Chương 98: PN1: Gặp gia trưởng(thượng)
Quyết Tuyệt
25/09/2021
Căn cứ an toàn thành phố B là căn cứ an toàn lớn nhất cả nước, trong căn cứ này thậm chí có hơn 700 vạn dân cư.
Bởi vì dân cư quá nhiều, rất nhiều người trong số đó chưa thấy qua tang thi, cuộc sống của bọn họ không khác trước mạt thế là bao — bọn họ mỗi ngày sáng đi làm, tối lại về nhà, kiếm được tiền thì mua thức ăn, mua đồ dùng sinh hoạt.
Chỉ là trước kia mọi người kiếm tiền tiêu trên thức ăn chỉ là một phần nhỏ, nhưng hiện tại tuyệt đại đa số người sẽ lấy phần lớn tiền dùng để mua đồ ăn.
Đã như vậy nhưng bọn họ ăn cũng không quá tốt.
Chu Hải Sinh là một người bình thường sống sót trong căn cứ an toàn thành phố B, mỗi ngày ông bận bận rộn rộn cũng chỉ có thể kiếm đủ cho mình và vợ ăn thôi.
Nhưng ông lại không bình thường…… Ai không biết trước mạt thế, Chu Hải Sinh ông là phú hào?
Đáng tiếc, mạt thế đến, tài phú của ông cũng không còn.
Lúc này, tiền đã sớm vô dụng, dù cho trước kia ông có là ông chủ lớn, người quản lý căn cứ cũng chỉ cho ông thêm một chút đồ ăn thôi. Nhưng ông hoặc nhiều hoặc ít, vẫn là được một vài chỗ tốt.
Trước mạt thế ông ở thành phố B có vài căn hộ, trong đó một ít đã bị người khác chiếm, nhưng cũng để lại một căn cho ông ở, ông không cần giống những người sau này mới đến thành phố B, thiếu chỗ ở, cả nhà chỉ có thể chen chúc trong một căn phòng.
Ngoài ra, ông có kinh nghiệm nhiều năm quản lý công ty, cũng tìm được một công việc không tệ.
Người đã hơn 50 tuổi như ông, ở khu an toàn hơn phân nửa là không tìm được công việc, chỉ có thể lãnh phần thấp nhất không đủ ăn đảm bảo sống qua ngày, ông có một công việc, tốt xấu gì cũng có thể làm ông và vợ ăn no.
Vợ ông nhận việc trông trẻ con cho nhà người ta, nhà bọn họ còn có thể tích cóp một ít điểm cống hiến.
Làm một ngày sống một ngày, Chu Hải Sinh có chút mỏi mệt.
Công việc của ông không cần thể lực, nhưng rất rườm rà, làm thực phiền toái, quan trọng nhất chính là…… Thế đạo đột biến, tầng lớp cấp cao đảo lộn, luôn có vài người trước đó với ông như trời với đất, hiện tại uy phong hơn ông, liền đến trước mặt ông giở trò uy phong.
Đây cũng là nhân chi thường tình, Chu Hải Sinh có thể cho qua, nhưng người như vậy nhiều lại quấy rầy ông công tác.
Trên đường về nhà, Chu Hải Sinh đi nhà ăn gần đó, mua sáu phần thức ăn cấp Bính.
Nhà ăn bình thường đều chỉ cung ứng phần ăn, phần ăn chia làm Giáp Ất Bính Đinh bốn loại, cấp Giáp là cháo hoặc cơm trắng, còn được xem là thức ăn không tồi, Ất thì không tốt như vậy, cấp Bính càng kém hơn, thường là hỗn hợp các loại lương thực phụ hoặc bánh bột ngô, còn Đinh… Cấp Đinh cũng là hỗn hợp các loại lương thực phụ hoặc bánh bột ngô, nhưng lương thực so với cấp Bính còn kém hơn, thức ăn bên trong cũng quá hạn.
Người tầng lớp thấp trong căn cứ mỗi ngày cũng chỉ có thể lãnh hai phần ăn cấp Đinh.
Hôm nay phần ăn cấp Bính vẫn như cũ là bánh bột ngô, bánh này cũng không phải bán nhiều mà là ấn theo số lượng, Chu Hải Sinh nói số, người ta liền giao cho ông.
Chu Hải Sinh lấy ra thùng giữ ấm đem bánh bột ngô cất vào, lúc này mới đi về nhà.
Sáu phần đồ ăn này là của ông và vợ ăn trong tối nay, sáng mai và trưa mai.
Nhà bọn họ thu vào cũng tạm, trên tay vẫn còn điểm cống hiến, nhưng ông và vợ cũng không dám dùng nhiều, còn tồn không ít.
Thời điểm Chu Hải Sinh về đến nhà liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mang theo hai đứa nhỏ từ nhà ông rời đi, người nọ hướng qua ông gật gật đầu.
Trong căn cứ có nhiều người rất bận, không rảnh quản con cái, liền sẽ lấy ra một ít điểm cống hiến, để người khác giúp đỡ trông.
Người có thể ra tiền đương nhiên muốn chọn người tốt một chút trông con, ít nhất những người chỗ ở không có, ăn không đủ no thì không làm được công việc này.
Chu phu nhân thì không giống.
Nhà bà hiện tại tuy rằng nghèo túng, nhưng có nhà ở, không thiếu ăn uống, quan trọng nhất chính là bà tinh thông vài loại ngoại ngữ, biết vài loại nhạc cụ, tính tình còn tốt, sẽ giáo dục trẻ em…… Đem con cái đưa bà trông, mọi người đều rất yên tâm. Mà Chu phu nhân dựa vào giúp người ta trông con, nhiều ít cũng trợ cấp gia dụng.
Chu Hải Sinh vào cửa, liền thấy phu nhân mình mặc quần áo sạch sẽ, đang sửa sang lại bàn ghế.
Tuy rằng mạt thế tới nhưng Chu phu nhân trên phương diện ăn mặc vẫn rất chú ý, thậm chí còn trang điểm nhẹ, nói là nhìn như vậy khiến tâm tình luôn tốt.
Chu Hải Sinh nhìn thấy vợ mình, tâm tình quả nhiên khá hơn nhiều.
Hai người lấy bánh bột ngô ra, chia làm sáu phần, đặt trên mâm, Chu phu nhân còn rót hai chén nước bên cạnh.
Cứ như vậy thì bánh bột ngô khó ăn cũng có thể nuốt xuống.
Lão phu thê hai người vừa ăn vừa nói chuyện, kể đủ loại chuyện vừa gặp hôm nay với nhau.
Chu Hải Sinh nói: “Nghe nói phía nam xuất hiện một người rất lợi hại, giết tang thi là giết một tảng lớn… Các căn cứ cũng đang giết dần tang thi, có lẽ thêm mấy năm nữa là có thể giết sạch tang thi rồi.”
Động tác Chu phu nhân dừng lại: “Thật như vậy thì tốt quá……”
Chu Hải Sinh gật gật đầu.
Chu phu nhân lại nói: “Nếu tang thi không còn, chúng ta có phải có thể đi tìm Văn Tu rồi không mình?”
Hai vợ chồng Chu Hải Sinh vận khí khá tốt, lúc mạt thế đến đều không biến thành tang thi.
Nhưng bảo mẫu nhà hai người lại biến thành tang thi, vẫn điên cuồng gõ cửa…… Nếu đó là thân nhân bọn họ, bọn họ nói không chừng liền đi mở cửa, nhưng đó là bảo mẫu…… Bảo mẫu đột nhiên gõ cửa phòng, khi bà hỏi chuyện cũng không trả lời…… Hai vợ chồng Chu Hải Sinh tự nhiên là không dám mở cửa.
Sau đó lại biết chuyện tang thi là như thế nào, bọn họ càng không dám mở cửa.
Ngay lúc đó tang thi cũng không mạnh, bảo mẫu biến thành tang thi kia gõ cửa vài ngày, cũng không gõ hư được cửa chất lượng cao cách âm nhà bọn họ… Quân đội liền tới cứu người.
Bọn họ sinh sống ở thành phố lớn này, có quân đội cứu, có thể nói là may mắn. Cho tới nay, bọn họ cũng chỉ lo lắng cho con trai mình sống không được tốt.
Thành phố H bên kia không có quân đội!
Con trai bọn họ ở địa phương xa như vậy, cũng không biết thế nào……
Tuy biết bên ngoài tỉ lệ tử vong rất cao, nhưng chỉ cần không có tin tức xác thực, hai vợ chồng Chu Hải Sinh cũng tin tưởng vững chắc con trai vẫn còn tồn tại.
Cũng đúng là bởi vì có niềm tin như vậy nên bọn họ không giống những người khác, có điểm cống hiến liền tiêu hết, mà tích cóp lại để cho con.
Nếu tương lai con trai trở về, chung quy phải cho nó chút ít của cải.
Nhắc đến con trai, hai vợ chồng đều không lên tiếng, tiếp tục yên lặng ăn cơm.
Nhà này của bọn họ là ở từ trước mạt thế đến nay.
Kỳ thật ở thành phố này, bọn họ còn có nhà ở càng lớn hơn nữa, nhưng nhà này vị trí địa lý tốt, bọn họ vẫn luôn ở đây, cũng may bọn họ ở ngôi nhà không lớn này, nếu ở biệt thự đã sớm bị người ta đuổi ra ngoài rồi.
Ăn bánh xong, Chu phu nhân liền đi rửa mâm.
Căn cứ an toàn thành phố B một lần nữa sửa thông điện nước, chỉ là điện có hạn, tiền điện cũng đặc biệt đắt… Đây cũng không có biện pháp, hiện nay nguồn năng lượng không đủ.
Ăn xong, hai vợ chồng bọn họ mở một ngọn đèn nhỏ trong phòng ngủ, ghé vào cùng nhau đọc sách. Xem TV phí điện, hiện tại cũng không có tiết mục gì hay để xem, bọn họ mỗi tối đều đọc sách.
Trước mạt thế bọn họ đã mua rất nhiều sách, vẫn cứ không rảnh xem, hiện tại thật ra đều có thể xem được.
Đang đọc, ngoài cửa đột nhiên truyền vào tiếng đập cửa. Hai vợ chồng Chu Hải Sinh sửng sốt, đều hơi sợ hãi.
Mạt thế tới, người vi phạm pháp lệnh cũng nhiều, tuy nói khu an toàn bọn họ quản lý cũng nghiêm, nhưng thường cũng sẽ có người đói lả bí quá hoá liều. Còn có một vài người bị kích thích lớn, phát điên, cái gì cũng dám làm.
Tối còn có người gõ cửa, bọn họ không tránh khỏi sợ hãi.
“Nơi này là nhà Chu Hải Sinh đúng không ạ?” Một âm thanh hơi run rẩy vang lên.
Chu Hải Sinh nguyên bản rất lo lắng, nghe được âm thanh này thì thân thể run lên, Chu phu nhân còn ném luôn sách trong tay: “Đây là giọng Văn Tu? Phải giọng Văn Tu không mình?”
Chu phu nhân còn chưa nói xong, Chu Hải Sinh đã lao ra ngoài: “Văn Tu? Là Văn Tu sao?”
“Ba, là con!” Ngoài cửa, Chu Văn Tu nghe được giọng cha mình, cũng kích động.
Chu Văn Tu và Ngôn Cảnh Tắc là ném lại đại đội rồi đến đây trước. Lúc chưa tới gần thành phố B, Chu Văn Tu còn có thể bình tĩnh, nhưng tới gần căn cứ an toàn thành phố B rồi, y liền bình tĩnh không được.
Vừa đúng lúc này, người từ căn cứ an toàn thành phố B tới đón bọn họ, nói với bọn họ một vài chuyện của căn cứ.
Biết được nhà mình ở khu an toàn, lại biết được loại tình huống nhà mình có thể giữ lại được nơi ở cũ… Chu Văn Tu hoàn toàn nhịn không được.
Ngôn Cảnh Tắc thấy thế, dứt khoát liền muốn giấy thông hành từ những người tới đón đó, sau đó ném lại đại đội, mang theo Chu Văn Tu đi trước về khu an toàn thành phố B.
Lúc bọn họ đến đã chạng vạng, đợi tìm được nhà Chu Văn Tu, trời cũng đã tối.
Chu Văn Tu gần hương tình khiếp, lại sợ nghe được tin tức không tốt, ngay từ đầu cũng không dám gõ cửa, nhưng sau đó vẫn gõ, chờ nghe được giọng Chu Hải Sinh, Chu Văn Tu càng nghẹn ngào hơn: “Ba……”
Chu Hải Sinh đã xông tới mở cửa, cùng lúc đó, Chu phu nhân cũng từ trong phòng vọt ra: “Văn Tu!”
Chu Văn Tu vừa vào cửa, đã bị cha mình ôm lấy, theo sát Chu phu nhân cũng vọt ra, ba người ôm thành một đoàn, gào khóc.
Ngôn Cảnh Tắc đi theo phía sau Chu Văn Tu vào cửa, hắn tri kỷ mà đóng lại cửa phòng, đứng bên cạnh nhìn một nhà ba người đoàn tụ.
Ba người khóc hồi lâu, cuối cùng mới dừng lại.
“Văn Tu, con không sao thì tốt rồi……” Chu phu nhân bắt lấy Chu Văn Tu nhìn ngắm không ngừng: “Con không phải ở thành phố H sao? Sao lại trở lại? Nơi đó xa như vậy……”
“Con……” Chu Văn Tu còn chưa nói, Ngôn Cảnh Tắc liền xen mồm: “Ba, mẹ, Văn Tu vẫn luôn nhớ thương hai người, đã sớm muốn đi tìm ba mẹ, lần này vừa lúc có đội ngũ muốn lại đây, liền cùng nhau tới.”
Chu Hải Sinh và Chu phu nhân lúc này mới chú ý tới Ngôn Cảnh Tắc.
Đèn không mở nên bọn họ thấy không rõ bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc, nhưng Ngôn Cảnh Tắc nói bọn họ nghe được, không khỏi có hơi ngốc ra, Chu phu nhân hỏi con trai: “Đây là?” người này sao gọi bọn họ là “ba mẹ” nhỉ?
Lúc này Chu Hải Sinh trực tiếp mở đèn phòng khách. Con trai đã trở lại, chuyện quan trọng như vậy ông liền không để bụng tiền điện nữa!
Đèn sáng lên, Chu Hải Sinh và vợ liền thấy rõ bộ dáng người cùng con trai về, đều cùng sửng sốt.
Trước mạt thế, Chu Hải Sinh kỳ thật có hơi béo, không chỉ béo, đường huyết và huyết áp của ông còn hơi cao. Thời trẻ ông kinh doanh quá độ, thân thể xuống cấp rồi. Nhưng mạt thế bắt đầu đã hơn một năm, Chu Hải Sinh lại gầy xuống, không chỉ gầy, hiện tại đường máu gì đó còn khá hơn nhiều. Dù sao cũng là do luôn ăn không đủ no.
Đương nhiên, ăn không đủ no, còn thiếu ăn thịt, chuyện này đối với thân thể bọn họ cũng không tốt… Chu Hải Sinh và Chu phu nhân nhìn đã già đi không ít.
Nhưng Chu Văn Tu thì không giống vậy.
Chu Văn Tu trước kia lúc ở căn cứ thành phố H, tuy là người lãnh đạo nhưng phải làm rất nhiều chuyện, vô cùng vất vả, kỳ thật nhìn thành thục hơn rất nhiều so với trước mạt thế, trên mặt còn nhiều nét phong sương.
Nhưng gần đây y đã thay đổi.
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc và Ngôn Cảnh Tắc rời khỏi thành phố S mang theo đội ngũ mấy ngàn người, mấy ngàn người này còn tận sức làm cho bọn họ sống cực thoải mái…
Bọn họ mỗi bữa đều có thức ăn ngon!
Ngôn Cảnh Tắc còn luôn giúp Chu Văn Tu tăng lên dị năng, lại bảo cô gái có dị năng hệ quang minh mỗi ngày ném quang cầu về phía Chu Văn Tu.
Cô gái kia có được dị năng hệ quang minh, ở mạt thế còn da trắng mặt xinh, mà Chu Văn Tu cứ bị ném quang cầu, cũng chậm rãi trắng lên……
Hơn nữa Chu Văn Tu sinh ra như vậy, kỳ thật rất coi trọng hình tượng của mình, lúc phải sống gian khổ y không có thời gian xử lý, hiện tại điều kiện sống tốt hơn, y liền rảnh để xử lý.
Lúc này, bộ dáng Chu Văn Tu không kém trước mạt thế chút nào, sắc mặt hồng hào kia vừa thấy đã biết y sống rất khá.
Nhìn thấy con trai như vậy, Chu Hải Sinh và Chu phu nhân quả thực vui mừng khôn xiết.
Nhưng mà, Chu Văn Tu bộ dáng tuy tốt, nhưng khi vừa so sánh với Ngôn Cảnh Tắc, cũng chỉ thấy bình thường.
Nhìn đến Ngôn Cảnh Tắc, Chu Hải Sinh và Chu phu nhân đều sửng sốt —— người này lớn lên cũng quá đẹp rồi!
Trước mạt thế, các loại minh tinh bọn họ không hiếm gặp, nhưng đẹp như Ngôn Cảnh Tắc cũng không nhiều lắm, càng đừng nói đây là mạt thế!
Nhìn làn da trắng nõn nà kia của Ngôn Cảnh Tắc, liền biết hắn một chút khổ cũng không ăn qua, người kia là ai?
Chu Hải Sinh cùng Chu phu nhân khó hiểu mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Chu Văn Tu đang định giới thiệu Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc liền mở miệng trước: “Ba, mẹ, con là bạn trai Văn Tu.”
Lại kêu ba mẹ…… Hai vợ chồng Chu Hải Sinh đặc biệt không quen!
Bọn họ đã từng mộng đẹp con trai trở về, cưới vợ rồi ở bên này sống hạnh phúc, nhưng vẫn cảm thấy mộng đẹp kia vô cùng phi thực tế, thậm chí ẩn ẩn cảm thấy con trai có khả năng sẽ không trở về được.
Kết quả… Con trai bọn họ đã trở lại!
Con trai trở lại không nói, còn mang vợ về nhà!
Chỉ là vợ này giới tính không đúng lắm.
Nếu là trước mạt thế, con trai nhà mình mọi thứ xuất sắc mang một người đàn ông trở về, Chu Hải Sinh có thể tức chết, nhưng hiện tại……
Công ty nhà bọn họ không còn, đầu năm nay chẳng sợ sinh con, không có con càng tốt, nếu như thế, con trai tìm đối tượng là nam hay nữ có gì khác nhau?
Chu Hải Sinh ngẩn người, liền nhìn Ngôn Cảnh Tắc cười: “Hóa ra con là bạn trai Văn Tu, lớn lên thật anh tuấn.”
Chu phu nhân càng nói: “Ai, con thật xa đến đây, bác bên này không có gì để chiêu đãi… Bác đi lấy nước cho con uống.”
Chu Hải Sinh trước mạt thế có chất chứa rượu, hai người vẫn luôn không lấy uống, Chu phu nhân trước mạt thế cũng mua thực phẩm chức năng, có thể bảo tồn cũng giữ lại. Lúc này, Chu phu nhân từ phòng bếp cầm rượu ra tới, còn hầm tổ yến, nghĩ nghĩ lại kêu Chu Hải Sinh đi ra ngoài mua thức ăn —— vì phương tiện cho mọi người, nhà ăn buổi tối cũng mở cửa.
Kỳ thật nhà bọn họ còn thức ăn, nhưng bánh bột ngô kia quá thô ráp, hiện tại bọn họ chỉ nghĩ đi mua phần ăn cấp Giáp ngon nhất cho mấy đứa nhỏ ăn.
“Không cần đi mua đồ ăn, sáng nay con có làm đồ ăn, còn chưa ăn hết.” Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn ra ngoài cân nhắc đến bên này có khi đã là buổi tối, nghĩ không chừng không có chỗ ăn cơm chiều, lúc,xuất phát liền mang theo thức ăn mình làm.
Vì tiện lợi, Ngôn Cảnh Tắc làm chính là cơm chiên trứng còn có bánh bao thịt, để trong bao hắn mang theo. Đồ ăn này đã lạnh, nhưng Chu Văn Tu có dị năng hệ hỏa, hâm lại một chút liền có thể ăn.
Ngôn Cảnh Tắc vừa nói vừa lấy cơm chiên và bánh bao ra: “Văn Tu, anh qua hâm lại một chút.”
Chu Văn Tu dùng dị năng hệ hỏa, lập tức liền hâm nóng lại thức ăn.
Hai vợ chồng Chu Hải Sinh nhìn thấy một màn này, trong lòng cao hứng nói không nên lời, con trai bọn họ hóa ra là thức tỉnh dị năng, trách không được có thể trở về!
Đúng là ông trời phù hộ!
Mà chờ khi bọn họ và Ngôn Cảnh Tắc cùng nhau ngồi xuống, bắt đầu ăn……
Này cũng quá ngon, từ khi mạt thế nay, bọn họ chưa ăn qua cái gì ngon như vậy!
Đối tượng này của con trai thật sự quá tốt! Không chỉ lớn lên rất đẹp trai mà trù nghệ còn tốt như vậy!
Hai vợ chồng Chu Hải Sinh trong lúc nhất thời thích Ngôn Cảnh Tắc chịu không được, hơn nữa Ngôn Cảnh Tắc miệng đặc biệt ngọt, vẫn luôn “ba”, “mẹ” kêu không ngừng, bọn họ trong thời gian rất ngắn liền tiếp nhận chuyện con mình tìm bạn trai về.
Mà lúc này, người căn cứ an toàn thành phố B đã nóng nảy —— Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu chạy đi đâu rồi?
Bởi vì dân cư quá nhiều, rất nhiều người trong số đó chưa thấy qua tang thi, cuộc sống của bọn họ không khác trước mạt thế là bao — bọn họ mỗi ngày sáng đi làm, tối lại về nhà, kiếm được tiền thì mua thức ăn, mua đồ dùng sinh hoạt.
Chỉ là trước kia mọi người kiếm tiền tiêu trên thức ăn chỉ là một phần nhỏ, nhưng hiện tại tuyệt đại đa số người sẽ lấy phần lớn tiền dùng để mua đồ ăn.
Đã như vậy nhưng bọn họ ăn cũng không quá tốt.
Chu Hải Sinh là một người bình thường sống sót trong căn cứ an toàn thành phố B, mỗi ngày ông bận bận rộn rộn cũng chỉ có thể kiếm đủ cho mình và vợ ăn thôi.
Nhưng ông lại không bình thường…… Ai không biết trước mạt thế, Chu Hải Sinh ông là phú hào?
Đáng tiếc, mạt thế đến, tài phú của ông cũng không còn.
Lúc này, tiền đã sớm vô dụng, dù cho trước kia ông có là ông chủ lớn, người quản lý căn cứ cũng chỉ cho ông thêm một chút đồ ăn thôi. Nhưng ông hoặc nhiều hoặc ít, vẫn là được một vài chỗ tốt.
Trước mạt thế ông ở thành phố B có vài căn hộ, trong đó một ít đã bị người khác chiếm, nhưng cũng để lại một căn cho ông ở, ông không cần giống những người sau này mới đến thành phố B, thiếu chỗ ở, cả nhà chỉ có thể chen chúc trong một căn phòng.
Ngoài ra, ông có kinh nghiệm nhiều năm quản lý công ty, cũng tìm được một công việc không tệ.
Người đã hơn 50 tuổi như ông, ở khu an toàn hơn phân nửa là không tìm được công việc, chỉ có thể lãnh phần thấp nhất không đủ ăn đảm bảo sống qua ngày, ông có một công việc, tốt xấu gì cũng có thể làm ông và vợ ăn no.
Vợ ông nhận việc trông trẻ con cho nhà người ta, nhà bọn họ còn có thể tích cóp một ít điểm cống hiến.
Làm một ngày sống một ngày, Chu Hải Sinh có chút mỏi mệt.
Công việc của ông không cần thể lực, nhưng rất rườm rà, làm thực phiền toái, quan trọng nhất chính là…… Thế đạo đột biến, tầng lớp cấp cao đảo lộn, luôn có vài người trước đó với ông như trời với đất, hiện tại uy phong hơn ông, liền đến trước mặt ông giở trò uy phong.
Đây cũng là nhân chi thường tình, Chu Hải Sinh có thể cho qua, nhưng người như vậy nhiều lại quấy rầy ông công tác.
Trên đường về nhà, Chu Hải Sinh đi nhà ăn gần đó, mua sáu phần thức ăn cấp Bính.
Nhà ăn bình thường đều chỉ cung ứng phần ăn, phần ăn chia làm Giáp Ất Bính Đinh bốn loại, cấp Giáp là cháo hoặc cơm trắng, còn được xem là thức ăn không tồi, Ất thì không tốt như vậy, cấp Bính càng kém hơn, thường là hỗn hợp các loại lương thực phụ hoặc bánh bột ngô, còn Đinh… Cấp Đinh cũng là hỗn hợp các loại lương thực phụ hoặc bánh bột ngô, nhưng lương thực so với cấp Bính còn kém hơn, thức ăn bên trong cũng quá hạn.
Người tầng lớp thấp trong căn cứ mỗi ngày cũng chỉ có thể lãnh hai phần ăn cấp Đinh.
Hôm nay phần ăn cấp Bính vẫn như cũ là bánh bột ngô, bánh này cũng không phải bán nhiều mà là ấn theo số lượng, Chu Hải Sinh nói số, người ta liền giao cho ông.
Chu Hải Sinh lấy ra thùng giữ ấm đem bánh bột ngô cất vào, lúc này mới đi về nhà.
Sáu phần đồ ăn này là của ông và vợ ăn trong tối nay, sáng mai và trưa mai.
Nhà bọn họ thu vào cũng tạm, trên tay vẫn còn điểm cống hiến, nhưng ông và vợ cũng không dám dùng nhiều, còn tồn không ít.
Thời điểm Chu Hải Sinh về đến nhà liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mang theo hai đứa nhỏ từ nhà ông rời đi, người nọ hướng qua ông gật gật đầu.
Trong căn cứ có nhiều người rất bận, không rảnh quản con cái, liền sẽ lấy ra một ít điểm cống hiến, để người khác giúp đỡ trông.
Người có thể ra tiền đương nhiên muốn chọn người tốt một chút trông con, ít nhất những người chỗ ở không có, ăn không đủ no thì không làm được công việc này.
Chu phu nhân thì không giống.
Nhà bà hiện tại tuy rằng nghèo túng, nhưng có nhà ở, không thiếu ăn uống, quan trọng nhất chính là bà tinh thông vài loại ngoại ngữ, biết vài loại nhạc cụ, tính tình còn tốt, sẽ giáo dục trẻ em…… Đem con cái đưa bà trông, mọi người đều rất yên tâm. Mà Chu phu nhân dựa vào giúp người ta trông con, nhiều ít cũng trợ cấp gia dụng.
Chu Hải Sinh vào cửa, liền thấy phu nhân mình mặc quần áo sạch sẽ, đang sửa sang lại bàn ghế.
Tuy rằng mạt thế tới nhưng Chu phu nhân trên phương diện ăn mặc vẫn rất chú ý, thậm chí còn trang điểm nhẹ, nói là nhìn như vậy khiến tâm tình luôn tốt.
Chu Hải Sinh nhìn thấy vợ mình, tâm tình quả nhiên khá hơn nhiều.
Hai người lấy bánh bột ngô ra, chia làm sáu phần, đặt trên mâm, Chu phu nhân còn rót hai chén nước bên cạnh.
Cứ như vậy thì bánh bột ngô khó ăn cũng có thể nuốt xuống.
Lão phu thê hai người vừa ăn vừa nói chuyện, kể đủ loại chuyện vừa gặp hôm nay với nhau.
Chu Hải Sinh nói: “Nghe nói phía nam xuất hiện một người rất lợi hại, giết tang thi là giết một tảng lớn… Các căn cứ cũng đang giết dần tang thi, có lẽ thêm mấy năm nữa là có thể giết sạch tang thi rồi.”
Động tác Chu phu nhân dừng lại: “Thật như vậy thì tốt quá……”
Chu Hải Sinh gật gật đầu.
Chu phu nhân lại nói: “Nếu tang thi không còn, chúng ta có phải có thể đi tìm Văn Tu rồi không mình?”
Hai vợ chồng Chu Hải Sinh vận khí khá tốt, lúc mạt thế đến đều không biến thành tang thi.
Nhưng bảo mẫu nhà hai người lại biến thành tang thi, vẫn điên cuồng gõ cửa…… Nếu đó là thân nhân bọn họ, bọn họ nói không chừng liền đi mở cửa, nhưng đó là bảo mẫu…… Bảo mẫu đột nhiên gõ cửa phòng, khi bà hỏi chuyện cũng không trả lời…… Hai vợ chồng Chu Hải Sinh tự nhiên là không dám mở cửa.
Sau đó lại biết chuyện tang thi là như thế nào, bọn họ càng không dám mở cửa.
Ngay lúc đó tang thi cũng không mạnh, bảo mẫu biến thành tang thi kia gõ cửa vài ngày, cũng không gõ hư được cửa chất lượng cao cách âm nhà bọn họ… Quân đội liền tới cứu người.
Bọn họ sinh sống ở thành phố lớn này, có quân đội cứu, có thể nói là may mắn. Cho tới nay, bọn họ cũng chỉ lo lắng cho con trai mình sống không được tốt.
Thành phố H bên kia không có quân đội!
Con trai bọn họ ở địa phương xa như vậy, cũng không biết thế nào……
Tuy biết bên ngoài tỉ lệ tử vong rất cao, nhưng chỉ cần không có tin tức xác thực, hai vợ chồng Chu Hải Sinh cũng tin tưởng vững chắc con trai vẫn còn tồn tại.
Cũng đúng là bởi vì có niềm tin như vậy nên bọn họ không giống những người khác, có điểm cống hiến liền tiêu hết, mà tích cóp lại để cho con.
Nếu tương lai con trai trở về, chung quy phải cho nó chút ít của cải.
Nhắc đến con trai, hai vợ chồng đều không lên tiếng, tiếp tục yên lặng ăn cơm.
Nhà này của bọn họ là ở từ trước mạt thế đến nay.
Kỳ thật ở thành phố này, bọn họ còn có nhà ở càng lớn hơn nữa, nhưng nhà này vị trí địa lý tốt, bọn họ vẫn luôn ở đây, cũng may bọn họ ở ngôi nhà không lớn này, nếu ở biệt thự đã sớm bị người ta đuổi ra ngoài rồi.
Ăn bánh xong, Chu phu nhân liền đi rửa mâm.
Căn cứ an toàn thành phố B một lần nữa sửa thông điện nước, chỉ là điện có hạn, tiền điện cũng đặc biệt đắt… Đây cũng không có biện pháp, hiện nay nguồn năng lượng không đủ.
Ăn xong, hai vợ chồng bọn họ mở một ngọn đèn nhỏ trong phòng ngủ, ghé vào cùng nhau đọc sách. Xem TV phí điện, hiện tại cũng không có tiết mục gì hay để xem, bọn họ mỗi tối đều đọc sách.
Trước mạt thế bọn họ đã mua rất nhiều sách, vẫn cứ không rảnh xem, hiện tại thật ra đều có thể xem được.
Đang đọc, ngoài cửa đột nhiên truyền vào tiếng đập cửa. Hai vợ chồng Chu Hải Sinh sửng sốt, đều hơi sợ hãi.
Mạt thế tới, người vi phạm pháp lệnh cũng nhiều, tuy nói khu an toàn bọn họ quản lý cũng nghiêm, nhưng thường cũng sẽ có người đói lả bí quá hoá liều. Còn có một vài người bị kích thích lớn, phát điên, cái gì cũng dám làm.
Tối còn có người gõ cửa, bọn họ không tránh khỏi sợ hãi.
“Nơi này là nhà Chu Hải Sinh đúng không ạ?” Một âm thanh hơi run rẩy vang lên.
Chu Hải Sinh nguyên bản rất lo lắng, nghe được âm thanh này thì thân thể run lên, Chu phu nhân còn ném luôn sách trong tay: “Đây là giọng Văn Tu? Phải giọng Văn Tu không mình?”
Chu phu nhân còn chưa nói xong, Chu Hải Sinh đã lao ra ngoài: “Văn Tu? Là Văn Tu sao?”
“Ba, là con!” Ngoài cửa, Chu Văn Tu nghe được giọng cha mình, cũng kích động.
Chu Văn Tu và Ngôn Cảnh Tắc là ném lại đại đội rồi đến đây trước. Lúc chưa tới gần thành phố B, Chu Văn Tu còn có thể bình tĩnh, nhưng tới gần căn cứ an toàn thành phố B rồi, y liền bình tĩnh không được.
Vừa đúng lúc này, người từ căn cứ an toàn thành phố B tới đón bọn họ, nói với bọn họ một vài chuyện của căn cứ.
Biết được nhà mình ở khu an toàn, lại biết được loại tình huống nhà mình có thể giữ lại được nơi ở cũ… Chu Văn Tu hoàn toàn nhịn không được.
Ngôn Cảnh Tắc thấy thế, dứt khoát liền muốn giấy thông hành từ những người tới đón đó, sau đó ném lại đại đội, mang theo Chu Văn Tu đi trước về khu an toàn thành phố B.
Lúc bọn họ đến đã chạng vạng, đợi tìm được nhà Chu Văn Tu, trời cũng đã tối.
Chu Văn Tu gần hương tình khiếp, lại sợ nghe được tin tức không tốt, ngay từ đầu cũng không dám gõ cửa, nhưng sau đó vẫn gõ, chờ nghe được giọng Chu Hải Sinh, Chu Văn Tu càng nghẹn ngào hơn: “Ba……”
Chu Hải Sinh đã xông tới mở cửa, cùng lúc đó, Chu phu nhân cũng từ trong phòng vọt ra: “Văn Tu!”
Chu Văn Tu vừa vào cửa, đã bị cha mình ôm lấy, theo sát Chu phu nhân cũng vọt ra, ba người ôm thành một đoàn, gào khóc.
Ngôn Cảnh Tắc đi theo phía sau Chu Văn Tu vào cửa, hắn tri kỷ mà đóng lại cửa phòng, đứng bên cạnh nhìn một nhà ba người đoàn tụ.
Ba người khóc hồi lâu, cuối cùng mới dừng lại.
“Văn Tu, con không sao thì tốt rồi……” Chu phu nhân bắt lấy Chu Văn Tu nhìn ngắm không ngừng: “Con không phải ở thành phố H sao? Sao lại trở lại? Nơi đó xa như vậy……”
“Con……” Chu Văn Tu còn chưa nói, Ngôn Cảnh Tắc liền xen mồm: “Ba, mẹ, Văn Tu vẫn luôn nhớ thương hai người, đã sớm muốn đi tìm ba mẹ, lần này vừa lúc có đội ngũ muốn lại đây, liền cùng nhau tới.”
Chu Hải Sinh và Chu phu nhân lúc này mới chú ý tới Ngôn Cảnh Tắc.
Đèn không mở nên bọn họ thấy không rõ bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc, nhưng Ngôn Cảnh Tắc nói bọn họ nghe được, không khỏi có hơi ngốc ra, Chu phu nhân hỏi con trai: “Đây là?” người này sao gọi bọn họ là “ba mẹ” nhỉ?
Lúc này Chu Hải Sinh trực tiếp mở đèn phòng khách. Con trai đã trở lại, chuyện quan trọng như vậy ông liền không để bụng tiền điện nữa!
Đèn sáng lên, Chu Hải Sinh và vợ liền thấy rõ bộ dáng người cùng con trai về, đều cùng sửng sốt.
Trước mạt thế, Chu Hải Sinh kỳ thật có hơi béo, không chỉ béo, đường huyết và huyết áp của ông còn hơi cao. Thời trẻ ông kinh doanh quá độ, thân thể xuống cấp rồi. Nhưng mạt thế bắt đầu đã hơn một năm, Chu Hải Sinh lại gầy xuống, không chỉ gầy, hiện tại đường máu gì đó còn khá hơn nhiều. Dù sao cũng là do luôn ăn không đủ no.
Đương nhiên, ăn không đủ no, còn thiếu ăn thịt, chuyện này đối với thân thể bọn họ cũng không tốt… Chu Hải Sinh và Chu phu nhân nhìn đã già đi không ít.
Nhưng Chu Văn Tu thì không giống vậy.
Chu Văn Tu trước kia lúc ở căn cứ thành phố H, tuy là người lãnh đạo nhưng phải làm rất nhiều chuyện, vô cùng vất vả, kỳ thật nhìn thành thục hơn rất nhiều so với trước mạt thế, trên mặt còn nhiều nét phong sương.
Nhưng gần đây y đã thay đổi.
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc và Ngôn Cảnh Tắc rời khỏi thành phố S mang theo đội ngũ mấy ngàn người, mấy ngàn người này còn tận sức làm cho bọn họ sống cực thoải mái…
Bọn họ mỗi bữa đều có thức ăn ngon!
Ngôn Cảnh Tắc còn luôn giúp Chu Văn Tu tăng lên dị năng, lại bảo cô gái có dị năng hệ quang minh mỗi ngày ném quang cầu về phía Chu Văn Tu.
Cô gái kia có được dị năng hệ quang minh, ở mạt thế còn da trắng mặt xinh, mà Chu Văn Tu cứ bị ném quang cầu, cũng chậm rãi trắng lên……
Hơn nữa Chu Văn Tu sinh ra như vậy, kỳ thật rất coi trọng hình tượng của mình, lúc phải sống gian khổ y không có thời gian xử lý, hiện tại điều kiện sống tốt hơn, y liền rảnh để xử lý.
Lúc này, bộ dáng Chu Văn Tu không kém trước mạt thế chút nào, sắc mặt hồng hào kia vừa thấy đã biết y sống rất khá.
Nhìn thấy con trai như vậy, Chu Hải Sinh và Chu phu nhân quả thực vui mừng khôn xiết.
Nhưng mà, Chu Văn Tu bộ dáng tuy tốt, nhưng khi vừa so sánh với Ngôn Cảnh Tắc, cũng chỉ thấy bình thường.
Nhìn đến Ngôn Cảnh Tắc, Chu Hải Sinh và Chu phu nhân đều sửng sốt —— người này lớn lên cũng quá đẹp rồi!
Trước mạt thế, các loại minh tinh bọn họ không hiếm gặp, nhưng đẹp như Ngôn Cảnh Tắc cũng không nhiều lắm, càng đừng nói đây là mạt thế!
Nhìn làn da trắng nõn nà kia của Ngôn Cảnh Tắc, liền biết hắn một chút khổ cũng không ăn qua, người kia là ai?
Chu Hải Sinh cùng Chu phu nhân khó hiểu mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Chu Văn Tu đang định giới thiệu Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc liền mở miệng trước: “Ba, mẹ, con là bạn trai Văn Tu.”
Lại kêu ba mẹ…… Hai vợ chồng Chu Hải Sinh đặc biệt không quen!
Bọn họ đã từng mộng đẹp con trai trở về, cưới vợ rồi ở bên này sống hạnh phúc, nhưng vẫn cảm thấy mộng đẹp kia vô cùng phi thực tế, thậm chí ẩn ẩn cảm thấy con trai có khả năng sẽ không trở về được.
Kết quả… Con trai bọn họ đã trở lại!
Con trai trở lại không nói, còn mang vợ về nhà!
Chỉ là vợ này giới tính không đúng lắm.
Nếu là trước mạt thế, con trai nhà mình mọi thứ xuất sắc mang một người đàn ông trở về, Chu Hải Sinh có thể tức chết, nhưng hiện tại……
Công ty nhà bọn họ không còn, đầu năm nay chẳng sợ sinh con, không có con càng tốt, nếu như thế, con trai tìm đối tượng là nam hay nữ có gì khác nhau?
Chu Hải Sinh ngẩn người, liền nhìn Ngôn Cảnh Tắc cười: “Hóa ra con là bạn trai Văn Tu, lớn lên thật anh tuấn.”
Chu phu nhân càng nói: “Ai, con thật xa đến đây, bác bên này không có gì để chiêu đãi… Bác đi lấy nước cho con uống.”
Chu Hải Sinh trước mạt thế có chất chứa rượu, hai người vẫn luôn không lấy uống, Chu phu nhân trước mạt thế cũng mua thực phẩm chức năng, có thể bảo tồn cũng giữ lại. Lúc này, Chu phu nhân từ phòng bếp cầm rượu ra tới, còn hầm tổ yến, nghĩ nghĩ lại kêu Chu Hải Sinh đi ra ngoài mua thức ăn —— vì phương tiện cho mọi người, nhà ăn buổi tối cũng mở cửa.
Kỳ thật nhà bọn họ còn thức ăn, nhưng bánh bột ngô kia quá thô ráp, hiện tại bọn họ chỉ nghĩ đi mua phần ăn cấp Giáp ngon nhất cho mấy đứa nhỏ ăn.
“Không cần đi mua đồ ăn, sáng nay con có làm đồ ăn, còn chưa ăn hết.” Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn ra ngoài cân nhắc đến bên này có khi đã là buổi tối, nghĩ không chừng không có chỗ ăn cơm chiều, lúc,xuất phát liền mang theo thức ăn mình làm.
Vì tiện lợi, Ngôn Cảnh Tắc làm chính là cơm chiên trứng còn có bánh bao thịt, để trong bao hắn mang theo. Đồ ăn này đã lạnh, nhưng Chu Văn Tu có dị năng hệ hỏa, hâm lại một chút liền có thể ăn.
Ngôn Cảnh Tắc vừa nói vừa lấy cơm chiên và bánh bao ra: “Văn Tu, anh qua hâm lại một chút.”
Chu Văn Tu dùng dị năng hệ hỏa, lập tức liền hâm nóng lại thức ăn.
Hai vợ chồng Chu Hải Sinh nhìn thấy một màn này, trong lòng cao hứng nói không nên lời, con trai bọn họ hóa ra là thức tỉnh dị năng, trách không được có thể trở về!
Đúng là ông trời phù hộ!
Mà chờ khi bọn họ và Ngôn Cảnh Tắc cùng nhau ngồi xuống, bắt đầu ăn……
Này cũng quá ngon, từ khi mạt thế nay, bọn họ chưa ăn qua cái gì ngon như vậy!
Đối tượng này của con trai thật sự quá tốt! Không chỉ lớn lên rất đẹp trai mà trù nghệ còn tốt như vậy!
Hai vợ chồng Chu Hải Sinh trong lúc nhất thời thích Ngôn Cảnh Tắc chịu không được, hơn nữa Ngôn Cảnh Tắc miệng đặc biệt ngọt, vẫn luôn “ba”, “mẹ” kêu không ngừng, bọn họ trong thời gian rất ngắn liền tiếp nhận chuyện con mình tìm bạn trai về.
Mà lúc này, người căn cứ an toàn thành phố B đã nóng nảy —— Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu chạy đi đâu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.