Chương 63: Tôi Muốn Cậu Điều Tra Vợ Tôi!
Lục Mẫn Nhi
02/04/2019
-Kiều Lạc Y, em còn muốn trốn anh đến bao giờ?
-Phục Ân, anh nói gì vậy? Em...là Phí Thiên Anh mà.- Cô lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
-Tại sao em lại trong thân phận của Phí Thiên Anh?- Anh nheo hai mắt, ánh nhìn lại rất ôn nhu.
-Không có, em là Thiên Anh. Bạn gái của anh giống em lắm hay sao?- Cô vẫn một mực phủ nhận.
-Uhm hmm!- Anh gật gù, hai mắt lại nhìn chiếc túi nhỏ mà cô đang cầm.- Mang gì cho anh đấy?
-Đây là súp.
-Ai nấu?
Lạc Y ậm ừ vài tiếng. Tần Mặc từng nói Phí Thiên Anh rất nhát gan. Đó giờ chưa đụng chạm đến ai cả, dù ai có làm gì thì cô ấy cũng lơ đi. Lúc nãy vì tức giận mà lỡ tay tát Đoá Uyên. Chắc chắn Phục Ân đã biết hết rồi. Không dám nhìn anh, cô mím môi.
-À...em nhờ phụ bếp nấu. Anh cũng biết là em đâu biết gì về nấu nướng đâu.
-Được, lấy ra đi.
Buông Lạc Y ra, anh ngồi xuống sofa rồi bắt chéo chân, ánh mắt cũng không rời khỏi cô dù chỉ một giây. Lạc Y ngồi xuống, chẳng hiểu sao lại run rẩy như lúc này. Nếu như nói ra sự thật thì anh sẽ im lặng chấp nhận hay là tìm Tần Mặc xử lý đây? Vả lại Tần Mặc là ân nhân của cô, Lạc Y không thể nào hại anh ấy được. Tính tình Phục Ân khi nóng giận sẽ rất hung dữ. Kể cả cô còn không biết anh có rời Hắc Đạo hay chưa. Nếu chưa thì biết bao nhiêu tai mắt ở khắp mọi nơi. Tuyệt đối không thể nói ra chuyện này.
Mở nắp hộp đựng thức ăn, Lạc Y chu đáo đưa cho anh chiếc thìa . Không nói không rằng, cũng không cần suy nghĩ Phục Ân đưa ngay một thìa vào miệng. Hương vị này rất quen thuộc. Đã từng thử một lần nhưng anh vẫn không thể quên. Đôi mắt lại nhìn sang Lạc Y, anh tựa người vào sofa.
-Hình như anh đã ăn ở đâu rồi.
-Cái này...cái này là món súp đặc sản của Nam Phiến đó. Hương vị ở đâu nấu cũng như nhau mà.- Cô cười trừ.
Phục Ân không nói thêm gì, lấy điện thoại trong túi rồi ấn số và gọi.
Tôi nghe đây Đại thiếu gia!
Tối nay làm thêm món súp đặc sản của Nam Phiến. Không thêm hành, thiếu phu nhân không ăn được.
Vâng, tôi rõ rồi.
*Cốc, Cốc*
-Vào đi!- Giọng của anh vọng ra.
Bên ngoài, Lập Hàn đi vào, trên tay còn mang cả hộp y tế. Vỹ Khanh và Nhược Thần thì mang bốn người kia lên phòng Phó Tổng để lập biên bản nên tạm không thể đến hỏi thăm. Đặt hộp y tế xuống bàn, anh mỉm cười nhìn Lạc Y.
-Chị dâu đã chịu hàm oan rồi. Đây là loại thuốc tốt nhất, thoa hai lần thì giảm sưng ngay.
-Cảm ơn anh nha, tôi không sao đâu.
-Haiz, sao chị dâu không gọi người hầu mang đến nhỉ? Theo người vô tâm như vậy rồi phải gánh oan ức đây.- Vừa nói, Lập Hàn vừa dò xét thái độ của ai kia.
Phục Ân gật gù, không nói một lời nào chỉ ngồi đấy thưởng thức món ăn của mình. Tên Lập Hàn này ngày càng quá đáng. Lúc nào cũng nhắm vào anh và Vỹ Khanh mà trêu chọc. Những tưởng thân thiết là được khoan hồng hay sao? Mơ đi!
-Hàn à, hình như Xuyên Trung lại cần cậu rồi. Đến đó 1 tháng đi!
Lập Hàn liền dựng tóc gáy, anh nhìn Phục Ân cười cười rồi nhanh chóng chuồn đi.
-Hình như còn vài hợp đồng tôi chưa kịp xử lý nhỉ? Thượng Tổng, lần này tôi lỡ phụ lòng ngài rồi.
Phục Ân lắc đầu. Cứ mỗi lần không đề cập đến công việc là Lập Hàn lại dở dở ương ương. Tuy nhiên anh không hề oán trách anh ấy vì không nghiêm túc. Anh thừa biết Lập Hàn làm vậy là muốn che giấu đi cảm xúc chân thật của mình. Mỗi lần trông thấy anh và Lạc Y thân mật thì Lập Hàn lại nhớ đến Thẩm Ý. Cô ấy rất đơn thuần, mong manh như giọt sương mai. Nhưng rồi lại mắc phải một căn bệnh ung thư quái ác. Lập Hàn đã cất công đi tìm tủy sống phù hợp với cô ấy nhưng khi vừa tìm được cũng là lúc cô nhắm mắt buông xuôi. Mới đây đã 5 năm, 5 năm dở dang của một mối tình đẹp.
Mở hộp y tế, Phục Ân lấy một ít thuốc ra. Đưa mắt nhìn Lạc Y, anh cho một ít thuốc lên tay rồi nói.
-Qua đây!
-Ơ...- Lạc Y giật mình, thấy anh cầm chai thuốc thì lắc đầu.- Em tự thoa được mà.
Không nói một lời, Phục Ân trừng mắt doạ nạt. Cứng đầu, trước giờ vẫn vậy không sai tí nào. Không cần đi tìm ở đâu nữa. Bắt đầu từ hôm nay anh sẽ cho người điều tra về cô gái trước mặt, xem thử Phí Thiên Anh và Kiều Lạc Y, cô ấy sẽ là ai? Tốt nhất đừng để anh chạm vào thân thể đó một lần nữa, đến khi cái bớt mà lộ ra thì cô chết chắc.
Lạc Y rùng mình một cái, cô bẽn lẽn đi đến cạnh anh rồi ngồi xuống. Phải nói từ khi biết Phục Ân liên quan đến Hắc Đạo thì cô bắt đầu sợ anh. Nếu như là lúc trước thì cô không sợ đâu nhưng bây giờ trong thân phận Phí Thiên Anh thì không biết lại bị anh giết lúc nào.
Áp tay vào bên má đang sưng tấy, ửng đỏ của Lạc Y. Cử chỉ lại rất nhẹ nhàng và ôn nhu. Phục Ân thoa một ít thuốc lên gương mặt mỹ miều ấy.
-Aw...- Có tí đau nên khiến Lạc Y phải kêu lên.
-Còn đau à?- Anh tiếp tục nhưng lại nhẹ hơn.
-Uhm, có hơi đau một chút.- Cô gật đầu, nhắm một bên mắt.
-Không sao cả, hết ngay thôi.
Lạc Y nhìn anh. Đây mới chính là người đàn ông lúc trước của cô. Ngày ấy anh luôn dịu dàng như vậy. Thượng Phục Ân, anh thôi đối xử ân cần với cô có được không? Vì biết là Lạc Y nên anh mới như vậy hay là...cảm xúc của anh đã dần dần dành cho Phí Thiên Anh? Có lẽ anh sẽ nhầm lẫn. Bác sĩ cũng nói anh đang bị sang chấn tâm lý nên cô nghĩ rằng anh vẫn đang nhầm tưởng thôi.
...
Đứng trên đỉnh đồi Mạn Phong ngắm nhìn ra phía xa xôi. Thời gian cứ trôi đi không ngừng nghỉ. Lần này về đây không đơn giản là để hợp tác mà còn đối đầu với Thượng Ẩn. Thượng Phục Ân, anh ta đã buông tha cho Lạc Y được rồi chứ? Đi lấy vợ và giày vò Lạc Y ngày qua ngày có tạo được niềm vui. Ai cũng nhận ra kết cục nhưng chỉ mỗi mình Lạc Y ngốc nghếch cố gắng chạy theo để rồi phải chứng kiến những việc đau lòng. Anh ước đường tình duyên của mình sẽ như bầu trời trong xanh kia, rất êm đềm và không một chút xao động. Tình cảm suốt mấy năm liền dành cho cô, đối với anh sẽ không thể nào phai nhạt.
-Anh hai!
Mạn Phong quay mặt nhìn lại. Trông thấy người con gái trước mắt, anh liền mỉm cười ấm áp. Trên đời này anh chỉ còn mỗi mình cô ấy là người thân duy nhất. Từng cùng nhau trải qua bao cay đắng ngọt bùi. Bao nhiêu năm rồi mà em gái anh vẫn như thế. Nét đẹp dịu dàng, mê hoặc đến ngất ngây lòng người.
Tuệ Mẫn trông thấy Mạn Phong thì vui mừng đến cười tít cả mắt. Chỉ một thời gian không gặp anh đã thay đổi quá nhiều. Không còn là người con trai trong dáng vẻ thư sinh hiền lành nữa. Mà thay vào đó là một người đàn ông với những bộ vest chững chạc, đầy lịch lãm. Quả thật ngày xưa khuyên anh quay về với ba của mình đúng là không sai. Anh trai của cô đã rất nổ lực vậy nên anh ấy xứng đáng hoàn toàn về vị trí của mình ngày hôm nay.
-Em khoẻ không? Lâu rồi không gặp em béo lên thấy rõ rồi đấy.- Mạn Phong cất tiếng trêu chọc.
-Anh cứ đùa em suốt. Em vẫn bình thường đấy thôi, chỉ có anh là bất thường kia kìa.- Tuệ Mẫn chu môi.- Thời gian qua anh vất vả lắm nhỉ?
-Uhm, cũng không có gì đáng quan ngại. Anh đang cố gắng từng ngày đây.
-Em tin anh sẽ làm được mà.- Cô đưa ngón cái lên khích lệ.- Càng ngày công việc phải càng vươn xa lên nhé!
-Cảm ơn em!- Mạn Phong dịu dàng xoa đầu cô em gái bé nhỏ.
-À, sắp tới là lễ đính hôn của em rồi, anh đến Nam Phiến chung vui với em nha.
-Được chứ!- Anh gật đầu.- Nhất định anh sẽ đến.
Nhất định anh sẽ đến vì Mạn Phong biết hôm đó chắc chắn sẽ có mặt của Thượng Phục Ân và vợ mới cưới của anh ta. Anh rất muốn xem, hai người họ có thật sự hạnh phúc khi người trong lòng anh đang trở thành một cái bóng đau khổ ở phía sau.
-Uhm! Mà lễ khai mạc cuộc tranh cử sắp diễn ra rồi, anh có tham gia không?- Tuệ Mẫn không khỏi thắc mắc.
-Anh sẽ đến đó với tư cách khách mời. Nếu như cổ phiếu tiếp tục tăng thì anh sẽ trở thành ứng cử viên tiếp theo.- Cho hai tay vào túi, giọng nói của anh vẫn chậm rãi, đều đều.
-Vậy tốt quá! Anh hai của em là giỏi nhất mà.
-Nhưng mà còn...- Mạn Phong ngập ngừng.
Nói bấy nhiêu thôi là Tuệ Mẫn cũng hiểu anh định nói gì. Cô biết anh vẫn còn nặng tình với Lạc Y. Tuệ Mẫn luôn ủng hộ mối quan hệ giữa hai người. Cô rất muốn người bạn thân nhất của mình có thể cùng về chung một nhà và trở thành chị dâu. Nhưng sự thật lại không như vậy. Nếu như không gặp Phục Ân thì sẽ không có cớ sự thế này. Lạc Y phải chịu khổ còn anh ấy lại hạnh phúc bên người mới. Cuộc sống không công bằng. Giận thì giận đó mà Tuệ Mẫn làm sao chen vào chuyện giữa họ được. Cô chỉ có thể lặng im và nhìn hết sự việc rồi ngày đêm cầu nguyện để mọi chuyện trôi qua êm đềm. Không muốn Mạn Phong phải nghĩ ngợi nhiều, Tuệ Mẫn liền bịa ra một cái cớ.
-Lạc Y đã đi công tác xa rồi anh, mẹ cũng vì ở nhà buồn chán nên rất hay đi chùa, mỗi lần đi đều dài hạn.
-Vậy anh an tâm rồi!- Mạn Phong gật đầu hài lòng.- Bây giờ anh vẫn chưa muốn gặp ai cả. Tốt nhất là hoàn thành công việc trước.
-Bây giờ chúng ta lại đi uống một ít rượu Loo chứ? Em thèm món thịt nướng ở Tiêu Nam quá đi.- Tuệ Mẫn xoa xoa chiếc bụng thon.
Mạn Phong bật cười, khoác tay ôm chặt bả vai cô, cả hai cùng nhau bước đi.
-Hôm nay chiều em vậy!
...
Lạc Y ngập ngừng, tay cầm đũa lại cứng ngắc không thể cử động. Trông gương mặt của cô có vẻ không được thoải mái. Tối nay Phục Ân về nhà khá sớm, lại còn căn dặn người hầu làm bữa tối đàng hoàng. Đây không phải lần đầu cùng ăn với anh nhưng lại là lần đầu khiến cô hồi hộp đến mức run rẩy thế này. Rất gượng gạo, Lạc Y sợ cứ đà này thì sẽ lộ tẩy mất thôi.
-Sau khi dùng bữa em phải uống thêm ít sữa, đứa nhỏ phải phát triển thật tốt.- Gắp một ít rau, anh nhàn nhạt nói.
-Ơ...vì sao ạ?- Cô nhìn anh đầy thắc mắc.
Phục Ân buông đũa, đan tay lại rồi chống khủy tay lên bàn. Anh tựa cằm lên đấy rồi nhìn Lạc Y đang ngồi ngay bên cạnh.
-Đơn giản, đứa trẻ này sẽ là người thừa kế tiếp theo của Thượng Tộc.
Người thừa kế? Không hiểu sao trong đầu Lạc Y luôn suy nghĩ về câu nói đó. Chỉ bà từ ngắn gọn mà cứ xoay vòng vòng trong đầu cô. Con của cô sau này sẽ thừa kế cả gia sản đồ sộ của Thượng Tộc sao? Lại đơn giản đến vậy? Chỉ là phụ nữ được cưới về và nhiệm vụ sinh con thì sẽ được cung phụng như bà Hoàng. Ngồi không cũng có cái ăn. Cuộc đời làm gì sun sướng được vậy, chí ít cũng phải đánh đổi thứ gì đó, có thể là hạnh phúc hoặc cả mạng sống của mình như Lạc Y lúc này chẳng hạn. Anh đã ân cần, chăm sóc như vậy nhưng trong lòng cô vẫn không vui. Lạc Y không muốn Phục Ân động tâm với Phí Thiên Anh. Biết đâu được mai này tên của cô ấy sẽ thay thế cho cô thì sao.
-Món súp đã xong rồi ạ.- Cô hầu gái mang bát súp ra rồi đặt ở giữa, đến gần Lạc Y, cô ấy đặt một cốc sữa ngay bên cạnh.- Đây là sữa của thiếu phu nhân.
-Uhm, cảm ơn cô.- Lạc Y gật đầu.
Phục Ân chẳng nói lời nào cả, cứ thế lấy thìa nếm thử vị súp trên bàn. Anh chau mày, mùi vị chẳng giống một tí nào cả, khác hẳn hoàn toàn. Lập tức buông thìa, anh đưa mắt nhìn Lạc Y.
-Bữa trưa thực sự do phụ bếp nấu?
-Ơ...đúng vậy mà! Họ nấu giúp em đó.
-Không hề giống!- Anh nhướng mày.- Quản gia!
-Có tôi đây thưa thiếu gia.- Nghe tiếng gọi của anh bà liền từ bếp đi ra.
-Bữa trưa hôm nay ai nấu?
-Bữa trưa?- Bà nhìn Lạc Y, thấy cô nháy mắt ra hiệu thì liền cúi đầu.- À, buổi trưa hôm nay là tôi và phụ bếp nấu.
-Thật?- Đôi mắt Phục Ân nhìn bà đầy dò xét.
-Vâng!
-Được rồi, bác lui đi.
Anh phất tay ra hiệu rồi đứng dậy đi một mạch lên phòng, chẳng nói thêm câu nào cả. Phí Thiên Anh này càng ngày càng giống Lạc Y như khuôn đúc. Ngày trước cô ta nhút nhát bao nhiêu thì bây giờ lại bạo dạn bấy nhiêu. Cô gái ít nói và vô cảm đâu mất rồi? Thay vào đó lại là một người đầy xúc cảm. Còn vết son? Cô ấy từng khóc và nói thấy vết son trên cổ áo của anh. Là khi nào? Sao chính anh còn không biết. Hay là vào lúc anh đã đỡ Giai Giai khi cô ấy xém ngã? Nếu đã vậy thì phải cho người điều tra ngay, không đời nào một người con gái lá ngọc cành vàng sống trong nhung lụa mà lại hành xử như những người từng nếm trải vị đời.
Lấy điện thoại, Phục Ân ấn số rồi gọi. Vừa reo được 2 hồi thì bên kia đã bắt máy.
Thượng Tổng, tôi nghe đây.
Tôi muốn cậu điều tra một người.
Ngài muốn điều tra ai và thời điểm nào?
Tôi muốn cậu điều tra vợ tôi!
-Phục Ân, anh nói gì vậy? Em...là Phí Thiên Anh mà.- Cô lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
-Tại sao em lại trong thân phận của Phí Thiên Anh?- Anh nheo hai mắt, ánh nhìn lại rất ôn nhu.
-Không có, em là Thiên Anh. Bạn gái của anh giống em lắm hay sao?- Cô vẫn một mực phủ nhận.
-Uhm hmm!- Anh gật gù, hai mắt lại nhìn chiếc túi nhỏ mà cô đang cầm.- Mang gì cho anh đấy?
-Đây là súp.
-Ai nấu?
Lạc Y ậm ừ vài tiếng. Tần Mặc từng nói Phí Thiên Anh rất nhát gan. Đó giờ chưa đụng chạm đến ai cả, dù ai có làm gì thì cô ấy cũng lơ đi. Lúc nãy vì tức giận mà lỡ tay tát Đoá Uyên. Chắc chắn Phục Ân đã biết hết rồi. Không dám nhìn anh, cô mím môi.
-À...em nhờ phụ bếp nấu. Anh cũng biết là em đâu biết gì về nấu nướng đâu.
-Được, lấy ra đi.
Buông Lạc Y ra, anh ngồi xuống sofa rồi bắt chéo chân, ánh mắt cũng không rời khỏi cô dù chỉ một giây. Lạc Y ngồi xuống, chẳng hiểu sao lại run rẩy như lúc này. Nếu như nói ra sự thật thì anh sẽ im lặng chấp nhận hay là tìm Tần Mặc xử lý đây? Vả lại Tần Mặc là ân nhân của cô, Lạc Y không thể nào hại anh ấy được. Tính tình Phục Ân khi nóng giận sẽ rất hung dữ. Kể cả cô còn không biết anh có rời Hắc Đạo hay chưa. Nếu chưa thì biết bao nhiêu tai mắt ở khắp mọi nơi. Tuyệt đối không thể nói ra chuyện này.
Mở nắp hộp đựng thức ăn, Lạc Y chu đáo đưa cho anh chiếc thìa . Không nói không rằng, cũng không cần suy nghĩ Phục Ân đưa ngay một thìa vào miệng. Hương vị này rất quen thuộc. Đã từng thử một lần nhưng anh vẫn không thể quên. Đôi mắt lại nhìn sang Lạc Y, anh tựa người vào sofa.
-Hình như anh đã ăn ở đâu rồi.
-Cái này...cái này là món súp đặc sản của Nam Phiến đó. Hương vị ở đâu nấu cũng như nhau mà.- Cô cười trừ.
Phục Ân không nói thêm gì, lấy điện thoại trong túi rồi ấn số và gọi.
Tôi nghe đây Đại thiếu gia!
Tối nay làm thêm món súp đặc sản của Nam Phiến. Không thêm hành, thiếu phu nhân không ăn được.
Vâng, tôi rõ rồi.
*Cốc, Cốc*
-Vào đi!- Giọng của anh vọng ra.
Bên ngoài, Lập Hàn đi vào, trên tay còn mang cả hộp y tế. Vỹ Khanh và Nhược Thần thì mang bốn người kia lên phòng Phó Tổng để lập biên bản nên tạm không thể đến hỏi thăm. Đặt hộp y tế xuống bàn, anh mỉm cười nhìn Lạc Y.
-Chị dâu đã chịu hàm oan rồi. Đây là loại thuốc tốt nhất, thoa hai lần thì giảm sưng ngay.
-Cảm ơn anh nha, tôi không sao đâu.
-Haiz, sao chị dâu không gọi người hầu mang đến nhỉ? Theo người vô tâm như vậy rồi phải gánh oan ức đây.- Vừa nói, Lập Hàn vừa dò xét thái độ của ai kia.
Phục Ân gật gù, không nói một lời nào chỉ ngồi đấy thưởng thức món ăn của mình. Tên Lập Hàn này ngày càng quá đáng. Lúc nào cũng nhắm vào anh và Vỹ Khanh mà trêu chọc. Những tưởng thân thiết là được khoan hồng hay sao? Mơ đi!
-Hàn à, hình như Xuyên Trung lại cần cậu rồi. Đến đó 1 tháng đi!
Lập Hàn liền dựng tóc gáy, anh nhìn Phục Ân cười cười rồi nhanh chóng chuồn đi.
-Hình như còn vài hợp đồng tôi chưa kịp xử lý nhỉ? Thượng Tổng, lần này tôi lỡ phụ lòng ngài rồi.
Phục Ân lắc đầu. Cứ mỗi lần không đề cập đến công việc là Lập Hàn lại dở dở ương ương. Tuy nhiên anh không hề oán trách anh ấy vì không nghiêm túc. Anh thừa biết Lập Hàn làm vậy là muốn che giấu đi cảm xúc chân thật của mình. Mỗi lần trông thấy anh và Lạc Y thân mật thì Lập Hàn lại nhớ đến Thẩm Ý. Cô ấy rất đơn thuần, mong manh như giọt sương mai. Nhưng rồi lại mắc phải một căn bệnh ung thư quái ác. Lập Hàn đã cất công đi tìm tủy sống phù hợp với cô ấy nhưng khi vừa tìm được cũng là lúc cô nhắm mắt buông xuôi. Mới đây đã 5 năm, 5 năm dở dang của một mối tình đẹp.
Mở hộp y tế, Phục Ân lấy một ít thuốc ra. Đưa mắt nhìn Lạc Y, anh cho một ít thuốc lên tay rồi nói.
-Qua đây!
-Ơ...- Lạc Y giật mình, thấy anh cầm chai thuốc thì lắc đầu.- Em tự thoa được mà.
Không nói một lời, Phục Ân trừng mắt doạ nạt. Cứng đầu, trước giờ vẫn vậy không sai tí nào. Không cần đi tìm ở đâu nữa. Bắt đầu từ hôm nay anh sẽ cho người điều tra về cô gái trước mặt, xem thử Phí Thiên Anh và Kiều Lạc Y, cô ấy sẽ là ai? Tốt nhất đừng để anh chạm vào thân thể đó một lần nữa, đến khi cái bớt mà lộ ra thì cô chết chắc.
Lạc Y rùng mình một cái, cô bẽn lẽn đi đến cạnh anh rồi ngồi xuống. Phải nói từ khi biết Phục Ân liên quan đến Hắc Đạo thì cô bắt đầu sợ anh. Nếu như là lúc trước thì cô không sợ đâu nhưng bây giờ trong thân phận Phí Thiên Anh thì không biết lại bị anh giết lúc nào.
Áp tay vào bên má đang sưng tấy, ửng đỏ của Lạc Y. Cử chỉ lại rất nhẹ nhàng và ôn nhu. Phục Ân thoa một ít thuốc lên gương mặt mỹ miều ấy.
-Aw...- Có tí đau nên khiến Lạc Y phải kêu lên.
-Còn đau à?- Anh tiếp tục nhưng lại nhẹ hơn.
-Uhm, có hơi đau một chút.- Cô gật đầu, nhắm một bên mắt.
-Không sao cả, hết ngay thôi.
Lạc Y nhìn anh. Đây mới chính là người đàn ông lúc trước của cô. Ngày ấy anh luôn dịu dàng như vậy. Thượng Phục Ân, anh thôi đối xử ân cần với cô có được không? Vì biết là Lạc Y nên anh mới như vậy hay là...cảm xúc của anh đã dần dần dành cho Phí Thiên Anh? Có lẽ anh sẽ nhầm lẫn. Bác sĩ cũng nói anh đang bị sang chấn tâm lý nên cô nghĩ rằng anh vẫn đang nhầm tưởng thôi.
...
Đứng trên đỉnh đồi Mạn Phong ngắm nhìn ra phía xa xôi. Thời gian cứ trôi đi không ngừng nghỉ. Lần này về đây không đơn giản là để hợp tác mà còn đối đầu với Thượng Ẩn. Thượng Phục Ân, anh ta đã buông tha cho Lạc Y được rồi chứ? Đi lấy vợ và giày vò Lạc Y ngày qua ngày có tạo được niềm vui. Ai cũng nhận ra kết cục nhưng chỉ mỗi mình Lạc Y ngốc nghếch cố gắng chạy theo để rồi phải chứng kiến những việc đau lòng. Anh ước đường tình duyên của mình sẽ như bầu trời trong xanh kia, rất êm đềm và không một chút xao động. Tình cảm suốt mấy năm liền dành cho cô, đối với anh sẽ không thể nào phai nhạt.
-Anh hai!
Mạn Phong quay mặt nhìn lại. Trông thấy người con gái trước mắt, anh liền mỉm cười ấm áp. Trên đời này anh chỉ còn mỗi mình cô ấy là người thân duy nhất. Từng cùng nhau trải qua bao cay đắng ngọt bùi. Bao nhiêu năm rồi mà em gái anh vẫn như thế. Nét đẹp dịu dàng, mê hoặc đến ngất ngây lòng người.
Tuệ Mẫn trông thấy Mạn Phong thì vui mừng đến cười tít cả mắt. Chỉ một thời gian không gặp anh đã thay đổi quá nhiều. Không còn là người con trai trong dáng vẻ thư sinh hiền lành nữa. Mà thay vào đó là một người đàn ông với những bộ vest chững chạc, đầy lịch lãm. Quả thật ngày xưa khuyên anh quay về với ba của mình đúng là không sai. Anh trai của cô đã rất nổ lực vậy nên anh ấy xứng đáng hoàn toàn về vị trí của mình ngày hôm nay.
-Em khoẻ không? Lâu rồi không gặp em béo lên thấy rõ rồi đấy.- Mạn Phong cất tiếng trêu chọc.
-Anh cứ đùa em suốt. Em vẫn bình thường đấy thôi, chỉ có anh là bất thường kia kìa.- Tuệ Mẫn chu môi.- Thời gian qua anh vất vả lắm nhỉ?
-Uhm, cũng không có gì đáng quan ngại. Anh đang cố gắng từng ngày đây.
-Em tin anh sẽ làm được mà.- Cô đưa ngón cái lên khích lệ.- Càng ngày công việc phải càng vươn xa lên nhé!
-Cảm ơn em!- Mạn Phong dịu dàng xoa đầu cô em gái bé nhỏ.
-À, sắp tới là lễ đính hôn của em rồi, anh đến Nam Phiến chung vui với em nha.
-Được chứ!- Anh gật đầu.- Nhất định anh sẽ đến.
Nhất định anh sẽ đến vì Mạn Phong biết hôm đó chắc chắn sẽ có mặt của Thượng Phục Ân và vợ mới cưới của anh ta. Anh rất muốn xem, hai người họ có thật sự hạnh phúc khi người trong lòng anh đang trở thành một cái bóng đau khổ ở phía sau.
-Uhm! Mà lễ khai mạc cuộc tranh cử sắp diễn ra rồi, anh có tham gia không?- Tuệ Mẫn không khỏi thắc mắc.
-Anh sẽ đến đó với tư cách khách mời. Nếu như cổ phiếu tiếp tục tăng thì anh sẽ trở thành ứng cử viên tiếp theo.- Cho hai tay vào túi, giọng nói của anh vẫn chậm rãi, đều đều.
-Vậy tốt quá! Anh hai của em là giỏi nhất mà.
-Nhưng mà còn...- Mạn Phong ngập ngừng.
Nói bấy nhiêu thôi là Tuệ Mẫn cũng hiểu anh định nói gì. Cô biết anh vẫn còn nặng tình với Lạc Y. Tuệ Mẫn luôn ủng hộ mối quan hệ giữa hai người. Cô rất muốn người bạn thân nhất của mình có thể cùng về chung một nhà và trở thành chị dâu. Nhưng sự thật lại không như vậy. Nếu như không gặp Phục Ân thì sẽ không có cớ sự thế này. Lạc Y phải chịu khổ còn anh ấy lại hạnh phúc bên người mới. Cuộc sống không công bằng. Giận thì giận đó mà Tuệ Mẫn làm sao chen vào chuyện giữa họ được. Cô chỉ có thể lặng im và nhìn hết sự việc rồi ngày đêm cầu nguyện để mọi chuyện trôi qua êm đềm. Không muốn Mạn Phong phải nghĩ ngợi nhiều, Tuệ Mẫn liền bịa ra một cái cớ.
-Lạc Y đã đi công tác xa rồi anh, mẹ cũng vì ở nhà buồn chán nên rất hay đi chùa, mỗi lần đi đều dài hạn.
-Vậy anh an tâm rồi!- Mạn Phong gật đầu hài lòng.- Bây giờ anh vẫn chưa muốn gặp ai cả. Tốt nhất là hoàn thành công việc trước.
-Bây giờ chúng ta lại đi uống một ít rượu Loo chứ? Em thèm món thịt nướng ở Tiêu Nam quá đi.- Tuệ Mẫn xoa xoa chiếc bụng thon.
Mạn Phong bật cười, khoác tay ôm chặt bả vai cô, cả hai cùng nhau bước đi.
-Hôm nay chiều em vậy!
...
