Chương 68:
Quyết Tuyệt
25/09/2021
Sở Đình Tu trên mặt nóng lên, không thể tin được mình trước kia thế mà lại làm nhiều chuyện phóng đãng như vậy.
Ngôn Cảnh Tắc lại không biết Sở Đình Tu nghĩ gì cả, còn đang suy nghĩ “các loại biện pháp khác” để giúp Sở Đình Tu. Nghĩ nghĩ, trong lòng còn nóng hơn lửa. Nhưng hiện tại trạng huống thân thể của hắn như vậy, cũng chỉ có thể ngẫm lại…
Mất máu quá nhiều làm Ngôn Cảnh Tắc có điểm mỏi mệt, hắn thật nhanh liền mơ màng sắp ngủ. Sở Đình Tu thấy thế vô cùng đau lòng, căn bản luyến tiếc rời khỏi hắn, nhưng y có không ít việc cần phải hoàn thành…
Sở Đình Tu bảo Vương Trung đi nấu chén thuốc bổ huyết, lại hỏi: “Hiện tại bên ngoài thế nào?”
Vương Trung liền đem chuyện bên ngoài nhất nhất nói, cũng nhắc tới Sở Đình Lan.
“Sở tiểu thư có phải bị người ta lừa không?” Vương Trung hỏi, ông cảm thấy Sở Đình Lan không có lý do gì mang theo thích khách tới ám sát bệ hạ.
Sở Đình Lan hảo hảo là một tiểu thư Sở gia, Vương gia chi muội, bệ hạ còn vì nàng tìm phu quân thích hợp…… Nàng vì sao lại muốn ám sát bệ hạ?
Bệ hạ hiện tại bị thương, chẳng sợ Sở tướng quân tận lực bảo vệ, Sở tiểu thư cũng sẽ không có kết cục tốt.
Vương Trung cảm thấy Sở Đình Lan hơn phân nửa là bị người bắt cóc, mới có thể làm ra loại chuyện này, nhưng dù vậy, ông đối với Sở Đình Lan cũng không có hảo cảm.
Nếu bị bắt cóc, Sở Đình Lan trước đó vì sao không cho ông một vài ám chỉ? Phàm là Sở Đình Lan ám chỉ một chút, ông nhất định sẽ bảo thị vệ chú ý nhiều vào, bệ hạ cũng không bị thương!
Sở Đình Tu nói: “Nàng không có bị lừa…… Vương tổng quản, nhốt nàng vào hầm đi, lại gọi Thôi thừa tướng đại nhân bọn họ tới đây… Thôi, ta đi gặp bọn họ.”
Thôn trang có hầm, mùa đông dùng để chứa đựng rau quả linh tinh, địa phương kia dùng để nhốt người, người bị tuyệt đối rất tội.
Vương Trung biết Sở Đình Tu cũng chỉ có một muội muội như vậy, nghe được lời này không khỏi kinh ngạc.
Nhưng nếu Sở Đình Lan mang thích khách lại đây, cũng không phải bị lừa mà là cố ý, kia……
Vương Trung đi ra ngoài, lập tức cho người đem nhốt Sở Đình Lan vào hầm.
Sở Đình Tu nghe tiếng khóc tiếng la của Sở Đình Lan, hít sâu một hơi.
Mẹ kế của y không dễ ở chung, đối với y cũng không tốt, y cùng muội muội này kỳ thật cũng không ở chung nhiều, nhưng dù sao đây cũng là muội muội y, người duy nhất cùng y huyết mạch tương liên.
Y vẫn luôn hy vọng nàng có thể sống tốt.
Nhưng hiện tại…… Mang theo thích khách tới ám sát hoàng đế, đây là tử tội, y cũng không giúp được muội muội.
Y cũng không muốn giúp.
Muội muội hành động như vậy là không coi ca ca y ra gì… Nếu không phải bệ hạ yêu y, giờ này khắc này, y sớm đã là tù nhân!
Sở Đình Tu bình phục một chút tâm tình của mình, mới đi gặp Thôi thừa tướng bọn họ.
Chuyện bệ hạ bị thương không để để người ngoài biết, ngoài ra… Quan hệ của y và bệ hạ cũng không để người ngoài biết.
Không tốt cho bệ hạ.
Trước đó Sở Đình Tu sống mỗi một ngày đều coi như đó là ngày cuối cùng trong cuộc đời, tất nhiên không kiêng nể gì, nhưng hiện tại y ý thức được bệ hạ yêu y, thậm chí nguyện ý vì y đánh cược sinh mệnh, y liền bắt đầu bắt đầu bó tay bó chân, nghĩ trước nghĩ sau.
Đám người Thôi thừa tướng bị an trí ở một gian phòng trống, xung quanh còn có thị vệ nghiêm khắc trông coi.
Sở Đình Lan là cùng bọn họ một đường tới đây, thị vệ không dám khẳng định bọn họ nhất định không có vấn đề gì.
Các đại thần khác gặp phải tình huống này đều vô cùng lo lắng, chỉ có Thôi thừa tướng ngồi trên ghế thái sư uống trà, bất động như núi.
Một đám đại thần đến cùng Thôi thừa tướng: Thừa tướng đại nhân quả nhiên không tầm thường!
Sở Đình Tu lúc này đã đến.
Thôi thừa tướng vẫn luôn không có biểu tình gì, nhìn thấy Sở Đình Tu liền đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong lòng các đại thần khác cũng đều bất an.
Nhưng dù vậy, những đại thần đó cũng sôi nổi hành lễ: “Tham kiến Vương gia.”
Cũng cũng chỉ có Thôi thừa tướng không nhúc nhích.
Thôi thừa tướng nhìn Sở Đình Tu, hừ lạnh một tiếng: “Vương gia, hành động của ngài không làm thất vọng bá tánh Đại Tề, không làm thất vọng liệt tổ liệt tông Sở gia ngài sao?”
Sở Đình Tu: “……” Thật đúng là xin lỗi.
Sở Đình Tu thấy bộ dạng Thôi thừa tướng, liền biết Thôi thừa tướng nhất định đã biết chuyện mình và bệ hạ, không khỏi chột dạ một trận.
Nhưng giờ này khắc này, bệ hạ đang bị thương, y yêu cầu phải gánh lấy mọi chuyện.
Sở Đình Tu cũng không nhìn Thôi thừa tướng, chỉ nói: “Chư vị đại thần, trước mắt xảy ra chuyện, phải làm phiền chư vị đại thần ở lại thôn trang nhiều thêm vài ngày. Nếu chư vị có gì muốn nói với người nhà, sau khi viết thư ta xem qua, cũng sẽ giúp mọi người đưa về.”
“Ngươi muốn giam lỏng chúng ta?” Thôi thừa tướng hỏi.
“Thừa tướng đại nhân nói quá lời.” Sở Đình Tu nói: “Thừa tướng đại nhân ở tại thôn trang, tẫn có thể tự do hoạt động, muốn đi gặp bệ hạ cũng có thể…… thương thế của bệ hạ không nghiêm trọng lắm, qua mấy ngày cũng có thể cùng Thừa tướng đại nhân hồi kinh.”
Sở Đình Tu vốn định gõ những người này một phen, lại cảm thấy không nên nóng nảy, liền không nhiều lời với những người này nữa. Rời khỏi bên này, lại đi gặp tướng sĩ cấm vệ quân phụ trách bảo vệ thôn trang.
Chuyện thôn trang có thích khách, bệ hạ còn bị thương, các tướng sĩ cấm vệ quân cũng biết được, lúc này rất lo lắng: “Tướng quân, ngài không có việc gì thật tốt quá! Chúng ta thật sợ ngài……” Muội muội tướng quân mang theo thích khách vào thôn trang, bọn họ còn không ngăn lại…… Bọn họ rất sợ tướng quân sẽ bị liên lụy, cuối cùng xảy ra chuyện.
Còn bệ hạ là vì cứu tướng quân nhà mình mới bị thương, người thấy một màn này cũng không dám nói bậy, bọn họ đều ở bên ngoài thôn trang, cho nên ngược lại cũng không biết.
“Bệ hạ nhìn rõ mọi việc, sẽ không tùy ý oan uổng người khác.” Sở Đình Tu nói.
Sở Đình Tu ở trước mặt cấp dưới khen Ngôn Cảnh Tắc, những cấp dưới này cũng thân quen với y, lúc này cũng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại bắt đầu quan tâm thương thế Ngôn Cảnh Tắc.
Sở Đình Tu tỏ vẻ Ngôn Cảnh Tắc không có chuyện gì, lại lần nữa bố trí canh phòng, để bọn họ tuần tra kĩ càng, không được để bất luận kẻ nào tiến vào thôn trang, lại cho bọn họ điều động ra một trăm người, chuẩn bị ngựa tốt chờ.
Những người này đều ứng.
Sở Đình Tu lúc này mới đi gặp muội muội mình.
Trước đó y quá phẫn nộ, cũng không muốn đi gặp Sở Đình Lan… Hiện tại cuối cùng đã bình tĩnh lại, cuối cùng có thể đi gặp.
Hầm của thôn trang không có cầu thang đi xuống, chỉ có một cây thang, bên trong vì chứa nhiều đồ linh tinh, còn tản ra một cỗ mùi vị khó ngửi.
Sở Đình Tu cũng không đi xuống, chỉ cho người mở nắp hầm ra, đứng bên cạnh cửa, từ trên cao nhìn xuống muội muội mình.
“Sở Đình Lan.” Sở Đình Tu kêu một tiếng.
Sau khi Sở Đình Lan bị nhốt vào tầng hầm, đều sợ hãi, nghe được tiếng của Sở Đình Tu, nàng mới đột nhiên đứng lên: “Đại ca, cầu ngươi thả ta ra ngoài, cầu ngươi…… Ta biết sai rồi, ta không phải cố ý……”
Trước đó bị nhốt trong viện mình ở Sở gia, nàng có thể làm căng được rất lâu, nhưng còn chỗ này… Nàng một khắc cũng không muốn ở lại!
Sở Đình Lan toàn thân dơ hề hề, cả người chật vật, khóc không ngừng. Đổi lại trước kia, Sở Đình Tu đã sớm đau lòng, nhưng lúc này, y một chút cảm giác cũng không có. Y kỳ thật rất máu lạnh, đồ vật hay người y để ý cũng vô cùng ít ỏi.
Sở Đình Tu hỏi: “Sở Đình Lan, thích khách là ai phái tới?”
Những thích khách đó đều đã bị bầm thây bầm thây vạn đoạn, hiện tại chỉ có thể từ miệng Sở Đình Lan hỏi rõ ngọn nguồn.
Sở Đình Lan không muốn nói.
Sở Đình Tu nói: “Ngươi biết ám sát bệ hạ là tội danh gì không? Ngươi muốn bị lăng trì xử tử hay là ngũ mã phanh thây?”
Sở Đình Lan trước kia có nghe qua này nọ, nhưng lúc ấy nàng cảm thấy cách nàng vô cùng xa xôi, một chút cũng không để bụng, mà giờ này khắc này…… Sở Đình Lan run run, trong lúc nhất thời biết gì nói hết, không dấu diếm nửa lời.
Sở Đình Tu an an tĩnh tĩnh mà nghe, tất cả đều nhớ rõ. Sở Đình Lan biết được cũng không nhiều, nhưng cũng đủ để cho y phân tích ra một chút sự tình.
“Còn gì nữa?” Sở Đình Tu hỏi.
“Không còn gì nữa.” Sở Đình Lan khóc ròng nói: “Ta đều đã nói hết rồi, ta thật sự không nghĩ tới……”
Sở Đình Tu xoay người liền đi.
Sở Đình Lan thấy thế, hét lên: “Ca! Đại ca!”
Nhưng Sở Đình Tu cũng không đáp lại nàng, còn có người lại đây, đậy nắp hầm lại cho nàng. Tiếng khóc nặng nề truyền từ hầm ra, nhưng căn bản không ai quản nàng.
Sở Đình Tu từ chỗ muội muội rời đi, liền dẫn người trở về kinh thành. Trước tiên y gọi cấm vệ quân tới, sau đó liền mang theo những người này, trực tiếp vây quanh mấy phủ đệ, bắt người.
Chuyện này đã không phải lần đầu tiên y làm, thuần thục thật sự!
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc thì không vui sướng được như vậy.
Hắn bị thương ngủ một giấc dậy, tướng quân nhà hắn thế nhưng không ở bên người hắn!
Tướng quân nhà hắn không yêu hắn sao? Sao không bồi hắn!
“Đình Tu đâu?” Ngôn Cảnh Tắc gọi Vương Trung tới.
“Sở tướng quân đã hồi kinh, hẳn là muốn đi bắt người sau màn ám sát bệ hạ.” Vương Trung nói.
Thì ra là thế…… Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi: “Y đã làm gì?”
Vương Trung đem chuyện Sở Đình Tu làm nhất nhất nói lại.
“Sở Đình Lan bị y nhốt vào hầm?” Sở Đình Tu có chút kinh ngạc.
“Vâng, bệ hạ.” Vương Trung nói,
“Y quả nhiên là yêu ta nhất.” Ngôn Cảnh Tắc thở dài, lại nói: “Nếu Sở Đình Lan kia đã thẩm vấn qua, vô dụng, liền đưa qua chỗ Bình Vương đi.”
Đệ đệ yếu hại hắn hắn không giết chết, hiện tại muội muội Sở Đình Tu yếu hại hắn, hắn cũng không vội mà giết chết.
Chỉ là…… Nếu hai người này tình thâm nghĩa trọng như vậy, không bằng ở chung một chỗ cho vui.
Sở Đình Lan không phải một lòng nhớ thương Bình Vương sao? Nàng nhất định nguyện ý đi làm Vương phi cho Bình Vương. Chỉ là nàng bất quá bị giam cầm mà sống thôi. Hắn đối với Bình Vương một chút cũng không hữu hảo, thức ăn của Bình Vương rất kém.
“Vâng, bệ hạ.” Vương Trung lên tiếng.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Tìm người nhìn kĩ, đừng để cho nàng chết, tương lai nếu nàng có thể sinh hạ hài tử, liền ôm ra cho người khác nuôi, họ Sở.”
Vốn dĩ hắn muốn đem hài tử của Sở Đình Lan quá kế đến Sở gia, hài tử kia tương lai không có khả năng phong vương, nhưng làm một Hầu gia thì không thành vấn đề.
Hiện tại thì…… Hài tử tương lai của Sở Đình Lan hắn tuyệt đối không thể phong hầu, đến lúc đó liền nói đó là hài tử bà con xa thân thích của Sở Đình Tu, tùy tiện cho một tước vị thấp kém nhất.
Coi như là lưu lại một người cho Sở gia, miễn cho tương lai liệt tổ liệt tông Sở gia không ai cung phụng.
Vương Trung lại đồng ý.
Sở Đình Tu không ở đây, vẫn luôn nằm sấp cũng thực không thoải mái…… Ngôn Cảnh Tắc ăn chút gì đó, mơ mơ màng màng lại ngủ mất.
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Hắn vừa tỉnh lại liền cảm giác được bên cạnh có người, thuận tay ôm, liền ôm được Sở Đình Tu.
Sở Đình Tu rõ ràng mới vừa tắm xong, trên người có một cỗ hương vị tươi mát, tóc còn hơi ướt…… Ngôn Cảnh Tắc nỗ lực xoay đầu nhìn lại.
“Bệ hạ.” Sở Đình Tu ghé vào bên người Ngôn Cảnh Tắc: “Bệ hạ ngươi cảm thấy thế nào?”
“Khá tốt.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Lại qua thêm hai ngày, ta khẳng định ổn cả.”
“Ưm……” thanh âm Sở Đình Tu thấp thấp.
“Ngươi hôn ta một ngụm, ta nhất định có khỏe càng nhanh hơn.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.
Sở Đình Tu dừng một chút, hôn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm.
Ngôn Cảnh Tắc cười cười, tay liền duỗi tới bên trong quần áo Sở Đình Tu.
“Bệ hạ!” Sở Đình Tu nóng nảy.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta dùng tay giúp ngươi?”
Sở Đình Tu: “……”
Sở Đình Tu bò không nổi nữa, vội vàng đứng lên: “Bệ hạ!”
“Làm sao vậy?” Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy vô tội.
Sở Đình Tu: “……”
Sở Đình Tu còn có thể làm sao bây giờ? Y trước kia quá điên cuồng, Ngôn Cảnh Tắc đại khái đều coi y trở thành người mỗi ngày không cái gì kia một chút là chịu không nổi……
Y thật sự không phải!
Kỳ thật so với ở trên giường triền miên, y càng muốn cùng Ngôn Cảnh Tắc nằm sấp, trò chuyện vui vẻ.
“Bệ hạ, Hồ thái y nói, không thể xằng bậy.” Sở Đình Tu thở dài.
“Là ta không thể xằng bậy, không phải ngươi không thể xằng bậy.”
“Kia cũng không được…… Đúng rồi bệ hạ, ta bắt một vài người.” Sở Đình Tu vội vàng nói sang chuyện khác.
Ngôn Cảnh Tắc thấy y không muốn, tiếc nuối mà thở dài, cùng y nói một chút thế cục trong triều.
Sau khi nói xong, Sở Đình Tu đột nhiên hỏi: “Bệ hạ, ngươi và ta ở bên nhau sẽ không có hài tử, tương lai……”
“Sợ cái gì, Dung Vương tương lai có hài tử, đểbhắn quá kế một đứa là được, hắn khẳng định hoan thiên hỉ địa.” Ngôn Cảnh Tắc không chút nghĩ ngợi liền nói: “Bất quá cũng không nóng nảy, tương lai quá kế tôn tử của hắn cũng có thể.”
Quá kế hài tử sớm, không chừng sẽ ồn ào ra chuyện xấu!
Lúc Ngôn Cảnh Tắc trả lời không chút do dự, Sở Đình Tu khắc chế không được mà hôn Ngôn Cảnh Tắc một cái.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Biết ngay tướng quân nhà hắn vừa rồi rụt rè là giả bộ mà! Đây không phải là lại tới mơ ước tới sắc đẹp của hắn sao!
Ngôn Cảnh Tắc lại không biết Sở Đình Tu nghĩ gì cả, còn đang suy nghĩ “các loại biện pháp khác” để giúp Sở Đình Tu. Nghĩ nghĩ, trong lòng còn nóng hơn lửa. Nhưng hiện tại trạng huống thân thể của hắn như vậy, cũng chỉ có thể ngẫm lại…
Mất máu quá nhiều làm Ngôn Cảnh Tắc có điểm mỏi mệt, hắn thật nhanh liền mơ màng sắp ngủ. Sở Đình Tu thấy thế vô cùng đau lòng, căn bản luyến tiếc rời khỏi hắn, nhưng y có không ít việc cần phải hoàn thành…
Sở Đình Tu bảo Vương Trung đi nấu chén thuốc bổ huyết, lại hỏi: “Hiện tại bên ngoài thế nào?”
Vương Trung liền đem chuyện bên ngoài nhất nhất nói, cũng nhắc tới Sở Đình Lan.
“Sở tiểu thư có phải bị người ta lừa không?” Vương Trung hỏi, ông cảm thấy Sở Đình Lan không có lý do gì mang theo thích khách tới ám sát bệ hạ.
Sở Đình Lan hảo hảo là một tiểu thư Sở gia, Vương gia chi muội, bệ hạ còn vì nàng tìm phu quân thích hợp…… Nàng vì sao lại muốn ám sát bệ hạ?
Bệ hạ hiện tại bị thương, chẳng sợ Sở tướng quân tận lực bảo vệ, Sở tiểu thư cũng sẽ không có kết cục tốt.
Vương Trung cảm thấy Sở Đình Lan hơn phân nửa là bị người bắt cóc, mới có thể làm ra loại chuyện này, nhưng dù vậy, ông đối với Sở Đình Lan cũng không có hảo cảm.
Nếu bị bắt cóc, Sở Đình Lan trước đó vì sao không cho ông một vài ám chỉ? Phàm là Sở Đình Lan ám chỉ một chút, ông nhất định sẽ bảo thị vệ chú ý nhiều vào, bệ hạ cũng không bị thương!
Sở Đình Tu nói: “Nàng không có bị lừa…… Vương tổng quản, nhốt nàng vào hầm đi, lại gọi Thôi thừa tướng đại nhân bọn họ tới đây… Thôi, ta đi gặp bọn họ.”
Thôn trang có hầm, mùa đông dùng để chứa đựng rau quả linh tinh, địa phương kia dùng để nhốt người, người bị tuyệt đối rất tội.
Vương Trung biết Sở Đình Tu cũng chỉ có một muội muội như vậy, nghe được lời này không khỏi kinh ngạc.
Nhưng nếu Sở Đình Lan mang thích khách lại đây, cũng không phải bị lừa mà là cố ý, kia……
Vương Trung đi ra ngoài, lập tức cho người đem nhốt Sở Đình Lan vào hầm.
Sở Đình Tu nghe tiếng khóc tiếng la của Sở Đình Lan, hít sâu một hơi.
Mẹ kế của y không dễ ở chung, đối với y cũng không tốt, y cùng muội muội này kỳ thật cũng không ở chung nhiều, nhưng dù sao đây cũng là muội muội y, người duy nhất cùng y huyết mạch tương liên.
Y vẫn luôn hy vọng nàng có thể sống tốt.
Nhưng hiện tại…… Mang theo thích khách tới ám sát hoàng đế, đây là tử tội, y cũng không giúp được muội muội.
Y cũng không muốn giúp.
Muội muội hành động như vậy là không coi ca ca y ra gì… Nếu không phải bệ hạ yêu y, giờ này khắc này, y sớm đã là tù nhân!
Sở Đình Tu bình phục một chút tâm tình của mình, mới đi gặp Thôi thừa tướng bọn họ.
Chuyện bệ hạ bị thương không để để người ngoài biết, ngoài ra… Quan hệ của y và bệ hạ cũng không để người ngoài biết.
Không tốt cho bệ hạ.
Trước đó Sở Đình Tu sống mỗi một ngày đều coi như đó là ngày cuối cùng trong cuộc đời, tất nhiên không kiêng nể gì, nhưng hiện tại y ý thức được bệ hạ yêu y, thậm chí nguyện ý vì y đánh cược sinh mệnh, y liền bắt đầu bắt đầu bó tay bó chân, nghĩ trước nghĩ sau.
Đám người Thôi thừa tướng bị an trí ở một gian phòng trống, xung quanh còn có thị vệ nghiêm khắc trông coi.
Sở Đình Lan là cùng bọn họ một đường tới đây, thị vệ không dám khẳng định bọn họ nhất định không có vấn đề gì.
Các đại thần khác gặp phải tình huống này đều vô cùng lo lắng, chỉ có Thôi thừa tướng ngồi trên ghế thái sư uống trà, bất động như núi.
Một đám đại thần đến cùng Thôi thừa tướng: Thừa tướng đại nhân quả nhiên không tầm thường!
Sở Đình Tu lúc này đã đến.
Thôi thừa tướng vẫn luôn không có biểu tình gì, nhìn thấy Sở Đình Tu liền đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong lòng các đại thần khác cũng đều bất an.
Nhưng dù vậy, những đại thần đó cũng sôi nổi hành lễ: “Tham kiến Vương gia.”
Cũng cũng chỉ có Thôi thừa tướng không nhúc nhích.
Thôi thừa tướng nhìn Sở Đình Tu, hừ lạnh một tiếng: “Vương gia, hành động của ngài không làm thất vọng bá tánh Đại Tề, không làm thất vọng liệt tổ liệt tông Sở gia ngài sao?”
Sở Đình Tu: “……” Thật đúng là xin lỗi.
Sở Đình Tu thấy bộ dạng Thôi thừa tướng, liền biết Thôi thừa tướng nhất định đã biết chuyện mình và bệ hạ, không khỏi chột dạ một trận.
Nhưng giờ này khắc này, bệ hạ đang bị thương, y yêu cầu phải gánh lấy mọi chuyện.
Sở Đình Tu cũng không nhìn Thôi thừa tướng, chỉ nói: “Chư vị đại thần, trước mắt xảy ra chuyện, phải làm phiền chư vị đại thần ở lại thôn trang nhiều thêm vài ngày. Nếu chư vị có gì muốn nói với người nhà, sau khi viết thư ta xem qua, cũng sẽ giúp mọi người đưa về.”
“Ngươi muốn giam lỏng chúng ta?” Thôi thừa tướng hỏi.
“Thừa tướng đại nhân nói quá lời.” Sở Đình Tu nói: “Thừa tướng đại nhân ở tại thôn trang, tẫn có thể tự do hoạt động, muốn đi gặp bệ hạ cũng có thể…… thương thế của bệ hạ không nghiêm trọng lắm, qua mấy ngày cũng có thể cùng Thừa tướng đại nhân hồi kinh.”
Sở Đình Tu vốn định gõ những người này một phen, lại cảm thấy không nên nóng nảy, liền không nhiều lời với những người này nữa. Rời khỏi bên này, lại đi gặp tướng sĩ cấm vệ quân phụ trách bảo vệ thôn trang.
Chuyện thôn trang có thích khách, bệ hạ còn bị thương, các tướng sĩ cấm vệ quân cũng biết được, lúc này rất lo lắng: “Tướng quân, ngài không có việc gì thật tốt quá! Chúng ta thật sợ ngài……” Muội muội tướng quân mang theo thích khách vào thôn trang, bọn họ còn không ngăn lại…… Bọn họ rất sợ tướng quân sẽ bị liên lụy, cuối cùng xảy ra chuyện.
Còn bệ hạ là vì cứu tướng quân nhà mình mới bị thương, người thấy một màn này cũng không dám nói bậy, bọn họ đều ở bên ngoài thôn trang, cho nên ngược lại cũng không biết.
“Bệ hạ nhìn rõ mọi việc, sẽ không tùy ý oan uổng người khác.” Sở Đình Tu nói.
Sở Đình Tu ở trước mặt cấp dưới khen Ngôn Cảnh Tắc, những cấp dưới này cũng thân quen với y, lúc này cũng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại bắt đầu quan tâm thương thế Ngôn Cảnh Tắc.
Sở Đình Tu tỏ vẻ Ngôn Cảnh Tắc không có chuyện gì, lại lần nữa bố trí canh phòng, để bọn họ tuần tra kĩ càng, không được để bất luận kẻ nào tiến vào thôn trang, lại cho bọn họ điều động ra một trăm người, chuẩn bị ngựa tốt chờ.
Những người này đều ứng.
Sở Đình Tu lúc này mới đi gặp muội muội mình.
Trước đó y quá phẫn nộ, cũng không muốn đi gặp Sở Đình Lan… Hiện tại cuối cùng đã bình tĩnh lại, cuối cùng có thể đi gặp.
Hầm của thôn trang không có cầu thang đi xuống, chỉ có một cây thang, bên trong vì chứa nhiều đồ linh tinh, còn tản ra một cỗ mùi vị khó ngửi.
Sở Đình Tu cũng không đi xuống, chỉ cho người mở nắp hầm ra, đứng bên cạnh cửa, từ trên cao nhìn xuống muội muội mình.
“Sở Đình Lan.” Sở Đình Tu kêu một tiếng.
Sau khi Sở Đình Lan bị nhốt vào tầng hầm, đều sợ hãi, nghe được tiếng của Sở Đình Tu, nàng mới đột nhiên đứng lên: “Đại ca, cầu ngươi thả ta ra ngoài, cầu ngươi…… Ta biết sai rồi, ta không phải cố ý……”
Trước đó bị nhốt trong viện mình ở Sở gia, nàng có thể làm căng được rất lâu, nhưng còn chỗ này… Nàng một khắc cũng không muốn ở lại!
Sở Đình Lan toàn thân dơ hề hề, cả người chật vật, khóc không ngừng. Đổi lại trước kia, Sở Đình Tu đã sớm đau lòng, nhưng lúc này, y một chút cảm giác cũng không có. Y kỳ thật rất máu lạnh, đồ vật hay người y để ý cũng vô cùng ít ỏi.
Sở Đình Tu hỏi: “Sở Đình Lan, thích khách là ai phái tới?”
Những thích khách đó đều đã bị bầm thây bầm thây vạn đoạn, hiện tại chỉ có thể từ miệng Sở Đình Lan hỏi rõ ngọn nguồn.
Sở Đình Lan không muốn nói.
Sở Đình Tu nói: “Ngươi biết ám sát bệ hạ là tội danh gì không? Ngươi muốn bị lăng trì xử tử hay là ngũ mã phanh thây?”
Sở Đình Lan trước kia có nghe qua này nọ, nhưng lúc ấy nàng cảm thấy cách nàng vô cùng xa xôi, một chút cũng không để bụng, mà giờ này khắc này…… Sở Đình Lan run run, trong lúc nhất thời biết gì nói hết, không dấu diếm nửa lời.
Sở Đình Tu an an tĩnh tĩnh mà nghe, tất cả đều nhớ rõ. Sở Đình Lan biết được cũng không nhiều, nhưng cũng đủ để cho y phân tích ra một chút sự tình.
“Còn gì nữa?” Sở Đình Tu hỏi.
“Không còn gì nữa.” Sở Đình Lan khóc ròng nói: “Ta đều đã nói hết rồi, ta thật sự không nghĩ tới……”
Sở Đình Tu xoay người liền đi.
Sở Đình Lan thấy thế, hét lên: “Ca! Đại ca!”
Nhưng Sở Đình Tu cũng không đáp lại nàng, còn có người lại đây, đậy nắp hầm lại cho nàng. Tiếng khóc nặng nề truyền từ hầm ra, nhưng căn bản không ai quản nàng.
Sở Đình Tu từ chỗ muội muội rời đi, liền dẫn người trở về kinh thành. Trước tiên y gọi cấm vệ quân tới, sau đó liền mang theo những người này, trực tiếp vây quanh mấy phủ đệ, bắt người.
Chuyện này đã không phải lần đầu tiên y làm, thuần thục thật sự!
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc thì không vui sướng được như vậy.
Hắn bị thương ngủ một giấc dậy, tướng quân nhà hắn thế nhưng không ở bên người hắn!
Tướng quân nhà hắn không yêu hắn sao? Sao không bồi hắn!
“Đình Tu đâu?” Ngôn Cảnh Tắc gọi Vương Trung tới.
“Sở tướng quân đã hồi kinh, hẳn là muốn đi bắt người sau màn ám sát bệ hạ.” Vương Trung nói.
Thì ra là thế…… Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi: “Y đã làm gì?”
Vương Trung đem chuyện Sở Đình Tu làm nhất nhất nói lại.
“Sở Đình Lan bị y nhốt vào hầm?” Sở Đình Tu có chút kinh ngạc.
“Vâng, bệ hạ.” Vương Trung nói,
“Y quả nhiên là yêu ta nhất.” Ngôn Cảnh Tắc thở dài, lại nói: “Nếu Sở Đình Lan kia đã thẩm vấn qua, vô dụng, liền đưa qua chỗ Bình Vương đi.”
Đệ đệ yếu hại hắn hắn không giết chết, hiện tại muội muội Sở Đình Tu yếu hại hắn, hắn cũng không vội mà giết chết.
Chỉ là…… Nếu hai người này tình thâm nghĩa trọng như vậy, không bằng ở chung một chỗ cho vui.
Sở Đình Lan không phải một lòng nhớ thương Bình Vương sao? Nàng nhất định nguyện ý đi làm Vương phi cho Bình Vương. Chỉ là nàng bất quá bị giam cầm mà sống thôi. Hắn đối với Bình Vương một chút cũng không hữu hảo, thức ăn của Bình Vương rất kém.
“Vâng, bệ hạ.” Vương Trung lên tiếng.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Tìm người nhìn kĩ, đừng để cho nàng chết, tương lai nếu nàng có thể sinh hạ hài tử, liền ôm ra cho người khác nuôi, họ Sở.”
Vốn dĩ hắn muốn đem hài tử của Sở Đình Lan quá kế đến Sở gia, hài tử kia tương lai không có khả năng phong vương, nhưng làm một Hầu gia thì không thành vấn đề.
Hiện tại thì…… Hài tử tương lai của Sở Đình Lan hắn tuyệt đối không thể phong hầu, đến lúc đó liền nói đó là hài tử bà con xa thân thích của Sở Đình Tu, tùy tiện cho một tước vị thấp kém nhất.
Coi như là lưu lại một người cho Sở gia, miễn cho tương lai liệt tổ liệt tông Sở gia không ai cung phụng.
Vương Trung lại đồng ý.
Sở Đình Tu không ở đây, vẫn luôn nằm sấp cũng thực không thoải mái…… Ngôn Cảnh Tắc ăn chút gì đó, mơ mơ màng màng lại ngủ mất.
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Hắn vừa tỉnh lại liền cảm giác được bên cạnh có người, thuận tay ôm, liền ôm được Sở Đình Tu.
Sở Đình Tu rõ ràng mới vừa tắm xong, trên người có một cỗ hương vị tươi mát, tóc còn hơi ướt…… Ngôn Cảnh Tắc nỗ lực xoay đầu nhìn lại.
“Bệ hạ.” Sở Đình Tu ghé vào bên người Ngôn Cảnh Tắc: “Bệ hạ ngươi cảm thấy thế nào?”
“Khá tốt.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Lại qua thêm hai ngày, ta khẳng định ổn cả.”
“Ưm……” thanh âm Sở Đình Tu thấp thấp.
“Ngươi hôn ta một ngụm, ta nhất định có khỏe càng nhanh hơn.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.
Sở Đình Tu dừng một chút, hôn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm.
Ngôn Cảnh Tắc cười cười, tay liền duỗi tới bên trong quần áo Sở Đình Tu.
“Bệ hạ!” Sở Đình Tu nóng nảy.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta dùng tay giúp ngươi?”
Sở Đình Tu: “……”
Sở Đình Tu bò không nổi nữa, vội vàng đứng lên: “Bệ hạ!”
“Làm sao vậy?” Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy vô tội.
Sở Đình Tu: “……”
Sở Đình Tu còn có thể làm sao bây giờ? Y trước kia quá điên cuồng, Ngôn Cảnh Tắc đại khái đều coi y trở thành người mỗi ngày không cái gì kia một chút là chịu không nổi……
Y thật sự không phải!
Kỳ thật so với ở trên giường triền miên, y càng muốn cùng Ngôn Cảnh Tắc nằm sấp, trò chuyện vui vẻ.
“Bệ hạ, Hồ thái y nói, không thể xằng bậy.” Sở Đình Tu thở dài.
“Là ta không thể xằng bậy, không phải ngươi không thể xằng bậy.”
“Kia cũng không được…… Đúng rồi bệ hạ, ta bắt một vài người.” Sở Đình Tu vội vàng nói sang chuyện khác.
Ngôn Cảnh Tắc thấy y không muốn, tiếc nuối mà thở dài, cùng y nói một chút thế cục trong triều.
Sau khi nói xong, Sở Đình Tu đột nhiên hỏi: “Bệ hạ, ngươi và ta ở bên nhau sẽ không có hài tử, tương lai……”
“Sợ cái gì, Dung Vương tương lai có hài tử, đểbhắn quá kế một đứa là được, hắn khẳng định hoan thiên hỉ địa.” Ngôn Cảnh Tắc không chút nghĩ ngợi liền nói: “Bất quá cũng không nóng nảy, tương lai quá kế tôn tử của hắn cũng có thể.”
Quá kế hài tử sớm, không chừng sẽ ồn ào ra chuyện xấu!
Lúc Ngôn Cảnh Tắc trả lời không chút do dự, Sở Đình Tu khắc chế không được mà hôn Ngôn Cảnh Tắc một cái.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Biết ngay tướng quân nhà hắn vừa rồi rụt rè là giả bộ mà! Đây không phải là lại tới mơ ước tới sắc đẹp của hắn sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.