Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 69:

Quyết Tuyệt

25/09/2021

Thương thế của Ngôn Cảnh Tắc không quá nghiêm trọng, Hồ thái y lại là đại phu giỏi, xử lý miệng vết thương của hắn rất khá, bởi vậy nên qua mấy ngày, Ngôn Cảnh Tắc liền cảm thấy mình khá hơn nhiều.

Đáng tiếc tất cả mọi người đều không cho hắn động đậy, buộc hắn tiếp tục nằm sấp.

Tư thế này sợ…… Ngẫu nhiên nằm sấp cả đêm cũng không có gì, cũng không khó chịu, nhưng thời gian dài thật sự rất thống khổ, Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy mình nằm riết muốn thành rùa đen luôn.

Từ từ, nói chính mình giống rùa đen hình như không ổn lắm?

Bất quá tuy rằng nằm sấp rất khó chịu, nhưng Ngôn Cảnh Tắc cũng không quá thống khổ, dù sao thì tướng quân nhà hắn vẫn luôn ở bên cạnh hỏi han ân cần, thậm chí tự mình xuống bếp, vì hắn… sắc thuốc.

Ngôn Cảnh Tắc không thích uống thuốc, vì làm cho Ngôn Cảnh Tắc nguyện ý uống thuốc, Sở Đình Tu liền tự mình sắc.

Ngôn Cảnh Tắc ghé vào đầu giường tung chăn, nhìn chén thuốc trước mặt mà cạn lời: “Ta có thể không uống được không? Ta là bị ngoại thương, bôi đắp thuốc là được, tại sao còn phải uống thuốc?”

“Bệ hạ, thuốc này bổ huyết dưỡng thân.” Sở Đình Tu nói.

Kỳ thật trước kia y bị thương đều là sát chút kim sang dược coi như xong rồi, nhưng Ngôn Cảnh Tắc không giống. Y chung quy lo lắng vết thương Ngôn Cảnh Tắc hồi phục chậm, ước gì Ngôn Cảnh Tắc uống nhiều thêm mấy chén thuốc nữa.

“Ta không muốn uống.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Bệ hạ muốn thế nào mới nguyện ý uống?” Sở Đình Tu hỏi.

“Ngươi dỗ ta cơ.” Ngôn Cảnh Tắc lộ ra một nụ cười xấu xa.

Sở Đình Tu: “……”

Sở Đình Tu còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là dỗ a!

Còn dỗ như thế nào thì…

Ôm ấp hôn hít không thể thiếu, cuối cùng y còn bị Ngôn Cảnh Tắc lừa đến cởi quần áo, chui vào chăn.

Người đã ở trong ngực…… Ngôn Cảnh Tắc một ngụm đem chén thuốc đã lạnh ngắt nuốt trọn, sau đó một tay một chân ngăn chặn Sở Đình Tu: “Được, ngươi không thể đi rồi, bồi ta ngủ trưa.”

Gần đây chuyện trong kinh thành rất nhiều, Sở Đình Tu thường thừa dịp hắn ngủ rồi ra ngoài xử lý, tối hôm trước liền hồi kinh, sáng sớm lại gấp trở về…… Cả đêm y không ngủ, hiện tại nhất định rất mệt.

Sở Đình Tu nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc trong chốc lát, nhắm hai mắt lại.

Dù sao ngủ cùng bệ hạ là một chuyện cực kì hạnh phúc.

Sở Đình Tu thật nhanh đã ngủ mất, Ngôn Cảnh Tắc mấy ngày nay ngủ có hơi nhiều, không còn buồn ngủ nữa, liền lấy mấy quyển sách từ đầu giường qua xem. Nhìn nhìn, hắn cũng ngủ.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc ôm tướng quân nhà mình ngủ, Thôi thừa tướng bị nhốt ở thôn trang đã càng ngày càng nôn nóng.

Mấy đại thần bọn họ tùy không được cho phép rời khỏi thôn trang, nhưng có thể tự do hoạt động trong thôn trang, ăn ở cũng không tồi, sinh hoạt hẳn là rất thích ý.

Nhưng từ biết được chuyện Sở Đình Tu đè Ngôn Cảnh Tắc, ông liền khó mà ngồi yên.

Ông cũng không phải loại ngu trung thần tử, ít nhất lúc trước vào thời Thái Hoàng Thái Hậu, ông tuy không có đảo hướng Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng vì tánh mạng bản thân gia đình và cả quyền thế, ông cũng không đối nghịch với Thái Hoàng Thái Hậu.

Nhưng dù vậy, phát hiện một việc như vậy, ông vẫn cảm thấy khó có thể tiếp thu như cũ.

Đặc biệt là đã nhiều ngày ông từng gặp Sở Đình Tu, y mùi máu tươi đầy người trở về từ bên ngoài.

Ngay lúc đó Sở Đình Tu nhìn giống như một ác quỷ Tu La, làm ông không rét mà run.

Triều đình bị một người như vậy cầm giữ, thật sự ổn sao?

Thôi thừa tướng rất muốn nói chuyện với Ngôn Cảnh Tắc, cố tình Ngôn Cảnh Tắc phải dưỡng thương, vẫn luôn không thấy người.



Sau đó, ông cũng bắt đầu hoài nghi Ngôn Cảnh Tắc có thể đã xảy ra chuyện gì rồi, hoặc là hoàn toàn bị Sở Đình Tu khống chế……

Thôi thừa tướng càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng sợ hãi.

May mắn, lại một ngày qua đi, Ngôn Cảnh Tắc đưa ra yêu cầu muốn gặp ông.

Thôi thừa tướng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đi gặp Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc hiện tại đã không cần một hai phải nằm sấp, có thể nằm nghiêng. Hắn dựa vào chăn mềm xốp, nằm nghiêng trên giường, nhìn thấy Thôi thừa tướng lại đây, cho người dọn ghế cho Thôi thừa tướng.

Thôi thừa tướng hành lễ, liền ngồi xuống ghế, lúc này mới nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Bệ hạ, thương thế ngài như thế nào rồi?”

“Đã không còn trở ngại, chỉ là yêu cầu nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Thôi thừa tướng xem qua, phát hiện Ngôn Cảnh Tắc mặt mày hồng hào, khí sắc không tồi, nhìn không giống như người thân thể không tốt…… Nghĩ đến thương thế Ngôn Cảnh Tắc thật sự không nghiêm trọng lắm.

Thấy thế, Thôi thừa tướng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng nghĩ đến Sở Đình Tu, sắc mặt liền khó coi.

Thôi thừa tướng am hiểu sâu sắc đạo lý bo bo giữ mình, tự nhiên sẽ không ở nói thẳng trước mặt Ngôn Cảnh Tắc về sai lầm của Sở Đình Tu, trước tiên ông cùng Ngôn Cảnh Tắc nói về triều chính, tiếp theo lại bắt đầu nói chuyện phiếm.

Lúc nói chuyện phiếm ông nói có sách, mách có chứng, năm lần bảy lượt ám chỉ Ngôn Cảnh Tắc phải cẩn thận Sở Đình Tu, càng không thể bị cảm tình làm ngu muội đầu óc.

Ngôn Cảnh Tắc ngay từ đầu không nghe ra, nhưng sau lại nghe ra được, liền có điểm bất đắc dĩ. Thôi thừa tướng rõ ràng đã biết quan hệ của hắn và Sở Đình Tu, tựa hồ còn coi Sở Đình Tu thành loại người tâm tư thâm trầm, muốn mưu triều soán vị.

“Thừa tướng, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi biết quan hệ của ta và Sở Đình Tu?” Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp hỏi.

Thôi thừa tướng không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng sẽ nói trực tiếp như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào mới ổn.

Ngôn Cảnh Tắc cười cười: “Thừa tướng, ta cùng Sở Đình Tu lưỡng tình tương duyệt, đã quyết định mãi luôn bên nhau, không rời không bỏ.”

Thôi thừa tướng: “Bệ hạ!”

“Thừa tướng không cần lại khuyên.” Ngôn Cảnh Tắc thực kiên định.

Thôi thừa tướng nghe vậy càng sốt ruột, đứng dậy: “Bệ hạ, ngài đừng bị Sở Đình Tu lừa!”

“Bị Sở Đình Tu lừa?” Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt, đột nhiên ý thức được…… Thôi thừa tướng hẳn là hiểu lầm cái gì rồi.

Thôi thừa tướng hướng tới Ngôn Cảnh Tắc hành lễ: “Bệ hạ, ngài cho dù có thích nam nhân, cũng có rất nhiều lựa chọn, cần gì lựa chọn Sở Đình Tu? Y ỷ vào đã cứu ngài lừa gạt ngài như vậy……” Thôi thừa tướng càng muốn hỏi, kỳ thật là “hà tất phải nằm dưới người khác”.

Ngôn Cảnh Tắc cạn lời mà nhìn Thôi thừa tướng: “Thừa tướng, ngươi sợ là hiểu lầm rồi.”

Thôi thừa tướng sửng sốt. Hay là Ngôn Cảnh Tắc cùng Sở Đình Tu không có quan hệ? Nếu như bằng không, bệ hạ vì sao lại nói là hiểu lầm?

“Trẫm tốn không ít công phu mới dụ dỗ được Sở Đình Tu, để y nguyện ý cùng ta ở bên nhau.” Ngôn Cảnh Tắc nói. Sở Đình Tu lừa gạt hắn? Này cũng quá buồn cười, rõ ràng là hắn lừa gạt Sở Đình Tu!

Thôi thừa tướng: “……” Bệ hạ đối Sở Đình Tu, cảm tình sâu đến như vậy à?

“Chuyện hai người bọn ta, Thừa tướng ngươi không cần phải xen vào…… Ngươi chỉ cần biết rằng, y sẽ là bạn lữ của ta, chỉ là duy nhất.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Sau khi tính tình Ngôn Cảnh Tắc thay đổi, rất nhiều người cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc khí thế phi phàm, làm người sợ hãi, nhưng chuyện này kỳ thật do Ngôn Cảnh Tắc là đế vương, quyền thế thêm vào mới như vậy. Ít nhất, Thôi thừa tướng là lão thần kiến thức rộng rãi, tuy cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc biến hóa thật lớn, thâm tàng bất lộ, nhưng cũng không đến mức bị hù mà cúi đầu liền bái, lúc này ông cũng không sợ hãi: “Bệ hạ, không được!”

“Thôi thừa tướng, ngươi đã bo bo giữ mình như vậy nhiều năm, về sau tiếp tục là được, không cần già rồi còn tự tìm phiền toái cho mình.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta muốn Sở Đình Tu, liền nhất định có được, cũng tuyệt không buông tay.”

Sắc mặt Thôi thừa tướng biến đổi, ông ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc nhìn ra ngoài cửa, một bộ dáng chí tại tất đắc*.

(*mang nghĩa thắng lợi đã nắm chắc trong tay)

Trong lòng ông cả kinh.

Trước đó ông nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc chắn đao cho Sở Đình Tu, liền cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc có lẽ bị Sở Đình Tu khống chế, hoặc là bị cảm tình làm ngu đầu óc, nhưng hiện tại lại không dám xác định.



Thôi thừa tướng tuổi không còn nhỏ, lúc này mặt đầy rối rắm.

Vương Trung đứng ở phía sau Ngôn Cảnh Tắc phía sau, dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn nhìn vị Thừa tướng này.

Đều nói Thôi thừa tướng rất thông minh, ông thấy…… Rõ ràng cũng không quá thông minh.

Bệ hạ cùng Sở tướng quân…… Rõ ràng là Sở tướng quân bị bệ hạ ăn gắt gao.

Lần này bệ hạ vì Sở tướng quân mà bị thương, ông xác thật có điểm không cao hứng, nhưng cũng không đến mức trách móc Sở tướng quân, lúc ấy tình huống kia, nếu không có Sở tướng quân, bệ hạ sẽ mất mạng!

Bệ hạ vì cứu Sở tướng quân đánh cược vận mệnh, Sở tướng quân không phải cũng thế ư?

