Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 213:

Quyết Tuyệt

26/09/2021

Dưới ánh trăng, người trẻ tuổi cẩm y hoa phục nhẹ nhàng bâng quơ mà một chưởng diệt tả hộ pháp Minh Giáo tiền nhiệm, sau đó liền quay đầu lại, hướng về phía mình hơi mỉm cười……

Trái tim Ngôn Tu đột nhiên đập nhanh hơn.

Chủ nhân y đương nhiên rất tuấn tú, rất đẹp.

Chỉ là, chủ nhân vô tình với tả hộ pháp như vậy, khẳng định cũng sẽ không thủ hạ lưu tình với y?

Ngoài ra, Liễu Chỉ Tình đã dừng trên tay chủ nhân, vậy về sau, có phải y không cần tồn tại nữa không?

Trong nhất thời, Ngôn Tu không biết nên phản ứng như thế nào mới ổn, cứ ngơ ngác mà đứng như vậy.

Những cường giả trong nhân sĩ võ lâm đó đều đã bị Ngôn Cảnh Tắc điểm huyệt đạo, còn lại những người không đáng sợ hãi, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Những người này không cần giết chết, điểm huyệt đạo bó lại là được.”

“Vâng, chủ nhân!” nhóm ảnh vệ cùng nhau nói, âm thanh to lớn vang dội.

Chủ nhân bọn họ khôi phục thực lực, bọn họ bây giờ đều đặc biệt cao hứng!

Trong lúc nhất thời, cho dù là ảnh vệ đã quen mặt không biểu cảm, trên mặt cũng lộ ra tươi cười.

Các nhân sĩ võ lâm thì không giống vậy, lúc này, một đám bọn họ đã sợ hãi vạn phần, can đảm rạn nứt.

Không lâu trước đây, bọn họ còn vì có thể giết chết giáo chủ Minh Giáo, tính cả ảnh vệ bên người hắn mà cao hứng, không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt, tình huống đã thay đổi.

Cao thủ như bọn họ vậy mà toàn bộ rơi xuống trên tay giáo chủ Minh Giáo!

Chúc Liên Anh càng mặt đầy không dám tin tưởng.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không có điểm á huyệt của hắn ta, hắn ta có thể nói chuyện, nhưng mãi cho đến giờ này khắc này, rốt cuộc hắn ta mới gian nan mở miệng: “Ngươi mới là giáo chủ Minh Giáo?”

“Đúng vậy.” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Chúc Liên Anh cười cười, thoạt nhìn đặc biệt vô tội.

“Chuyện này không có khả năng……” Chúc Liên Anh có chút hoảng hốt.

Bởi vì tả hộ pháp, hắn ta đối với tình huống trong Minh Giáo phi thường hiểu biết, tự nhiên cũng biết một người như “Cảnh công tử”.

Phía trước hắn ta trộm lại đây điều tra, còn gặp qua “Cảnh công tử” này.

Người này rõ ràng là nam sủng của giáo chủ Minh Giáo, sao lại thành giáo chủ Minh Giáo?

Nếu hắn là giáo chủ Minh Giáo, vậy giáo chủ Minh Giáo ban nãy là ai?

Chúc Liên Anh chẳng sợ cổ không thể cử động, đôi mắt lại vẫn nhìn về phía Ngôn Tu.

“A Tu là ái nhân của ta.” Ngôn Cảnh Tắc giải thích.

Chúc Liên Anh nghe được lời này, sắc mặt biến đổi.

Trước đó hắn đã thấy kỳ quái chuyện “giáo chủ Minh Giáo” kia lớn lên giống Liễu Chỉ Tình, hiện tại nghe Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, đột nhiên nghĩ tới một khả năng —— “A Tu” kia chẳng lẽ là thế thân do giáo chủ Minh Giáo trước mắt này tìm về, sau khi bị mất Liễu Chỉ Tình?

Người yêu mình bị người ta nhớ thương… Mặt Chúc Liên Anh xanh mét.

Hôm nay, hắn không chỉ phải chết trên tay giáo chủ Minh Giáo, thậm chí còn có khả năng bị cướp đi người thương…… Này với hắn mà nói, đả kích thật sự quá lớn.

Chúc Liên Anh thật tức giận, Ngôn Tu nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, cả người lại run rẩy —— chủ nhân thế mà gọi y là “ái nhân”?

Có phải y nghe lầm rồi hay không?

Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, trên mặt Ngôn Tu lại vẫn không có biểu cảm gì, thật ra làm người nhìn không ra y kỳ thật đang thất thần.

Các ảnh vệ xung quanh hoàn toàn không phát hiện chuyện này, bọn họ ghen ghét mà nhìn Ngôn Tu, trong lòng chua lòm.

Ngôn Tu thật sự quá đáng giận, thế mà làm chủ nhân coi y là ái nhân!

Sao bọn họ lại không có vận khí như vậy?

Ngôn Tu đột nhiên lấy lại tinh thần đã cảm giác được ánh mắt của các ảnh vệ bên cạnh, lạnh lùng mà nhìn về phía bọn họ.

Y không biết chủ nhân vì sao lại nói như vậy, nhưng mấy ngày nay y không thiếu khoe ra chủ nhân sủng ái mình bao nhiêu trước mặt những người này, giờ này khắc này, y vẫn tính toán duy trì thiết lập được sủng ái của mình như cũ.

Trong lòng y thậm chí còn dâng lên một niềm hy vọng bí ẩn.

Nói không chừng, chủ nhân thật sự đã bắt đầu thích y!

Ngôn Tu đang nghĩ như vậy, đã nghe được các nhân sĩ võ lâm cuối cùng đã phục hồi tinh thần lại, sôi nổi mắng: “Ma giáo yêu nghiệt, ngươi không chết tử tế được!”

“Ngươi làm nhiều việc ác, sớm hay muộn cũng phải xuống địa ngục!”

“Ma giáo yêu nghiệt……”

……

Ngôn Tu buồn bực đang muốn động thủ với bọn họ, liền nghe được chủ nhân nói: “Ai còn mắng ta, ta liền giết sạch thân bằng* hắn, đồ sát môn phái hắn.”

(*người thân và bạn bè)

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc nói lời này cười tủm tỉm, nhưng giọng nói hắn truyền ra, những nhân sĩ võ lâm bị điểm huyệt đó, một đám đều bị chấn đến nội lực đại loạn.

Minh Giáo bắt được các loại bí tịch cũng bao gồm Thiếu Lâm sư tử hống, chiêu thức ấy của Ngôn Cảnh Tắc chính là thông qua sư tử hống sửa đổi lại.

Đem nội lực dung nhập vào trong âm thanh đi đả thương người, thuận miệng một câu là có thể làm người chịu nội thương…… Hắn cảm thấy bộ dáng này đặc biệt soái, nên đã nghiên cứu riêng một phen, còn dạy cho Ngôn Tu.

Phía trước Ngôn Tu dùng một hồi, hiện tại chính hắn cũng dùng một hồi, dùng qua rồi, nhìn thấy những nhân sĩ đó một đám cũng không dám nói chuyện, vừa kinh vừa giận mà nhìn mình, tâm tình Ngôn Cảnh Tắc khá tốt.

Hắn chính là lợi hại như vậy, người gặp người sợ.

Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc lại đi nhìn Ngôn Tu.

Ngôn Tu như cũ chuyên chú mà nhìn hắn, giống như hắn làm cái gì cũng đều có thể.

Thật là, trước công chúng, Ngôn Tu còn nhìn hắn như vậy, làm hắn đặc biệt muốn bắt lấy người hôn một cái.

Ban nãy bọn họ đang làm được một nửa kia kìa, bây giờ có phải hẳn là nhanh chóng giải quyết bọn người này, sau đó đi tiến hành một nửa tiếp theo không?

Ngôn Cảnh Tắc ho nhẹ một tiếng, lại đi nhìn bọn Chúc Liên Anh.

Các nhân sĩ võ lâm này vẫn rất có cốt khí, nếu Ngôn Cảnh Tắc chỉ uy hiếp muốn giết bọn họ, bọn họ còn sẽ tiếp tục mắng, nhưng hắn nói ai dám mắng hắn sẽ giết sạch thân bằng đồ sạch môn phái… Các nhân sĩ võ lâm không ai dám mắng ra miệng, một đám cũng chỉ phẫn nộ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Các ngươi cũng thật là…… Ta đã tính toán rời khỏi võ lâm, rửa tay chậu vàng*, làm một ông nhà giàu phổ phổ thông thông, các ngươi thế mà còn tìm tới cửa đi tìm cái chết, quấy rầy cuộc sống bình yên của ta.”

(*rửa tay chậu vàng là người trong giang hồ muốn rời khỏi giang hồ, không nhúng tay vào ân oán võ lâm nữa, rửa tay vào một chậu vàng như một nghi thức, chừng nào chưa làm lễ rửa là chưa được tính)

Chúc Liên Anh sửng sốt.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Các ngươi có thù oán với Minh Giáo, nhưng cũng không có thù với ta, ta tiếp nhận ngôi vị giáo chủ Minh Giáo bất quá đã hơn một năm, sau khi tiếp nhận cũng luôn an an phận phận, cũng không tới tìm các ngươi phiền toái, các ngươi làm gì còn một hai phải tới tìm ta phiền toái? Các ngươi muốn chết như vậy à?”

Ngôn Cảnh Tắc nói xong, thở dài.

Chúc Liên Anh cảm thấy lời này của hắn không đúng, nhưng nói không nên lời phản bác.

Vị giáo chủ Minh Giáo trước mắt này thật đúng là không có làm chuyện gì hại võ lâm cả.

Thực lực hắn mạnh như vậy, nhưng trước đó lúc bọn họ vây công Minh Giáo lại chủ động né tránh, căn bản không tới tìm bọn họ phiền toái, hình như xác thật không có ác ý với bọn họ.

Trong lúc nhất thời, Chúc Liên Anh cũng có điểm hối hận, hối hận tới vây công cái tòa nhà này.

Các nhân sĩ võ lâm càng hối hận hơn —— sớm biết người này mạnh như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không tới chịu chết.

“Ta làm người luôn luôn giúp mọi người làm điều tốt, kết quả các ngươi một hai phải từng bước ép sát…… Đây không phải là bức ta động thủ sao?” Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Cứ nói tả hộ pháp đi, hắn phản bội ta, ta đã sớm biết, nhưng ta vẫn buông tha hắn, nhưng hắn lặp đi lặp lại nhiều lần tìm ta phiền toái, tính tình ta lại tốt không nổi nữa. Lại nói tiếp, hắn giết nhiều người, đã làm chuyện ác có còn nhiều hơn ta.”

Ngôn Cảnh Tắc lời này không sai, nhân sĩ võ lâm ở đây nghe xong không thiếu người bị ảnh hưởng, càng thêm hối hận.

Ai có thể ngờ được? Đặc biệt là làm như vậy còn có khả năng liên luỵ môn phái của mình.

“Ngươi không cần yêu ngôn hoặc chúng! Ngươi nơi nào giúp mọi người làm điều tốt? Lúc trước ngươi còn bắt trói Chỉ Tình lại……” Chúc Liên Anh cả giận nói.



Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta tuy có cho người trói hắn lại, nhưng ta cũng không làm gì hắn, không phải còn tùy ý ngươi cứu hắn đi sao?”

“Lúc đó ngươi cũng trúng độc, lực bất tòng tâm……” Người này lúc ấy trúng dược, mới không thể không nhìn hắn ta mang Liễu Chỉ Tình đi.

Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “Lực bất tòng tâm? Ngươi cho rằng ngươi đổi dược, ảnh vệ của ta không phát hiện ra? Hơn nữa, lúc ấy nếu ta thật muốn động thủ với ngươi, cho ảnh vệ đuổi theo, dù ngươi có thể trốn, Liễu Chỉ Tình cũng trốn không thoát, đúng không?”

