Chương 223:
Quyết Tuyệt
26/09/2021
Người trong thôn lại đây muốn mua giỏ tre có vài nhà.
Hiện tại trên tay Ngôn Cảnh Tắc chỉ có giỏ tre loại nhỏ nhất, không có rổ lớn như bọn họ muốn, nhưng vẫn bàn tốt việc làm ăn với bọn họ —— bắt đầu từ ngày mai hắn sẽ làm giỏ tre lớn, chỉ cần là người Thượng Mộc thôn, dùng một chén gạo lớn là có thể đổi một cái giỏ tre của hắn.
Giá cả này đối với người trong thôn mà nói rất tiện nghi, đối với Ngôn Cảnh Tắc mà nói cũng không mệt.
Người khác làm rổ rất chậm, nhưng hắn làm rổ cực nhanh.
Mà một chén gạo nếu một mình hắn ăn, có thể ăn cả một ngày.
“Ngôn thanh niên trí thức, vậy cậu nhanh nhanh làm xong rổ nha.”
“Ngôn thanh niên trí thức, tụi tôi chờ rổ của cậu.”
“Ngôn thanh niên trí thức……”
……
Phát hiện có thể lấy giá thấp ở chỗ Ngôn Cảnh Tắc mua rổ, thái độ của người trong thôn đối với Ngôn Cảnh Tắc đều tốt hơn rất nhiều.
Lại nói tiếp, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên dọn đến Cố gia ở, người thôn Thượng Mộc rất kinh ngạc.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc nói là vì có người giặt quần áo nấu cơm làm việc vặt cho hắn, bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái nữa.
Rốt cuộc…… Ngôn thanh niên trí thức lười như vậy mà!
Nhưng Ngôn thanh niên trí thức thế mà còn có một tay nghề làm giỏ tre, điểm này thực sự nằm ngoài dự kiến của bọn họ, lúc này liền có người hỏi Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn thanh niên trí thức, nếu cậu có tay nghề làm giỏ tre, sao lúc trước cậu không làm?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chặt trúc gì đó, quá mệt người.”
Người hỏi chuyện: “……” Vậy sao giờ cậu lại làm?
Ông đang nghĩ như vậy, đã thấybcnb đang ở kế bên vót trúc.
À…
Nga…… Bọn họ nghĩ tới, cây trúc này là Cố Ngọc Bảo và Cố Ngọc Lan cùng nhau đi chặt, người Cố gia phỏng chừng còn giúp hắn vót trúc…… Nên hắn đã nguyện ý đan rổ.
Ngôn thanh niên trí thức này, thật là lười đến tận nhà!
Người trong thôn rất nhanh rời đi, chờ bọn họ đi xa, Ngôn Cảnh Tắc lại nhìn về phía Cố Ngọc Bảo: “Cây trúc của mày lại chẻ quá thô! Đúng rồi, ngày mai ban ngày lúc mày làm việc có rảnh, thuận tiện lại lấy mấy cây trúc về cho anh, thô mỏng anh đều muốn tất.”
Mình phải làm việc không nói, còn phải bị bắt chặt trúc… Cố Ngọc Bảo đáng thương vô cùng, nhưng không dám phản kháng.
Nếu nó phản kháng, Ngôn Cảnh Tắc lại muốn đánh nó cho coi!
Cuộc sống Cố gia cứ như vậy khôi phục bình tĩnh.
Giá cả Ngôn Cảnh Tắc làm giỏ tre cho người trong thôn là một chén gạo một cái, hắn cũng nói thẳng là bởi vì dùng cây trúc trong thôn mới tiện nghi như vậy, chỉ thu chút ít phí thủ công.
Nhưng người ngoài thôn tới chỗ hắn làm giỏ tre, hắn phải lấy hai chén gạo một cái rổ.
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, người trong thôn đều rất vừa lòng, chính là người ngoài thôn muốn giỏ tre đều sẽ nhờ người trong thôn tới mua, bọn họ cho người trong thôn nửa chén gạo, người trong thôn lại dùng một chén gạo mua rổ của Ngôn Cảnh Tắc, kiếm chênh lệch giá.
Loại tình huống này, Ngôn Cảnh Tắc hoàn toàn không để ý, cứ bán bình thường.
Hắn muốn sống tiếp trong thôn này, nguyên chủ trước kia tiếng tăm lại quá kém… Như bây giờ hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể cho người khác ấn tượng tốt hơn một chút với mình.
Ngoài ra, hắn làm người trong thôn chiếm chút tiện nghi như vậy, người trong thôn thấy hắn chặt trúc trong thôn cũng sẽ không nói gì.
Đương nhiên, Ngôn Cảnh Tắc làm cũng không chỉ là giỏ tre.
Hắn sợ người khác nhìn ra mình làm chế phẩm từ trúc đặc biệt nhanh, giỏ tre thường là một ngày làm hai cái, những lúc khác hắn sẽ cân nhắc dùng trúc làm các gia cụ khác, còn dùng trúc làm mấy món đồ chơi.
Nào là dùng trúc làm súng đồ chơi, nào là dùng trúc làm ba lô nhỏ ghế nhỏ…… Trẻ em trong thôn nổi lên trào lưu đổi đồ chơi từ chỗ hắn!
Đương nhiên, bọn nhỏ có thể tới đổi, quan trọng nhất vẫn là bởi vì hắn “chào giá” tiện nghi.
Đầu năm nay đi trấn trên mua món đồ chơi, đa số trẻ con đều mua không nổi, Ngôn thanh niên trí thức nơi này không giống vậy.
Trong đất bắt được một con lươn cũng có thể đổi một cây giáo trúc với Ngôn thanh niên trí thức!
Trước đó có một đứa nhỏ bắt được một con thỏ, bắt đưa đến chỗ Ngôn thanh niên trí thức, Ngôn thanh niên trí thức lại cho nó một cái ghế nhỏ trúc, hai thanh giáo trúc, một súng bắn nước bằng trúc, còn có mũ rơm be bé trên đỉnh đầu, làm nó cực kỳ phong cảnh, thành đứa độc nhất trong thôn!
Đương nhiên, cha mẹ nhà nó không ăn được thịt, mời hắn ăn măng xào thịt, thuận tiện, lại có một vài người lớn đi tìm Ngôn thanh niên trí thức mua ghế tre.
Rổ một nhà có một hai cái cũng đủ rồi, hiện tại bọn họ không thiếu rổ, thiếu ghế dựa.
Người thôn Thượng Mộc bên này có một loại yêu thích đặc thù với ghế dựa.
Người trong thôn tuổi lớn, đều sẽ dọn một chiếc ghế tre, ngồi ở cửa nhà phơi nắng nói chuyện phiếm với người ta, mà lão nhân qua đời, trong nhà không thiêu gì khác, nhưng chắc chắn sẽ cho thiêu một chiếc ghế tre cho người đã khuất.
Cũng không biết đây là từ nào truyền xuống, nhưng tất cả mọi người đều làm theo.
Vì thế, Ngôn Cảnh Tắc lại có lương thực nhập trướng.
Các gia đình trong thôn thường đối với mấy món đồ chơi đám nhỏ đổi về không thèm để ý, mọi người đều thật sự bận rộn, cá tôm nhỏ đi bắt còn phải tốn dầu muối đi làm mới ăn ngon…… Gia trưởng làm việc suốt một ngày không có thời gian rỗi kia.
Vì thế liền tiện nghi Ngôn Cảnh Tắc, mỗi ngày đều có các loại thịt cá ăn, có đôi khi những đứa trẻ đó còn đưa trái cây cho hắn, hoặc là dưa muối, củ năng, củ cải, ốc nước ngọt gì đó.
Nhờ phúc Ngôn Cảnh Tắc, bàn ăn Cố gia phong phú hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, hai người Cố Ngọc Bảo và Cố Ngọc Lan cũng đã bị Ngôn Cảnh Tắc giáo dục không biết giận.
Ngay từ đầu, Cố Ngọc Bảo mỗi ngày không cao hứng, nhưng bị đánh nhiều thành quen, sau lại…… Lúc Ngôn Cảnh Tắc không đánh nó, nó thế mà muốn mang ơn đội nghĩa luôn!
Cũng chính là lúc này, trời một ngày lạnh hơn một ngày, việc cũng ít.
Trong thôn có vài mẩu đất để không ở đó cho nó sinh ra dưỡng tức, có vài chỗ trong đất trồng lúa mạch và cây cải dầu, đất phần trăm từng nhà rau xanh có mọc mầm, củ cải cũng trưởng thành……
Mùa đông Giang Nam đã đến, Ngôn Cảnh Tắc đến Cố gia ở cũng đã được hai tháng.
Người Cố gia rốt cuộc nhàn rỗi hơn, Ngôn Cảnh Tắc liền bắt đầu dạy bọn họ học hành.
Ai học không tốt, lúc ăn cơm sẽ ăn kém, đương nhiên, Cố Ngọc Khang bị bài trừ ra ngoài.
Ngôn Cảnh Tắc vừa dạy đã phát hiện bốn người Cố gia cùng hắn học hành, Cố Minh Tu là học sinh làm cho người ta thích nhất, không chỉ thông minh, thái độ học tập còn tốt, cũng không cần hắn nhìn chằm chằm đã nguyện ý tự học.
Cố Ngọc Tiên xếp thứ hai.
Cố Ngọc Tiên cũng không thông minh, nhưng thái độ học tập của nàng đặc biệt tốt, không phân cao thấp với Cố Minh Tu!
Được rồi, nàng vốn đi học trong trường cũng không nghiêm túc, dù sao lúc này đừng nói là học sinh, ngay cả lão sư dạy học cũng là sống qua ngày. Nhưng khi Ngôn Cảnh Tắc khen nàng nhiều vài lần, nàng lập tức đã tràn ngập nhiệt tình yêu thương với học tập.
Không sai, dựa vào khen nhiều vài câu.
Đứa nhỏ này cũng giống Cố Minh Tu, thiếu khen!
Tiếp theo chính là Cố Ngọc Lan.
Cố Ngọc Lan đầu óc cũng thông minh, nhưng bản thân không thích học tập, nàng nguyện ý học là bởi vì Ngôn Cảnh Tắc móc nối thành tích học với thức ăn.
Nàng không thể chịu đựng mình ăn kém hơn người khác, chắc chắn phải học hành đàng hoàng.
Học kém cỏi nhất, không thể nghi ngờ là Cố Ngọc Bảo.
Kỳ thật Cố Ngọc Bảo cũng không ngốc, bằng không cũng không thể thi đậu sơ trung, nhưng thái độ học tập của nó rất kém cỏi.
Đồng thời…… Ngôn Cảnh Tắc phải thừa nhận, lúc hắn dạy dỗ Cố Ngọc Bảo, yêu cầu cao hơn so với những người khác, cho nên Cố Ngọc Bảo tài học không đủ… Khụ khụ!
Nhưng người khác chắc chắn không phát hiện được điểm này.
“Cố Ngọc Bảo, mày trả bài thôi sao lại chậm như vậy?” Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Đưa tay ra đây!”
Cố Ngọc Bảo: “Tui đã đọc nhanh lắm rồi…”
“Mấy thứ này anh nhìn một cái thôi là thuộc rồi, mày vậy mà cũng là khá nhanh?” Ngôn Cảnh Tắc cười nhạo.
Cố Ngọc Bảo: “……” Nó thật sự quá khó khăn!
Nhưng thật sự nó đúng là không nghĩ tới, Ngôn thanh niên trí thức còn lười hơn cả nó, vậy mà có bản lĩnh xem qua là nhớ!
Chỉ là, Ngôn thanh niên trí thức đã lợi hại như vậy, hiện tại cũng có thể kiếm tiền, vì sao còn ăn vạ nhà nó?
Ngay từ đầu, Cố Ngọc Bảo cho rằng Ngôn Cảnh Tắc đến nhà mình là vì cọ ăn cọ uống.
