Sương Mù Đầy Trời (Di Thiên Đại Vụ)
Chương 5: Andromalius
Thiên Đường Phóng Trục Giả
13/07/2021
("Andromalius" là tên con quỷ thứ 72 của vua Solomon, nhưng trong truyện tác giả lấy tên này đặt cho siêu máy tính)
Đúng là thành phố ma quái.
"Không cửa hàng, không chỗ giải trí, cả khu dân cư cũng không có, chỗ quỷ quái gì đây." Ôn Loan buồn bực chửi bới.
Màn trời đầy sương là sương, đỉnh chóp xoắn ốc cùng mái vòm của những tòa nhà lơ lửng bồng bềnh trong biển mây, giăng đầy khắp nơi, hệt như một lâu đài nguy nga tráng lệ đang trôi nổi trên không, những cột đá cao to được điêu khắc theo hơi hướm phục cổ, hoa văn trang trí dây thường xuân quấn quanh thành lan can, chỉ thấy lờ mờ, cả thành phố ẩn hiện như những ảo ảnh huyền ảo trong mộng cảnh.
Lâu lâu lại xuất hiện vài người qua đường vội vã, Ôn Loan để ý thấy một số người trong đó trông rất giống với cảnh sát tuần tra, trên cơ thể được bao bọc bởi những bộ phận kim loại đen ngòm rắn chắc, nào là bao tay, tấm giáp vai, hoặc bao gối và chân.
Đường nét thiết kế không chê vào đâu được, đủ loại kiểu dáng, tỏa ra luồng sức mạnh lạnh lẽo, khiến Ôn Loan theo trực giác cảm thấy rất nguy hiểm.
Dọc đường đi, người nào sở hữu bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể được bao bọc trong bộ giáp robot này, đều được người khác kính cẩn nhường đường.
Đây cũng không phải chuyện tốt gì.
Chế độ phân biệt giai cấp rõ rệt như vậy, dân thường nơi này có lẽ sống cũng không tốt.
Càng khiến Ôn Loan kinh ngạc hơn chính là trong mắt những người này lại không hề có nửa điểm ghen tị, càng đừng nói đến chuyện không vừa ý hay oán trách việc phân biệt giai cấp này nọ. Điều này cho thấy trong lòng họ, việc phúc lợi những người đó cao hơn mình là điều hiển nhiên, hơn nữa cũng không hề hâm mộ.
Mắt Ôn Loan sáng lên, hắn đã đoán ra thân phận bọn người kia.
Là quân nhân! Chỉ có người trong quân đội thường xuyên gặp nguy hiểm, mới được quốc gia cấp cho nhiều đặc quyền và ích lợi như thế, đồng thời người dân cũng không hề hâm mộ những điều ấy...Bởi vì những thứ đó đều dùng mồ hôi thậm chí mạng sống để đổi lấy.
Bản lĩnh đánh bọn trộm cắp bẹp dí thì hắn có, đá mông bọn lưu manh dễ dàng như đá bóng, hắn có luôn, nhưng kêu hắn đối đầu với những người tương lai tay cầm vũ khí công nghệ cao này, hắn đành chịu.
Ẩn mình trong làn sương, Ôn Loan lẻn vào con hẻm nhỏ nằm giữa hai tòa nhà phía trước, mấy căn nhà này không biết xây bằng gì, bức tường ngoài kiên cố sờ vào lại trơn bóng hơn cả kim loại.
Khiến cho hy vong mong manh cuối cùng của Ôn Loan cũng tan biến.
Ở thời không tương lai này, hắn một là ngôn ngữ không thông, hai là cái gì cũng chả biết, làm sao mà sống được?
...Chăng lẽ tìm đại chỗ nằm nghỉ, biết đâu ngủ dậy một giấc sẽ có thể trở về thị trấn Aerolite...Đừng có mơ!
Thiết bị phiên dịch cướp được lúc nãy, được cài đặt để dịch ngôn ngữ Anh, vậy cần nó làm gì nữa? Đối với thứ đồ chơi công nghệ cao này, hắn có rành rẽ gì đâu. Ôn Loan tức mình chộp lấy thiết bị phiên dịch trên cổ, đập mạnh xuống đất, rồi nhìn chằm chằm vào đám sương mù đang phủ đầy thành phố, Ôn Loan chọn bừa một hướng theo trực giác rồi đi.