Chúc Liên Anh lại sửng sốt. Thực lực các ảnh vệ bên người giáo chủ Minh Giáo thắng hơn hắn ta rất nhiều.

Lúc ấy nếu người này bảo ảnh vệ đuổi giết hắn, hắn xác thật khó mang Liễu Chỉ Tình an toàn rời đi.

“Tại sao ngươi lại làm như vậy?” Chúc Liên Anh nghĩ trăm lần cũng không ra.

“Ta chộp Liễu Chỉ Tình tới là muốn A Tu nhà ta ghen. Lúc ấy ngươi hạ dược ta, ta vừa lúc có thể mượn cơ hội này cùng A Tu bồi dưỡng cảm tình, đương nhiên mặc kệ ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Ngươi……” Chúc Liên Anh mở to hai mắt, không dám tin tưởng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Người trước mắt này chẳng lẽ chủ động uống thuốc kia, để cùng A Tu kia thành tựu chuyện tốt……

Chúc Liên Anh đột nhiên nghĩ đến, Cảnh công tử chính là sau khi Liễu Chỉ Tình bị hắn ta mang đi rồi mới đột nhiên xuất hiện, bọn họ đều cho rằng người này là do ảnh vệ của giáo chủ chộp về giải độc cho hắn, nhưng trên thực tế, người này mới là giáo chủ Minh Giáo.

Hắn đường đường giáo chủ Minh Giáo không làm, ra vẻ nam sủng của một người khác, tuyệt đối là yêu người nọ yêu đến tận xương cốt.

Nhưng tuy là nghĩ như vậy, nhưng hắn ta chung quy cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng—— người này thật sự không thích Liễu Chỉ Tình sao?

“A Tu trước kia là ảnh vệ của ta, ta yêu y, y lại chỉ coi ta là chủ nhân, nên ta mới bắt Liễu Chỉ Tình, kích thích y một chút .” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm.

“A di đà phật…… Thí chủ, ngươi chớ có nói bậy, ngươi sợ là lúc tu luyện xảy ra vấn đề, mới không thể không cho người giả trang ngươi đi?” phương trượng Thiếu Lâm đột nhiên nói, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “Ta sớm luyện U Minh Thần Công đến bát trọng, có thể xảy ra vấn đề gì? Bất quá ta xác thật lừa A Tu, lừa y nói ta không có nội lực, bảo y giả trang giáo chủ Minh Giáo —— ta không muốn y làm ảnh vệ, muốn bọn ta càng bình đẳng hơn một chút.”

Ngôn Cảnh Tắc dăm ba câu đã tẩy trắng mình đến trong sạch vô tội.

Giờ phút này, hắn đã thành bạch liên hoa gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, còn là một đóa bạch liên hoa vì tình yêu mà không thèm để ý đến gì khác.

Hắn đây cũng là không có biện pháp nào.

Hắn cũng không tính toán giết những người đó.

Thứ nhất là những người này bên trong có lẽ có người ra vẻ đạo mạo, nhưng nhưng đại đa số xác thật là nhân sĩ chính đạo, bình thường không trải qua chuyện xấu gì, hoàn toàn khác với đám người Minh Giáo đã quen khinh nam bá nữ kia, hắn không nên giết bọn họ.

Thứ hai…… Sau lưng những người này đều có sư huynh sư đệ còn có người nhà gì đó, hắn thật muốn giết người, về sau chỉ sợ sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ võ lâm, vẫn luôn bị người trả thù.

Nếu như vậy, hắn vẫn là không giết người cho thỏa đáng.

Nhưng nếu hắn không giết người, trực tiếp thả người, những người này nói không chừng lại muốn tới tìm hắn phiền toái.

Uy hiếp một phen rồi thả, những người này cũng có khả năng trộm tới tìm hắn phiền toái.

Người trong võ lâm đối với việc “trảm yêu trừ ma” luôn tràn ngập hứng thú.

Hắn không sợ những người này, nhưng thuộc hạ ảnh vệ của hắn thì sợ.

Hơn nữa…… Thủ hạ hắn nhiều ảnh vệ như vậy, những người này tương lai có khả năng còn thành gia lập nghiệp, hắn bảo vệ được bọn họ, cũng bảo vệ không được con cái họ, còn có hậu thế sau này.

Nếu có thể, vẫn là không nên kết thù với nhân sĩ võ lâm thì tốt hơn.

Còn làm sao để không kết thù… Hắn cái gì cũng không trải qua, những người này dựa vào cái gì tìm hắn phiền toái, đúng không?

Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc liếc mắt đưa tình mà nhìn Ngôn Tu.

Một bộ dáng có tình uống nước cũng no như vậy, hắn cũng không cần giả vờ —— hắn xác thật yêu Ngôn Tu sâu sắc.

Trước đó phương trượng Thiếu Lâm cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc có thể là bởi vì võ công xảy ra vấn đề mới làm Ngôn Tu giả làm giáo chủ Minh Giáo, lúc này cũng đánh mất hoài nghi, dù sao ban ngày hôm nay, người này còn đang giả làm nam sủng.

Hắn có ảnh vệ trung thành và tận tâm với hắn, có năng lực rời đi từ U Minh Sơn, còn có thể đánh bại nhiều cao thủ bọn họ như vậy, lại nguyện ý giả trang nam sủng, không phải chân ái thì là cái gì?

Phương trượng Thiếu Lâm lúc này chủ động cầu hòa: “Thí chủ trạch tâm nhân hậu, là chúng ta hiểu lầm ngươi. Về sau chúng ta nhất định không tới quấy rầy ngươi nữa…… Thí chủ có thể thả chúng ta rồi không?”

Chúc Liên Anh nghe phương trượng Thiếu Lâm nói, trong lòng cũng vừa động.

Trước mắt người này vẫn luôn không hạ sát thủ với bọn họ, hẳn là cũng không muốn giết bọn họ……

Nhưng mà không đợi Chúc Liên Anh và phương trượng Thiếu Lâm cúi đầu, Ngôn Cảnh Tắc đã nói: “Không được.”

“Thí chủ có yêu cầu gì?” phương trượng Thiếu Lâm lại hỏi.

“Các ngươi ký kết khế ước với ta, sau này lại không tìm ta phiền toái, sau đó sai người đưa tới tiền chuộc, ta sẽ thả các ngươi ra.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Các ngươi đây đánh đánh giết giết, làm hỏng sân của ta, chung quy phải bồi thường.”

Hắn không định giết những người đó, cũng chuẩn bị thả họ, nhưng không muốn nhẹ nhàng thả họ như vậy.

Những người này tấn công Minh Giáo hắn không thèm để ý, nhưng là đánh tới nơi này thì… Ha hả!

Cuộc sống tốt đẹp về đêm của hắn và Ngôn Tu đã bị bọn họ phá hủy, cần phải bồi thường!

“Thí chủ muốn bao nhiêu?” phương trượng Thiếu Lâm lại hỏi.

“Ngày mai lại nói.” Ngôn Cảnh Tắc nói, sau đó nhìn về phía các ảnh vệ: “Ảnh Nhị Ảnh Tam, ngươi dẫn người trói những người này lại, lại đút chút nhuyễn cân tán*, nhốt vào sân bên cạnh.”

(*Thập hương nhuyễn cân tán người dùng thường bị tê liệt, trở nên hoàn toàn vô lực, yếu ớt, không còn khả năng kháng cự.)

Sân bên cạnh nhà này sở dĩ trống là vì nó cũng thuộc về bọn họ.

Nguyên bản, Ngôn Cảnh Tắc mua nhiều nhà một chút là muốn ảnh vệ thuộc hạ mình ở rộng mở hơn một chút, kết quả các ảnh vệ này đều thích chen chúc ở gần quanh hắn…

“Vâng, chủ nhân!” Ảnh Nhị Ảnh Tam nói.

“Đừng gọi ta là chủ nhân, gọi ta Cảnh thiếu là được.” Ngôn Cảnh Tắc nói, lại nhìn về phía Ngôn Tu: “A Tu, ta mệt mỏi rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi nha?”

“Chủ nhân……” Ngôn Tu kêu một tiếng, có điểm hoảng hốt.

Vừa rồi Ngôn Cảnh Tắc nói những lời này kia, y đều nghe vào tai.

Nhưng y chung quy hoài nghi chính mình nghe lầm.

Ý của chủ nhân là, hắn cũng không thích Liễu Chỉ Tình, mà vẫn luôn thích mình?

Chủ nhân cũng không mất đi nội lực, vẫn luôn ổn, hắn bảo mình làm giáo chủ Minh Giáo cũng là vì thích mình?

Sao có thể có chuyện tốt như vậy, chẳng lẽ là y đang nằm mơ?

“Gọi ta là Cảnh Tắc.” Ngôn Cảnh Tắc véo mặt y một chút.

Ngôn Tu ngơ ngác mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh Tắc, ngươi không có mất đi nội lực sao?”

“Đúng vậy.” Ngôn Cảnh Tắc thừa nhận, lại sợ Ngôn Tu giận nên giải thích: “Ta không phải cố ý lừa gạt ngươi, ngươi thấy ta là quỳ, ta nhìn nhiều khó chịu a…… Đây không phải là chỉ có thể tìm một biện pháp để ngươi đừng làm như vậy sao?”

Ngôn Tu lại hỏi: “Ngươi thích ta?”

“Đương nhiên, ta không phải đã sớm nói qua sao? Ta thích ngươi nhất.”

“Ngươi mất trí nhớ……”

“Không phải ngươi nói muốn khôi phục thân phận cho ta, tiếp tục làm chủ nhân các ngươi sao? Ta chỉ muốn làm nam nhân của ngươi, không muốn làm chủ nhân, nên dứt khoát mất trí nhớ.” Ngôn Cảnh Tắc nói xong còn nói: “Ngươi không được giận ta!”

Ngôn Tu một chút cũng không tức giận, tim y đập càng lúc càng nhanh, đều sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Y chưa từng nghĩ tới, sự tình thế mà là cái dạng này.

Y vẫn luôn lo lắng chủ nhân sẽ không cần y, sẽ không thích y, nhưng thực tế thì sao? Chủ nhân đã sớm thích y rồi.

Giờ này khắc này, Ngôn Tu đặc biệt muốn tìm người khoe ra một chút.

Nhưng hình như y đã không cần tìm người khoe ra.

Ánh mắt ảnh vệ xung quanh nhìn y đều đã ghen ghét như là hận không thể cắn chết y vậy.

Ngôn Tu hít sâu một hơi, liền nhìn thấy Liễu Chỉ Tình bị một ảnh vệ túm lên.



Y nhịn không được nói: “Liễu Chỉ Tình kia……”

Ngôn Cảnh Tắc đúng lý hợp tình nói: “Hắn lớn lên giống ngươi, ta liền nhìn nhiều hơn vài lần.”

Hóa ra là vậy sao? Không phải bởi vì y lớn lên giống Liễu Chỉ Tình chủ nhân mới thích y, là bởi vì Liễu Chỉ Tình lớn lên giống y nên chủ nhân mới nhìn Liễu Chỉ Tình với con mắt khác?

Ngôn Tu suýt chút nữa đã quên hô hấp.

Cách đó không xa, những nhân sĩ võ lâm nghe Ngôn Cảnh Tắc và Ngôn Tu ở bên kia nói chuyện, cũng đã không còn lời gì để nói.

Giáo chủ Minh Giáo này, đầu óc hắn lớn lên kiểu gì vậy?

Các đời giáo chủ Minh Giáo không phải đều muốn chinh phục võ lâm sao? Thực lực hắn mạnh như vậy, sao toàn nghĩ chuyện yêu đương?

