Chương 27: Náo Nhiệt
Ngôn Hoan
29/03/2017
Dung Thanh viên nói nhỏ với Ti Âm mấy câu, sau đó liền nhanh chóng đi theo ra bên ngoài phủ, trách cứ.
“Cuồng phụ từ đâu tới đây? Bên ngoài Yến phủ, trước linh đường, kẻ nào dám bát nháo to gan náo loạn? Người đâu trượng đánh rồi ném ra ngoài!”
Gia đinh lĩnh mệnh thi hành, khuôn mặt lão phụ liền biến sắc, thân mình giãy giụa kháng cự hòng tránh thoát.
“Dung viện thai, rõ ràng là nàng đồng ý cho ta tới đây! Cũng không thể lật mặt nuốt lời như vậy được. Nếu nàng như vậy, tiểu thư nhà ta những ngày sau này sẽ phải sống ra sao đây?”
Nói xong lão phụ liền lấy tay áo làm động tác lau nước mắt khóc mắng.
Trong lòng Dung Thanh Viên phát lãnh, nhưng trên mặt lại tươi cười nói.
“Hóa ra người tới là Trương ma ma của Chương gia sao?”
“Không sai, chính là lão phụ.”
Trương ma ma ngẩng đầu lên tiếng.
Thấy nàng ta đồng ý không phủ nhận, Dung Thanh Viên đắc ý chuyển lạnh tiếp lời.
“Chương thị giờ đã là phu nhân của Yến phủ, tại sao lại là tiểu thư của nhà ngươi được? Thế nào, là Chương gia lòng sinh bất mãn đối với Yến phủ ta sao, giờ muốn đem nữ nhi đón về?”
“Cái này, cái này… sao dám!”
Nụ cười của Trương ma ma tức thời đông cứng lại vì hoảng sợ bỏi lời này của Dung Thanh Viên.
Dung Thanh Viên cũng không bởi vậy mà buông tha lùi một bước để bỏ qua cho lão phụ, nàng tiếp tục nói.
“Hay là Chương gia không muốn thấy Yến phủ ta cùng Mộ phủ quan hệ tốt, giờ để cho ngươi tới đây thọc gậy bánh xe, nhảy vào gây sóng gió? Về chuyện của tiểu phu nhân, Thanh Viên lúc này muốn tìm một vị lão nhân từ Chương gia tới, để an ủi chăm sóc tiểu phu nhân, quan hệ hai nhà hòa thuận thân thiết, nhưng đây là cách Chương gia đáp lại sao, Thanh Viên cũng muốn đi lãnh giáo đại công tử và Nhị gia một chút!”
“Không…”
“Trước đem lão phụ này nhốt vào tĩnh thất! Đợi nghị quyết từ Nhị gia và đại công tử sau xử lý tiếp.”
Dung Thanh Viên cắt đứt Trương ma ma, trực tiếp ra lệnh giải quyết.
Lúc Trương ma ma bị mang đi, vẫn là khuôn mặt khó có thể tin sự việc lại xảy ra theo chiều hướng như thế.
Dung Thanh Viên tự nhiên sẽ không thật sự đi tìm đại công tử cùng Yến Lân. Nàng suy nghĩ trước cứ đem lão phụ bắt nhốt mấy ngày, chờ lúc biết được rõ mục đích của Chương Nhã Trữ rồi lại tính toán tiếp.
Không thể không nói, câu nói kia quá ác độc, đem đại phu nhân quá cố đều đổ lên đến trên người nàng. Nếu Mộ Tích Chi có tâm lợi dụng, mà Yến phủ lại thực sự cùng Mộ phủ hợp mưu thì…
“Gia chủ trở lại sao?”
Dung Thanh Viên vô ý thức hỏi.
Trả lời nàng cũng không phải Ti Âm.
“Cha ta phải mất vài ngày nữa, trở lại thương lượng hôn sự của Yến Xu.”
Nhìn Yến Lân trước mắt, Dung Thanh Viên có chút sợ run, thật lâu mới hỏi.
“Định gả cho ai?”
“Còn chưa có định đoạt xong, cho nên mới phải thương lượng.”
Yến Lân bật cười.
“Khí thế mới vừa nãy đã đi đâu hết rồi.”
“Chẳng nhẽ Nhị gia muốn Thanh Viên luôn phải thật cẩn thận dè chừng xuất hiện ở trước mặt ngài sao?”
Dung Thah Viên lười biếng liếc hắn một cái, thần sắc cùng giọng nói trái ngược hẳn với lúc nãy.
Mâu quang Yến Lân lóe lên, ôm lấy nàng rồi nhẹ nhàng dùng môi mình phác họa môi Dung Thanh Viên.
“Tối nay sẽ có mấy chủ soái cùng phó tướng tới nghị sự, ở trong sân viện của ta chờ ta.”
Dung Thanh Viên không có vội vã đáp ứng, nhưng nàng cũng đã dự đoán trước được việc này, nếu tiếp tục lạnh nhạt mặc kệ hắn một thời gian lâu như vậy, sợ là sau này sẽ phản tác dụng, vì vậy liền gật đầu đáp ứng.
Sau giờ ngọ, Chương Nhã Trữ liền tìm tới đây.
“Thanh Viên, ta có chỗ nào làm không đúng sao? Tại sao ngươi lại đem ma ma bắt giam lại?”
Khuôn mặt Chương Nhã Trữ e dè, khiếp sợ hỏi, là một bộ dáng vô cùng ủy khuất.
Trong lòng Dung Thanh Viên không khỏi thở dài.
“Ngươi từ khi nào thì để cho ma ma tới?”
“Chính là sau hôm ngươi đồng ý với ta. Nhưng ta có đặc biệt dặn dò ma ma, chờ tin tức của đại phu nhân truyền đi rồi mới xuất phát. Đoán chừng là do ma ma quá lo lắng cho ta, mới đến đây sớm như vậy… Thanh Viên, ta đây là làm sai rồi sao?”
Quá lo lắng ?
Dung Thanh Viên cẩn thận nhìn nàng ta, không giống như ngày thường sẽ an ủi Chương Nhã Trữ, mà là hỏi.
“Vậy ngươi muốn trở về sao? Nếu như ngươi muốn, ta có thể sai người đưa ngươi trở lại Chương gia, chắc chắn cũng sẽ không bị bất luận kẻ nào chỉ trích.”
“Thanh Viên…”
Thần sắc Chương Nhã Trữ đột nhiên thay đổi, gấp đến độ sắp khóc lên.
“Ta làm sai rồi có đúng hay không? Ngươi nói cho ta biết ta làm sai ở đâu rồi đi, sau này ta nhất định sẽ không tái phạm nữa! Ta cũng đã gả, gả tới nơi đây rồi, trở về phụ mẫu cũng sẽ không thèm quan tâm ta…Thanh Viên, nếu không ngươi đem ma ma thả ra, sau đó chúng ta sẽ im lặng ở trong sân việnchính mình, cũng sẽ không đi đâu cả có được hay không?”
Dung Thanh Viên không lên tiếng, Chương Nhã Trữ liền đi tới trước mặt nàng kéo ống tay áo nàng lay lay kinh hoảng nói.
“Thanh Viên, đây là ta làm sai, ngươi thả ma ma ra, sau này ta nhất định sẽ khuyên bảo ma ma! Ngươi giúp ta nhiều lần như vậy, hãy giúp ta thêm một lần này nữa được không? Chúng ta cùng nhau từ Chương gia tới đây, không phải là người một nhà sao, ngươi không giúp ta còn muốn giúp ai?”
“Hôm nay không được…”
Dung Thanh Viên còn chưa nói xong, liền bị Chương Nhã Trữ lên tiếng cắt đứt, trên mặt nàng ta treo lệ, nhưng lại có ý cười.
“Vậy thì ngày mai! Dầu gì, hai ba hôm nữa cũng được! Ta biết Thanh Viên ngươi sẽ không thay đổi, đối xử với ta vẫn tốt như trước kia!”
Tự nhiên nói như thế xong, Chương Nhã Trữ liền hưng phấn bước chân đi ra ngoài.
Dung Thanh Viên sững sờ đứng tại chỗ, hơi xuất thần nhìn bóng lưng Chương Nhã Trữ từ từ biến mất.
Nàng không sợ Chương Nhã Trữ ngây thơ ngu xuẩn, sợ là mình ở trong lòng nàng ta chỉ là … một con chó của Chương gia.
Phải biết rằng từ ngày các nàng nói chuyện đó đến bây giờ cũng đã được gần nửa tháng, dù cho có đưa tin cấp tốc tới cỡ nào, Trương ma ma phải ngày đêm lên đường không ăn uống ngừng nghỉ mới có thể từ Tây Hà tới Lang Xuyên.
Những thứ Chương Nhã Trữ nói với nàng là sự thật sao?
Đầu ngón tay Dung Thanh Viên gõ lên mặt bàn từng nhịp đều đặn trong trầm tư suy nghĩ. Chương gia chỉ che chở nàng có nửa năm, liền muốn nàng phục tùng cả đời sao? Huống chi cái gọi là che chở kia, vẫn phải là nàng làm nô tỳ tự mình đổi lấy!
Gần tới lúc hoàng hôn, chỗ Mộ Tích Chi cũng nhận được tin tức.
“…Chương Nhã Trữ này mọi chuyện đều dựa vào Dung Thanh Viên, cũng may cho nàng ta trong Yến phủ không có nhân vật lợi hại nào, nếu không sao có thể sống tới bây giờ”
Toái Tuyết bẩm báo xong cảm thán một câu.
Mộ Tích Chi cũng cười nói.
“Yếu ớt nhu nhược cũng là một loại vũ khí, dùng thật tốt chính là vũ khí lợi hại để giết người. Vẫn là chưa cần ngươi phải xuất chiêu tự mình động thủ. Dung Thanh Viên cũng không phải kẻ đần, bây giờ chúng ta chỉ cần đứng xem náo nhiệt là được rồi. Lại nói, chúng ta cố ý một một vị y thuật cao minh tới xét nghiệm nguyên nhân thực sự cái chết của tỷ tỷ. Về phần Chương Nhã Trữ, cứ nói là do ma ma kia cố ý khích bác, tự đại công tử sẽ hiểu.”
Sau lưng Trương ma ma, là Chương gia. Bốn đại gia tộc bọn họ giằng co lâu như vậy, giờ chính là thời điểm để tạo ra chút thay đổi.
“Cuồng phụ từ đâu tới đây? Bên ngoài Yến phủ, trước linh đường, kẻ nào dám bát nháo to gan náo loạn? Người đâu trượng đánh rồi ném ra ngoài!”
Gia đinh lĩnh mệnh thi hành, khuôn mặt lão phụ liền biến sắc, thân mình giãy giụa kháng cự hòng tránh thoát.
“Dung viện thai, rõ ràng là nàng đồng ý cho ta tới đây! Cũng không thể lật mặt nuốt lời như vậy được. Nếu nàng như vậy, tiểu thư nhà ta những ngày sau này sẽ phải sống ra sao đây?”
Nói xong lão phụ liền lấy tay áo làm động tác lau nước mắt khóc mắng.
Trong lòng Dung Thanh Viên phát lãnh, nhưng trên mặt lại tươi cười nói.
“Hóa ra người tới là Trương ma ma của Chương gia sao?”
“Không sai, chính là lão phụ.”
Trương ma ma ngẩng đầu lên tiếng.
Thấy nàng ta đồng ý không phủ nhận, Dung Thanh Viên đắc ý chuyển lạnh tiếp lời.
“Chương thị giờ đã là phu nhân của Yến phủ, tại sao lại là tiểu thư của nhà ngươi được? Thế nào, là Chương gia lòng sinh bất mãn đối với Yến phủ ta sao, giờ muốn đem nữ nhi đón về?”
“Cái này, cái này… sao dám!”
Nụ cười của Trương ma ma tức thời đông cứng lại vì hoảng sợ bỏi lời này của Dung Thanh Viên.
Dung Thanh Viên cũng không bởi vậy mà buông tha lùi một bước để bỏ qua cho lão phụ, nàng tiếp tục nói.
“Hay là Chương gia không muốn thấy Yến phủ ta cùng Mộ phủ quan hệ tốt, giờ để cho ngươi tới đây thọc gậy bánh xe, nhảy vào gây sóng gió? Về chuyện của tiểu phu nhân, Thanh Viên lúc này muốn tìm một vị lão nhân từ Chương gia tới, để an ủi chăm sóc tiểu phu nhân, quan hệ hai nhà hòa thuận thân thiết, nhưng đây là cách Chương gia đáp lại sao, Thanh Viên cũng muốn đi lãnh giáo đại công tử và Nhị gia một chút!”
“Không…”
“Trước đem lão phụ này nhốt vào tĩnh thất! Đợi nghị quyết từ Nhị gia và đại công tử sau xử lý tiếp.”
Dung Thanh Viên cắt đứt Trương ma ma, trực tiếp ra lệnh giải quyết.
Lúc Trương ma ma bị mang đi, vẫn là khuôn mặt khó có thể tin sự việc lại xảy ra theo chiều hướng như thế.
Dung Thanh Viên tự nhiên sẽ không thật sự đi tìm đại công tử cùng Yến Lân. Nàng suy nghĩ trước cứ đem lão phụ bắt nhốt mấy ngày, chờ lúc biết được rõ mục đích của Chương Nhã Trữ rồi lại tính toán tiếp.
Không thể không nói, câu nói kia quá ác độc, đem đại phu nhân quá cố đều đổ lên đến trên người nàng. Nếu Mộ Tích Chi có tâm lợi dụng, mà Yến phủ lại thực sự cùng Mộ phủ hợp mưu thì…
“Gia chủ trở lại sao?”
Dung Thanh Viên vô ý thức hỏi.
Trả lời nàng cũng không phải Ti Âm.
“Cha ta phải mất vài ngày nữa, trở lại thương lượng hôn sự của Yến Xu.”
Nhìn Yến Lân trước mắt, Dung Thanh Viên có chút sợ run, thật lâu mới hỏi.
“Định gả cho ai?”
“Còn chưa có định đoạt xong, cho nên mới phải thương lượng.”
Yến Lân bật cười.
“Khí thế mới vừa nãy đã đi đâu hết rồi.”
“Chẳng nhẽ Nhị gia muốn Thanh Viên luôn phải thật cẩn thận dè chừng xuất hiện ở trước mặt ngài sao?”
Dung Thah Viên lười biếng liếc hắn một cái, thần sắc cùng giọng nói trái ngược hẳn với lúc nãy.
Mâu quang Yến Lân lóe lên, ôm lấy nàng rồi nhẹ nhàng dùng môi mình phác họa môi Dung Thanh Viên.
“Tối nay sẽ có mấy chủ soái cùng phó tướng tới nghị sự, ở trong sân viện của ta chờ ta.”
Dung Thanh Viên không có vội vã đáp ứng, nhưng nàng cũng đã dự đoán trước được việc này, nếu tiếp tục lạnh nhạt mặc kệ hắn một thời gian lâu như vậy, sợ là sau này sẽ phản tác dụng, vì vậy liền gật đầu đáp ứng.
Sau giờ ngọ, Chương Nhã Trữ liền tìm tới đây.
“Thanh Viên, ta có chỗ nào làm không đúng sao? Tại sao ngươi lại đem ma ma bắt giam lại?”
Khuôn mặt Chương Nhã Trữ e dè, khiếp sợ hỏi, là một bộ dáng vô cùng ủy khuất.
Trong lòng Dung Thanh Viên không khỏi thở dài.
“Ngươi từ khi nào thì để cho ma ma tới?”
“Chính là sau hôm ngươi đồng ý với ta. Nhưng ta có đặc biệt dặn dò ma ma, chờ tin tức của đại phu nhân truyền đi rồi mới xuất phát. Đoán chừng là do ma ma quá lo lắng cho ta, mới đến đây sớm như vậy… Thanh Viên, ta đây là làm sai rồi sao?”
Quá lo lắng ?
Dung Thanh Viên cẩn thận nhìn nàng ta, không giống như ngày thường sẽ an ủi Chương Nhã Trữ, mà là hỏi.
“Vậy ngươi muốn trở về sao? Nếu như ngươi muốn, ta có thể sai người đưa ngươi trở lại Chương gia, chắc chắn cũng sẽ không bị bất luận kẻ nào chỉ trích.”
“Thanh Viên…”
Thần sắc Chương Nhã Trữ đột nhiên thay đổi, gấp đến độ sắp khóc lên.
“Ta làm sai rồi có đúng hay không? Ngươi nói cho ta biết ta làm sai ở đâu rồi đi, sau này ta nhất định sẽ không tái phạm nữa! Ta cũng đã gả, gả tới nơi đây rồi, trở về phụ mẫu cũng sẽ không thèm quan tâm ta…Thanh Viên, nếu không ngươi đem ma ma thả ra, sau đó chúng ta sẽ im lặng ở trong sân việnchính mình, cũng sẽ không đi đâu cả có được hay không?”
Dung Thanh Viên không lên tiếng, Chương Nhã Trữ liền đi tới trước mặt nàng kéo ống tay áo nàng lay lay kinh hoảng nói.
“Thanh Viên, đây là ta làm sai, ngươi thả ma ma ra, sau này ta nhất định sẽ khuyên bảo ma ma! Ngươi giúp ta nhiều lần như vậy, hãy giúp ta thêm một lần này nữa được không? Chúng ta cùng nhau từ Chương gia tới đây, không phải là người một nhà sao, ngươi không giúp ta còn muốn giúp ai?”
“Hôm nay không được…”
Dung Thanh Viên còn chưa nói xong, liền bị Chương Nhã Trữ lên tiếng cắt đứt, trên mặt nàng ta treo lệ, nhưng lại có ý cười.
“Vậy thì ngày mai! Dầu gì, hai ba hôm nữa cũng được! Ta biết Thanh Viên ngươi sẽ không thay đổi, đối xử với ta vẫn tốt như trước kia!”
Tự nhiên nói như thế xong, Chương Nhã Trữ liền hưng phấn bước chân đi ra ngoài.
Dung Thanh Viên sững sờ đứng tại chỗ, hơi xuất thần nhìn bóng lưng Chương Nhã Trữ từ từ biến mất.
Nàng không sợ Chương Nhã Trữ ngây thơ ngu xuẩn, sợ là mình ở trong lòng nàng ta chỉ là … một con chó của Chương gia.
Phải biết rằng từ ngày các nàng nói chuyện đó đến bây giờ cũng đã được gần nửa tháng, dù cho có đưa tin cấp tốc tới cỡ nào, Trương ma ma phải ngày đêm lên đường không ăn uống ngừng nghỉ mới có thể từ Tây Hà tới Lang Xuyên.
Những thứ Chương Nhã Trữ nói với nàng là sự thật sao?
Đầu ngón tay Dung Thanh Viên gõ lên mặt bàn từng nhịp đều đặn trong trầm tư suy nghĩ. Chương gia chỉ che chở nàng có nửa năm, liền muốn nàng phục tùng cả đời sao? Huống chi cái gọi là che chở kia, vẫn phải là nàng làm nô tỳ tự mình đổi lấy!
Gần tới lúc hoàng hôn, chỗ Mộ Tích Chi cũng nhận được tin tức.
“…Chương Nhã Trữ này mọi chuyện đều dựa vào Dung Thanh Viên, cũng may cho nàng ta trong Yến phủ không có nhân vật lợi hại nào, nếu không sao có thể sống tới bây giờ”
Toái Tuyết bẩm báo xong cảm thán một câu.
Mộ Tích Chi cũng cười nói.
“Yếu ớt nhu nhược cũng là một loại vũ khí, dùng thật tốt chính là vũ khí lợi hại để giết người. Vẫn là chưa cần ngươi phải xuất chiêu tự mình động thủ. Dung Thanh Viên cũng không phải kẻ đần, bây giờ chúng ta chỉ cần đứng xem náo nhiệt là được rồi. Lại nói, chúng ta cố ý một một vị y thuật cao minh tới xét nghiệm nguyên nhân thực sự cái chết của tỷ tỷ. Về phần Chương Nhã Trữ, cứ nói là do ma ma kia cố ý khích bác, tự đại công tử sẽ hiểu.”
Sau lưng Trương ma ma, là Chương gia. Bốn đại gia tộc bọn họ giằng co lâu như vậy, giờ chính là thời điểm để tạo ra chút thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.