Chương 56
Thượng Quan Mộ Dung
30/09/2018
Chương 54: Bại lộ
Editor: QR2 -
Từ Lệnh Sâm cảm giác mình sắp chết chìm trong nhu tình của người trong lòng.
Một tay hắn ôm chặt hông của nàng, để nàng và hắn dán sát không có một khe hở nào, cái tay còn lại nâng đầu của nàng, muốn liều lĩnh thưởng thức nàng, nuốt nàng vào trong bụng.
Hắn hôn vô cùng hung mãnh, đột nhiên Kỷ Thanh Y mở mắt ra, nắm chặt ngón tay, lại đưa tay ra lau mấy cái trên mặt của Từ Lệnh Sâm, biết mình bị hắn đùa giỡn.
Tay chống trước ngực của hắn đẩy mấy cái, thân thể Từ Lệnh Sâm cứng như sắt, hai tay mềm như dây mây, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thon dài, chân mày thỉnh thoảng thả lỏng, thỉnh thoảng nhíu chặt, quên hết tất cả.
Kỷ Thanh Y cắn mạnh hắn một cái.
Từ Lệnh Sâm kêu một tiếng "Ai u", biết chuyện mình làm đã bị lộ, ngược lại ôm nàng chặt hơn: "Y Y, đừng nóng giận, là ta sai rồi."
Ngoài miệng nói lời xin lỗi, trong lòng lại không cảm thấy có lỗi một chút nào.
Nàng quan tâm hắn, trong lòng nàng có hắn, nàng ở trong lòng hắn, dựa vào lồng ngực của hắn, hắn còn thấy cái gì chưa đủ đây?
Hắn hôn một cái lên đỉnh đầu của nàng, dùng khuôn mặt nhẹ nhàng cọ vào những sợi tóc mềm mại, mượt mà của nàng.
Trong lòng Kỷ Thanh Y kích động, chóp mũi ê ẩm, nước mắt lập tức dâng lên.
Tại sao nàng lại bị lừa, tại sao lại bị hắn đùa giỡn xoay quanh.
Đúng rồi!
Tại sao nàng lại quên mục đích hôm nay tới đây chứ? Nàng còn có chuyện rất quan trọng phải nói cho Từ Lệnh Sâm.
Mặc dù lần này Từ Lệnh Sâm cũng không phải bị thương thật, nhưng tương lai có một tai hoạ ngập đầu đang chờ hắn, nàng nhất định phải nhắc nhở hắn.
Nàng khe khẽ đẩy hắn mấy cái, lại phát hiện hai cánh tay Từ Lệnh Sâm giống như một cái vòng sắt, hơi sức của nàng căn bản không có cách nào rung chuyển được.
"Từ Lệnh Sâm, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói cho huynh biết."
Từ Lệnh Sâm nghe giọng nói của nàng rất nghiêm túc, vội buông lỏng tay: "Có chuyện gì?"
Lúc này Từ Lệnh Sâm mới nhìn thấy mặt của Kỷ Thanh Y, trên mặt nàng có rất nhiều nước mắt, chóp mũi hồng hồng, cánh môi cũng sưng lên, trong lòng hắn vô cùng đau đớn.
Không trách được lúc nãy nàng ngoan ngoãn tựa vào trong ngực hắn như vậy, chắc chắn là khóc rất dữ dội, đáng hận hắn cái gì cũng không biết, còn đang đắc chí vì mình đến được gần tâm của nàng.
"Y Y." Từ Lệnh Sâm tràn đầy áy náy, cầm lấy bàn tay của nàng: "Ta sai rồi, ta bảo đảm với nàng, đây là lần cuối cùng ta lừa nàng, về sau ta sẽ không lừa gạt nàng nữa, sẽ không bao giờ nữa bắt nạt nàng."
"Được, ta tin tưởng huynh." Kỷ Thanh Y nói: "Ta có rất chuyện rất quan trọng muốn nói với huynh."
Nàng càng dịu dàng như vậy, Từ Lệnh Sâm càng cảm thấy mình khốn kiếp, rõ ràng là hắn muốn che chở nàng thật tốt, tại sao có thể bắt nạt nàng như vậy chứ?
Cũng ỷ vào việc trong lòng nàng có hắn nên mới dám làm càn như vậy.
Từ Lệnh Sâm đau lòng không xiết, cầm tay của nàng đánh mình: "Là ta không đúng, nàng đánh ta đi."
Nhìn thấy âm mưu trước mắt, Kỷ Thanh Y thật sự rất tức giận nhưng trước sự sống và cái chết, loại chuyện như vậy lại trở nên không có ý nghĩa. So với việc Từ Lệnh Sâm bị thương qua đời, nàng tình nguyện để Từ Lệnh Sâm lừa nàng.
"Đừng làm rộn." Kỷ Thanh Y nghiêm mặt nói: "Ta thật sự có chuyện."
Từ Lệnh Sâm càng thêm áy náy, hận không thể tự đánh mình mấy bạt tai.
"Được, Y Y, nàng nói đi."
"Ta nói chuyện vô cùng quan trọng, là vị cao nhân ẩn thế kia nói cho ta biết, huynh nhất định phải nghiêm túc lắng nghe, không thể qua loa." Vẻ mặt Kỷ Thanh Y nghiêm nghị lại vô cùng nặng nề: "Lúc này sang năm, thổ ty Thanh Hải ban đêm tập kích vào phủ Tổng binh Tây Ninh, giết Tổng binh Tây Ninh, nhanh chóng chiếm lĩnh Tây Tạng, triều đình ra lệnh Phủ Viễn đại tướng quân đi bình loạn, Phủ Viễn đại tướng quân không phụ sự mong đợi của mọi người, chỉ nửa năm ngắn ngủi đã chiến thắng hồi triều."
Kỷ Thanh Y nói xong thì dừng lại, nhìn hắn.
Từ Lệnh Sâm trầm mặc không nói, trong mắt không nhìn ra bất kỳ suy nghĩ gì.
Nàng dừng một chút, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: "Phủ Viễn đại tướng quân là người toàn tài, tay phải văn có thể lưu danh sử sách, tay trái võ có thể thay đổi càn khôn, chỉ tiếc đao kiếm không có mắt, quân địch xảo trá, trên cánh tay của hắn bị trúng một mũi tên độc. Triều đình toàn thắng nhưng Phủ Viễn đại tướng quân lại hy sinh lừng lẫy."
"Không sai, Phủ Viễn đại tướng quân trúng độc mà chết nhưng mà hắn cũng không phải chết bởi độc tiễn." Sắc mặt Từ Lệnh Sâm trở nên nặng nề, giọng nói căng lên: "Hắn bị người hắn tin tưởng tặng một ly rượu độc, trúng độc mà chết."
"Chuyện này không thể nào!" Kỷ Thanh Y cả kinh thất sắc, không dám tin nhìn chằm chằm Từ Lệnh Sâm: "Huynh… Làm sao huynh biết?"
"Đương nhiên ta biết." Từ Lệnh Sâm nói giống như tiếng phá đá, vang vọng tận trời cao, bên tai Kỷ Thanh Y nổ vang: "Bởi vì ta chính là Phủ Viễn đại tướng quân."
Kỷ Thanh Y chỉ nghe trong đầu "Ầm" một tiếng, hoàn toàn sửng sờ tại chỗ.
Từ Lệnh Sâm biết!
Huynh ấy biết!
Vậy có phải huynh ấy cũng như nàng, cũng chết rồi sống lại hay không?
Chuyện này làm sao có thể!
Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Chuyện này không thể nào.
"Cho nên ta biết, bởi vì những chuyện nàng nói ta đều đích thân trải qua." Từ Lệnh Sâm nhìn nàng chằm chằm nói: "Mà nàng cũng không gặp được cao nhân ẩn thế gì hết, nàng cũng giống ta, đều là sau người sống lại từ cõi chết."
"Y Y, ta chính là Từ Bảo Sinh!"
Huynh ấy là từ Từ Bảo Sinh, huynh ấy thật sự là Từ Bảo Sinh.
Kỷ Thanh Y không thể tin được, rồi lại không thể không tin, không chỉ có nàng sống lại, Từ Bảo Sinh cũng đã sống lại.
Không trách được, không trách được huynh ấy biết nàng thích đồ chơi làm bằng đường, không trách được huynh ấy luôn quấn lấy nàng, không trách được huynh ấy gọi nàng là Y Y.
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!
Từ Lệnh Sâm thấy sắc mặt của nàng trắng bệch, tràn đầy khiếp sợ thì tiến lên phía trước cầm tay của nàng nói: "Nàng yên tâm, về sau ta sẽ giúp nàng, sẽ không để bất cứ kẻ nào khi dễ nàng nữa."
"Còn chuyện đởi trước là ta không đúng, ta không nên lừa gạt nàng."
Hắn vẫn không nghĩ ra vì sao đời trước Kỷ Thanh Y tuyệt tình như thế, cho đến tận mấy ngày gần đây hắn mới nhớ ra, đời trước lần cuối cùng bọn họ gặp mặt không phải ở biệt viện mà là ở phủ Bình Dương Hầu.
Nàng thích cắm hoa lại trở về Hầu phủ, tất nhiên sẽ tham gia lễ cắm hoa.
Nếu như nàng thật sự đi lễ cắm hoa, như thế nào lại không biết thân phận thật sự của hắn, mà lúc đó ngồi bên cạnh Thế tử Ninh Vương Từ Lệnh Sâm là vị hôn thê của hắn Diêu Tiên Huệ.
Tất nhiên nàng sẽ nghĩ rằng hắn lừa gạt nàng, nhất sẽ vô cùng đau thương.
Vừa nghĩ tới chuyện lúc nàng nói những lời ngoan tuyệt với hắn thì trong lòng đã chồng chất vết thương từ lâu, hắn sẽ vô cùng đau lòng.
Đời này, hắn sẽ không như thế, sẽ không làm cho nàng đau lòng.
"Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, ta muốn cưới nàng, cũng có một mình nàng."
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng bọn họ cũng đi cùng nhau, hắn cũng không muốn cái chuyện hiểu lầm đáng chết này ảnh hưởng đến bọn họ.
"Ta, Trịnh Tắc còn có Tiên Huệ, ba người chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng học tập công phu với Vũ tiên sinh, đích xác là thanh mai trúc mã. Nhưng mà người trong lòng Tiên Huệ cũng không phải ta mà là Trịnh Tắc."
Lời vừa nói ra, trong lòng Kỷ Thanh Y chấn động mạnh, hô hấp của nàng lập tức trở nên dồn dập: "Vậy tại sao Diêu Tiên Huệ lại trở thành vị hôn thê của huynh?"
Mặc dù là giọng nói tức giận chất vấn nhưng trong lòng đã tin tưởng, lần này nhất định Từ Lệnh Sâm không lừa nàng.
"Lúc ấy Diêu đại tướng quân cảm thấy bất quá Trịnh Tắc chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, còn là một thị vệ nho nhỏ, căn bản không xứng với Diêu Tiên Huệ, hắn vẫn ép buộc Diêu Tiên Tuệ thành thân."
"Khi đó tuổi của ta cũng không còn nhỏ, Đế hậu vẫn thúc giục bắt ta đón dâu, bởi vì ta không nắm chắc hoàng đế nhất định sẽ tiếp nạp nàng, cho nên đã nói dối, lấy Tiên Huệ làm bia đỡ đạn."
"Vì vậy nên có hiểu lầm phía sau. Thật sự quan hệ của ta với Tiên Huệ rất thân thiết nhưng đó là vì yểm trợ cho Trịnh Tắc."
Kỷ Thanh Y có chút thất hồn lạc phách: "Tại sao huynh không nói sớm cho ta biết?"
Giọng nói của nàng khổ sở, Từ Lệnh Sâm cảm thấy vô cùng áy náy: "Ta định đắc thắng trở về trực tiếp cầu xin Hoàng đế gả nàng cho ta, cho nàng một sự ngạc nhiên, nhưng không ngờ biến khéo thành vụng còn vứt bỏ mạng của mình."
"Y Y, đời này sẽ không như thế." Hắn yêu thương hôn vào tay Kỷ Thanh Y một cái, giọng nói vô cùng trịnh trọng: "Từ Lệnh Sâm chắc chắn không phụ Kỷ Thanh Y."
Kỷ Thanh Y lui về phía sau môt bước, rút tay ra: "Không được, thân phận giữa chúng ta chênh lệch quá lớn, hoàng thượng sẽ không đồng ý."
Thái phu nhân cũng sẽ không đồng ý.
Nàng còn có huyết hải thâm thù chưa báo.
"Nàng đừng lo lắng." Từ Lệnh Sâm giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, thề son sắt nói: "Hoàng đế bên kia giao cho ta, phủ Bình Dương Hầu cũng giao cho ta, nàng chỉ cần an an tâm tâm chuẩn bị cuộc thi nhập học trường nữ Phương Hoa, những thứ khác đều giao cho ta."
"Không, không được!" Kỷ Thanh Y đột nhiên cất cao giọng nói: "Chuyện phủ Bình Dương Hầu huynh không thể nhúng tay vào."
Trong lòng Trần Văn Cẩm mang theo ý xấu, Từ Lệnh Kiểm nhìn chằm chằm, nếu như Từ Lệnh Sâm nhúng tay vào, nói không chừng huynh ấy sẽ phát hiện cái gì đó.
Chuyện nàng bị Từ Lệnh Kiểm cưỡng bức… Tuyệt đối không thể để Từ Lệnh Sâm biết.
Lúc nàng nói chuyện, lòng đau đến rỉ máu.
"Có phải nàng sợ ta biết chuyện Từ Lệnh Kiểm làm hay không?"
Kỷ Thanh Y ngẩng đầu, giống như rơi vào hầm băng, run rẩy nói: "Huynh… Làm sao huynh…"
"Nàng quên ngày đó ta cũng ở Đàm Thác tự hay sao?" Từ Lệnh Sâm thấy nàng sợ như vậy, đau lòng đến không chịu được, nàng ôm vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng giống như dụ dỗ hài tử: "Còn có lần đó ở cửa hàng sách, Từ Lệnh Kiểm rõ ràng nổi lên lòng mơ ước với nàng. Nàng đừng sợ, có ta ở đây, ta tuyệt đối không để cho hắn động tới một sợi lông tơ của nàng."
Trong lồng ngực ấm áp, nghe những lời nói an ủi của hắn, những điều lo sợ không yên trong lòng Kỷ Thanh Y dần dần lắng xuống.
Đời trước nàng trôi qua kinh khủng như vậy, không có nghĩa là kiếp này cũng sẽ như thế.
Nàng đã sống lại, tại sao không thể nhận hạnh phúc thuộc về mình chứ?
Từ Lệnh Sâm thấy mình nói mấy câu thì nàng không còn run nữa, biết nàng vô cùng để ý đến hắn, nhu tình trong lòng dâng lên giống như triều thủy.
Hắn nâng khuôn mặt của nàng lên, giống như không biết nàng, chăm chú nhìn nàng hồi lâu, mới thở dài một hơi, nói: "Y Y, nàng quá đẹp, Từ Lệnh Kiểm không mù, thích nàng cũng bình thường. Vừa nghĩ tới chuyện khi nàng ra ngoài, sẽ có rất nhiều nam tử sẽ thích nàng, trái tim của ta bỗng trống trải không có chỗ dựa. Ta thật sự muốn thú nàng về nhà, dẫn nàng theo bên người, nâng niu trong tay, để cho mọi người không thể nhìn thấy nàng."
Lời tâm tình ngọt như mật như vậy, Kỷ Thanh Y vẫn là lần đầu tiên nghe được, lập tức mặt nàng phiếm hồng, cố làm ra vẻ hung ác trừng mắt nhìn: "Nói hưu nói vượn. Nếu như thật sự có người phải lo lắng, người đó chắc chắn là ta, ai chẳng biết Thế tử Ninh Vương tuấn mỹ vô song, là chàng rể quý mà hầu hết quý nữ trong kinh thành mong muốn, đệ nhất mỹ nhân kinh thành Thiệu Minh Châu cũng chủ động ôm ấp yêu thương…"
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt long lanh, vô cùng xinh đẹp.
"Đúng vậy, đúng vậy, Thế tử Ninh Vương tướng mạo như Phan An, nữ hài tử thích hắn đếm không hết, hắn lại không ở trong lòng. Cố tình bị một tiểu nha đầu nghịch nước bên bờ sông cho điên đảo tâm hồn, hoa mắt ngất ngây không biết Đông Tây Nam Bắc, bị người ta nghĩ thành tên háo sắc dội ướt sũng toàn thân, quăng mặt vào bùn, biến một mỹ nam tử thành chuột lột."
Hắn đang nói tình huống lần đầu tiên bọn họ gặp mặt ở đời trước, Kỷ Thanh Y nghe, nghĩ tới dáng vẻ nhếch nhác của Từ Lệnh Sâm lúc ấy, không khỏi cười "ha ha".
Nụ cười kia giống như hoa tươi mới nở, như ngọc lấp lánh, toàn thân quyến rũ, xinh đẹp không gì sánh được.
Từ Lệnh Sâm ngứa ngáy trong lòng, hai tay đang nâng mặt nàng không khỏi nhẹ nhàng ép lại, mặt của nàng biến thành bánh bao đang trề môi, đôi môi đỏ mọng hồng hồng giống như cánh hoa.
Rốt cuộc nhịn không được, hôn một cái trên môi nàng.
Editor: QR2 -
Từ Lệnh Sâm cảm giác mình sắp chết chìm trong nhu tình của người trong lòng.
Một tay hắn ôm chặt hông của nàng, để nàng và hắn dán sát không có một khe hở nào, cái tay còn lại nâng đầu của nàng, muốn liều lĩnh thưởng thức nàng, nuốt nàng vào trong bụng.
Hắn hôn vô cùng hung mãnh, đột nhiên Kỷ Thanh Y mở mắt ra, nắm chặt ngón tay, lại đưa tay ra lau mấy cái trên mặt của Từ Lệnh Sâm, biết mình bị hắn đùa giỡn.
Tay chống trước ngực của hắn đẩy mấy cái, thân thể Từ Lệnh Sâm cứng như sắt, hai tay mềm như dây mây, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thon dài, chân mày thỉnh thoảng thả lỏng, thỉnh thoảng nhíu chặt, quên hết tất cả.
Kỷ Thanh Y cắn mạnh hắn một cái.
Từ Lệnh Sâm kêu một tiếng "Ai u", biết chuyện mình làm đã bị lộ, ngược lại ôm nàng chặt hơn: "Y Y, đừng nóng giận, là ta sai rồi."
Ngoài miệng nói lời xin lỗi, trong lòng lại không cảm thấy có lỗi một chút nào.
Nàng quan tâm hắn, trong lòng nàng có hắn, nàng ở trong lòng hắn, dựa vào lồng ngực của hắn, hắn còn thấy cái gì chưa đủ đây?
Hắn hôn một cái lên đỉnh đầu của nàng, dùng khuôn mặt nhẹ nhàng cọ vào những sợi tóc mềm mại, mượt mà của nàng.
Trong lòng Kỷ Thanh Y kích động, chóp mũi ê ẩm, nước mắt lập tức dâng lên.
Tại sao nàng lại bị lừa, tại sao lại bị hắn đùa giỡn xoay quanh.
Đúng rồi!
Tại sao nàng lại quên mục đích hôm nay tới đây chứ? Nàng còn có chuyện rất quan trọng phải nói cho Từ Lệnh Sâm.
Mặc dù lần này Từ Lệnh Sâm cũng không phải bị thương thật, nhưng tương lai có một tai hoạ ngập đầu đang chờ hắn, nàng nhất định phải nhắc nhở hắn.
Nàng khe khẽ đẩy hắn mấy cái, lại phát hiện hai cánh tay Từ Lệnh Sâm giống như một cái vòng sắt, hơi sức của nàng căn bản không có cách nào rung chuyển được.
"Từ Lệnh Sâm, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói cho huynh biết."
Từ Lệnh Sâm nghe giọng nói của nàng rất nghiêm túc, vội buông lỏng tay: "Có chuyện gì?"
Lúc này Từ Lệnh Sâm mới nhìn thấy mặt của Kỷ Thanh Y, trên mặt nàng có rất nhiều nước mắt, chóp mũi hồng hồng, cánh môi cũng sưng lên, trong lòng hắn vô cùng đau đớn.
Không trách được lúc nãy nàng ngoan ngoãn tựa vào trong ngực hắn như vậy, chắc chắn là khóc rất dữ dội, đáng hận hắn cái gì cũng không biết, còn đang đắc chí vì mình đến được gần tâm của nàng.
"Y Y." Từ Lệnh Sâm tràn đầy áy náy, cầm lấy bàn tay của nàng: "Ta sai rồi, ta bảo đảm với nàng, đây là lần cuối cùng ta lừa nàng, về sau ta sẽ không lừa gạt nàng nữa, sẽ không bao giờ nữa bắt nạt nàng."
"Được, ta tin tưởng huynh." Kỷ Thanh Y nói: "Ta có rất chuyện rất quan trọng muốn nói với huynh."
Nàng càng dịu dàng như vậy, Từ Lệnh Sâm càng cảm thấy mình khốn kiếp, rõ ràng là hắn muốn che chở nàng thật tốt, tại sao có thể bắt nạt nàng như vậy chứ?
Cũng ỷ vào việc trong lòng nàng có hắn nên mới dám làm càn như vậy.
Từ Lệnh Sâm đau lòng không xiết, cầm tay của nàng đánh mình: "Là ta không đúng, nàng đánh ta đi."
Nhìn thấy âm mưu trước mắt, Kỷ Thanh Y thật sự rất tức giận nhưng trước sự sống và cái chết, loại chuyện như vậy lại trở nên không có ý nghĩa. So với việc Từ Lệnh Sâm bị thương qua đời, nàng tình nguyện để Từ Lệnh Sâm lừa nàng.
"Đừng làm rộn." Kỷ Thanh Y nghiêm mặt nói: "Ta thật sự có chuyện."
Từ Lệnh Sâm càng thêm áy náy, hận không thể tự đánh mình mấy bạt tai.
"Được, Y Y, nàng nói đi."
"Ta nói chuyện vô cùng quan trọng, là vị cao nhân ẩn thế kia nói cho ta biết, huynh nhất định phải nghiêm túc lắng nghe, không thể qua loa." Vẻ mặt Kỷ Thanh Y nghiêm nghị lại vô cùng nặng nề: "Lúc này sang năm, thổ ty Thanh Hải ban đêm tập kích vào phủ Tổng binh Tây Ninh, giết Tổng binh Tây Ninh, nhanh chóng chiếm lĩnh Tây Tạng, triều đình ra lệnh Phủ Viễn đại tướng quân đi bình loạn, Phủ Viễn đại tướng quân không phụ sự mong đợi của mọi người, chỉ nửa năm ngắn ngủi đã chiến thắng hồi triều."
Kỷ Thanh Y nói xong thì dừng lại, nhìn hắn.
Từ Lệnh Sâm trầm mặc không nói, trong mắt không nhìn ra bất kỳ suy nghĩ gì.
Nàng dừng một chút, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: "Phủ Viễn đại tướng quân là người toàn tài, tay phải văn có thể lưu danh sử sách, tay trái võ có thể thay đổi càn khôn, chỉ tiếc đao kiếm không có mắt, quân địch xảo trá, trên cánh tay của hắn bị trúng một mũi tên độc. Triều đình toàn thắng nhưng Phủ Viễn đại tướng quân lại hy sinh lừng lẫy."
"Không sai, Phủ Viễn đại tướng quân trúng độc mà chết nhưng mà hắn cũng không phải chết bởi độc tiễn." Sắc mặt Từ Lệnh Sâm trở nên nặng nề, giọng nói căng lên: "Hắn bị người hắn tin tưởng tặng một ly rượu độc, trúng độc mà chết."
"Chuyện này không thể nào!" Kỷ Thanh Y cả kinh thất sắc, không dám tin nhìn chằm chằm Từ Lệnh Sâm: "Huynh… Làm sao huynh biết?"
"Đương nhiên ta biết." Từ Lệnh Sâm nói giống như tiếng phá đá, vang vọng tận trời cao, bên tai Kỷ Thanh Y nổ vang: "Bởi vì ta chính là Phủ Viễn đại tướng quân."
Kỷ Thanh Y chỉ nghe trong đầu "Ầm" một tiếng, hoàn toàn sửng sờ tại chỗ.
Từ Lệnh Sâm biết!
Huynh ấy biết!
Vậy có phải huynh ấy cũng như nàng, cũng chết rồi sống lại hay không?
Chuyện này làm sao có thể!
Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Chuyện này không thể nào.
"Cho nên ta biết, bởi vì những chuyện nàng nói ta đều đích thân trải qua." Từ Lệnh Sâm nhìn nàng chằm chằm nói: "Mà nàng cũng không gặp được cao nhân ẩn thế gì hết, nàng cũng giống ta, đều là sau người sống lại từ cõi chết."
"Y Y, ta chính là Từ Bảo Sinh!"
Huynh ấy là từ Từ Bảo Sinh, huynh ấy thật sự là Từ Bảo Sinh.
Kỷ Thanh Y không thể tin được, rồi lại không thể không tin, không chỉ có nàng sống lại, Từ Bảo Sinh cũng đã sống lại.
Không trách được, không trách được huynh ấy biết nàng thích đồ chơi làm bằng đường, không trách được huynh ấy luôn quấn lấy nàng, không trách được huynh ấy gọi nàng là Y Y.
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!
Từ Lệnh Sâm thấy sắc mặt của nàng trắng bệch, tràn đầy khiếp sợ thì tiến lên phía trước cầm tay của nàng nói: "Nàng yên tâm, về sau ta sẽ giúp nàng, sẽ không để bất cứ kẻ nào khi dễ nàng nữa."
"Còn chuyện đởi trước là ta không đúng, ta không nên lừa gạt nàng."
Hắn vẫn không nghĩ ra vì sao đời trước Kỷ Thanh Y tuyệt tình như thế, cho đến tận mấy ngày gần đây hắn mới nhớ ra, đời trước lần cuối cùng bọn họ gặp mặt không phải ở biệt viện mà là ở phủ Bình Dương Hầu.
Nàng thích cắm hoa lại trở về Hầu phủ, tất nhiên sẽ tham gia lễ cắm hoa.
Nếu như nàng thật sự đi lễ cắm hoa, như thế nào lại không biết thân phận thật sự của hắn, mà lúc đó ngồi bên cạnh Thế tử Ninh Vương Từ Lệnh Sâm là vị hôn thê của hắn Diêu Tiên Huệ.
Tất nhiên nàng sẽ nghĩ rằng hắn lừa gạt nàng, nhất sẽ vô cùng đau thương.
Vừa nghĩ tới chuyện lúc nàng nói những lời ngoan tuyệt với hắn thì trong lòng đã chồng chất vết thương từ lâu, hắn sẽ vô cùng đau lòng.
Đời này, hắn sẽ không như thế, sẽ không làm cho nàng đau lòng.
"Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, ta muốn cưới nàng, cũng có một mình nàng."
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng bọn họ cũng đi cùng nhau, hắn cũng không muốn cái chuyện hiểu lầm đáng chết này ảnh hưởng đến bọn họ.
"Ta, Trịnh Tắc còn có Tiên Huệ, ba người chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng học tập công phu với Vũ tiên sinh, đích xác là thanh mai trúc mã. Nhưng mà người trong lòng Tiên Huệ cũng không phải ta mà là Trịnh Tắc."
Lời vừa nói ra, trong lòng Kỷ Thanh Y chấn động mạnh, hô hấp của nàng lập tức trở nên dồn dập: "Vậy tại sao Diêu Tiên Huệ lại trở thành vị hôn thê của huynh?"
Mặc dù là giọng nói tức giận chất vấn nhưng trong lòng đã tin tưởng, lần này nhất định Từ Lệnh Sâm không lừa nàng.
"Lúc ấy Diêu đại tướng quân cảm thấy bất quá Trịnh Tắc chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, còn là một thị vệ nho nhỏ, căn bản không xứng với Diêu Tiên Huệ, hắn vẫn ép buộc Diêu Tiên Tuệ thành thân."
"Khi đó tuổi của ta cũng không còn nhỏ, Đế hậu vẫn thúc giục bắt ta đón dâu, bởi vì ta không nắm chắc hoàng đế nhất định sẽ tiếp nạp nàng, cho nên đã nói dối, lấy Tiên Huệ làm bia đỡ đạn."
"Vì vậy nên có hiểu lầm phía sau. Thật sự quan hệ của ta với Tiên Huệ rất thân thiết nhưng đó là vì yểm trợ cho Trịnh Tắc."
Kỷ Thanh Y có chút thất hồn lạc phách: "Tại sao huynh không nói sớm cho ta biết?"
Giọng nói của nàng khổ sở, Từ Lệnh Sâm cảm thấy vô cùng áy náy: "Ta định đắc thắng trở về trực tiếp cầu xin Hoàng đế gả nàng cho ta, cho nàng một sự ngạc nhiên, nhưng không ngờ biến khéo thành vụng còn vứt bỏ mạng của mình."
"Y Y, đời này sẽ không như thế." Hắn yêu thương hôn vào tay Kỷ Thanh Y một cái, giọng nói vô cùng trịnh trọng: "Từ Lệnh Sâm chắc chắn không phụ Kỷ Thanh Y."
Kỷ Thanh Y lui về phía sau môt bước, rút tay ra: "Không được, thân phận giữa chúng ta chênh lệch quá lớn, hoàng thượng sẽ không đồng ý."
Thái phu nhân cũng sẽ không đồng ý.
Nàng còn có huyết hải thâm thù chưa báo.
"Nàng đừng lo lắng." Từ Lệnh Sâm giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, thề son sắt nói: "Hoàng đế bên kia giao cho ta, phủ Bình Dương Hầu cũng giao cho ta, nàng chỉ cần an an tâm tâm chuẩn bị cuộc thi nhập học trường nữ Phương Hoa, những thứ khác đều giao cho ta."
"Không, không được!" Kỷ Thanh Y đột nhiên cất cao giọng nói: "Chuyện phủ Bình Dương Hầu huynh không thể nhúng tay vào."
Trong lòng Trần Văn Cẩm mang theo ý xấu, Từ Lệnh Kiểm nhìn chằm chằm, nếu như Từ Lệnh Sâm nhúng tay vào, nói không chừng huynh ấy sẽ phát hiện cái gì đó.
Chuyện nàng bị Từ Lệnh Kiểm cưỡng bức… Tuyệt đối không thể để Từ Lệnh Sâm biết.
Lúc nàng nói chuyện, lòng đau đến rỉ máu.
"Có phải nàng sợ ta biết chuyện Từ Lệnh Kiểm làm hay không?"
Kỷ Thanh Y ngẩng đầu, giống như rơi vào hầm băng, run rẩy nói: "Huynh… Làm sao huynh…"
"Nàng quên ngày đó ta cũng ở Đàm Thác tự hay sao?" Từ Lệnh Sâm thấy nàng sợ như vậy, đau lòng đến không chịu được, nàng ôm vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng giống như dụ dỗ hài tử: "Còn có lần đó ở cửa hàng sách, Từ Lệnh Kiểm rõ ràng nổi lên lòng mơ ước với nàng. Nàng đừng sợ, có ta ở đây, ta tuyệt đối không để cho hắn động tới một sợi lông tơ của nàng."
Trong lồng ngực ấm áp, nghe những lời nói an ủi của hắn, những điều lo sợ không yên trong lòng Kỷ Thanh Y dần dần lắng xuống.
Đời trước nàng trôi qua kinh khủng như vậy, không có nghĩa là kiếp này cũng sẽ như thế.
Nàng đã sống lại, tại sao không thể nhận hạnh phúc thuộc về mình chứ?
Từ Lệnh Sâm thấy mình nói mấy câu thì nàng không còn run nữa, biết nàng vô cùng để ý đến hắn, nhu tình trong lòng dâng lên giống như triều thủy.
Hắn nâng khuôn mặt của nàng lên, giống như không biết nàng, chăm chú nhìn nàng hồi lâu, mới thở dài một hơi, nói: "Y Y, nàng quá đẹp, Từ Lệnh Kiểm không mù, thích nàng cũng bình thường. Vừa nghĩ tới chuyện khi nàng ra ngoài, sẽ có rất nhiều nam tử sẽ thích nàng, trái tim của ta bỗng trống trải không có chỗ dựa. Ta thật sự muốn thú nàng về nhà, dẫn nàng theo bên người, nâng niu trong tay, để cho mọi người không thể nhìn thấy nàng."
Lời tâm tình ngọt như mật như vậy, Kỷ Thanh Y vẫn là lần đầu tiên nghe được, lập tức mặt nàng phiếm hồng, cố làm ra vẻ hung ác trừng mắt nhìn: "Nói hưu nói vượn. Nếu như thật sự có người phải lo lắng, người đó chắc chắn là ta, ai chẳng biết Thế tử Ninh Vương tuấn mỹ vô song, là chàng rể quý mà hầu hết quý nữ trong kinh thành mong muốn, đệ nhất mỹ nhân kinh thành Thiệu Minh Châu cũng chủ động ôm ấp yêu thương…"
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt long lanh, vô cùng xinh đẹp.
"Đúng vậy, đúng vậy, Thế tử Ninh Vương tướng mạo như Phan An, nữ hài tử thích hắn đếm không hết, hắn lại không ở trong lòng. Cố tình bị một tiểu nha đầu nghịch nước bên bờ sông cho điên đảo tâm hồn, hoa mắt ngất ngây không biết Đông Tây Nam Bắc, bị người ta nghĩ thành tên háo sắc dội ướt sũng toàn thân, quăng mặt vào bùn, biến một mỹ nam tử thành chuột lột."
Hắn đang nói tình huống lần đầu tiên bọn họ gặp mặt ở đời trước, Kỷ Thanh Y nghe, nghĩ tới dáng vẻ nhếch nhác của Từ Lệnh Sâm lúc ấy, không khỏi cười "ha ha".
Nụ cười kia giống như hoa tươi mới nở, như ngọc lấp lánh, toàn thân quyến rũ, xinh đẹp không gì sánh được.
Từ Lệnh Sâm ngứa ngáy trong lòng, hai tay đang nâng mặt nàng không khỏi nhẹ nhàng ép lại, mặt của nàng biến thành bánh bao đang trề môi, đôi môi đỏ mọng hồng hồng giống như cánh hoa.
Rốt cuộc nhịn không được, hôn một cái trên môi nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.