Sủng Vật Thiên Vương

Chương 27: Nhẫn Kim Cương

Giai Phá

05/09/2023

Ung dung hoa quý thường làm cho người ta liên tưởng đến lười biếng mập mạp, nhưng con mèo này không như vậy, hình thể của nó thon thả mà khỏe đẹp một cách cân đối, thậm chí có thể nói có chứa vẻ đẹp dã tính mãnh liệt, nếu nói nó thật ra là một con mèo hoang cũng có khả năng. Nhưng nó tuyệt đối không phải là mèo hoang, cặp mắt hạnh nhân màu xanh biếc, đôi mắt tựa như một đôi ngọc mắt mèo có giá trị liên thành, lóng lánh tỏa ra ánh sáng thông tuệ.

Mặt con mèo rất nhỏ, mắt lại rất lớn, dáng người dài thườn thượt ưu mỹ, tỉ lệ cơ thể rất hoàn hảo, nếu như mèo Trung Quốc cũng có nghề người mẫu thì nó tuyệt đối nên làm việc này thì phải.

Nhìn đầu từ bên cạnh hẳn là hình nêm, xương mũi cao thẳng, mũi tam giác ngược phơn phớt hồng nhuận, miệng rất nhỏ, nhẵn, lỗ tai lớn hơn, vả lại tai bưng tương đối nhọn, khóe mắt hơi xếch lên trên, lộ ra uy nghiêm cùng quyến rũ.

Tứ chi của nó cân xứng, ngón chân thô to rõ ràng, phối hợp với thân thể nhẹ nhàng, làm mỗi động tác của nó cực kì linh hoạt, giống như là một diễn viên múa ba-lê đầy kinh nghiệm.

Với chiều dài lông mà nói, xem ra lông của nó so với mèo Anh lông ngắn thì dài hơn nhưng vẫn thuộc về mèo lông ngắn.

Trên người của nó rải rác nhiều loại vằn cùng đốm lấm tấm. Gương mặt cùng cổ có đường vân có thể so sánh với gợn nước, tứ chi trên là những đường vân thô không quy tắc, cái đuôi trên là đường vân từng vòng hình tròn, thân thể thì hiện đầy điểm lốm đốm loang lổ. Tất cả đường vân cùng điểm lấm tấm cùng là ám kim sắc.

Ngoại trừ những vệt đốm và râu trắng vàng sẫm, phần lông còn lại của nó vàng sáng đến như thể treo lên một tấm vải trước mắt. Cửa hàng trang sức với màu vàng rực rỡ đã trở thành màu bảo vệ tự nhiên của nó.

Nó liền ngồi xổm ở trên quầy hàng thủy tinh, ngay sát bên cạnh cặp đôi sinh viên, tuy vậy dù là cặp đôi này hay là nhân viên cửa hàng đều như không hề thấy nó.

Cặp đôi sinh viên tựa hồ đã xảy ra một chút tranh chấp nho nhỏ, dần dần to tiếng với nhau, tiêu điểm tranh chấp lại là nhẫn kim cương mà nữ sinh đang cầm trong tay.

Trương Tử An đứng nghe chỉ chốc lát có thể hiểu ra nguyên nhân, nữ sinh muốn cái nhẫn kim cương, nhưng nam sinh không muốn mua cho cô, nữ sinh theo đó suy luận rằng nam sinh thay đổi lòng dạ với cô, không còn thích cô nữa, bằng không thì sao lại không mua cho cô.

Trương Tử An không có chút đồng tình với nam sinh này, anh cười lạnh, nghĩ thầm: Quả nhiên, show ân ái, càng sớm tàn! Cổ nhân quả thật không lừa ta!

Bên cạnh cặp đôi còn có nhân viên bán hàng, có vẻ còn sợ thiên hạ không loạn, nói: “Em có muốn đeo thử xem không?”

Cô gái vui sướng mở to hai mắt, “Thật không? có thể chứ?”

Tiền bối kia cười nói: “Đương nhiên có thể. Không thử đeo làm sao biết hợp không chứ?”

Nam sinh ở bên cạnh nhỏ giọng nhanh chóng khuyên can nói: “An An, đừng đeo, đeo lên phải mua, đừng tin lời bọn bọn họ…”



Tiền bối kia lại đưa qua một bộ bạc Thủ Sáo mỏng, nữ sinh coi lời nói của nam sinh vừa rồi như gió thoảng bên tai, đeo lên tay sau đó đưa tay trái hướng lên phía ánh mặt trời, làm một luồng ánh sáng từ kim cương khúc xạ ra đường vân bảy màu.

“Thật đẹp…” Cô dường như say mê nó.

Trương Tử An nhìn chăm chú con mèo kia. Nó dường như rất để ý đên cái nhẫn kim cương này, ánh mắt không chớp nhìn chăm chú, bất kể là nữ sinh lúc nâng trong tay, hay lúc đeo trên đầu ngón tay, ánh mắt như bị nam châm hút, bị hấp dẫn, màu xanh biếc trong ánh mắt phản chiếu hình ảnh nhẫn kim cương, ngẫu nhiên đầu lưỡi màu hồng phấn duỗi ra liếm liếm miệng, một bộ dạng thèm nhỏ dãi.

Chắc chắn là một bức ảnh có độ phân giải cao chụp từ chính diện đi? Con mèo này khá ngoan, chắc cũng không khó bắt giữ, trước tiên phải tìm được góc độ thích hợp…

“Thực xin lỗi, tiên sinh, cửa hàng của chúng tôi không cho phép quay chụp.” Tô Mẫn lướt ngang một bước, chặn lại camera của hắn.

“Tại sao lại thế?” Trương Tử An buồn bực.

“Bởi vì cửa hàng chúng tôi có rất nhiều sản phẩm là do nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế độc quyền, vì để phòng ngừa đối thủ cạnh tranh làm nhái sản phẩm, xin ngài tha thứ.” Tô Mẫn lưu loát nói ra nội dung từ cuốn sổ tay trách nhiệm nhân viên.

Trương Tử An vò đầu, vậy thì có chút khó khăn đây. Kỳ thật anh cùng những nhân viên tư vấn bán hàng này coi như là người cùng ngành, tất cả mọi người đều là người bán hàng, một bên bán thú cưng, một bên bán trang sức, suy bụng ta ra bụng người, anh cũng không muốn cố ý làm khó người ta. Thế nhưng đây là thú cưng truyền thuyết hiếm gặp.

Cứ như vậy tay không mà về không phải tác phong của anh.

Tục ngữ nói, người cấp bách nhanh trí, chó cùng rứt giậu. Trương Tử An rất nhanh nghĩ ra một diệu kế.

Trong đầu anh nghĩ ra một kế sách, cảm thấy có thể thực hiện.

“Tôi muốn mua chút đồ vật gì đó.” Anh nói với Tô Mẫn.

Tô Mẫn dường như không tin, nhưng vẫn mỉm cười hỏi: “Xin hỏi ngài nhìn trúng món nào?”

“Cái kia.” Trương Tử An giơ tay lên, chỉ hướng nhẫn kim cương trên ngón tay nữ sinh kia.

“Ồ, xin ngài chờ một chút.” Tô Mẫn đi qua, đứng bên cạnh quầy hàng đó.



Vị tiền bối kia thấy cô tiến gần tới, cảm thấy không vui, giận dữ trừng mắt liếc nhìn cô.

Tô Mẫn cúi đầu xuống tạ lỗi, trở lại bên cạnh Trương Tử An, khó xử nói: “Cái nhẫn kim cương kia chỉ còn lại có một cái thôi, nếu không ngài đợi lát nữa hai vị khách hàng này xem xong rồi quay anh xem sau?”

Trương Tử An không muốn làm khó cô nhân viên này, nhưng đối với cặp đôi ân ân ái ái kia sẽ không khách khí như thế, hơn nữa anh không đợi được, ai biết lúc nào con mèo này sẽ biến mất?

“Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn ‘xem’.” Hắn nhấn mạnh “Tôi là muốn ‘Mua”, bây giờ mua luôn!”

Hắn mở ra giao diện của điện thoại, “Có thể chuyển khoản được không? Nếu không thì để tôi đi sang ATM bên cạnh rút tiền mặt.”

Tô Mẫn kinh ngạc nửa ngày há hốc mồm.

Cô không biết phải làm sao quay đầu lại nhìn về phía quản lí, sổ tay nhân viên không có viết loại tình huống này nên xử lý như thế nào.

Quản lí đã hơn bốn mươi tuổi, kinh nghiệm phong phú, duy nhất tin vào một điều chính là: khách hàng trả tiền là Thượng Đế, khách hàng không trả tiền là đồ bỏ đi, mà đồ bỏ đi thì nên đuổi ra khỏi cửa.

Cô tuy rằng cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng không có chút do dự, liền lập tức đi đến chỗ vị tiền bối kia cùng cặp đôi sinh viên bên cạnh, dùng ngón tay gõ lên mặt kính quầy hàng, dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói: “Thực xin lỗi, nhẫn này vừa mới bị vị tiên sinh kia mua, mời cô bỏ xuống.”

Cô ta tỏ ý ra hiệu là Trương Tử An sau lưng, sau đó nghiêm mặt đưa tay về phía nữ sinh.

Nữ sinh say mê ánh hào quang bên trong nhẫn kim cương như từ mộng đẹp biến thành ác mộng, sắc mặt trở nên trắng bệch, bờ môi không ngừng run rẩy, mà nam sinh giống như hạn hán đã lâu gặp mưa, lập tức khôi phục tức giận, đấm ngực dậm chân nói: “Ai, Anh đang định mua cho em xem việc này thật là, chậc chậc chậc chậc chậc…”

Tiền bối miệng há hốc đến mức có thể nuốt vào một con chuột, mắt thấy con vịt nấu đã sắp chín lại bay mất, cô ta có thể nào không tức giận lại không dám giận lây sang khách hàng, đành trừng mắt, nhìn chằm chằm Tô Mẫn. Tô Mẫn cúi đầu xuống, không dám đối mặt với cô ta.

Động tác nữ sinh như pha quay chậm trên ti vi, dường như không cam lòng chậm rãi tháo nhẫn kim cương xuống, đặt vào lòng bàn tay quản lý, quản lý nói với Tô Mẫn: “Giúp khách hàng gói lại đi.”

Nữ sinh hung hăng đạp vào chân nam sinh, nổi giận đùng đùng rời đi. Nam sinh nhếch miệng, hít một hơi khí lạnh, biểu lộ trên mặt lại như là gặp được đường sống trong cõi chết, đi theo đằng sau nữ sinh ra khỏi cửa hàng. Lúc đi ngang qua Trương tử an, hắn nói khẽ với anh: “Người anh em, cảm ơn đã giải vây! Lần sau có thể gặp lại, tôi mời anh bữa cơm…”

Nói xong, nam sinh cũng rời khỏi tiệm trang sức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Vật Thiên Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook