Chương 383: THỰC KHIẾN NGƯỜI TA BUỒN NÔN
Thượng Thanh Khâm Tử
13/02/2021
Sức khỏe Tống An Kỳ tốt hơn một chút, bèn kêu Thẩm Tử Du đưa cô về nhà, ngại tiếp tục ở nhà Đường Ngọc Sở quấy rầy.
Thẩm Tử Dục đưa cô tới cửa, lúc Tống An Kỳ lấy chìa khóa mở cửa, quay đầu lại nhìn anh, cười hỏi: “Ba mẹ em ở nhà, nếu không anh ở lại ăn cơm tối?”
Cô biết mấy ngày nay anh đều phải quay về nhà họ Thẩm, không có thời gian cùng cô. Cô cũng muốn làm một người bạn gái hiểu chuyện, nhưng hôm này khá đặc thù.
Cô vừa bị bệnh, thân thể vẫn chưa thoải mái lắm, hẳn là có tư cách tùy hứng đi.
Thẩm Tử Dục cũng rõ ràng mình gần đây lơ là cô, cho nên anh gật đầu đồng ý, ở lại ăn cơm.
Nụ cười xán lạn nở rộ trên khuôn mặt tái nhợt của Tống An Kỳ, cô mở cửa vào nhà trước.
Ai biết vừa bước vào đã nghe thấy giọng nói tức giận đùng đùng của ba Tống.
“Cậu cút đi cho tôi, chúng tôi trước giờ không quen một người ăn cháo đá bát như cậu.”
Bước chân Tống An Kỳ khựng lại, quay đầu nhìn Thẩm Tử Dục cũng đang rất kinh ngạc, sau đó quên cả thay giày trực tiếp vào phòng khách.
Cô nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây.
Hàn Minh Nhân!
Người trong phòng khách nghe thấy tiếng bước chân, đều quay đầu nhìn sang.
“An Kỳ, con về rồi.” Vừa nhìn thấy Tống An Kỳ, mẹ Tống lập tức đứng dậy, nhanh chóng bước tới trước mặt cô, kéo tay cô, khẽ nói: “Con và Tử Dục ra ngoài trước, chỗ này có mẹ và ba con là được rồi.”
Tống An Kỳ nhìn bà, sau đó ánh mắt lạnh như băng nhìn sang Hàn Minh Nhân, lạnh lùng chất vấn: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh tới thăm chú dì.” Hàn Minh Nhân lộ ra nụ cười ôn hòa như trước đây, ánh mắt anh ta lướt qua Thẩm Tử Dục phía sau cô, đáy mắt nhanh chóng lướt qua tia lạnh lẽo.
Tống An Kỳ khẽ híp mắt, khóe môi cong lên nụ cười lạnh: “Hàn Minh Nhân, anh không cảm thấy mình làm vậy rất đạo đức giả sao?”
Tổn thương cô và ba mẹ cô sâu sắc, bây giờ lại còn có mặt mũi bước vào nơi này, còn mặt dày như không có gì xảy ra nói đến thăm họ?
Người như vậy thật sự khiến người ta buồn nôn!
“An Kỳ, anh đến xin lỗi.” Hàn Minh Nhân mặt thành khẩn.
Tống An Kỳ còn chưa nói chuyện, ba Tống đã mắng trước: “Không cần, chúng tôi không cần cậu xin lỗi, cút đi cho tôi, chỗ này không hoan nghênh cậu!”
Nói rồi, ba Tống bèn kéo cánh tay Hàn Minh Nhân, dùng sức lôi anh ta đi ra cửa.
Hàn Minh Nhân không nghĩ tới họ sẽ không cho anh ta chút mặt mũi nào như vậy, đặc biệt là trường hợp khó coi như vậy lại bị Thẩm Tử Dục nhìn thấy, anh ta cảm thấy mình mất sạch thể diện, đáy lòng bất giác dâng lên tức giận.
Nghĩ vậy, anh ta trực tiếp kéo tay ba Tống ra, vừa đẩy, ba Tống vấp một cái sắp ngã, Thẩm Tử Dục nhanh như cất bước tới đỡ ông mới tránh khỏi ngã xuống.
Một màn này khiến toàn thân Tống An Kỳ đều bùng nổ, cô xông lên đẩy mạnh Hàn Minh Nhân, hét lên: “Hàn Minh Nhân, anh dám đẩy ba tôi? Anh rốt cuộc có còn lương tâm không?”
Thực ra đây chính là chuyện làm ra lúc kích động, khi nhìn thấy ba Tống sắp ngã xuống, trong lòng Hàn Minh Nhân thầm kêu không ổn, bất giác vươn tay muốn kéo ông, nhưng động tác của Thẩm Tử Dục nhanh hơn anh ta.
Thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của cô, Hàn Minh Nhân rất rõ ràng mình bây giờ mới thật sự là hoàn toàn không thể có được sự tha thứ của họ nữa.
Anh ta chỉ có thể luống cuống nói: “Xin lỗi, An Kỳ.”
“Xin lỗi?” Giọng nói Tống An Kỳ trở nên bén nhọn, không chút khách sáo trào phúng: “Một câu xin lỗi thì có thể rũ sạch tất cả những chuyện anh làm sao? Anh bây giờ cút cho tôi, tôi và ba mẹ tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Ánh mắt Hàn Minh Nhân lướt qua Thẩm Tử Dục, chỉ thấy biểu cảm anh đạm mạc đỡ ba Tống, giống như tất cả xảy ra hiện tại không liên quan tới anh.
Hai tay rũ bên người khẽ nắm chặt, không thể phủ nhận gia thế tướng mạo của Thẩm Tử Dục đều tốt hơn anh ta, nhưng anh ta không cam lòng, không cam lòng mình thua anh.
Anh ta có thể không yêu Tống An Kỳ, nhưng không thể không yêu tự tôn đàn ông của mình.
Anh ta biết hôm nay mình chỉ cần rời khỏi chỗ này thì hẳn sẽ rất khó để tiếp cận với ba Tống mẹ Tống, và Tống An Kỳ nữa.
Cho nên, anh ta không thể rời đi như vậy.
Một màn xảy ra tiếp đó khiến Tống An Kỳ, ba Tống, mẹ Tống đều chấn động trừng to mắt, ngay cả đôi mắt bình tĩnh của Thẩm Tử Dục cũng nổi lên gợn sóng.
Chỉ thấy Hàn Minh Nhân đột nhiên quỳ xuống đất.
“Chú, dì...” Anh ta mặt đầy áy náy nhìn ba Tống mẹ Tống, vành mắt dần đỏ lên: “Trước đây là con quá ích kỷ, làm ra chuyện tổn thương chú dì, phụ lòng yêu thương của chú dì đối với con, con thật sự rất xin lỗi, xin lỗi...”
Hàn Minh Nhân khóc, Tống An Kỳ cảm thấy càng ghê tởm.
Cô phì cười ra tiếng: “Hàn Minh Nhân, anh bây giờ đang chơi bài đáng thương hay là bài đồng tình?”
“An Kỳ, anh...” Hàn Minh Nhân nước mắt rưng rưng nhìn cô.
Tống An Kỳ hít sâu một hơi, khẽ nhếch môi: “Hàn Minh Nhân, nếu anh thật sự biết mình đã làm sai, vậy anh hẳn không nên xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.”
Không xuất hiện trước mặt họ, anh ta làm sao lấy về tất cả vốn nên thuộc về anh ta.
Hàn Minh Nhân cúi đầu, che giấu tính toán trong mắt, tiếp tục đáng thương nói: “An Kỳ, anh biết anh không có tư cách cầu xin mọi người tha thứ, nhưng anh thật sự yêu em, thật sự muốn bù đắp những chuyện anh đã làm sai cho em, cho chú dì.”
“Chúng tôi không cần cậu bù đắp, cậu cút đi cho tôi!” Ba Tống bước tới kéo áo Hàn Minh Nhân, muốn lôi anh ta ra ngoài.
Đáng tiếc sức lực của ông hoàn toàn không thể chống lại anh ta, làm thế nào cũng không thể kéo được.
Cuối cùng, ông chỉ có thể quay đầu nhìn Thẩm Tử Dục xin giúp đỡ: “Tử Dục, con giúp chú lôi cậu ta ra ngoài.”
Nghe vậy, Thẩm Tử Dục đi tới, vươn tay muốn lôi anh ta.
Lúc này, Hàn Minh Nhân ôm chặt chân ba Tống, khóc thật đau lòng: “Chú, con biết sai rồi, con biết sai rồi...”
“Bây giờ mới tới nói mình sai đã quá muộn rồi.” Ba Tống không chút lưu tình đá anh ta ra.
Hàn Minh Nhân bị đá ra, đáy mắt đầy hung ác, anh ta nắm chặt hai tay, cố gắng nhẫn nhịn nhục nhã.
Thẩm Tử Dục không đi kéo anh ta, mà là ngồi xổm xuống, cố ý đè thấp giọng nói bên tai anh ta: “Anh Hàn, diễn kịch quá rồi, nếu anh còn có tự tôn thì tự mình rời đi, đừng để tôi ra tay, nếu không sẽ càng khó coi hơn.”
Con ngươi Hàn Minh Nhân co rút, nghiêng đầu trừng mắt anh, lại thấy anh mỉm cười, dáng vẻ hoàn toàn nhìn thấu anh ta.
Anh ta hung hăng cắn răng, không cam lòng đứng dậy, anh ta nhìn Tống An Kỳ, tổn thương nói: “An Kỳ, mọi người đều đã không hoan nghênh anh, vậy anh đi. Nếu sau này mọi người cần giúp đỡ, thì có thể liên lạc với anh, anh vẫn xem mọi người là người thân của mình.”
“Không cần đâu, sau này chúng ta chỉ là người xa lạ, không quen biết nhau.” Tống An Kỳ không cho anh ta chút mặt mũi nào.
Hàn Minh Nhân nhìn ba Tống mẹ Tống trước đây luôn sắc mặt niềm nở với mình, lúc này trong ánh mắt họ nhìn anh ta chỉ có chán ghét và phẫn nộ, mặc dù đây là do anh ta tự làm ra, nhưng trong lòng anh ta ít nhiều cũng có chút không thoải mái.
Cuối cùng, anh ta hung hăng nhìn Thẩm Tử Dục một cái mới rời đi.
Thẩm Tử Dục đưa cô tới cửa, lúc Tống An Kỳ lấy chìa khóa mở cửa, quay đầu lại nhìn anh, cười hỏi: “Ba mẹ em ở nhà, nếu không anh ở lại ăn cơm tối?”
Cô biết mấy ngày nay anh đều phải quay về nhà họ Thẩm, không có thời gian cùng cô. Cô cũng muốn làm một người bạn gái hiểu chuyện, nhưng hôm này khá đặc thù.
Cô vừa bị bệnh, thân thể vẫn chưa thoải mái lắm, hẳn là có tư cách tùy hứng đi.
Thẩm Tử Dục cũng rõ ràng mình gần đây lơ là cô, cho nên anh gật đầu đồng ý, ở lại ăn cơm.
Nụ cười xán lạn nở rộ trên khuôn mặt tái nhợt của Tống An Kỳ, cô mở cửa vào nhà trước.
Ai biết vừa bước vào đã nghe thấy giọng nói tức giận đùng đùng của ba Tống.
“Cậu cút đi cho tôi, chúng tôi trước giờ không quen một người ăn cháo đá bát như cậu.”
Bước chân Tống An Kỳ khựng lại, quay đầu nhìn Thẩm Tử Dục cũng đang rất kinh ngạc, sau đó quên cả thay giày trực tiếp vào phòng khách.
Cô nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây.
Hàn Minh Nhân!
Người trong phòng khách nghe thấy tiếng bước chân, đều quay đầu nhìn sang.
“An Kỳ, con về rồi.” Vừa nhìn thấy Tống An Kỳ, mẹ Tống lập tức đứng dậy, nhanh chóng bước tới trước mặt cô, kéo tay cô, khẽ nói: “Con và Tử Dục ra ngoài trước, chỗ này có mẹ và ba con là được rồi.”
Tống An Kỳ nhìn bà, sau đó ánh mắt lạnh như băng nhìn sang Hàn Minh Nhân, lạnh lùng chất vấn: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh tới thăm chú dì.” Hàn Minh Nhân lộ ra nụ cười ôn hòa như trước đây, ánh mắt anh ta lướt qua Thẩm Tử Dục phía sau cô, đáy mắt nhanh chóng lướt qua tia lạnh lẽo.
Tống An Kỳ khẽ híp mắt, khóe môi cong lên nụ cười lạnh: “Hàn Minh Nhân, anh không cảm thấy mình làm vậy rất đạo đức giả sao?”
Tổn thương cô và ba mẹ cô sâu sắc, bây giờ lại còn có mặt mũi bước vào nơi này, còn mặt dày như không có gì xảy ra nói đến thăm họ?
Người như vậy thật sự khiến người ta buồn nôn!
“An Kỳ, anh đến xin lỗi.” Hàn Minh Nhân mặt thành khẩn.
Tống An Kỳ còn chưa nói chuyện, ba Tống đã mắng trước: “Không cần, chúng tôi không cần cậu xin lỗi, cút đi cho tôi, chỗ này không hoan nghênh cậu!”
Nói rồi, ba Tống bèn kéo cánh tay Hàn Minh Nhân, dùng sức lôi anh ta đi ra cửa.
Hàn Minh Nhân không nghĩ tới họ sẽ không cho anh ta chút mặt mũi nào như vậy, đặc biệt là trường hợp khó coi như vậy lại bị Thẩm Tử Dục nhìn thấy, anh ta cảm thấy mình mất sạch thể diện, đáy lòng bất giác dâng lên tức giận.
Nghĩ vậy, anh ta trực tiếp kéo tay ba Tống ra, vừa đẩy, ba Tống vấp một cái sắp ngã, Thẩm Tử Dục nhanh như cất bước tới đỡ ông mới tránh khỏi ngã xuống.
Một màn này khiến toàn thân Tống An Kỳ đều bùng nổ, cô xông lên đẩy mạnh Hàn Minh Nhân, hét lên: “Hàn Minh Nhân, anh dám đẩy ba tôi? Anh rốt cuộc có còn lương tâm không?”
Thực ra đây chính là chuyện làm ra lúc kích động, khi nhìn thấy ba Tống sắp ngã xuống, trong lòng Hàn Minh Nhân thầm kêu không ổn, bất giác vươn tay muốn kéo ông, nhưng động tác của Thẩm Tử Dục nhanh hơn anh ta.
Thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của cô, Hàn Minh Nhân rất rõ ràng mình bây giờ mới thật sự là hoàn toàn không thể có được sự tha thứ của họ nữa.
Anh ta chỉ có thể luống cuống nói: “Xin lỗi, An Kỳ.”
“Xin lỗi?” Giọng nói Tống An Kỳ trở nên bén nhọn, không chút khách sáo trào phúng: “Một câu xin lỗi thì có thể rũ sạch tất cả những chuyện anh làm sao? Anh bây giờ cút cho tôi, tôi và ba mẹ tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Ánh mắt Hàn Minh Nhân lướt qua Thẩm Tử Dục, chỉ thấy biểu cảm anh đạm mạc đỡ ba Tống, giống như tất cả xảy ra hiện tại không liên quan tới anh.
Hai tay rũ bên người khẽ nắm chặt, không thể phủ nhận gia thế tướng mạo của Thẩm Tử Dục đều tốt hơn anh ta, nhưng anh ta không cam lòng, không cam lòng mình thua anh.
Anh ta có thể không yêu Tống An Kỳ, nhưng không thể không yêu tự tôn đàn ông của mình.
Anh ta biết hôm nay mình chỉ cần rời khỏi chỗ này thì hẳn sẽ rất khó để tiếp cận với ba Tống mẹ Tống, và Tống An Kỳ nữa.
Cho nên, anh ta không thể rời đi như vậy.
Một màn xảy ra tiếp đó khiến Tống An Kỳ, ba Tống, mẹ Tống đều chấn động trừng to mắt, ngay cả đôi mắt bình tĩnh của Thẩm Tử Dục cũng nổi lên gợn sóng.
Chỉ thấy Hàn Minh Nhân đột nhiên quỳ xuống đất.
“Chú, dì...” Anh ta mặt đầy áy náy nhìn ba Tống mẹ Tống, vành mắt dần đỏ lên: “Trước đây là con quá ích kỷ, làm ra chuyện tổn thương chú dì, phụ lòng yêu thương của chú dì đối với con, con thật sự rất xin lỗi, xin lỗi...”
Hàn Minh Nhân khóc, Tống An Kỳ cảm thấy càng ghê tởm.
Cô phì cười ra tiếng: “Hàn Minh Nhân, anh bây giờ đang chơi bài đáng thương hay là bài đồng tình?”
“An Kỳ, anh...” Hàn Minh Nhân nước mắt rưng rưng nhìn cô.
Tống An Kỳ hít sâu một hơi, khẽ nhếch môi: “Hàn Minh Nhân, nếu anh thật sự biết mình đã làm sai, vậy anh hẳn không nên xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.”
Không xuất hiện trước mặt họ, anh ta làm sao lấy về tất cả vốn nên thuộc về anh ta.
Hàn Minh Nhân cúi đầu, che giấu tính toán trong mắt, tiếp tục đáng thương nói: “An Kỳ, anh biết anh không có tư cách cầu xin mọi người tha thứ, nhưng anh thật sự yêu em, thật sự muốn bù đắp những chuyện anh đã làm sai cho em, cho chú dì.”
“Chúng tôi không cần cậu bù đắp, cậu cút đi cho tôi!” Ba Tống bước tới kéo áo Hàn Minh Nhân, muốn lôi anh ta ra ngoài.
Đáng tiếc sức lực của ông hoàn toàn không thể chống lại anh ta, làm thế nào cũng không thể kéo được.
Cuối cùng, ông chỉ có thể quay đầu nhìn Thẩm Tử Dục xin giúp đỡ: “Tử Dục, con giúp chú lôi cậu ta ra ngoài.”
Nghe vậy, Thẩm Tử Dục đi tới, vươn tay muốn lôi anh ta.
Lúc này, Hàn Minh Nhân ôm chặt chân ba Tống, khóc thật đau lòng: “Chú, con biết sai rồi, con biết sai rồi...”
“Bây giờ mới tới nói mình sai đã quá muộn rồi.” Ba Tống không chút lưu tình đá anh ta ra.
Hàn Minh Nhân bị đá ra, đáy mắt đầy hung ác, anh ta nắm chặt hai tay, cố gắng nhẫn nhịn nhục nhã.
Thẩm Tử Dục không đi kéo anh ta, mà là ngồi xổm xuống, cố ý đè thấp giọng nói bên tai anh ta: “Anh Hàn, diễn kịch quá rồi, nếu anh còn có tự tôn thì tự mình rời đi, đừng để tôi ra tay, nếu không sẽ càng khó coi hơn.”
Con ngươi Hàn Minh Nhân co rút, nghiêng đầu trừng mắt anh, lại thấy anh mỉm cười, dáng vẻ hoàn toàn nhìn thấu anh ta.
Anh ta hung hăng cắn răng, không cam lòng đứng dậy, anh ta nhìn Tống An Kỳ, tổn thương nói: “An Kỳ, mọi người đều đã không hoan nghênh anh, vậy anh đi. Nếu sau này mọi người cần giúp đỡ, thì có thể liên lạc với anh, anh vẫn xem mọi người là người thân của mình.”
“Không cần đâu, sau này chúng ta chỉ là người xa lạ, không quen biết nhau.” Tống An Kỳ không cho anh ta chút mặt mũi nào.
Hàn Minh Nhân nhìn ba Tống mẹ Tống trước đây luôn sắc mặt niềm nở với mình, lúc này trong ánh mắt họ nhìn anh ta chỉ có chán ghét và phẫn nộ, mặc dù đây là do anh ta tự làm ra, nhưng trong lòng anh ta ít nhiều cũng có chút không thoải mái.
Cuối cùng, anh ta hung hăng nhìn Thẩm Tử Dục một cái mới rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.