Sủng Vật Thiên Vương

Chương 14: Luôn Thất Bại Trong Chơi Trốn Tìm

Giai Phá

07/08/2023

Trương Tử An nhanh chóng chạy xuống cầu thang, liếc xuống tầng dưới một cái, vừa nhìn xuống dưới lầu liền hiểu ngay, không hề có tung tích của Tinh Hải, chiếc chuông trên cửa kính vẫn lẳng lặng mà buông xuống.

Hắn quay lại tầng trên một lần nữa tìm kiếm cẩn thận nhà bếp cùng phòng ngủ của mình. Căn thời điểm bất ngờ mở cửa phòng, dùng khoé mắt nhìn chằm chằm vào hành lang, nhưng vẫn không tìm thấy Tinh Hải.

Nó có thể chạy vào hai căn phòng đóng kín sao?

Tuy rằng hắn không cho là như vậy, nhưng vẫn mở cửa phòng ngủ của cha mẹ và phòng chứa đồ.

Đồ đạc trong phòng ngủ của bố mẹ không thay đổi, chúng vẫn duy trì như lúc họ còn sống.

Dưới giường, không có.

Tủ quần áo, không có.

Dưới bàn làm việc, không có.

Trên ban công, không có.

Hắn lại tiến vào phòng chứa đồ, bên trong chứa lồng sắt cùng quầy triển lãm dư thừa, còn có một ít đồ tạp nham, nơi này càng không thể trốn.

Trương Tử An hoảng hốt, oán trách chính mình chơi cái gì không chơi, lại muốn cùng nó chơi chơi trốn tìm!

Hắn sốt ruột nói: “Tinh Hải, tao nhận thua…… Tao tìm không thấy mày, mày ở đâu?”

Ngay khi hắn nghĩ sẽ không có tiếng đáp trả thì dưới lầu lại truyền đến một tiếng ” Meo”.

Hắn thịch thịch thịch chạy xuống cầu thang, nhìn Tinh Hải đoan đoan chính chính mà ngồi xổm giữa cửa hàng, vô cùng vui vẻ quay đầu.

“Meow … Tinh Hải thắng … Meow … Tinh Hải thắng …”

Trương Tử An dùng sức chớp chớp mắt, trái tim treo ngược được thả xuống.

Nhưng rốt cuộc nó đã trốn ở đâu?

“Tao thua, tao nhận thua! Tinh Hải, mày trốn giỏi quá, mày có thể cho tao biết mày đã trốn ở đâu không?”

“Meo…… Nơi này…… Nơi đó…… Nơi này…… Nơi đó……”

Nơi này nơi đó…… Là nói nó không hề ẩn ở một vị trí nhất định mà là nó chạy qua lại giữa hai hoặc nhiều vị trí? Nói thì nói thế, nhưng cầu thang chỉ có một, nó từ lầu hai chạy xuống lầu một chắc chắn phải đi qua cầu thang. Trương Tử An lần thứ hai tìm kiếm vẫn luôn chú ý cầu thang, chắc chắn nó không xuất hiện ở đó.

Tà môn!

Lòng háo thắng của hắn được khơi dậy, ngồi xổm xuống nói: “Tinh Hải, chúng ta ngày mai chơi trốn tìm tiếp, được không?”



“Được được! Meow! Tinh Hải thích trốn tìm!”

….

Ngày hôm sau, cô bé quả nhiên mang theo một ít đậu phộng và hạnh nhân đến cửa hàng, từ lỗ cho ăn đút cho hamster nhỏ, cô bé nhìn nó ăn còn vui vẻ hơn cả chính hamster nhỏ đang ăn. Sau khi chơi được mười phút, cô bé rời đi.

Sau khi cô gái nhỏ rời đi, Tôn Hiểu Mộng liền đẩy cửa đi vào, ném cho Trương Tử An một túi bánh bao, sau đó chạy đến muốn lấy lòng Tinh Hải. Kết quả vẫn như cũ vừa chạm vào một cái Tinh Hải liền chạy ra xa.

Tình cờ có mấy bác gái đi tập thể dục buổi sáng về đi qua pet shop, đi vào dạo qua một vòng, dò hỏi qua giá cả liền lắc đầu rời đi.

Trương Tử An không cảm thấy mất mát hay ngoài ý muốn, dù sao mấy bác gái tính toán chi li cũng không nằm trong số mục tiêu của cửa hàng. Ngành đồ cổ đều nói: Ba năm không mở cửa, mở cửa ăn ba năm. Pet shop dù so ra kém cửa hàng đồ cổ, nhưng cũng có điểm giống nhau, ít nhất có thể nói: Ba ngày không mở cửa, mở cửa ăn ba ngày.

Trong mọi trường hợp, hắn cũng sẽ không chọn sử dụng thú cưng giá rẻ để tăng doanh số, mọi người thường không trân trọng những thứ rẻ tiền.

Khi không có khách, Trương Tử An lại cùng Tinh Hải chơi trốn tìm.

“Lần trước chơi trốn tìm chỉ là khởi động!” Hắn tuyên bố, “Hiện tại tao muốn nghiêm túc chơi! Khi tao nghiêm túc đến tao còn thấy sợ! Lần này tao nhất định phải bắt được mày!”

“Meo a!” Tinh Hải đối với tuyên ngôn của hắn khinh thường nhìn lại.

Lần này quả thực vẫn là phiên bản ngày hôm qua, hắn vẫn không thể tìm được Tinh Hải, đợi hắn nhận thua, Tinh Hải lại xuất hiện ở lầu một.



Ngày thứ ba, Trương Tử An tràn đầy tin tưởng, hắn lập chí trở thành vua trốn tìm .

Hôm nay có chuẩn bị sẵn sàng, nhất định có thể phá giải tung tích bí ẩn của Tinh Hải.

Chơi trốn tìm bắt đầu, đếm xong một trăm, Tinh Hải đã đi trốn, Trương Tử An đi lên cầu thang, trên mỗi bậc thang đều cẩn thận rắc lên một lớp mỏng bột mì.

Cầu thang nhà hắn có một chỗ rẽ 90 độ, nói cách khác tuyệt đối không thể từ lầu hai trực tiếp nhảy xuống lầu một, ít nhất là phải ở chỗ rẽ này tạm dừng để đổi hướng. Chỉ cần Tinh Hải đi qua cầu thang, nhất định sẽ lưu dấu chân ở trên.

Hắn cẩn thận ở lầu một nhìn kỹ, xác nhận nó không ở lầu một, mới đi lên lầu hai, nhưng lần này sau khi hắn nhận thua Tinh Hải vẫn cứ xuất hiện ở lầu một, trên bột mì không hề có dấu chân.

Trương Tử An không thể không thừa nhận hắn đã gặp quỷ!

Nếu có khả năng, hắn thật muốn đem vòng cổ gắn chuông đeo lên cổ cho Tinh Hải, nhưng mà làm như vậy mà chơi trốn tìm thì khác gì là chơi xấu chứ…

……

Ngày thứ tư.

“Tôi nói này, không phải là không có khách khiến anh trở nên ngu ngốc đấy chứ?”



Trương Tử An mờ mịt mà ngẩng đầu, “A? Cô nói cái gì?”

“Tôi nói,” Tôn Hiểu Mộng hai tay ôm ngực, dùng ánh mắt xem người bệnh nhìn hắn từ trên xuống dưới , “Tôi thấy anh có gì đó không đúng, mất hồn mất vía. Muốn tôi giúp anh xem qua không?”

“Phi phi phi! Cô mới mất hồn mất vía! Cô là bác sĩ thú y, sao có thể xem bệnh cho tôi? Cẩn thận không tôi kiện cô ra tòa vì hành nghề y mà không có giấy phép!”

Trương Tử An lại nói: “Kỳ thật, tôi đang suy nghĩ một số vấn đề, không nghe nói qua lúc đàn ông nghiêm túc là đáng yêu nhất sao?”

Tôn Hiểu Mộng bĩu môi, “Thôi đi, còn suy nghĩ vấn đề, tôi thấy anh chính là đang mộng du thì có!”

Trương Tử An xua xua tay, đuổi cô ra bên ngoài, “Mau đi quản lý phòng khám của cô đi! Còn nói tôi không có khách, bên kia của cô cũng có kém bao nhiêu đâu? Không thì sao cô lại nhàn rỗi thành như vậy?”

“Ha ha ha!” Tôn Hiểu Mộng cười to ba tiếng, phản pháo: “Kỳ thật hôm nay có người hẹn trước với tôi đến phòng khám khám bệnh, tôi là cố ý tới nói cho anh!” Nói xong, cô nhanh như chớp mà chạy mất.

Lực chú ý của Trương Tử An hiện giờ chỉ đặt vào việc làm thế nào để bắt được Tinh Hải, có khách hay không chỉ là thứ yếu.

Hôm nay hắn chuẩn bị làm một vố lớn, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt!

Hắn vẫn dùng phương pháp bột mì như trước, chẳng qua lần này không phải rải ở cầu thang, mà là rải ở mỗi phòng trên tầng hai, khi trò chơi bắt đầu hắn đóng hết các cửa phòng lại.

Trò chơi bắt đầu như thường lệ.

Chờ hắn từ lầu một tìm xong lên lầu hai, mở cửa phòng ngủ của mình lại thấy được một màn không thể tưởng tượng.

Toàn bộ trong phòng chỉ có vị trí trung tâm để lại dấu vết của Tinh Hải, lớp bột mỏng bị xoá mất một khoảng, cho thấy rằng Tinh Hải vừa nằm ở đó còn lưu lại bốn dấu chân.

Từ cửa đến trung tâm phòng lại không hề có dấu chân nào.

Giống như nó đột nhiên xuất hiện ở trung tâm căn phòng rồi lại đột nhiên biến mất.  

Hắn mở cửa phòng bếp, cửa phòng ngủ cha mẹ, cửa phòng cất chứa cùng phòng ngủ của mình, đều thấy ở vị trí trung tâm của sàn nhà có dấu vết trên lớp bột mỏng.

Trách không được, nó ở chỗ này…… Nó ở nơi đó……

Nó có thể di chuyển ngay lập tức giữa các gian phòng.

Trong lòng hắn nắm được manh mối, về lai lịch của mèo may mắn…… Chắc chắn là một câu chuyện bi thương.

“Tinh Hải, tao nhận thua.” Hắn nói.

“Meo! Tinh Hải thắng! Tinh Hải thắng!” Thanh âm của mèo may mắn lại lần nữa truyền tới từ lầu một.

“Nhưng mà, ngày mai tao chắc chắn sẽ bắt được mày!” Hắn phát ra tuyên ngôn chiến thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Vật Thiên Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook