Chương 225:
Quyết Tuyệt
26/09/2021
Cố Ngọc Bảo ngồi dưới đất, mặt dán vào lu nước lạnh băng bên cạnh, từng màn trải qua trước kia, tất cả đều xuất hiện trong đầu nó.
Nó đột nhiên nhớ tới, lần đầu tiên Ngôn Cảnh Tắc tìm nó phiền toái, đã nói qua chuyện đồng tính luyến ái.
Người này chắc chắn thích con trai!
Nó lại nghĩ đến, trước đó anh nó đi tìm Ngôn Cảnh Tắc, còn khóc.
Cho nên, Ngôn Cảnh Tắc là dùng chuyện của nó, uy hiếp anh nó sao?
Mới đầu nó cho rằng Ngôn Cảnh Tắc đến nhà nó là tới cọ ăn cọ uống, nhưng trên thực tế, Ngôn Cảnh Tắc cũng không cọ ăn cọ uống —— sau khi Ngôn Cảnh Tắc tới, thức ăn nhà bọn nó ngược lại tốt hơn.
Ngoài ra, Ngôn Cảnh Tắc dạy dỗ bọn nó học hành, cũng không phải lừa gạt người, mà là thật sự đang dạy bọn nó tri thức.
Tuy nó không thích cũng không muốn học, nhưng cũng không thể không thừa nhận, chuyện Ngôn Cảnh Tắc là vì tốt cho nó, mà không phải muốn hại nó, ngắn ngủn thời gian hai tháng, nó cảm thấy đầu óc mình đều thanh tỉnh hơn rất nhiều, đã hiểu rất nhiều đạo lý.
Hiện giờ, em gái nó Cố Ngọc Tiên đã rất thích Ngôn Cảnh Tắc, Cố Ngọc Lan cũng không chán ghét Ngôn Cảnh Tắc, dù là nó, cũng không giống ngay từ đầu thống hận Ngôn Cảnh Tắc như vậy.
Nhưng giờ này khắc này, nó đối với Ngôn Cảnh Tắc lại chán ghét lên.
Nó đã thấy kỳ quái, Ngôn Cảnh Tắc vì sao không đi hãm hại người khác, ngược lại tìm tới nó, hóa ra là bởi vì coi trọng đại ca nó!
Cố Ngọc Bảo nghẹn ngào.
Trước đây nó vẫn coi mình là trẻ con, chưa từng nghĩ tới muốn gánh vác chuyện gì, trong khoảng thời gian này bị Ngôn Cảnh Tắc đánh nhiều, lại xuống đất đi làm việc nhà nông, mới biết được bình thường mình ăn uống kỳ thật không dễ có được, mới biết được đại ca muốn nuôi sống bọn nó không dễ dàng cỡ nào.
Đại ca nó kỳ thật vẫn luôn sống thật sự vất vả.
Nó nhớ rõ một vài chuyện khi còn nhỏ trải qua…… Có một lần đại ca dẫn nó ra ngoài chơi, nó không cẩn thận té ngã một cái trên mặt bị thương, chính nó không cảm giác gì, nhưng khi về nhà ba nó nhìn thấy, không nói hai lời đã cho đại ca hai cái tát.
Mẹ nó làm cục bột nếp, nó có thể vẫn luôn ăn, ăn đến bụng đau, anh nó thì sao, chỉ khi mẹ nó chủ động cho, anh nó mới ăn.
Sau đó hai đứa em gái sinh ra, nó trước nay đều không cần chăm em gái, nhưng anh nó lại phải chăm.
Còn chuyện đi học, nó từ nhỏ đến lớn, yên ổn học tập là được, nhưng còn anh nó… Nhìn bộ dáng hiện nay của anh nó đã biết thành tích trước đó của anh không kém, nhưng anh nó cả lớp ba tiểu học cũng chưa học xong.
Sau đó nữa, anh nó mới mười mấy tuổi đã phải nuôi một đám người bọn nó, bọn nó còn không nghe lời.
Nó và Ngọc Lan Ngọc Tiên cả ngày khóc lóc đòi mẹ, Ngọc Khang lại luôn sinh bệnh…… Mấy năm nay bọn nó một đám đều lớn lên, trong nhà kỳ thật khá hơn nhiều, thời điểm mẹ nó vừa mới qua đời, đó mới gọi là gà bay chó sủa.
Nếu anh nó mặc kệ bọn nó, bọn nó không chừng đều sống không được.
Anh nó kỳ thật có thể giống ba nó nuôi anh vậy, tùy tiện nuôi bọn nó, nhưng anh không có, trước đó người mỗi ngày ăn trứng gà cũng không phải anh, mà là nó.
Anh nó hiện tại hai mươi, người tuổi này trong thôn chẳng sợ còn chưa kết hôn chắc chắn cũng có người ưng ý, nhưng anh nó cái gì cũng không có, gần đây nó bắt đầu làm việc, còn nghe người ta nói qua, anh nó hơn phân nửa là cô độc suốt đời.
Ai nguyện ý gả cho một người đàn ông mang theo bốn đứa con chồng trước*?
(*đây là một cách nói, mang theo gánh nặng, không phải nghĩa đen)
Anh nó đã đủ thảm, kết quả hiện tại còn bị Ngôn Cảnh Tắc theo dõi.
Ngôn Cảnh Tắc chắc chắn là dùng chuyện của nó, còn có chuyện Ngọc Tiên, uy hiếp anh nó.
Cố Ngọc Bảo thấp giọng khóc lên.
Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu cũng không biết bên ngoài có người đang khóc.
Hai đứa bọn họ mới lần đầu, nghiên cứu đã lâu cuối cùng cũng thành công, chỉ là…… Có hơi nhanh.
Ngôn Cảnh Tắc là lòng có dư lực cũng đủ, nhưng suy xét đến thân thể Cố Minh Tu, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, ôm người vào trong ngực: “Đi ngủ sớm một chút.”
Cả người Cố Minh Tu còn có điểm choáng choáng váng váng, y cũng không biết giữa nam nam còn có thể làm như vậy…… Nhưng bọn họ hiện tại đều đã như vậy, y chung quy cảm thấy lại nhiều thêm một tầng bảo đảm.
Tâm tình Cố Minh Tu rất tốt, hỏa khí trên người cũng tiêu, chỉ một lát đã ngủ say, Ngôn Cảnh Tắc nghe tiếng hít thở đều đều của y, cũng rất nhanh ngủ mất.
Ngày hôm sau bị âm thanh bên ngoài đánh thức, Ngôn Cảnh Tắc thần thanh khí sảng mà dậy, hôn hôn Cố Minh Tu bên cạnh trước.
Cố Minh Tu kỳ thật tỉnh dậy sớm hơn, trước kia y cũng không ngủ nướng, nhưng sau khi cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau thì càng ngày càng lười, hôm nay sau khi tỉnh, y còn không muốn rời giường, ngược lại nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc.
Mình như vậy thật không nên…… Cố Minh Tu nhớ tới, nhưng bị Ngôn Cảnh Tắc ngăn lại: “Em nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng đừng dậy.”
“Vì sao phải nghỉ ngơi?” Cố Minh Tu khó hiểu.
“Tối hôm qua anh làm em bị thương.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Vết thương nhỏ như vậy không sao mà.” Cố Minh Tu không muốn khiến Ngôn Cảnh Tắc thấy mình thật yếu, chẳng sợ thoáng có điểm không thoải mái cũng hoàn toàn bỏ qua, xoay người một cái đã từ trên giường ngồi dậy: “Em một chút chuyện cũng không có.”
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Được rồi!
Hai người Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu hôm nay dậy muộn, lúc bọn họ dậy, Cố Ngọc Tiên và Cố Ngọc Lan đã làm tốt bữa sáng.
Bữa sáng lại là cháo khoai lang đỏ.
Thứ khoai lang đỏ này tuy rằng sản lượng cao nhưng không thể để lâu lắm, đặc biệt là sau khi bắt đầu mùa đông, càng là sẽ bị đông lạnh mà hư.
Nhà bọn họ làm một ít khoai lang đỏ khô, nhưng khoai lang đỏ khô cũng không để được lâu lắm, cho nên gần đây đều là khoai lang đỏ trộn lẫn gạo nấu ăn.
Phần này của Ngôn Cảnh Tắc vẫn là nhiều gạo khoai lang ít như cũ, hắn còn ôm trứng mà gà nhà Cố gia tối qua đẻ trong lồng ngực.
Cố Ngọc Bảo nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt phá lệ khó coi.
Ánh mắt Cố Ngọc Bảo, Ngôn Cảnh Tắc đương nhiên có chú ý tới, hắn liếc nhìn Cố Ngọc Bảo một cái đã đoán được Cố Ngọc Bảo sợ là phát hiện cái gì.
Nhưng hắn không để ý, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Mấy ngày nay hắn ngoại trừ làm ghế tre giỏ tre bình thường ra, còn dùng cây trúc làm tủ chén, nhiều ít đổi chút tiền, thay vì chú ý Cố Ngọc Bảo, không bằng nghĩ chờ lát mua gì cho Cố Minh Tu ăn……
Ăn xong bữa sáng, Ngôn Cảnh Tắc liền nói: “Anh muốn đi lên trấn trên một chuyến.”
“Tôi cũng đi.” Cố Minh Tu nói.
“Cậu ở nhà nghỉ ngơi.” Ngôn Cảnh Tắc ngăn y lại, lại bố trí cho y một chút tác nghiệp.
Khuyên Cố Minh Tu xong, Ngôn Cảnh Tắc trở về phòng một chuyến buông trứng gà ra, chờ buổi tối cùng Cố Minh Tu thêm cơm, sau đó liền từ trong nhà chọn một chiếc ghế tre đã làm tỉ mỉ, đi về phía trấn trên.
Tuy hắn muốn mở ra nguồn tiêu thụ chế phẩm trúc của mình, nhưng không có khả năng cầm quá nhiều chế phẩm trúc lên trấn trên —— bị coi như đầu cơ trục lợi bắt lại, này cũng không phải chơi.
Cho nên, hắn cũng chỉ cầm lên một chiếc ghế tre tiểu xảo đáng yêu cho trẻ em ngồi.
Dọc theo con sông đi lên một đoạn là có thể đi vào trấn trên.
Ngôn Cảnh Tắc đi đến nơi trước đó đã giáo huấn Cố Ngọc Bảo, đột ngột dừng bước chân lại, đã thấy Cố Ngọc Bảo lao ra từ rừng trúc bên cạnh, trên tay còn cầm một cây trúc, muốn đánh hắn.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc tay mắt lanh lẹ, né tránh, còn Cố Ngọc Bảo thật ra lại lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã.
Ngôn Cảnh Tắc một chân đá vào trên mông nó, đã đá nó đến bò lăn xuống đất, còn thuận tay đoạt lấy cây gậy trúc kia, một cây gậy trúc đánh vào đùi nó: “Tiểu tử, lá gan mày rất lớn a! Cũng dám động thủ với anh!”
Sáng nay lúc ăn cơm biểu cảm Cố Ngọc Bảo không đúng, hắn đã cân nhắc gia hỏa này chắc chắn muốn làm cái gì đó, quả nhiên, gia hỏa này mai phục trên đường hắn đi trấn trên, muốn động thủ với hắn.
Đáng tiếc chính là, con người hắn luôn luôn cảnh giác, lại sao có thể chặn đường hắn?
“Tên khốn nạn! Ngôn Cảnh Tắc cái tên này…… A!” Cố Ngọc Bảo nói nói đến một nửa, đã bị Ngôn Cảnh Tắc một gậy gộc nện xuống đánh đến không ra tiếng nổi.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Trước khi làm việc gì, tốt nhất dùng đầu óc trước đi, mạng nhỏ mày chính là nằm trong tay anh đấy.”
Cố Ngọc Bảo há miệng thở dốc, đột nhiên liền khóc.
“Đứng dậy, đi theo anh.” Ngôn Cảnh Tắc nói, gần đây cũng không phải là ngày mùa, trên đường có khả năng sẽ gặp được người quen, bộ dáng Cố Ngọc Bảo khóc sướt mướt này, bị người ta nhìn thấy không tốt.
Cố Ngọc Bảo bò dậy, đi theo phía sau Ngôn Cảnh Tắc.
“Tối qua mày nhìn thấy rồi à?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi. Cũng không biết vì sao, hắn đặc biệt cảnh giác, đêm qua, hắn đã cảm giác được có người đang nhìn.
Người nọ rõ ràng là một trong mấy đứa nhỏ Cố gia, hắn liền không để ý —— chuyện của hắn và Cố Minh Tu, giấu được bên ngoài, cũng cần thiết gạt người bên ngoài, nhưng người trong nhà lại không cần gạt, cũng giấu không được.
Quan trọng nhất chính là, hắn phê đấu những người này hai tháng, lại bắt lấy nhược điểm bọn nó, hắn tin tưởng bọn nó tuyệt sẽ không đi cử báo.
“Anh vô sỉ, anh khi dễ anh tôi!” Cố Ngọc Bảo nói.
Ngôn Cảnh Tắc hiếm lạ mà liếc nhìn Cố Ngọc Bảo một cái: “Không nghĩ tới mày còn sẽ vì anh mày mà ra mặt đấy.”
“Đương nhiên tôi phải ra mặt cho anh tôi rồi!” Cố Ngọc Bảo nói: “Anh… anh lúc trước hại tôi, có phải là vì anh tôi không?”
“Đúng vậy.” Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp thừa nhận.
Cố Ngọc Bảo lau nước mắt một phen: “Sao anh có thể như vậy!”
“Sao anh không thể như vậy?” Ngôn Cảnh Tắc cười hỏi.
Cố Ngọc Bảo cắn chặt răng: “Anh tôi thật sự rất đáng thương, anh có thể đừng khi dễ anh tôi không?”
“Không được.” Ngôn Cảnh Tắc cự tuyệt, lại nói: “Đúng rồi, mày cũng đừng hòng đi cử báo gì đó, chuyện này thật muốn bị người ta phát hiện, anh có khả năng sẽ rất thảm, nhưng anh mày cũng thảm như vậy thôi, huống chi trong tay anh còn có nhược điểm của mày và em gái mày.”
Cố Ngọc Bảo nhìn Ngôn Cảnh Tắc biểu cảm lãnh đạm, chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí từ trên chân trào ra, vẫn luôn vọt tới đỉnh đầu.
Ngôn Cảnh Tắc người này thật đáng sợ, cả nhà bọn nó đều bị Ngôn Cảnh Tắc niết trong lòng bàn tay, căn bản trốn không thoát.
Nó kỳ thật không nghĩ tới cử báo, hiện tại nghe Ngôn Cảnh Tắc nói đến mới một chút như thế, sau đó lại nghĩ tới chuyện lần đầu tiên Ngôn Cảnh Tắc tìm tới nó vu hãm nó.
Nếu nó thật muốn đi cử báo, chỉ sợ anh nó sẽ thật thảm, mà Ngôn Cảnh Tắc lại có thể chạy thoát!
Cố Ngọc Bảo đột nhiên hạ quyết tâm: “Anh có thể đừng tìm anh tôi không, bằng không anh cứ tìm tôi, buông tha anh tôi đi.”
Cố Ngọc Bảo một phen nước mũi một phen nước mắt, một bộ dáng bất cứ giá nào.
Mặc kệ thế nào, anh nó đều là bởi vì nó mới đi theo Ngôn Cảnh Tắc này… Mấy năm nay, anh nó thật sự khá tốt với nó, nó cũng nên làm cái gì đó cho anh.
Ngôn Cảnh Tắc run run một cái, cách xa nó ra hơn: “Chỉ bằng diện mạo này của mày, cho không anh cũng không cần.”
Cố Ngọc Bảo lại khóc.
Ngôn Cảnh Tắc thấy nó như vậy, nói: “Cố Ngọc Bảo, anh mày là nguyện ý cùng anh ở bên nhau.”
Cố Ngọc Bảo sửng sốt.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngay từ đầu cậu ấy không muốn, nhưng hiện tại đã nguyện ý…… Cậu ấy lớn như vậy cũng chưa ai đối tốt qua, anh cho cậu ấy chút đồ ăn, dụ dỗ một tí, cậu ấy đã đào tim đào phổi với anh rồi, hiện tại đặc biệt thích anh.”
Cố Ngọc Bảo cẩn thận hồi tưởng lại, phát hiện thật đúng là chuyện như thế ——mấy ngày nay, thái độ của anh nó với Ngôn Cảnh Tắc khá tốt.
Cho dù là tối qua, anh nó nhìn cũng không có vẻ gì là không muốn.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Hiện tại mày muốn cậu ấy rời khỏi anh, cậu ấy chắc chắn không muốn.”
Cố Ngọc Bảo ngơ ngẩn mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Anh… anh quá đáng giận!”
“Mày cảm thấy anh đáng giận, có bản lĩnh cứ thắng anh,” Ngôn Cảnh Tắc cười cười, Anh cho mày một tin tức đây, thi đại học sớm hay muộn cũng sẽ khôi phục, đến lúc đó nếu mày có thể thi đậu đại học, nói không chừng là có thể đạp anh xuống dưới lòng bàn chân…… Nếu mày không có bản lĩnh, chắc chắn anh muốn thế nào, bọn bây phải thế nấy.”
Ngôn Cảnh Tắc gần đây tiếp xúc với mấy đứa nhỏ Cố gia này, phát hiện tạm thời mà nói, bọn họ không có vấn đề lớn lắm, chỉ là có một chút ích kỷ.
Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, Cố Minh Tu chết kỳ thật có nguyên nhân đủ loại phương diện.
Là bởi vì thời đại này có vấn đề, là bởi vì nguyên chủ từng bước ép sát, cũng là vì hai đứa Cố Ngọc Bảo Cố Ngọc Lan này ích kỷ.
Nhưng hai đứa này tuổi không lớn, lúc bọn nó làm như vậy chỉ sợ cũng cũng không biết sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế.
Hiện tại hết thảy cũng chưa phát sinh, nếu có thể vặn ngay ngắn bọn nó lại, đó là tốt nhất.
Còn vì sao hắn phải nói với nó như vậy… Kể từ đây, Cố Ngọc Bảo chắc chắn càng có thêm động lực tiến bộ.
Mặt khác…… Cố Ngọc Bảo không thích hắn, hắn trả giá như vậy cũng không nhận tình của hắn, hắn có thể bảo Cố Minh Tu cách xa thằng em này ra một chút.
Hắn tin tưởng, mình ở trong lòng Cố Minh Tu chắc chắn quan trọng hơn Cố Ngọc Bảo.
Dù sao hắn cũng vừa thông minh vừa soái khí.
Ngôn Cảnh Tắc huýt sáo một cái, nói với Cố Ngọc Bảo: “Cố Ngọc Bảo, trước kia anh mày coi trọng nhất là bọn mày, nhưng bây giờ cậu ấy coi trọng nhất là anh, đối với anh phải nói là ngàn y trăm thuận, cứ sợ anh không cần cậu ấy.”
“Ai bảo trước kia cậu ấy sống quá cực khổ, vì đám em trai em gái tụi bây mà còn không nghĩ đến kết hôn chứ? Hiện tại anh nguyện ý cùng cậu ấy bên nhau, cậu ấy thật sự vui vẻ.”
“Cậu ấy đặc biệt nghe lời anh nói, anh nói sẽ giáo dục bọn mày, cậu ấy liền giao bọn mày cho anh.”
……
Ngôn Cảnh Tắc một bên nói, một bên mang Cố Ngọc Bảo đi vào trấn trên.
Đôi mắt Cố Ngọc Bảo đều đã chùi đến đỏ.
Anh nó bị Ngôn Cảnh Tắc lừa.
Nếu thi đại học có thể khôi phục, Ngôn Cảnh Tắc chắc chắn có thể thi đậu, đến lúc đó hắn phải trở về thành, vậy anh nó phải làm sao bây giờ?
Với lại, anh nó là nam, Ngôn Cảnh Tắc đối với anh nó hẳn chỉ là chơi đùa thôi? Nếu ngày nào đó Ngôn Cảnh Tắc không cần anh nó…
Nhưng nó căn bản không có biện pháp, rốt cuộc nó vô dụng như vậy!
Cố Ngọc Bảo nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện vẫn là muốn học hành.
Mặc kệ thi đại học có thể khôi phục hay không, nó đọc nhiều sách hơn một chút, đi thi cao trung, lên trấn trên tham gia thi chiêu công… Chỉ cần có thể đàn áp được Ngôn Cảnh Tắc là anh nó có thể sống tốt! Ngôn Cảnh Tắc cũng không dám khi dễ anh nó!
Ngôn Cảnh Tắc lau nước mắt một phen, đi theo Ngôn Cảnh Tắc vào ký túc xá công nhân nhà máy phân hóa học, còn thấy Ngôn Cảnh Tắc gọi một người có thêm làm mẹ nó là “chị”.
Ngôn Cảnh Tắc thật là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ!
Nó nhất định phải nghĩ biện pháp bảo vệ tốt anh nó!
Lúc Cố Ngọc Bảo tính toán trong lòng, Ngôn Cảnh Tắc cũng đang tính toán.
Chờ hắn trở về liền cùng cáo trạng với Cố Minh Tu, nói Cố Ngọc Bảo nửa đường mai phục hắn, muốn đánh hắn!
Đến lúc đó…… Lại có thể đánh Cố Ngọc Bảo!
Nó đột nhiên nhớ tới, lần đầu tiên Ngôn Cảnh Tắc tìm nó phiền toái, đã nói qua chuyện đồng tính luyến ái.
Người này chắc chắn thích con trai!
Nó lại nghĩ đến, trước đó anh nó đi tìm Ngôn Cảnh Tắc, còn khóc.
Cho nên, Ngôn Cảnh Tắc là dùng chuyện của nó, uy hiếp anh nó sao?
Mới đầu nó cho rằng Ngôn Cảnh Tắc đến nhà nó là tới cọ ăn cọ uống, nhưng trên thực tế, Ngôn Cảnh Tắc cũng không cọ ăn cọ uống —— sau khi Ngôn Cảnh Tắc tới, thức ăn nhà bọn nó ngược lại tốt hơn.
Ngoài ra, Ngôn Cảnh Tắc dạy dỗ bọn nó học hành, cũng không phải lừa gạt người, mà là thật sự đang dạy bọn nó tri thức.
Tuy nó không thích cũng không muốn học, nhưng cũng không thể không thừa nhận, chuyện Ngôn Cảnh Tắc là vì tốt cho nó, mà không phải muốn hại nó, ngắn ngủn thời gian hai tháng, nó cảm thấy đầu óc mình đều thanh tỉnh hơn rất nhiều, đã hiểu rất nhiều đạo lý.
Hiện giờ, em gái nó Cố Ngọc Tiên đã rất thích Ngôn Cảnh Tắc, Cố Ngọc Lan cũng không chán ghét Ngôn Cảnh Tắc, dù là nó, cũng không giống ngay từ đầu thống hận Ngôn Cảnh Tắc như vậy.
Nhưng giờ này khắc này, nó đối với Ngôn Cảnh Tắc lại chán ghét lên.
Nó đã thấy kỳ quái, Ngôn Cảnh Tắc vì sao không đi hãm hại người khác, ngược lại tìm tới nó, hóa ra là bởi vì coi trọng đại ca nó!
Cố Ngọc Bảo nghẹn ngào.
Trước đây nó vẫn coi mình là trẻ con, chưa từng nghĩ tới muốn gánh vác chuyện gì, trong khoảng thời gian này bị Ngôn Cảnh Tắc đánh nhiều, lại xuống đất đi làm việc nhà nông, mới biết được bình thường mình ăn uống kỳ thật không dễ có được, mới biết được đại ca muốn nuôi sống bọn nó không dễ dàng cỡ nào.
Đại ca nó kỳ thật vẫn luôn sống thật sự vất vả.
Nó nhớ rõ một vài chuyện khi còn nhỏ trải qua…… Có một lần đại ca dẫn nó ra ngoài chơi, nó không cẩn thận té ngã một cái trên mặt bị thương, chính nó không cảm giác gì, nhưng khi về nhà ba nó nhìn thấy, không nói hai lời đã cho đại ca hai cái tát.
Mẹ nó làm cục bột nếp, nó có thể vẫn luôn ăn, ăn đến bụng đau, anh nó thì sao, chỉ khi mẹ nó chủ động cho, anh nó mới ăn.
Sau đó hai đứa em gái sinh ra, nó trước nay đều không cần chăm em gái, nhưng anh nó lại phải chăm.
Còn chuyện đi học, nó từ nhỏ đến lớn, yên ổn học tập là được, nhưng còn anh nó… Nhìn bộ dáng hiện nay của anh nó đã biết thành tích trước đó của anh không kém, nhưng anh nó cả lớp ba tiểu học cũng chưa học xong.
Sau đó nữa, anh nó mới mười mấy tuổi đã phải nuôi một đám người bọn nó, bọn nó còn không nghe lời.
Nó và Ngọc Lan Ngọc Tiên cả ngày khóc lóc đòi mẹ, Ngọc Khang lại luôn sinh bệnh…… Mấy năm nay bọn nó một đám đều lớn lên, trong nhà kỳ thật khá hơn nhiều, thời điểm mẹ nó vừa mới qua đời, đó mới gọi là gà bay chó sủa.
Nếu anh nó mặc kệ bọn nó, bọn nó không chừng đều sống không được.
Anh nó kỳ thật có thể giống ba nó nuôi anh vậy, tùy tiện nuôi bọn nó, nhưng anh không có, trước đó người mỗi ngày ăn trứng gà cũng không phải anh, mà là nó.
Anh nó hiện tại hai mươi, người tuổi này trong thôn chẳng sợ còn chưa kết hôn chắc chắn cũng có người ưng ý, nhưng anh nó cái gì cũng không có, gần đây nó bắt đầu làm việc, còn nghe người ta nói qua, anh nó hơn phân nửa là cô độc suốt đời.
Ai nguyện ý gả cho một người đàn ông mang theo bốn đứa con chồng trước*?
(*đây là một cách nói, mang theo gánh nặng, không phải nghĩa đen)
Anh nó đã đủ thảm, kết quả hiện tại còn bị Ngôn Cảnh Tắc theo dõi.
Ngôn Cảnh Tắc chắc chắn là dùng chuyện của nó, còn có chuyện Ngọc Tiên, uy hiếp anh nó.
Cố Ngọc Bảo thấp giọng khóc lên.
Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu cũng không biết bên ngoài có người đang khóc.
Hai đứa bọn họ mới lần đầu, nghiên cứu đã lâu cuối cùng cũng thành công, chỉ là…… Có hơi nhanh.
Ngôn Cảnh Tắc là lòng có dư lực cũng đủ, nhưng suy xét đến thân thể Cố Minh Tu, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, ôm người vào trong ngực: “Đi ngủ sớm một chút.”
Cả người Cố Minh Tu còn có điểm choáng choáng váng váng, y cũng không biết giữa nam nam còn có thể làm như vậy…… Nhưng bọn họ hiện tại đều đã như vậy, y chung quy cảm thấy lại nhiều thêm một tầng bảo đảm.
Tâm tình Cố Minh Tu rất tốt, hỏa khí trên người cũng tiêu, chỉ một lát đã ngủ say, Ngôn Cảnh Tắc nghe tiếng hít thở đều đều của y, cũng rất nhanh ngủ mất.
Ngày hôm sau bị âm thanh bên ngoài đánh thức, Ngôn Cảnh Tắc thần thanh khí sảng mà dậy, hôn hôn Cố Minh Tu bên cạnh trước.
Cố Minh Tu kỳ thật tỉnh dậy sớm hơn, trước kia y cũng không ngủ nướng, nhưng sau khi cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau thì càng ngày càng lười, hôm nay sau khi tỉnh, y còn không muốn rời giường, ngược lại nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc.
Mình như vậy thật không nên…… Cố Minh Tu nhớ tới, nhưng bị Ngôn Cảnh Tắc ngăn lại: “Em nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng đừng dậy.”
“Vì sao phải nghỉ ngơi?” Cố Minh Tu khó hiểu.
“Tối hôm qua anh làm em bị thương.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Vết thương nhỏ như vậy không sao mà.” Cố Minh Tu không muốn khiến Ngôn Cảnh Tắc thấy mình thật yếu, chẳng sợ thoáng có điểm không thoải mái cũng hoàn toàn bỏ qua, xoay người một cái đã từ trên giường ngồi dậy: “Em một chút chuyện cũng không có.”
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Được rồi!
Hai người Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu hôm nay dậy muộn, lúc bọn họ dậy, Cố Ngọc Tiên và Cố Ngọc Lan đã làm tốt bữa sáng.
Bữa sáng lại là cháo khoai lang đỏ.
Thứ khoai lang đỏ này tuy rằng sản lượng cao nhưng không thể để lâu lắm, đặc biệt là sau khi bắt đầu mùa đông, càng là sẽ bị đông lạnh mà hư.
Nhà bọn họ làm một ít khoai lang đỏ khô, nhưng khoai lang đỏ khô cũng không để được lâu lắm, cho nên gần đây đều là khoai lang đỏ trộn lẫn gạo nấu ăn.
Phần này của Ngôn Cảnh Tắc vẫn là nhiều gạo khoai lang ít như cũ, hắn còn ôm trứng mà gà nhà Cố gia tối qua đẻ trong lồng ngực.
Cố Ngọc Bảo nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt phá lệ khó coi.
Ánh mắt Cố Ngọc Bảo, Ngôn Cảnh Tắc đương nhiên có chú ý tới, hắn liếc nhìn Cố Ngọc Bảo một cái đã đoán được Cố Ngọc Bảo sợ là phát hiện cái gì.
Nhưng hắn không để ý, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Mấy ngày nay hắn ngoại trừ làm ghế tre giỏ tre bình thường ra, còn dùng cây trúc làm tủ chén, nhiều ít đổi chút tiền, thay vì chú ý Cố Ngọc Bảo, không bằng nghĩ chờ lát mua gì cho Cố Minh Tu ăn……
Ăn xong bữa sáng, Ngôn Cảnh Tắc liền nói: “Anh muốn đi lên trấn trên một chuyến.”
“Tôi cũng đi.” Cố Minh Tu nói.
“Cậu ở nhà nghỉ ngơi.” Ngôn Cảnh Tắc ngăn y lại, lại bố trí cho y một chút tác nghiệp.
Khuyên Cố Minh Tu xong, Ngôn Cảnh Tắc trở về phòng một chuyến buông trứng gà ra, chờ buổi tối cùng Cố Minh Tu thêm cơm, sau đó liền từ trong nhà chọn một chiếc ghế tre đã làm tỉ mỉ, đi về phía trấn trên.
Tuy hắn muốn mở ra nguồn tiêu thụ chế phẩm trúc của mình, nhưng không có khả năng cầm quá nhiều chế phẩm trúc lên trấn trên —— bị coi như đầu cơ trục lợi bắt lại, này cũng không phải chơi.
Cho nên, hắn cũng chỉ cầm lên một chiếc ghế tre tiểu xảo đáng yêu cho trẻ em ngồi.
Dọc theo con sông đi lên một đoạn là có thể đi vào trấn trên.
Ngôn Cảnh Tắc đi đến nơi trước đó đã giáo huấn Cố Ngọc Bảo, đột ngột dừng bước chân lại, đã thấy Cố Ngọc Bảo lao ra từ rừng trúc bên cạnh, trên tay còn cầm một cây trúc, muốn đánh hắn.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc tay mắt lanh lẹ, né tránh, còn Cố Ngọc Bảo thật ra lại lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã.
Ngôn Cảnh Tắc một chân đá vào trên mông nó, đã đá nó đến bò lăn xuống đất, còn thuận tay đoạt lấy cây gậy trúc kia, một cây gậy trúc đánh vào đùi nó: “Tiểu tử, lá gan mày rất lớn a! Cũng dám động thủ với anh!”
Sáng nay lúc ăn cơm biểu cảm Cố Ngọc Bảo không đúng, hắn đã cân nhắc gia hỏa này chắc chắn muốn làm cái gì đó, quả nhiên, gia hỏa này mai phục trên đường hắn đi trấn trên, muốn động thủ với hắn.
Đáng tiếc chính là, con người hắn luôn luôn cảnh giác, lại sao có thể chặn đường hắn?
“Tên khốn nạn! Ngôn Cảnh Tắc cái tên này…… A!” Cố Ngọc Bảo nói nói đến một nửa, đã bị Ngôn Cảnh Tắc một gậy gộc nện xuống đánh đến không ra tiếng nổi.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Trước khi làm việc gì, tốt nhất dùng đầu óc trước đi, mạng nhỏ mày chính là nằm trong tay anh đấy.”
Cố Ngọc Bảo há miệng thở dốc, đột nhiên liền khóc.
“Đứng dậy, đi theo anh.” Ngôn Cảnh Tắc nói, gần đây cũng không phải là ngày mùa, trên đường có khả năng sẽ gặp được người quen, bộ dáng Cố Ngọc Bảo khóc sướt mướt này, bị người ta nhìn thấy không tốt.
Cố Ngọc Bảo bò dậy, đi theo phía sau Ngôn Cảnh Tắc.
“Tối qua mày nhìn thấy rồi à?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi. Cũng không biết vì sao, hắn đặc biệt cảnh giác, đêm qua, hắn đã cảm giác được có người đang nhìn.
Người nọ rõ ràng là một trong mấy đứa nhỏ Cố gia, hắn liền không để ý —— chuyện của hắn và Cố Minh Tu, giấu được bên ngoài, cũng cần thiết gạt người bên ngoài, nhưng người trong nhà lại không cần gạt, cũng giấu không được.
Quan trọng nhất chính là, hắn phê đấu những người này hai tháng, lại bắt lấy nhược điểm bọn nó, hắn tin tưởng bọn nó tuyệt sẽ không đi cử báo.
“Anh vô sỉ, anh khi dễ anh tôi!” Cố Ngọc Bảo nói.
Ngôn Cảnh Tắc hiếm lạ mà liếc nhìn Cố Ngọc Bảo một cái: “Không nghĩ tới mày còn sẽ vì anh mày mà ra mặt đấy.”
“Đương nhiên tôi phải ra mặt cho anh tôi rồi!” Cố Ngọc Bảo nói: “Anh… anh lúc trước hại tôi, có phải là vì anh tôi không?”
“Đúng vậy.” Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp thừa nhận.
Cố Ngọc Bảo lau nước mắt một phen: “Sao anh có thể như vậy!”
“Sao anh không thể như vậy?” Ngôn Cảnh Tắc cười hỏi.
Cố Ngọc Bảo cắn chặt răng: “Anh tôi thật sự rất đáng thương, anh có thể đừng khi dễ anh tôi không?”
“Không được.” Ngôn Cảnh Tắc cự tuyệt, lại nói: “Đúng rồi, mày cũng đừng hòng đi cử báo gì đó, chuyện này thật muốn bị người ta phát hiện, anh có khả năng sẽ rất thảm, nhưng anh mày cũng thảm như vậy thôi, huống chi trong tay anh còn có nhược điểm của mày và em gái mày.”
Cố Ngọc Bảo nhìn Ngôn Cảnh Tắc biểu cảm lãnh đạm, chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí từ trên chân trào ra, vẫn luôn vọt tới đỉnh đầu.
Ngôn Cảnh Tắc người này thật đáng sợ, cả nhà bọn nó đều bị Ngôn Cảnh Tắc niết trong lòng bàn tay, căn bản trốn không thoát.
Nó kỳ thật không nghĩ tới cử báo, hiện tại nghe Ngôn Cảnh Tắc nói đến mới một chút như thế, sau đó lại nghĩ tới chuyện lần đầu tiên Ngôn Cảnh Tắc tìm tới nó vu hãm nó.
Nếu nó thật muốn đi cử báo, chỉ sợ anh nó sẽ thật thảm, mà Ngôn Cảnh Tắc lại có thể chạy thoát!
Cố Ngọc Bảo đột nhiên hạ quyết tâm: “Anh có thể đừng tìm anh tôi không, bằng không anh cứ tìm tôi, buông tha anh tôi đi.”
Cố Ngọc Bảo một phen nước mũi một phen nước mắt, một bộ dáng bất cứ giá nào.
Mặc kệ thế nào, anh nó đều là bởi vì nó mới đi theo Ngôn Cảnh Tắc này… Mấy năm nay, anh nó thật sự khá tốt với nó, nó cũng nên làm cái gì đó cho anh.
Ngôn Cảnh Tắc run run một cái, cách xa nó ra hơn: “Chỉ bằng diện mạo này của mày, cho không anh cũng không cần.”
Cố Ngọc Bảo lại khóc.
Ngôn Cảnh Tắc thấy nó như vậy, nói: “Cố Ngọc Bảo, anh mày là nguyện ý cùng anh ở bên nhau.”
Cố Ngọc Bảo sửng sốt.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngay từ đầu cậu ấy không muốn, nhưng hiện tại đã nguyện ý…… Cậu ấy lớn như vậy cũng chưa ai đối tốt qua, anh cho cậu ấy chút đồ ăn, dụ dỗ một tí, cậu ấy đã đào tim đào phổi với anh rồi, hiện tại đặc biệt thích anh.”
Cố Ngọc Bảo cẩn thận hồi tưởng lại, phát hiện thật đúng là chuyện như thế ——mấy ngày nay, thái độ của anh nó với Ngôn Cảnh Tắc khá tốt.
Cho dù là tối qua, anh nó nhìn cũng không có vẻ gì là không muốn.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Hiện tại mày muốn cậu ấy rời khỏi anh, cậu ấy chắc chắn không muốn.”
Cố Ngọc Bảo ngơ ngẩn mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Anh… anh quá đáng giận!”
“Mày cảm thấy anh đáng giận, có bản lĩnh cứ thắng anh,” Ngôn Cảnh Tắc cười cười, Anh cho mày một tin tức đây, thi đại học sớm hay muộn cũng sẽ khôi phục, đến lúc đó nếu mày có thể thi đậu đại học, nói không chừng là có thể đạp anh xuống dưới lòng bàn chân…… Nếu mày không có bản lĩnh, chắc chắn anh muốn thế nào, bọn bây phải thế nấy.”
Ngôn Cảnh Tắc gần đây tiếp xúc với mấy đứa nhỏ Cố gia này, phát hiện tạm thời mà nói, bọn họ không có vấn đề lớn lắm, chỉ là có một chút ích kỷ.
Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, Cố Minh Tu chết kỳ thật có nguyên nhân đủ loại phương diện.
Là bởi vì thời đại này có vấn đề, là bởi vì nguyên chủ từng bước ép sát, cũng là vì hai đứa Cố Ngọc Bảo Cố Ngọc Lan này ích kỷ.
Nhưng hai đứa này tuổi không lớn, lúc bọn nó làm như vậy chỉ sợ cũng cũng không biết sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế.
Hiện tại hết thảy cũng chưa phát sinh, nếu có thể vặn ngay ngắn bọn nó lại, đó là tốt nhất.
Còn vì sao hắn phải nói với nó như vậy… Kể từ đây, Cố Ngọc Bảo chắc chắn càng có thêm động lực tiến bộ.
Mặt khác…… Cố Ngọc Bảo không thích hắn, hắn trả giá như vậy cũng không nhận tình của hắn, hắn có thể bảo Cố Minh Tu cách xa thằng em này ra một chút.
Hắn tin tưởng, mình ở trong lòng Cố Minh Tu chắc chắn quan trọng hơn Cố Ngọc Bảo.
Dù sao hắn cũng vừa thông minh vừa soái khí.
Ngôn Cảnh Tắc huýt sáo một cái, nói với Cố Ngọc Bảo: “Cố Ngọc Bảo, trước kia anh mày coi trọng nhất là bọn mày, nhưng bây giờ cậu ấy coi trọng nhất là anh, đối với anh phải nói là ngàn y trăm thuận, cứ sợ anh không cần cậu ấy.”
“Ai bảo trước kia cậu ấy sống quá cực khổ, vì đám em trai em gái tụi bây mà còn không nghĩ đến kết hôn chứ? Hiện tại anh nguyện ý cùng cậu ấy bên nhau, cậu ấy thật sự vui vẻ.”
“Cậu ấy đặc biệt nghe lời anh nói, anh nói sẽ giáo dục bọn mày, cậu ấy liền giao bọn mày cho anh.”
……
Ngôn Cảnh Tắc một bên nói, một bên mang Cố Ngọc Bảo đi vào trấn trên.
Đôi mắt Cố Ngọc Bảo đều đã chùi đến đỏ.
Anh nó bị Ngôn Cảnh Tắc lừa.
Nếu thi đại học có thể khôi phục, Ngôn Cảnh Tắc chắc chắn có thể thi đậu, đến lúc đó hắn phải trở về thành, vậy anh nó phải làm sao bây giờ?
Với lại, anh nó là nam, Ngôn Cảnh Tắc đối với anh nó hẳn chỉ là chơi đùa thôi? Nếu ngày nào đó Ngôn Cảnh Tắc không cần anh nó…
Nhưng nó căn bản không có biện pháp, rốt cuộc nó vô dụng như vậy!
Cố Ngọc Bảo nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện vẫn là muốn học hành.
Mặc kệ thi đại học có thể khôi phục hay không, nó đọc nhiều sách hơn một chút, đi thi cao trung, lên trấn trên tham gia thi chiêu công… Chỉ cần có thể đàn áp được Ngôn Cảnh Tắc là anh nó có thể sống tốt! Ngôn Cảnh Tắc cũng không dám khi dễ anh nó!
Ngôn Cảnh Tắc lau nước mắt một phen, đi theo Ngôn Cảnh Tắc vào ký túc xá công nhân nhà máy phân hóa học, còn thấy Ngôn Cảnh Tắc gọi một người có thêm làm mẹ nó là “chị”.
Ngôn Cảnh Tắc thật là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ!
Nó nhất định phải nghĩ biện pháp bảo vệ tốt anh nó!
Lúc Cố Ngọc Bảo tính toán trong lòng, Ngôn Cảnh Tắc cũng đang tính toán.
Chờ hắn trở về liền cùng cáo trạng với Cố Minh Tu, nói Cố Ngọc Bảo nửa đường mai phục hắn, muốn đánh hắn!
Đến lúc đó…… Lại có thể đánh Cố Ngọc Bảo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.