Chương 28: Mèo Cầu Tài
Giai Phá
05/09/2023
Trương Tử An một mặt mơ hồ, hắn không phải là xuất phát từ ý muốn giúp nam sinh giải vây, chính là muốn phát hy tinh thần của FFF đoàn(1) thêm củi thêm lửa!
Hắn lười đuổi theo giải thích, lại nói giải thích cũng khó nói rõ ràng, nhanh chóng thông qua điện thoại chuyển khoản, trả tiền.
Tô Mẫn chóng mặt, đang muốn đem nhẫn kim cương bỏ vào hộp nhỏ, nhưng Trương Tử An lại ngăn cản nói: “Không cần bỏ vào, cứ đưa cả nhẫn và hộp cho tôi là được, tôi cầm đi.”
Quản lý, vị tiền bối cùng Tô Mẫn đều sửng sốt, đây là nhẫn kim cương kiểu của nữ, tay của đàn ông đeo thì không vừa, lại nói kiểu dáng cũng không hợp, trừ phi là gay, nhưng Trương Tử An nhìn lại không giống gay. Nếu nói là là phụ nữ mua xong đeo luôn thì cũng bình thường, thế nhưng đàn ông…
Khách hàng nếu yêu cầu như vậy, Tô Mẫn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đem nhẫn kim cương cùng hộp lần lượt đưa cho Trương Tử An
Trương Tử An nghĩ, hỏi: “Đúng rồi, ở này có dây không? Dây nhỏ cũng được.”
Lại thêm một yêu cầu kỳ quái, Tô Mẫn cảm thấy người thanh niên này cũng thật là kỳ lạ.
Cô tìm được dải lụa dùng để gói quà tặng, “Ngài xem cái này được không?”
“Có thể, cảm ơn.” Trương Tử An đem hộp nhẫn kim cương cất vào trong túi, sau đó dùng dải lụa xuyên qua nhẫn kim cương, đem hai đầu buộc lên.
A, thì ra là người đàn ông này là muốn đeo trên cổ, cũng có người mang trang sức như vậy, như bùa hộ mệnh hay thánh giá, ngọc phật … Nhân viên cửa hàng nghĩ thầm như vậy.
Sau đó, động tác tiếp theo của Trương Tử An làm bọn họ mở rộng tầm mắt.
Hắn không có đeo sợi dây lên cổ, mà cứ như thế dẫn theo sợi dây rời đi, nhẫn kim cương như con yoyo lắc lư, cách mặt đất chỉ có một thước.
Thế này không phải muốn bị cướp sao? Ra ngoài không xa lắm sẽ bị cướp đi mất thôi?
Vẫn là Quản lý từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, cô đẩy Tô Mẫn một cái, nghiêm nghị nói: “Cô còn quên cái gì sao?”
Tô Mẫn như ở trong mộng mới tỉnh, vội vã ba chân bốn cẳng đuổi theo, “Tiên sinh, xin chờ một chút!”
Trương Tử An mới vừa đi xuống bậc thang trước cửa, nghe vậy dừng bước lại, quay đầu lại, “Còn có chuyện gì?”
“Là như vậy… Cái này… Cái này…” Tô Mẫn mặt có chút đỏ lên, móc ra danh thiếp của cửa hàng, hai tay đưa lên, “Hoan nghênh ngài lần sau trở lại! Đây là danh thiếp của tôi, ngài lần sau đến có thể trực tiếp tìm tôi, khách quen chúng tôi sẽ có ưu đãi…”
Trương Tử An cảm thấy mình về sau sẽ không quay lại nơi này, nhưng cũng không thể từ chối, dù sao đều là người làm ăn, hắn vẫn nhận lấy danh thiếp.
Hắn đi mấy bước, vừa quay đầu lại, phát hiện Tô Mẫn còn đứng ở trên bậc thang, Liền phất tay nói: “Cô quay lại đi, không cần tiễn đâu.”
Tô Mẫn cúi người cảm ơn, trở về tiệm.
Tiền bối kia sắc mặt không vui, cô hao hết miệng lưỡi chào hàng nửa giờ, kết quả lại tốn công vì người khác, bị Tô Mẫn cướp mất, đổi lại là ai cũng không vui vẻ được!
Quản lý họ khan một cái, giáo dục thủ hạ, “Các cô nhớ kỹ, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong…”
Đến cửa hàng châu báu mua sắm người giàu có rất nhiều, cũng có người vung tiền như rác mặt không biến sắc, nhưng thời gian Trương Tử An từ lúc bước vào tiệm đến lúc đi ra cửa, tựa hồ là đánh vỡ kỉ lục mua sắm ở cửa hàng…
Tô Mẫn yên phận trở về chỗ, chờ vị khách kế tiếp.
Tuy rằng chỉ có 100 đồng tiền trích phần trăm, nhưng cả ngày hôm này tâm trạng của cô chắc chắn sẽ không thể như bình thường, một chút tự tin bắt đầu nhen nhóm.
Cô móc chìa khoá trong túi ra, để ở trong lòng bàn tay ngắm nhìn. Trên đó có một còn mèo màu trắng hồng là mèo cầu tài Nhật Bản, là hàng nhựa rẻ tiền. Nhưng lại ngây thơ trong trẻo, cực kỳ đáng yêu.
…
Trương Tử An không phải ngu ngốc, hắn cũng biết tiền tài không nên để lộ ra, tuy nói thành phố Tân Hải an ninh rất tốt, nhưng ở trên đường cầm nhẫn kim cương đi bộ, tuyệt đối là hành vi tìm đường chết.
Hắn đi không xa, thấy Tô Mẫn về, liền dừng ở cửa ngân hàng bên cạnh, bởi vì nơi này cũng tương đối an toàn.
Nếu trong cửa hàng không thể chụp ảnh, liền đem mèo cầu tài dẫn ra bên ngoài .
Con mèo cầu tài tựa hồ rất vừa ý cái này nhẫn kim cương, vì thế kế hoạch tác chiến liền nảy sinh trong đầu Trương Tử An
Thực hành là cách duy nhất kiểm tra lý thuyết, cái kế hoạch này đến cùng có thành công hay không, trong lòng hắn không chắc chắn. Nhưng nếu kế hoạch thất bại thì mặt dày cầm nhẫn kim cương trả lại, không thể để ở trong tay.
Hắn lấy điện thoại di động ra, tiến vào giao diện bắt giữ trong trò chơi, thông qua camera thấy sau lưng hắn bốn, năm mét, con mèo cầu tài màu vàng theo hắn sát sao, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cái nhẫn kim cương lắc qua lắc lại, dáng người giống như một chú báo nhỏ đang săn mồi.
Kế hoạch thành công! Thật sự phải tự khen khả năng nhanh trí của chính mình!
So với lần trước bắt giữ mèo hoang thì ung dung hơn nhiều.
Hắn ngồi chồm hỗm xuống, tay trái cầm nhẫn kim cương đưa về phía trước dụ dỗ mèo cầu tài, tay phải nâng điện thoại di động, “Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, để tao chụp cho ngươi tấm hình… Một…”
Hắn chỉ lo vui sướng, không chú ý trong mắt mèo cầu tài ánh sáng càng ngày càng mạnh mẽ, nó hình như đã không nhẫn nại được nữa rồi!
“Một” còn chưa nói hết, mèo cầu tài đột nhiên di chuyển, chuyển động như mãnh hổ hạ sơn giao long xuất hải! Eo của nó hơi cong, bắp chân đột nhiên kéo căng, phát lực, thon dài hóa thành một tia sáng màu vàng, như là mũi tên thẳng đánh về phía Trương Tử An!
Trương Tử An giật nảy cả mình! Màn hình điện thoại di động chỉ còn lại tàn ảnh dài. Khoảng cách bốn, năm mét rút ngắn, chớp mắt đã tới gần!
Hoảng loạn, hắn vội vàng ấn xuống nút “Bắt giữ”, ngày sau đó lập tức bị một trận gió mạnh đụng phải té ngã, điện thoại di động cũng bay ra ngoài.
Người đi đường đi ngang qua dừng bước, không biết người trẻ tuổi này xảy ra chuyện gì, đột nhiên phát bệnh hay sao?
Trương Tử An bò lên, đầu tiên nhìn về phía tay trái, nhẫn kim cương không cánh mà bay, mà dải lụa lại hoàn hảo không chút tổn hại, không có bị đứt.
Đm! Lẽ nào trộm gà không xong còn mất nắm gạo?
Hắn chạy nhanh đến nhặt điện thoại di động.
【Tinh Linh hướng dẫn 】: Chúc mừng ngài thu được thêm một con sủng vật mới!
【 Trò chơi nhắc nhở 】: Thành công bắt giữ! Mèo cầu tài!
Ở thanh sủng vật trong trò chơi, ô thứ hai xuất hiện một con mèo màu vàng.
Hắn ấn vào mèo cầu tài, giao diện phóng to ra, biểu tượng mèo cầu tài chiếm toàn bộ màn hình.
Chỉ thấy nó tràn đầy phấn khởi dùng móng vuốt gảy một cái nhẫn kim cương, chòm râu vui vẻ mà vểnh lên.
Trương Tử An: “…”
Trương Tử An: ” Tinh Linh hướng dẫn cậu xác định đây chỉ là mèo cầu tài mà không phải mèo tham tài?”
【Tinh Linh hướng dẫn 】: Tên của thú cưng có thể sai, nhưng tên riêng chắc chắn không thể sai.
Trương Tử An không nói gì. Nếu như hắn nhớ không lầm, đây là một câu nói trong tiểu thuyết Cổ Long(2), nhưng Cổ Long là nói người, không phải là nói sủng vật.
Trương Tử An: “Tôi hỏi một câu, tôi vẫn có thể lấy lại nhẫn kim cương chứ?”
【Tinh linh hướng dẫn 】: Rất đáng tiếc, đây là cái giá phải trả.
Hắn thật muốn khóc, bánh bao thịt đánh chó(3), một đi không trở lại!
Thôi, vẫn là nhìn xem đây là dạng thú cưng gì.
【 Trò chơi nhắc nhở 】: Thuộc tính thú cưng
【 Tên thường gọi 】: Mèo cầu tài
【 Độ quý hiếm 】: Sử thi / cấp độ truyền thuyết
【 Đặc thù 】: Xuân tới ta còn chưa mở miệng, con mèo nào dám lên tiếng
【 Lai lịch 】: Chưa giải khóa
【 Tên thật 】: Chưa giải khóa
——-
Chú thích:
FFF đoàn: Tên đầy đủ là “Hội thẩm vấn dị đoan – FFF đoàn”, xuất phát từ anime “Ngu ngốc -Trắc nghiệm – Triệu hoán thú” (Baka and Test), nội dung thì mình cũng không biết chính xác lắm, nhưng theo mình tra trên baidu thì từ được chỉ những người hễ thấy việc gì trái tai gai mắt mình thì nhảy vào thêm dầu vào lửa, bất kể nó có liên quan đến mình không, xong việc lại không nhận trách nhiệm về mình mà đổ tại người khác.
Cổ Long (1937 – 1985) tên thật là Hùng Diệu Hoa, là nhà văn Đài Loan chuyên viết tiểu thuyết võ hiệp. Ông cũng là nhà biên kịch, nhà sản xuất và đạo diễn. Các tác phẩm của ông đã được chuyển thể nhiều lần trên phim truyền hình cũng như điện ảnh.
Hắn lười đuổi theo giải thích, lại nói giải thích cũng khó nói rõ ràng, nhanh chóng thông qua điện thoại chuyển khoản, trả tiền.
Tô Mẫn chóng mặt, đang muốn đem nhẫn kim cương bỏ vào hộp nhỏ, nhưng Trương Tử An lại ngăn cản nói: “Không cần bỏ vào, cứ đưa cả nhẫn và hộp cho tôi là được, tôi cầm đi.”
Quản lý, vị tiền bối cùng Tô Mẫn đều sửng sốt, đây là nhẫn kim cương kiểu của nữ, tay của đàn ông đeo thì không vừa, lại nói kiểu dáng cũng không hợp, trừ phi là gay, nhưng Trương Tử An nhìn lại không giống gay. Nếu nói là là phụ nữ mua xong đeo luôn thì cũng bình thường, thế nhưng đàn ông…
Khách hàng nếu yêu cầu như vậy, Tô Mẫn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đem nhẫn kim cương cùng hộp lần lượt đưa cho Trương Tử An
Trương Tử An nghĩ, hỏi: “Đúng rồi, ở này có dây không? Dây nhỏ cũng được.”
Lại thêm một yêu cầu kỳ quái, Tô Mẫn cảm thấy người thanh niên này cũng thật là kỳ lạ.
Cô tìm được dải lụa dùng để gói quà tặng, “Ngài xem cái này được không?”
“Có thể, cảm ơn.” Trương Tử An đem hộp nhẫn kim cương cất vào trong túi, sau đó dùng dải lụa xuyên qua nhẫn kim cương, đem hai đầu buộc lên.
A, thì ra là người đàn ông này là muốn đeo trên cổ, cũng có người mang trang sức như vậy, như bùa hộ mệnh hay thánh giá, ngọc phật … Nhân viên cửa hàng nghĩ thầm như vậy.
Sau đó, động tác tiếp theo của Trương Tử An làm bọn họ mở rộng tầm mắt.
Hắn không có đeo sợi dây lên cổ, mà cứ như thế dẫn theo sợi dây rời đi, nhẫn kim cương như con yoyo lắc lư, cách mặt đất chỉ có một thước.
Thế này không phải muốn bị cướp sao? Ra ngoài không xa lắm sẽ bị cướp đi mất thôi?
Vẫn là Quản lý từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, cô đẩy Tô Mẫn một cái, nghiêm nghị nói: “Cô còn quên cái gì sao?”
Tô Mẫn như ở trong mộng mới tỉnh, vội vã ba chân bốn cẳng đuổi theo, “Tiên sinh, xin chờ một chút!”
Trương Tử An mới vừa đi xuống bậc thang trước cửa, nghe vậy dừng bước lại, quay đầu lại, “Còn có chuyện gì?”
“Là như vậy… Cái này… Cái này…” Tô Mẫn mặt có chút đỏ lên, móc ra danh thiếp của cửa hàng, hai tay đưa lên, “Hoan nghênh ngài lần sau trở lại! Đây là danh thiếp của tôi, ngài lần sau đến có thể trực tiếp tìm tôi, khách quen chúng tôi sẽ có ưu đãi…”
Trương Tử An cảm thấy mình về sau sẽ không quay lại nơi này, nhưng cũng không thể từ chối, dù sao đều là người làm ăn, hắn vẫn nhận lấy danh thiếp.
Hắn đi mấy bước, vừa quay đầu lại, phát hiện Tô Mẫn còn đứng ở trên bậc thang, Liền phất tay nói: “Cô quay lại đi, không cần tiễn đâu.”
Tô Mẫn cúi người cảm ơn, trở về tiệm.
Tiền bối kia sắc mặt không vui, cô hao hết miệng lưỡi chào hàng nửa giờ, kết quả lại tốn công vì người khác, bị Tô Mẫn cướp mất, đổi lại là ai cũng không vui vẻ được!
Quản lý họ khan một cái, giáo dục thủ hạ, “Các cô nhớ kỹ, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong…”
Đến cửa hàng châu báu mua sắm người giàu có rất nhiều, cũng có người vung tiền như rác mặt không biến sắc, nhưng thời gian Trương Tử An từ lúc bước vào tiệm đến lúc đi ra cửa, tựa hồ là đánh vỡ kỉ lục mua sắm ở cửa hàng…
Tô Mẫn yên phận trở về chỗ, chờ vị khách kế tiếp.
Tuy rằng chỉ có 100 đồng tiền trích phần trăm, nhưng cả ngày hôm này tâm trạng của cô chắc chắn sẽ không thể như bình thường, một chút tự tin bắt đầu nhen nhóm.
Cô móc chìa khoá trong túi ra, để ở trong lòng bàn tay ngắm nhìn. Trên đó có một còn mèo màu trắng hồng là mèo cầu tài Nhật Bản, là hàng nhựa rẻ tiền. Nhưng lại ngây thơ trong trẻo, cực kỳ đáng yêu.
…
Trương Tử An không phải ngu ngốc, hắn cũng biết tiền tài không nên để lộ ra, tuy nói thành phố Tân Hải an ninh rất tốt, nhưng ở trên đường cầm nhẫn kim cương đi bộ, tuyệt đối là hành vi tìm đường chết.
Hắn đi không xa, thấy Tô Mẫn về, liền dừng ở cửa ngân hàng bên cạnh, bởi vì nơi này cũng tương đối an toàn.
Nếu trong cửa hàng không thể chụp ảnh, liền đem mèo cầu tài dẫn ra bên ngoài .
Con mèo cầu tài tựa hồ rất vừa ý cái này nhẫn kim cương, vì thế kế hoạch tác chiến liền nảy sinh trong đầu Trương Tử An
Thực hành là cách duy nhất kiểm tra lý thuyết, cái kế hoạch này đến cùng có thành công hay không, trong lòng hắn không chắc chắn. Nhưng nếu kế hoạch thất bại thì mặt dày cầm nhẫn kim cương trả lại, không thể để ở trong tay.
Hắn lấy điện thoại di động ra, tiến vào giao diện bắt giữ trong trò chơi, thông qua camera thấy sau lưng hắn bốn, năm mét, con mèo cầu tài màu vàng theo hắn sát sao, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cái nhẫn kim cương lắc qua lắc lại, dáng người giống như một chú báo nhỏ đang săn mồi.
Kế hoạch thành công! Thật sự phải tự khen khả năng nhanh trí của chính mình!
So với lần trước bắt giữ mèo hoang thì ung dung hơn nhiều.
Hắn ngồi chồm hỗm xuống, tay trái cầm nhẫn kim cương đưa về phía trước dụ dỗ mèo cầu tài, tay phải nâng điện thoại di động, “Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, để tao chụp cho ngươi tấm hình… Một…”
Hắn chỉ lo vui sướng, không chú ý trong mắt mèo cầu tài ánh sáng càng ngày càng mạnh mẽ, nó hình như đã không nhẫn nại được nữa rồi!
“Một” còn chưa nói hết, mèo cầu tài đột nhiên di chuyển, chuyển động như mãnh hổ hạ sơn giao long xuất hải! Eo của nó hơi cong, bắp chân đột nhiên kéo căng, phát lực, thon dài hóa thành một tia sáng màu vàng, như là mũi tên thẳng đánh về phía Trương Tử An!
Trương Tử An giật nảy cả mình! Màn hình điện thoại di động chỉ còn lại tàn ảnh dài. Khoảng cách bốn, năm mét rút ngắn, chớp mắt đã tới gần!
Hoảng loạn, hắn vội vàng ấn xuống nút “Bắt giữ”, ngày sau đó lập tức bị một trận gió mạnh đụng phải té ngã, điện thoại di động cũng bay ra ngoài.
Người đi đường đi ngang qua dừng bước, không biết người trẻ tuổi này xảy ra chuyện gì, đột nhiên phát bệnh hay sao?
Trương Tử An bò lên, đầu tiên nhìn về phía tay trái, nhẫn kim cương không cánh mà bay, mà dải lụa lại hoàn hảo không chút tổn hại, không có bị đứt.
Đm! Lẽ nào trộm gà không xong còn mất nắm gạo?
Hắn chạy nhanh đến nhặt điện thoại di động.
【Tinh Linh hướng dẫn 】: Chúc mừng ngài thu được thêm một con sủng vật mới!
【 Trò chơi nhắc nhở 】: Thành công bắt giữ! Mèo cầu tài!
Ở thanh sủng vật trong trò chơi, ô thứ hai xuất hiện một con mèo màu vàng.
Hắn ấn vào mèo cầu tài, giao diện phóng to ra, biểu tượng mèo cầu tài chiếm toàn bộ màn hình.
Chỉ thấy nó tràn đầy phấn khởi dùng móng vuốt gảy một cái nhẫn kim cương, chòm râu vui vẻ mà vểnh lên.
Trương Tử An: “…”
Trương Tử An: ” Tinh Linh hướng dẫn cậu xác định đây chỉ là mèo cầu tài mà không phải mèo tham tài?”
【Tinh Linh hướng dẫn 】: Tên của thú cưng có thể sai, nhưng tên riêng chắc chắn không thể sai.
Trương Tử An không nói gì. Nếu như hắn nhớ không lầm, đây là một câu nói trong tiểu thuyết Cổ Long(2), nhưng Cổ Long là nói người, không phải là nói sủng vật.
Trương Tử An: “Tôi hỏi một câu, tôi vẫn có thể lấy lại nhẫn kim cương chứ?”
【Tinh linh hướng dẫn 】: Rất đáng tiếc, đây là cái giá phải trả.
Hắn thật muốn khóc, bánh bao thịt đánh chó(3), một đi không trở lại!
Thôi, vẫn là nhìn xem đây là dạng thú cưng gì.
【 Trò chơi nhắc nhở 】: Thuộc tính thú cưng
【 Tên thường gọi 】: Mèo cầu tài
【 Độ quý hiếm 】: Sử thi / cấp độ truyền thuyết
【 Đặc thù 】: Xuân tới ta còn chưa mở miệng, con mèo nào dám lên tiếng
【 Lai lịch 】: Chưa giải khóa
【 Tên thật 】: Chưa giải khóa
——-
Chú thích:
FFF đoàn: Tên đầy đủ là “Hội thẩm vấn dị đoan – FFF đoàn”, xuất phát từ anime “Ngu ngốc -Trắc nghiệm – Triệu hoán thú” (Baka and Test), nội dung thì mình cũng không biết chính xác lắm, nhưng theo mình tra trên baidu thì từ được chỉ những người hễ thấy việc gì trái tai gai mắt mình thì nhảy vào thêm dầu vào lửa, bất kể nó có liên quan đến mình không, xong việc lại không nhận trách nhiệm về mình mà đổ tại người khác.
Cổ Long (1937 – 1985) tên thật là Hùng Diệu Hoa, là nhà văn Đài Loan chuyên viết tiểu thuyết võ hiệp. Ông cũng là nhà biên kịch, nhà sản xuất và đạo diễn. Các tác phẩm của ông đã được chuyển thể nhiều lần trên phim truyền hình cũng như điện ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.