Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 206:

Quyết Tuyệt

26/09/2021

Ngày hôm sau, Ngôn Cảnh Tắc đã mang theo Ngôn Tu và rất nhiều ảnh vệ, mênh mông cuồn cuộn mà rời khỏi tổng bộ Minh Giáo.

Kỳ thật cũng không thể nói mênh mông cuồn cuộn, rất nhiều ảnh vệ đều che giấu đi, đi theo bên người hắn cũng chỉ có những tiểu ảnh vệ tuổi không lớn, nhân số tuy rằng không ít, nhưng cũng không nhiều lắm.

Nhìn thấy tình huống này, không thiếu được lại có một ít tin tức truyền lưu ra bên trong Minh Giáo —— giáo chủ bọn họ ra cửa thôi, cả những tiểu ảnh vệ còn chưa huấn luyện xong cũng phải mang theo, thật sự rất sợ chết……

Mà chuyện kế tiếp phát sinh cũng nghiệm chứng điểm này.

Bọn họ còn tưởng rằng giáo chủ bọn họ sau khi rời đi Minh Giáo sẽ đi tai họa võ lâm, kết quả…… Giáo chủ bọn họ đã mang theo nhiều ảnh vệ như vậy, thế nhưng cả phạm vi thế lực Minh Giáo cũng không dám rời đi!

Hơn nữa, chỉ là trấn nhỏ dưới chân núi Minh Giáo, hắn đã lưu lại nửa tháng!

Nửa tháng này, hắn* còn mang theo tiểu tình nhân của mình, một đám đi tìm những người đã bán mấy thứ lung tung rối loạn cho ảnh vệ để phiền toái!

(*hắn đây là chỉ Ngôn Tu, dưới góc nhìn của người khác thì Ngôn Tu là giáo chủ)

Tuy rằng sau khi giáo chủ bọn họ mang theo tiểu tình nhân vào cửa hàng, các ảnh vệ và hắn ngồi ở trên ghế đều không nói, chỉ có tiểu tình nhân kia của hắn lại tìm chưởng quầy đã hố các ảnh vệ phiền toái, nhưng bộ dáng này của hắn cũng làm người ta không nói được lời nào —— hắn là quá sủng tiểu tình nhân, hay là đầu óc xảy ra vấn đề? Đường đường là giáo chủ Minh Giáo thế mà lại đi làm loại chuyện này!

Hữu hộ pháp phân tích qua, cảm thấy hắn hẳn là quá sủng tiểu tình nhân.

Cảnh công tử đó trước kia sợ là sinh hoạt ở tầng dưới chót, hiện giờ một sớm đắc chí đã bắt đầu diễu võ dương oai……

Những cửa hàng dám hố ảnh vệ đó trên cơ bản là giáo chúng Minh Giáo mở, thấy giáo chủ đi vào, các chưởng quầy đó đã lập tức đưa quà nhận lỗi, nhưng hắn không thu lễ, một hai phải bẻ xả rõ ràng với người ta… Hiển nhiên chính là muốn dựa vào có giáo chủ làm hậu trường cho hắn, nơi nơi khoe khoang.

Người này thật sự ngu xuẩn, tiểu giáo chủ kia sủng hạnh một người như vậy, cũng không thông minh.

Bất quá, hai người này cái khác không nói, bọn họ thật sự rất tiếc mạng…

Phạm vi thế lực Minh Giáo cũng không lớn, nhưng bọn họ cứ ở một khối địa phương như vậy, chuyển động suốt năm tháng cũng không đi xa!

Ngôn Cảnh Tắc xác thật rất tiếc mạng, quý trọng mạng của các ảnh vệ.

Hắn không muốn làm những ảnh vệ đó bị thương, nên dứt khoát không đi xa.

Dù sao hắn chỉ là muốn cho các ảnh vệ học được làm một người bình thường, phạm vi thế lực Minh Giáo còn có một tiểu thành thị kìa, cũng đủ dùng.

Ngôn Cảnh Tắc trước tiên mang theo mấy ảnh vệ bị hố đi lý luận với người ta, để bọn họ có thêm kiến thức, lại mang theo đại bộ đội rời khỏi trấn nhỏ đến một vài địa phương khác, cuối cùng ở tiểu thành thị kia ở hơn ba tháng.

Mỗi ngày, hắn đều bảo nhóm ảnh vệ đi quan sát thế giới bên ngoài, còn mua rất nhiều thoại bản linh tinh kể chuyện xưa cho bọn họ nghe… Các ảnh vệ càng ngày càng giống người hơn, thậm chí còn có một vài ảnh vệ để lộ ra một vài thứ không giống người thường.

Tỷ như Ảnh Thập Nhị từ khi nghe hắn kể một chuyện về ma quỷ thì bắt đầu sợ quỷ, đi ngủ toàn phải quấn lấy ảnh vệ khác cùng nhau ngủ.

Tỷ như Ảnh Tam Cửu đặc biệt thích xuống bếp, thế mà có thể làm ra thức ăn có thể so với đầu bếp.

Lại tỷ như Ảnh Thất Bát đặc biệt am hiểu tính toán, tính cái gì cũng nhanh.

Làm cho Ngôn Cảnh Tắc cao hứng chính là biến hóa của Ngôn Tu.

Ra bên ngoài, Ngôn Tu vẫn luôn lấy thân phận giáo chủ gặp người, hơn nữa rất nhiều thời điểm Ngôn Tu đều phải tự mình suy nghĩ làm sao đối thoại với người khác, làm sao hành động, dưới tình huống như thế, Ngôn Tu nhanh chóng trưởng thành lên.

Trong rất nhiều ảnh vệ, Ngôn Tu tuyệt đối là người biến hóa lớn nhất!

Y học cũng nhanh, Ngôn Cảnh Tắc ngầm dạy y đọc sách biết chữ, y chung quy có thể rất nhanh học được.

Nhìn thấy tình huống này, Ngôn Cảnh Tắc vừa chua xót vừa tự hào.

Ngôn Tu của hắn căn cốt rất tốt, người cũng thông minh, nếu không trở thành ảnh vệ, nhất định có thể có một tương lai tươi sáng.

Ngôn Cảnh Tắc ở bên ngoài năm tháng đã về tới Minh Giáo.



Mà lúc này, hắn xuyên qua đã được nửa năm.

Chờ trở lại Minh Giáo, hắn một lần nữa bắt đầu dạy dỗ nhóm ảnh vệ biết chữ, các ảnh vệ học so với phía trước nhanh hơn rất nhiều. Đương nhiên, cũng không phải mỗi ảnh vệ đều học nhanh được, cũng có một vài ảnh vệ kiểu gì cũng học không được, cho nên mỗi ngày đều nước mắt lưng tròng mà ngầm học bù.

Còn rất đáng yêu……

Đương nhiên, Ngôn Cảnh Tắc ngoại trừ dạy dỗ các ảnh vệ ra cũng không quên làm chuyện khác.

Thuộc hạ của nguyên chủ ngoại trừ ảnh vệ vẫn còn vài thân tín đáng giá tín nhiệm, hắn cho một người đã nhận đại ân của phụ thân hắn cầm tiền của hắn, mua rất nhiều sản nghiệp khắp trời nam đất bắc, lại sau khi các ảnh vệ trở nên bình thường hơn một chút, cho các ảnh vệ dời đi tất cả vàng bạc châu báu trong mật thất đỉnh núi U Minh Sơn ra ngoài.

Nháy mắt, Ngôn Cảnh Tắc xuyên qua lại đây đã được một năm.

Cho tới bây giờ, toàn bộ Minh Giáo đối với Cảnh công tử này cũng đã không ai không biết không ai không hiểu.

Ai không biết giáo chủ phi thường sủng ái Cảnh công tử, muốn ngôi sao thì không cho ánh trăng? Thậm chí cả ảnh vệ cũng phân một ít đi theo Cảnh công tử!

Nhìn thấy tình huống này, có không ít người muốn tặng người cho giáo chủ, đáng tiếc giáo chủ đều không cần, độc sủng Cảnh công tử, tùy ý Cảnh công tử kiêu ngạo ương ngạnh trong Minh Giáo……

Nhưng gần đây người Minh Giáo thật ra đã không rảnh quản chuyện Cảnh công tử và giáo chủ nữa.

Những người tự xưng là danh môn chính phái, dưới sự dẫn dắt của Võ lâm minh chủ Chúc Liên Anh, đang hướng về phía Minh Giáo!

Tả hữu hộ pháp cũng như đông đảo cao thủ Minh Giáo mới vừa nhận được tin tức này liền đi tìm giáo chủ, sau đó, Minh Giáo còn kêu tất cả giáo chúng bên ngoài trở về.

Trong sảnh làm việc Minh Giáo, Ngôn Tu ngồi ở chủ vị, đông đảo giáo chúng Minh Giáo đứng phía dưới y, đang hội báo tình huống những người trong võ lâm đó.

“Giáo chủ, mấy tên đi tìm chết đó nhân số không ít, tổng cộng có hơn bốn mươi môn phái và hơn hai mươi thế gia trộn lẫn vào……”

“Ta đã gấp không chờ nổi muốn lộng chết mấy tên đó rồi!”

“Chúng ta nhất định phải cho bọn chúng có đến mà không có về!”

……

“Hữu hộ pháp, ngươi dẫn người tiến đến chặn lại.” Ngôn Tu đột nhiên nói: “Tả hộ pháp, ngươi phụ trách phòng thủ!”

Ngôn Tu lại an bài một số việc khác, xoay người liền đi.

Thấy y đi rồi, tả hữu hộ pháp nhìn nhau, lại dời tầm mắt đi, từng người tính toán.

Đi ngăn cản? Hữu hộ pháp cũng sẽ không ngốc như vậy, làm nhân thủ mình hao tổn.

Ở trong giáo phòng thủ? Tả hộ pháp sớm đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, chỉ biết trông coi tự trộm.

Ngôn Tu đi nhanh về sân mình, trong lòng quay cuồng rất nhiều cảm xúc.

Tâm tư và ý đồ của tả hữu hộ pháp y đều biết cả, chủ nhân y đã giúp y phân tích hai người kia, chính bọn họ cũng điều tra ra một ít tin tức.

Y cũng không để ý này hai người giở trò quỷ, chủ nhân có nói qua, muốn nhân cơ hội này dẫn bọn họ hoàn toàn rời khỏi Minh Giáo, nhưng trong lòng y vẫn tràn đầy khó chịu.

Bọn gia hỏa đáng chết đó, cũng dám phản bội chủ nhân!

Một năm trước, Ngôn Tu là mê mang, y và toàn bộ thế giới này cứ như là phân cách ra, thứ duy nhất làm y thấy y có liên hệ với thế giới này cũng chỉ là chủ nhân y.

Nhưng giờ phút này, sương mù tản ra, y đã hiểu biết rất nhiều thứ.

Tỷ như cảm xúc của mình, lại tỷ như cảm tình của mình.

Y yêu chủ nhân y, không chỉ là tình yêu của thuộc hạ đối với chủ nhân, mà là một loại yêu khác.



Vào thời điểm y còn không biết chuyện “yêu” này, y cũng đã yêu chủ nhân rồi.

Cho nên, khi đó y mới có thể liều chết phải làm ảnh vệ bên người chủ nhân, y mới có thể mỗi ngày kiên trì gác đêm cho chủ nhân, không muốn để ảnh vệ khác nhúng tay vào.

Sau khi chủ nhân cho người mang Liễu Chỉ Tình về, ngay từ đầu y cũng đã không thích Liễu Chỉ Tình.

Các ảnh vệ khác không để bụng Liễu Chỉ Tình, nhưng y thỉ chỉ cần chủ nhân tiếp cận Liễu Chỉ Tình, y đã đặc biệt khó chịu.

Ngày đó chủ nhân quyết định hạ dược Liễu Chỉ Tình, bảo ảnh vệ bọn họ đi xa một chút, cả người y càng không thoải mái.

Lúc ấy rõ ràng đã đến phiên y nghỉ ngơi, nhưng y chính là không nghỉ ngơi, y còn không ăn gì, cứ nhìn chằm chằm vào phòng chủ nhân.

Y là người đầu tiên nhìn thấy Chúc Liên Anh lẻn vào, lúc ấy y kỳ thật có cơ hội ngăn cản Chúc Liên Anh, nếu y liều chết cản lại, Chúc Liên Anh có khả năng không còn cơ hội mang Liễu Chỉ Tình đi.

Nhưng y đã không làm như vậy, y đi xem chủ nhân.

Chủ nhân mang y lên giường, y rất cao hứng, nhưng chủ nhân thích chính là Liễu Chỉ Tình, lại buông y ra, còn bảo y đi ra ngoài.

Y hẳn là phải rời đi, y có thể bắt một người khác về cho chủ nhân, y có thể cho ảnh vệ khác đến bồi chủ nhân, y có rất nhiều lựa chọn.

Nhưng y cái gì cũng không chọn, y thậm chí còn to gan lớn mật, chủ động ôm lấy chủ nhân.

Y muốn cùng chủ nhân ở bên nhau.

Chỉ là khi đó, y cũng không hiểu.

Không hiểu cũng có chỗ tốt của không hiểu, hiện tại đã hiểu, y ngược lại càng khó chịu hơn.

Nếu không hiểu, cho dù chủ nhân về sau thích người khác, muốn cùng người khác làm loại chuyện này, y cũng nhiều nhất cảm thấy mình có điểm không thoải mái, nhưng hiện tại……

Y hiện tại thậm chí có một ý niệm đáng sợ, y hy vọng chủ nhân vĩnh viễn đừng khôi phục nội lực.

Như vậy, chủ nhân có phải cả đời đều phải dựa vào y không?

“Cảnh Tắc.” Ngôn Tu trở lại chỗ ở, lập tức liền kể lại chuyện hôm nay.

“Giống như ta nghĩ.” Ngôn Cảnh Tắc nói “Đồ đạc của chúng ta đã thu dọn xong chưa?”

“Thu dọn xong rồi ạ!” từ trong góc phòng truyền ra rất nhiều giọng nói, là các ảnh vệ cùng nhau trả lời.

“Qua mấy ngày nữa là chúng ta có thể đi rồi, đến lúc đó chúng ta đi mở quán cơm!” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.

Ngôn Tu nhìn thấy hắn tươi cười đã cảm thấy trái tim mình nhanh chóng nhảy dựng lên: “Cảnh Tắc, nhân sĩ chính phái lần này tiến là do Chúc Liên Anh dẫn đầu, Liễu Chỉ Tình cũng ở trong đó, chúng ta có cần bắt bọn họ, ép hỏi ra bọn họ hạ loại thuốc gì với ngươi không?”

Ngôn Cảnh Tắc ngẩn người, ngay sau đó nói: “Không cần.” Hắn căn bản không có trúng độc, hắn nội lực còn hoàn hảo, không chỉ như thế…… Hiện tại hắn vận hành U Minh Thần Công bát trọng đã không thể tăng thêm cho bản thân mình bao nhiêu nội lực. Việc này đại biểu hắn đã luyện được U Minh Thần Công bát trọng.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy, mình hiện tại đi trên giang hồ đã có thể như con cua, đi ngang. Nhưng bây giờ hắn không rảnh nghĩ cái này, chuyện hắn hiện tại càng muốn làm là phá vỡ mối quan hệ chủ tớ với Ngôn Tu lúc này.

“Cảnh Tắc, bọn họ hạ độc ngươi, tội không thể tha thứ……”

“Ta không trách bọn họ, là ta chính mình làm sai trước.” Ngôn Cảnh Tắc nói, nguyên chủ không nên bắt trói Liễu Chỉ Tình về mới đúng!

Hầy, hắn vẫn là nên ngẫm chuyện khác tốt hơn, tỷ như làm sao thay đổi quan hệ với Ngôn Tu đây.

Một năm nay hắn khiêu khích Ngôn Tu đủ kiểu, Ngôn Tu cũng không dao động, coi hắn như giáo chủ mà tôn kính…… Thật sầu người!

Ngôn Tu nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, nắm tay siết chặt.

Chủ nhân y thích Liễu Chỉ Tình đến như vậy ư? Ngay cả bị Liễu Chỉ Tình làm hại không còn nội lực vẫn có thể không để ý chút nào ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook