Chương 382: CHUYỆN KHÔNG ĐƠN GIẢN NHƯ VẬY
Thượng Thanh Khâm Tử
13/02/2021
Hình Sơn ngồi trên sofa bên cạnh, ánh mắt như đuốc nhìn chằm chằm Triệu Uyển Nhan, không bỏ lỡ mỗi một biến hóa nhỏ nhặt trên mặt bà ta.
Nhưng sau một loạt câu hỏi của Tiểu Tống, anh ta phát hiện Triệu Uyển Nhan rất gian xảo, rất thích tránh nặng tìm nhẹ trả lời câu hỏi, mỗi một đáp án rõ ràng biết là giả, lại vẫn hợp lý như vậy.
Trong vô hình khiến anh ta cảm thấy vụ án lần này rất khó giải quyết.
“Bà Triệu, tôi cuối cùng hỏi bà một vấn đề, bà phải thành thật trả lời, nếu bị chúng tôi phát hiện bà che giấu sự thật, vậy bà chính là cản trở cảnh sát phá án, chúng tôi có quyền bắt giam bà.”
Ánh mắt Tiểu Tống sắc bén nhìn bà ta, giọng điệu nhìn như ôn hòa lại mang theo cảnh cáo.
Triệu Uyển Nhan cười: “Cảnh sát Tống, lời này của cậu thật buồn cười, cậu hỏi nhiều vấn đề như vậy, cái nào tôi không phải nghiêm túc trả lời cậu chứ?”
Tiểu Tống khẽ cười: “Bà Triệu, là thật hay giả tôi tự có năng lực phân tích, bà chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi này là được.”
Triệu Uyển Nhan gật đầu: “Được, cậu hỏi đi.”
Tiểu Tống cúi đầu nhìn ghi chép vụ án trong tay, khẽ nhướn mày, ngước mắt nhìn bà ta: “Bà Triệu, xin hỏi bà quen biết Tiết Cao Bân sao?”
Triệu Uyển Nhan vốn cho rằng anh ta muốn hỏi vấn đề liên quan tới vụ án, không nghĩ tới anh ta sẽ đưa ra vấn đề ngoài dự liệu như vậy, nhất thời bà ta sững sờ.
Tiểu Tống lặp lại lần nữa: “Bà Triệu, xin hỏi bà quen Tiết Cao Bân sao?”
Triệu Uyển Nhan hồi thần, không thèm suy nghĩ lắc đầu phủ nhận: “Tôi không quen Tiết Cao Bân nào cả.”
“Bà không quen? Bà chắc chứ?” Tiểu Tống truy hỏi.
Triệu Uyển Nhan nôn nóng: “Tôi nói tôi không quen thì chính là không quen, cậu còn hỏi cái gì.”
Thấy cảm xúc của bà ta xem như đã dao động, không còn trấn định như vừa rồi, Tiểu Tống quay đầu trao đổi ánh mắt với Hình Sơn, sau đó đóng sổ ghi chép vụ án trong tay, đứng dậy, khách sáo nói với bà ta: “Bà Triệu, hôm nay cảm ơn bà đã phối hợp.”
Thấy thẩm vấn kết thúc, cảm xúc Triệu Uyển Nhan cũng dần bình tĩnh lại, yên lặng nhìn Tiểu Tống đi tới trước mặt Hình Sơn, đưa sổ ghi chép trong tay cho anh ta.
Hình Sơn tiếp nhận, cúi đầu mở xem một lát, sau đó đóng lại cầm trong tay, đi về phía bà ta.
Triệu Uyển Nhan cảnh giác nhìn Hình Sơn đang lại gần.
Anh ta dừng lại trước mặt bà ta, mặt không biểu cảm: “Bà Triệu, vụ án của ông Đường Tùng trước đó và vụ án bà giả mạo giấy tờ đều còn đang xét xử, bà chỉ là nộp đơn xin tại ngoại do bệnh, cho nên trách nhiệm hình sự của bà không được miễn trừ. Tôi hiện tại chỉ muốn thận trọng nói cho bà biết, bà muốn tự thú vẫn còn kịp, nếu không đợi phía cảnh sát chúng tôi điều tra ra kết quả không giống với bà nói, vậy thì tội càng thêm một bậc, trách nhiệm hình sự sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
Triệu Uyển Nhan không phải đồ ngốc, sao lại không hiểu những chuyện này. Nhưng trong lòng bà ta còn có tâm lý ăn may, đồng thời bà ta cũng không muốn để Đường Ngọc Sở đắc ý, cho nên bà ta vẫn cứng miệng nói: “Yên tâm, cảnh sát Hình, mỗi một chữ tôi nói đều là thật. Tôi không sợ các người điều tra.”
Xem ra bà ta thật sự muốn đi tới cùng, đã vậy, anh ta cũng không cần phí lời nữa.
Thế là khóe môi Hình Sơn khẽ nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Vậy xin bà Triệu nhớ kỹ những lời hôm nay bà nói.”
Hình Sơn dẫn người của mình rời đi, Cố Ngọc Lam vội vào phòng bệnh, nôn nóng hỏi: “Mẹ, sao rồi? Họ có làm khó mẹ không?”
Thân thể Triệu Uyển Nhan như bị rút sạch không khí, toàn thân co ro trên ghế.
Thấy vậy, Cố Ngọc Lam đi vội tới cạnh bà ta, gấp gáp lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
“Mẹ không sao.” Triệu Uyển Nhan yếu ớt lắc đầu, sau đó giữ chặt tay cô ta: “Ngọc Lam, ba con nói thế nào? Bằng lòng giúp mẹ chứ?”
Cố Ngọc Lam cắn môi, nhìn bà ta mặt đầy chờ đợi, đành gật đầu: “Ba nói rồi, ông sẽ giúp mẹ.”
Nghe thấy lời này, bà ta thở phào một hơi: “Còn may, còn may, chỉ cần ba con đồng ý giúp mẹ, vậy thì không còn gì lo lắng nữa.”
Cố Ngọc Lam rất muốn nói cho bà ta biết, thực ra người đàn ông đó không muốn giúp bà ta, ngược lại còn muốn để bà ta gánh vác tất cả, nhằm bảo vệ đứa con gái duy nhất của ông.
Chuyện thế này, cô ta làm sao nói với mẹ mình chứ?
Cô ta không muốn mẹ thất vọng, cho nên cô ta sẽ tự mình nghĩ cách giải quyết, ngoại trừ để bảo vệ mẹ, quan trọng nhất là không muốn để Đường Ngọc Sở đắc ý như vậy.
...
Hình Sơn nói một năm một mười tình hình cho Đường Ngọc Sở biết, cô nghe vậy, im lặng thật lâu mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Đội trưởng Hình, Tiết Cao Bân là ai?”
“Là người đàn ông trước đây của Triệu Uyển Nhan, cũng chính là ba ruột của Cố Ngọc Lam.”
“Ba ruột?” Đường Ngọc Sở nhướn mày kinh ngạc: “Họ một người họ Tiết, một người họ Cố, sao có thể là ba con?”
“Theo chúng tôi điều tra, sau khi Triệu Uyển Nhan chia tay với Tiết Cao Bân mới phát hiện mình có thai, liền tùy tiện tìm một người gả đi, mà người đó sau khi vui vẻ làm ba lại bị vứt đi, sau nữa bà ta gặp được ba cô.”
Đường Ngọc Sở ‘chậc chậc’ lắc đầu: “Không nghĩ tới thời trẻ của Triệu Uyển Nhan cũng rất đặc sắc.”
Hình Sơn phì cười: “Cô Đường, điểm chú ý của cô có lẽ chệch rồi.”
“Ngại quá.” Đường Ngọc Sở ngại ngùng sờ mũi mình, sau đó nghiêm túc lại hỏi: “Vậy tại sao các anh lại hỏi bà ta có quen Tiết Cao Bân không chứ?”
Hình Sơn trầm ngâm giây lát: “Chỉ là thăm dò bà ta một chút mà thôi, không có ý nghĩa quá lớn.”
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Đường Ngọc Sở, cô không nhịn được cười: “Làm nửa ngày, các anh chỉ là tùy tiện hỏi à.”
Lúc này đổi thành Hình Sơn ngại ngùng, anh ta mím môi, sau đó giải thích: “Cũng không tính là tùy tiện, ít nhất đã biết được bà ta đang nói dối.”
“Ha ha.” Đường Ngọc Sở cười xấu hai tiếng: “Tôi cũng nói hết tình hình cụ thể cho các anh rồi, bà ta có nói dối không chỉ cần nhìn một cái là ra. Cần gì làm vậy chứ?”
Hình Sơn nhướn mày, nửa thật nửa đùa hỏi: “Nếu tôi nói cho cô biết chuyện không đơn giản như vậy, cô tin sao?”
“Anh nói tôi sẽ tin.” Đường Ngọc Sở nghiêm túc nhìn anh, hất hất cằm với anh, ý bảo anh nói.
“Thực ra, trước khi cô tìm chúng tôi điều tra vụ án lần này, tổ phá án của chúng tôi đã nhận được một cuộc điện thoại, đối phương nói rất nhiều chuyện của Triệu Uyển Nhan, cuối cùng còn nói ông ta tên Tiết Cao Bân.”
Đường Ngọc Sở nghe xong sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới còn xảy ra chuyện như vậy.
“Cho nên... đây mới là nguyên nhân thật sự các anh hỏi Triệu Uyển Nhan?” Đường Ngọc Sở có cảm giác anh ta đang chế ra chuyện khiến người ta đều không dám tin tính chân thật của tình huống anh ta nói.
Hình Sơn gật đầu: “Đúng vậy.”
Đường Ngọc Sở cười khan: “Đội trưởng Hình, nếu anh không giải thích điều này, tôi sẽ thật sự hoài nghi trình độ của tổ phá án các anh.”
Hình Sơn cười: “Cô Đường, cô yên tâm, trình độ phá án của tổ chúng tôi vẫn rất cao.”
“Cao hay không còn phải xem tình hình phá án lần này.” Đường Ngọc Sở bây giờ cảm thấy tìm Tiểu Hình điều tra vụ án này thật sự là đúng đắn.
Cô tin có sự giúp đỡ của Hình Sơn, Triệu Uyển Nhan rất nhanh sẽ có thể cúi đầu trước vành móng ngựa.
Nhưng sau một loạt câu hỏi của Tiểu Tống, anh ta phát hiện Triệu Uyển Nhan rất gian xảo, rất thích tránh nặng tìm nhẹ trả lời câu hỏi, mỗi một đáp án rõ ràng biết là giả, lại vẫn hợp lý như vậy.
Trong vô hình khiến anh ta cảm thấy vụ án lần này rất khó giải quyết.
“Bà Triệu, tôi cuối cùng hỏi bà một vấn đề, bà phải thành thật trả lời, nếu bị chúng tôi phát hiện bà che giấu sự thật, vậy bà chính là cản trở cảnh sát phá án, chúng tôi có quyền bắt giam bà.”
Ánh mắt Tiểu Tống sắc bén nhìn bà ta, giọng điệu nhìn như ôn hòa lại mang theo cảnh cáo.
Triệu Uyển Nhan cười: “Cảnh sát Tống, lời này của cậu thật buồn cười, cậu hỏi nhiều vấn đề như vậy, cái nào tôi không phải nghiêm túc trả lời cậu chứ?”
Tiểu Tống khẽ cười: “Bà Triệu, là thật hay giả tôi tự có năng lực phân tích, bà chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi này là được.”
Triệu Uyển Nhan gật đầu: “Được, cậu hỏi đi.”
Tiểu Tống cúi đầu nhìn ghi chép vụ án trong tay, khẽ nhướn mày, ngước mắt nhìn bà ta: “Bà Triệu, xin hỏi bà quen biết Tiết Cao Bân sao?”
Triệu Uyển Nhan vốn cho rằng anh ta muốn hỏi vấn đề liên quan tới vụ án, không nghĩ tới anh ta sẽ đưa ra vấn đề ngoài dự liệu như vậy, nhất thời bà ta sững sờ.
Tiểu Tống lặp lại lần nữa: “Bà Triệu, xin hỏi bà quen Tiết Cao Bân sao?”
Triệu Uyển Nhan hồi thần, không thèm suy nghĩ lắc đầu phủ nhận: “Tôi không quen Tiết Cao Bân nào cả.”
“Bà không quen? Bà chắc chứ?” Tiểu Tống truy hỏi.
Triệu Uyển Nhan nôn nóng: “Tôi nói tôi không quen thì chính là không quen, cậu còn hỏi cái gì.”
Thấy cảm xúc của bà ta xem như đã dao động, không còn trấn định như vừa rồi, Tiểu Tống quay đầu trao đổi ánh mắt với Hình Sơn, sau đó đóng sổ ghi chép vụ án trong tay, đứng dậy, khách sáo nói với bà ta: “Bà Triệu, hôm nay cảm ơn bà đã phối hợp.”
Thấy thẩm vấn kết thúc, cảm xúc Triệu Uyển Nhan cũng dần bình tĩnh lại, yên lặng nhìn Tiểu Tống đi tới trước mặt Hình Sơn, đưa sổ ghi chép trong tay cho anh ta.
Hình Sơn tiếp nhận, cúi đầu mở xem một lát, sau đó đóng lại cầm trong tay, đi về phía bà ta.
Triệu Uyển Nhan cảnh giác nhìn Hình Sơn đang lại gần.
Anh ta dừng lại trước mặt bà ta, mặt không biểu cảm: “Bà Triệu, vụ án của ông Đường Tùng trước đó và vụ án bà giả mạo giấy tờ đều còn đang xét xử, bà chỉ là nộp đơn xin tại ngoại do bệnh, cho nên trách nhiệm hình sự của bà không được miễn trừ. Tôi hiện tại chỉ muốn thận trọng nói cho bà biết, bà muốn tự thú vẫn còn kịp, nếu không đợi phía cảnh sát chúng tôi điều tra ra kết quả không giống với bà nói, vậy thì tội càng thêm một bậc, trách nhiệm hình sự sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
Triệu Uyển Nhan không phải đồ ngốc, sao lại không hiểu những chuyện này. Nhưng trong lòng bà ta còn có tâm lý ăn may, đồng thời bà ta cũng không muốn để Đường Ngọc Sở đắc ý, cho nên bà ta vẫn cứng miệng nói: “Yên tâm, cảnh sát Hình, mỗi một chữ tôi nói đều là thật. Tôi không sợ các người điều tra.”
Xem ra bà ta thật sự muốn đi tới cùng, đã vậy, anh ta cũng không cần phí lời nữa.
Thế là khóe môi Hình Sơn khẽ nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Vậy xin bà Triệu nhớ kỹ những lời hôm nay bà nói.”
Hình Sơn dẫn người của mình rời đi, Cố Ngọc Lam vội vào phòng bệnh, nôn nóng hỏi: “Mẹ, sao rồi? Họ có làm khó mẹ không?”
Thân thể Triệu Uyển Nhan như bị rút sạch không khí, toàn thân co ro trên ghế.
Thấy vậy, Cố Ngọc Lam đi vội tới cạnh bà ta, gấp gáp lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
“Mẹ không sao.” Triệu Uyển Nhan yếu ớt lắc đầu, sau đó giữ chặt tay cô ta: “Ngọc Lam, ba con nói thế nào? Bằng lòng giúp mẹ chứ?”
Cố Ngọc Lam cắn môi, nhìn bà ta mặt đầy chờ đợi, đành gật đầu: “Ba nói rồi, ông sẽ giúp mẹ.”
Nghe thấy lời này, bà ta thở phào một hơi: “Còn may, còn may, chỉ cần ba con đồng ý giúp mẹ, vậy thì không còn gì lo lắng nữa.”
Cố Ngọc Lam rất muốn nói cho bà ta biết, thực ra người đàn ông đó không muốn giúp bà ta, ngược lại còn muốn để bà ta gánh vác tất cả, nhằm bảo vệ đứa con gái duy nhất của ông.
Chuyện thế này, cô ta làm sao nói với mẹ mình chứ?
Cô ta không muốn mẹ thất vọng, cho nên cô ta sẽ tự mình nghĩ cách giải quyết, ngoại trừ để bảo vệ mẹ, quan trọng nhất là không muốn để Đường Ngọc Sở đắc ý như vậy.
...
Hình Sơn nói một năm một mười tình hình cho Đường Ngọc Sở biết, cô nghe vậy, im lặng thật lâu mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Đội trưởng Hình, Tiết Cao Bân là ai?”
“Là người đàn ông trước đây của Triệu Uyển Nhan, cũng chính là ba ruột của Cố Ngọc Lam.”
“Ba ruột?” Đường Ngọc Sở nhướn mày kinh ngạc: “Họ một người họ Tiết, một người họ Cố, sao có thể là ba con?”
“Theo chúng tôi điều tra, sau khi Triệu Uyển Nhan chia tay với Tiết Cao Bân mới phát hiện mình có thai, liền tùy tiện tìm một người gả đi, mà người đó sau khi vui vẻ làm ba lại bị vứt đi, sau nữa bà ta gặp được ba cô.”
Đường Ngọc Sở ‘chậc chậc’ lắc đầu: “Không nghĩ tới thời trẻ của Triệu Uyển Nhan cũng rất đặc sắc.”
Hình Sơn phì cười: “Cô Đường, điểm chú ý của cô có lẽ chệch rồi.”
“Ngại quá.” Đường Ngọc Sở ngại ngùng sờ mũi mình, sau đó nghiêm túc lại hỏi: “Vậy tại sao các anh lại hỏi bà ta có quen Tiết Cao Bân không chứ?”
Hình Sơn trầm ngâm giây lát: “Chỉ là thăm dò bà ta một chút mà thôi, không có ý nghĩa quá lớn.”
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Đường Ngọc Sở, cô không nhịn được cười: “Làm nửa ngày, các anh chỉ là tùy tiện hỏi à.”
Lúc này đổi thành Hình Sơn ngại ngùng, anh ta mím môi, sau đó giải thích: “Cũng không tính là tùy tiện, ít nhất đã biết được bà ta đang nói dối.”
“Ha ha.” Đường Ngọc Sở cười xấu hai tiếng: “Tôi cũng nói hết tình hình cụ thể cho các anh rồi, bà ta có nói dối không chỉ cần nhìn một cái là ra. Cần gì làm vậy chứ?”
Hình Sơn nhướn mày, nửa thật nửa đùa hỏi: “Nếu tôi nói cho cô biết chuyện không đơn giản như vậy, cô tin sao?”
“Anh nói tôi sẽ tin.” Đường Ngọc Sở nghiêm túc nhìn anh, hất hất cằm với anh, ý bảo anh nói.
“Thực ra, trước khi cô tìm chúng tôi điều tra vụ án lần này, tổ phá án của chúng tôi đã nhận được một cuộc điện thoại, đối phương nói rất nhiều chuyện của Triệu Uyển Nhan, cuối cùng còn nói ông ta tên Tiết Cao Bân.”
Đường Ngọc Sở nghe xong sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới còn xảy ra chuyện như vậy.
“Cho nên... đây mới là nguyên nhân thật sự các anh hỏi Triệu Uyển Nhan?” Đường Ngọc Sở có cảm giác anh ta đang chế ra chuyện khiến người ta đều không dám tin tính chân thật của tình huống anh ta nói.
Hình Sơn gật đầu: “Đúng vậy.”
Đường Ngọc Sở cười khan: “Đội trưởng Hình, nếu anh không giải thích điều này, tôi sẽ thật sự hoài nghi trình độ của tổ phá án các anh.”
Hình Sơn cười: “Cô Đường, cô yên tâm, trình độ phá án của tổ chúng tôi vẫn rất cao.”
“Cao hay không còn phải xem tình hình phá án lần này.” Đường Ngọc Sở bây giờ cảm thấy tìm Tiểu Hình điều tra vụ án này thật sự là đúng đắn.
Cô tin có sự giúp đỡ của Hình Sơn, Triệu Uyển Nhan rất nhanh sẽ có thể cúi đầu trước vành móng ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.