Chương 64: Manh Mối
Lục Mẫn Nhi
02/04/2019
Lạc Y ngồi thất thần trong phòng ngủ. Dạo này Phục Ân sao lại quan tâm cô đến lạ thường như vậy? Đừng bảo vì cái thai của Phí Thiên Anh hay là anh đã biết ra sự thật luôn rồi? Lạc Y rất sợ anh quên mất đi mình. Suốt thời gian ở bên cạnh cũng giúp cô hiểu hết tất cả về anh nhưng trong cô lúc nào cũng tồn tại cảm giác lo lắng. Liệu Phục Ân có thay thế cô bằng một người khác không?
Đặt tay lên bụng, Lạc Y khẽ thở phào. Bây giờ được cho là ổn rồi đấy, Phục Ân không nghi ngờ về đứa bé nữa, cô có thể thuận lợi sinh bảo nhi ra. Đến lúc đó dù cho anh có xét nghiệm ADN thì cô cũng chẳng sợ. Chỉ cần con của cô được bình an vô sự mà chào đời thôi. Sau lúc đó thì mọi chuyện ra sao cũng được, miễn sao cô có thể một lần nhìn được con của mình.
*Cạch*
Lạc Y giật mình nhìn ra phía cửa. Cô mở to mắt khi thấy Phục Ân. Chẳng phải anh vừa đi làm từ sớm rồi hay sao? Tự nhiên lại đột ngột quay về? Còn mấy người phía sau anh là ai vậy?
Phục Ân không nói lời nào nhìn hai người ở sau lưng mình rồi quay đi mất. Họ vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa rồi đi đến trước Lạc Y rồi cúi chào.
-Chào Thiếu phu nhân, chúng tôi bên nhà thiết kế. Hôm nay thiếu gia gọi chúng tôi đến là để giúp thiếu phu nhân chọn lễ phục.
-À, ra là vậy.- Lạc Y gật nhẹ đầu, làm hại cô cứ tưởng có gì đến nữa rồi chứ.
-Thiếu phu nhân xem qua đi, cô thích bộ nào tôi sẽ gọi người mang đến.- Nghê Vy đưa cho cô một quyển album.
-Uhm, để tôi xem thử.
Mở quyển album, Lạc Y suýt nữa thì choáng ngợp với sự lộng lẫy của những bộ soiree đẹp lấp lánh. Trong ảnh là vậy không biết ở ngoài lại ra sao. Bộ nào cũng đẹp nên Lạc Y lại không biết phải chọn thế nào. Lật qua lật lại, cô quyết định chọn ba bộ mà mình ưng ý nhất. Gọi Nghê Vy, Lạc Y chỉ tay vào từng ảnh.
-Tôi chọn ba bộ này.
-Thiếu phu nhân chọn nhiều hơn đi rồi thử, mấy bộ kia cũng rất hợp với cô mà.
-Cô ấy đang mang thai, thử ít thôi.
Phục Ân cùng quản gia từ ngoài đi vào. Trên tay anh còn mang theo một cốc sữa. Đưa nó cho Lạc Y, anh nhíu mày, giọng nói lại có phần cáu gắt.
-Sáng nay bỏ sữa?
-Ơ...- Cô ngập ngừng nhận lấy rồi cúi mặt nhìn xuống.
-Uống sữa để tốt cho em và đứa nhỏ hay là tốt cho anh?- Gương mặt anh vẫn căng thẳng, không có dấu hiệu giản ra.
-Tại nó ngọt quá, uống đến gắt cả cổ nên em ngán.- Cô chu môi nói.
-Gắt?- Cho hai tay vào túi, anh liếc mắt nhìn vị quản gia bên cạnh.- Quản gia, bỏ hết số sữa đó đi, nhập loại khác về, chọn loại nào vừa uống, không lạc quá cũng không ngọt quá.
-Vâng, tôi biết rồi thưa thiếu gia.
Không nói thêm gì nữa, Phục Ân đi đến ghế sofa và ngồi xuống, hai mắt vẫn dán chặt lấy Lạc Y không buông. Quản gia đến cạnh Lạc Y, nhận lấy cốc sữa từ tay cô và ái ngại nói.
-Thiếu phu nhân, tôi giúp cô đổi nhé.
Lạc Y gật đầu rồi đưa cho bà cốc sữa. Trong lúc chờ người mang soriee đến thì Nghê Vy và Tiểu Tường giúp cô đo số đo của cơ thể. Từ khi có thai thì cơ thể Lạc Y phổng phao thấy rõ. Chính cô còn có cảm giác bản thân nặng lên rất nhiều. Đến lúc đo vòng eo, thấy Nghê Vy siết chặt dây thước quá thì Phục Ân lên tiếng.
-Eo phải rộng ra một tí, không được quá ôm sát.
-Vâng, thế này được chưa ạ?
Nghê Vy nớ lỏng ra một tí rồi nhìn Phục Ân. Thấy anh gật đầu đồng ý rồi mới đo đến phần khác. Lạc Y nhìn anh, không hiểu là đang định làm gì nữa đây. Tự nhiên lại bắt cô thử soriee để làm gì cơ chứ?
-Anh à, sắp có sự kiện gì sao?
Với tay lấy quyển sách dưới bàn, anh vắt chéo chân rồi nhàn nhạt nói.
-Sắp đến buổi khai mạc bầu cử sẵn tiện cho cả lễ đính hôn của Vỹ Khanh.
-A, nhanh vậy sao? Vậy là sắp cưới luôn rồi.- Lạc Y khá hào hứng, không biết Tuệ Mẫn khi thành cô dâu sẽ đẹp đến mức nào.
-Uhm, 1 tháng sau lễ đính hôn sẽ cưới.
Lạc Y cứ tủm tỉm cười mãi khiến Phục Ân có đôi chút khó hiểu. Cô cười gì vậy? Vì chuyện của Tuệ Mẫn và Vỹ Khanh sao? So với Phí Thiên Anh ngày trước lại không giống. Anh về Nam Phiến lo lễ cưới cả tháng, lần nào gặp mặt cô ấy cũng ủ rũ, mặt mày không vui. Vậy mà bây giờ lại yêu đời thế không biết. Trong đầu Phục Ân xuất hiện hai nghi vấn. Đầu tiên là cô cô ta giả vờ còn thứ hai, người con gái này chính xác là Lạc Y. Chờ xem, để anh điều tra được ngọn ngành, vợ của mình hiện tại thực sự là Kiều Lạc Y thì hãy xem anh xử lý cô thế nào.
...
Tuệ Mẫn và Vỹ Khanh đang đợi ở sân bay lớn nhất Thục Xuyến. Hôm nay ông bà của Tuệ Mẫn sẽ về Lâm Mộc để chuẩn bị cho lễ đính hôn sắp tới của cô. Vì là bên nhà gái nên tạm thời Duy Thừa Khánh chịu thiệt thòi đến nhà trai làm lễ nhưng đến ngày cưới chính thức thì phải hành lại một tí mới cho đặt chân vào nhà rước dâu. Đâu phải cứ bạn bè thân tình thì dễ dãi, ra sao cũng được.
Trông thấy hai người đi ra từ lối dành cho hành khách, Tuệ Mẫn vui mừng vẫy tay gọi rồi chạy đến.
-Ông bà ơi! Con ở đây.
Tuệ Mẫn lon ton chạy đến gần hai người họ. Vừa gặp Duy lão phu nhân thì cô liền ôm chặt lấy. Bao lâu không được gặp làm cô nhớ ông bà quá chừng luôn. Nay đã đến đây rồi thì cô phải giữ họ ở lại thật lâu mới được. Vỹ Khanh cũng đến trước hai người, anh cúi chào thật lễ phép.
-Con chào nội!
-Uhm, Vỹ Khanh càng ngày càng chững chạc hẳn ra.- Vừa gặp mặt, Duy lão phu nhân đã vui vẻ, không tiếc lời khen dành cho cháu rể tương lai.
-Nội quá khen rồi!- Anh cười tít mắt.- Hành lý hơi nhiều, ông bà để con mang phụ cho.
-Thôi, xin để đó có người mang giúp ấy mà.- Duy lão gia xua tay rồi buông lời trêu chọc.- Tay này không nên khuân đồ, chỉ nên giữ tay con bé kia cho khỏi lí lắc nữa.
-Nội à, con chỉ là nhớ hai người thôi mà.- Tuệ Mẫn bĩu môi.
Duy lão phu nhân xoa đầu cháu gái cưng và nói với chất giọng hào hứng.
-Ông của con ngày trước là một tay sát gái chính hiệu đấy. Câu nói vừa rồi đã thấm tháp gì đâu.
-Chẳng phải...bà cũng đổ đứ đừ đấy à?- Duy Thừa Khánh nhẹ huýt tay Duy lão phu nhân.
-Ông đấy, miệng mồm ghê lắm cơ.- Lườm nguýt Duy lão gia một cái, Duy lão phu nhân kéo Tuệ Mẫn bỏ đi trước.- Mặc kệ ông già lắm chuyện ấy đi.
Duy lão gia nhìn theo dáng của bà rồi cười đến tít cả mắt. Thường ngày ông đều trêu bà bất cứ thời điểm nào. Vì ông biết, đã đến tuổi gần đất xa trời, còn được hưởng hạnh phúc bên bà ấy ngày nào thì tốt ngày nấy. Bây giờ ông không thể tặng hoa hay những món quà như ngày trước vì bà rất ngại. Nhưng ông luôn muốn khiến bà cười, đôi khi lại hay giận dỗi. Tuy nhiên làm thế cũng chỉ vì để bà cảm nhận được là ông vẫn còn quan tâm, để ý đến bà. Người phụ nữ đã bên cạnh ông hơn nửa đời người, bà ấy...rất tuyệt vời.
Quay sang Vỹ Khanh, ông thoải mái khoác tay lên vai anh rồi cùng đi về xe, chất giọng lại sảng khoái vô cùng.
-Để ông dạy cho thêm vài câu nữa, ngày nào con cũng nói đảm bảo Mẫn nó cười suốt ngày cho xem.
Trên đường đưa họ đến ngôi biệt thự của mình, Vỹ Khanh, Tuệ Mẫn và hai người họ nói chuyện rất rôm rả, bầu không khí rất tốt. Tuệ Mẫn như chú chim bé nhỏ cứ tíu tít suốt cả chặn đường. Duy lão phu nhân thì khỏi phải nói, gặp được cháu gái cưng tâm tình phấn khởi cứ nói chuyện luyên thuyên miết thôi. Chợt nhớ đến lời Tuệ Mẫn nói. Cô từng bảo ở đây có một người mẹ nuôi đã thay ông bà chăm sóc Tuệ Mẫn khi cô ở đây. Còn có cả người bạn thân thiết như chị em ruột thịt nữa. Hôm nay về đây lý ra cũng phải gặp họ cảm tạ vài câu.
-À Mẫn, có có người mẹ nuôi ở đây phải không? Tiện thể bà muốn đến gặp bà ấy nói đôi lời.
-Mẹ nuôi của con sao?- Cô chu môi.- Mẹ đang ở nhà của người khác để tiện chăm sóc, e rằng muốn đến thì phải hỏi trước một tiếng đấy ạ.
-Vậy sao? Không ở lại Thục Xuyến nữa à?
-Vâng!
Tuệ Mẫn đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Vỹ Khanh. Tuyệt nhiên không thể để ông bà biết chuyện rắc rối của Phục Ân được. Vỹ Khanh liếm nhẹ môi rồi gật nhẹ đầu.
-Đúng rồi đấy bà! Hiện bác ấy đang ở nhà của người anh mà con quen biết. Anh ấy khó tính lắm, phải hỏi trước cho chắc.
-Để hôm nào hỏi anh ấy rồi thì con sẽ đưa ông bà đến. Chứ bây giờ con cũng ngại ngại.- Cô chỉ biết cười trừ, đưa ngón trỏ lên khều khều chóp mũi.
-Thôi vậy, hôm khác cũng được. À, vài hôm nữa ông bà sẽ bay đến Nam Phiến, hai đứa có đi cùng không?- Duy lão gia hỏi.
-Dạ có chứ, con và anh Khanh về đó rồi sẵn chụp ảnh cưới luôn.
-Uhm, Vỹ Khanh à, Tuệ Mẫn sau này giao cho con chăm sóc. Con bé có hay giận dỗi nên con đừng để bụng nhé.- Duy lão phu nhân xem ra rất vừa ý với cháu rể nên khi tiếp xúc với anh bà lại rất vui vẻ.
-Vâng, Tuệ Mẫn ở bên con thì ông bà cứ yên tâm.- Anh cười hì, giương ánh mắt trêu chọc cô.
-Nội này, con làm gì cho chứ.
Tuệ Mẫn bĩu môi nũng nịu. Thấy vậy Duy lão phu nhân liền cốc nhẹ lên trán.
-Con không hay giận dỗi thì là ai đây?
...
Thượng Tổng, tôi đã điều tra được một vài thông tin liên quan đến Phí tiểu thư.
Là gì?
Ngày 09/3 tức là trước lễ cưới của ngài nửa tháng thì Phí tiểu thư có ra ngoài và sau đó không có dấu hiệu trở lại.
Cô ấy đã đi đâu?
Chuyện này vẫn chưa biết được nhưng theo tôi biết thì cô ấy đột ngột mất tích không để lại dấu vết. Và còn đúng một ngày trước lễ cưới thì Phí thiếu, Phí Tần Mặc đã đưa cô ấy và một cô gái lạ mặt khác nữa quay về.
Cô gái lạ mặt? Dò thám xem, cô gái đó ở đâu và vì sao anh ta lại đi cùng cô ấy.
Vâng! Tôi rõ rồi.
Phục Ân để điện thoại vào túi. Khủy tay chống lên bàn, hai tay đan lại, anh tựa cằm lên đấy. Hai mày anh chau lại như sắp chạm vào nhau. Vì sao Phí Thiên Anh lại bỏ đi? Lí do gì khiến cô ấy như vậy? Chẳng phải cô ta từng nói bạn trai đang ở xa, không thể gặp mặt. Rốt cuộc là Phí Thiên Anh trốn đi đâu? Hay người xấu biết cô ấy xuất thân gia tộc quyền quý nên bắt cóc tống tiền. Nhưng nếu là vậy thì đã sớm liên lạc với Phí Gia để đe dọa chứ không im lặng đến bây giờ. Và nếu như cô ấy bỏ trốn thật thì người thay thế chính là Lạc Y. Lạc Y làm gì? Đi đâu mà lại liên quan đến Phí Thiên Anh? Chuyện này có vẻ rắc rối rồi đây. Phục Ân vẫn phải tiếp tục chờ xem tình hình thế nào. Mối gút lớn nhất trong chuyện này có lẽ chính là người anh họ tận tâm - Phí Tần Mặc.
-Đấy! Tao đã bảo trước là Phí Thiên Anh rất có thể là Lạc Y cơ mà. Biết đâu được Lạc Y lúc trước lại giấu thân phận.- Ngồi ở sofa nhấp một ít trà, Lập Hàn nhàn nhạt nói.
-Không hề, lúc trước tao đến Nam Phiến gặp Thiên Anh thì rõ ràng Lạc Y đang làm việc với Vỹ Khanh. Thế nào lại là một?- Gương mặt căng thẳng không biến đổi, Phục Ân áp một tay lên trán.
-Hey, mày có suy nghĩ tới việc hai người họ là chị em sinh đôi không?- Đang bắt chéo chân bỗng Lập Hàn bỏ xuống, chống khủy tay lên đùi rồi nhìn Phục Ân.
-Sinh đôi? Nhưng chẳng phải mẹ Lạc Y đang ở đây sao?- Anh nhíu mày khó hiểu.
-Một, có thể Niên phu nhân là mẹ nuôi của Lạc Y. Do điều kiện kinh tế nên có thể bác ấy đã bán một người con cho nhà khác, nếu trùng hợp đó lại là Phí Trang Gia. Hai là 1 vụ tiểu thư của Phí Trang gia đi lạc và có người nhận nuôi.- Đưa tay xoa cằm, Lập Hàn khá hài lòng với suy luận của mình.
-Cũng có lý!- Anh gật gù.- Này, đến ngày đính hôn của Vỹ Khanh tao sẽ về Nam Phiến, cố gắng lấy một số thông tin từ Phí phu nhân. Mày thì tao sẽ cho địa chỉ rồi đến đó thường xuyên xem có thu thập thêm được gì từ mẹ của Lạc Y không.
-Ếi, tao lại không được về à?- Mặt mày Lập Hàn nhăn nhó, khó coi.
-Chứ Giai Giai và Nhược Thần có về?
Đi đến sofa, Phục Ân thả người xuống. Dạo này cứ lo về Lạc Y, công việc tạm để Giai Giai và Nhược Thần giải quyết. Hai người họ suốt ngày phải bù đầu bù cổ nên chẳng thấy mặt mũi đâu.
-Được được, tao giúp mày được chứ. Mà nếu như xuất thân từ Phí Trang Gia thì phải có vật gì bên mình chứ nhỉ?
Phục Ân nhíu mày. Lạc Y từng nói có một thứ mẹ của Lạc Y cực kỳ quý. Đó là của hồi môn mà bà cố để lại. Dù có đổi thành tiền hay vàng bà cũng không chịu và nhất quyết giữ bên mình. Chẳng lẽ là thứ đó sao? Không léc nó chứng minh được điều gì?
*Reeng...reeng...*
Trông thấy số điện thoại của Lâm quản gia ở ngoại ô gọi đến thì Phục Ân liền bắt máy, không biết có chuyện gì rồi.
Tôi nghe đây!
Thiếu gia, lão phu nhân muốn nói chuyện với cậu.
Uhm, đưa máy đi.
À, Phục Ân, hôm trước chuyển đồ ở nhà cũ con có thấy mảnh ngọc bội của bác không vậy? Haiz, bác đã lục tung hết đồ đạc rồi mà chẳng thấy.
Con không thấy, hôm đó Tuệ Mẫn cũng phụ giúp, để con hỏi em ấy xem sao. Mà mảnh ngọc ấy quan trọng thế nào vậy bác?
Nó không chỉ quan trọng với bác mà còn với Lạc Y nữa. Mất nó là không xong đâu. Với lại giá trị của nó quy ra rất lớn, cũng chẳng biết có bị kẻ gian lẻn vào nhà lấy trộm không.
Để con hỏi Tuệ Mẫn xem. À, một thời gian nữa con phải đến Nam Phiến rồi, trong thời gian sẽ không thể đến thăm bác được.
Bác không sao, con cứ yên tâm lo việc của mình đi. Cảm ơn con trước nhé! Con tiếp tục làm việc đi, bác không phiền con nữa.
Vâng, chào bác.
Lập Hàn đưa ánh mắt trông đợi nhìn anh. Có vẻ như anh ấy cũng đoán ra được gì đó. Liếm nhẹ môi, Phục Ân nhìn Lập Hàn với đôi mắt phức tạp.
-Mảnh ngọc bội mà mẹ Lạc Y quý nhất cũng rất quan trọng với cô ấy.
Như bắt được vàng, Lập Hàn cong môi cười rồi búng tay một cái.
-Lại có thêm manh mối!
Đặt tay lên bụng, Lạc Y khẽ thở phào. Bây giờ được cho là ổn rồi đấy, Phục Ân không nghi ngờ về đứa bé nữa, cô có thể thuận lợi sinh bảo nhi ra. Đến lúc đó dù cho anh có xét nghiệm ADN thì cô cũng chẳng sợ. Chỉ cần con của cô được bình an vô sự mà chào đời thôi. Sau lúc đó thì mọi chuyện ra sao cũng được, miễn sao cô có thể một lần nhìn được con của mình.
*Cạch*
Lạc Y giật mình nhìn ra phía cửa. Cô mở to mắt khi thấy Phục Ân. Chẳng phải anh vừa đi làm từ sớm rồi hay sao? Tự nhiên lại đột ngột quay về? Còn mấy người phía sau anh là ai vậy?
Phục Ân không nói lời nào nhìn hai người ở sau lưng mình rồi quay đi mất. Họ vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa rồi đi đến trước Lạc Y rồi cúi chào.
-Chào Thiếu phu nhân, chúng tôi bên nhà thiết kế. Hôm nay thiếu gia gọi chúng tôi đến là để giúp thiếu phu nhân chọn lễ phục.
-À, ra là vậy.- Lạc Y gật nhẹ đầu, làm hại cô cứ tưởng có gì đến nữa rồi chứ.
-Thiếu phu nhân xem qua đi, cô thích bộ nào tôi sẽ gọi người mang đến.- Nghê Vy đưa cho cô một quyển album.
-Uhm, để tôi xem thử.
Mở quyển album, Lạc Y suýt nữa thì choáng ngợp với sự lộng lẫy của những bộ soiree đẹp lấp lánh. Trong ảnh là vậy không biết ở ngoài lại ra sao. Bộ nào cũng đẹp nên Lạc Y lại không biết phải chọn thế nào. Lật qua lật lại, cô quyết định chọn ba bộ mà mình ưng ý nhất. Gọi Nghê Vy, Lạc Y chỉ tay vào từng ảnh.
-Tôi chọn ba bộ này.
-Thiếu phu nhân chọn nhiều hơn đi rồi thử, mấy bộ kia cũng rất hợp với cô mà.
-Cô ấy đang mang thai, thử ít thôi.
Phục Ân cùng quản gia từ ngoài đi vào. Trên tay anh còn mang theo một cốc sữa. Đưa nó cho Lạc Y, anh nhíu mày, giọng nói lại có phần cáu gắt.
-Sáng nay bỏ sữa?
-Ơ...- Cô ngập ngừng nhận lấy rồi cúi mặt nhìn xuống.
-Uống sữa để tốt cho em và đứa nhỏ hay là tốt cho anh?- Gương mặt anh vẫn căng thẳng, không có dấu hiệu giản ra.
-Tại nó ngọt quá, uống đến gắt cả cổ nên em ngán.- Cô chu môi nói.
-Gắt?- Cho hai tay vào túi, anh liếc mắt nhìn vị quản gia bên cạnh.- Quản gia, bỏ hết số sữa đó đi, nhập loại khác về, chọn loại nào vừa uống, không lạc quá cũng không ngọt quá.
-Vâng, tôi biết rồi thưa thiếu gia.
Không nói thêm gì nữa, Phục Ân đi đến ghế sofa và ngồi xuống, hai mắt vẫn dán chặt lấy Lạc Y không buông. Quản gia đến cạnh Lạc Y, nhận lấy cốc sữa từ tay cô và ái ngại nói.
-Thiếu phu nhân, tôi giúp cô đổi nhé.
Lạc Y gật đầu rồi đưa cho bà cốc sữa. Trong lúc chờ người mang soriee đến thì Nghê Vy và Tiểu Tường giúp cô đo số đo của cơ thể. Từ khi có thai thì cơ thể Lạc Y phổng phao thấy rõ. Chính cô còn có cảm giác bản thân nặng lên rất nhiều. Đến lúc đo vòng eo, thấy Nghê Vy siết chặt dây thước quá thì Phục Ân lên tiếng.
-Eo phải rộng ra một tí, không được quá ôm sát.
-Vâng, thế này được chưa ạ?
Nghê Vy nớ lỏng ra một tí rồi nhìn Phục Ân. Thấy anh gật đầu đồng ý rồi mới đo đến phần khác. Lạc Y nhìn anh, không hiểu là đang định làm gì nữa đây. Tự nhiên lại bắt cô thử soriee để làm gì cơ chứ?
-Anh à, sắp có sự kiện gì sao?
Với tay lấy quyển sách dưới bàn, anh vắt chéo chân rồi nhàn nhạt nói.
-Sắp đến buổi khai mạc bầu cử sẵn tiện cho cả lễ đính hôn của Vỹ Khanh.
-A, nhanh vậy sao? Vậy là sắp cưới luôn rồi.- Lạc Y khá hào hứng, không biết Tuệ Mẫn khi thành cô dâu sẽ đẹp đến mức nào.
-Uhm, 1 tháng sau lễ đính hôn sẽ cưới.
Lạc Y cứ tủm tỉm cười mãi khiến Phục Ân có đôi chút khó hiểu. Cô cười gì vậy? Vì chuyện của Tuệ Mẫn và Vỹ Khanh sao? So với Phí Thiên Anh ngày trước lại không giống. Anh về Nam Phiến lo lễ cưới cả tháng, lần nào gặp mặt cô ấy cũng ủ rũ, mặt mày không vui. Vậy mà bây giờ lại yêu đời thế không biết. Trong đầu Phục Ân xuất hiện hai nghi vấn. Đầu tiên là cô cô ta giả vờ còn thứ hai, người con gái này chính xác là Lạc Y. Chờ xem, để anh điều tra được ngọn ngành, vợ của mình hiện tại thực sự là Kiều Lạc Y thì hãy xem anh xử lý cô thế nào.
...
Tuệ Mẫn và Vỹ Khanh đang đợi ở sân bay lớn nhất Thục Xuyến. Hôm nay ông bà của Tuệ Mẫn sẽ về Lâm Mộc để chuẩn bị cho lễ đính hôn sắp tới của cô. Vì là bên nhà gái nên tạm thời Duy Thừa Khánh chịu thiệt thòi đến nhà trai làm lễ nhưng đến ngày cưới chính thức thì phải hành lại một tí mới cho đặt chân vào nhà rước dâu. Đâu phải cứ bạn bè thân tình thì dễ dãi, ra sao cũng được.
Trông thấy hai người đi ra từ lối dành cho hành khách, Tuệ Mẫn vui mừng vẫy tay gọi rồi chạy đến.
-Ông bà ơi! Con ở đây.
Tuệ Mẫn lon ton chạy đến gần hai người họ. Vừa gặp Duy lão phu nhân thì cô liền ôm chặt lấy. Bao lâu không được gặp làm cô nhớ ông bà quá chừng luôn. Nay đã đến đây rồi thì cô phải giữ họ ở lại thật lâu mới được. Vỹ Khanh cũng đến trước hai người, anh cúi chào thật lễ phép.
-Con chào nội!
-Uhm, Vỹ Khanh càng ngày càng chững chạc hẳn ra.- Vừa gặp mặt, Duy lão phu nhân đã vui vẻ, không tiếc lời khen dành cho cháu rể tương lai.
-Nội quá khen rồi!- Anh cười tít mắt.- Hành lý hơi nhiều, ông bà để con mang phụ cho.
-Thôi, xin để đó có người mang giúp ấy mà.- Duy lão gia xua tay rồi buông lời trêu chọc.- Tay này không nên khuân đồ, chỉ nên giữ tay con bé kia cho khỏi lí lắc nữa.
-Nội à, con chỉ là nhớ hai người thôi mà.- Tuệ Mẫn bĩu môi.
Duy lão phu nhân xoa đầu cháu gái cưng và nói với chất giọng hào hứng.
-Ông của con ngày trước là một tay sát gái chính hiệu đấy. Câu nói vừa rồi đã thấm tháp gì đâu.
-Chẳng phải...bà cũng đổ đứ đừ đấy à?- Duy Thừa Khánh nhẹ huýt tay Duy lão phu nhân.
-Ông đấy, miệng mồm ghê lắm cơ.- Lườm nguýt Duy lão gia một cái, Duy lão phu nhân kéo Tuệ Mẫn bỏ đi trước.- Mặc kệ ông già lắm chuyện ấy đi.
Duy lão gia nhìn theo dáng của bà rồi cười đến tít cả mắt. Thường ngày ông đều trêu bà bất cứ thời điểm nào. Vì ông biết, đã đến tuổi gần đất xa trời, còn được hưởng hạnh phúc bên bà ấy ngày nào thì tốt ngày nấy. Bây giờ ông không thể tặng hoa hay những món quà như ngày trước vì bà rất ngại. Nhưng ông luôn muốn khiến bà cười, đôi khi lại hay giận dỗi. Tuy nhiên làm thế cũng chỉ vì để bà cảm nhận được là ông vẫn còn quan tâm, để ý đến bà. Người phụ nữ đã bên cạnh ông hơn nửa đời người, bà ấy...rất tuyệt vời.
Quay sang Vỹ Khanh, ông thoải mái khoác tay lên vai anh rồi cùng đi về xe, chất giọng lại sảng khoái vô cùng.
-Để ông dạy cho thêm vài câu nữa, ngày nào con cũng nói đảm bảo Mẫn nó cười suốt ngày cho xem.
Trên đường đưa họ đến ngôi biệt thự của mình, Vỹ Khanh, Tuệ Mẫn và hai người họ nói chuyện rất rôm rả, bầu không khí rất tốt. Tuệ Mẫn như chú chim bé nhỏ cứ tíu tít suốt cả chặn đường. Duy lão phu nhân thì khỏi phải nói, gặp được cháu gái cưng tâm tình phấn khởi cứ nói chuyện luyên thuyên miết thôi. Chợt nhớ đến lời Tuệ Mẫn nói. Cô từng bảo ở đây có một người mẹ nuôi đã thay ông bà chăm sóc Tuệ Mẫn khi cô ở đây. Còn có cả người bạn thân thiết như chị em ruột thịt nữa. Hôm nay về đây lý ra cũng phải gặp họ cảm tạ vài câu.
-À Mẫn, có có người mẹ nuôi ở đây phải không? Tiện thể bà muốn đến gặp bà ấy nói đôi lời.
-Mẹ nuôi của con sao?- Cô chu môi.- Mẹ đang ở nhà của người khác để tiện chăm sóc, e rằng muốn đến thì phải hỏi trước một tiếng đấy ạ.
-Vậy sao? Không ở lại Thục Xuyến nữa à?
-Vâng!
Tuệ Mẫn đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Vỹ Khanh. Tuyệt nhiên không thể để ông bà biết chuyện rắc rối của Phục Ân được. Vỹ Khanh liếm nhẹ môi rồi gật nhẹ đầu.
-Đúng rồi đấy bà! Hiện bác ấy đang ở nhà của người anh mà con quen biết. Anh ấy khó tính lắm, phải hỏi trước cho chắc.
-Để hôm nào hỏi anh ấy rồi thì con sẽ đưa ông bà đến. Chứ bây giờ con cũng ngại ngại.- Cô chỉ biết cười trừ, đưa ngón trỏ lên khều khều chóp mũi.
-Thôi vậy, hôm khác cũng được. À, vài hôm nữa ông bà sẽ bay đến Nam Phiến, hai đứa có đi cùng không?- Duy lão gia hỏi.
-Dạ có chứ, con và anh Khanh về đó rồi sẵn chụp ảnh cưới luôn.
-Uhm, Vỹ Khanh à, Tuệ Mẫn sau này giao cho con chăm sóc. Con bé có hay giận dỗi nên con đừng để bụng nhé.- Duy lão phu nhân xem ra rất vừa ý với cháu rể nên khi tiếp xúc với anh bà lại rất vui vẻ.
-Vâng, Tuệ Mẫn ở bên con thì ông bà cứ yên tâm.- Anh cười hì, giương ánh mắt trêu chọc cô.
-Nội này, con làm gì cho chứ.
Tuệ Mẫn bĩu môi nũng nịu. Thấy vậy Duy lão phu nhân liền cốc nhẹ lên trán.
-Con không hay giận dỗi thì là ai đây?
...
Thượng Tổng, tôi đã điều tra được một vài thông tin liên quan đến Phí tiểu thư.
Là gì?
Ngày 09/3 tức là trước lễ cưới của ngài nửa tháng thì Phí tiểu thư có ra ngoài và sau đó không có dấu hiệu trở lại.
Cô ấy đã đi đâu?
Chuyện này vẫn chưa biết được nhưng theo tôi biết thì cô ấy đột ngột mất tích không để lại dấu vết. Và còn đúng một ngày trước lễ cưới thì Phí thiếu, Phí Tần Mặc đã đưa cô ấy và một cô gái lạ mặt khác nữa quay về.
Cô gái lạ mặt? Dò thám xem, cô gái đó ở đâu và vì sao anh ta lại đi cùng cô ấy.
Vâng! Tôi rõ rồi.
Phục Ân để điện thoại vào túi. Khủy tay chống lên bàn, hai tay đan lại, anh tựa cằm lên đấy. Hai mày anh chau lại như sắp chạm vào nhau. Vì sao Phí Thiên Anh lại bỏ đi? Lí do gì khiến cô ấy như vậy? Chẳng phải cô ta từng nói bạn trai đang ở xa, không thể gặp mặt. Rốt cuộc là Phí Thiên Anh trốn đi đâu? Hay người xấu biết cô ấy xuất thân gia tộc quyền quý nên bắt cóc tống tiền. Nhưng nếu là vậy thì đã sớm liên lạc với Phí Gia để đe dọa chứ không im lặng đến bây giờ. Và nếu như cô ấy bỏ trốn thật thì người thay thế chính là Lạc Y. Lạc Y làm gì? Đi đâu mà lại liên quan đến Phí Thiên Anh? Chuyện này có vẻ rắc rối rồi đây. Phục Ân vẫn phải tiếp tục chờ xem tình hình thế nào. Mối gút lớn nhất trong chuyện này có lẽ chính là người anh họ tận tâm - Phí Tần Mặc.
-Đấy! Tao đã bảo trước là Phí Thiên Anh rất có thể là Lạc Y cơ mà. Biết đâu được Lạc Y lúc trước lại giấu thân phận.- Ngồi ở sofa nhấp một ít trà, Lập Hàn nhàn nhạt nói.
-Không hề, lúc trước tao đến Nam Phiến gặp Thiên Anh thì rõ ràng Lạc Y đang làm việc với Vỹ Khanh. Thế nào lại là một?- Gương mặt căng thẳng không biến đổi, Phục Ân áp một tay lên trán.
-Hey, mày có suy nghĩ tới việc hai người họ là chị em sinh đôi không?- Đang bắt chéo chân bỗng Lập Hàn bỏ xuống, chống khủy tay lên đùi rồi nhìn Phục Ân.
-Sinh đôi? Nhưng chẳng phải mẹ Lạc Y đang ở đây sao?- Anh nhíu mày khó hiểu.
-Một, có thể Niên phu nhân là mẹ nuôi của Lạc Y. Do điều kiện kinh tế nên có thể bác ấy đã bán một người con cho nhà khác, nếu trùng hợp đó lại là Phí Trang Gia. Hai là 1 vụ tiểu thư của Phí Trang gia đi lạc và có người nhận nuôi.- Đưa tay xoa cằm, Lập Hàn khá hài lòng với suy luận của mình.
-Cũng có lý!- Anh gật gù.- Này, đến ngày đính hôn của Vỹ Khanh tao sẽ về Nam Phiến, cố gắng lấy một số thông tin từ Phí phu nhân. Mày thì tao sẽ cho địa chỉ rồi đến đó thường xuyên xem có thu thập thêm được gì từ mẹ của Lạc Y không.
-Ếi, tao lại không được về à?- Mặt mày Lập Hàn nhăn nhó, khó coi.
-Chứ Giai Giai và Nhược Thần có về?
Đi đến sofa, Phục Ân thả người xuống. Dạo này cứ lo về Lạc Y, công việc tạm để Giai Giai và Nhược Thần giải quyết. Hai người họ suốt ngày phải bù đầu bù cổ nên chẳng thấy mặt mũi đâu.
-Được được, tao giúp mày được chứ. Mà nếu như xuất thân từ Phí Trang Gia thì phải có vật gì bên mình chứ nhỉ?
Phục Ân nhíu mày. Lạc Y từng nói có một thứ mẹ của Lạc Y cực kỳ quý. Đó là của hồi môn mà bà cố để lại. Dù có đổi thành tiền hay vàng bà cũng không chịu và nhất quyết giữ bên mình. Chẳng lẽ là thứ đó sao? Không léc nó chứng minh được điều gì?
*Reeng...reeng...*
Trông thấy số điện thoại của Lâm quản gia ở ngoại ô gọi đến thì Phục Ân liền bắt máy, không biết có chuyện gì rồi.
Tôi nghe đây!
Thiếu gia, lão phu nhân muốn nói chuyện với cậu.
Uhm, đưa máy đi.
À, Phục Ân, hôm trước chuyển đồ ở nhà cũ con có thấy mảnh ngọc bội của bác không vậy? Haiz, bác đã lục tung hết đồ đạc rồi mà chẳng thấy.
Con không thấy, hôm đó Tuệ Mẫn cũng phụ giúp, để con hỏi em ấy xem sao. Mà mảnh ngọc ấy quan trọng thế nào vậy bác?
Nó không chỉ quan trọng với bác mà còn với Lạc Y nữa. Mất nó là không xong đâu. Với lại giá trị của nó quy ra rất lớn, cũng chẳng biết có bị kẻ gian lẻn vào nhà lấy trộm không.
Để con hỏi Tuệ Mẫn xem. À, một thời gian nữa con phải đến Nam Phiến rồi, trong thời gian sẽ không thể đến thăm bác được.
Bác không sao, con cứ yên tâm lo việc của mình đi. Cảm ơn con trước nhé! Con tiếp tục làm việc đi, bác không phiền con nữa.
Vâng, chào bác.
Lập Hàn đưa ánh mắt trông đợi nhìn anh. Có vẻ như anh ấy cũng đoán ra được gì đó. Liếm nhẹ môi, Phục Ân nhìn Lập Hàn với đôi mắt phức tạp.
-Mảnh ngọc bội mà mẹ Lạc Y quý nhất cũng rất quan trọng với cô ấy.
Như bắt được vàng, Lập Hàn cong môi cười rồi búng tay một cái.
-Lại có thêm manh mối!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.