Chương 6: Cùng giường
Ngôn Hoan
21/01/2017
Cái gì? Mắt hạnh của Dung Thanh Viên trợn tròn kinh ngạc, mê mang không hiểu nhìn hắn, vừa ngây thơ vừa mị hoặc.
Nàng nàng... nàng cư nhiên hiểu sai ý hắn sao?
Thoáng nhìn thấy u ám trong con ngươi hắn, Dung Thanh Viên chỉ cảm thấy ngực như bị phỏng, theo bản năng tự tìm đường chạy trốn. Hu hu hu, thật sự là quá xấu hổ! Về sau nhắc lại chuyện này chẳng hóa ra là nàng van xin hắn thu lấy chính bản thân mình sao?
Yến Lân có tâm dạy dỗ nàng thì sao có thể buông tay chứ. Rút ngón tay ướt sũng ra nhét vào trong miệng nàng, mãnh liệt khuấy đảo một phen để cho nàng thưởng thức hương vị động tình của chính mình, một lát sau liền khom người lấy đầu gối tách hai chân của nàng ra.
Thân thể Dung Thanh Viên bắt đầu phát run, hoa huyệt ở phía dưới hơi hé miệng bị hắn dốc lòng tách ra.
Vật nóng bỏng cứng rắn sắc bén như lưỡi dao của hắn cứ như vậy cương quyết chen chúc xông vào, cố gắng cắm xuống hết cỡ ở đường cung của u huyệt.
Đau...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời trắng bệch, hơi nước trong nháy mắt cũng ngưng tụ lại thành một giọt chân châu, nàng vô lực quay cuồng, thân thể không còn mềm mại như mây nữa.
Thật sự là rất đau...
Mày kiếm của Yến lân nhíu lại, hiện tại hắn cũng đang chịu khổ. Bên trong của nàng vô cùng chật hẹp, mút lấy nhục bổng của hắn cơ hồ không sao chuyển động được. Nhưng cảm giác mềm mại ấm áp ẩm ướt bao quanh như đang thúc giục hắn, một lần rồi một lần kêu gào hắn hướng vào sâu bên trong khám phá, khiến cho hắn không cách nào từ bỏ hoa kính mê hoặc của nàng.
A, thật sự là cái vưu vật!
Hắn di chuyển một chút, cúi người liếm sạch nước mắt đang vương trên mặt của tiểu bảo bối, nhưng động tác dưới thân một chút cũng không nhẹ đi, thậm chí càng đâm càng dùng lực hơn trước.
"Tiểu Thanh Bảo ngoan ngoãn một chút? Chuyện Gia muốn ngươi, tốt nhất nửa điểm cũng đừng nghĩ né tránh."
Tầng tầng mị thịt chen chúc dồn đẩy cây trường thiết, như có cả ngàn cả vạn cái miệng nhỏ đang hé mở liếm mút. Dù cho hắn có là Yến Lân vô cùng ý chí nhưng lúc này cũng có chút không khống chế được, hắn rút ra rồi tiến vào lại càng buông thả không có chừng mực.
Thấy nàng sắp cắn môi dưới đến rỉ máu, Yến Lân nhẹ nhàng nở nụ cười, đem nàng từ trên giường bế ngồi xuống.
"A..." Dung Thanh Viên cau mày, tư thế này so với vừa rồi xâm nhập nàng còn sâu hơn, nhưng lại khiến nàng đỡ đau hơn trước.
Yên Lân tinh tế hôn từng đường nét khắc họa trên mặt nàng, cuối cùng dừng lại ở đôi môi yêu kiều đỏ thắm, dùng lực gần như là gặm cắn không tha. Không phải là không muốn thương tiếc lần đầu nàng hầu hạ hắn, nhưng do hắn đã nhẫn nhịn một thời gian dài, tình cảm đè nén bấy lâu giờ như nước lũ tràn ra. Hắn muốn phát tiết ra ngoài, nếu không ngày nào đó không kiềm chế được chính tay mình, sẽ tự tay hủy nàng mất.
Nhận thấy được nội bích của nàng xoắn vặn lại nhanh hơn, chặt hơn vài phần, tay của Yến Lân ở trên miên nhũ đang vểnh lên của nàng vỗ nhẹ, cười nói: "Kẹp chặt như vậy, không phải là muốn Gia chết ở trên người ngươi chứ?"