Đối tượng yêu đương hắn nhìn trúng cũng không có gì quá thần kỳ… Vậy mà chỉ là ảnh vệ bên người hắn.

Nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, lúc này bọn họ tuy cảm thấy giáo chủ Minh Giáo này có bệnh, nhưng đã không còn muốn giết chết giáo chủ Minh Giáo này nữa.

Người này…… Xác thật chưa làm qua chuyện xấu gì.

Nhìn diện mạo hắn đã biết tuổi tác hắn không lớn, bọn họ không cần thiết bắt nạt một hài tử.

Được rồi, kỳ thật bọn họ cũng không có bản lĩnh “bắt nạt” người ta, người ta mạnh như vậy mà!

Đều nói Chúc Liên Anh là thiên hạ đệ nhất cao thủ, kết quả sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân*, người ta trẻ hơn Chúc Liên Anh, còn mạnh hơn Chúc Liên Anh, so với hắn, Chúc Liên Anh lại là cái gì?

(*núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn)

Các nhân sĩ võ lâm đó bị nhóm ảnh vệ chộp tới nhốt lại, những ảnh vệ đó còn đút cho bọn họ nhuyễn cân tán làm bọn họ không thể vận hành nội lực.

Thuốc này là Ngôn Cảnh Tắc lúc rời khỏi Minh Giáo riêng mang theo, số lượng không ít, đủ các nhân sĩ võ lâm này uống thật lâu.

Mà chờ các nhân sĩ võ lâm uống thuốc xòn, mười ảnh vệ phụ trách trông coi bọn họ, các ảnh vệ khác liền rời đi.

Ảnh vệ phụ trách trông coi các nhân sĩ võ lâm chính là mười ảnh vệ Ngôn Tu an bài mang Ngôn Cảnh Tắc đi bằng mật đạo kia— bọn họ trước đó không tham gia chiến đấu, là người có tinh thần tốt nhất.

Thời điểm nhân sĩ võ lâm tới vây công đám người Ngôn Cảnh Tắc vốn đã nửa đêm, lăn lộn một phen xuống, lúc này đã ánh mặt trời sáng bừng.

Nhóm ảnh vệ cũng không ủy khuất các nhân sĩ võ lâm này, sau hừng đông đã mở cửa sổ ra.

Trong phòng rất sáng sủa, cũng làm các nhân sĩ võ lâm thấy rõ bộ dáng các ảnh vệ trông coi bọn họ.

Các ảnh vệ này tuy tướng mạo bất đồng nhưng khí chất cơ hồ giống nhau, làm người cảm thấy bọn họ rất giống, giờ phút này, bọn họ nhìn như là có điểm phát sầu.

“Trước đó tưởng chủ nhân mất trí nhớ, việc học hắn bố trí ta còn chưa có làm.”

“Ta cũng vậy……”

“Hiện tại bổ sung một chút?”

“Phải bổ chứ!”

……

Những người này nói xong, cũng không biết từ nơi nào chuyển đến một ít bàn ghế, liền bắt đầu viết lên.

Nhân sĩ võ lâm: “……” Bọn họ còn tưởng rằng những người này nói “việc học” là luyện võ, kết quả…… Bọn họ đi viết chữ?

Đám người Chúc Liên Anh và phương trượng Thiếu Lâm nhìn các ảnh vệ này, đột nhiên liền nghĩ đến tả hộ pháp trước kia có nói qua, những chuyện có liên quan đến các ảnh vệ này.

Tả hộ pháp nói qua ảnh vệ đại khái làm sao huấn luyện ra, cũng nói qua các ảnh vệ đều không thông hiểu nhân tính.

Ngày hôm qua thấy các ảnh vệ này nhìn bình thường, bọn họ còn tưởng tả hộ pháp gạt người, hiện tại xem ra…… Tả hộ pháp hẳn là không gạt người.

Những ảnh vệ này thay đổi phỏng chừng có quan hệ với giáo chủ Minh Giáo kia.

Giáo chủ Minh Giáo kia còn chủ động giả làm nam sủng, ảnh vệ hắn thay đổi bộ dáng, có gì mà hiếm lạ?

Hiện tại…… Bọn họ chỉ muốn biết, tiền chuộc bọn họ nhiều hay ít.

Giáo chủ Minh Giáo kia rốt cuộc chừng nào mới tới tìm bọn họ, nói rõ ràng chuyện này?

Ngôn Cảnh Tắc cũng sắp quên mất những người này.

Tối qua, hắn và Ngôn Tu giải thích rõ ràng, sau khi xác định Ngôn Tu không có vì hắn gạt người mà giận, đã mang Ngôn Tu về phòng, tiếp tục làm chuyện chưa làm xong kia…

Sau đó, hắn phát hiện Ngôn Tu có chút ngượng ngùng không dứt.

Thật là có một phen tình thú khác!

Ngôn Tu: “……”

Ngôn Tu rất khó buông ra.

Chủ nhân kỳ thật thích y, ý thức được điểm này rồi y lại bắt đầu lo lắng.

Sau khi chủ nhân “mất trí nhớ”, y quá lớn mật, có khi nào chủ nhân không thích không?

Y cố ý bảo người giấu giếm thân phận chủ nhân, có khi nào chủ nhân nổi giận không?

Y hiểu lầm chủ nhân như vậy, có phải quá không nên rồi không?

Ngay từ đầu, Ngôn Tu suy nghĩ rất nhiều, nhưng sau thì, cái gì cũng không nghĩ được.

Y thật sự…… quá thoải mái.

Ngày hôm sau, mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Ngôn Tu mới tỉnh lại.

Lúc mới tỉnh dậy, y thậm chí hoài nghi tối qua hết thảy đều là nằm mơ, thẳng đến khi nhìn thấy một vết bầm xanh trên tay mình.

Vết đó là do Chúc Liên Anh đánh, tối qua y không nằm mơ.

Chủ nhân thế mà trước khi bắt Liễu Chỉ Tình về Minh Giáo cũng đã thích y!

Lúc ấy vậy mà y hoàn toàn không có cảm giác, cũng không phát hiện……

Nhưng vậy cũng không kỳ quái.

Khi đó mỗi ngày y đều mơ màng hồ đồ, ký ức cũng không rõ ràng lắm, ngoại trừ bảo hộ chủ nhân ra, cái gì cũng không biết.

Y còn hoàn toàn không biết cái gì là thích, cái gì là yêu.

Nếu không phải nhờ chủ nhân trong một năm nay một chút một chút mà dạy y, hiện tại y chỉ sợ vẫn là tên ảnh vệ cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết kia.

Chủ nhân sao lại tốt như vậy?

Y nhất định không thể để chủ nhân bị những người khác cướp đi!

Ngôn Tu nhìn chủ nhân đang ngủ bên người, trong lòng kích động cảm xúc nồng cháy.

Đúng lúc này, y nhìn thấy chủ nhân mở mắt: “A Tu, ngươi còn nhìn ta như vậy, ta lại nhịn không được.”

Ngôn Tu khó hiểu mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, chủ nhân…… Chỗ nào nhịn không được?

Ngôn Tu một bộ dáng ngây thơ mờ mịt như vậy…… Ngôn Cảnh Tắc xoay người một cái liền đè người xuống, sau đó thơm lên cổ Ngôn Tu.

“Cảnh Tắc……” mặt Ngôn Tu trướng đến đỏ bừng.

Ngôn Cảnh Tắc tiếp tục thơm, thơm xong rồi còn nói: “Ta thơm cho ngươi ra nhiều dấu vết, không phải ngươi thích khoe ra sao, lát nữa ngươi có thể đi khoe.”

Ngôn Tu: “……”

Cho nên, phía trước y khoe với người ta chủ nhân rất sủng ái y, chủ nhân kỳ thật biết hết toàn bộ?

Mặt Ngôn Tu càng đỏ hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook