Sủng Thê Tuyệt Đối: Quân Thiếu Đừng Trêu Loạn
Chương 7: Có Chút Mềm Mại Cùng Ẩm Ướt
Năng Năng
21/08/2022
“Không có chuyện gì sao tự nhiên cậu lại quát tớ?”
“Không có chuyện thì không thể quát cậu sao? Còn nữa, cậu đánh tớ một lần, tớ quát cậu một lần.”
“... Được thôi.”
Bọn họ không nói gì nữa, một người ôm hộp tôm hùm đất ăn, một người ngồi xem TV, cuối cùng, cả hai ngả về hai bên ghế sô pha ngủ. Trong lúc mơ màng, Tần Hoài Tâm nghe được loáng thoáng Trang Thư Khuynh táo bạo mà nói một câu: Tôi nói, tôi không cần anh chịu trách nhiệm!
Hôm sau...
Sau khi Trang Thư Khuynh trở lại toà soạn, đã bị chủ biên gọi vào văn phòng.
“Bản thảo đâu? Trang nhất đâu?” Chủ biên nhìn hai tay trống trơn của cô, hận rèn sắt không thành thép.
“Không có.”
Chủ biên suýt chút nữa không chịu được mà ngã xuống, bất lực nói: “Ba ngày, trong thời gian ba ngày, cô vẫn không thể đưa tôi bản thảo cho trang nhất số báo tới, thời gian thử việc của cô không đạt yêu cầu!”
Tưởng tượng đến việc cô thực tập sinh có thiên phú này bị chính tay mình đuổi việc, trong lòng chủ biên vô cùng đau đớn: “Cô gái nhỏ, ngàn vạn lần đừng phụ lại ý tốt của tôi!”
“Được, chủ biên, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông.”
Nghe vậy, chủ biên hướng về phía cô vẫy vẫy tay, không đành lòng lại liếc nhìn cô một cái.
Rời khỏi văn phòng chủ biên, Trang Thư Khuynh trở lại chỗ ngồi, cầm lấy túi rồi đi ra ngoài, lần này cô nhất định phải thu về một tin tức thật hot!
Hai ngày sau, ở nơi rừng núi hoang vu.
Một dáng người mảnh khảnh, mặc trang phục rằn ri và đội mũ cùng màu nhanh chóng lướt qua lùm cây. Chẳng bao lâu, người phụ nữ dừng lại trên một ngọn đồi, nấp sau một cái thân cây rộng gấp mấy chục lần thân người.
Cô nhanh nhẹn lấy ra từ ba lô chiếc ống nhòm, xuyên qua lùm cây nhắm thẳng vào căn biệt thự ở đỉnh núi.
“Chậc chậc, dáng người này, quả thực quá mlem...” Cô gái không nhịn được mà suýt xoa.
Không ai có thể ngờ được, tân ảnh hậu Đàm Bế Ương lại xuất hiện ở chỗ này, cùng đạo diễn của mình lăn-giường.
Đúng vào lúc cô đang say sưa quan sát thì điện thoại trong túi rung lên, cô nhanh chóng nuốt nước miếng, trả lời điện thoại.
“Thư Khuynh, bao giờ thì cậu về? Chúng ta đã hẹn gặp Viện trưởng Hoa vào ngày mai, cậu đừng có thả bồ câu cho tớ!”
*Thả bồ câu: cho leo cây.
Trang Thư Khuynh sửng sốt, hình như đúng là có chuyện như vậy thật. Cô không chút để ý nói: “Tớ đặt đồng hồ báo thức rồi. À, tớ có cái này rất thú vị, cậu có muốn xem không?”
Đối phương lập tức hào hứng, “Nhanh lên, gửi cho tớ đi, tớ chờ, nhanh lên đó.” Phải biết rằng, mỗi lần Trang Thư Khuynh cho cô xem cái gì thì cái đó đều cực kì chất lượng, có tính bùng nổ cao.
Trang Thư Khuynh thất thần nhìn điện thoại hai giây, từ bao giờ con nhóc này cúp điện thoại nhanh đến vậy?
Cô hơi nhếch khóe miệng, mở phần đồng hồ báo thức trong máy ra và cài đặt, rồi lại cất điện thoại vào trong ba lô, tiếp tục thưởng thức hình ảnh hương-diễm ở phía đối diện.
Một giờ trôi qua, cô xoa xoa cái eo cứng đờ của mình, đứng thẳng người, cất đồ nghề vào ba lô rồi đeo lên lưng.
Lúc xoay người rời đi, cô còn hướng về phía căn biệt thư kia cười khẽ một tiếng, đáy mắt xuất hiện một tia khinh thường.
Cô đã nghĩ xong tiêu đề của bài báo ngày mai rồi, đến lúc đó đảm bảo sẽ khiến fans của cô nàng "mù" mắt.
Nghĩ đến việc bản thân chuẩn bị có thêm một khoản tiền nữa để mua quà cho Viện trưởng Hoa, tâm trạng của cô lập tức tốt lên.
“Ui da...”
Trong lúc quá phấn khích, Trang Thư Khuynh vấp phải một vật thể không xác định và ngã xuống đất với một tư thế vô cùng xấu. Nhưng mà, điều kì quái chính là, không có bất cứ cảm giác đau đớn nào giống như trong tưởng tượng của cô.
Nghĩ vậy, cô lập tức mở to mắt, vô định nhìn về phía vật thể mềm mại đang ở dưới thân mình. Bất ngờ là, thứ này không chỉ mềm mại mà còn mang theo độ ẩm!
Vùng núi hoang vu hẻo lánh, ngoại trừ thú dữ còn có cái gì?
Trang Thư Khuynh bỗng nhiên đứng lên, khuôn mặt nhỏ nháy mắt tái nhợt. Và khi cô nhìn thấy rõ thứ kia, suýt chút nữa tặng cho chính mình một cái tát.
“Không có chuyện thì không thể quát cậu sao? Còn nữa, cậu đánh tớ một lần, tớ quát cậu một lần.”
“... Được thôi.”
Bọn họ không nói gì nữa, một người ôm hộp tôm hùm đất ăn, một người ngồi xem TV, cuối cùng, cả hai ngả về hai bên ghế sô pha ngủ. Trong lúc mơ màng, Tần Hoài Tâm nghe được loáng thoáng Trang Thư Khuynh táo bạo mà nói một câu: Tôi nói, tôi không cần anh chịu trách nhiệm!
Hôm sau...
Sau khi Trang Thư Khuynh trở lại toà soạn, đã bị chủ biên gọi vào văn phòng.
“Bản thảo đâu? Trang nhất đâu?” Chủ biên nhìn hai tay trống trơn của cô, hận rèn sắt không thành thép.
“Không có.”
Chủ biên suýt chút nữa không chịu được mà ngã xuống, bất lực nói: “Ba ngày, trong thời gian ba ngày, cô vẫn không thể đưa tôi bản thảo cho trang nhất số báo tới, thời gian thử việc của cô không đạt yêu cầu!”
Tưởng tượng đến việc cô thực tập sinh có thiên phú này bị chính tay mình đuổi việc, trong lòng chủ biên vô cùng đau đớn: “Cô gái nhỏ, ngàn vạn lần đừng phụ lại ý tốt của tôi!”
“Được, chủ biên, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông.”
Nghe vậy, chủ biên hướng về phía cô vẫy vẫy tay, không đành lòng lại liếc nhìn cô một cái.
Rời khỏi văn phòng chủ biên, Trang Thư Khuynh trở lại chỗ ngồi, cầm lấy túi rồi đi ra ngoài, lần này cô nhất định phải thu về một tin tức thật hot!
Hai ngày sau, ở nơi rừng núi hoang vu.
Một dáng người mảnh khảnh, mặc trang phục rằn ri và đội mũ cùng màu nhanh chóng lướt qua lùm cây. Chẳng bao lâu, người phụ nữ dừng lại trên một ngọn đồi, nấp sau một cái thân cây rộng gấp mấy chục lần thân người.
Cô nhanh nhẹn lấy ra từ ba lô chiếc ống nhòm, xuyên qua lùm cây nhắm thẳng vào căn biệt thự ở đỉnh núi.
“Chậc chậc, dáng người này, quả thực quá mlem...” Cô gái không nhịn được mà suýt xoa.
Không ai có thể ngờ được, tân ảnh hậu Đàm Bế Ương lại xuất hiện ở chỗ này, cùng đạo diễn của mình lăn-giường.
Đúng vào lúc cô đang say sưa quan sát thì điện thoại trong túi rung lên, cô nhanh chóng nuốt nước miếng, trả lời điện thoại.
“Thư Khuynh, bao giờ thì cậu về? Chúng ta đã hẹn gặp Viện trưởng Hoa vào ngày mai, cậu đừng có thả bồ câu cho tớ!”
*Thả bồ câu: cho leo cây.
Trang Thư Khuynh sửng sốt, hình như đúng là có chuyện như vậy thật. Cô không chút để ý nói: “Tớ đặt đồng hồ báo thức rồi. À, tớ có cái này rất thú vị, cậu có muốn xem không?”
Đối phương lập tức hào hứng, “Nhanh lên, gửi cho tớ đi, tớ chờ, nhanh lên đó.” Phải biết rằng, mỗi lần Trang Thư Khuynh cho cô xem cái gì thì cái đó đều cực kì chất lượng, có tính bùng nổ cao.
Trang Thư Khuynh thất thần nhìn điện thoại hai giây, từ bao giờ con nhóc này cúp điện thoại nhanh đến vậy?
Cô hơi nhếch khóe miệng, mở phần đồng hồ báo thức trong máy ra và cài đặt, rồi lại cất điện thoại vào trong ba lô, tiếp tục thưởng thức hình ảnh hương-diễm ở phía đối diện.
Một giờ trôi qua, cô xoa xoa cái eo cứng đờ của mình, đứng thẳng người, cất đồ nghề vào ba lô rồi đeo lên lưng.
Lúc xoay người rời đi, cô còn hướng về phía căn biệt thư kia cười khẽ một tiếng, đáy mắt xuất hiện một tia khinh thường.
Cô đã nghĩ xong tiêu đề của bài báo ngày mai rồi, đến lúc đó đảm bảo sẽ khiến fans của cô nàng "mù" mắt.
Nghĩ đến việc bản thân chuẩn bị có thêm một khoản tiền nữa để mua quà cho Viện trưởng Hoa, tâm trạng của cô lập tức tốt lên.
“Ui da...”
Trong lúc quá phấn khích, Trang Thư Khuynh vấp phải một vật thể không xác định và ngã xuống đất với một tư thế vô cùng xấu. Nhưng mà, điều kì quái chính là, không có bất cứ cảm giác đau đớn nào giống như trong tưởng tượng của cô.
Nghĩ vậy, cô lập tức mở to mắt, vô định nhìn về phía vật thể mềm mại đang ở dưới thân mình. Bất ngờ là, thứ này không chỉ mềm mại mà còn mang theo độ ẩm!
Vùng núi hoang vu hẻo lánh, ngoại trừ thú dữ còn có cái gì?
Trang Thư Khuynh bỗng nhiên đứng lên, khuôn mặt nhỏ nháy mắt tái nhợt. Và khi cô nhìn thấy rõ thứ kia, suýt chút nữa tặng cho chính mình một cái tát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.