Ông nguyên bản còn nghĩ, bệ hạ vô luận như thế nào, chung quy cũng nên lập hậu, nhưng đã trải qua một hồi sinh tử…… Ông cảm thấy mặc dù bệ hạ không lập hậu cũng không có gì. Chỉ cần bệ hạ sống đến cao hứng là được.

Ngôn Cảnh Tắc gõ Thôi thừa tướng một phen, lại gọi các đại thần khác tới, đồng dạng gõ một phen, cho bọn họ không nói bậy.

Kỳ thật, dù cho bọn họ có nói bậy, hắn cũng không ngại, nhưng giai đoạn hiện nay…… Vẫn nên ít đi một chuyện tương đối tốt hơn.

Lại nghỉ ngơi hai ngày, Ngôn Cảnh Tắc liền hồi kinh. Hắn không thể luôn không lộ mặt.

Sau khi hồi kinh, Ngôn Cảnh Tắc mới biết được Sở Đình Tu lần này xử trí không ít người.

Lần ám sát này kỳ thật là người của Thái Hoàng Thái Hậu và người của Bình Vương cùng nhau kế hoạch, chính là vì báo thù, đáng tiếc bọn họ cuối cùng thất bại, còn sót lại một số người, bị Sở Đình Tu giải quyết sạch sẽ!

Ngôn Cảnh Tắc phát hiện lúc thượng triều, những đại thần đó so với lúc trước càng ngoan ngoãn hơn.

Gần đây đã chết nhiều người như vậy, bọn họ không thể nghi ngờ gì là bị dọa rồi.

Như vậy…… Kỳ thật khá tốt.

Chỉ là…… Hắn vẫn luôn cho rằng mình phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể làm cho người trên triều đình đều sợ hắn, mới có thể tùy ý làm bậy, hiện tại…… Làm người trên triều đình đều sợ hắn, mục tiêu này đã đạt được?

Hiện giờ hắn bất kể làm cái gì, chỉ sợ cũng không có ai dám quản hắn!

Bất quá tạm thời…… Hắn vẫn là không làm gì quá mức tương đối tốt hơn.

Hắn muốn cùng Sở Đình Tu hạnh phúc ở bên nhau, nhưng không muốn trong lịch sử lưu lại danh hào hôn quân nịnh thần!

Ssu khi Ngôn Cảnh Tắc hồi kinh, liền bắt đầu nỗ lực làm một hoàng đế tốt.

Hiện giờ hắn xử lý sự vụ trong triều đã thành thạo, có Sở Đình Tu bên cạnh kinh sợ, còn có thể mặc kệ những đại thần đó phản đối, làm một ít chuyện vì dân mưu phúc.

Chuyện duy nhất làm Ngôn Cảnh Tắc tương đối buồn bực là từ khi hắn bị thương, Sở Đình Tu liền không còn nhiệt tình như vậy nữa —— tuy Sở Đình Tu vẫn cả ngày dính hắn, nhưng trên chuyện kia kia nào đó, không bao giờ chủ động.

Sở Đình Tu đây là có chuyện gì? Cảm thấy hắn một lần bị thương, thân thể liền không ổn à?

Hay là cảm thấy hắn quá yếu, ghét bỏ hắn?

Được rồi, ghét bỏ hắn là không có khả năng, Sở Đình Tu yêu hắn yêu muốn chết, tuyệt đối không thể ghét bỏ hắn.

Nhưng hắn vẫn cần thiết tập võ cho tốt, miễn cho vào thời điểm mấu chốt, không chỉ giúp không được gì còn kéo chân sau Sở Đình Tu.

Ngôn Cảnh Tắc bị những thích khách đó kích thích tới, tập võ càng thêm nghiêm túc, mỗi ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa, rốt cuộc luyện ra được một thân cơ bắp.

Hắn tin tưởng Sở Đình Tu nhất định sẽ thích!

Ngoài ra…… Hắn hiện giờ thân thể muốn tốt bao nhiêu tốt thì tốt bấy nhiêu, tuyệt đối có thể làm Sở Đình Tu khỏi xuống giường!

Sở Đình Tu: “……” Y chính là không muốn không xuống giường được ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook