Chương 16
Giản Diệc Dung
24/05/2024
Khương Vĩ áy náy nhìn Khương Họa: "Họa Họa...".
“Một lát nữa về phủ con còn phải dùng cơm trưa nữa mà" - Khương Họa cười nói: “Hôm nay phòng bếp lớn làm món cá chua ngọt yêu thích của con".
Tiêu Quyết nhìn trên bàn: “Sao hôm nay Họa Họa không làm cá?”. Y chăm chăm gắp thức ăn, hoàn toàn không để ý đến thứ nhét vào trong miệng là cái gì, lúc này mới liếc mắt nhìn, phát hiện rằng trên bàn toàn là món ăn chay.
Khương Họa giải thích: “Cha ta không ăn thịt cá". Khương Vĩ không bới móc lắm, những người khác cùng bàn có thể ăn thịt cá trước mặt ông. Nhưng bữa trưa của Khương Họa vốn là chuẩn bị cho Khương Vĩ, bản thân nàng không định dùng nhiều, bèn dứt khoát chỉ làm các món ăn chay.
“Ồ" - Tiêu Quyết bấy giờ mới hiểu ra. Y chỉ để ý tới sở thích của cô gái nhỏ, về phần những người còn lại của Khương phủ không nằm trong phạm vi để ý của y. Tuy nhiên, hôm nay ăn được đồ ăn do chính tay cô gái nhỏ làm, tâm trạng y tốt nên không vội đi, lười biếng dựa vào lưng ghế: "Khương thị lang đã từng ăn đồ chay ở chùa Thiện Giác chưa? Hương vị rất ngon, mấy thứ như nấm hương, tinh bột mì, đậu phụ trúc gì đó, hễ vào trong tay mấy hòa thượng đó thì làm ra toàn vị thịt, còn có thể làm thành hình gà hay cá. Nếu không ăn và nếm kỹ, thật sự rất khó phân biệt".
Khương Vĩ nói: “Ta đã từng ăn rồi". Chỉ là từ khi kiều thê qua đời và con gái yêu đi xa, ông sống như một xác chết biết đi, cũng không quan tâm đến những thứ như ăn uống.
Khương Họa cũng có ấn tượng với món chay ở chùa Thiện Giác, nàng nhớ rằng cả nhà cùng nhau đi ăn, hương vị rất ngon nhưng rất đắt.
Nếu thức ăn chay này làm được trong chùa thì cha nhất định là có thể ăn được. Khương Họa đang muốn kiến nghị hưu mộc cuối tuần cùng đi chùa Thiện Giác, nhưng thình lình ngừng lại.
Ngoại trừ ngày đầu năm mới, cha rất hiếm khi ăn cơm với Trưởng công chúa Bình Dương, lại không bao giờ nghỉ ngơi trong sân của Trưởng công chúa. Suy cho cùng, dù hoàng gia có độc đoán đến đâu, có thể ban hôn cho người ta mặc kệ người ta có muốn hay không, nhưng họ không thể kiểm soát người ta ăn đâu ngủ đâu.
Khương Họa biết phụ thân đang tránh mặt Trưởng công chúa, nếu cả nhà cùng nhau đến chùa Thiện Giác, bọn họ không thể cố ý bỏ Trưởng công chúa sang một bên, đến lúc đó Trưởng công chúa cũng đi theo thì ngược lại sẽ mất hứng.
Hơn nữa, tình cờ được ăn một lần cũng không có ý nghĩa gì, nếu ngày nào cũng có thể làm cho cha ăn thì mới là tuyệt vời.
Khương Họa suy nghĩ rồi hỏi: "Thái tử điện hạ, họ có bằng lòng dạy các món chay trong chùa Thiện Giác không?".
“Họa Họa muốn học?” - Tiêu Quyết nhướng mày. Không ngờ vật nhỏ lại chẳng sợ vất vả chút nào, có khuê tú bình thường nào muốn vào bếp cơ thể, chưa kể mệt, còn khói xông lửa cháy, mồ hôi nhễ nhại, lớp trang điểm thì lấm lem, lại còn dầu mỡ nhờn tay.
Y cho rằng vật nhỏ làm bữa trưa chỉ là nhất thời nổi hứng, nhưng giờ nhìn lại thì mới biết là nàng muốn thường xuyên nấu cơm cho Khương Vĩ.
Sự chua xót trong lòng khiến cơn tức của Tiêu Quyết lại dâng lên, kiếp trước y chưa từng ăn đồ ăn do vật nhỏ làm!
“Muốn học" - Khương Họa gật đầu: “Ta có thể trả tiền học".
Tiền hàng tháng mà bà nội và cha cho dựa theo tiền của khuê tú bình thường ở kinh đô, sáu lượng bạc một tháng, không nhiều nhưng trong âm thầm thì bạc trợ cấp của nàng cũng không ít. Từ nhỏ nàng thích mua những thứ đẹp đẽ, bà nội không nỡ lòng nào để nàng tủi thân, mỗi lần đến viện của nàng đều phải xem cái hộp nhỏ đựng bạc của nàng, nếu ít thì sẽ lặng lẽ bỏ thêm.
Sau khi đến Tô Châu, cậu mợ đau lòng cho nàng, mỗi tháng đưa thẳng cho nàng một trăm lượng, đó là một số tiền lớn. Đã vậy mà anh họ chị dâu họ còn muốn lén đưa cho nàng thêm một ít, sợ nàng ấm ức khi phải ăn nhờ ở đậu.
Ngoài những thứ này ra, nàng còn có tiền trợ cấp của Mặc Hương Trai hàng năm. Huống chi, bà nội đã giao của hồi môn của mẹ vào tay nàng. Không nói đến thôn trang, cửa hàng, tổng hiện ngân trước đó và bạc kiếm được mấy năm nay cũng là một khoản tiền rất lớn.
Vì vậy, đến nay nàng đã có trong tay rất nhiều bạc, nếu bỏ ra một số bạc để đến chùa Thiện Giác học nấu đồ chay, nàng sẵn lòng.
Khương Vĩ không ngăn cản nàng, không phải vì ông muốn ăn, mà là bởi vì con gái bảo bối từ nhỏ đã như thế này, rất thích vào bếp, mới có tí tuổi dầu mà đã bắt ghế đứng xào rau, khiến cả đám ma ma hầu gái sợ tới mức vây quanh nàng, chuẩn bị sẵn sàng ôm lấy cô gái nhỏ sẽ bị ngã bất cứ lúc nào.
Tiêu Quyết vừa nghĩ đến việc nàng muốn học nấu đồ chay cho Khương Vĩ thì trong lòng vô cùng không vui. Nhưng nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của Khương Họa đang nhìn mình đầy mong đợi, y thật sự không thể thốt nên lời từ chối.
“Đồ chay của chùa Thiện Giác đương nhiên không truyền cho người ngoài" - Thấy ánh mắt cô gái nhỏ mờ đi, Tiêu Quyết nói thêm: “Tuy nhiên, trụ trì của họ rất quen thuộc với ta, nếu ta đưa Họa Họa đến thì chắc không có vấn đề gì đâu. Họa Họa học được cũng không mở quán ăn mà chỉ nấu ăn cho gia đình thôi phải không?".
Đồ chay ở chùa Thiện Giác rất đắt, nguồn cung thường thiếu hụt, đây cũng là một lợi ích của chùa. Nếu có người học rồi mở quán ăn ở kinh đô thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đến chùa Thiện Giác. Khương Họa tất nhiên hiểu được nguyên do trong đó, vội vàng gật đầu: "Yên tâm đi, nếu ta học được rồi thì một là không mở quán ăn, hai không truyền lại cho người khác".
Nàng háo hức nhìn Tiêu Quyết: “Thái tử điện hạ, khi nào thì ngài đến chùa Thiện Giác, đến lúc đó có thể... có thể giới thiệu cho ta được không?”. Ân tình lớn như thế này, nếu không phải vì muốn nuôi cho phụ thân mập mạp ra chút thì nàng thật sự không mở miệng được
“Ừm, vài ngày nữa thôi, đến lúc đó ta sẽ đón nàng" - Tiêu Quyết liếc nhìn đĩa trống không trên bàn: “Nếu Họa Họa học được thì đừng quên cho ta nếm thử".
Nhớ lại lúc nãy nàng liều mạng gắp đồ ăn vào bát của cha, Khương Họa thẹn thùng: "Đó là lẽ tự nhiên".
Sau khi thương lượng xong vấn đề này, Tiêu Quyết đứng dậy rời đi, sải bước vô cùng lớn, góc áo bào đỏ rực bay bay, tinh thần phấn chấn, đôi mắt đen láy mang ý cười, thoạt nhìn đã biết có tâm trạng vô cùng tốt. Vạn tổng quản phải chạy chậm mới theo kịp y.
Sau khi rời khỏi Bộ Lễ, Tiêu Quyết dừng lại, liếc nhìn Vạn Đức Tường: "Vừa nhìn đã biết ngươi chưa bao giờ ăn đồ ăn do người phụ nữ ngươi yêu làm rồi".
Vạn Đức Tường khựng lại: "...".
Hắn là một thái giám, ngay cả phụ nữ còn không thì làm sao có thể có đồ ăn do người phụ nữ mình yêu làm?!
"Sau khi ăn thức ăn do Họa Họa làm, cơ thể nhẹ như én, bước đi cũng như bay". Tiêu Quyết khẽ cười, như thể đang hồi tưởng lại mùi vị ban nãy, nhìn Vạn tổng quản đầy thương hại: "Nhìn ngươi đi, đi mấy bước cũng thở hổn hển, vừa nhìn là biết chưa từng được ăn".
Vạn Đức Tường: "...".
Không ngờ đồ ăn do Khương cô nương làm lại là linh đan diệu dược, chữa được trăm bệnh? Thế sao ngàu không nói còn có thể giải độc chứ, giải hết độc trên người của ngài rồi đỡ cho Bách Lý Xuân vất vả cả ngày.
Vạn Đức Tường thầm nghĩ: Lại nói, ta có dám ăn đồ do Khương cô nương làm không? Nếu ta mà ăn, ngài còn không vót ta thành cây gậy à?
Tiêu Quyết lắc đầu, cảm thấy không tìm được cảm giác ưu việt nào ở chỗ Vạn Đức Tường, vì vậy trực tiếp quay trở lại Đông cung, gọi Phong Tam tới.
Phong Tam bị anh em trong trại ám vệ đánh đến tím tái mặt mũi, bầm dập cả người, trong lòng lại còn mừng rỡ vô cùng, cảm thấy thân thể đã bị rỉ sét hai năm bây giờ đã hoạt động trở lại, tràn trề sung sướng mà đánh mấy trận, cả người cũng thoải mái hơn.
Tiêu Quyết nhìn vết thương trên mặt Phong Tam, khóe miệng giật giật, hỏi: "Phong Tam, ngươi đã từng thấy Họa Họa nấu ăn chưa?".
“Nhìn thấy rồi". Phong Tam không hề nghĩ ngợi gì: “Không phải trong thư thuộc hạ gửi cho ngài có viết rồi sao, Khương cô nương thường nấu một số cơm canh đặc sản của kinh đô ".
“Ăn ngon không?” - Tiêu Quyết nhẹ giọng hỏi.
"Trông rất ngon. Người nhà họ Lâm và Khương tiểu công tử cũng rất thích". Phong Tam nuốt nước bọt: "Nhưng thuộc hạ chưa từng ăn qua".
Vạn Đức Tường đứng một bên mà mặt không chút cảm xúc, trong lòng thầm nói: Chưa ăn là được rồi, thằng ngốc này, ngươi lại tránh được một kiếp rồi!
“Ta ăn rồi" - Tiêu Quyết nở một nụ cười thoải mái, ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên bàn: “Hôm nay ta ăn cơm do Họa Họa tự tay nấu, có nấm hương nấu với rau xanh, măng khô rang muối, đậu hủ bát trân, canh trứng, phô mai hạnh nhân đều rất ngon". Dù không nếm được mùi vị nhưng y vẫn hài lòng.
“Ồ" - Phong Tam cực kỳ hâm mộ mà nhìn chủ tử mình, đột nhiên nhíu mày: “Ơ, không đúng, lúc đó thuộc hạ ở Tô Châu nhìn thấy Khương cô nương nấu cơm, lúc nào cũng có mặn có chay, sao bây giờ toàn là đồ ăn chay thế?".
Ngón tay của Tiêu Quyết dừng lại, một tia buồn bực hiện lên trong đôi mắt đen của y: "Món chay thì sao? Ta cứ thích món chay thôi ấy! Họa Họa còn nói muốn đến chùa Thiện Giác để đặc biệt học nấu món chay nữa kìa, chờ học xong rồi sẽ làm cho ta ăn!".
Vạn Đức Tường lại muốn che cái bản mặt già nua lại. Người không biết xấu hổ này không phải Thái tử điện hạ nhà hắn, tuyệt đối không phải!
“Đồ chay của chùa Thiện Giác!” - Phong Tam thốt lên: “Nghe nói rất ngon!”.
“Ừ, chờ Họa Họa học xong sẽ tự mình làm cho ta ăn". Tiêu Quyết trông rất đắc ý.
Phong Tam bắt đầu nghiêm túc xem xét khả năng ăn vụng đồ ăn. Thân thủ hắn cao siêu, chờ Khương Họa làm xong sẽ ăn vụng một ít, nàng ấy nhất định sẽ không để ý.
Vạn Đức Tường nhìn đôi mắt đang láo liên của Phong Tam, chợt hiểu ra Phong Tam đang nghĩ gì, suýt nữa toát mồ hôi lạnh đầy người, quyết định đợi lát nữa sẽ nhắc nhở y một chút, kẻo tên nhóc ngốc nghếch này chôn vùi cái mạng nhỏ trong mê muội.
Phong Tam nuốt nước miêng: "Chủ tử, vậy có phải thuộc hạ đã đến lúc về chỗ Khương cô nương rồi không?".
“Ừ, trở về đi" - Tiêu Quyết xua tay, Phong Tam tuy rằng ngốc, nhưng thân thủ cũng là tốt nhất trại ám vệ.
Phong Tam đứng dậy cáo từ, Vạn Đức Tường cũng đi theo ra ngoài, kéo Phong Tam nói nhỏ, sắc mặt của Phong Tam thay đổi rõ rệt, hắn lại gật đầu lia lịa.
***
Khương Họa trở về phủ, chợp mắt một chút. Sơ Đồng vội vàng đi vào: "Cô nương, Nhị hoàng tử phái người tới đây".
Vừa nhắc tới Nhị hoàng tử, Khương Họa liền nhớ tới cảnh tượng kinh tởm ở cung Từ An. Bộ quần áo nàng mặc hôm đó đã trực tiếp bảo Lan Nha thiêu hủy sau khi mang ra từ Đông cung về phủ rồi.
Khương Họa vỗ ngực chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa: “Nhị hoàng tử phái người chắc là để gặp Trưởng công chúa đúng không?”. Y là do Thái hậu nuôi nấng, mà Trưởng công chúa Bình Dương là con gái ruột của Thái hậu, chắc là y rất thân thiết với Trưởng công chúa.
“Không phải" - Sơ Đồng lấy áo choàng bên hông buộc lại cho Khương Họa: “Nói là vội tới tặng đồ cho cô nương, cô nương mau đi đi".
"Tặng đồ cho ta?" - Khương Họa rất khó hiểu: "Kỳ quái, ta cũng không quen gì với hắn, vậy có gì mà cho ta? Nhị hoàng tử phái ai tới đây, đi đâu rồi?".
Sơ Đồng thắt dây áo choàng thành một cái nút xinh đẹp: "Nhị hoàng tử phái ma ma bên cạnh đến, cũng đã đến chỗ Trưởng công chúa rồi".
Trưởng công chúa trên danh nghĩa là mẹ cả của Khương Họa, trước khi đến tặng đồ cho Khương Họa đến chỗ của chủ mẫu cũng là điều nên làm. Huống chi Trưởng công chúa còn là cô của Nhị hoàng tử.
Nhưng trong lòng Khương Họa rất không vui. Nàng hận không thể khiến Thái hậu bị ảnh hưởng đến chết trong cuộc tranh đấu đoạt đích của Tiêu Quyết và Tiêu Dân. Nếu nàng lấy tất cả đều đồ cưới của mình ra, giúp Tiêu Quyết đoạt đích thành công, làm cho phe phái của Thái hậu và Trưởng công chúa gặp xui xẻo, vậy thì nàng rất vui vẻ.
Nàng không muốn để ý đến hoàng tử do Thái hậu nuôi nấng, cũng không muốn tới viện của Trưởng công chúa. Nay Nhị hoàng tử sai người tới tặng đồ còn đưa đến chỗ Trưởng công chúa, nàng càng khó chịu mà lẩm bẩm: "Đưa cái gì, ta không muốn! Còn chạy tới chỗ Trưởng công chúa, Thái tử tặng tranh của sư phụ toàn là đưa trực tiếp cho ta ở tiền viện".
Sơ Đồng đã ở bên cạnh nàng từ khi còn nhỏ, đương nhiên hiểu được tâm tư của cô nương nhà mình, bèn giúp nàng sửa sang lại tóc mai rồi nói: "Cô nương, mau đi đi. Không phải ngài đã nói rồi, biểu hiện bên ngoài vẫn phải làm được".
Khi Khương Họa trở về kinh đô, nàng đã nhiều lần dặn dò Khương Trừng, bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, nên lễ độ thì vẫn phải lễ độ.
Dù sao cũng là người do Nhị hoàng tử phái tới, Khương Họa dù có thế nào cũng phải đi gặp y.
Khương Họa mang theo Sơ Đồng đến viện của Trưởng công chúa, Trưởng công chúa Bình Dương đang dựa vào trên nhuyễn tháp, nghe ma ma Nhị hoàng tử phái tới nói chuyện.
Sức khỏe của bà không được tốt lắm, hôm nay cũng không cố ý trang điểm, nước da hơi ngả vàng, tóc buộc lỏng, chỉ cài một vài cây trâm ngọc và đắp một chiếc chăn dày trên người, đôi tay bên ngoài chiếc chăn khô gầy thon dài.
Hạ Tư Dao ngồi bên cạnh bà, sắc mặt tái đi. Vừa nhìn thấy Khương Họa, nàng ta liền tức giận trừng mắt nhìn nàng, hận không thể dùng ánh dùng đâm thủng hai cái lỗ trên người nàng.
Khương Họa liếc nàng ta một cái mà chẳng hiểu gì. Vị Quận chúa này bị bệnh à? Muốn hận thì cũng nên là nàng hận mẹ con nàng ta mới đúng, biểu hiện muốn ăn tươi nuốt sống của nàng ta là như thế nào?
Hơn nữa, dù trong lòng có hận đến mấy thì cũng phải kiềm chế được biểu hiện trên mặt chứ, đúng không?
“Một lát nữa về phủ con còn phải dùng cơm trưa nữa mà" - Khương Họa cười nói: “Hôm nay phòng bếp lớn làm món cá chua ngọt yêu thích của con".
Tiêu Quyết nhìn trên bàn: “Sao hôm nay Họa Họa không làm cá?”. Y chăm chăm gắp thức ăn, hoàn toàn không để ý đến thứ nhét vào trong miệng là cái gì, lúc này mới liếc mắt nhìn, phát hiện rằng trên bàn toàn là món ăn chay.
Khương Họa giải thích: “Cha ta không ăn thịt cá". Khương Vĩ không bới móc lắm, những người khác cùng bàn có thể ăn thịt cá trước mặt ông. Nhưng bữa trưa của Khương Họa vốn là chuẩn bị cho Khương Vĩ, bản thân nàng không định dùng nhiều, bèn dứt khoát chỉ làm các món ăn chay.
“Ồ" - Tiêu Quyết bấy giờ mới hiểu ra. Y chỉ để ý tới sở thích của cô gái nhỏ, về phần những người còn lại của Khương phủ không nằm trong phạm vi để ý của y. Tuy nhiên, hôm nay ăn được đồ ăn do chính tay cô gái nhỏ làm, tâm trạng y tốt nên không vội đi, lười biếng dựa vào lưng ghế: "Khương thị lang đã từng ăn đồ chay ở chùa Thiện Giác chưa? Hương vị rất ngon, mấy thứ như nấm hương, tinh bột mì, đậu phụ trúc gì đó, hễ vào trong tay mấy hòa thượng đó thì làm ra toàn vị thịt, còn có thể làm thành hình gà hay cá. Nếu không ăn và nếm kỹ, thật sự rất khó phân biệt".
Khương Vĩ nói: “Ta đã từng ăn rồi". Chỉ là từ khi kiều thê qua đời và con gái yêu đi xa, ông sống như một xác chết biết đi, cũng không quan tâm đến những thứ như ăn uống.
Khương Họa cũng có ấn tượng với món chay ở chùa Thiện Giác, nàng nhớ rằng cả nhà cùng nhau đi ăn, hương vị rất ngon nhưng rất đắt.
Nếu thức ăn chay này làm được trong chùa thì cha nhất định là có thể ăn được. Khương Họa đang muốn kiến nghị hưu mộc cuối tuần cùng đi chùa Thiện Giác, nhưng thình lình ngừng lại.
Ngoại trừ ngày đầu năm mới, cha rất hiếm khi ăn cơm với Trưởng công chúa Bình Dương, lại không bao giờ nghỉ ngơi trong sân của Trưởng công chúa. Suy cho cùng, dù hoàng gia có độc đoán đến đâu, có thể ban hôn cho người ta mặc kệ người ta có muốn hay không, nhưng họ không thể kiểm soát người ta ăn đâu ngủ đâu.
Khương Họa biết phụ thân đang tránh mặt Trưởng công chúa, nếu cả nhà cùng nhau đến chùa Thiện Giác, bọn họ không thể cố ý bỏ Trưởng công chúa sang một bên, đến lúc đó Trưởng công chúa cũng đi theo thì ngược lại sẽ mất hứng.
Hơn nữa, tình cờ được ăn một lần cũng không có ý nghĩa gì, nếu ngày nào cũng có thể làm cho cha ăn thì mới là tuyệt vời.
Khương Họa suy nghĩ rồi hỏi: "Thái tử điện hạ, họ có bằng lòng dạy các món chay trong chùa Thiện Giác không?".
“Họa Họa muốn học?” - Tiêu Quyết nhướng mày. Không ngờ vật nhỏ lại chẳng sợ vất vả chút nào, có khuê tú bình thường nào muốn vào bếp cơ thể, chưa kể mệt, còn khói xông lửa cháy, mồ hôi nhễ nhại, lớp trang điểm thì lấm lem, lại còn dầu mỡ nhờn tay.
Y cho rằng vật nhỏ làm bữa trưa chỉ là nhất thời nổi hứng, nhưng giờ nhìn lại thì mới biết là nàng muốn thường xuyên nấu cơm cho Khương Vĩ.
Sự chua xót trong lòng khiến cơn tức của Tiêu Quyết lại dâng lên, kiếp trước y chưa từng ăn đồ ăn do vật nhỏ làm!
“Muốn học" - Khương Họa gật đầu: “Ta có thể trả tiền học".
Tiền hàng tháng mà bà nội và cha cho dựa theo tiền của khuê tú bình thường ở kinh đô, sáu lượng bạc một tháng, không nhiều nhưng trong âm thầm thì bạc trợ cấp của nàng cũng không ít. Từ nhỏ nàng thích mua những thứ đẹp đẽ, bà nội không nỡ lòng nào để nàng tủi thân, mỗi lần đến viện của nàng đều phải xem cái hộp nhỏ đựng bạc của nàng, nếu ít thì sẽ lặng lẽ bỏ thêm.
Sau khi đến Tô Châu, cậu mợ đau lòng cho nàng, mỗi tháng đưa thẳng cho nàng một trăm lượng, đó là một số tiền lớn. Đã vậy mà anh họ chị dâu họ còn muốn lén đưa cho nàng thêm một ít, sợ nàng ấm ức khi phải ăn nhờ ở đậu.
Ngoài những thứ này ra, nàng còn có tiền trợ cấp của Mặc Hương Trai hàng năm. Huống chi, bà nội đã giao của hồi môn của mẹ vào tay nàng. Không nói đến thôn trang, cửa hàng, tổng hiện ngân trước đó và bạc kiếm được mấy năm nay cũng là một khoản tiền rất lớn.
Vì vậy, đến nay nàng đã có trong tay rất nhiều bạc, nếu bỏ ra một số bạc để đến chùa Thiện Giác học nấu đồ chay, nàng sẵn lòng.
Khương Vĩ không ngăn cản nàng, không phải vì ông muốn ăn, mà là bởi vì con gái bảo bối từ nhỏ đã như thế này, rất thích vào bếp, mới có tí tuổi dầu mà đã bắt ghế đứng xào rau, khiến cả đám ma ma hầu gái sợ tới mức vây quanh nàng, chuẩn bị sẵn sàng ôm lấy cô gái nhỏ sẽ bị ngã bất cứ lúc nào.
Tiêu Quyết vừa nghĩ đến việc nàng muốn học nấu đồ chay cho Khương Vĩ thì trong lòng vô cùng không vui. Nhưng nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của Khương Họa đang nhìn mình đầy mong đợi, y thật sự không thể thốt nên lời từ chối.
“Đồ chay của chùa Thiện Giác đương nhiên không truyền cho người ngoài" - Thấy ánh mắt cô gái nhỏ mờ đi, Tiêu Quyết nói thêm: “Tuy nhiên, trụ trì của họ rất quen thuộc với ta, nếu ta đưa Họa Họa đến thì chắc không có vấn đề gì đâu. Họa Họa học được cũng không mở quán ăn mà chỉ nấu ăn cho gia đình thôi phải không?".
Đồ chay ở chùa Thiện Giác rất đắt, nguồn cung thường thiếu hụt, đây cũng là một lợi ích của chùa. Nếu có người học rồi mở quán ăn ở kinh đô thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đến chùa Thiện Giác. Khương Họa tất nhiên hiểu được nguyên do trong đó, vội vàng gật đầu: "Yên tâm đi, nếu ta học được rồi thì một là không mở quán ăn, hai không truyền lại cho người khác".
Nàng háo hức nhìn Tiêu Quyết: “Thái tử điện hạ, khi nào thì ngài đến chùa Thiện Giác, đến lúc đó có thể... có thể giới thiệu cho ta được không?”. Ân tình lớn như thế này, nếu không phải vì muốn nuôi cho phụ thân mập mạp ra chút thì nàng thật sự không mở miệng được
“Ừm, vài ngày nữa thôi, đến lúc đó ta sẽ đón nàng" - Tiêu Quyết liếc nhìn đĩa trống không trên bàn: “Nếu Họa Họa học được thì đừng quên cho ta nếm thử".
Nhớ lại lúc nãy nàng liều mạng gắp đồ ăn vào bát của cha, Khương Họa thẹn thùng: "Đó là lẽ tự nhiên".
Sau khi thương lượng xong vấn đề này, Tiêu Quyết đứng dậy rời đi, sải bước vô cùng lớn, góc áo bào đỏ rực bay bay, tinh thần phấn chấn, đôi mắt đen láy mang ý cười, thoạt nhìn đã biết có tâm trạng vô cùng tốt. Vạn tổng quản phải chạy chậm mới theo kịp y.
Sau khi rời khỏi Bộ Lễ, Tiêu Quyết dừng lại, liếc nhìn Vạn Đức Tường: "Vừa nhìn đã biết ngươi chưa bao giờ ăn đồ ăn do người phụ nữ ngươi yêu làm rồi".
Vạn Đức Tường khựng lại: "...".
Hắn là một thái giám, ngay cả phụ nữ còn không thì làm sao có thể có đồ ăn do người phụ nữ mình yêu làm?!
"Sau khi ăn thức ăn do Họa Họa làm, cơ thể nhẹ như én, bước đi cũng như bay". Tiêu Quyết khẽ cười, như thể đang hồi tưởng lại mùi vị ban nãy, nhìn Vạn tổng quản đầy thương hại: "Nhìn ngươi đi, đi mấy bước cũng thở hổn hển, vừa nhìn là biết chưa từng được ăn".
Vạn Đức Tường: "...".
Không ngờ đồ ăn do Khương cô nương làm lại là linh đan diệu dược, chữa được trăm bệnh? Thế sao ngàu không nói còn có thể giải độc chứ, giải hết độc trên người của ngài rồi đỡ cho Bách Lý Xuân vất vả cả ngày.
Vạn Đức Tường thầm nghĩ: Lại nói, ta có dám ăn đồ do Khương cô nương làm không? Nếu ta mà ăn, ngài còn không vót ta thành cây gậy à?
Tiêu Quyết lắc đầu, cảm thấy không tìm được cảm giác ưu việt nào ở chỗ Vạn Đức Tường, vì vậy trực tiếp quay trở lại Đông cung, gọi Phong Tam tới.
Phong Tam bị anh em trong trại ám vệ đánh đến tím tái mặt mũi, bầm dập cả người, trong lòng lại còn mừng rỡ vô cùng, cảm thấy thân thể đã bị rỉ sét hai năm bây giờ đã hoạt động trở lại, tràn trề sung sướng mà đánh mấy trận, cả người cũng thoải mái hơn.
Tiêu Quyết nhìn vết thương trên mặt Phong Tam, khóe miệng giật giật, hỏi: "Phong Tam, ngươi đã từng thấy Họa Họa nấu ăn chưa?".
“Nhìn thấy rồi". Phong Tam không hề nghĩ ngợi gì: “Không phải trong thư thuộc hạ gửi cho ngài có viết rồi sao, Khương cô nương thường nấu một số cơm canh đặc sản của kinh đô ".
“Ăn ngon không?” - Tiêu Quyết nhẹ giọng hỏi.
"Trông rất ngon. Người nhà họ Lâm và Khương tiểu công tử cũng rất thích". Phong Tam nuốt nước bọt: "Nhưng thuộc hạ chưa từng ăn qua".
Vạn Đức Tường đứng một bên mà mặt không chút cảm xúc, trong lòng thầm nói: Chưa ăn là được rồi, thằng ngốc này, ngươi lại tránh được một kiếp rồi!
“Ta ăn rồi" - Tiêu Quyết nở một nụ cười thoải mái, ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên bàn: “Hôm nay ta ăn cơm do Họa Họa tự tay nấu, có nấm hương nấu với rau xanh, măng khô rang muối, đậu hủ bát trân, canh trứng, phô mai hạnh nhân đều rất ngon". Dù không nếm được mùi vị nhưng y vẫn hài lòng.
“Ồ" - Phong Tam cực kỳ hâm mộ mà nhìn chủ tử mình, đột nhiên nhíu mày: “Ơ, không đúng, lúc đó thuộc hạ ở Tô Châu nhìn thấy Khương cô nương nấu cơm, lúc nào cũng có mặn có chay, sao bây giờ toàn là đồ ăn chay thế?".
Ngón tay của Tiêu Quyết dừng lại, một tia buồn bực hiện lên trong đôi mắt đen của y: "Món chay thì sao? Ta cứ thích món chay thôi ấy! Họa Họa còn nói muốn đến chùa Thiện Giác để đặc biệt học nấu món chay nữa kìa, chờ học xong rồi sẽ làm cho ta ăn!".
Vạn Đức Tường lại muốn che cái bản mặt già nua lại. Người không biết xấu hổ này không phải Thái tử điện hạ nhà hắn, tuyệt đối không phải!
“Đồ chay của chùa Thiện Giác!” - Phong Tam thốt lên: “Nghe nói rất ngon!”.
“Ừ, chờ Họa Họa học xong sẽ tự mình làm cho ta ăn". Tiêu Quyết trông rất đắc ý.
Phong Tam bắt đầu nghiêm túc xem xét khả năng ăn vụng đồ ăn. Thân thủ hắn cao siêu, chờ Khương Họa làm xong sẽ ăn vụng một ít, nàng ấy nhất định sẽ không để ý.
Vạn Đức Tường nhìn đôi mắt đang láo liên của Phong Tam, chợt hiểu ra Phong Tam đang nghĩ gì, suýt nữa toát mồ hôi lạnh đầy người, quyết định đợi lát nữa sẽ nhắc nhở y một chút, kẻo tên nhóc ngốc nghếch này chôn vùi cái mạng nhỏ trong mê muội.
Phong Tam nuốt nước miêng: "Chủ tử, vậy có phải thuộc hạ đã đến lúc về chỗ Khương cô nương rồi không?".
“Ừ, trở về đi" - Tiêu Quyết xua tay, Phong Tam tuy rằng ngốc, nhưng thân thủ cũng là tốt nhất trại ám vệ.
Phong Tam đứng dậy cáo từ, Vạn Đức Tường cũng đi theo ra ngoài, kéo Phong Tam nói nhỏ, sắc mặt của Phong Tam thay đổi rõ rệt, hắn lại gật đầu lia lịa.
***
Khương Họa trở về phủ, chợp mắt một chút. Sơ Đồng vội vàng đi vào: "Cô nương, Nhị hoàng tử phái người tới đây".
Vừa nhắc tới Nhị hoàng tử, Khương Họa liền nhớ tới cảnh tượng kinh tởm ở cung Từ An. Bộ quần áo nàng mặc hôm đó đã trực tiếp bảo Lan Nha thiêu hủy sau khi mang ra từ Đông cung về phủ rồi.
Khương Họa vỗ ngực chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa: “Nhị hoàng tử phái người chắc là để gặp Trưởng công chúa đúng không?”. Y là do Thái hậu nuôi nấng, mà Trưởng công chúa Bình Dương là con gái ruột của Thái hậu, chắc là y rất thân thiết với Trưởng công chúa.
“Không phải" - Sơ Đồng lấy áo choàng bên hông buộc lại cho Khương Họa: “Nói là vội tới tặng đồ cho cô nương, cô nương mau đi đi".
"Tặng đồ cho ta?" - Khương Họa rất khó hiểu: "Kỳ quái, ta cũng không quen gì với hắn, vậy có gì mà cho ta? Nhị hoàng tử phái ai tới đây, đi đâu rồi?".
Sơ Đồng thắt dây áo choàng thành một cái nút xinh đẹp: "Nhị hoàng tử phái ma ma bên cạnh đến, cũng đã đến chỗ Trưởng công chúa rồi".
Trưởng công chúa trên danh nghĩa là mẹ cả của Khương Họa, trước khi đến tặng đồ cho Khương Họa đến chỗ của chủ mẫu cũng là điều nên làm. Huống chi Trưởng công chúa còn là cô của Nhị hoàng tử.
Nhưng trong lòng Khương Họa rất không vui. Nàng hận không thể khiến Thái hậu bị ảnh hưởng đến chết trong cuộc tranh đấu đoạt đích của Tiêu Quyết và Tiêu Dân. Nếu nàng lấy tất cả đều đồ cưới của mình ra, giúp Tiêu Quyết đoạt đích thành công, làm cho phe phái của Thái hậu và Trưởng công chúa gặp xui xẻo, vậy thì nàng rất vui vẻ.
Nàng không muốn để ý đến hoàng tử do Thái hậu nuôi nấng, cũng không muốn tới viện của Trưởng công chúa. Nay Nhị hoàng tử sai người tới tặng đồ còn đưa đến chỗ Trưởng công chúa, nàng càng khó chịu mà lẩm bẩm: "Đưa cái gì, ta không muốn! Còn chạy tới chỗ Trưởng công chúa, Thái tử tặng tranh của sư phụ toàn là đưa trực tiếp cho ta ở tiền viện".
Sơ Đồng đã ở bên cạnh nàng từ khi còn nhỏ, đương nhiên hiểu được tâm tư của cô nương nhà mình, bèn giúp nàng sửa sang lại tóc mai rồi nói: "Cô nương, mau đi đi. Không phải ngài đã nói rồi, biểu hiện bên ngoài vẫn phải làm được".
Khi Khương Họa trở về kinh đô, nàng đã nhiều lần dặn dò Khương Trừng, bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, nên lễ độ thì vẫn phải lễ độ.
Dù sao cũng là người do Nhị hoàng tử phái tới, Khương Họa dù có thế nào cũng phải đi gặp y.
Khương Họa mang theo Sơ Đồng đến viện của Trưởng công chúa, Trưởng công chúa Bình Dương đang dựa vào trên nhuyễn tháp, nghe ma ma Nhị hoàng tử phái tới nói chuyện.
Sức khỏe của bà không được tốt lắm, hôm nay cũng không cố ý trang điểm, nước da hơi ngả vàng, tóc buộc lỏng, chỉ cài một vài cây trâm ngọc và đắp một chiếc chăn dày trên người, đôi tay bên ngoài chiếc chăn khô gầy thon dài.
Hạ Tư Dao ngồi bên cạnh bà, sắc mặt tái đi. Vừa nhìn thấy Khương Họa, nàng ta liền tức giận trừng mắt nhìn nàng, hận không thể dùng ánh dùng đâm thủng hai cái lỗ trên người nàng.
Khương Họa liếc nàng ta một cái mà chẳng hiểu gì. Vị Quận chúa này bị bệnh à? Muốn hận thì cũng nên là nàng hận mẹ con nàng ta mới đúng, biểu hiện muốn ăn tươi nuốt sống của nàng ta là như thế nào?
Hơn nữa, dù trong lòng có hận đến mấy thì cũng phải kiềm chế được biểu hiện trên mặt chứ, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.