Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở Về
Chương 35
Heo Nghiện Trà Sữa
10/11/2019
Nửa tháng sau, nàng đi dạo ở Ngự hoa viên, nàng không cẩn thận bị trượt
chân ngã, nàng hoảng hốt nhắm chặt mắt lại nàng có cảm giác lag đã có ai đó đỡ nàng, nàng hé mở mắt nhìn, nàng nhìn thấy một chàng trai mặc y
phục màu đen gương mặt tuấn tú, đang nhìn nàng mỉm cười dịu dàng, nàng
đứng thẳng người lại:"Đa tạ."
Tiểu Hồng vội vã chạy đến, lo lắng:
"Công chúa! Người không sao chứ?"
Nàng lắc đầu, chàng trai ấy cúi đầu hành lễ rồi rời đi.
Nàng cau mày, thắc mắc liền hỏi Tiểu Hồng:"Tiểu Hồng! Người đó là ai vậy?"
Tiểu Hồng cung kính đáp:"Bẩm công chúa! Đó là thị vệ hầu cận của tam hoàng tử."
Nàng khẽ gật gù, Tiểu Hồng tiếp tục dìu nàng đi dạo. Trời tối, nàng mặc y phục màu đen, biến cây sáo Vĩ Âm thành một thanh kiếm rồi nàng cẩn thẩn đứng lên thanh kiếm ấy bay đi.
Hoàng cung Bắc Hương
Nàng âm thầm đi đến Vĩnh Ngọc cung, nàng nhìn thấy chàng đang uống rượu, nhìn chàng đã gầy hơn trước rất nhiều, đã không còn một chút sức sống, tàn tạ vô cùng. Kỳ Ân nhìn thấy chàng nước mắt không kìm được mà rơi xuống, nàng quay người rời đi thì nàng bỗng dừng lại khi nghe thấy giọng nói đầy đau đớn, khổ sở của chàng:
"Ân nhi! Ta nhớ nàng! Ta rất nhớ nàng! Xin lỗi! Ân nhi bây giờ ta đã hối hận rồi."
Những lời nói ấy khiến nàng đau lòng, bật khóc nàng cố gắng kìm nén để không khóc thành tiếng, nàng vội rời đi nàng đi đến Thành Ngọc cung vừa đến nàng hoảng hốt, kinh hãi nhìn thấy A Tú đang dùng vải trắng thắt cổ tự tử, nàng vội phóng dao cắt đứt miếng vải ấy chạy đến đỡ lấy A Tú:"A Tú! Tại sao muội lại ngốc như vậy?"
A Tú nghe thấy tiếng của nàng liền ngước mặt lên nhìn quả thật là nàng, A Tú ôm chằm lấy nàng, nghẹn ngào:"Tiểu thư! Là người sao? Người hiện về để đưa A Tú đi cùng sao?"
Nàng búng nhẹ vào trán A Tú:
"Muội hãy nhìn cho kỹ rốt cuộc ta là người hay là ma?"
A Tú mở mắt to nhìn nàng, nắm lấy sờ sờ tay nàng:"Tiểu thư! Người thật sự vẫn còn sống, thật tốt quá."
Nàng mỉm cười rồi khẽ nhíu mày hỏi:"Vân Y sao rồi?"
A Tú nắm lấy tay nàng vẻ mặt vô cùng lo lắng:"Công chúa suốt nửa tháng nay luôn nhốt mình ở trong phòng ăn uống rất ít có những lúc người không chịu ăn muội rất lo cho công chúa nhưng công chúa ngay cả muội cũng không chịu gặp."
Nàng liền cùng A Tú đi đến gặp Vân Y, A Tú canh chừng ở ngoài để nàng vào trong, nàng bước vào trong, Vân Y hoảng loạn, đánh tới tấp:"Ngươi là ai? Dám xông vào đây?"
Nàng giữ chặt tay Vân Y lại:"Là ta! Kỳ Ân! Là hoàng tẩu của muội đây."
Nàng kéo khăn bịt mặt xuống, Vân Y nhìn thấy nàng liền ôm lấy người nàng, bật khóc nức nở:"Là tẩu thật sao? Muội không nằm mơ đúng không? Tẩu còn sống?"
Nàng gật đầu:"Ta vẫn còn sống, ta đến đây để thăm muội."
Tiểu Hồng vội vã chạy đến, lo lắng:
"Công chúa! Người không sao chứ?"
Nàng lắc đầu, chàng trai ấy cúi đầu hành lễ rồi rời đi.
Nàng cau mày, thắc mắc liền hỏi Tiểu Hồng:"Tiểu Hồng! Người đó là ai vậy?"
Tiểu Hồng cung kính đáp:"Bẩm công chúa! Đó là thị vệ hầu cận của tam hoàng tử."
Nàng khẽ gật gù, Tiểu Hồng tiếp tục dìu nàng đi dạo. Trời tối, nàng mặc y phục màu đen, biến cây sáo Vĩ Âm thành một thanh kiếm rồi nàng cẩn thẩn đứng lên thanh kiếm ấy bay đi.
Hoàng cung Bắc Hương
Nàng âm thầm đi đến Vĩnh Ngọc cung, nàng nhìn thấy chàng đang uống rượu, nhìn chàng đã gầy hơn trước rất nhiều, đã không còn một chút sức sống, tàn tạ vô cùng. Kỳ Ân nhìn thấy chàng nước mắt không kìm được mà rơi xuống, nàng quay người rời đi thì nàng bỗng dừng lại khi nghe thấy giọng nói đầy đau đớn, khổ sở của chàng:
"Ân nhi! Ta nhớ nàng! Ta rất nhớ nàng! Xin lỗi! Ân nhi bây giờ ta đã hối hận rồi."
Những lời nói ấy khiến nàng đau lòng, bật khóc nàng cố gắng kìm nén để không khóc thành tiếng, nàng vội rời đi nàng đi đến Thành Ngọc cung vừa đến nàng hoảng hốt, kinh hãi nhìn thấy A Tú đang dùng vải trắng thắt cổ tự tử, nàng vội phóng dao cắt đứt miếng vải ấy chạy đến đỡ lấy A Tú:"A Tú! Tại sao muội lại ngốc như vậy?"
A Tú nghe thấy tiếng của nàng liền ngước mặt lên nhìn quả thật là nàng, A Tú ôm chằm lấy nàng, nghẹn ngào:"Tiểu thư! Là người sao? Người hiện về để đưa A Tú đi cùng sao?"
Nàng búng nhẹ vào trán A Tú:
"Muội hãy nhìn cho kỹ rốt cuộc ta là người hay là ma?"
A Tú mở mắt to nhìn nàng, nắm lấy sờ sờ tay nàng:"Tiểu thư! Người thật sự vẫn còn sống, thật tốt quá."
Nàng mỉm cười rồi khẽ nhíu mày hỏi:"Vân Y sao rồi?"
A Tú nắm lấy tay nàng vẻ mặt vô cùng lo lắng:"Công chúa suốt nửa tháng nay luôn nhốt mình ở trong phòng ăn uống rất ít có những lúc người không chịu ăn muội rất lo cho công chúa nhưng công chúa ngay cả muội cũng không chịu gặp."
Nàng liền cùng A Tú đi đến gặp Vân Y, A Tú canh chừng ở ngoài để nàng vào trong, nàng bước vào trong, Vân Y hoảng loạn, đánh tới tấp:"Ngươi là ai? Dám xông vào đây?"
Nàng giữ chặt tay Vân Y lại:"Là ta! Kỳ Ân! Là hoàng tẩu của muội đây."
Nàng kéo khăn bịt mặt xuống, Vân Y nhìn thấy nàng liền ôm lấy người nàng, bật khóc nức nở:"Là tẩu thật sao? Muội không nằm mơ đúng không? Tẩu còn sống?"
Nàng gật đầu:"Ta vẫn còn sống, ta đến đây để thăm muội."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.