Mặt nàng đỏ bừng, hoa kính lại cắn mút phía dưới hắn càng khẩn trương hơn.
Hắn hít sâu, hai mắt ám trầm, bắt đầu nắm chặt thắt lưng của nàng, dùng lực húc thật mạnh đi vào, đem kiều oa trong ngực biến thành điên cuồng vì tình triều.
Tuyết nhũ nhảy nhót theo nhịp đung đưa ngay tại bên môi hắn, Yến Lân hé miệng ra ngậm lấy một bên núm.
"Đừng, Nhị gia... a... a... chịu... chịu không nổi..." Dù sao Dung Thanh Viên cũng là lần đầu được hưởng ơn mưa móc, sao chịu được hắn thao lộng như vậy, trường thiết như lưỡi dao sắc bén vừa nóng lại vừa cứng tàn sát bừa bãi trong cơ thể, đâm đến nàng đau như sắp ngất đi.
Nhưng trong đau đớn kia lại bí mật mang theo vài phần tê dại xa lạ, kèm thêm những cái hôn vừa cắn vừa mút ở ngực, làm cho thân mình Dung Thanh Viên càng ngày càng mềm mại, càng ngày càng ướt át.
Cũng không biết qua bao lâu, Dung Thanh Viên thực sự không chịu được, ôm cổ hắn thì thầm nói: "Ưm... Nhị... Nhị gia... Đủ rồi... đừng... nữa..."
Nhưng hắn lại ở bên tai nàng cười khẽ, giọng khàn đục không còn trong trẻo nữa, trở nên trầm thấp đầy gợi cảm.
Sau đó hắn lật tấm chăn mỏng đang nửa che nửa đậy thân thể nàng, tay sượt theo dọc sống lưng, nâng eo nhỏ lên, lấy tay tách cánh mông để hai cánh hoa lộ ra,
Giây lát sau, nàng lại bị hắn lấp đầy, chiếm cứ.
Vừa nãy côn thịt liên tục va chạm ở trong cơ thể nàng, mặc dù nàng có thể cảm nhận được u huyệt ẩm ướt quanh co đang rất lầy lội, nhưng động tác tiến vào chiếm đoạt mạnh mẽ này vẫn khiến nàng đau đến muốn khóc.
Nàng không biết lần hoan ái này rốt cuộc sẽ giằng co đến bao lâu, chỉ biết khi mơ hồ tỉnh lại lần đầu tiên, nàng vẫn bị hắn ôm ở trong lòng, trên dưới đều bị chà đạp điên cuồng.
Bị nhấn chìm trong các loại khoái cảm chồng chất, đại gia hỏa của hắn vẫn chôn sâu ở trong cơ thể nàng, ma sát vào nội bích, đâm chọc khiến cho nàng dường như không thể hô hấp, sức nóng tỏa ra từ hắn khiến đầu quả tim Dung Thanh Viên phát run.
Lại một lần nữa khi tỉnh lại, nàng vẫn đang làm ổ trong lồng ngực Yến Lân, chẳng qua địa điểm đã biến thành một đỉnh núi mà nàng không biết tên.
Nàng mở mắt ra, đúng lúc thấy tia sáng le lói từ phía đông.
"Ngươi dậy sớm quá." Yến Lân cười khẽ, tốt bụng thay nàng chỉnh lại cổ áo của áo choàng.
Mí mắt Dung Thanh Viên híp lại, lông mi dài hơi rung động, nàng có thể cảm nhận được lúc này cũng chỉ là cả người đau nhức mệt mỏi. Chắc chắn hiện tại hắn sẽ không phát hỏa, nàng nghiêng đầu cọ cọ lên bờ vai của hắn, kiều mị nói: "Còn muốn ngủ tiếp."
Yến Lân không lên tiếng, chỉ hôn nhẹ mắt nàng.
Dung Thanh Viên được Yến Lân tự mình ôm quay về Yến phủ, cảnh tượng náo nhiệt ven đường nàng không biết, nhưng thái độ của bọn người hầu đối với Chương Nhã Trữ khiến cho người ta nhìn ra được nỗi sợ hãi trong ánh mắt họ, từ đó nàng ít nhiều cũng đoán được phần nào.
Nhưng nàng không có sức lực, cũng không có nhiều tâm tư đi tìm hiểu, không có hơi đi phản ứng lại truy vấn của Chương Nhã Trữ.
Nếu là ba năm trước đây, thậm chí là một năm trước, Yến Lân trọng dụng như vậy sẽ càng làm cho nàng khó khăn sống trong Yến phủ.
Nhưng bây giờ... chính là đang giúp nàng.
"Phu nhân, bệnh tình của Đại phu nhân thế nào rồi?"
Chương Nhã Trữ ngẩn người, lập tức liền xoắn vặn ngón tay, ánh mắt mang theo tia sợ hãi nhìn về phía nàng: "Thầy thuốc nói, sợ là mấy tháng này liền... Ngươi nói có nên báo cho Đại công tử biết không?"
"Báo cho Nhị gia trước đi!"
Mặt Chương Nhã Trữ trắng bệch: "Ta không đi! Dung Thanh Viên hay là ngươi thay ta đi đi, dù sao ngươi và Nhị gia cũng đã như vậy, hắn sớm hay muộn cũng đem ngươi về sân viện của hắn."
Dung Thanh Viên xoa bóp huyệt thái dương, chuyện tiến sân viện hắn nàng chưa từng nghĩ đến. Nhưng nàng đã tận mắt chứng kiến cảnh ngộ thê thảm của mẹ nàng, nàng thật sự không muốn làm thiếp, còn về chính thê? Lấy thân phận cùng tướng mạo của Yến Lân, sao có thể tới lượt nàng? Tưởng tượng đến tương lai sau này, nàng thật sự lo lắng không nổi.
"Tiểu phu nhân, biểu tiểu thư từ Hán Châu đến, lúc này đang ở trong tiền thính đợi, nói là tới thăm Đại phu nhân."
Dung Thanh Viên cùng Chương Nhã Trữ đều sửng sốt, cả hai tiếp tục hỏi: "Biểu tiểu thư là ai?"
"Biểu tiểu thư của Mai gia ở Hán Châu, khuê danh là Yên Tuyết."
Nàng nàng... nàng cư nhiên hiểu sai ý hắn sao?
Thoáng nhìn thấy u ám trong con ngươi hắn, Dung Thanh Viên chỉ cảm thấy ngực như bị phỏng, theo bản năng tự tìm đường chạy trốn. Hu hu hu, thật sự là quá xấu hổ! Về sau nhắc lại chuyện này chẳng hóa ra là nàng van xin hắn thu lấy chính bản thân mình sao?
Yến Lân có tâm dạy dỗ nàng thì sao có thể buông tay chứ. Rút ngón tay ướt sũng ra nhét vào trong miệng nàng, mãnh liệt khuấy đảo một phen để cho nàng thưởng thức hương vị động tình của chính mình, một lát sau liền khom người lấy đầu gối tách hai chân của nàng ra.
Thân thể Dung Thanh Viên bắt đầu phát run, hoa huyệt ở phía dưới hơi hé miệng bị hắn dốc lòng tách ra.
Vật nóng bỏng cứng rắn sắc bén như lưỡi dao của hắn cứ như vậy cương quyết chen chúc xông vào, cố gắng cắm xuống hết cỡ ở đường cung của u huyệt.
Đau...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời trắng bệch, hơi nước trong nháy mắt cũng ngưng tụ lại thành một giọt chân châu, nàng vô lực quay cuồng, thân thể không còn mềm mại như mây nữa.
Thật sự là rất đau...
Mày kiếm của Yến lân nhíu lại, hiện tại hắn cũng đang chịu khổ. Bên trong của nàng vô cùng chật hẹp, mút lấy nhục bổng của hắn cơ hồ không sao chuyển động được. Nhưng cảm giác mềm mại ấm áp ẩm ướt bao quanh như đang thúc giục hắn, một lần rồi một lần kêu gào hắn hướng vào sâu bên trong khám phá, khiến cho hắn không cách nào từ bỏ hoa kính mê hoặc của nàng.
A, thật sự là cái vưu vật!
Hắn di chuyển một chút, cúi người liếm sạch nước mắt đang vương trên mặt của tiểu bảo bối, nhưng động tác dưới thân một chút cũng không nhẹ đi, thậm chí càng đâm càng dùng lực hơn trước.
"Tiểu Thanh Bảo ngoan ngoãn một chút? Chuyện Gia muốn ngươi, tốt nhất nửa điểm cũng đừng nghĩ né tránh."
Tầng tầng mị thịt chen chúc dồn đẩy cây trường thiết, như có cả ngàn cả vạn cái miệng nhỏ đang hé mở liếm mút. Dù cho hắn có là Yến Lân vô cùng ý chí nhưng lúc này cũng có chút không khống chế được, hắn rút ra rồi tiến vào lại càng buông thả không có chừng mực.
Thấy nàng sắp cắn môi dưới đến rỉ máu, Yến Lân nhẹ nhàng nở nụ cười, đem nàng từ trên giường bế ngồi xuống.
"A..." Dung Thanh Viên cau mày, tư thế này so với vừa rồi xâm nhập nàng còn sâu hơn, nhưng lại khiến nàng đỡ đau hơn trước.
Yên Lân tinh tế hôn từng đường nét khắc họa trên mặt nàng, cuối cùng dừng lại ở đôi môi yêu kiều đỏ thắm, dùng lực gần như là gặm cắn không tha. Không phải là không muốn thương tiếc lần đầu nàng hầu hạ hắn, nhưng do hắn đã nhẫn nhịn một thời gian dài, tình cảm đè nén bấy lâu giờ như nước lũ tràn ra. Hắn muốn phát tiết ra ngoài, nếu không ngày nào đó không kiềm chế được chính tay mình, sẽ tự tay hủy nàng mất.
Nhận thấy được nội bích của nàng xoắn vặn lại nhanh hơn, chặt hơn vài phần, tay của Yến Lân ở trên miên nhũ đang vểnh lên của nàng vỗ nhẹ, cười nói: "Kẹp chặt như vậy, không phải là muốn Gia chết ở trên người ngươi chứ?"
Mặt nàng đỏ bừng, hoa kính lại cắn mút phía dưới hắn càng khẩn trương hơn.
Hắn hít sâu, hai mắt ám trầm, bắt đầu nắm chặt thắt lưng của nàng, dùng lực húc thật mạnh đi vào, đem kiều oa trong ngực biến thành điên cuồng vì tình triều.
Tuyết nhũ nhảy nhót theo nhịp đung đưa ngay tại bên môi hắn, Yến Lân hé miệng ra ngậm lấy một bên núm.
"Đừng, Nhị gia... a... a... chịu... chịu không nổi..." Dù sao Dung Thanh Viên cũng là lần đầu được hưởng ơn mưa móc, sao chịu được hắn thao lộng như vậy, trường thiết như lưỡi dao sắc bén vừa nóng lại vừa cứng tàn sát bừa bãi trong cơ thể, đâm đến nàng đau như sắp ngất đi.
Nhưng trong đau đớn kia lại bí mật mang theo vài phần tê dại xa lạ, kèm thêm những cái hôn vừa cắn vừa mút ở ngực, làm cho thân mình Dung Thanh Viên càng ngày càng mềm mại, càng ngày càng ướt át.
Cũng không biết qua bao lâu, Dung Thanh Viên thực sự không chịu được, ôm cổ hắn thì thầm nói: "Ưm... Nhị... Nhị gia... Đủ rồi... đừng... nữa..."
Nhưng hắn lại ở bên tai nàng cười khẽ, giọng khàn đục không còn trong trẻo nữa, trở nên trầm thấp đầy gợi cảm.
Sau đó hắn lật tấm chăn mỏng đang nửa che nửa đậy thân thể nàng, tay sượt theo dọc sống lưng, nâng eo nhỏ lên, lấy tay tách cánh mông để hai cánh hoa lộ ra,
Giây lát sau, nàng lại bị hắn lấp đầy, chiếm cứ.
Vừa nãy côn thịt liên tục va chạm ở trong cơ thể nàng, mặc dù nàng có thể cảm nhận được u huyệt ẩm ướt quanh co đang rất lầy lội, nhưng động tác tiến vào chiếm đoạt mạnh mẽ này vẫn khiến nàng đau đến muốn khóc.
Nàng không biết lần hoan ái này rốt cuộc sẽ giằng co đến bao lâu, chỉ biết khi mơ hồ tỉnh lại lần đầu tiên, nàng vẫn bị hắn ôm ở trong lòng, trên dưới đều bị chà đạp điên cuồng.
Bị nhấn chìm trong các loại khoái cảm chồng chất, đại gia hỏa của hắn vẫn chôn sâu ở trong cơ thể nàng, ma sát vào nội bích, đâm chọc khiến cho nàng dường như không thể hô hấp, sức nóng tỏa ra từ hắn khiến đầu quả tim Dung Thanh Viên phát run.
Lại một lần nữa khi tỉnh lại, nàng vẫn đang làm ổ trong lồng ngực Yến Lân, chẳng qua địa điểm đã biến thành một đỉnh núi mà nàng không biết tên.
Nàng mở mắt ra, đúng lúc thấy tia sáng le lói từ phía đông.
"Ngươi dậy sớm quá." Yến Lân cười khẽ, tốt bụng thay nàng chỉnh lại cổ áo của áo choàng.
Mí mắt Dung Thanh Viên híp lại, lông mi dài hơi rung động, nàng có thể cảm nhận được lúc này cũng chỉ là cả người đau nhức mệt mỏi. Chắc chắn hiện tại hắn sẽ không phát hỏa, nàng nghiêng đầu cọ cọ lên bờ vai của hắn, kiều mị nói: "Còn muốn ngủ tiếp."
Yến Lân không lên tiếng, chỉ hôn nhẹ mắt nàng.
Dung Thanh Viên được Yến Lân tự mình ôm quay về Yến phủ, cảnh tượng náo nhiệt ven đường nàng không biết, nhưng thái độ của bọn người hầu đối với Chương Nhã Trữ khiến cho người ta nhìn ra được nỗi sợ hãi trong ánh mắt họ, từ đó nàng ít nhiều cũng đoán được phần nào.
Nhưng nàng không có sức lực, cũng không có nhiều tâm tư đi tìm hiểu, không có hơi đi phản ứng lại truy vấn của Chương Nhã Trữ.
Nếu là ba năm trước đây, thậm chí là một năm trước, Yến Lân trọng dụng như vậy sẽ càng làm cho nàng khó khăn sống trong Yến phủ.
Nhưng bây giờ... chính là đang giúp nàng.
"Phu nhân, bệnh tình của Đại phu nhân thế nào rồi?"
Chương Nhã Trữ ngẩn người, lập tức liền xoắn vặn ngón tay, ánh mắt mang theo tia sợ hãi nhìn về phía nàng: "Thầy thuốc nói, sợ là mấy tháng này liền... Ngươi nói có nên báo cho Đại công tử biết không?"
"Báo cho Nhị gia trước đi!"
Mặt Chương Nhã Trữ trắng bệch: "Ta không đi! Dung Thanh Viên hay là ngươi thay ta đi đi, dù sao ngươi và Nhị gia cũng đã như vậy, hắn sớm hay muộn cũng đem ngươi về sân viện của hắn."
Dung Thanh Viên xoa bóp huyệt thái dương, chuyện tiến sân viện hắn nàng chưa từng nghĩ đến. Nhưng nàng đã tận mắt chứng kiến cảnh ngộ thê thảm của mẹ nàng, nàng thật sự không muốn làm thiếp, còn về chính thê? Lấy thân phận cùng tướng mạo của Yến Lân, sao có thể tới lượt nàng? Tưởng tượng đến tương lai sau này, nàng thật sự lo lắng không nổi.
"Tiểu phu nhân, biểu tiểu thư từ Hán Châu đến, lúc này đang ở trong tiền thính đợi, nói là tới thăm Đại phu nhân."
Dung Thanh Viên cùng Chương Nhã Trữ đều sửng sốt, cả hai tiếp tục hỏi: "Biểu tiểu thư là ai?"
"Biểu tiểu thư của Mai gia ở Hán Châu, khuê danh là Yên Tuyết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.