Chương 5: Lựa chọn
Ngôn Hoan
21/01/2017
Dung Thanh Viên không ngốc, vừa nghe liền hiểu được ý của Yến Lân.
Nếu như nàng thật sự không cân nhắc, hắn sẽ hoàn toàn bỏ đi, từ nay về sau sẽ mặc kệ chẳng quan tâm.
Còn nếu bây giờ cứ muốn giữ lấy trinh tiết ở cái thời loạn lạc này, không biết liệu có chờ nổi đến lúc gặp được phu quân như ý không? Tốt nhất là nên nhân cơ hội này đoạt lấy tín nhiệm của Yến Lân để mưu cầu lợi ích thực tế sau này. Tình thế của hai người hiện tại, nàng cơ hồ không thể do dự mà đưa ra lựa chọn.
Vốn dĩ nàng đã có lựa chọn sẵn trong đầu rồi, cứ già mồm biện hộ như vậy thì không nên.
Nàng liếc mặt vụng trộm nhìn lén Yến Lân, nhìn khuôn mặt hình chữ điền của hắn thì yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Đợi đến khi hắn nhìn mình, nàng chun chun mũi: "Lưng bị cọ đau quá..."
Yến Lân quả thực buông ra, không áp chế nàng nữa.
Cổ tay thon nhỏ, oánh bạch của nàng vươn lên cổ hắn, hắn cao như vậy, nàng cố kiễng chân kỳ thật không thoải mái. Nhưng nàng biết, dù cho chuyện gì xảy ra, đều không có chuyện công bằng. Dù sao thì nàng cũng phải lấy bản thân mình đi đổi lấy sự tín nhiệm của Yến Lân, kể cả cho dù hắn có vô lý cỡ nào.
Nàng yếu ớt cọ cọ gáy hắn nói: "Ta chỉ là không quen... Nhị gia trước kia cũng sẽ không như vậy..."
Lông mi dài của Yến Lân buông xuống, che khuất hàn ý ẩn sâu trong lãnh mâu. Hắn hiển nhiên biết tiểu nha đầu đang lấy lòng vì lợi ích của nàng, nhưng đối với hắn cũng không phải là xấu, hắn cũng không từ chối mà càng dựa sát vào nàng hơn.
Dường như hắn vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng, khiến cho hắn chú ý không phải là tướng mạo của nàng, mà là đôi mắt kia. Nhìn qua thì có vẻ cung kính và nhún nhường, nhưng cất giấu thật sâu trong đó là kiêu ngạo cùng sự không cam lòng. Hắn nghĩ rằng đó thật sự là một tiểu nhân nhi thú vị.
Chỉ cần nàng ngoan chút, hắn sẽ không ngại giúp nàng bay. Về phần nàng rốt cuộc có thể bay hay không, hắn vẫn là muốn bẻ gãy đôi cánh của nàng, giữ nàng chặt bên mình.
Ông trời của nàng, tự do của nàng, ngoài hắn ra còn có thể là ai?
Thu lại những suy nghĩ nham hiểm, ngoan độc kia, Yến Lân cười cười, tóm lấy cánh tay của nàng, kéo nàng vào trong lồng ngực mình, tay còn lại véo véo khuôn mặt mịn màng của nàng: "Nghĩ đến bộ dáng của ngươi khi vừa tới Yến phủ, ban đêm chỉ muốn ôm ngươi mang về nuôi dưỡng."
Dung Thanh Viên quẫn bách, rời khỏi kinh thành nàng phiêu bạt đã hơn một năm, thấy Chương gia dán cáo thị thông báo hôn sự mới liều mình tìm cách trở thành thị nữ hồi môn của Chương Nhã Trữ. Khi đó nàng cực kỳ gầy, nhưng hai năm gần đây địa vị của Chương Nhã Trữ được nâng lên nên mới được khỏe mạnh hơn.
Dù sao cũng nhờ có Yên Lân.
Gió đêm dọc theo bờ sông lướt nhẹ qua, thổi tới trên người Dung Thanh Viên, nhất thời liền làm cho nàng hơi run rẩy.
Đột nhiên nhận ra quần áo bản thân đều bị cởi bỏ, hai luồng mềm mại còn ở trong ngực hắn, nàng đỏ mặt, vừa khó chịu vừa lúng túng.
Chui đầu vào trong lòng hắn, nàng cúi đầu mở miệng: "Có thể quay về được không Nhị gia? Ở đây ta cảm thấy lạnh..."
Yến Lân cũng không gây khó dễ cho nàng nữa, hướng phía trạm canh gác gọi ngựa, sau đó lấy một cái áo khoác đen ở trong túi bên cạnh ra.
Áo khoác phủ trên người nàng khá rộng, nhưng so với tình trạng khỏa thân lúc này thì tốt hơn rất nhiều. Dung Thanh Viên tỉ mỉ buộc cẩn thận dây lưng, bảo đảm trên đường về doanh trại cùng Yến Lân không để lộ ra cái gì.
Nhưng không nghĩ tới lúc đến nơi, nàng bị hắn không hề kiêng kị trước mặt các tướng sĩ ôm nàng trực tiếp hướng về phía lều trướng của hắn.
Nàng nghĩ một màn vừa rồi, sợ là không ai không biết Dung Thanh Viên nàng là nữ nhân của Yến Lân. Đối với kết quả này, mới đầu nàng còn tưởng rằng bản thân sẽ khó mà tiếp nhận, nhưng khi thực sự xảy ra, nàng chỉ có hơi phiền muộn, như mặt hồ gợn sóng, chỉ chốc lát sau liền tiêu tán không dấu vết.
Khi Yến Lân đặt nàng lên giường nhỏ, Dung Thanh Viên liền chui vào sâu bên trong, tự cởi toàn bộ quần áo ra. Nàng làm vậy không phải do nàng muốn nhanh chóng trở thành nữ nhân của Yến Lân, mà là bên trong áo khoác còn có nội y bị Yến Lân xé nát vụn, chúng quấn ở trên người rất khó chịu.
Yến Lân ngay lúc này bắt được cảnh đẹp liền quay người lại, đứng ở cửa nhìn tấm lưng trần trắng mượt như ngọc của Dung Thanh Viên.
Hắn thản nhiên tới gần, ngăn không cho cánh tay nàng định lấy chăn phủ lên che lại, đè lại lõa thể đang dần tiến sâu vào trong giường. Hắn ra lệnh nàng quỳ với tư thế nằm úp xuống.
Tay hắn dọc theo đầu vai trượt thấp xuống, mơn trớn trên lưng nàng rồi mon men xuống chỗ hai quả đào đanh vểnh lên kia.
Không thể không thừa nhận, thân thể Dung Thanh Viên được dưỡng thật tốt, xúc giác nơi đầu ngón tay trơn nhẵn non mịn, so với lông cừu còn mềm hơn mấy phần, thực sự khiến cho hắn không kiềm chế được mà sinh ra thú tính muốn chà đạp nàng.
Hắn đưa tay cấu véo mấy cái ở trên miên nhuyễn của nàng. Sau đó Yến Lân dùng lực kéo nàng về phía hắn, hôn lên đôi môi anh đào mềm mại ấm áp kia.
Dung Thanh Viên không trốn tránh nữa mà nâng tay vòng quanh cổ hắn, thậm chí chủ động vươn đầu lưỡi tìm đến bạc môi của Yến Lân.
Cuối cùng vẫn là có chút không cam lòng, dựa vào cái gì trong khi nàng trầm luân trong tình triều xa lạ, hắn lại vẫn giữ được tỉnh táo như người ngoài cuộc đứng xem trò vui?
Dù có trầm luân thì vẫn nên là cả hai!
Lưỡi bị hắn hôn đến tê dại, ngay khi nàng sắp không thể thở nổi, hắn rốt cuộc cũng buông nàng ra, mang theo chỉ bạc kéo dài từ khóe miệng rơi đến trên cổ. Mà tay hắn cùng lúc đó đang tàn sát bừa bãi hai luồng đầy đặn đẫy đà trước ngực nàng.
Dung Thanh Viên môi anh đào khẽ nhếch, hai mắt như rơi vào hư vô. Nhưng hai vú bị hắn nhu đến phát đau khiến nàng thanh tỉnh trong tích tắc.
Nhìn cái đầu đang chôn sâu ở trước ngực mình, Dung Thanh Viên chợt giơ tay rút trâm ngọc đang cài trên búi tóc hắn. Tóc dài đen nhánh trong chớp mắt xõa tung, từng chút rơi trên da thịt trắng nõn của nàng, tạo nên bức tranh vô cùng đẹp mắt.
"Tiểu Thanh Bảo thật sự là không ngoan." Hắn đứng thẳng dậy, khóe môi mang ý cười, vốn là dung nhan tuấn diễm giờ cười lên trông như mấy độ hoa đào nở, hoa lệ như yêu ma. Đôi mắt hắn đen huyền, ngón tay thon dài của hắn từng chút một di chuyển xuống phía dưới, mơn trớn hai quả đầy đặn đẫy đà đang run rẩy, sau đó lướt qua thắt lưng nàng, nhanh chóng thẳng tiến do thám vào trong hoa huyệt của nàng: "Vốn là không nghĩ sẽ chiếm đoạt ngươi sớm như vậy?"
Nếu như nàng thật sự không cân nhắc, hắn sẽ hoàn toàn bỏ đi, từ nay về sau sẽ mặc kệ chẳng quan tâm.
Còn nếu bây giờ cứ muốn giữ lấy trinh tiết ở cái thời loạn lạc này, không biết liệu có chờ nổi đến lúc gặp được phu quân như ý không? Tốt nhất là nên nhân cơ hội này đoạt lấy tín nhiệm của Yến Lân để mưu cầu lợi ích thực tế sau này. Tình thế của hai người hiện tại, nàng cơ hồ không thể do dự mà đưa ra lựa chọn.
Vốn dĩ nàng đã có lựa chọn sẵn trong đầu rồi, cứ già mồm biện hộ như vậy thì không nên.
Nàng liếc mặt vụng trộm nhìn lén Yến Lân, nhìn khuôn mặt hình chữ điền của hắn thì yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Đợi đến khi hắn nhìn mình, nàng chun chun mũi: "Lưng bị cọ đau quá..."
Yến Lân quả thực buông ra, không áp chế nàng nữa.
Cổ tay thon nhỏ, oánh bạch của nàng vươn lên cổ hắn, hắn cao như vậy, nàng cố kiễng chân kỳ thật không thoải mái. Nhưng nàng biết, dù cho chuyện gì xảy ra, đều không có chuyện công bằng. Dù sao thì nàng cũng phải lấy bản thân mình đi đổi lấy sự tín nhiệm của Yến Lân, kể cả cho dù hắn có vô lý cỡ nào.
Nàng yếu ớt cọ cọ gáy hắn nói: "Ta chỉ là không quen... Nhị gia trước kia cũng sẽ không như vậy..."
Lông mi dài của Yến Lân buông xuống, che khuất hàn ý ẩn sâu trong lãnh mâu. Hắn hiển nhiên biết tiểu nha đầu đang lấy lòng vì lợi ích của nàng, nhưng đối với hắn cũng không phải là xấu, hắn cũng không từ chối mà càng dựa sát vào nàng hơn.
Dường như hắn vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng, khiến cho hắn chú ý không phải là tướng mạo của nàng, mà là đôi mắt kia. Nhìn qua thì có vẻ cung kính và nhún nhường, nhưng cất giấu thật sâu trong đó là kiêu ngạo cùng sự không cam lòng. Hắn nghĩ rằng đó thật sự là một tiểu nhân nhi thú vị.
Chỉ cần nàng ngoan chút, hắn sẽ không ngại giúp nàng bay. Về phần nàng rốt cuộc có thể bay hay không, hắn vẫn là muốn bẻ gãy đôi cánh của nàng, giữ nàng chặt bên mình.
Ông trời của nàng, tự do của nàng, ngoài hắn ra còn có thể là ai?
Thu lại những suy nghĩ nham hiểm, ngoan độc kia, Yến Lân cười cười, tóm lấy cánh tay của nàng, kéo nàng vào trong lồng ngực mình, tay còn lại véo véo khuôn mặt mịn màng của nàng: "Nghĩ đến bộ dáng của ngươi khi vừa tới Yến phủ, ban đêm chỉ muốn ôm ngươi mang về nuôi dưỡng."
Dung Thanh Viên quẫn bách, rời khỏi kinh thành nàng phiêu bạt đã hơn một năm, thấy Chương gia dán cáo thị thông báo hôn sự mới liều mình tìm cách trở thành thị nữ hồi môn của Chương Nhã Trữ. Khi đó nàng cực kỳ gầy, nhưng hai năm gần đây địa vị của Chương Nhã Trữ được nâng lên nên mới được khỏe mạnh hơn.
Dù sao cũng nhờ có Yên Lân.
Gió đêm dọc theo bờ sông lướt nhẹ qua, thổi tới trên người Dung Thanh Viên, nhất thời liền làm cho nàng hơi run rẩy.
Đột nhiên nhận ra quần áo bản thân đều bị cởi bỏ, hai luồng mềm mại còn ở trong ngực hắn, nàng đỏ mặt, vừa khó chịu vừa lúng túng.
Chui đầu vào trong lòng hắn, nàng cúi đầu mở miệng: "Có thể quay về được không Nhị gia? Ở đây ta cảm thấy lạnh..."
Yến Lân cũng không gây khó dễ cho nàng nữa, hướng phía trạm canh gác gọi ngựa, sau đó lấy một cái áo khoác đen ở trong túi bên cạnh ra.
Áo khoác phủ trên người nàng khá rộng, nhưng so với tình trạng khỏa thân lúc này thì tốt hơn rất nhiều. Dung Thanh Viên tỉ mỉ buộc cẩn thận dây lưng, bảo đảm trên đường về doanh trại cùng Yến Lân không để lộ ra cái gì.
Nhưng không nghĩ tới lúc đến nơi, nàng bị hắn không hề kiêng kị trước mặt các tướng sĩ ôm nàng trực tiếp hướng về phía lều trướng của hắn.
Nàng nghĩ một màn vừa rồi, sợ là không ai không biết Dung Thanh Viên nàng là nữ nhân của Yến Lân. Đối với kết quả này, mới đầu nàng còn tưởng rằng bản thân sẽ khó mà tiếp nhận, nhưng khi thực sự xảy ra, nàng chỉ có hơi phiền muộn, như mặt hồ gợn sóng, chỉ chốc lát sau liền tiêu tán không dấu vết.
Khi Yến Lân đặt nàng lên giường nhỏ, Dung Thanh Viên liền chui vào sâu bên trong, tự cởi toàn bộ quần áo ra. Nàng làm vậy không phải do nàng muốn nhanh chóng trở thành nữ nhân của Yến Lân, mà là bên trong áo khoác còn có nội y bị Yến Lân xé nát vụn, chúng quấn ở trên người rất khó chịu.
Yến Lân ngay lúc này bắt được cảnh đẹp liền quay người lại, đứng ở cửa nhìn tấm lưng trần trắng mượt như ngọc của Dung Thanh Viên.
Hắn thản nhiên tới gần, ngăn không cho cánh tay nàng định lấy chăn phủ lên che lại, đè lại lõa thể đang dần tiến sâu vào trong giường. Hắn ra lệnh nàng quỳ với tư thế nằm úp xuống.
Tay hắn dọc theo đầu vai trượt thấp xuống, mơn trớn trên lưng nàng rồi mon men xuống chỗ hai quả đào đanh vểnh lên kia.
Không thể không thừa nhận, thân thể Dung Thanh Viên được dưỡng thật tốt, xúc giác nơi đầu ngón tay trơn nhẵn non mịn, so với lông cừu còn mềm hơn mấy phần, thực sự khiến cho hắn không kiềm chế được mà sinh ra thú tính muốn chà đạp nàng.
Hắn đưa tay cấu véo mấy cái ở trên miên nhuyễn của nàng. Sau đó Yến Lân dùng lực kéo nàng về phía hắn, hôn lên đôi môi anh đào mềm mại ấm áp kia.
Dung Thanh Viên không trốn tránh nữa mà nâng tay vòng quanh cổ hắn, thậm chí chủ động vươn đầu lưỡi tìm đến bạc môi của Yến Lân.
Cuối cùng vẫn là có chút không cam lòng, dựa vào cái gì trong khi nàng trầm luân trong tình triều xa lạ, hắn lại vẫn giữ được tỉnh táo như người ngoài cuộc đứng xem trò vui?
Dù có trầm luân thì vẫn nên là cả hai!
Lưỡi bị hắn hôn đến tê dại, ngay khi nàng sắp không thể thở nổi, hắn rốt cuộc cũng buông nàng ra, mang theo chỉ bạc kéo dài từ khóe miệng rơi đến trên cổ. Mà tay hắn cùng lúc đó đang tàn sát bừa bãi hai luồng đầy đặn đẫy đà trước ngực nàng.
Dung Thanh Viên môi anh đào khẽ nhếch, hai mắt như rơi vào hư vô. Nhưng hai vú bị hắn nhu đến phát đau khiến nàng thanh tỉnh trong tích tắc.
Nhìn cái đầu đang chôn sâu ở trước ngực mình, Dung Thanh Viên chợt giơ tay rút trâm ngọc đang cài trên búi tóc hắn. Tóc dài đen nhánh trong chớp mắt xõa tung, từng chút rơi trên da thịt trắng nõn của nàng, tạo nên bức tranh vô cùng đẹp mắt.
"Tiểu Thanh Bảo thật sự là không ngoan." Hắn đứng thẳng dậy, khóe môi mang ý cười, vốn là dung nhan tuấn diễm giờ cười lên trông như mấy độ hoa đào nở, hoa lệ như yêu ma. Đôi mắt hắn đen huyền, ngón tay thon dài của hắn từng chút một di chuyển xuống phía dưới, mơn trớn hai quả đầy đặn đẫy đà đang run rẩy, sau đó lướt qua thắt lưng nàng, nhanh chóng thẳng tiến do thám vào trong hoa huyệt của nàng: "Vốn là không nghĩ sẽ chiếm đoạt ngươi sớm như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.