Nó đặc biệt không vui, bởi vậy mỗi ngày nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc, nhưng hiện tại thời gian lâu rồi…… Sao nó cứ cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc tới nhà nó qchính là vì có thể đánh nó vậy?
Ngôn Cảnh Tắc mỗi ngày cũng không làm gì khác, cứ thích tóm được nó rồi đánh, nga, còn có em gái nó Cố Ngọc Lan, cũng bị Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm.
Cố Ngọc Bảo quá ưu thương.
Cố Ngọc Lan thật ra rất nhanh liền thích ứng.
Cố Ngọc Lan thích trộm đồ chủ yếu là do luôn là chịu đói, trong nhà mình cái gì cũng đều không có, nàng liền nhịn không được mắt thèm đồ của người khác.
Nhưng sau khi Ngôn Cảnh Tắc đến nhà bọn họ, thức ăn nhà nàng trở nên khá hơn.
Không chỉ như thế, Ngôn Cảnh Tắc cả ngày làm các loại đồ chơi, Cố Ngọc Tiên còn có nguyên bộ chế phẩm bằng trúc!
Người khác không biết nàng không có, cho rằng Cố Ngọc Tiên có, nàng khẳng định cũng có, hâm mộ mà nhìn nàng, nàng cũng liền thỏa mãn.
Càng quan trọng là, Ngôn Cảnh Tắc mỗi lần đều sẽ giảng đạo lý cho nàng, chậm rãi, nàng kỳ thật cũng biết trước kia mình làm rất nhiều chuyện là sai, là không đúng.
Hơn nữa còn có Cố Ngọc Bảo còn thảm hại hơn nàng… Tâm tình của nàng luôn rất tốt!
Còn Cố Ngọc Tiên, Cố Ngọc Tiên hiện tại đã cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc là một người tốt!
Ngoại trừ đại ca nàng, Ngôn Cảnh Tắc luôn tốt với nàng nhất!
Đãi ngộ như vậy, trước kia nàng chưa từng hưởng thụ qua.
Ở nhà, ngoại trừ đại ca, nhị ca là đứa con trai đầu tiên, được sủng ái nhất, chị nàng thì sao, chị sẽ khóc sẽ nháo sẽ làm nũng, hơn nữa rốt cuộc là đứa con gái đầu tiên, cũng không kém.
Cũng chỉ có nàng, là con gái thứ hai trong nhà, không ai chú ý nàng.
Đại ca đối với bọn họ rất công bằng, trước kia có cái gì ăn vặt, bọn họ mỗi người được nhiều như nhau, chỉ là nàng chung quy bị đoạt đi, thẳng đến khi Ngôn Cảnh Tắc xuất hiện.
Đừng nói người khác đoạt của nàng, cho dù là nàng chủ động cho người khác, Ngôn Cảnh Tắc cũng không đồng ý!
Học trong chốc lát, nên ăn cơm trưa.
Ngôn Cảnh Tắc kêu Cố Ngọc Bảo và Cố Ngọc Lan đi nấu cơm, lý do cũng có sẵn: “Hai đứa học hành không nghiêm túc!”
Cố Ngọc Tiên sùng bái mà liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, tiếp tục đọc sách.
Cố Ngọc Khang muốn quấy rầy nàng để nàng chơi với mình, nhưng bị Ngôn Cảnh Tắc bắt một cái đã bắt được: “Cố Ngọc Khang, tới đây, theo anh học đếm đếm!”
Sau đó Cố Ngọc Tiên có thể an an tĩnh tĩnh đọc sách, đồng dạng an tĩnh đọc sách còn có Cố Minh Tu.
Mỗi tối, Ngôn Cảnh Tắc đều sẽ kể chuyện trong thành cho Cố Minh Tu nghe, Cố Minh Tu thế mới biết, trước kia Cố Ngọc Tiên sống ngày lành như thế nào.
Nhưng hiện tại, Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể ở nông thôn, sống những ngày cực khổ.
Ngôn Cảnh Tắc thông minh như vậy, mặc kệ là tri thức gì đều vừa thấy liền hiểu, căn bản không nên bị nhốt ở nông thôn……
Cố Minh Tu không biết mình nên an ủi Ngôn Cảnh Tắc như thế nào, nếu Ngôn Cảnh Tắc thích dạy bọn họ học, y phải học cho tốt.
Lúc này, tiểu học cũng chỉ có hai môn ngữ văn và toán học, chỉ tốn hai tháng công phu, Cố Minh Tu cũng đã bổ sung xong, bắt đầu học chương trình học sơ trung.
Không chỉ như thế, y còn phát hiện, sau khi mình không hề ôm tất cả mọi việc lên người mình, thật sự sống đến càng ngày càng thoải mái.
Đặc biệt, Ngôn Cảnh Tắc còn mỗi ngày làm món ngon cho y.
Cố Minh Tu rõ ràng cảm giác được mình béo lên.
Còn Ngôn Cảnh Tắc……
Mùa đông, cá chạch đều sẽ chui vào ruộng lúa, trẻ em nhà nông có kinh nghiệm rất dễ dàng có thể đào được cá chạch, thật ra thì tôm cá nhỏ không dễ bắt, vì thế gần đây trẻ em tới nhà hắn đổi đồ đều cầm cá chạch tới.
Lúc này, hắn đi theo vào phòng bếp, dùng cá chạch đã giết và làm sạch, làm một nồi cá chạch kho tàu.
Cá chạch sau khi làm xong đầy hai chén lớn, Ngôn Cảnh Tắc để lại một chén, một chén khác bưng lên bàn, sau đó tự mình chia cho mấy đứa nhỏ.
Cố Ngọc Khang hai con, Cố Ngọc Tiên năm con, Cố Ngọc Lan hai con, Cố Ngọc Bảo cho một miếng nhỏ nếm thử hương vị thôi.
Cố Minh Tu được đến sáu con.
Dư lại tất cả đều là của hắn, ngay cả chén cơm để lại kia, cách nói của hắn cũng là để lại cho hắn tối ăn khuya.
Đương nhiên, trên thực tế cái gọi là ăn khuya kia đều là hắn và Cố Minh Tu hai người cùng nhau ăn.
Nguyên chủ không có trù nghệ gì, nhưng lúc này người thôn Thượng Mộc tất cả đều không có trù nghệ, Ngôn Cảnh Tắc thử xuống bếp, sau khi luyện luyện thì trù nghệ trình độ tiến bộ vượt bậc, thế mà có thể làm ra mỹ vị người Cố gia chưa bao giờ được ăn qua!
Cá chạch kho tàu này, hắn làm đặc biệt ngon.
Cố Ngọc Bảo ăn phần của mình, chưa đã thèm, nói với Cố Minh Tu: “Ca, em còn muốn ăn, anh cho em một con đi…”
Cố Minh Tu muốn chia cho Cố Ngọc Bảo hai con, lại sợ Ngôn Cảnh Tắc không cao hứng, lập tức nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, sau đó đã nghe Ngôn Cảnh Tắc nói: “Anh đã chia cho mọi người rồi, mọi người chỉ có thể tự ăn phần của mình.”
“Kia không phải người khác, đó là anh tôi!” Cố Ngọc Bảo nói.
“Anh mày thì thế nào? Anh mày lại không có nghĩa vụ nuôi mày.”
Nói như vậy, Ngôn Cảnh Tắc gần đây thường hay nói, Cố Ngọc Bảo cũng nghe nhiều, nghe nhiều liền không tránh được có hơi hoảng, lúc này nhịn không được nói: “Anh tôi phải nuôi bọn tôi, ba tôi nuôi anh ấy lớn mà!”
Nó cảm thấy ba nó đã nuôi lớn anh nó, anh nó đương nhiên hẳn phải nuôi lớn bọn họ.
Cố Minh Tu nghe vậy, hơi hơi sửng sốt.
Ngôn Cảnh Tắc cười nhạo nói: “Lúc ba mày xuống đất làm việc, mẹ mày không xuống đất à? Đó chính là mẹ ruột của anh mày đấy! Cho dù ba mày nuôi anh mày, ông ta chỉ nuôi một mình anh mày thôi, chỉ nuôi được mười năm, còn anh bọn bây nuôi bọn bây… đã nuôi hơn năm năm, bọn bây có bốn người, cậu ấy đã sớm trả hết gấp đôi. Đặc biệt là mày, anh mày không được đi học, mày còn đi học.”
Lúc này, kẻ sững sờ chính là Cố Ngọc Bảo.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Mày coi anh mày là người ngoài, cảm thấy ba mày nuôi cậu ấy lớn, cậu ấy nuôi mấy đứa là trả ơn, vậy hiện tại ân tình trả xong, anh mày cũng nên ném mấy đứa lại rời đi! Mày thì sao, mày bây giờ tuổi cũng không nhỏ, em trai em gái nên là mày chiếu cố.”
Trong lòng Cố Ngọc Bảo đột nhiên dâng lên một cơn khủng hoảng thật lớn.
Nó không viết lung tung, nó kỳ thật là bị Ngôn Cảnh Tắc hố.
Nhưng anh nó không biết a! Nếu anh nó cho rằng nó thật sự làm sai chuyện lớn, muốn phân rõ giới hạn với nó, không nuôi bọn họ nữa, vậy nó làm sao bây giờ?
“Về sau tốt nhất mày nên ngoan một chút, bằng không anh khiến cậu ấy phân gia với mấy đứa.” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà nhìn Cố Minh Tu.
Hắn muốn những người này biết, Cố Minh Tu trả giá cho bọn họ cũng không phải chuyện hiển nhiên.
Cố Ngọc Bảo đột nhiên nhìn về phía đại ca mình, kết quả phát hiện Cố Minh Tu cúi đầu, không nói một lời, tựa hồ nhận đồng lời Ngôn Cảnh Tắc nói.
Cố Ngọc Bảo đều choáng váng, Cố Ngọc Tiên và Cố Ngọc Lan cũng sợ hãi lên, cũng chỉ có Cố Ngọc Khang cái gì cũng không biết, nhìn chằm chằm con cá chạch trong chén Cố Ngọc Tiên.
Nhưng có Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm, Cố Ngọc Tiên là vô luận như thế nào cũng sẽ không đưa cá chạch cho bé.
Ngôn Cảnh Tắc giáo huấn Cố Ngọc Bảo một trận, ăn xong cơm chiều liền lại dường như không có việc gì mà bảo người Cố gia học hành.
Đại khái là lúc ăn cơm đột nhiên ý thức được Cố Minh Tu có thể ném xuống bọn họ mà đi, Cố Ngọc Bảo lần này học đặc biệt ngoan ngoãn, học xong Ngôn Cảnh Tắc bảo nó đi chặt trúc, một câu oán hận cũng không có, cả người nhìn có hơi ngốc.
Ngôn Cảnh Tắc biết tại sao nó lại như vậy.
Trước kia không chừng nó cảm thấy ba nó nuôi lớn Cố Minh Tu, Cố Minh Tu nên chịu thương chịu khó nuôi bọn nó, đột nhiên ý thức được không phải, nó đã hoảng sợ, ha.
Nhưng tính cách kia của Cố Minh Tu kỳ thật là sẽ không ném xuống bọn nó, phía trước Cố Minh Tu cái gì cũng không nói hoàn toàn là bởi vì hắn đã dặn dò qua Cố Minh Tu, thời điểm hắn giáo dục người khác nhất định không thể xen mồm, mà Cố Minh Tu nghe lời hắn nhất.
Vào lúc không ai chú ý, Ngôn Cảnh Tắc trộm nhéo Cố Minh Tu một cái.
Mặt Cố Minh Tu lại một lần nữa đỏ lên, trong lòng ngọt không thôi.
Mấy ngày nay, y cũng dần dần ý thức được, Cố Ngọc Bảo trước kia cũng không tôn trọng y, đại ca này.
Y trả giá, Cố Ngọc Bảo căn bản không để trong lòng.
Cũng may, em trai y không để trong lòng, Ngôn Cảnh Tắc lại đau lòng y.
Hiện tại trên tay Ngôn Cảnh Tắc chỉ có giỏ tre loại nhỏ nhất, không có rổ lớn như bọn họ muốn, nhưng vẫn bàn tốt việc làm ăn với bọn họ —— bắt đầu từ ngày mai hắn sẽ làm giỏ tre lớn, chỉ cần là người Thượng Mộc thôn, dùng một chén gạo lớn là có thể đổi một cái giỏ tre của hắn.
Giá cả này đối với người trong thôn mà nói rất tiện nghi, đối với Ngôn Cảnh Tắc mà nói cũng không mệt.
Người khác làm rổ rất chậm, nhưng hắn làm rổ cực nhanh.
Mà một chén gạo nếu một mình hắn ăn, có thể ăn cả một ngày.
“Ngôn thanh niên trí thức, vậy cậu nhanh nhanh làm xong rổ nha.”
“Ngôn thanh niên trí thức, tụi tôi chờ rổ của cậu.”
“Ngôn thanh niên trí thức……”
……
Phát hiện có thể lấy giá thấp ở chỗ Ngôn Cảnh Tắc mua rổ, thái độ của người trong thôn đối với Ngôn Cảnh Tắc đều tốt hơn rất nhiều.
Lại nói tiếp, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên dọn đến Cố gia ở, người thôn Thượng Mộc rất kinh ngạc.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc nói là vì có người giặt quần áo nấu cơm làm việc vặt cho hắn, bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái nữa.
Rốt cuộc…… Ngôn thanh niên trí thức lười như vậy mà!
Nhưng Ngôn thanh niên trí thức thế mà còn có một tay nghề làm giỏ tre, điểm này thực sự nằm ngoài dự kiến của bọn họ, lúc này liền có người hỏi Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn thanh niên trí thức, nếu cậu có tay nghề làm giỏ tre, sao lúc trước cậu không làm?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chặt trúc gì đó, quá mệt người.”
Người hỏi chuyện: “……” Vậy sao giờ cậu lại làm?
Ông đang nghĩ như vậy, đã thấybcnb đang ở kế bên vót trúc.
À…
Nga…… Bọn họ nghĩ tới, cây trúc này là Cố Ngọc Bảo và Cố Ngọc Lan cùng nhau đi chặt, người Cố gia phỏng chừng còn giúp hắn vót trúc…… Nên hắn đã nguyện ý đan rổ.
Ngôn thanh niên trí thức này, thật là lười đến tận nhà!
Người trong thôn rất nhanh rời đi, chờ bọn họ đi xa, Ngôn Cảnh Tắc lại nhìn về phía Cố Ngọc Bảo: “Cây trúc của mày lại chẻ quá thô! Đúng rồi, ngày mai ban ngày lúc mày làm việc có rảnh, thuận tiện lại lấy mấy cây trúc về cho anh, thô mỏng anh đều muốn tất.”
Mình phải làm việc không nói, còn phải bị bắt chặt trúc… Cố Ngọc Bảo đáng thương vô cùng, nhưng không dám phản kháng.
Nếu nó phản kháng, Ngôn Cảnh Tắc lại muốn đánh nó cho coi!
Cuộc sống Cố gia cứ như vậy khôi phục bình tĩnh.
Giá cả Ngôn Cảnh Tắc làm giỏ tre cho người trong thôn là một chén gạo một cái, hắn cũng nói thẳng là bởi vì dùng cây trúc trong thôn mới tiện nghi như vậy, chỉ thu chút ít phí thủ công.
Nhưng người ngoài thôn tới chỗ hắn làm giỏ tre, hắn phải lấy hai chén gạo một cái rổ.
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, người trong thôn đều rất vừa lòng, chính là người ngoài thôn muốn giỏ tre đều sẽ nhờ người trong thôn tới mua, bọn họ cho người trong thôn nửa chén gạo, người trong thôn lại dùng một chén gạo mua rổ của Ngôn Cảnh Tắc, kiếm chênh lệch giá.
Loại tình huống này, Ngôn Cảnh Tắc hoàn toàn không để ý, cứ bán bình thường.
Hắn muốn sống tiếp trong thôn này, nguyên chủ trước kia tiếng tăm lại quá kém… Như bây giờ hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể cho người khác ấn tượng tốt hơn một chút với mình.
Ngoài ra, hắn làm người trong thôn chiếm chút tiện nghi như vậy, người trong thôn thấy hắn chặt trúc trong thôn cũng sẽ không nói gì.
Đương nhiên, Ngôn Cảnh Tắc làm cũng không chỉ là giỏ tre.
Hắn sợ người khác nhìn ra mình làm chế phẩm từ trúc đặc biệt nhanh, giỏ tre thường là một ngày làm hai cái, những lúc khác hắn sẽ cân nhắc dùng trúc làm các gia cụ khác, còn dùng trúc làm mấy món đồ chơi.
Nào là dùng trúc làm súng đồ chơi, nào là dùng trúc làm ba lô nhỏ ghế nhỏ…… Trẻ em trong thôn nổi lên trào lưu đổi đồ chơi từ chỗ hắn!
Đương nhiên, bọn nhỏ có thể tới đổi, quan trọng nhất vẫn là bởi vì hắn “chào giá” tiện nghi.
Đầu năm nay đi trấn trên mua món đồ chơi, đa số trẻ con đều mua không nổi, Ngôn thanh niên trí thức nơi này không giống vậy.
Trong đất bắt được một con lươn cũng có thể đổi một cây giáo trúc với Ngôn thanh niên trí thức!
Trước đó có một đứa nhỏ bắt được một con thỏ, bắt đưa đến chỗ Ngôn thanh niên trí thức, Ngôn thanh niên trí thức lại cho nó một cái ghế nhỏ trúc, hai thanh giáo trúc, một súng bắn nước bằng trúc, còn có mũ rơm be bé trên đỉnh đầu, làm nó cực kỳ phong cảnh, thành đứa độc nhất trong thôn!
Đương nhiên, cha mẹ nhà nó không ăn được thịt, mời hắn ăn măng xào thịt, thuận tiện, lại có một vài người lớn đi tìm Ngôn thanh niên trí thức mua ghế tre.
Rổ một nhà có một hai cái cũng đủ rồi, hiện tại bọn họ không thiếu rổ, thiếu ghế dựa.
Người thôn Thượng Mộc bên này có một loại yêu thích đặc thù với ghế dựa.
Người trong thôn tuổi lớn, đều sẽ dọn một chiếc ghế tre, ngồi ở cửa nhà phơi nắng nói chuyện phiếm với người ta, mà lão nhân qua đời, trong nhà không thiêu gì khác, nhưng chắc chắn sẽ cho thiêu một chiếc ghế tre cho người đã khuất.
Cũng không biết đây là từ nào truyền xuống, nhưng tất cả mọi người đều làm theo.
Vì thế, Ngôn Cảnh Tắc lại có lương thực nhập trướng.
Các gia đình trong thôn thường đối với mấy món đồ chơi đám nhỏ đổi về không thèm để ý, mọi người đều thật sự bận rộn, cá tôm nhỏ đi bắt còn phải tốn dầu muối đi làm mới ăn ngon…… Gia trưởng làm việc suốt một ngày không có thời gian rỗi kia.
Vì thế liền tiện nghi Ngôn Cảnh Tắc, mỗi ngày đều có các loại thịt cá ăn, có đôi khi những đứa trẻ đó còn đưa trái cây cho hắn, hoặc là dưa muối, củ năng, củ cải, ốc nước ngọt gì đó.
Nhờ phúc Ngôn Cảnh Tắc, bàn ăn Cố gia phong phú hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, hai người Cố Ngọc Bảo và Cố Ngọc Lan cũng đã bị Ngôn Cảnh Tắc giáo dục không biết giận.
Ngay từ đầu, Cố Ngọc Bảo mỗi ngày không cao hứng, nhưng bị đánh nhiều thành quen, sau lại…… Lúc Ngôn Cảnh Tắc không đánh nó, nó thế mà muốn mang ơn đội nghĩa luôn!
Cũng chính là lúc này, trời một ngày lạnh hơn một ngày, việc cũng ít.
Trong thôn có vài mẩu đất để không ở đó cho nó sinh ra dưỡng tức, có vài chỗ trong đất trồng lúa mạch và cây cải dầu, đất phần trăm từng nhà rau xanh có mọc mầm, củ cải cũng trưởng thành……
Mùa đông Giang Nam đã đến, Ngôn Cảnh Tắc đến Cố gia ở cũng đã được hai tháng.
Người Cố gia rốt cuộc nhàn rỗi hơn, Ngôn Cảnh Tắc liền bắt đầu dạy bọn họ học hành.
Ai học không tốt, lúc ăn cơm sẽ ăn kém, đương nhiên, Cố Ngọc Khang bị bài trừ ra ngoài.
Ngôn Cảnh Tắc vừa dạy đã phát hiện bốn người Cố gia cùng hắn học hành, Cố Minh Tu là học sinh làm cho người ta thích nhất, không chỉ thông minh, thái độ học tập còn tốt, cũng không cần hắn nhìn chằm chằm đã nguyện ý tự học.
Cố Ngọc Tiên xếp thứ hai.
Cố Ngọc Tiên cũng không thông minh, nhưng thái độ học tập của nàng đặc biệt tốt, không phân cao thấp với Cố Minh Tu!
Được rồi, nàng vốn đi học trong trường cũng không nghiêm túc, dù sao lúc này đừng nói là học sinh, ngay cả lão sư dạy học cũng là sống qua ngày. Nhưng khi Ngôn Cảnh Tắc khen nàng nhiều vài lần, nàng lập tức đã tràn ngập nhiệt tình yêu thương với học tập.
Không sai, dựa vào khen nhiều vài câu.
Đứa nhỏ này cũng giống Cố Minh Tu, thiếu khen!
Tiếp theo chính là Cố Ngọc Lan.
Cố Ngọc Lan đầu óc cũng thông minh, nhưng bản thân không thích học tập, nàng nguyện ý học là bởi vì Ngôn Cảnh Tắc móc nối thành tích học với thức ăn.
Nàng không thể chịu đựng mình ăn kém hơn người khác, chắc chắn phải học hành đàng hoàng.
Học kém cỏi nhất, không thể nghi ngờ là Cố Ngọc Bảo.
Kỳ thật Cố Ngọc Bảo cũng không ngốc, bằng không cũng không thể thi đậu sơ trung, nhưng thái độ học tập của nó rất kém cỏi.
Đồng thời…… Ngôn Cảnh Tắc phải thừa nhận, lúc hắn dạy dỗ Cố Ngọc Bảo, yêu cầu cao hơn so với những người khác, cho nên Cố Ngọc Bảo tài học không đủ… Khụ khụ!
Nhưng người khác chắc chắn không phát hiện được điểm này.
“Cố Ngọc Bảo, mày trả bài thôi sao lại chậm như vậy?” Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Đưa tay ra đây!”
Cố Ngọc Bảo: “Tui đã đọc nhanh lắm rồi…”
“Mấy thứ này anh nhìn một cái thôi là thuộc rồi, mày vậy mà cũng là khá nhanh?” Ngôn Cảnh Tắc cười nhạo.
Cố Ngọc Bảo: “……” Nó thật sự quá khó khăn!
Nhưng thật sự nó đúng là không nghĩ tới, Ngôn thanh niên trí thức còn lười hơn cả nó, vậy mà có bản lĩnh xem qua là nhớ!
Chỉ là, Ngôn thanh niên trí thức đã lợi hại như vậy, hiện tại cũng có thể kiếm tiền, vì sao còn ăn vạ nhà nó?
Ngay từ đầu, Cố Ngọc Bảo cho rằng Ngôn Cảnh Tắc đến nhà mình là vì cọ ăn cọ uống.
Nó đặc biệt không vui, bởi vậy mỗi ngày nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc, nhưng hiện tại thời gian lâu rồi…… Sao nó cứ cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc tới nhà nó qchính là vì có thể đánh nó vậy?
Ngôn Cảnh Tắc mỗi ngày cũng không làm gì khác, cứ thích tóm được nó rồi đánh, nga, còn có em gái nó Cố Ngọc Lan, cũng bị Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm.
Cố Ngọc Bảo quá ưu thương.
Cố Ngọc Lan thật ra rất nhanh liền thích ứng.
Cố Ngọc Lan thích trộm đồ chủ yếu là do luôn là chịu đói, trong nhà mình cái gì cũng đều không có, nàng liền nhịn không được mắt thèm đồ của người khác.
Nhưng sau khi Ngôn Cảnh Tắc đến nhà bọn họ, thức ăn nhà nàng trở nên khá hơn.
Không chỉ như thế, Ngôn Cảnh Tắc cả ngày làm các loại đồ chơi, Cố Ngọc Tiên còn có nguyên bộ chế phẩm bằng trúc!
Người khác không biết nàng không có, cho rằng Cố Ngọc Tiên có, nàng khẳng định cũng có, hâm mộ mà nhìn nàng, nàng cũng liền thỏa mãn.
Càng quan trọng là, Ngôn Cảnh Tắc mỗi lần đều sẽ giảng đạo lý cho nàng, chậm rãi, nàng kỳ thật cũng biết trước kia mình làm rất nhiều chuyện là sai, là không đúng.
Hơn nữa còn có Cố Ngọc Bảo còn thảm hại hơn nàng… Tâm tình của nàng luôn rất tốt!
Còn Cố Ngọc Tiên, Cố Ngọc Tiên hiện tại đã cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc là một người tốt!
Ngoại trừ đại ca nàng, Ngôn Cảnh Tắc luôn tốt với nàng nhất!
Đãi ngộ như vậy, trước kia nàng chưa từng hưởng thụ qua.
Ở nhà, ngoại trừ đại ca, nhị ca là đứa con trai đầu tiên, được sủng ái nhất, chị nàng thì sao, chị sẽ khóc sẽ nháo sẽ làm nũng, hơn nữa rốt cuộc là đứa con gái đầu tiên, cũng không kém.
Cũng chỉ có nàng, là con gái thứ hai trong nhà, không ai chú ý nàng.
Đại ca đối với bọn họ rất công bằng, trước kia có cái gì ăn vặt, bọn họ mỗi người được nhiều như nhau, chỉ là nàng chung quy bị đoạt đi, thẳng đến khi Ngôn Cảnh Tắc xuất hiện.
Đừng nói người khác đoạt của nàng, cho dù là nàng chủ động cho người khác, Ngôn Cảnh Tắc cũng không đồng ý!
Học trong chốc lát, nên ăn cơm trưa.
Ngôn Cảnh Tắc kêu Cố Ngọc Bảo và Cố Ngọc Lan đi nấu cơm, lý do cũng có sẵn: “Hai đứa học hành không nghiêm túc!”
Cố Ngọc Tiên sùng bái mà liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, tiếp tục đọc sách.
Cố Ngọc Khang muốn quấy rầy nàng để nàng chơi với mình, nhưng bị Ngôn Cảnh Tắc bắt một cái đã bắt được: “Cố Ngọc Khang, tới đây, theo anh học đếm đếm!”
Sau đó Cố Ngọc Tiên có thể an an tĩnh tĩnh đọc sách, đồng dạng an tĩnh đọc sách còn có Cố Minh Tu.
Mỗi tối, Ngôn Cảnh Tắc đều sẽ kể chuyện trong thành cho Cố Minh Tu nghe, Cố Minh Tu thế mới biết, trước kia Cố Ngọc Tiên sống ngày lành như thế nào.
Nhưng hiện tại, Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể ở nông thôn, sống những ngày cực khổ.
Ngôn Cảnh Tắc thông minh như vậy, mặc kệ là tri thức gì đều vừa thấy liền hiểu, căn bản không nên bị nhốt ở nông thôn……
Cố Minh Tu không biết mình nên an ủi Ngôn Cảnh Tắc như thế nào, nếu Ngôn Cảnh Tắc thích dạy bọn họ học, y phải học cho tốt.
Lúc này, tiểu học cũng chỉ có hai môn ngữ văn và toán học, chỉ tốn hai tháng công phu, Cố Minh Tu cũng đã bổ sung xong, bắt đầu học chương trình học sơ trung.
Không chỉ như thế, y còn phát hiện, sau khi mình không hề ôm tất cả mọi việc lên người mình, thật sự sống đến càng ngày càng thoải mái.
Đặc biệt, Ngôn Cảnh Tắc còn mỗi ngày làm món ngon cho y.
Cố Minh Tu rõ ràng cảm giác được mình béo lên.
Còn Ngôn Cảnh Tắc……
Mùa đông, cá chạch đều sẽ chui vào ruộng lúa, trẻ em nhà nông có kinh nghiệm rất dễ dàng có thể đào được cá chạch, thật ra thì tôm cá nhỏ không dễ bắt, vì thế gần đây trẻ em tới nhà hắn đổi đồ đều cầm cá chạch tới.
Lúc này, hắn đi theo vào phòng bếp, dùng cá chạch đã giết và làm sạch, làm một nồi cá chạch kho tàu.
Cá chạch sau khi làm xong đầy hai chén lớn, Ngôn Cảnh Tắc để lại một chén, một chén khác bưng lên bàn, sau đó tự mình chia cho mấy đứa nhỏ.
Cố Ngọc Khang hai con, Cố Ngọc Tiên năm con, Cố Ngọc Lan hai con, Cố Ngọc Bảo cho một miếng nhỏ nếm thử hương vị thôi.
Cố Minh Tu được đến sáu con.
Dư lại tất cả đều là của hắn, ngay cả chén cơm để lại kia, cách nói của hắn cũng là để lại cho hắn tối ăn khuya.
Đương nhiên, trên thực tế cái gọi là ăn khuya kia đều là hắn và Cố Minh Tu hai người cùng nhau ăn.
Nguyên chủ không có trù nghệ gì, nhưng lúc này người thôn Thượng Mộc tất cả đều không có trù nghệ, Ngôn Cảnh Tắc thử xuống bếp, sau khi luyện luyện thì trù nghệ trình độ tiến bộ vượt bậc, thế mà có thể làm ra mỹ vị người Cố gia chưa bao giờ được ăn qua!
Cá chạch kho tàu này, hắn làm đặc biệt ngon.
Cố Ngọc Bảo ăn phần của mình, chưa đã thèm, nói với Cố Minh Tu: “Ca, em còn muốn ăn, anh cho em một con đi…”
Cố Minh Tu muốn chia cho Cố Ngọc Bảo hai con, lại sợ Ngôn Cảnh Tắc không cao hứng, lập tức nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, sau đó đã nghe Ngôn Cảnh Tắc nói: “Anh đã chia cho mọi người rồi, mọi người chỉ có thể tự ăn phần của mình.”
“Kia không phải người khác, đó là anh tôi!” Cố Ngọc Bảo nói.
“Anh mày thì thế nào? Anh mày lại không có nghĩa vụ nuôi mày.”
Nói như vậy, Ngôn Cảnh Tắc gần đây thường hay nói, Cố Ngọc Bảo cũng nghe nhiều, nghe nhiều liền không tránh được có hơi hoảng, lúc này nhịn không được nói: “Anh tôi phải nuôi bọn tôi, ba tôi nuôi anh ấy lớn mà!”
Nó cảm thấy ba nó đã nuôi lớn anh nó, anh nó đương nhiên hẳn phải nuôi lớn bọn họ.
Cố Minh Tu nghe vậy, hơi hơi sửng sốt.
Ngôn Cảnh Tắc cười nhạo nói: “Lúc ba mày xuống đất làm việc, mẹ mày không xuống đất à? Đó chính là mẹ ruột của anh mày đấy! Cho dù ba mày nuôi anh mày, ông ta chỉ nuôi một mình anh mày thôi, chỉ nuôi được mười năm, còn anh bọn bây nuôi bọn bây… đã nuôi hơn năm năm, bọn bây có bốn người, cậu ấy đã sớm trả hết gấp đôi. Đặc biệt là mày, anh mày không được đi học, mày còn đi học.”
Lúc này, kẻ sững sờ chính là Cố Ngọc Bảo.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Mày coi anh mày là người ngoài, cảm thấy ba mày nuôi cậu ấy lớn, cậu ấy nuôi mấy đứa là trả ơn, vậy hiện tại ân tình trả xong, anh mày cũng nên ném mấy đứa lại rời đi! Mày thì sao, mày bây giờ tuổi cũng không nhỏ, em trai em gái nên là mày chiếu cố.”
Trong lòng Cố Ngọc Bảo đột nhiên dâng lên một cơn khủng hoảng thật lớn.
Nó không viết lung tung, nó kỳ thật là bị Ngôn Cảnh Tắc hố.
Nhưng anh nó không biết a! Nếu anh nó cho rằng nó thật sự làm sai chuyện lớn, muốn phân rõ giới hạn với nó, không nuôi bọn họ nữa, vậy nó làm sao bây giờ?
“Về sau tốt nhất mày nên ngoan một chút, bằng không anh khiến cậu ấy phân gia với mấy đứa.” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà nhìn Cố Minh Tu.
Hắn muốn những người này biết, Cố Minh Tu trả giá cho bọn họ cũng không phải chuyện hiển nhiên.
Cố Ngọc Bảo đột nhiên nhìn về phía đại ca mình, kết quả phát hiện Cố Minh Tu cúi đầu, không nói một lời, tựa hồ nhận đồng lời Ngôn Cảnh Tắc nói.
Cố Ngọc Bảo đều choáng váng, Cố Ngọc Tiên và Cố Ngọc Lan cũng sợ hãi lên, cũng chỉ có Cố Ngọc Khang cái gì cũng không biết, nhìn chằm chằm con cá chạch trong chén Cố Ngọc Tiên.
Nhưng có Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm, Cố Ngọc Tiên là vô luận như thế nào cũng sẽ không đưa cá chạch cho bé.
Ngôn Cảnh Tắc giáo huấn Cố Ngọc Bảo một trận, ăn xong cơm chiều liền lại dường như không có việc gì mà bảo người Cố gia học hành.
Đại khái là lúc ăn cơm đột nhiên ý thức được Cố Minh Tu có thể ném xuống bọn họ mà đi, Cố Ngọc Bảo lần này học đặc biệt ngoan ngoãn, học xong Ngôn Cảnh Tắc bảo nó đi chặt trúc, một câu oán hận cũng không có, cả người nhìn có hơi ngốc.
Ngôn Cảnh Tắc biết tại sao nó lại như vậy.
Trước kia không chừng nó cảm thấy ba nó nuôi lớn Cố Minh Tu, Cố Minh Tu nên chịu thương chịu khó nuôi bọn nó, đột nhiên ý thức được không phải, nó đã hoảng sợ, ha.
Nhưng tính cách kia của Cố Minh Tu kỳ thật là sẽ không ném xuống bọn nó, phía trước Cố Minh Tu cái gì cũng không nói hoàn toàn là bởi vì hắn đã dặn dò qua Cố Minh Tu, thời điểm hắn giáo dục người khác nhất định không thể xen mồm, mà Cố Minh Tu nghe lời hắn nhất.
Vào lúc không ai chú ý, Ngôn Cảnh Tắc trộm nhéo Cố Minh Tu một cái.
Mặt Cố Minh Tu lại một lần nữa đỏ lên, trong lòng ngọt không thôi.
Mấy ngày nay, y cũng dần dần ý thức được, Cố Ngọc Bảo trước kia cũng không tôn trọng y, đại ca này.
Y trả giá, Cố Ngọc Bảo căn bản không để trong lòng.
Cũng may, em trai y không để trong lòng, Ngôn Cảnh Tắc lại đau lòng y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.