Sủng Thê Tuyệt Đối: Quân Thiếu Đừng Trêu Loạn
Chương 6: Lục Thiếu, Anh Rốt Cuộc Cũng Đã Thông Suốt
Năng Năng
21/08/2022
Sau khi mặc quần vào, anh đi tìm thắt lưng, nhưng tìm một vòng rồi cũng không thấy, đoán rằng thắt lưng đã bị cởi ra lúc ở trên giường.
Anh kéo một góc chăn, lắc tay, thắt lưng quả nhiên rơi từ trong chăn ra.
“Mẹ kiếp!”
Lãnh Dịch Tinh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào một góc của chiếc chăn, không thể tưởng tượng nổi mà đi về phía người đàn ông.
“Lãnh... Chờ tôi đi với...” Cố Thần nhìn theo ánh mắt của Lãnh Dịch Tinh, cũng nhìn thấy đồ vật trong chăn, nhanh chân bước tới, rồi đưa tay nắm lấy cái chăn, lật ra, lại chỉ vào màu đỏ trên chiếc chăn, nói: “Lục thiếu, anh rốt cuộc cũng đã thông suốt!”
Lời này vừa nói ra, Lục Cận Dương liền đen mặt, anh ném cho cậu ta một ánh mắt sắc bén, trong mắt toả ra một tia lạnh lùng khiến người ta sợ hãi. Nhưng cả hai người đang trong trạng thái khám phá thế giới mới, không nhận ra được mọi thứ xung quanh có gì đó không ổn.
“Cố Thần, cậu nhìn thấy không, cái này vẫn còn tươi nha."
“Má nó, ở đây vẫn còn hai người...” Nói được nửa câu, Lãnh Dịch Tinh bỗng dưng im lặng không lên tiếng, cậu nhìn thấy hai ông nội Mao ở trên bàn, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn vào khuôn mặt không cảm xúc của Lục Cận Dương, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, khiến cho cậu sợ hãi, suýt chút nữa kêu lên thành tiếng.
Nhưng sau khi ánh mắt của cậu vô tình chạm phải ánh nhìn sắc bén kia thì lại lặng lẽ nhét hai ông nội Mao xuống dưới chăn bông, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Cố Thần không nhận ra sự thay đổi của Lãnh Dịch Tinh, anh cứ gật đầu lia lịa, rõ ràng là đang khiếp sợ không nói lên lời. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì cho dù có chết đi cả trăm lần, anh cũng không tin chuyện Lục thiếu không bao giờ gần gũi phụ nữ của bọn họ tự nhiên lại đi phá thân!
Ngay khi bọn họ còn đang đắc chí về phát hiện của mình, phía sau bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng, không mang theo bất cứ độ ấm nào, "Kiểm tra camera giám sát của tiệc rượu cho tôi, tôi muốn xem xem ai có lá gan lớn như vậy, dám hạ thuốc vào nước của tôi."
"Ai?" Lãnh Dịch Tinh cùng Cố Thần liếc nhìn nhau, hoá ra là bị người ta hạ thuốc, bảo sao, một người kiềm chế giỏi như vậy bỗng nhiên lại mất khống chế.
Lãnh Dịch Tinh lập tức đưa tay chào theo nghi lễ quân đội, "Rõ!"
Lục Cận Dương xắn tay áo lên, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài: “Tập hợp.”
Lúc Trang Thư Khuynh về đến nhà, Tần Hoài Tâm đang ngồi xổm trước cửa chờ cô, thấy cô trở về với bộ dạng yếu ớt, mất sức sống thì không khỏi tò mò, “Thư Khuynh, không phải cậu lại dính vào scandal nào đó rồi chứ?”
Trang Thư Khuynh bây giờ không muốn mở miệng nói bất cứ điều gì, chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng rồi mở cửa phòng, để túi xách xuống, đi vào phòng tắm.
Tần Hoài Tâm đứng ở phòng khách nhìn những hành động của cô không khỏi nhíu mày, không đúng, rất không đúng, trước kia mặc kệ có mệt như thế nào, cô cũng không bao giờ trưng ra biểu cảm như vậy.
Nghĩ vậy, cô chạy đến phòng tắm, cách một cánh cửa hỏi: “Thư Khuynh, cậu thật sự không sao chứ?”
“Không sao.”
“Ồ, vậy cậu mau lên, tớ dẫn cậu đi ăn khuya.”
“... Được.”
Khi Trang Thư Khuynh đi ra, Tần Hoài Tâm đang nằm trên sô pha xem TV, nhìn thấy một bóng người lúc ẩn lúc hiện, ngăn cản tầm nhìn của cô, cô không chút suy nghĩ, đánh đối phương một cái, ngay lập tức, Trang Thư Khuynh đau đến mức nhe răng nghiến lợi.
“Tần Hoài Tâm, cậu muốn giết tớ!” Dứt lời, cô hung hăng trừng mắt nhìn Tần Hoài Tâm, một bàn tay xoa xoa chỗ bị đối phương đánh.
Tần Hoài Tâm không phải chưa bao giờ làm chuyện này, nhưng lúc ấy Trang Thư Khuynh cùng lắm chỉ trừng mắt nhìn cô một cái, ngoài ra không nói thêm gì, nhưng hiện tại, phản ứng của cô lớn như vậy, làm cho Tần Hoài Tâm sửng sốt.
“Cái đó, Thư Khuynh, cậu không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Nghĩ đến việc vừa xảy ra với mình vào buổi tối, cô rầu rĩ ngồi xuống, ôm lấy đĩa tôm hùm đất mà ăn.
Anh kéo một góc chăn, lắc tay, thắt lưng quả nhiên rơi từ trong chăn ra.
“Mẹ kiếp!”
Lãnh Dịch Tinh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào một góc của chiếc chăn, không thể tưởng tượng nổi mà đi về phía người đàn ông.
“Lãnh... Chờ tôi đi với...” Cố Thần nhìn theo ánh mắt của Lãnh Dịch Tinh, cũng nhìn thấy đồ vật trong chăn, nhanh chân bước tới, rồi đưa tay nắm lấy cái chăn, lật ra, lại chỉ vào màu đỏ trên chiếc chăn, nói: “Lục thiếu, anh rốt cuộc cũng đã thông suốt!”
Lời này vừa nói ra, Lục Cận Dương liền đen mặt, anh ném cho cậu ta một ánh mắt sắc bén, trong mắt toả ra một tia lạnh lùng khiến người ta sợ hãi. Nhưng cả hai người đang trong trạng thái khám phá thế giới mới, không nhận ra được mọi thứ xung quanh có gì đó không ổn.
“Cố Thần, cậu nhìn thấy không, cái này vẫn còn tươi nha."
“Má nó, ở đây vẫn còn hai người...” Nói được nửa câu, Lãnh Dịch Tinh bỗng dưng im lặng không lên tiếng, cậu nhìn thấy hai ông nội Mao ở trên bàn, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn vào khuôn mặt không cảm xúc của Lục Cận Dương, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, khiến cho cậu sợ hãi, suýt chút nữa kêu lên thành tiếng.
Nhưng sau khi ánh mắt của cậu vô tình chạm phải ánh nhìn sắc bén kia thì lại lặng lẽ nhét hai ông nội Mao xuống dưới chăn bông, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Cố Thần không nhận ra sự thay đổi của Lãnh Dịch Tinh, anh cứ gật đầu lia lịa, rõ ràng là đang khiếp sợ không nói lên lời. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì cho dù có chết đi cả trăm lần, anh cũng không tin chuyện Lục thiếu không bao giờ gần gũi phụ nữ của bọn họ tự nhiên lại đi phá thân!
Ngay khi bọn họ còn đang đắc chí về phát hiện của mình, phía sau bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng, không mang theo bất cứ độ ấm nào, "Kiểm tra camera giám sát của tiệc rượu cho tôi, tôi muốn xem xem ai có lá gan lớn như vậy, dám hạ thuốc vào nước của tôi."
"Ai?" Lãnh Dịch Tinh cùng Cố Thần liếc nhìn nhau, hoá ra là bị người ta hạ thuốc, bảo sao, một người kiềm chế giỏi như vậy bỗng nhiên lại mất khống chế.
Lãnh Dịch Tinh lập tức đưa tay chào theo nghi lễ quân đội, "Rõ!"
Lục Cận Dương xắn tay áo lên, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài: “Tập hợp.”
Lúc Trang Thư Khuynh về đến nhà, Tần Hoài Tâm đang ngồi xổm trước cửa chờ cô, thấy cô trở về với bộ dạng yếu ớt, mất sức sống thì không khỏi tò mò, “Thư Khuynh, không phải cậu lại dính vào scandal nào đó rồi chứ?”
Trang Thư Khuynh bây giờ không muốn mở miệng nói bất cứ điều gì, chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng rồi mở cửa phòng, để túi xách xuống, đi vào phòng tắm.
Tần Hoài Tâm đứng ở phòng khách nhìn những hành động của cô không khỏi nhíu mày, không đúng, rất không đúng, trước kia mặc kệ có mệt như thế nào, cô cũng không bao giờ trưng ra biểu cảm như vậy.
Nghĩ vậy, cô chạy đến phòng tắm, cách một cánh cửa hỏi: “Thư Khuynh, cậu thật sự không sao chứ?”
“Không sao.”
“Ồ, vậy cậu mau lên, tớ dẫn cậu đi ăn khuya.”
“... Được.”
Khi Trang Thư Khuynh đi ra, Tần Hoài Tâm đang nằm trên sô pha xem TV, nhìn thấy một bóng người lúc ẩn lúc hiện, ngăn cản tầm nhìn của cô, cô không chút suy nghĩ, đánh đối phương một cái, ngay lập tức, Trang Thư Khuynh đau đến mức nhe răng nghiến lợi.
“Tần Hoài Tâm, cậu muốn giết tớ!” Dứt lời, cô hung hăng trừng mắt nhìn Tần Hoài Tâm, một bàn tay xoa xoa chỗ bị đối phương đánh.
Tần Hoài Tâm không phải chưa bao giờ làm chuyện này, nhưng lúc ấy Trang Thư Khuynh cùng lắm chỉ trừng mắt nhìn cô một cái, ngoài ra không nói thêm gì, nhưng hiện tại, phản ứng của cô lớn như vậy, làm cho Tần Hoài Tâm sửng sốt.
“Cái đó, Thư Khuynh, cậu không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Nghĩ đến việc vừa xảy ra với mình vào buổi tối, cô rầu rĩ ngồi xuống, ôm lấy đĩa tôm hùm đất mà ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.