Lạc Y ngập ngừng, tay cầm đũa lại cứng ngắc không thể cử động. Trông gương mặt của cô có vẻ không được thoải mái. Tối nay Phục Ân về nhà khá sớm, lại còn căn dặn người hầu làm bữa tối đàng hoàng. Đây không phải lần đầu cùng ăn với anh nhưng lại là lần đầu khiến cô hồi hộp đến mức run rẩy thế này. Rất gượng gạo, Lạc Y sợ cứ đà này thì sẽ lộ tẩy mất thôi.
-Sau khi dùng bữa em phải uống thêm ít sữa, đứa nhỏ phải phát triển thật tốt.- Gắp một ít rau, anh nhàn nhạt nói.
-Ơ...vì sao ạ?- Cô nhìn anh đầy thắc mắc.
Phục Ân buông đũa, đan tay lại rồi chống khủy tay lên bàn. Anh tựa cằm lên đấy rồi nhìn Lạc Y đang ngồi ngay bên cạnh.
-Đơn giản, đứa trẻ này sẽ là người thừa kế tiếp theo của Thượng Tộc.
Người thừa kế? Không hiểu sao trong đầu Lạc Y luôn suy nghĩ về câu nói đó. Chỉ bà từ ngắn gọn mà cứ xoay vòng vòng trong đầu cô. Con của cô sau này sẽ thừa kế cả gia sản đồ sộ của Thượng Tộc sao? Lại đơn giản đến vậy? Chỉ là phụ nữ được cưới về và nhiệm vụ sinh con thì sẽ được cung phụng như bà Hoàng. Ngồi không cũng có cái ăn. Cuộc đời làm gì sun sướng được vậy, chí ít cũng phải đánh đổi thứ gì đó, có thể là hạnh phúc hoặc cả mạng sống của mình như Lạc Y lúc này chẳng hạn. Anh đã ân cần, chăm sóc như vậy nhưng trong lòng cô vẫn không vui. Lạc Y không muốn Phục Ân động tâm với Phí Thiên Anh. Biết đâu được mai này tên của cô ấy sẽ thay thế cho cô thì sao.
-Món súp đã xong rồi ạ.- Cô hầu gái mang bát súp ra rồi đặt ở giữa, đến gần Lạc Y, cô ấy đặt một cốc sữa ngay bên cạnh.- Đây là sữa của thiếu phu nhân.
-Uhm, cảm ơn cô.- Lạc Y gật đầu.
Phục Ân chẳng nói lời nào cả, cứ thế lấy thìa nếm thử vị súp trên bàn. Anh chau mày, mùi vị chẳng giống một tí nào cả, khác hẳn hoàn toàn. Lập tức buông thìa, anh đưa mắt nhìn Lạc Y.
-Bữa trưa thực sự do phụ bếp nấu?
-Ơ...đúng vậy mà! Họ nấu giúp em đó.
-Không hề giống!- Anh nhướng mày.- Quản gia!
-Có tôi đây thưa thiếu gia.- Nghe tiếng gọi của anh bà liền từ bếp đi ra.
-Bữa trưa hôm nay ai nấu?
-Bữa trưa?- Bà nhìn Lạc Y, thấy cô nháy mắt ra hiệu thì liền cúi đầu.- À, buổi trưa hôm nay là tôi và phụ bếp nấu.
-Thật?- Đôi mắt Phục Ân nhìn bà đầy dò xét.
-Vâng!
-Được rồi, bác lui đi.
Anh phất tay ra hiệu rồi đứng dậy đi một mạch lên phòng, chẳng nói thêm câu nào cả. Phí Thiên Anh này càng ngày càng giống Lạc Y như khuôn đúc. Ngày trước cô ta nhút nhát bao nhiêu thì bây giờ lại bạo dạn bấy nhiêu. Cô gái ít nói và vô cảm đâu mất rồi? Thay vào đó lại là một người đầy xúc cảm. Còn vết son? Cô ấy từng khóc và nói thấy vết son trên cổ áo của anh. Là khi nào? Sao chính anh còn không biết. Hay là vào lúc anh đã đỡ Giai Giai khi cô ấy xém ngã? Nếu đã vậy thì phải cho người điều tra ngay, không đời nào một người con gái lá ngọc cành vàng sống trong nhung lụa mà lại hành xử như những người từng nếm trải vị đời.
Lấy điện thoại, Phục Ân ấn số rồi gọi. Vừa reo được 2 hồi thì bên kia đã bắt máy.
Thượng Tổng, tôi nghe đây.
Tôi muốn cậu điều tra một người.
Ngài muốn điều tra ai và thời điểm nào?
Tôi muốn cậu điều tra vợ tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.