Chương 224:
Quyết Tuyệt
26/09/2021
Hôm nay buổi tối dạy người học xong, Ngôn Cảnh Tắc bưng chén cá chạch kho mình để lại kia, cộng thêm một chén cơm tẻ, đi vào phòng Cố Minh Tu.
Giường hắn đã chuyển đến, nhưng hắn căn bản không ngủ, đều là cùng Cố Minh Tu ngủ chung giường.
Một hàng tủ nhỏ bên hông giường có để một trản đèn dầu nho nhỏ, đã chiếu sáng thế giới trong này… Đèn dầu này rất tinh xảo, cũng là của hồi môn của mẹ Cố Minh Tu —— từ nhà cha ruột Cố Minh Tu mang đến.
Thời điểm cha Cố Minh Tu tự sát còn chưa nháo đến nghiêm trọng như vậy, tuy đồng ruộng gì đó đều bị chia ra, nhưng trong nhà bọn họ vẫn có không ít thứ tốt, sau đó mẹ Cố Minh Tu tái giá, mang theo một ít đồ vật đến Cố gia bần nông, cũng không ai một hai phải đi đoạt lấy.
Đáng tiếc đồ vật như vậy không nhiều lắm.
Ngôn Cảnh Tắc mỗi buổi tối kể chuyện cho Cố Minh Tu nghe, nói hai tháng đã kể hết chuyện trong trí nhớ nguyên chủ không sai biệt lắm, hôm nay liền bắt đầu triển vọng tương lai: “Minh Tu, quốc gia chúng ta sẽ không mãi như vậy. Một quốc gia muốn phát triển lớn mạnh, chắc chắn phải cần người có học, thi đại học sớm hay muộn cũng sẽ khôi phục, cho nên anh mới bắt mọi người học tập.”
“Thi đại học?” Cố Minh Tu có hơi ngẩn ra, y cũng không biết việc thi đại học này.
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, nói với y cái gì là thi đại học, lại nói tương lai bọn họ có thể đi vào trong thành mà sống.
Cố Minh Tu thế mới biết, hóa ra học xong cao trung còn có đại học, hóa ra đại học lại quan trọng như vậy.
Ngôn Cảnh Tắc kể những cái đó, với y mà nói vô cùng xa xôi.
Trước kia y vẫn luôn cho rằng mình sẽ trồng trọt dưới đất cả đời, nếu vận khí không tốt thì sau khi nuôi lớn các em, các em đều sẽ mặc kệ y, y cô độc sống quãng đời còn lại.
Nếu vận khí tốt một chút, tương lai em trai có con sẽ nguyện ý dưỡng lão y.
Kết cục tốt nhất, cũng chính là chờ các em trưởng thành, y có thể cưới một quả phụ gì đó, có một đứa con của riêng mình.
Hiện tại cùng Ngôn Cảnh Tắc sống bên nhau, kỳ thật so với y nghĩ tới còn tốt hơn cả cuộc sống tốt đẹp nhất, kết quả Ngôn Cảnh Tắc miêu tả cho y tương lai càng tốt hơn.
Học hành, thi đại học, vào đại học?
Trong lúc nhất thời, y thậm chí có chút sợ hãi.
Y tin tưởng Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc nói tương lai thi đại học sẽ khôi phục, vậy nhất định sẽ khôi phục.
Đến lúc đó, Ngôn Cảnh Tắc nhất định có thể thi đậu đại học.
Nhưng y thì sao?
Ngôn Cảnh Tắc chung quy khen y thông minh, nhưng so với Ngôn Cảnh Tắc, y thật sự cái gì cũng không phải. Thứ Ngôn Cảnh Tắc nhìn một cái là có thể đọc thuộc, y cần phải lặp đi lặp lại mà học mới có thể thuộc lòng.
Y chỉ học qua tiểu học, cho dù Ngôn Cảnh Tắc đã dạy y, tương lai cũng có thể sẽ thi không đậu đại học, vậy y phải làm sao bây giờ?
Cố Minh Tu cúi đầu không nói chuyện, chủ động nắm lấy tay Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc lập tức nắm lại cái tay kia, ôm mặt Cố Minh Tu liền hôn một cái: “Minh Tu, đến lúc đó chúng ta cùng đi kinh thành học đại học.”
“Em có thể thi đậu đại học sao?” Cố Minh Tu hỏi.
“Chắc chắn có thể, Minh Tu nhà chúng ta thông minh như vậy mà!” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Em không thông minh……” Cố Minh Tu nói
“Em không thông minh chỗ nào? Đúng rồi, em đừng so với anh, người như anh đó là ngàn dặm mới tìm được một, không, trăm vạn chọn một.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.
Ngôn Cảnh Tắc đặc biệt tự tin, Cố Minh Tu nhìn hắn, tim đập đến càng lúc càng nhanh, một ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Kỳ thật cho dù em thi không đậu cũng không sao, đến lúc đó anh nuôi em.”
Cố Minh Tu đột nhiên hạ quyết tâm, há miệng thở dốc muốn nói cái gì đó, đã nghe Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đói bụng chưa? Chúng ta ăn cơm đi.”
Ngôn Cảnh Tắc nói rồi cầm lấy cá chạch và cơm tẻ mình đem vào, cùng Cố Minh Tu chia nhau ăn, ăn một ngụm, liền hôn một cái, thơm đến mặt Cố Minh Tu nhão dính dính, nhưng lại luyến tiếc cự tuyệt, một đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngay từ đầu ăn đồ Ngôn Cảnh Tắc cho, y chung quy cứ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng chậm rãi lại thành thói quen.
Rốt cuộc Ngôn Cảnh Tắc quá biết nói chuyện!
“Em là người anh thích, nhìn em ăn, anh còn vui hơn mình tự ăn.”
“Mỗi ngày anh nấu cơm là vì cái gì? Còn không phải là vì để em ăn nhiều hơn chút sao?”
“Em nuôi thân thể cho béo hơn một chút mới là hồi báo cho anh rồi!”
……
Những lời Ngôn Cảnh Tắc đã nói này, Cố Minh Tu đều sẽ nhớ đi nhớ lại trong lòng, sau đó càng hồi ức, càng cao hứng.
Lúc này, Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Minh Tu, em vừa phải làm việc vừa phải học hành, nhất định phải ăn nhiều một chút.” Tuy rằng nói là chia nhau ăn, nhưng hắn mỗi lần đều dỗ Cố Minh Tu ăn nhiều một chút.
“Cảnh Tắc, em có chuyện muốn nói với anh.” Cố Minh Tu đột nhiên nói.
“Chuyện gì?” Ngôn Cảnh Tắc cười hỏi.
“Mẹ em có để lại một ít vàng.” Cố Minh Tu nói.
Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt.
“Trước khi mẹ em qua đời, nói với em là cha em, là cha ruột ấy, để lại cho mẹ một ít đồ vật, bên trong có vàng, còn có đồng bạc.” Cố Minh Tu thấp giọng nói: “Những đồng bạc đó chôn ở phía sau nhà cũ, sợ là lấy không ra, nhưng còn vàng… Mẹ em chôn dưới tàng cây bên ngoài.”
Y nghiêm túc mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Nếu về sau thật sự giống như anh nói vậy, có phải vàng còn có thể lấy ra dùng không? Em đây không cần anh nuôi, em nuôi anh.”
Đôi mắt Cố Minh Tu sáng lấp lánh dưới ánh đèn, thời điểm nhìn mình chuyên chú dị thường, Ngôn Cảnh Tắc đặt chén trên tay xuống cạnh đèn dầu, trực tiếp áp đảo Cố Minh Tu: “Loại chuyện này, không thể nói với người ta, em có biết hay không?”
“Mẹ em cũng nói, nhất định không thể nói ra, em trai em gái cũng không thể nói.” Cố Minh Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Nhưng em muốn nói với anh.”
“Ngu ngốc.” Ngôn Cảnh Tắc hôn Cố Minh Tu một ngụm.
Cố Minh Tu cũng quá dễ lừa, quá dễ dụ.
Thời đại này, có vàng trên tay không nhất định là chuyện tốt, cái thứ này không chỗ bán không nói, cất giấu nó còn có khả năng sẽ bị chộp tới phê đấu.
Phía trước trấn trên có người nhà kia bị lục soát ra được đồng bạc, đều là trực tiếp bị ném xuống sông!
Còn ngọc khí gì đó, lại trực tiếp bị người đập vỡ.
Nhưng thái độ của mọi người đối với vàng vẫn không giống mấy thứ bình thường như cũ, luôn là muốn.
Đồng thời, có người ở nhà ẩn giấu vàng, người khác đi cử báo còn có thể được tưởng thưởng.
Cố Minh Tu cái gì cũng nói với hắn, đây là cho hắn một cái bó lớn nắm trong tay.
Y sẽ không sợ trước đó mình là lừa y sao? Y cứ thích mình như vậy?
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, đơn giản thơm thơm liền biến thành hôn nồng nhiệt.
Cố Minh Tu bị cạy miệng ra, cả người không dám tin tưởng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc thế mà duỗi đầu lưỡi vào trong miệng y, đây là muốn làm gì?
Mãi cho đến khi được Ngôn Cảnh Tắc buông ra, Cố Minh Tu mới nói: “Anh… anh làm gì?”
“Em không biết sao? Cái này gọi là hôn.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.
Cố Minh Tu đỏ mặt, y thật đúng là không biết, ở nông thôn, trước nay không ai làm những thứ này……
“Em thích ứng một chút, chờ mấy ngày nữa…… Còn có thứ càng kích thích hơn.” Ngôn Cảnh Tắc nói, lại thêm chút thời gian, hắn liền làm!
Cố Minh Tu không nhịn được hỏi: “Cái gì là càng kích thích hơn?”
Ngôn Cảnh Tắc giật giật thân thể của mình: “Tự em cảm thụ đi.” hai người bọn họ đang kề sát kìa, Cố Minh Tu có thể cảm giác được.
Hắn liền cảm giác được Cố Minh Tu kích động…… Hiện tại có nên trực tiếp ăn người luôn không?
Cố Minh Tu xác thật cảm nhận được. Người nhà quê mắng chửi người rất khó nghe, thường xuyên sẽ đề cập một ít chuyện này kia, cho nên y biết nam nữ kết hôn về sau là chuyện gì xảy ra, nhưng nam nam, không phải cái gì cũng làm không được sao? Ý cuảbNgôn Cảnh Tắc là, trợ giúp lẫn nhau, dùng tay?
Cố Minh Tu tò mò lại mờ mịt mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Cảm thụ cái gì?”
Ngôn Cảnh Tắc: “…… Ngủ!” Không thể lại tiếp tục, bằng không hắn nhất định không nhịn được……
Cố Minh Tu nhắm hai mắt lại, trong lúc nhất thời lại có chút ngủ không được.
Vừa rồi bị Ngôn Cảnh Tắc đè nặng thơm, trên người y đều bốc hỏa, cố tình Ngôn Cảnh Tắc còn nằm bên cạnh y.
Y đặc biệt muốn đi chạm vào Ngôn Cảnh Tắc.
Nhưng như vậy không tốt lắm……
Cũng không biết Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện càng kích thích là cái gì…… Y càng nghĩ càng kích động.
Cố Minh Tu nằm thật lâu cũng chưa ngủ được, lúc này, người bên cạnh đột nhiên bò dậy.
Ngôn Cảnh Tắc cũng ngủ không được.
Hắn đã sớm biết Cố Minh Tu thích hắn, hôm nay lại xác định một lần.
Đồng thời…… Nghẹn hai tháng, hắn đều nghẹn ra hỏa rồi.
Chờ Cố Minh Tu ngủ, Ngôn Cảnh Tắc xuống giường, tính toán đi ra bên ngoài dạo một vòng, bình tĩnh một chút.
Lạnh hơn một chút, hắn cũng sẽ yên tĩnh lại thôi.
Phủ thêm áo bông, Ngôn Cảnh Tắc đi ra sân, bắt lấy một cây trúc bắt đầu cân nhắc chuyện kế tiếp phải làm.
Hắn thật sự cảm thấy trong nhà thiếu rất nhiều đồ vật.
Tỷ như đồng hồ có thể tính giờ, lại tỷ như thuyết thư, đồ dùng sinh hoạt này đó thì càng không cần phải nói, chén bát của Cố gia, tổng cộng không đến mười cái.
Ngoài ra, trời lạnh, nhưng áo bông Cố Minh Tu quá mỏng, y còn rất nhiều rất nhiều năm không được mặc quần áo mới……
Hai tháng nay, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn không lên trấn trên, nhưng hiện tại…… Hắn tính toán ngày mai đi lên trấn trên nhìn xem.
Trong nhà có ghế dựa hắn làm nhiều, trước lấy một cái đi, xem có thể đổi được thứ gì hay không.
Nghĩ nghĩ, tâm tư Ngôn Cảnh Tắc cuối cùng dời khỏi chuyện kia, bắt đầu tính toán đến tương lai của mình và Cố Minh Tu.
“Cảnh Tắc……” Cố Minh Tu từ trong phòng ra.
Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt: “Sao em không ngủ?” Cố Minh Tu dĩ vãng đều là chỉ một lát liền ngủ mất, hắn còn tưởng Cố Minh Tu đã sớm ngủ rồi.
“Ngủ không được, hơn nữa anh cũng không ngủ.” Cố Minh Tu có chút thấp thỏm: “Có phải em nói sai lời, làm anh không vui không?”
“Không có.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Anh chỉ là đặc biệt muốn làm cái gì kia với em.”
“Vậy anh làm đi.” Cố Minh Tu nói.
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Ngôn Cảnh Tắc đè người lên tường, lại hôn lên.
Bộ dáng này của Cố Minh Tu, hắn cảm thấy không thể nhịn được nữa, không cần tiếp tục nhịn.
Hôn hôn, Ngôn Cảnh Tắc liền mang người vào phòng.
Đều là nam, Cố Minh Tu không thấy có vẻ không muốn, nhìn nhìn, lúc này Cố Minh Tu còn bắt đầu duỗi đầu lưỡi vào miệng hắn.
Vào phòng, cửa phòng đóng lại, trong phòng tức khắc lửa nóng lên.
Ngoài phòng, trong một góc, cả người Cố Ngọc Bảo đã cứng lại.
Lúc cơm chiều Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nói có thể bắt Cố Minh Tu phân gia với bọn nó, Cố Ngọc Bảo lúc ấy đã bị chấn trụ.
Buổi tối nó căn bản ngủ không được, cũng càng ngày càng ý thức được, mình trước kia có khả năng đã làm sai.
Anh nó đối với bọn nó tốt như vậy, nó thì ngược lại, một chút không biết cảm kích, chỉ biết lười biếng.
Nếu anh nó tức điên, không cần bọn họ nữa, vậy nó phải làm sao bây giờ?
Cha mẹ nó đã sớm đã qua đời, là ca ca nuôi lớn bọn nó, đại ca với bọn nó mà nói vừa giống cha vừa giống mẹ, bọn nó căn bản không thể không có đại ca.
Về sau nó làm việc nhiều kiếm nhiều tiền, anh nó có phải sẽ vẫn cần bọn nó không?
Cố Ngọc Bảo rối rắm không chịu được, buổi tối căn bản ngủ không được, liền ra khỏi phòng, kết quả nó mới ra tới, Ngôn Cảnh Tắc cũng ra tới.
Nó sợ Ngôn Cảnh Tắc, theo bản năng mà trốn đến phía sau lu nước, kết quả liền nhìn thấy ca ca mình cũng ra tới.
Lúc anh nó và Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện giọng rất nhẹ, sân nhà bọn họ lại rất lớn, nó không nghe rõ lời bọn họ nói, nhưng nó thấy được chuyện Ngôn Cảnh Tắc làm với anh nó.
Giường hắn đã chuyển đến, nhưng hắn căn bản không ngủ, đều là cùng Cố Minh Tu ngủ chung giường.
Một hàng tủ nhỏ bên hông giường có để một trản đèn dầu nho nhỏ, đã chiếu sáng thế giới trong này… Đèn dầu này rất tinh xảo, cũng là của hồi môn của mẹ Cố Minh Tu —— từ nhà cha ruột Cố Minh Tu mang đến.
Thời điểm cha Cố Minh Tu tự sát còn chưa nháo đến nghiêm trọng như vậy, tuy đồng ruộng gì đó đều bị chia ra, nhưng trong nhà bọn họ vẫn có không ít thứ tốt, sau đó mẹ Cố Minh Tu tái giá, mang theo một ít đồ vật đến Cố gia bần nông, cũng không ai một hai phải đi đoạt lấy.
Đáng tiếc đồ vật như vậy không nhiều lắm.
Ngôn Cảnh Tắc mỗi buổi tối kể chuyện cho Cố Minh Tu nghe, nói hai tháng đã kể hết chuyện trong trí nhớ nguyên chủ không sai biệt lắm, hôm nay liền bắt đầu triển vọng tương lai: “Minh Tu, quốc gia chúng ta sẽ không mãi như vậy. Một quốc gia muốn phát triển lớn mạnh, chắc chắn phải cần người có học, thi đại học sớm hay muộn cũng sẽ khôi phục, cho nên anh mới bắt mọi người học tập.”
“Thi đại học?” Cố Minh Tu có hơi ngẩn ra, y cũng không biết việc thi đại học này.
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, nói với y cái gì là thi đại học, lại nói tương lai bọn họ có thể đi vào trong thành mà sống.
Cố Minh Tu thế mới biết, hóa ra học xong cao trung còn có đại học, hóa ra đại học lại quan trọng như vậy.
Ngôn Cảnh Tắc kể những cái đó, với y mà nói vô cùng xa xôi.
Trước kia y vẫn luôn cho rằng mình sẽ trồng trọt dưới đất cả đời, nếu vận khí không tốt thì sau khi nuôi lớn các em, các em đều sẽ mặc kệ y, y cô độc sống quãng đời còn lại.
Nếu vận khí tốt một chút, tương lai em trai có con sẽ nguyện ý dưỡng lão y.
Kết cục tốt nhất, cũng chính là chờ các em trưởng thành, y có thể cưới một quả phụ gì đó, có một đứa con của riêng mình.
Hiện tại cùng Ngôn Cảnh Tắc sống bên nhau, kỳ thật so với y nghĩ tới còn tốt hơn cả cuộc sống tốt đẹp nhất, kết quả Ngôn Cảnh Tắc miêu tả cho y tương lai càng tốt hơn.
Học hành, thi đại học, vào đại học?
Trong lúc nhất thời, y thậm chí có chút sợ hãi.
Y tin tưởng Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc nói tương lai thi đại học sẽ khôi phục, vậy nhất định sẽ khôi phục.
Đến lúc đó, Ngôn Cảnh Tắc nhất định có thể thi đậu đại học.
Nhưng y thì sao?
Ngôn Cảnh Tắc chung quy khen y thông minh, nhưng so với Ngôn Cảnh Tắc, y thật sự cái gì cũng không phải. Thứ Ngôn Cảnh Tắc nhìn một cái là có thể đọc thuộc, y cần phải lặp đi lặp lại mà học mới có thể thuộc lòng.
Y chỉ học qua tiểu học, cho dù Ngôn Cảnh Tắc đã dạy y, tương lai cũng có thể sẽ thi không đậu đại học, vậy y phải làm sao bây giờ?
Cố Minh Tu cúi đầu không nói chuyện, chủ động nắm lấy tay Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc lập tức nắm lại cái tay kia, ôm mặt Cố Minh Tu liền hôn một cái: “Minh Tu, đến lúc đó chúng ta cùng đi kinh thành học đại học.”
“Em có thể thi đậu đại học sao?” Cố Minh Tu hỏi.
“Chắc chắn có thể, Minh Tu nhà chúng ta thông minh như vậy mà!” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Em không thông minh……” Cố Minh Tu nói
“Em không thông minh chỗ nào? Đúng rồi, em đừng so với anh, người như anh đó là ngàn dặm mới tìm được một, không, trăm vạn chọn một.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.
Ngôn Cảnh Tắc đặc biệt tự tin, Cố Minh Tu nhìn hắn, tim đập đến càng lúc càng nhanh, một ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Kỳ thật cho dù em thi không đậu cũng không sao, đến lúc đó anh nuôi em.”
Cố Minh Tu đột nhiên hạ quyết tâm, há miệng thở dốc muốn nói cái gì đó, đã nghe Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đói bụng chưa? Chúng ta ăn cơm đi.”
Ngôn Cảnh Tắc nói rồi cầm lấy cá chạch và cơm tẻ mình đem vào, cùng Cố Minh Tu chia nhau ăn, ăn một ngụm, liền hôn một cái, thơm đến mặt Cố Minh Tu nhão dính dính, nhưng lại luyến tiếc cự tuyệt, một đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngay từ đầu ăn đồ Ngôn Cảnh Tắc cho, y chung quy cứ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng chậm rãi lại thành thói quen.
Rốt cuộc Ngôn Cảnh Tắc quá biết nói chuyện!
“Em là người anh thích, nhìn em ăn, anh còn vui hơn mình tự ăn.”
“Mỗi ngày anh nấu cơm là vì cái gì? Còn không phải là vì để em ăn nhiều hơn chút sao?”
“Em nuôi thân thể cho béo hơn một chút mới là hồi báo cho anh rồi!”
……
Những lời Ngôn Cảnh Tắc đã nói này, Cố Minh Tu đều sẽ nhớ đi nhớ lại trong lòng, sau đó càng hồi ức, càng cao hứng.
Lúc này, Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Minh Tu, em vừa phải làm việc vừa phải học hành, nhất định phải ăn nhiều một chút.” Tuy rằng nói là chia nhau ăn, nhưng hắn mỗi lần đều dỗ Cố Minh Tu ăn nhiều một chút.
“Cảnh Tắc, em có chuyện muốn nói với anh.” Cố Minh Tu đột nhiên nói.
“Chuyện gì?” Ngôn Cảnh Tắc cười hỏi.
“Mẹ em có để lại một ít vàng.” Cố Minh Tu nói.
Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt.
“Trước khi mẹ em qua đời, nói với em là cha em, là cha ruột ấy, để lại cho mẹ một ít đồ vật, bên trong có vàng, còn có đồng bạc.” Cố Minh Tu thấp giọng nói: “Những đồng bạc đó chôn ở phía sau nhà cũ, sợ là lấy không ra, nhưng còn vàng… Mẹ em chôn dưới tàng cây bên ngoài.”
Y nghiêm túc mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Nếu về sau thật sự giống như anh nói vậy, có phải vàng còn có thể lấy ra dùng không? Em đây không cần anh nuôi, em nuôi anh.”
Đôi mắt Cố Minh Tu sáng lấp lánh dưới ánh đèn, thời điểm nhìn mình chuyên chú dị thường, Ngôn Cảnh Tắc đặt chén trên tay xuống cạnh đèn dầu, trực tiếp áp đảo Cố Minh Tu: “Loại chuyện này, không thể nói với người ta, em có biết hay không?”
“Mẹ em cũng nói, nhất định không thể nói ra, em trai em gái cũng không thể nói.” Cố Minh Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Nhưng em muốn nói với anh.”
“Ngu ngốc.” Ngôn Cảnh Tắc hôn Cố Minh Tu một ngụm.
Cố Minh Tu cũng quá dễ lừa, quá dễ dụ.
Thời đại này, có vàng trên tay không nhất định là chuyện tốt, cái thứ này không chỗ bán không nói, cất giấu nó còn có khả năng sẽ bị chộp tới phê đấu.
Phía trước trấn trên có người nhà kia bị lục soát ra được đồng bạc, đều là trực tiếp bị ném xuống sông!
Còn ngọc khí gì đó, lại trực tiếp bị người đập vỡ.
Nhưng thái độ của mọi người đối với vàng vẫn không giống mấy thứ bình thường như cũ, luôn là muốn.
Đồng thời, có người ở nhà ẩn giấu vàng, người khác đi cử báo còn có thể được tưởng thưởng.
Cố Minh Tu cái gì cũng nói với hắn, đây là cho hắn một cái bó lớn nắm trong tay.
Y sẽ không sợ trước đó mình là lừa y sao? Y cứ thích mình như vậy?
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, đơn giản thơm thơm liền biến thành hôn nồng nhiệt.
Cố Minh Tu bị cạy miệng ra, cả người không dám tin tưởng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc thế mà duỗi đầu lưỡi vào trong miệng y, đây là muốn làm gì?
Mãi cho đến khi được Ngôn Cảnh Tắc buông ra, Cố Minh Tu mới nói: “Anh… anh làm gì?”
“Em không biết sao? Cái này gọi là hôn.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.
Cố Minh Tu đỏ mặt, y thật đúng là không biết, ở nông thôn, trước nay không ai làm những thứ này……
“Em thích ứng một chút, chờ mấy ngày nữa…… Còn có thứ càng kích thích hơn.” Ngôn Cảnh Tắc nói, lại thêm chút thời gian, hắn liền làm!
Cố Minh Tu không nhịn được hỏi: “Cái gì là càng kích thích hơn?”
Ngôn Cảnh Tắc giật giật thân thể của mình: “Tự em cảm thụ đi.” hai người bọn họ đang kề sát kìa, Cố Minh Tu có thể cảm giác được.
Hắn liền cảm giác được Cố Minh Tu kích động…… Hiện tại có nên trực tiếp ăn người luôn không?
Cố Minh Tu xác thật cảm nhận được. Người nhà quê mắng chửi người rất khó nghe, thường xuyên sẽ đề cập một ít chuyện này kia, cho nên y biết nam nữ kết hôn về sau là chuyện gì xảy ra, nhưng nam nam, không phải cái gì cũng làm không được sao? Ý cuảbNgôn Cảnh Tắc là, trợ giúp lẫn nhau, dùng tay?
Cố Minh Tu tò mò lại mờ mịt mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Cảm thụ cái gì?”
Ngôn Cảnh Tắc: “…… Ngủ!” Không thể lại tiếp tục, bằng không hắn nhất định không nhịn được……
Cố Minh Tu nhắm hai mắt lại, trong lúc nhất thời lại có chút ngủ không được.
Vừa rồi bị Ngôn Cảnh Tắc đè nặng thơm, trên người y đều bốc hỏa, cố tình Ngôn Cảnh Tắc còn nằm bên cạnh y.
Y đặc biệt muốn đi chạm vào Ngôn Cảnh Tắc.
Nhưng như vậy không tốt lắm……
Cũng không biết Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện càng kích thích là cái gì…… Y càng nghĩ càng kích động.
Cố Minh Tu nằm thật lâu cũng chưa ngủ được, lúc này, người bên cạnh đột nhiên bò dậy.
Ngôn Cảnh Tắc cũng ngủ không được.
Hắn đã sớm biết Cố Minh Tu thích hắn, hôm nay lại xác định một lần.
Đồng thời…… Nghẹn hai tháng, hắn đều nghẹn ra hỏa rồi.
Chờ Cố Minh Tu ngủ, Ngôn Cảnh Tắc xuống giường, tính toán đi ra bên ngoài dạo một vòng, bình tĩnh một chút.
Lạnh hơn một chút, hắn cũng sẽ yên tĩnh lại thôi.
Phủ thêm áo bông, Ngôn Cảnh Tắc đi ra sân, bắt lấy một cây trúc bắt đầu cân nhắc chuyện kế tiếp phải làm.
Hắn thật sự cảm thấy trong nhà thiếu rất nhiều đồ vật.
Tỷ như đồng hồ có thể tính giờ, lại tỷ như thuyết thư, đồ dùng sinh hoạt này đó thì càng không cần phải nói, chén bát của Cố gia, tổng cộng không đến mười cái.
Ngoài ra, trời lạnh, nhưng áo bông Cố Minh Tu quá mỏng, y còn rất nhiều rất nhiều năm không được mặc quần áo mới……
Hai tháng nay, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn không lên trấn trên, nhưng hiện tại…… Hắn tính toán ngày mai đi lên trấn trên nhìn xem.
Trong nhà có ghế dựa hắn làm nhiều, trước lấy một cái đi, xem có thể đổi được thứ gì hay không.
Nghĩ nghĩ, tâm tư Ngôn Cảnh Tắc cuối cùng dời khỏi chuyện kia, bắt đầu tính toán đến tương lai của mình và Cố Minh Tu.
“Cảnh Tắc……” Cố Minh Tu từ trong phòng ra.
Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt: “Sao em không ngủ?” Cố Minh Tu dĩ vãng đều là chỉ một lát liền ngủ mất, hắn còn tưởng Cố Minh Tu đã sớm ngủ rồi.
“Ngủ không được, hơn nữa anh cũng không ngủ.” Cố Minh Tu có chút thấp thỏm: “Có phải em nói sai lời, làm anh không vui không?”
“Không có.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Anh chỉ là đặc biệt muốn làm cái gì kia với em.”
“Vậy anh làm đi.” Cố Minh Tu nói.
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Ngôn Cảnh Tắc đè người lên tường, lại hôn lên.
Bộ dáng này của Cố Minh Tu, hắn cảm thấy không thể nhịn được nữa, không cần tiếp tục nhịn.
Hôn hôn, Ngôn Cảnh Tắc liền mang người vào phòng.
Đều là nam, Cố Minh Tu không thấy có vẻ không muốn, nhìn nhìn, lúc này Cố Minh Tu còn bắt đầu duỗi đầu lưỡi vào miệng hắn.
Vào phòng, cửa phòng đóng lại, trong phòng tức khắc lửa nóng lên.
Ngoài phòng, trong một góc, cả người Cố Ngọc Bảo đã cứng lại.
Lúc cơm chiều Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nói có thể bắt Cố Minh Tu phân gia với bọn nó, Cố Ngọc Bảo lúc ấy đã bị chấn trụ.
Buổi tối nó căn bản ngủ không được, cũng càng ngày càng ý thức được, mình trước kia có khả năng đã làm sai.
Anh nó đối với bọn nó tốt như vậy, nó thì ngược lại, một chút không biết cảm kích, chỉ biết lười biếng.
Nếu anh nó tức điên, không cần bọn họ nữa, vậy nó phải làm sao bây giờ?
Cha mẹ nó đã sớm đã qua đời, là ca ca nuôi lớn bọn nó, đại ca với bọn nó mà nói vừa giống cha vừa giống mẹ, bọn nó căn bản không thể không có đại ca.
Về sau nó làm việc nhiều kiếm nhiều tiền, anh nó có phải sẽ vẫn cần bọn nó không?
Cố Ngọc Bảo rối rắm không chịu được, buổi tối căn bản ngủ không được, liền ra khỏi phòng, kết quả nó mới ra tới, Ngôn Cảnh Tắc cũng ra tới.
Nó sợ Ngôn Cảnh Tắc, theo bản năng mà trốn đến phía sau lu nước, kết quả liền nhìn thấy ca ca mình cũng ra tới.
Lúc anh nó và Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện giọng rất nhẹ, sân nhà bọn họ lại rất lớn, nó không nghe rõ lời bọn họ nói, nhưng nó thấy được chuyện Ngôn Cảnh Tắc làm với anh nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.