Chương 57
Thượng Quan Mộ Dung
12/10/2018
Vì để dụ dỗ giai nhân vui vẻ, Từ Lệnh Sâm nói không ít lời ngon tiếng ngọt, dụ Kỷ Thanh Y đầu óc choáng váng.
Đợi đến lúc hai người đều bình tĩnh lại, hắn mới nói: "Nàng an tâm chuẩn bị cuộc thi nhập học trường nữ Phương Hoa, không cần quan tâm đến mọi việc, có chuyện gì nàng hãy để Tuệ Tâm truyền lại tin tức cho ta."
"Tuệ Tâm? Tuệ Tâm là người của chàng?" Kỷ Thanh Y phản ứng kịp, tức giận nhìn hắn chằm chằm: "Chàng lại dám phái người giám thị ta?"
"Không phải giám thị mà là bảo vệ." Từ Lệnh Sâm tranh thủ thời gian giải thích: "Lúc trước không nói cho nàng biết đều là lỗi ta, về sau mặc kệ làm chuyện gì ta đều nói cho nàng biết."
Cái dáng vẻ vội vã cuống cuồng kia làm Kỷ Thanh Y nhìn thấy trong lòng cũng mềm nhũn.
Sự hiểu lầm trước đó quá đáng sợ, hai người đều là một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng.
Nàng gật đầu, dịu dàng nói: "Được, về sau ta có chuyện gì, cũng nói cho huynh biết."
Kỷ Thanh Y nhìn ngoài cửa sổ một chút, thấy đã là buổi trưa, biết mình nhất định phải đi rồi.
Từ Lệnh Sâm cũng biết nàng thân bất do kỷ, lôi kéo tay của nàng: "Tất cả đã có ta."
Trần Bảo Linh đã ngồi bên trong xe ngựa, Kỷ Thanh Y thấy sắc mặt của nàng kinh ngạc, biết là vì nàng đã đợi quá lâu rồi, vội nói: "Bảo Linh, thật xin lỗi…"
Nàng còn chưa có nói xong đã phát hiện y phục trên người nàng mặc không giống y phục lúc nàng tới đây.
Kỷ Thanh Y trợn to hai mắt nhìn nàng từ đầu đến chân.
Từ trên xuống dưới, không có một cái nào là y phục nàng mặc lúc ra cửa, ngay cả mái tóc cũng đã được chỉnh sửa lại.
Kỷ Thanh Y không khỏi hít một hơi khí lạnh, giọng nói có mấy phần chột dạ: "Bảo Linh, tỷ… Đã có chuyện gì xảy ra với tỷ?"
"Tỷ không sao." Ánh mắt Trần Bảo Linh có mấy phần né tránh, trên mặt cũng thoáng ửng hồng.
Trái tim Kỷ Thanh Y rơi lộp bộp.
Nếu là y phục bị dơ, không đến nỗi ngay cả trung y, giầy, tóc cũng cùng phải thay đổi.
Nàng khó giãy bày như vậy rõ ràng đã xảy ra chuyện cực kỳ không tốt.
Dung mạo Bảo Linh rất xinh đẹp, mặc dù tính tình có mấy phần trẻ con nhưng mà ở trong mắt người khác, nghiễm nhiên chính là đại cô nương.
Chẳng lẽ nàng bị người khác lừa gạt đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Vừa nghĩ tới hậu quả đáng sợ sau này, trái tim của Kỷ Thanh Y lập tức như bị bóp chặt.
Sự khổ sở khi mất đi trong sạch, bị người khác khinh thường và nhục nhã nhưng chỉ có thể đau đớn cắn răng và nuốt máu vào trong nàng hiểu hơn ai hết.
Đến thăm vương phủ là chủ ý của nàng.
Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, cả đời này nàng cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên sắc bén, giọng nói cũng nghiêm nghị không giống ngày thường: "Vậy y phục của tỷ là thế nào đây?"
"Ai nha!" Đột nhiên Trần Bảo Linh làm nũng nói: "Được rồi, được rồi, tỷ cho muội biết là được chứ gì. Tỷ bị rơi xuống nước, có người đã cứu tỷ, bộ y phục này áo là do người ấy thay ta tìm đến."
"Người ấy là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, có làm gì với tỷ hay không?"
"Thanh Y, muội coi tỷ là người như thế nào?" Trần Bảo Linh đỏ mặt nói: "Tỷ rơi vào trong nước, vô cùng sợ hãi, làm gì còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy, người ta đã cứu tỷ, sau lưng muội lại nói người ấy như vậy, vậy tỷ thành người gì đây? Vậy mà muội lại không quan tâm tỷ một chút nào, muội cũng không hỏi tỷ sau khi rơi xuống nước thì như thế nào? Có sợ hay không, có bị thương hay không?"
Nàng rõ ràng không muốn nói cho kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y suy nghĩ khi quay về sẽ hỏi Từ Lệnh Sâm một chút nên thuận thế nói: "Muội không quan tâm đến tỷ còn có thể hỏi tỷ nhiều như vậy sao? Không phải muội sợ tỷ bị người khác khi dễ hay sao? Tỷ đã không có việc gì vậy thì muội cũng yên tâm, đợi khi về đến, tỷ hãy trở về thay y phục trước, chỗ ngoại tổ phụ muội sẽ đi nói."
Trần Bảo Linh chỉ lo lắng chuyện này nhất, nghe vậy lập tức vui vẻ ra mặt: "Thanh Y, tỷ biết ngay muội tốt với tỷ nhất. Đúng rồi, Sâm biểu ca như thế nào rồi? Huynh ấy nói gì với muội?"
"Huynh ấy không có việc gì." Kỷ Thanh Y nhẹ giọng nói: "Huynh ấy nói chúng ta không cần phải lo lắng, huynh ấy sẽ khỏe thôi, muốn muội khuyên nhủ Thanh Thái để đệ ấy ngàn vạn lần đừng tự trách."
Chuyện giữa nàng Từ Lệnh Sâm tạm thời nàng không có ý định nói cho Trần Bảo Linh biết, Trần Văn Cẩm ở một bên nhìn chằm chằm, ngộ nhỡ Bảo Linh nói lỡ miệng, vậy thì không ổn.
"Có thật không?" Trần Bảo Linh thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn trời đất, cuối cùng Sâm biểu ca cũng không có việc gì."
Từ Lệnh Sâm bình an vô sự, Kỷ Thanh Y cũng đặt tất cả tâm tư vào việc học cắm hoa.
Lê Nguyệt Trừng cũng trở nên vô cùng trầm tĩnh, không hề tiếp tục gây phiền phức cho Kỷ Thanh Y nữa.
Chạng vạng một ngày nọ, Lê Nguyệt Trừng lấy cớ muốn đi ra ngoài tản bộ, tránh khỏi nha hoàn, một thân một người đi tới núi giả ở hậu hoa viên.
"Nguyệt Nguyệt, ngươi đã đến rồi." Trần Văn Cẩm nở nụ cười, một tay kéo nàng vào trong động dưới núi giả.
Trái tim Lê Nguyệt Trừng Tâm đập mạnh, đỏ mặt giận trách: "Biểu ca, coi chừng người khác nhìn thấy."
"Sợ cái gì?" Trần Văn Cẩm thờ ơ như không: "Thực sự có người nhìn thấy, ta sẽ nói với tổ mẫu, ta với nàng lưỡng tình tương duyệt, muốn thú nàng làm thê tử."
Mặc dù biết rõ Trần Văn Cẩm cố ý nói như vậy để đùa giỡn nàng, Lê Nguyệt Trừng vẫn rất vui mừng, ngoài miệng lại nói: "Huynh gạt ta!"
"Sao ta lại gạt nàng cơ chứ?" Trần Văn Cẩm giả vờ tức giận nói: "Ở chung lâu như vậy, nàng còn chưa hiểu rõ lòng của ta sao?"
"Ta đương nhiên hiểu rõ." Trong lòng Lê Nguyệt Trừng Tâm giống như được ăn mật: "Biểu ca, đừng giận ta."
"Ta làm sao có thể giận nàng!" Trần Văn Cẩm dịu dàng nói: "Mấy ngày nữa yết bảng (công bố kết quả) thi Hương, ta nhất định nổi danh trên bảng, đợi hơn một tháng nữa nàng được vào trường nữ Phương Hoa, đến lúc đó trên người của ta có công danh, nàng cũng không phải chỉ có hai bàn tay trắng, ta sẽ nói với tổ mẫu thú nàng làm thê, tổ mẫu nhất định sẽ không thể không đồng ý."
"Có thật không?" Lê Nguyệt Trừng vốn vui mừng lại vội nói: "Vậy… Chuyện kia… Chính xác thì lúc nào sẽ thực hiện."
"Đúng ngày ta được yết bảng." Trần Văn Cẩm mặt trầm như nước: "Không thể kéo dài hơn được nữa, tài nghệ cắm hoa của Kỷ Thanh Y rất cao, một khi nàng tiến vào trường nữ Phương Hoa, cho dù nàng mất đi trong sạch, tổ mẫu tình nguyện bất chấp nguy hiểm cũng không thể để cho nàng làm thiếp của ta."
Trong lòng Lê Nguyệt Trừng vô cùng ganh tị nhưng nghĩ tới chuyện cho dù Kỷ Thanh Y là thiếp của Trần Văn Cẩm nhưng trên thực tế bị thế tử Chu Vương độc chiếm, trái tim dâng lên sự sảng khoái.
Từ mùa xuân năm nay, khi Kỷ Thanh Y trở lại, nàng ta đoạt đi tất cả mọi thứ vốn nên thuộc về nàng, nàng không thể chờ đợi muốn Kỷ Thanh Y thân bại danh liệt.
"Biểu ca, huynh nói ta nên làm thế nào?"
"Ngày yết bảng, Thế tử Chu Vương sẽ đến chúc mừng ta, đến lúc đó chính là thời cơ tốt nhất, trước đó nàng phải ổn định Kỷ Thanh Y…" Hắn nhỏ giọng an bài cho Lê Nguyệt Trừng, sau đó nói: "Sau khi chuyện thành công, nàng trở lại sân viện của mình, không cần làm gì hết chỉ cần chờ tin tức của ta là được rồi. Còn nha hoàn của nàng, nhất định phải dặn dò thật tốt."
Lê Nguyệt Trừng nhận lấy bọc giấy Trần Văn Cẩm đưa tới, ngón tay kích động đến phát run. Kỷ Thanh Y, ngày tốt lành của ngươi cuối cùng cũng chấm dứt.
…
Trần Bảo Linh ban đêm tham lạnh quên đóng cửa sổ bị trúng phong hàn.
Ngày hôm sau đi học chỉ có Kỷ Thanh Y và Lê Nguyệt Trừng, hôm nay Khúc tiên sinh để hai người các nàng cắm một bình hoa liên quan đến mùa thu, Kỷ Thanh Y đi ra ngoài trước.
Lúc trước đều là nàng và Trần Bảo Linh cùng nhau đi trước, bỏ Lê Nguyệt Trừng lại đằng sau.
"Thanh Y." Lê Nguyệt Trừng bước nhanh mấy bước, ở cửa nhà ấm trồng hoa thì đuổi kịp Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y quay đầu lại, mặt không thay đổi nhìn nàng.
"Muội vẫn còn giận tỷ có đúng hay không?" Lê Nguyệt Trừng áy náy nói: "Trong khoảng thời gian này nhìn thấy muội và Bảo Linh cùng ra cùng vào, tỷ mới nhận ra mình đã sai lầm như thế nào, tỷ rất muốn gia nhập với các muội, nhưng… Nhưng… Là lòng tự ái của tỷ quá lớn, cuối cùng tỷ sợ muội không muốn tha thứ cho tỷ, sợ mất thể diện, cho nên vẫn mở lời nổi."
Kỷ Thanh Y cười lạnh: "Vậy sao hôm nay ngươi lại có thể mở miệng cơ chứ?"
"Thật ra thì lúc trước tỷ đã đi tìm Bảo Linh, muốn nhờ muối ấy ở giữa thay tỷ nói vun vào." Gương mặt Lê Nguyệt Trừng lộ vẻ sầu thảm: "Không ngờ Bảo Linh không chỉ không muốn giúp tỷ lại muốn tỷ cách muội xa một chút. Muội ấy còn nói giữa muội ấy và tỷ, nhất định muội sẽ lựa chọn muội ấy. Tỷ thấy muội ấy phòng bị như thế, nếu biết tỷ cố ý đi tìm muội, nhất định muội ấy sẽ không vui, cho nên kéo dài tới bây giờ."
"Thanh Y, muội có nguyện ý cho tỷ một cơ hội không?"
"Không." Kỷ Thanh Y không chút nghĩ ngợi, lắc đầu: "Khi ta coi ngươi là hảo tỷ muội, ngươi coi ta là cái gì? Ta không muốn nuôi một con rắn độc ở bên mình."
Sắc mặt Lê Nguyệt Trừng trắng nhợt, giống như bị đả kích rất lớn: "Đúng, muội nói không sai. Thật sự tỉ là rắn độc, muội móc tim móc phổi với tỉ, tỉ lại vô cùng phòng bị muội, nhưng muội có biết không? Tỉ cũng không muốn, tỉ cũng không muốn như vậy."
"Hả?" Chân mày Kỷ Thanh Y cau lại, mỉm cười nói: "Ngươi không muốn như vậy, chẳng lẽ còn có người éo buộc ngươi hay sao?"
"Không, không có người nào ép buộc tỉ, là sự tự ti và lòng ghen tỵ của tỉ đang tác quái." Lê Nguyệt Trừng thản nhiên nói: "Tỉ ghen tị muội xinh đẹp hơn tỉ, ghen tị muội đợc cô tổ mẫu yêu thích, rõ ràng là tỉ tới trước nhưng muội lại đoạt đi tất cả của tỉ, cũng là ăn nhờ ở đậu, muội là biểu tiểu thư, tỉ cũng chỉ là Nguyệt Trừng cô nương, tại sao lại bất công như thế?"
"Từ nhỏ tỉ đã ghen tị với muội, đặc biệt là sau khi tỉ thích Cẩm biểu ca…” Vẻ mặt Lê Nguyệt Trừng làm ra vẻ khó giãy bày lại như đinh chém sắt nói: "Sau khi tỉ thích Cẩm biểu ca thì cả ngày lo lắng muội sẽ đoạt mất Cẩm biểu ca."
Lê Nguyệt Trừng thật đúng là có thể trả bất cứ giá nào.
Nàng đã tính toán chắc chắn sẽ không nhỏ đâu?
"Vậy nbây giờ gươi không lo lắng hay sao?"
"Tỉ lo lắng còn có tác dụng gì đây?" Lê Nguyệt Trừng nói: "Cô tổ mẫu thích muội, mọi người trên dưới phủ Bình Dương Hầu thích muội, ngay cả Cẩm biểu ca cũng thích muội, tỉ… Tóm lại suy nghĩ hèn hạ của tỉ đã dùng nhầm chỗ rồi…"
"Tốt lắm, ngươi không cần phải nói nữa." Kỷ Thanh Y không nhịn được nói: "Ta không muốn nghe."
Nàng xoay người vào nhà ấm trồng hoa.
Trên mặt Lê Nguyệt Trừng lại lộ ra một nụ cười xót xa.
Kỷ Thanh Y rõ ràng đã tin lời của nàng.
Kỷ Thanh Y vừa hái hoa vừa âm thầm suy nghĩ, lúc này Lê Nguyệt Trừng cũng đã cùng Trần Văn Cẩm cấu kết, nàng ta đột nhiên cúi đầu, gập thân nhất định là có lòng dạ xấu xa.
Đã như vậy, đây cũng đến lúc nàng báo thù rồi.
Đời trước nàng chịu khổ, nàng muốn Lê Nguyệt Trừng cũng chịu một lần.
Mặc dù đời trước Từ Lệnh Kiểm có thể thượng vị, đó là do được Mạnh hoàng hậu ủng hộ. Nhưng mà lúc đầu người Mạnh hoàng hậu ủng hộ n là Từ Lệnh Sâm, sau khi Từ Lệnh Sâm chết, Mạnh hoàng hậu mới quay sang ủng hộ Từ Lệnh Kiểm.
Đời này, Từ Lệnh Sâm sẽ không chết, dĩ nhiên Từ Lệnh Kiểm không có cơ hội thượng vị.
Nàng còn có cái gì mà sợ.
Nàng nghĩ chuyện này, hồn nhiên không biết nguy hiểm đang tới, một người nắm cây kéo trong tay, trong mắt lộ ra sự hung ác, lặng lẽ đi tới gần nàng.
Đợi đến lúc hai người đều bình tĩnh lại, hắn mới nói: "Nàng an tâm chuẩn bị cuộc thi nhập học trường nữ Phương Hoa, không cần quan tâm đến mọi việc, có chuyện gì nàng hãy để Tuệ Tâm truyền lại tin tức cho ta."
"Tuệ Tâm? Tuệ Tâm là người của chàng?" Kỷ Thanh Y phản ứng kịp, tức giận nhìn hắn chằm chằm: "Chàng lại dám phái người giám thị ta?"
"Không phải giám thị mà là bảo vệ." Từ Lệnh Sâm tranh thủ thời gian giải thích: "Lúc trước không nói cho nàng biết đều là lỗi ta, về sau mặc kệ làm chuyện gì ta đều nói cho nàng biết."
Cái dáng vẻ vội vã cuống cuồng kia làm Kỷ Thanh Y nhìn thấy trong lòng cũng mềm nhũn.
Sự hiểu lầm trước đó quá đáng sợ, hai người đều là một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng.
Nàng gật đầu, dịu dàng nói: "Được, về sau ta có chuyện gì, cũng nói cho huynh biết."
Kỷ Thanh Y nhìn ngoài cửa sổ một chút, thấy đã là buổi trưa, biết mình nhất định phải đi rồi.
Từ Lệnh Sâm cũng biết nàng thân bất do kỷ, lôi kéo tay của nàng: "Tất cả đã có ta."
Trần Bảo Linh đã ngồi bên trong xe ngựa, Kỷ Thanh Y thấy sắc mặt của nàng kinh ngạc, biết là vì nàng đã đợi quá lâu rồi, vội nói: "Bảo Linh, thật xin lỗi…"
Nàng còn chưa có nói xong đã phát hiện y phục trên người nàng mặc không giống y phục lúc nàng tới đây.
Kỷ Thanh Y trợn to hai mắt nhìn nàng từ đầu đến chân.
Từ trên xuống dưới, không có một cái nào là y phục nàng mặc lúc ra cửa, ngay cả mái tóc cũng đã được chỉnh sửa lại.
Kỷ Thanh Y không khỏi hít một hơi khí lạnh, giọng nói có mấy phần chột dạ: "Bảo Linh, tỷ… Đã có chuyện gì xảy ra với tỷ?"
"Tỷ không sao." Ánh mắt Trần Bảo Linh có mấy phần né tránh, trên mặt cũng thoáng ửng hồng.
Trái tim Kỷ Thanh Y rơi lộp bộp.
Nếu là y phục bị dơ, không đến nỗi ngay cả trung y, giầy, tóc cũng cùng phải thay đổi.
Nàng khó giãy bày như vậy rõ ràng đã xảy ra chuyện cực kỳ không tốt.
Dung mạo Bảo Linh rất xinh đẹp, mặc dù tính tình có mấy phần trẻ con nhưng mà ở trong mắt người khác, nghiễm nhiên chính là đại cô nương.
Chẳng lẽ nàng bị người khác lừa gạt đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Vừa nghĩ tới hậu quả đáng sợ sau này, trái tim của Kỷ Thanh Y lập tức như bị bóp chặt.
Sự khổ sở khi mất đi trong sạch, bị người khác khinh thường và nhục nhã nhưng chỉ có thể đau đớn cắn răng và nuốt máu vào trong nàng hiểu hơn ai hết.
Đến thăm vương phủ là chủ ý của nàng.
Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, cả đời này nàng cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên sắc bén, giọng nói cũng nghiêm nghị không giống ngày thường: "Vậy y phục của tỷ là thế nào đây?"
"Ai nha!" Đột nhiên Trần Bảo Linh làm nũng nói: "Được rồi, được rồi, tỷ cho muội biết là được chứ gì. Tỷ bị rơi xuống nước, có người đã cứu tỷ, bộ y phục này áo là do người ấy thay ta tìm đến."
"Người ấy là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, có làm gì với tỷ hay không?"
"Thanh Y, muội coi tỷ là người như thế nào?" Trần Bảo Linh đỏ mặt nói: "Tỷ rơi vào trong nước, vô cùng sợ hãi, làm gì còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy, người ta đã cứu tỷ, sau lưng muội lại nói người ấy như vậy, vậy tỷ thành người gì đây? Vậy mà muội lại không quan tâm tỷ một chút nào, muội cũng không hỏi tỷ sau khi rơi xuống nước thì như thế nào? Có sợ hay không, có bị thương hay không?"
Nàng rõ ràng không muốn nói cho kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y suy nghĩ khi quay về sẽ hỏi Từ Lệnh Sâm một chút nên thuận thế nói: "Muội không quan tâm đến tỷ còn có thể hỏi tỷ nhiều như vậy sao? Không phải muội sợ tỷ bị người khác khi dễ hay sao? Tỷ đã không có việc gì vậy thì muội cũng yên tâm, đợi khi về đến, tỷ hãy trở về thay y phục trước, chỗ ngoại tổ phụ muội sẽ đi nói."
Trần Bảo Linh chỉ lo lắng chuyện này nhất, nghe vậy lập tức vui vẻ ra mặt: "Thanh Y, tỷ biết ngay muội tốt với tỷ nhất. Đúng rồi, Sâm biểu ca như thế nào rồi? Huynh ấy nói gì với muội?"
"Huynh ấy không có việc gì." Kỷ Thanh Y nhẹ giọng nói: "Huynh ấy nói chúng ta không cần phải lo lắng, huynh ấy sẽ khỏe thôi, muốn muội khuyên nhủ Thanh Thái để đệ ấy ngàn vạn lần đừng tự trách."
Chuyện giữa nàng Từ Lệnh Sâm tạm thời nàng không có ý định nói cho Trần Bảo Linh biết, Trần Văn Cẩm ở một bên nhìn chằm chằm, ngộ nhỡ Bảo Linh nói lỡ miệng, vậy thì không ổn.
"Có thật không?" Trần Bảo Linh thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn trời đất, cuối cùng Sâm biểu ca cũng không có việc gì."
Từ Lệnh Sâm bình an vô sự, Kỷ Thanh Y cũng đặt tất cả tâm tư vào việc học cắm hoa.
Lê Nguyệt Trừng cũng trở nên vô cùng trầm tĩnh, không hề tiếp tục gây phiền phức cho Kỷ Thanh Y nữa.
Chạng vạng một ngày nọ, Lê Nguyệt Trừng lấy cớ muốn đi ra ngoài tản bộ, tránh khỏi nha hoàn, một thân một người đi tới núi giả ở hậu hoa viên.
"Nguyệt Nguyệt, ngươi đã đến rồi." Trần Văn Cẩm nở nụ cười, một tay kéo nàng vào trong động dưới núi giả.
Trái tim Lê Nguyệt Trừng Tâm đập mạnh, đỏ mặt giận trách: "Biểu ca, coi chừng người khác nhìn thấy."
"Sợ cái gì?" Trần Văn Cẩm thờ ơ như không: "Thực sự có người nhìn thấy, ta sẽ nói với tổ mẫu, ta với nàng lưỡng tình tương duyệt, muốn thú nàng làm thê tử."
Mặc dù biết rõ Trần Văn Cẩm cố ý nói như vậy để đùa giỡn nàng, Lê Nguyệt Trừng vẫn rất vui mừng, ngoài miệng lại nói: "Huynh gạt ta!"
"Sao ta lại gạt nàng cơ chứ?" Trần Văn Cẩm giả vờ tức giận nói: "Ở chung lâu như vậy, nàng còn chưa hiểu rõ lòng của ta sao?"
"Ta đương nhiên hiểu rõ." Trong lòng Lê Nguyệt Trừng Tâm giống như được ăn mật: "Biểu ca, đừng giận ta."
"Ta làm sao có thể giận nàng!" Trần Văn Cẩm dịu dàng nói: "Mấy ngày nữa yết bảng (công bố kết quả) thi Hương, ta nhất định nổi danh trên bảng, đợi hơn một tháng nữa nàng được vào trường nữ Phương Hoa, đến lúc đó trên người của ta có công danh, nàng cũng không phải chỉ có hai bàn tay trắng, ta sẽ nói với tổ mẫu thú nàng làm thê, tổ mẫu nhất định sẽ không thể không đồng ý."
"Có thật không?" Lê Nguyệt Trừng vốn vui mừng lại vội nói: "Vậy… Chuyện kia… Chính xác thì lúc nào sẽ thực hiện."
"Đúng ngày ta được yết bảng." Trần Văn Cẩm mặt trầm như nước: "Không thể kéo dài hơn được nữa, tài nghệ cắm hoa của Kỷ Thanh Y rất cao, một khi nàng tiến vào trường nữ Phương Hoa, cho dù nàng mất đi trong sạch, tổ mẫu tình nguyện bất chấp nguy hiểm cũng không thể để cho nàng làm thiếp của ta."
Trong lòng Lê Nguyệt Trừng vô cùng ganh tị nhưng nghĩ tới chuyện cho dù Kỷ Thanh Y là thiếp của Trần Văn Cẩm nhưng trên thực tế bị thế tử Chu Vương độc chiếm, trái tim dâng lên sự sảng khoái.
Từ mùa xuân năm nay, khi Kỷ Thanh Y trở lại, nàng ta đoạt đi tất cả mọi thứ vốn nên thuộc về nàng, nàng không thể chờ đợi muốn Kỷ Thanh Y thân bại danh liệt.
"Biểu ca, huynh nói ta nên làm thế nào?"
"Ngày yết bảng, Thế tử Chu Vương sẽ đến chúc mừng ta, đến lúc đó chính là thời cơ tốt nhất, trước đó nàng phải ổn định Kỷ Thanh Y…" Hắn nhỏ giọng an bài cho Lê Nguyệt Trừng, sau đó nói: "Sau khi chuyện thành công, nàng trở lại sân viện của mình, không cần làm gì hết chỉ cần chờ tin tức của ta là được rồi. Còn nha hoàn của nàng, nhất định phải dặn dò thật tốt."
Lê Nguyệt Trừng nhận lấy bọc giấy Trần Văn Cẩm đưa tới, ngón tay kích động đến phát run. Kỷ Thanh Y, ngày tốt lành của ngươi cuối cùng cũng chấm dứt.
…
Trần Bảo Linh ban đêm tham lạnh quên đóng cửa sổ bị trúng phong hàn.
Ngày hôm sau đi học chỉ có Kỷ Thanh Y và Lê Nguyệt Trừng, hôm nay Khúc tiên sinh để hai người các nàng cắm một bình hoa liên quan đến mùa thu, Kỷ Thanh Y đi ra ngoài trước.
Lúc trước đều là nàng và Trần Bảo Linh cùng nhau đi trước, bỏ Lê Nguyệt Trừng lại đằng sau.
"Thanh Y." Lê Nguyệt Trừng bước nhanh mấy bước, ở cửa nhà ấm trồng hoa thì đuổi kịp Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y quay đầu lại, mặt không thay đổi nhìn nàng.
"Muội vẫn còn giận tỷ có đúng hay không?" Lê Nguyệt Trừng áy náy nói: "Trong khoảng thời gian này nhìn thấy muội và Bảo Linh cùng ra cùng vào, tỷ mới nhận ra mình đã sai lầm như thế nào, tỷ rất muốn gia nhập với các muội, nhưng… Nhưng… Là lòng tự ái của tỷ quá lớn, cuối cùng tỷ sợ muội không muốn tha thứ cho tỷ, sợ mất thể diện, cho nên vẫn mở lời nổi."
Kỷ Thanh Y cười lạnh: "Vậy sao hôm nay ngươi lại có thể mở miệng cơ chứ?"
"Thật ra thì lúc trước tỷ đã đi tìm Bảo Linh, muốn nhờ muối ấy ở giữa thay tỷ nói vun vào." Gương mặt Lê Nguyệt Trừng lộ vẻ sầu thảm: "Không ngờ Bảo Linh không chỉ không muốn giúp tỷ lại muốn tỷ cách muội xa một chút. Muội ấy còn nói giữa muội ấy và tỷ, nhất định muội sẽ lựa chọn muội ấy. Tỷ thấy muội ấy phòng bị như thế, nếu biết tỷ cố ý đi tìm muội, nhất định muội ấy sẽ không vui, cho nên kéo dài tới bây giờ."
"Thanh Y, muội có nguyện ý cho tỷ một cơ hội không?"
"Không." Kỷ Thanh Y không chút nghĩ ngợi, lắc đầu: "Khi ta coi ngươi là hảo tỷ muội, ngươi coi ta là cái gì? Ta không muốn nuôi một con rắn độc ở bên mình."
Sắc mặt Lê Nguyệt Trừng trắng nhợt, giống như bị đả kích rất lớn: "Đúng, muội nói không sai. Thật sự tỉ là rắn độc, muội móc tim móc phổi với tỉ, tỉ lại vô cùng phòng bị muội, nhưng muội có biết không? Tỉ cũng không muốn, tỉ cũng không muốn như vậy."
"Hả?" Chân mày Kỷ Thanh Y cau lại, mỉm cười nói: "Ngươi không muốn như vậy, chẳng lẽ còn có người éo buộc ngươi hay sao?"
"Không, không có người nào ép buộc tỉ, là sự tự ti và lòng ghen tỵ của tỉ đang tác quái." Lê Nguyệt Trừng thản nhiên nói: "Tỉ ghen tị muội xinh đẹp hơn tỉ, ghen tị muội đợc cô tổ mẫu yêu thích, rõ ràng là tỉ tới trước nhưng muội lại đoạt đi tất cả của tỉ, cũng là ăn nhờ ở đậu, muội là biểu tiểu thư, tỉ cũng chỉ là Nguyệt Trừng cô nương, tại sao lại bất công như thế?"
"Từ nhỏ tỉ đã ghen tị với muội, đặc biệt là sau khi tỉ thích Cẩm biểu ca…” Vẻ mặt Lê Nguyệt Trừng làm ra vẻ khó giãy bày lại như đinh chém sắt nói: "Sau khi tỉ thích Cẩm biểu ca thì cả ngày lo lắng muội sẽ đoạt mất Cẩm biểu ca."
Lê Nguyệt Trừng thật đúng là có thể trả bất cứ giá nào.
Nàng đã tính toán chắc chắn sẽ không nhỏ đâu?
"Vậy nbây giờ gươi không lo lắng hay sao?"
"Tỉ lo lắng còn có tác dụng gì đây?" Lê Nguyệt Trừng nói: "Cô tổ mẫu thích muội, mọi người trên dưới phủ Bình Dương Hầu thích muội, ngay cả Cẩm biểu ca cũng thích muội, tỉ… Tóm lại suy nghĩ hèn hạ của tỉ đã dùng nhầm chỗ rồi…"
"Tốt lắm, ngươi không cần phải nói nữa." Kỷ Thanh Y không nhịn được nói: "Ta không muốn nghe."
Nàng xoay người vào nhà ấm trồng hoa.
Trên mặt Lê Nguyệt Trừng lại lộ ra một nụ cười xót xa.
Kỷ Thanh Y rõ ràng đã tin lời của nàng.
Kỷ Thanh Y vừa hái hoa vừa âm thầm suy nghĩ, lúc này Lê Nguyệt Trừng cũng đã cùng Trần Văn Cẩm cấu kết, nàng ta đột nhiên cúi đầu, gập thân nhất định là có lòng dạ xấu xa.
Đã như vậy, đây cũng đến lúc nàng báo thù rồi.
Đời trước nàng chịu khổ, nàng muốn Lê Nguyệt Trừng cũng chịu một lần.
Mặc dù đời trước Từ Lệnh Kiểm có thể thượng vị, đó là do được Mạnh hoàng hậu ủng hộ. Nhưng mà lúc đầu người Mạnh hoàng hậu ủng hộ n là Từ Lệnh Sâm, sau khi Từ Lệnh Sâm chết, Mạnh hoàng hậu mới quay sang ủng hộ Từ Lệnh Kiểm.
Đời này, Từ Lệnh Sâm sẽ không chết, dĩ nhiên Từ Lệnh Kiểm không có cơ hội thượng vị.
Nàng còn có cái gì mà sợ.
Nàng nghĩ chuyện này, hồn nhiên không biết nguy hiểm đang tới, một người nắm cây kéo trong tay, trong mắt lộ ra sự hung ác, lặng lẽ đi tới gần nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.