Chương 4: Như ngươi mong muốn
Ngôn Hoan
21/01/2017
Thời gian trôi qua thật nhanh, chả mấy
chốc đã đến giờ mở tiệc chiêu đãi binh sĩ, Yến Lân ra lệnh, vì tướng sĩ
Yến gia đã chịu khổ cực nên tối nay sẽ mở tiệc ăn mừng.
Nhưng Dung Thanh Viên không thích điều này một chút nào.
Bởi vì người đứng trước mặt nàng bây giờ đang báo cho nàng biết.
"Cô nương, Nhị gia nói cần phải có người phụ trách yến tiệc. Đại công tử hôm nay vẫn chưa hồi phủ, Đại phu nhân lại bị bệnh nằm liệt người trên tháp, tiểu phu nhân lại là một thân mềm yếu nhu nhược, làm phiền cô nương đi theo ta một chuyến." thân là cận vệ của Yên Lân - Ti Khuyết nghiêm túc nói một hơi.
Dung Thanh Viên giơ tay lên nhu huyệt thái dương, khổ sở nói: "Ta chỉ là thị nữ bên người tiểu phu nhân, sợ là không đảm nhiệm được trọng trách này, trong hậu viện còn có mấy vị di nương..."
"Nhị gia nói ngươi có thể." Ti Khuyết cũng không chịu thối lui.
Nàng cũng không phải là không thể viện ra lý do để từ chối lần nữa, nhưng nàng nhớ cảnh cáo lần trước của Yến Lân. Bất đắc dĩ thở dài, nàng đành gật đầu đáp ứng.
Ti Khuyết mới vừa đi, Tô Hòa bên cạnh Dung Thanh Viên nhướn mày, trợn mắt, cười lớn nói: "Nhị gia thật coi trọng cô nương! Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay nhắc tới cô nương!"
"Nếu không thì ta với ngươi hoán đổi cho nhau đi?" Nàng tức giận mở miệng, thực sự cho rằng nàng muốn đi gặp con sói lớn có ba cái đuôi kia sao!
Tô Hòa càng thích chí cười nhiều hơn: "Ti Khuyết đều nói đây là yêu cầu của Nhị gia, ta vẫn muốn sống yên ổn bình an tại Yến phủ nên cũng không dám trái lại ý tứ của Gia!"
Khi ánh hoàng hôn bao phủ hết mọi ngóc ngách của phố phường, Dung Thanh Viên cũng leo lên xe ngựa của Yến phủ ngồi, dẫn theo sau là một đám gia nhân đang bưng những hộp đựng thức ăn hướng trại lính của Yến phủ mà đi.
Đợi khi đến nơi, sắc trời đã có chút xám xịt.
Nàng vén rèm xe lên, ngay sau đó liền nhìn thấy một thân ảnh cao ngất đang ngồi trên lưng ngựa.
Dung Thanh Viên sửng sốt trong chốc lát, nàng bước xuống nhún người thỉnh an hắn.
Yến Lân nhìn chằm chằm tâm xoáy trên đỉnh đầu nàng. Bất chợt thân thể hắn hơi nghiêng, dùng lực ôm nàng lên lưng ngựa ngồi ở phía trước hắn.
Dung Thanh Vên dán vào lồng ngực của hắn, nhất thời không phản ứng kịp, lúc tỉnh táo lại thì nhận ra hai người đã đến gần bờ sông, cách xa ánh sáng trong quân doanh.
"Chẳng phải Nhị gia muốn chiêu đãi các tướng sĩ sao?"
Hắn thả chậm tốc độ lại, trong giọng nói mang theo mấy phần ý cười: "Không có ta ở đó, bọn họ mới có thể tự nhiên mà ăn mừng."
Dung Thanh Viên nghe xong trong lòng không thoải mái, nàng lấy tay siết thật chặt vạt áo của hắn, rốt cuộc không dám phản kháng, chỉ nhỏ giọng oán trách: "không phải là Nhị gia muốn ta phụ trách yến tiệc sao?"
Giọng nói của tiểu nãi miêu một dạng kiều yếu, ngọt nị hòa vào hơi thở ấm áp bên cạnh, như có móng vuốt nhỏ gãi nhẹ trong lòng Yến Lân.
Không cần suy nghĩ cũng biết giờ phút này trong lòng nàng đang mắng hắn.
Yến Lân bật cười, kéo cái ót nàng để nàng ngửa đầu lên nhìn mình.
Hắn cúi người hôn lên đôi môi nhuận nước đầy đặn của nàng rồi nói: "không nói như vậy ngươi sẽ chịu tới đây sao?"
"Phàm là Nhị gia muốn, Thanh Viên tất nhiên sẽ không từ chối." Dung Thanh Viên âm thầm bĩu môi.
Động tác nhỏ này Yến Lân sao có thể không biết, hắn nhất thời nổi lên tâm tư trêu chọc: "Vậy chân chính đi theo Gia thì như thế nào?"
Sắc mặt nàng trắng nhợt, trong đầu tự nhiên nghĩ tới cảnh mờ ám trong thư phòng hắn sáng nay, mà không phải ý nghĩa của câu nói vừa rồi.
Hai tay nàng để trước ngực hắn, Dung Thanh Viên há mồm muốn tránh khỏi hắn nói: "Nhị gia, ta ... a..."
Lại một lần nữa bị hắn cắn nuốt đoạt đi tất cả hô hấp.
Áp lực trên môi không ngừng, hắn mang theo hơi thở nóng rực tràn vào trong khoang miệng nàng. Hai lưỡi dây dưa không ngớt, chiếm hết không khí, không cho nàng nửa điểm phản kháng cự tuyệt.
Không được, hắn chắc chắn là lại muốn giống như sáng nay đừa giỡn nàng!
Trong lòng nàng liền chua xót khi nhớ tới hình ảnh hắn bình tĩnh đứng im một bên nhìn nàng trầm luân từng chút một lúc sáng nay. Vì thế lá gan nàng cũng lớn hơn, đầu liều mạng giãy giụa.
Hắn không nghĩ tới nàng sẽ dùng sức phản kháng như vậy, nên đã để nàng thực sự thoát ra được.
Dung Thanh Viên nhảy xuống khỏi yên ngựa, xách váy hướng đến nơi có ảnh lửa mà chạy.
Nhưng cũng chỉ được vài giây ngắn ngủi, sợ là ngay cả công phu trong nháy mắt cũng không có, nàng liền bị một lực đạo cường thế bắt lại.
Áp đến phía sau lưng là thân cây thô ráp khiến nàng đau đớn, mà càng làm nàng sợ hơn là đôi mắt đen huyền âm u đến cực điểm của hắn.
Tay chân bị hắn dễ dàng chế trụ, hắn bóp cằm của nàng lạnh nhạt nói: "còn dám tránh?"
Lưng rát, tay nhức, cằm đau, lại còn phải nghe giọng nói lạnh lùng của hắn.
Dung Thanh Viên không chịu nổi ủy khuất, tính khí cũng trỗi dậy, một đôi mắt ngập hơi nước nhìn hắn chằm chằm: "Trước kia chẳng phải Nhị gia từng nói sẽ không đụng tới nô tỳ sao? Sao bây giờ lại thay đổi khẩu vị rồi?"
"Thật đúng là quá to gan." Yến Lân hừ lạnh, miết cằm của nàng, sau đó tay kia cũng không yên phận đem toàn bộ y phục của nàng giải khai phá hủy toàn bộ.
Tuy đã sắp đến mùa hè, nhưng vào buổi tối vẫn có chút lạnh, hơn nữa cũng chưa chìm hẳn vào ban đêm, Dung Thanh Viên xấu hổ và quẫn bách vì gần như đã khỏa thân hoàn toàn. Không tránh thoát được, cũng không thể giãy dụa được, nàng định nghiêng đầu trốn khỏi tầm nhìn của người trước mặt, gắt gao cắn môi dưới im lặng mà rơi lệ.
"Khóc cái gì? Sao lại dễ dàng biến thành tiểu lệ nhân như thế này?"
Tay của Yến Lân mò đến trước ngực nàng nhào nặn hai vú, một lần nữa cảm nhận xúc giác trơn tru, mềm mịn, béo mập.
Hắn không nhịn được véo thêm vài cái, nhìn dấu tay lưu lại trên nhũ thịt tuyết trắng, hô hấp ngày càng nặng hơn.
Đáng tiếc giờ chưa phải là lúc...
Gần hai năm trôi qua, nha đầu này dường như béo lên không ít. Không giống như bộ dạng gầy trơ xương như củi khô vào lần đầu tiên gặp, giờ đường cong thiếu nữ đang dần dần lộ ra, sức quyến rũ bao phủ quanh thân.
Ngay cả cái tính khí này cũng ngày càng lợi hại hơn.
Yến Lân đè dục vọng đang chuẩn bị ló đầu ra xuống, hắn vuốt ve mặt nàng: "lần sau còn như thế nữa, ta thật sự sẽ như ngươi mong muốn."
Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, đáng tiếc tầng mỏng hơi nước bao phủ bên ngoài làm cho không có chút uy hiếp nào.
"Không muốn nhìn thấy ta? Được thôi, sau này đến nửa miếng vạt áo của ta ngươi cũng sẽ không nhìn thấy."
Nhưng Dung Thanh Viên không thích điều này một chút nào.
Bởi vì người đứng trước mặt nàng bây giờ đang báo cho nàng biết.
"Cô nương, Nhị gia nói cần phải có người phụ trách yến tiệc. Đại công tử hôm nay vẫn chưa hồi phủ, Đại phu nhân lại bị bệnh nằm liệt người trên tháp, tiểu phu nhân lại là một thân mềm yếu nhu nhược, làm phiền cô nương đi theo ta một chuyến." thân là cận vệ của Yên Lân - Ti Khuyết nghiêm túc nói một hơi.
Dung Thanh Viên giơ tay lên nhu huyệt thái dương, khổ sở nói: "Ta chỉ là thị nữ bên người tiểu phu nhân, sợ là không đảm nhiệm được trọng trách này, trong hậu viện còn có mấy vị di nương..."
"Nhị gia nói ngươi có thể." Ti Khuyết cũng không chịu thối lui.
Nàng cũng không phải là không thể viện ra lý do để từ chối lần nữa, nhưng nàng nhớ cảnh cáo lần trước của Yến Lân. Bất đắc dĩ thở dài, nàng đành gật đầu đáp ứng.
Ti Khuyết mới vừa đi, Tô Hòa bên cạnh Dung Thanh Viên nhướn mày, trợn mắt, cười lớn nói: "Nhị gia thật coi trọng cô nương! Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay nhắc tới cô nương!"
"Nếu không thì ta với ngươi hoán đổi cho nhau đi?" Nàng tức giận mở miệng, thực sự cho rằng nàng muốn đi gặp con sói lớn có ba cái đuôi kia sao!
Tô Hòa càng thích chí cười nhiều hơn: "Ti Khuyết đều nói đây là yêu cầu của Nhị gia, ta vẫn muốn sống yên ổn bình an tại Yến phủ nên cũng không dám trái lại ý tứ của Gia!"
Khi ánh hoàng hôn bao phủ hết mọi ngóc ngách của phố phường, Dung Thanh Viên cũng leo lên xe ngựa của Yến phủ ngồi, dẫn theo sau là một đám gia nhân đang bưng những hộp đựng thức ăn hướng trại lính của Yến phủ mà đi.
Đợi khi đến nơi, sắc trời đã có chút xám xịt.
Nàng vén rèm xe lên, ngay sau đó liền nhìn thấy một thân ảnh cao ngất đang ngồi trên lưng ngựa.
Dung Thanh Viên sửng sốt trong chốc lát, nàng bước xuống nhún người thỉnh an hắn.
Yến Lân nhìn chằm chằm tâm xoáy trên đỉnh đầu nàng. Bất chợt thân thể hắn hơi nghiêng, dùng lực ôm nàng lên lưng ngựa ngồi ở phía trước hắn.
Dung Thanh Vên dán vào lồng ngực của hắn, nhất thời không phản ứng kịp, lúc tỉnh táo lại thì nhận ra hai người đã đến gần bờ sông, cách xa ánh sáng trong quân doanh.
"Chẳng phải Nhị gia muốn chiêu đãi các tướng sĩ sao?"
Hắn thả chậm tốc độ lại, trong giọng nói mang theo mấy phần ý cười: "Không có ta ở đó, bọn họ mới có thể tự nhiên mà ăn mừng."
Dung Thanh Viên nghe xong trong lòng không thoải mái, nàng lấy tay siết thật chặt vạt áo của hắn, rốt cuộc không dám phản kháng, chỉ nhỏ giọng oán trách: "không phải là Nhị gia muốn ta phụ trách yến tiệc sao?"
Giọng nói của tiểu nãi miêu một dạng kiều yếu, ngọt nị hòa vào hơi thở ấm áp bên cạnh, như có móng vuốt nhỏ gãi nhẹ trong lòng Yến Lân.
Không cần suy nghĩ cũng biết giờ phút này trong lòng nàng đang mắng hắn.
Yến Lân bật cười, kéo cái ót nàng để nàng ngửa đầu lên nhìn mình.
Hắn cúi người hôn lên đôi môi nhuận nước đầy đặn của nàng rồi nói: "không nói như vậy ngươi sẽ chịu tới đây sao?"
"Phàm là Nhị gia muốn, Thanh Viên tất nhiên sẽ không từ chối." Dung Thanh Viên âm thầm bĩu môi.
Động tác nhỏ này Yến Lân sao có thể không biết, hắn nhất thời nổi lên tâm tư trêu chọc: "Vậy chân chính đi theo Gia thì như thế nào?"
Sắc mặt nàng trắng nhợt, trong đầu tự nhiên nghĩ tới cảnh mờ ám trong thư phòng hắn sáng nay, mà không phải ý nghĩa của câu nói vừa rồi.
Hai tay nàng để trước ngực hắn, Dung Thanh Viên há mồm muốn tránh khỏi hắn nói: "Nhị gia, ta ... a..."
Lại một lần nữa bị hắn cắn nuốt đoạt đi tất cả hô hấp.
Áp lực trên môi không ngừng, hắn mang theo hơi thở nóng rực tràn vào trong khoang miệng nàng. Hai lưỡi dây dưa không ngớt, chiếm hết không khí, không cho nàng nửa điểm phản kháng cự tuyệt.
Không được, hắn chắc chắn là lại muốn giống như sáng nay đừa giỡn nàng!
Trong lòng nàng liền chua xót khi nhớ tới hình ảnh hắn bình tĩnh đứng im một bên nhìn nàng trầm luân từng chút một lúc sáng nay. Vì thế lá gan nàng cũng lớn hơn, đầu liều mạng giãy giụa.
Hắn không nghĩ tới nàng sẽ dùng sức phản kháng như vậy, nên đã để nàng thực sự thoát ra được.
Dung Thanh Viên nhảy xuống khỏi yên ngựa, xách váy hướng đến nơi có ảnh lửa mà chạy.
Nhưng cũng chỉ được vài giây ngắn ngủi, sợ là ngay cả công phu trong nháy mắt cũng không có, nàng liền bị một lực đạo cường thế bắt lại.
Áp đến phía sau lưng là thân cây thô ráp khiến nàng đau đớn, mà càng làm nàng sợ hơn là đôi mắt đen huyền âm u đến cực điểm của hắn.
Tay chân bị hắn dễ dàng chế trụ, hắn bóp cằm của nàng lạnh nhạt nói: "còn dám tránh?"
Lưng rát, tay nhức, cằm đau, lại còn phải nghe giọng nói lạnh lùng của hắn.
Dung Thanh Viên không chịu nổi ủy khuất, tính khí cũng trỗi dậy, một đôi mắt ngập hơi nước nhìn hắn chằm chằm: "Trước kia chẳng phải Nhị gia từng nói sẽ không đụng tới nô tỳ sao? Sao bây giờ lại thay đổi khẩu vị rồi?"
"Thật đúng là quá to gan." Yến Lân hừ lạnh, miết cằm của nàng, sau đó tay kia cũng không yên phận đem toàn bộ y phục của nàng giải khai phá hủy toàn bộ.
Tuy đã sắp đến mùa hè, nhưng vào buổi tối vẫn có chút lạnh, hơn nữa cũng chưa chìm hẳn vào ban đêm, Dung Thanh Viên xấu hổ và quẫn bách vì gần như đã khỏa thân hoàn toàn. Không tránh thoát được, cũng không thể giãy dụa được, nàng định nghiêng đầu trốn khỏi tầm nhìn của người trước mặt, gắt gao cắn môi dưới im lặng mà rơi lệ.
"Khóc cái gì? Sao lại dễ dàng biến thành tiểu lệ nhân như thế này?"
Tay của Yến Lân mò đến trước ngực nàng nhào nặn hai vú, một lần nữa cảm nhận xúc giác trơn tru, mềm mịn, béo mập.
Hắn không nhịn được véo thêm vài cái, nhìn dấu tay lưu lại trên nhũ thịt tuyết trắng, hô hấp ngày càng nặng hơn.
Đáng tiếc giờ chưa phải là lúc...
Gần hai năm trôi qua, nha đầu này dường như béo lên không ít. Không giống như bộ dạng gầy trơ xương như củi khô vào lần đầu tiên gặp, giờ đường cong thiếu nữ đang dần dần lộ ra, sức quyến rũ bao phủ quanh thân.
Ngay cả cái tính khí này cũng ngày càng lợi hại hơn.
Yến Lân đè dục vọng đang chuẩn bị ló đầu ra xuống, hắn vuốt ve mặt nàng: "lần sau còn như thế nữa, ta thật sự sẽ như ngươi mong muốn."
Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, đáng tiếc tầng mỏng hơi nước bao phủ bên ngoài làm cho không có chút uy hiếp nào.
"Không muốn nhìn thấy ta? Được thôi, sau này đến nửa miếng vạt áo của ta ngươi cũng sẽ không nhìn thấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.