Chương 28: Chạm Không Đến
Ngôn Hoan
29/03/2017
Bởi vì nghị sự mà Yến Lân nhắc đến, vì vậy Dung Thanh Viên cũng không có xuất hiện ở dạ tiệc, chỉ ở đằng sau trù
bị an bài mọi thứ.
Chờ bận rộn qua đi, những người khác vãn bớt, nàng mới quay lại linh đường tiếp tục an bài gác đêm trông linh cữu của đại phu nhân.
Đợi đến khi mọi chuyện được xử lý tương đối thỏa đáng, nàng liền rời đi, hướng về viện của Yến Lân. Không ngờ đi được nửa đường gặp phải đại công tử không biết từ đâu nhảy ra chặn đường.
Cứ như vậy đứng ở trên đường nhỏ cũng không lên tiếng, Dung Thanh Viên đợi nửa ngày vẫn không thấy hắn có phản ứng gì, nàng lặng lẽ ngước mắt hướng hắn nhìn.
Sắc mặt hắn ửng đỏ, thần sắc cũng coi như bình thường, chẳng qua là thân thể hắn tựa hồ có chút cứng ngắc? Mà ánh mắt hắn, giống như là đang nhìn nàng, hoặc là đang xuyên thấu qua nàng nhìn một bóng hình khác, trong bình tĩnh còn có chút hận ý như có như không.
Dung Thanh Viên bị ý nghĩ của mình khiến cho giật mình kinh hãi, ở Yến phủ lâu như vậy nàng chưa bao giờ chân chính tiếp xúc với Yến Kỳ được bao nhiêu, chưa nói tới hiểu rõ đối phương hay không, thì sao lại có oán hận cho được?
Nàng đoán chừng hắn chắc là đã uống mấy chén cùng các tướng lãnh trong quân ở dạ tiệc, rượu vào thì hắn mới có phản ứng kỳ quái như vậy. Nàng liền khom người, suy nghĩ đi tới đường lớn gọi mấy nha hoàn tới phục vụ đưa hắn về viện.
Vậy mà, nàng vừa mới chuyển thân, cánh tay nhỏ đột nhiên bị hắn nắm lấy, lực đạo lớn đến nỗi tựa như muốn đem xương nàng bóp vỡ.
Dung Thanh Viên chịu đựng đau, đang muốn mở miệng hỏi thăm hắn cần gì, nào biết vừa quay đầu lại thì bị hắn cường thế ôm vào ngực, môi hắn mang mùi rượu thẳng hướng cổ nàng xông tới.
Nàng thế nào cũng không nghĩ đến sẽ xuất hiện loại cục diện này, vừa hãi vừa sợ, một tay bận rộn khước từ, một tay cố sức đẩy hắn ra.
“Đại công tử, ngài say, mau buông ta ra!”
Dung Thanh Viên run rẩy nói, không thể không nói trong lòng nàng lúc này cực kỳ sợ hãi. Mặc dù từ lúc rời kinh đến giờ, nàng cũng từng tính đến các loại trường hợp tồi tệ có thể xảy ra, nhưng đa số là những vấn đề phát sinh xoay quanh việc áo cơm. Ngày hôm nay nàng càng là chọn Yến Lân, vô luận dù cho có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không có chuyện dây dưa dính líu mập mờ với Yến Kỳ.
Yến Kỳ thoáng lui ra chút, nhưng lại không hoàn toàn buông nàng ra, ánh mắt mới vừa coi như bình tĩnh giờ đây hàm chứa vài phần giễu cợt.
“Thế nào, Nhị đệ có thể đụng, ta đụng không được sao?”
“Đại công tử nếu đã biết Thanh Viên theo Nhị gia rồi, hà cớ gì phải khổ sở ép buộc?”
Nàng suy nghĩ nói, còn có chút chưa mò ra được ý đồ thực sự của Yến Kỳ.
Yến Kỳ cũng buông lỏng nàng ra, lạnh nhạt nói.
“Hắn lại chưa cưới ngươi, tại sao lại nói ta ép buộc?”
Dung Thanh Viên yên lặng lui về phía sau mấy bước kéo dãn khoảng cách với Yến Kỳ, nàng cảm thấy bây giờ biểu hiện lòng trung trinh của nàng với Yến Lân cho Yến Kỳ xem thì sẽ càng khiến tình hình bết bát hơn, vì vậy chỉ có thể trầm mặc.
“Hắn đúng là con trai tốt của phụ thân, ngay cả điểm này cũng học được! Cứ để cho nữ nhân mình thật tâm thích ngồi lên cái vị trí viện thai này.”
Dung Thanh Viên khiếp sợ ngước mắt, lại nhất thời không thể hiểu rõ được ý của hắn vì nửa câu ở vế sau.
Đợi muốn nói gì đó để hòa hoãn, bên cạnh lại có động tĩnh xuất hiện người đi tới, khi đến gần, nhìn ra được dẫn đầu chính là Tô Hòa.
Dung Thanh Viên tức thời thay đổi sắc mặt, nghiêm mặt nói với Tô Hòa.
“Đại công tử say, dẫn đại công tử đi viện của tiểu phu nhân, thật tốt hầu hạ nghỉ ngơi!”
Yến Kỳ tà nghễ nhìn nàng một cái, không hề nói gì xoay người rời đi.
Trong lòng Dung Thanh Viên vẫn còn sợ hãi, nên không dám dừng lại, vội vã chạy tới chỗ kia của Yến Lân, đồng thời đáy lòng cũng sinh ra tò mò với vị tiền nhiệm viện thai trước kia.
Mà cũng bởi vì phần vội vàng này, nàng cư nhiên hoàn toàn không chú ý tới trong bóng đêm mông lung, có một kẻ nhìn lén hết thảy mọi việc xảy ra.
Chờ bận rộn qua đi, những người khác vãn bớt, nàng mới quay lại linh đường tiếp tục an bài gác đêm trông linh cữu của đại phu nhân.
Đợi đến khi mọi chuyện được xử lý tương đối thỏa đáng, nàng liền rời đi, hướng về viện của Yến Lân. Không ngờ đi được nửa đường gặp phải đại công tử không biết từ đâu nhảy ra chặn đường.
Cứ như vậy đứng ở trên đường nhỏ cũng không lên tiếng, Dung Thanh Viên đợi nửa ngày vẫn không thấy hắn có phản ứng gì, nàng lặng lẽ ngước mắt hướng hắn nhìn.
Sắc mặt hắn ửng đỏ, thần sắc cũng coi như bình thường, chẳng qua là thân thể hắn tựa hồ có chút cứng ngắc? Mà ánh mắt hắn, giống như là đang nhìn nàng, hoặc là đang xuyên thấu qua nàng nhìn một bóng hình khác, trong bình tĩnh còn có chút hận ý như có như không.
Dung Thanh Viên bị ý nghĩ của mình khiến cho giật mình kinh hãi, ở Yến phủ lâu như vậy nàng chưa bao giờ chân chính tiếp xúc với Yến Kỳ được bao nhiêu, chưa nói tới hiểu rõ đối phương hay không, thì sao lại có oán hận cho được?
Nàng đoán chừng hắn chắc là đã uống mấy chén cùng các tướng lãnh trong quân ở dạ tiệc, rượu vào thì hắn mới có phản ứng kỳ quái như vậy. Nàng liền khom người, suy nghĩ đi tới đường lớn gọi mấy nha hoàn tới phục vụ đưa hắn về viện.
Vậy mà, nàng vừa mới chuyển thân, cánh tay nhỏ đột nhiên bị hắn nắm lấy, lực đạo lớn đến nỗi tựa như muốn đem xương nàng bóp vỡ.
Dung Thanh Viên chịu đựng đau, đang muốn mở miệng hỏi thăm hắn cần gì, nào biết vừa quay đầu lại thì bị hắn cường thế ôm vào ngực, môi hắn mang mùi rượu thẳng hướng cổ nàng xông tới.
Nàng thế nào cũng không nghĩ đến sẽ xuất hiện loại cục diện này, vừa hãi vừa sợ, một tay bận rộn khước từ, một tay cố sức đẩy hắn ra.
“Đại công tử, ngài say, mau buông ta ra!”
Dung Thanh Viên run rẩy nói, không thể không nói trong lòng nàng lúc này cực kỳ sợ hãi. Mặc dù từ lúc rời kinh đến giờ, nàng cũng từng tính đến các loại trường hợp tồi tệ có thể xảy ra, nhưng đa số là những vấn đề phát sinh xoay quanh việc áo cơm. Ngày hôm nay nàng càng là chọn Yến Lân, vô luận dù cho có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không có chuyện dây dưa dính líu mập mờ với Yến Kỳ.
Yến Kỳ thoáng lui ra chút, nhưng lại không hoàn toàn buông nàng ra, ánh mắt mới vừa coi như bình tĩnh giờ đây hàm chứa vài phần giễu cợt.
“Thế nào, Nhị đệ có thể đụng, ta đụng không được sao?”
“Đại công tử nếu đã biết Thanh Viên theo Nhị gia rồi, hà cớ gì phải khổ sở ép buộc?”
Nàng suy nghĩ nói, còn có chút chưa mò ra được ý đồ thực sự của Yến Kỳ.
Yến Kỳ cũng buông lỏng nàng ra, lạnh nhạt nói.
“Hắn lại chưa cưới ngươi, tại sao lại nói ta ép buộc?”
Dung Thanh Viên yên lặng lui về phía sau mấy bước kéo dãn khoảng cách với Yến Kỳ, nàng cảm thấy bây giờ biểu hiện lòng trung trinh của nàng với Yến Lân cho Yến Kỳ xem thì sẽ càng khiến tình hình bết bát hơn, vì vậy chỉ có thể trầm mặc.
“Hắn đúng là con trai tốt của phụ thân, ngay cả điểm này cũng học được! Cứ để cho nữ nhân mình thật tâm thích ngồi lên cái vị trí viện thai này.”
Dung Thanh Viên khiếp sợ ngước mắt, lại nhất thời không thể hiểu rõ được ý của hắn vì nửa câu ở vế sau.
Đợi muốn nói gì đó để hòa hoãn, bên cạnh lại có động tĩnh xuất hiện người đi tới, khi đến gần, nhìn ra được dẫn đầu chính là Tô Hòa.
Dung Thanh Viên tức thời thay đổi sắc mặt, nghiêm mặt nói với Tô Hòa.
“Đại công tử say, dẫn đại công tử đi viện của tiểu phu nhân, thật tốt hầu hạ nghỉ ngơi!”
Yến Kỳ tà nghễ nhìn nàng một cái, không hề nói gì xoay người rời đi.
Trong lòng Dung Thanh Viên vẫn còn sợ hãi, nên không dám dừng lại, vội vã chạy tới chỗ kia của Yến Lân, đồng thời đáy lòng cũng sinh ra tò mò với vị tiền nhiệm viện thai trước kia.
Mà cũng bởi vì phần vội vàng này, nàng cư nhiên hoàn toàn không chú ý tới trong bóng đêm mông lung, có một kẻ nhìn lén hết thảy mọi việc xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.