị mặc hắc y che mặt trèo tường tiến vào, tháo khăn che mặt xuống, quỳ một gối trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, lấy ra một cái phát quan*: “Cảnh công tử, ta mua được phát quan rồi.”

(*phát quan là đồ cài tóc của nam, hãy tham khảo Lam Vong Cơ ^^)

Ảnh vệ đều là cùng một dạng, nếu che mặt, Ngôn Cảnh Tắc rất khó phân ra ai là ai, mà chuyện này đối với bọn họ không công bằng. Hắn bảo bọn họ trong lúc ở trong viện hắn tháo khăn che mặt xuống.

Còn việc quỳ một gối xuống đất…… Ngôn Cảnh Tắc hy vọng bọn họ đều không cần quỳ xuống, nhưng chuyện này làm cho các ảnh vệ vô cùng không thích ứng, còn có khả năng làm người bên ngoài nhìn ra vấn đề, Ngôn Cảnh Tắc dứt khoát bảo bọn họ quỳ xuống một gối trước, về sau lại chậm rãi sửa.

“Thập Nhị, ngươi trở về thật nhanh.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói, tiếp nhận cái phát quan kia.

Ảnh Thập Nhị mua phát quan là chế tác bằng đồng, phi thường xấu, nhưng xác thật là phát quan mà không phải khác thứ gì khác: “Giỏi quá, đây đúng là thứ ta muốn! Ngươi làm sao mua được?”

“Ta…… Ta xuống núi, tới trấn trên……” Ảnh Thập Nhị gập ghềnh mà nói những gì mình trải qua.

Gần đây ảnh vệ mỗi ngày đều xuống núi mua đồ vật.

Ngay từ đầu, lão bản* dưới chân núi căn bản không dám lừa gạt các ảnh vệ, nhưng sau lại phát hiện các ảnh vệ này mua đồ không bắt bẻ, cũng sẽ không trả giá, dần dần liền bắt đầu lừa gạt người, thế cho nên nhóm ảnh vệ mua đồ luôn là dùng nhiều tiền lại mua trở về một vài thứ rách nát.

(*ông chủ cửa hàng)

Tỷ như phát quan bằng đồng này, Ảnh Thập Nhị mua về tốn tiền bằng với phát quan bằng bạc.

“Thập Nhị nói rất tốt,” Ngôn Cảnh Tắc cười khích lệ Ảnh Thập Nhị, “Đáng tiếc ngươi gặp người xấu, bọn họ bán cho ngươi giá cả đắt.”

Ảnh Thập Nhị áy náy cực kỳ: “Ta…… Ta……”

“Không quan hệ, đây là người khác sai, không phải ngươi sai.” Ngôn Cảnh Tắc nói, bắt đầu giảng giải cho cậu ta đồng và bạc khác nhau như thế nào.

Ngôn Tu gắt gao mà nhìn chằm chằm Ảnh Thập Nhị.

Y gần đây ngoại trừ muốn giết Liễu Chỉ Tình ra, đối với các ảnh vệ này cũng luôn là nhìn không thuận mắt, đặc biệt là lúc bọn họ tới tìm Ngôn Cảnh Tắc giao nhiệm vụ.

Ảnh Thập Nhị bị Ngôn Tu nhìn chằm chằm, nhịn không được run run một chút, nhưng vẫn kiên quyết mà quỳ gối trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, nghe Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện.

Cậu trước nay cũng chưa nghĩ tới, chủ nhân thế mà có thể tốt như vậy…… Cậu vẫn luôn muốn nói chuyện với chủ nhân.

“Ma giáo yêu nhân, chịu chết đi!” Một người cùng với một đạo kiếm quang đột nhiên xuất hiện, thậm chí còn sợ người khác không biết mà hô to một tiếng……

Ngôn Cảnh Tắc trong lòng cả kinh, sau đó liền thấy mấy chục ảnh vệ cùng nhau xuất hiện, trực tiếp đâm người thành con nhím.

Ảnh Thập Nhị và Ngôn Tu chậm một bước, không thể động thủ, hai người còn đều có chút buồn bực.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Trường hợp phi thường huyết tinh, hắn cũng rất bất đắc dĩ.

Đây là lần đầu tiên sau khi hắn xuyên qua tới nhìn thấy người chết, nhưng trong trí nhớ nguyên chủ, tình huống như vậy rất nhiều.

Hắn có thể bảo các ảnh vệ không giết người vô tội, nhưng loại người uy hiếp đến hắn này……

Hắn chung quy không thể bảo các ảnh vệ thủ hạ lưu tình với những người công kích bọn họ, nếu ảnh vệ thủ hạ lưu tình, bị những người này làm bị thương thì làm sao?



Nhưng người này thật sự rất thảm…… Bản thân nguyên chủ chính là người có nhiều ảnh vệ bên cạnh nhất từ trước đến nay, hắn còn đem năm mươi ảnh vệ chưa xuất sư đến bên cạnh luôn, tổng cộng có chín mươi mấy ảnh vệ.

Này còn chưa tính, vì để các ảnh vệ có thể đi theo hắn học tập, hắn còn chỉ để bọn họ gác đêm chỉ hai mươi người, mười người thủ nửa đêm trước, mười người thủ nửa đêm đến sáng…… Kể từ đó, chẳng sợ hắn mỗi ngày đều an bài 30 ảnh vệ đi ra ngoài làm nhiệm vụ, bên người cũng ít nhất đi theo 60 ảnh vệ.

Hắn thật sự rất an toàn.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy tam quan mình vẫn là tương đối ngay thẳng, nhưng đại khái là hắn có được ký ức nguyên chủ, mà nguyên chủ không phải cái thứ tốt gì, nhìn quen mạng người rồi, hắn nhìn thấy có người chết ở trước mặt mình, trong lòng cũng không có gợn sóng quá lớn.

Nhưng chuyện này đối với hắn cũng có chút tác dụng.

Hữu hộ pháp đuổi theo “thích khách” tiến vào, liền nhìn thấy Cảnh công tử gần đây giáo chủ bọn họ đã thu nạp đang làm nũng với giáo chủ: “A Tu, thật là đáng sợ, nhiều máu quá đi… Nhà này đã có người chết rồi, không thể ở nữa, ta muốn đi ra bên ngoài ở vài ngày á.”

Hắn cũng nên mang theo Ngôn Tu và các ảnh vệ đi dạo trong phạm vi thế lực Minh Giáo!

Cũng có thể để Ngôn Tu tiếp xúc với người nhiều hơn một chút.

Ngoài ra, hắn còn muốn mua sắm tài sản, dời đi vàng bạc châu báu của mình…… Hắn cũng rất bận!

“Được.” Ngôn Tu không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.

Hữu hộ pháp: “……” Cảnh công tử có ảnh hưởng tới giáo chủ bọn họ thật sự rất lớn.

Nhưng ả cũng sẽ không ngăn cản.

Chính đạo bên kia gió nổi mây phun, đều muốn động thủ với Minh Giáo, để tiểu giáo chủ này ra ngoài hấp dẫn tầm mắt của nhân sĩ chính đạo cũng không tồi.

Nhìn tình huống này hôm nay, ảnh vệ bên cạnh người này so với ả tưởng tượng còn nhiều hơn, ả không thể tùy tiện ra tay, nhưng rất chờ mong vị giáo chủ này sau khi ra ngoài bị người đuổi giết.

Ánh mắt hữu hộ pháp hơi lóe, kết quả lúc này lại nghe “Cảnh công tử” kia nói: “Một mùi máu tươi thật khó ngửi, ngươi hình như là hữu hộ pháp đúng không? Ngươi mau ném người này ra ngoài đi.”

Hữu hộ pháp: “……”

Hữu hộ pháp bảo người bên cạnh ả mang theo thi thể thích khách kia rời đi, chờ ả đi rồi, Ngôn Tu lập tức nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh Tắc, ta lập tức cho ảnh vệ đi luyện tập phương pháp giết người không thấy máu!”

Chủ nhân không thích mùi máu tươi, bọn họ có thể giết người không thấy máu!

Trước kia y đã gặp được người dùng châm làm vũ khí…… Bằng không y cũng đi luyện luyện châm?

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Ngôn Cảnh Tắc lại hôn Ngôn Tu một ngụm: “Ta cũng không sợ thấy máu, ta chỉ là tìm một lý do mang các ngươi đi ra ngoài một chút.”

Chủ nhân làm như vậy đều là vì bọn họ? Tất cả ảnh vệ cùng nhau nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, trong mắt có ánh sáng, còn sáng long lanh.

Bọn họ hiện giờ đã hiểu một chút chuyện, nhưng vẫn ngây thơ, cũng chỉ cảm thấy bọn họ chủ nhân đối với bọn họ thật sự quá tốt, chính là làm cho bọn họ lập tức tìm chết vì chủ nhân, bọn họ cũng nguyện ý.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn ra ý tưởng của các ảnh vệ này, trong lúc nhất thời có chút bất đắc dĩ.

Nhưng hắn cũng không truy cứu: “Đi, đi ăn cơm chiều thôi.”

“Vâng!” nhóm ảnh vệ lên tiếng, vội vàng đi nấu cháo.

Đại khái là Ngôn Cảnh Tắc ngay từ đầu đã nấu cháo cho bọn họ ăn, nên bây giờ bọn họ đặc biệt thích nấu cháo ăn.

Nhưng lúc trước Ngôn Cảnh Tắc là đem gà băm trực tiếp ném vào nồi, bọn họ lại không giống vậy.

Sau khi Ngôn Cảnh Tắc đề qua xương gà không thể ăn, bọn họ sẽ cạo sạch toàn bộ thịt trên con gà xuống, lại bỏ vào trong nồi nấu cháo.

Trong phòng bếp, mười mấy ảnh vệ nổi lên bảy tám nồi nấu, bắt đầu nấu cơm.

Một trận đao quang kiếm ảnh, gà trên tay bọn họ cũng chỉ sót lại khung xương……

Các ảnh vệ này kỹ thuật xắt rau thật sự quá tuyệt, bọn họ về sau chắc là có thể đi mở quán cơm?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook