Chương 15
Giản Diệc Dung
24/05/2024
Khương Vĩ không ngờ Khương Họa về rồi, nghe nói có người tìm mình, ông còn tưởng là chuyện công việc, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thì con gái bảo bối nhà mình đã đi vào.
“Họa Họa?!” - Khương Vĩ kinh ngạc đến nỗi bút rơi xuống. Khương Họa hôm nay vào cung, lại còn là bị Thái hậu truyền triệu, ông vốn luôn căng thẳng. Lúc này nhìn thấy con gái, phản ứng đầu tiên của ông chính là Khương Họa lúc vào cung đã xảy ra chuyện gì: "Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Đừng sợ, có cha ở đây".
Khương Họa biết ông cũng lo lắng như bà nội, cười nói: "Không sao, con chỉ muốn đến thăm cha, dùng cơm với cha. Không biết có quấy rầy cha không?".
“Sao lại quấy rầy được chứ?” - Khương Vĩ nhìn Khương Họa từ trên xuống dưới, thấy nàng vẫn như thường, bấy giờ mới yên tâm: “ Họa Họa muốn ăn gì, cha đưa con đến Lầu Thiên Hương, được không?”.
“Không đi Lầu Thiên Hương" - Khương Họa quay người lấy hộp thức ăn từ Lan Nha: “Hôm nay cho cha nếm thử tay nghề của con".
Hai mắt Khương Vĩ sáng lên: “Đồ ăn Họa Họa tự tay nấu sao?”. Tuy rằng từ nhỏ Khương Họa là bảo bối của cả gia đình, nhưng cũng không được nuông chiều từ bé. Đừng nói là học vẽ rất chăm chỉ, cho dù mấy thứ bình thường như may vá, xem sổ sách, đọc sách, viết chữ, nàng đều đã học nghiêm túc. Hơn nữa nàng cũng rất thích nấu ăn, từ nhỏ đã muốn tự mình xuống bếp. Những ngày đó, Khương Vĩ còn từng nếm những món do nàng tự tay làm.
“Dạ, con tự làm, cha không được chê" - Khương Họa đặt hộp thức ăn lên bàn sách lớn của Khương Vĩ, cởi áo choàng rồi khoác lên lưng ghế của Khương Vĩ: “Cha, chúng ta ăn trưa ở đâu?".
Khương Vĩ là Thị lang Bộ Lễ, quan to triều đình, nơi ông làm việc được chia thành hai phòng trong ngoài, ngăn cách bằng một bức bình phong lớn, phòng ngoài là giá sách và bàn sách, một dãy ghế bành, phòng trong là một nhuyễn để ông nghỉ ngơi, còn có một cái tủ đặt một vài bộ quần áo đơn giản, dựa vào tường là một chiếc bàn lớn bằng gỗ cẩm lai.
Khương Vĩ đưa Khương Họa vào phòng trong, đặt hộp thức ăn lên chiếc bàn lớn bằng gỗ cẩm lai: "Ở đây đi". Phòng trong thanh tịnh hơn, nếu có người đến cũng sẽ không nhìn thấy con gái
Khương Họa bày ra tất cả đồ ăn trong hộp thức ăn, Khương Vĩ kinh ngạc hỏi: "Tất cả đều là do con tự làm? Họa Họa có mệt lắm không?".
“Không mệt đâu, Kim đại nương giúp con rửa và thái nguyên liệu, làm xong nhanh lắm" - Khương Họa đặt một bát nhỏ phô mai hạnh nhân trước mặt Khương Vĩ: “Con học được món này ở Tô Châu, cha thử đi".
Không cần biết món này có ngon hay không, chỉ cần là do con gái bảo bối tự tay, Khương Vĩ cũng định ăn hết sạch. Hơn nữa Khương Họa làm ra màu sắc rất tươi sáng, nhìn rất bắt mắt. Khương Vĩ đang có tâm trạng tốt, cầm đũa lên và chuẩn bị bắt đầu ăn.
Đột nhiên, trong viện bên ngoài xôn xao một trận, có người hô: "Thái tử điện hạ giá lâm!".
Tay cầm đũa của Khương Họa khựng lại, vội vàng đặt xuống rồi đi ra ngoài tiếp đón.
Không biết vì sao, trong lòng Khương Họa lại có linh cảm không tốt. Nàng bất an nhìn thức ăn trên bàn, đặc biệt là đĩa nấm hương nấu với rau xanh.
Đã đến giữa trưa, Thượng thư Bộ Lễ đi rồi, chỉ còn lại có Khương Vĩ. Ông nhìn Thái tử điện hạ đang mặc cẩm bào màu đỏ tươi, khoanh tay đứng ở trong sân và cả đội thị vệ kim đao oai hùng bất phàm, tiến lên hành lễ: "Hạ quan gặp qua Thái tử điện hạ, không biết điện hạ đến đây có chuyện gì quan trọng?".
Ánh mắt Tiêu Quyết lướt qua Khương Vĩ nhìn căn phòng ông vừa đi ra: "Không có chuyện gì quan trọng, nhớ ra đã lâu không đến Bộ Lễ, nên tới xem một chút".
Y bước về phía căn phòng, Khương Vĩ nghĩ đến cô con gái đang ở trong phòng trong, tim ông đập loạn nhịp, muốn ngăn lại nhưng không có cớ. Đây là nơi xử lý công vụ, người bình thường muốn gặp ông đều có thể tiến vào, huống chi là Thái tử điện hạ.
Tiêu Quyết vào phòng, nhìn trái nhìn phải, biết cô gái nhỏ của mình đang núp sau tấm bình phong, cố ý nhăn mũi: "Ơ, sao có mùi thức ăn vậy?".
"Ặc..." - Ông không biết Thái tử điện hạ ra chiêu gì, chỉ có thể nói: "Là hạ quan đang dùng cơm trưa".
"Bữa trưa à..." - Tiêu Quyết thở dài: "Ông vừa nói thế thì ta chợt nhớ ra ta vẫn chưa ăn trưa".
Khương Vĩ: "...".
Theo lẽ thường, hiện tại ông nên mời Thái tử điện hạ dùng cơm trưa, nhưng mà đây đều là do Khương Họa tự tay làm, ông không nỡ cho người khác dù chỉ một miếng, Đành phải cung kính mà nói: "Thái tử điện hạ thật sự là vất vả, Đại Tề có Thái tử cần cù như Thái tử điện hạ đúng phúc của Đại Tề!".
Vạn tổng quản đi theo bên cạnh Tiêu Quyết giật giật khóe miệng. Chủ tử nhà mình vừa nghe ám vệ bẩm báo Khương Họa tự tay làm bữa trưa thì lúc ấy không thể ngồi yên, lại nghe nói nàng đặt đồ ăn trong hộp đưa đến chỗ Khương Thị lang thì lập tức chạy tới đây.
Không ngờ chủ tử nhà mình lại mặt dày như vậy, Khương Thị lang lại lòng dạ hẹp hòi mà từ chối như vậy, thế thì cũng quá bảo vệ thức ăn rồi!
Tiêu Quyết tức giận đến mức các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, kiếp trước y chưa từng ăn một bữa ăn do chính vật nhỏ tự tay làm ra, một miếng cũng không!
Muốn đến ăn ké một miếng ở chỗ của Khương Thị lang thì người ta không chịu!
Còn vật nhỏ không có lương tâm kia, dù biết mình ở đây nhưng nàng vẫn trốn trong phòng không chịu ra!
Tiêu Quyết hít một hơi thật sâu và thầm nhủ với bản thân: Không thể đánh, không thể giết, không thể mắng, đây là cha của Họa Họa. Kiếp này, y phải bảo vệ gia đình của vật nhỏ, vậy nàng sẽ có nhiều ràng buộc ở thế gian, sẽ không ra đi một cách dứt khoát như trong kiếp trước.
Tuy không giết được Khương Vĩ, nhưng y nhất định phải ăn được bữa trưa này.
Tiêu Quyết sờ sờ bụng: "Đột nhiên đói quá, đói đến mức đi không nổi. Khương Thị lang ăn cơm trưa kiểu gì vậy? Sao lại có mùi thơm như vậy?".
Vạn tổng quản thật muốn che đi bộ mặt già nua của mình, Thái tử điện hạ đáng xấu hổ như vậy nhất định không phải của nhà bọn họ!
Khương Vĩ: "Chỉ là... chỉ là một bữa trưa bình thường mà thôi".
Tiêu Quyết im lặng nhìn ông, nhưng không rời đi.
Khương Vĩ bất đắc dĩ lễ phép nói: "Hay là... nếu như Thái tử điện hạ không chê, hạ quan sẽ mang ra cho ngài nếm thử?".
Ông cũng thấy rằng Thái tử đang muốn đứng ì ở đây rồi. Mặc dù không biết tại sao, nhưng ông thực sự không thể xua đuổi Thái tử một nước được. Ông nghĩ kỹ rồi, Họa Họa làm bốn món và một món tráng miệng, ông sẽ mang ra hai món cho Thái tử, chờ Thái tử ăn xong và rời đi thì ông vẫn còn ba món cho mình.
“Không cần lấy ra phiền phức thế, ta tự đi vào là được" - Tiêu Quyết đi vòng qua bức bình phong.
Khương Vĩ giật mình, đang định chạy tới thì nghe thấy giọng nói vui mừng của Tiêu Quyết: "Thì ra là Họa Họa cũng ở đây".
Khương Họa khom người thi lễ: "Gặp qua Thái tử điện hạ".
Khương Vĩ vừa vội vàng đi vào, bất đắc dĩ nhìn Tiêu Quyết ngồi xuống bàn cầm đũa lên: "Đúng lúc, Họa Họa, Khương Thị lang, nào, chúng ta dùng bữa cùng nhau đi, không cần khách khí".
Ai muốn khách khí với ngươi! Khương Họa lén nhìn Tiêu Quyết một cái đầy tức giận. Đây đều là nàng làm cho cha, nàng dùng cơm trưa với cha là vừa đủ, bây giờ cộng thêm Tiêu Quyết thì khẳng định sẽ không đủ. Nàng còn muốn nuôi cho cha mập mạp thêm nữa kìa.
Khương Vĩ giật mình khi nhìn thấy cái liếc mắt trắng dã của Khương Họa dành cho Tiêu Quyết. Ông mơ hồ cảm thấy Thái tử có thể đã yêu thích Khương Họa, nhưng dù vậy, Tiêu Quyết trong mắt ông cũng là một người hung ác và bạo lực, ông sợ rằng con gái của ông sẽ chọc giận Thái tử, nhanh chóng ngồi xuống.
Thật ra thì Tiêu Quyết cũng nhìn thấy động tác nhỏ của Khương Họa, nhưng y cũng không bận tâm chút nào: "Sao Họa Họa lại đến nha môn Bộ Lễ?".
Khương Họa chưa kịp nói thì Khương Vĩ đã nói trước: "Con gái hạ quan tới đây để đưa cơm trưa cho hạ quan. Điện hạ, "Họa Họa" là để người nhà gọi, ngài nên gọi "Khương cô nương" thì thích hợp hơn".
Ông không biết tại sao Thái tử lại gọi con gái mình như vậy, nhưng ông không muốn nghe Thái tử xưng hô thân mật như vậy. Cho dù Thái tử cho hứa cho vị trí chính phi thì ông cũng không muốn gả con gái vào hoàng gia. Huống chi, trong Đông cung đã có một vị Thái tử phi rồi, ông tuyệt đối không muốn con gái bảo bối của mình làm thiếp cho người ta, dù là thiếp thất của Thái tử một nước cũng không được.
“Khương Thị lang quá khách khí rồi" - Tiêu Quyết hờ hững liếc nhìn Khương Vĩ: “Hơn nữa, chính nàng ấy cũng đồng ý".
Khương Họa từng nói với Khương Vĩ về tình huống tửu lâu khi ăn trưa cùng Thái tử, nhưng không đề cập đến chuyện xưng hô, không ngờ bây giờ chuyện đó lại bị lật ra. Điều này lại khiến nàng nhớ tới bộ dạng Thái tử tức giận vào ngày hôm đó. Dù sao thì y cũng là Thái tử cao cao tại thượng, nàng từng phản bác, cha nàng lại phản bác một lần nữa, đó chỉ là một xưng hô, thực sự không đáng để gây hấn.
Nàng cầm đũa lên, gắp một miếng rau xanh cho Tiêu Quyết: "Điện hạ nếm thử đi, đây là ta làm".
Nàng lại thêm một miếng măng đông cho Khương Vĩ: "Cha mau ăn đi, món này sắp lạnh rồi".
Đây đều là món ăn do Khương Họa tự tay làm, nàng tự tay gắp vào bát mình, cơn tức giận của Tiêu Quyết tức thì dịu xuống. Y cho rau xanh vào miệng, gật đầu: "Hóa ra là do chính tay Họa Họa làm, không tệ, rất ngon".
Y thật sự không nếm được gì, mọi thứ vào miệng y đều có cùng một hương vị. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên trong hai đời y ăn đồ ăn do chính tay Khương Họa làm, tự nhiên ý nghĩa khác hẳn, chỉ cảm thấy đó là món ngon hiếm thấy trong đời.
Y nếm thử món sữa trứng, mặc dù không thể nếm được hương vị nhưng rất mịn và mềm, tan chảy trong miệng, rõ ràng là vô cùng ngon.
Mắt y lại nhìn sang phô mai hạnh nhân, đó hẳn là hương vị mới mà cô gái nhỏ học được ở Tô Châu.
Khương Vĩ lập tức trở nên căng thẳng, nhìn Thái tử điện hạ như vậy nhưng không khách sáo chút nào. Ông chưa từng ăn món phô mai hạnh nhân này đâu!
Khương Họa trơ mắt nhìn cha và Thái tử vơ đũa càng ngày càng nhanh, đồ ăn trên đĩa càng ngày càng ít, trong lòng cũng sốt ruột. Nếu phụ thân ăn không no thì làm sao có thể nuôi cho ông béo lên được?
Nàng không quan tâm đến việc ăn của mình nữa, chỉ tiếp tục cho đồ ăn vào đĩa của Khương Vĩ.
Được sự giúp đỡ của cô con gái bảo bối, đĩa lót chén trước mặt Khương Vĩ đã sớm thành ngọn.
Tiêu Quyết nhìn đĩa trống trước mặt, rồi lại nhìn đĩa đầy thức ăn của Khương Vĩ, trong đôi mắt đen của y lóe lên một tia sát ý, "rắc" một tiếng, chiếc đũa trong tay y đã bị bẻ gãy.
Hai cha con nhìn đôi đũa mà Tiêu Quyết bẻ làm đôi, nhất tề cảm thấy ớn lạnh sau gáy.
Khương Vĩ có chút hối hận, Khương Họa cũng có chút xấu hổ, có phải nàng hơi quá đáng rồi không?
Tiêu Quyết ném đôi đũa gãy trong tay xuống bàn, ánh mắt u ám: "Cô ăn chưa no".
Khương Vĩ ngượng ngùng cười nói: "Khẩu vị của Thái tử điện hạ ngon như vậy chứng tỏ điện hạ có sức khỏe tốt, điện hạ khỏe mạnh bình an, thật sự là phúc của Đại Tề!".
Tiêu Quyết lạnh nhạt nói: "Họa Họa gần như chưa ăn một miếng nào, nhất định lại càng không no".
Khương Vĩ khựng lại: "...".
Nguy rồi, ông đi giành đồ ăn với Thái tử mà quên mất cô con gái bảo bối của mình!
“Họa Họa?!” - Khương Vĩ kinh ngạc đến nỗi bút rơi xuống. Khương Họa hôm nay vào cung, lại còn là bị Thái hậu truyền triệu, ông vốn luôn căng thẳng. Lúc này nhìn thấy con gái, phản ứng đầu tiên của ông chính là Khương Họa lúc vào cung đã xảy ra chuyện gì: "Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Đừng sợ, có cha ở đây".
Khương Họa biết ông cũng lo lắng như bà nội, cười nói: "Không sao, con chỉ muốn đến thăm cha, dùng cơm với cha. Không biết có quấy rầy cha không?".
“Sao lại quấy rầy được chứ?” - Khương Vĩ nhìn Khương Họa từ trên xuống dưới, thấy nàng vẫn như thường, bấy giờ mới yên tâm: “ Họa Họa muốn ăn gì, cha đưa con đến Lầu Thiên Hương, được không?”.
“Không đi Lầu Thiên Hương" - Khương Họa quay người lấy hộp thức ăn từ Lan Nha: “Hôm nay cho cha nếm thử tay nghề của con".
Hai mắt Khương Vĩ sáng lên: “Đồ ăn Họa Họa tự tay nấu sao?”. Tuy rằng từ nhỏ Khương Họa là bảo bối của cả gia đình, nhưng cũng không được nuông chiều từ bé. Đừng nói là học vẽ rất chăm chỉ, cho dù mấy thứ bình thường như may vá, xem sổ sách, đọc sách, viết chữ, nàng đều đã học nghiêm túc. Hơn nữa nàng cũng rất thích nấu ăn, từ nhỏ đã muốn tự mình xuống bếp. Những ngày đó, Khương Vĩ còn từng nếm những món do nàng tự tay làm.
“Dạ, con tự làm, cha không được chê" - Khương Họa đặt hộp thức ăn lên bàn sách lớn của Khương Vĩ, cởi áo choàng rồi khoác lên lưng ghế của Khương Vĩ: “Cha, chúng ta ăn trưa ở đâu?".
Khương Vĩ là Thị lang Bộ Lễ, quan to triều đình, nơi ông làm việc được chia thành hai phòng trong ngoài, ngăn cách bằng một bức bình phong lớn, phòng ngoài là giá sách và bàn sách, một dãy ghế bành, phòng trong là một nhuyễn để ông nghỉ ngơi, còn có một cái tủ đặt một vài bộ quần áo đơn giản, dựa vào tường là một chiếc bàn lớn bằng gỗ cẩm lai.
Khương Vĩ đưa Khương Họa vào phòng trong, đặt hộp thức ăn lên chiếc bàn lớn bằng gỗ cẩm lai: "Ở đây đi". Phòng trong thanh tịnh hơn, nếu có người đến cũng sẽ không nhìn thấy con gái
Khương Họa bày ra tất cả đồ ăn trong hộp thức ăn, Khương Vĩ kinh ngạc hỏi: "Tất cả đều là do con tự làm? Họa Họa có mệt lắm không?".
“Không mệt đâu, Kim đại nương giúp con rửa và thái nguyên liệu, làm xong nhanh lắm" - Khương Họa đặt một bát nhỏ phô mai hạnh nhân trước mặt Khương Vĩ: “Con học được món này ở Tô Châu, cha thử đi".
Không cần biết món này có ngon hay không, chỉ cần là do con gái bảo bối tự tay, Khương Vĩ cũng định ăn hết sạch. Hơn nữa Khương Họa làm ra màu sắc rất tươi sáng, nhìn rất bắt mắt. Khương Vĩ đang có tâm trạng tốt, cầm đũa lên và chuẩn bị bắt đầu ăn.
Đột nhiên, trong viện bên ngoài xôn xao một trận, có người hô: "Thái tử điện hạ giá lâm!".
Tay cầm đũa của Khương Họa khựng lại, vội vàng đặt xuống rồi đi ra ngoài tiếp đón.
Không biết vì sao, trong lòng Khương Họa lại có linh cảm không tốt. Nàng bất an nhìn thức ăn trên bàn, đặc biệt là đĩa nấm hương nấu với rau xanh.
Đã đến giữa trưa, Thượng thư Bộ Lễ đi rồi, chỉ còn lại có Khương Vĩ. Ông nhìn Thái tử điện hạ đang mặc cẩm bào màu đỏ tươi, khoanh tay đứng ở trong sân và cả đội thị vệ kim đao oai hùng bất phàm, tiến lên hành lễ: "Hạ quan gặp qua Thái tử điện hạ, không biết điện hạ đến đây có chuyện gì quan trọng?".
Ánh mắt Tiêu Quyết lướt qua Khương Vĩ nhìn căn phòng ông vừa đi ra: "Không có chuyện gì quan trọng, nhớ ra đã lâu không đến Bộ Lễ, nên tới xem một chút".
Y bước về phía căn phòng, Khương Vĩ nghĩ đến cô con gái đang ở trong phòng trong, tim ông đập loạn nhịp, muốn ngăn lại nhưng không có cớ. Đây là nơi xử lý công vụ, người bình thường muốn gặp ông đều có thể tiến vào, huống chi là Thái tử điện hạ.
Tiêu Quyết vào phòng, nhìn trái nhìn phải, biết cô gái nhỏ của mình đang núp sau tấm bình phong, cố ý nhăn mũi: "Ơ, sao có mùi thức ăn vậy?".
"Ặc..." - Ông không biết Thái tử điện hạ ra chiêu gì, chỉ có thể nói: "Là hạ quan đang dùng cơm trưa".
"Bữa trưa à..." - Tiêu Quyết thở dài: "Ông vừa nói thế thì ta chợt nhớ ra ta vẫn chưa ăn trưa".
Khương Vĩ: "...".
Theo lẽ thường, hiện tại ông nên mời Thái tử điện hạ dùng cơm trưa, nhưng mà đây đều là do Khương Họa tự tay làm, ông không nỡ cho người khác dù chỉ một miếng, Đành phải cung kính mà nói: "Thái tử điện hạ thật sự là vất vả, Đại Tề có Thái tử cần cù như Thái tử điện hạ đúng phúc của Đại Tề!".
Vạn tổng quản đi theo bên cạnh Tiêu Quyết giật giật khóe miệng. Chủ tử nhà mình vừa nghe ám vệ bẩm báo Khương Họa tự tay làm bữa trưa thì lúc ấy không thể ngồi yên, lại nghe nói nàng đặt đồ ăn trong hộp đưa đến chỗ Khương Thị lang thì lập tức chạy tới đây.
Không ngờ chủ tử nhà mình lại mặt dày như vậy, Khương Thị lang lại lòng dạ hẹp hòi mà từ chối như vậy, thế thì cũng quá bảo vệ thức ăn rồi!
Tiêu Quyết tức giận đến mức các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, kiếp trước y chưa từng ăn một bữa ăn do chính vật nhỏ tự tay làm ra, một miếng cũng không!
Muốn đến ăn ké một miếng ở chỗ của Khương Thị lang thì người ta không chịu!
Còn vật nhỏ không có lương tâm kia, dù biết mình ở đây nhưng nàng vẫn trốn trong phòng không chịu ra!
Tiêu Quyết hít một hơi thật sâu và thầm nhủ với bản thân: Không thể đánh, không thể giết, không thể mắng, đây là cha của Họa Họa. Kiếp này, y phải bảo vệ gia đình của vật nhỏ, vậy nàng sẽ có nhiều ràng buộc ở thế gian, sẽ không ra đi một cách dứt khoát như trong kiếp trước.
Tuy không giết được Khương Vĩ, nhưng y nhất định phải ăn được bữa trưa này.
Tiêu Quyết sờ sờ bụng: "Đột nhiên đói quá, đói đến mức đi không nổi. Khương Thị lang ăn cơm trưa kiểu gì vậy? Sao lại có mùi thơm như vậy?".
Vạn tổng quản thật muốn che đi bộ mặt già nua của mình, Thái tử điện hạ đáng xấu hổ như vậy nhất định không phải của nhà bọn họ!
Khương Vĩ: "Chỉ là... chỉ là một bữa trưa bình thường mà thôi".
Tiêu Quyết im lặng nhìn ông, nhưng không rời đi.
Khương Vĩ bất đắc dĩ lễ phép nói: "Hay là... nếu như Thái tử điện hạ không chê, hạ quan sẽ mang ra cho ngài nếm thử?".
Ông cũng thấy rằng Thái tử đang muốn đứng ì ở đây rồi. Mặc dù không biết tại sao, nhưng ông thực sự không thể xua đuổi Thái tử một nước được. Ông nghĩ kỹ rồi, Họa Họa làm bốn món và một món tráng miệng, ông sẽ mang ra hai món cho Thái tử, chờ Thái tử ăn xong và rời đi thì ông vẫn còn ba món cho mình.
“Không cần lấy ra phiền phức thế, ta tự đi vào là được" - Tiêu Quyết đi vòng qua bức bình phong.
Khương Vĩ giật mình, đang định chạy tới thì nghe thấy giọng nói vui mừng của Tiêu Quyết: "Thì ra là Họa Họa cũng ở đây".
Khương Họa khom người thi lễ: "Gặp qua Thái tử điện hạ".
Khương Vĩ vừa vội vàng đi vào, bất đắc dĩ nhìn Tiêu Quyết ngồi xuống bàn cầm đũa lên: "Đúng lúc, Họa Họa, Khương Thị lang, nào, chúng ta dùng bữa cùng nhau đi, không cần khách khí".
Ai muốn khách khí với ngươi! Khương Họa lén nhìn Tiêu Quyết một cái đầy tức giận. Đây đều là nàng làm cho cha, nàng dùng cơm trưa với cha là vừa đủ, bây giờ cộng thêm Tiêu Quyết thì khẳng định sẽ không đủ. Nàng còn muốn nuôi cho cha mập mạp thêm nữa kìa.
Khương Vĩ giật mình khi nhìn thấy cái liếc mắt trắng dã của Khương Họa dành cho Tiêu Quyết. Ông mơ hồ cảm thấy Thái tử có thể đã yêu thích Khương Họa, nhưng dù vậy, Tiêu Quyết trong mắt ông cũng là một người hung ác và bạo lực, ông sợ rằng con gái của ông sẽ chọc giận Thái tử, nhanh chóng ngồi xuống.
Thật ra thì Tiêu Quyết cũng nhìn thấy động tác nhỏ của Khương Họa, nhưng y cũng không bận tâm chút nào: "Sao Họa Họa lại đến nha môn Bộ Lễ?".
Khương Họa chưa kịp nói thì Khương Vĩ đã nói trước: "Con gái hạ quan tới đây để đưa cơm trưa cho hạ quan. Điện hạ, "Họa Họa" là để người nhà gọi, ngài nên gọi "Khương cô nương" thì thích hợp hơn".
Ông không biết tại sao Thái tử lại gọi con gái mình như vậy, nhưng ông không muốn nghe Thái tử xưng hô thân mật như vậy. Cho dù Thái tử cho hứa cho vị trí chính phi thì ông cũng không muốn gả con gái vào hoàng gia. Huống chi, trong Đông cung đã có một vị Thái tử phi rồi, ông tuyệt đối không muốn con gái bảo bối của mình làm thiếp cho người ta, dù là thiếp thất của Thái tử một nước cũng không được.
“Khương Thị lang quá khách khí rồi" - Tiêu Quyết hờ hững liếc nhìn Khương Vĩ: “Hơn nữa, chính nàng ấy cũng đồng ý".
Khương Họa từng nói với Khương Vĩ về tình huống tửu lâu khi ăn trưa cùng Thái tử, nhưng không đề cập đến chuyện xưng hô, không ngờ bây giờ chuyện đó lại bị lật ra. Điều này lại khiến nàng nhớ tới bộ dạng Thái tử tức giận vào ngày hôm đó. Dù sao thì y cũng là Thái tử cao cao tại thượng, nàng từng phản bác, cha nàng lại phản bác một lần nữa, đó chỉ là một xưng hô, thực sự không đáng để gây hấn.
Nàng cầm đũa lên, gắp một miếng rau xanh cho Tiêu Quyết: "Điện hạ nếm thử đi, đây là ta làm".
Nàng lại thêm một miếng măng đông cho Khương Vĩ: "Cha mau ăn đi, món này sắp lạnh rồi".
Đây đều là món ăn do Khương Họa tự tay làm, nàng tự tay gắp vào bát mình, cơn tức giận của Tiêu Quyết tức thì dịu xuống. Y cho rau xanh vào miệng, gật đầu: "Hóa ra là do chính tay Họa Họa làm, không tệ, rất ngon".
Y thật sự không nếm được gì, mọi thứ vào miệng y đều có cùng một hương vị. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên trong hai đời y ăn đồ ăn do chính tay Khương Họa làm, tự nhiên ý nghĩa khác hẳn, chỉ cảm thấy đó là món ngon hiếm thấy trong đời.
Y nếm thử món sữa trứng, mặc dù không thể nếm được hương vị nhưng rất mịn và mềm, tan chảy trong miệng, rõ ràng là vô cùng ngon.
Mắt y lại nhìn sang phô mai hạnh nhân, đó hẳn là hương vị mới mà cô gái nhỏ học được ở Tô Châu.
Khương Vĩ lập tức trở nên căng thẳng, nhìn Thái tử điện hạ như vậy nhưng không khách sáo chút nào. Ông chưa từng ăn món phô mai hạnh nhân này đâu!
Khương Họa trơ mắt nhìn cha và Thái tử vơ đũa càng ngày càng nhanh, đồ ăn trên đĩa càng ngày càng ít, trong lòng cũng sốt ruột. Nếu phụ thân ăn không no thì làm sao có thể nuôi cho ông béo lên được?
Nàng không quan tâm đến việc ăn của mình nữa, chỉ tiếp tục cho đồ ăn vào đĩa của Khương Vĩ.
Được sự giúp đỡ của cô con gái bảo bối, đĩa lót chén trước mặt Khương Vĩ đã sớm thành ngọn.
Tiêu Quyết nhìn đĩa trống trước mặt, rồi lại nhìn đĩa đầy thức ăn của Khương Vĩ, trong đôi mắt đen của y lóe lên một tia sát ý, "rắc" một tiếng, chiếc đũa trong tay y đã bị bẻ gãy.
Hai cha con nhìn đôi đũa mà Tiêu Quyết bẻ làm đôi, nhất tề cảm thấy ớn lạnh sau gáy.
Khương Vĩ có chút hối hận, Khương Họa cũng có chút xấu hổ, có phải nàng hơi quá đáng rồi không?
Tiêu Quyết ném đôi đũa gãy trong tay xuống bàn, ánh mắt u ám: "Cô ăn chưa no".
Khương Vĩ ngượng ngùng cười nói: "Khẩu vị của Thái tử điện hạ ngon như vậy chứng tỏ điện hạ có sức khỏe tốt, điện hạ khỏe mạnh bình an, thật sự là phúc của Đại Tề!".
Tiêu Quyết lạnh nhạt nói: "Họa Họa gần như chưa ăn một miếng nào, nhất định lại càng không no".
Khương Vĩ khựng lại: "...".
Nguy rồi, ông đi giành đồ ăn với Thái tử mà quên mất cô con gái bảo bối của mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.