Hắn không tin ra không được thành phố này!
Mười phút sau, một cái bóng màu đen xẹt qua màn sương dày, từ trên trời lao xuống, dừng ngay chỗ thiết bị phiên dịch đang nằm trơ trọi trên mặt đất kia.
"Lạch bạch."
Con dơi đen nọ nhẹ nhàng vỗ cánh, lập tức bay lên cột đá của một tòa nhà gần đó.
Cột đá được điêu khắc thành một pho tượng kỵ sĩ cầm kiếm, chiếc lông vũ trên mũ giáp dài quá mức, được níu giữ bởi chóp đỉnh cao nhất của pho tượng, còn ngựa cưỡi chính là khối kiến trúc được xây phía dưới cột.
Tượng cao bốn mét, sân trước của tòa nhà này đứng sừng sững chừng mấy chục cột đá như vậy.
Con dơi đen bay đến đậu trên mặt một pho tượng trong số đó, thấp giọng bảo:
"Xác nhận mục tiêu đã mất tích, hắn ta đã bỏ lại thiết bị phiên dịch."
Tượng đá kia bỗng cất tiếng, giọng ồm ồm, tựa như truyền tới từ nơi rất xa:"Lấy chỗ này làm điểm xuất phát, tất cả nhanh chóng tập hợp rồi tìm kiếm xung quanh đi." "Rõ!"
Giọng điệu vô cảm vừa dứt, dơi đen lại vỗ cánh bay đi.
Một ánh mắt sắc bén đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào ngã tư đường bên dưới, tập trung chủ yếu vào những hẻm nhỏ, cua quẹo và mấy nơi dễ dàng ẩn núp.
Một lúc sau, có thêm ba bốn con dơi đen nữa bay tới, bọn chúng chia nhau tìm kiếm xung quanh, sau một hồi không tìm thấy gì liền rời đi.
Dần dần, trong màn sương càng ngày càng xuất hiện nhiều dơi đen, hầu như mỗi con đường đều có một con đang lục soát.
Giờ đây, làn sương trong thành phố dày đến nỗi ánh sáng mặt trời không thể lọt vào, vì vậy khó có thể nhìn rõ bóng dáng muốn tìm. Mấy chú dơi dễ dàng ẩn mình sau làn sương, vì thế người đi đường qua lại hoàn toàn không nhận ra chúng.
Lâu lâu trên con đường vắng vẻ sẽ có một chú dơi đen, bay đến bên tượng đá nhỏ giọng báo cáo tình hình.
Trong thành, tất cả tòa nhà đều có những pho tượng giống vậy, nào là thiếu nữ bưng mâm quả, nào là nàng tiên tay ôm chiếc bình quý giá đang đổ nước, có cả những quái vật cùng thú dữ trong thần thoại Hy Lạp, có điều những chi tiết nhỏ của tượng đá đều bị che phủ trong màn sương nên rất ít người có thể nhìn rõ toàn bộ pho tượng, càng đừng nói tới chuyện tập trung thưởng thức gì gì đó.
"Không thể nào!"
Một pho tượng đứng lặng bỗng cất lên giọng nói giận dữ đến khó thở:"Một tên nhóc loài người, sao có thể trốn khỏi sự truy lùng ráo riết của ma cà rồng? Hắn ta không đi thẳng, cũng chả đi vòng... Ôi ngài Lucifer vĩ đại, hắn ta làm sao có thể từng lần từng lần một trốn thoát vòng vây của bọn ta? Không lẽ tên đó có thể cảm giác được sự tồn tại của chúng ta?"
"Thành viên trong tộc được cử ra không đủ." Thủ lĩnh dơi đen nói giọng quả quyết:"Chúng ta phải mở rộng vòng vây."
"Không được, vậy sẽ khiến cho hệ thống trí năng thiết bị đầu cuối của Dark Blue cảnh giác!" Giọng pho tượng buồn rầu "Chúng ta nắm giữ mã quyền hạn cao nhất của Andromalius - hệ thống giám sát toàn bộ nhân loại trong thành, nhưng sử dụng nó chúng ta sẽ bại lộ. Chằng lẽ nói cho bọn họ biết, dân lưu lạc chính là ma cà rồng chúng ta dựng lên để hằng ngày giết thời gian à? Ôi ngài Satan vĩ đại, chỉ vì trò vui ngắn ngủi, chúng tôi phải tốn hết ba trăm năm để xây dựng những đảng phái khác nhau, phải sàng lọc khắt khe chọn ra ứng viên trà trộn vào giai cấp lãnh đạo loài người, mục đích cuối cùng chỉ để Thượng nghị viện vương quốc thông qua bảy đạo luật của mình, sau đó đề cao địa vị, phúc lợi cho dân lưu lạc, thậm chí còn miễn đi một số luật lệ của vương quốc."
Thanh âm cằn cỗi bỗng cười rộ lên:"Cậu xem, hiện tại chúng ta sao có thể kêu chính phủ loài người đi bắt tên vượt thời không kia được? Theo luật pháp, chẳng phải hắn ta nên được hưởng phúc lợi của quốc gia, toàn bộ địa điểm vui chơi dưới lòng đất chỉ có thể thu tên đó ba phần tiền, đi viện bảo tàng và triển lãm thì miễn phí... Nguyền rủa đi, con trai, đây vốn là đặc quyền của riêng ma cà rồng chúng ta! Nguyền rủa toàn bộ thần linh trong vũ trụ, ai mà ngờ có ngày lại thật sự xuất hiện một kẻ vượt thời gian kia chứ?"
Thủ lĩnh dơi đen im lặng, lặng lẽ chỉa chỉa móng vuốt nhỏ trên cánh dơi của mình, làm một động tác cực độ khinh bỉ về phía pho tượng.
"Có điều, tên kia sao phải chạy trốn?" Pho tượng đứng sững chỉ có thể phát ra thanh âm, nên không thấy được hậu duệ trong tộc vừa mới lặng lẽ khinh bỉ mình, vẫn tiếp tục buồn bực lẩm bẩm:"Nơi tạm trú thoải mái như vậy, đồ ăn có lẽ hơi tệ, nhưng dù sao ma cà rồng chúng ta đâu cần ăn thịt người hay động vật, ăn hoành tráng làm gì, với một chút ma thuật tất cả món ăn đã có thể biến mất, vì không muốn lãng phí thức ăn cho nên đâu có ai thèm cải thiện. Ma cà rồng chúng ta đối với việc bảo vệ tài nguyên thiên nhiên vẫn rất tự giác đó chứ —— Ủa? Dữ liệu tại khu hộ tịch, có ghi hắn ta là người Mỹ năm 2010, thời đó không có tôn giáo truyền bá tẩy não, cũng đâu phải không biết gì về tương lai phi hành vũ trụ, sao hắn ta còn muốn chạy trốn, chết thật, chẳng lẽ tên đó xem quá nhiều phim bom tấn Mỹ thời đó rồi?
"Có lẽ hắn ta đã biết hầu tước Joan là ma cà rồng?"
"Chuyện đó không thể nào! So với ta, diễn xuất của Joan mặc dù hơi kém, nhưng trong gia tộc dầu gì cũng thuộc top năm! Ảnh đế phim điện ảnh và truyền hình được bình chọn năm vừa rồi thuộc Quốc hội Hắc Ám chính là anh của hắn đó, cậu phủ nhận tài năng diễn xuất của đồng bào như vậy, đây chính là sự miệt thị lớn nhất dành cho ma cà rồng khác đấy!"
"..."
Thủ lĩnh dơi đen đảo mắt, nói bằng giọng điệu độc ác:"Vậy thưa ngài Đại công tước, ngài hãy cho con một lý do, giải thích xem tại sao tên loài người giảo hoạt đó có thể từ trong thành phồ đầy sương này trốn thoát khỏi vòng vây một cách chính xác như vậy! Mỗi lần lựa chọn đường trốn thoát, tên đó đều chọn ngay góc chết cùng kẽ hở, này cũng quá trùng hợp!"
"Ồ, điều này quả là bí ẩn." Pho tượng nghi hoặc "Có lẽ kẻ du hành may mắn này, vốn có siêu năng lực nào đó, không chừng hắn ta còn là một kẻ săn ma đấy? Bọn họ vốn cực kỳ nhạy với sinh vật bóng đêm như chúng ta, loại chức nghiệp lâu đời này, duy trì từ thời địa cầu tới tận bây giờ rồi."
"Vậy thì càng phải mau chóng tìm được tên đó! Sau đó bóp chết!" Thủ lĩnh dơi đen siết chặt móng vuốt, nói một cách hung ác.
"Chính xác." Pho tượng phát ra giọng nói nghiêm túc "Gọi toàn bộ thành viên trong tộc đang tham gia tìm kiếm rút về hết đi, về việc báo cáo lên Quốc hội Hắc Ám, cứ để đám phù thủy kia giải quyết, không có đồng hồ chứng minh thân phận "Dân lưu lạc", cũng không có giấy chứng nhận công dân vương quốc, hắn không bao giờ đi xuống mấy tòa nhà dưới lòng đất được, chỉ lay lấc trên mặt đất thôi."
"Khà khà, loài người ngu xuẩn, xem thử ngươi có thể sống ở Dark Blue này được mấy ngày!"
Thủ lĩnh dơi đen phát ra một làn sóng âm vang vọng cả thành phố, tất cả dơi đen lập tức vỗ cánh, biến mất trong màn sương.
Những pho tượng đá tuyệt đẹp vẫn cứ đứng lặng đó, chúng nó hợp thành một quần thể kiến trúc đồ sộ, hình dạng khác nhau, nhìn như một trong những phong cảnh độc đáo nhất trong thành phố, ẩn hiện trong làn sương mù.
Bỗng nhiên, pho tượng kỵ sĩ mà thủ lĩnh dơi đen nói chuyện khi nãy, mở mắt ra.
Trên pho tượng bắt đầu vang lên mấy âm thanh kỳ quái của máy móc:
"Phát hiện dấu vêt sử dụng "Andromalius" phi pháp. Mức độ sử dụng phi pháp, chỉ sử dụng chức năng liên lạc bằng giọng nói. Người sử dụng phi pháp, mã chuyên dụng của Quốc hội Hắc Ám. Kết luận, thông qua điều luật sử dụng phi pháp, không trình báo cho chính phủ loài người.
Kích hoạt hệ thống trí năng tự chủ, "Andromalius" khởi động bốn mươi phần trăm. Thu thập thông tin, người sử dụng phi pháp muốn tìm một người vượt thời gian, người sử dụng phi pháp kết luận hắn là mối nguy hiểm..."
Mắt của tất cả tượng đá trong thành phố đều hiện lên tia sáng u tối.
Một phút sau, khi Ôn Loan đang bước từng bước lặng lẽ trên con đường nhỏ hẹp, trong một tòa tháp cùng hàng loạt công trình kiến trúc khác trên đầu hắn, mắt của một pho tượng thiếu nữ có hình dáng như đang cầu nguyện hoàn toàn mở ra, phát ra tia sáng vàng lập lòe nhàn nhạt.
"Xác định mục tiêu."
Ôn Loan ngẩng phắt đầu, vẻ mặt kinh hãi.
Tia sáng lấp lóe trong mắt pho tượng thiếu nữ càng ngày càng sáng rực, thậm chí xua tan một phần sương mù xung quanh, pho tượng vang lên thanh âm vững vàng, cứng ngắc của máy móc: "Căn cứ vào luật bảo hộ của hành tinh Dark Blue, 'Andromalius' sẽ tiến hành dọn dẹp mối nguy hiểm."
Trên người pho tượng phút chốc lóe ra hai luồng sáng xanh u ám, Ôn Loan sợ hãi xoay người bỏ chạy, hắn cảm giác vòng sáng kia muốn bao lấy hắn.
Mấy tiếng vừa qua, Ôn Loan vẫn luôn cảm thấy bầu không khí nguy hiểm sền sệt bao phủ quanh người làm hắn hít thở không thông (thật ra là ma cà rồng...), hắn toàn chạy trốn theo bản năng, vòng vèo tránh né sau màn sương trong thành phố, đồng thời cẩn thận tìm đường trốn thoát, chẳng lẽ loại cảm giác nguy hiểm đó đến từ tượng đá của mấy tòa nhà này sao?
Ôi mẹ ơi, hắn nhớ cột đá của toàn bộ kiến trúc trong thành phố đều là những pho tượng giống vậy.
Hắn triệu lần không nên khinh thường hệ thống phòng thủ công nghệ cao của thành phố tương lai này, trời ạ!
Trong lúc Ôn Loan chạy trối chết, nhắm nghiền mắt tuyệt vọng thì, súng năng lượng ẩn trong pho tượng đang chuẩn bị bắn bỗng nhiên dừng lại, tiếng nói lạnh lẽo của máy móc vang lên:"Mục tiêu được Lemegaton chọn làm chủ nhân, mệnh lệnh không được thông qua. Hủy bỏ lệnh dọn dẹp, hủy bỏ lệnh thù địch. Kết luận, không báo cáo với chính phủ nhân loại và Quốc hội Hắc Ám, 'Andromalius' tiến vào trạng thái ngủ đông."
Ánh mắt pho tượng lần nữa đóng lại, hoàn toàn yên lặng.
Chạy khỏi đoạn đường này, Ôn Loan há mồm thở hào hển, nghĩ lại vẫn sợ hãi mà ngắm nghía mấy pho tượng xung quanh.
Tác giả: Nói chung là hệ thống phòng thủ thành phố che giấu cho nhân vật chính. Nhưng chính phủ loài người không hề hay biết (bọn họ chả biết cái gì đâu), nhóm sinh vật hắc ám đang tả tơi cũng bị giấu giếm luôn.
Đúng là thành phố ma quái.
"Không cửa hàng, không chỗ giải trí, cả khu dân cư cũng không có, chỗ quỷ quái gì đây." Ôn Loan buồn bực chửi bới.
Màn trời đầy sương là sương, đỉnh chóp xoắn ốc cùng mái vòm của những tòa nhà lơ lửng bồng bềnh trong biển mây, giăng đầy khắp nơi, hệt như một lâu đài nguy nga tráng lệ đang trôi nổi trên không, những cột đá cao to được điêu khắc theo hơi hướm phục cổ, hoa văn trang trí dây thường xuân quấn quanh thành lan can, chỉ thấy lờ mờ, cả thành phố ẩn hiện như những ảo ảnh huyền ảo trong mộng cảnh.
Lâu lâu lại xuất hiện vài người qua đường vội vã, Ôn Loan để ý thấy một số người trong đó trông rất giống với cảnh sát tuần tra, trên cơ thể được bao bọc bởi những bộ phận kim loại đen ngòm rắn chắc, nào là bao tay, tấm giáp vai, hoặc bao gối và chân.
Đường nét thiết kế không chê vào đâu được, đủ loại kiểu dáng, tỏa ra luồng sức mạnh lạnh lẽo, khiến Ôn Loan theo trực giác cảm thấy rất nguy hiểm.
Dọc đường đi, người nào sở hữu bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể được bao bọc trong bộ giáp robot này, đều được người khác kính cẩn nhường đường.
Đây cũng không phải chuyện tốt gì.
Chế độ phân biệt giai cấp rõ rệt như vậy, dân thường nơi này có lẽ sống cũng không tốt.
Càng khiến Ôn Loan kinh ngạc hơn chính là trong mắt những người này lại không hề có nửa điểm ghen tị, càng đừng nói đến chuyện không vừa ý hay oán trách việc phân biệt giai cấp này nọ. Điều này cho thấy trong lòng họ, việc phúc lợi những người đó cao hơn mình là điều hiển nhiên, hơn nữa cũng không hề hâm mộ.
Mắt Ôn Loan sáng lên, hắn đã đoán ra thân phận bọn người kia.
Là quân nhân! Chỉ có người trong quân đội thường xuyên gặp nguy hiểm, mới được quốc gia cấp cho nhiều đặc quyền và ích lợi như thế, đồng thời người dân cũng không hề hâm mộ những điều ấy...Bởi vì những thứ đó đều dùng mồ hôi thậm chí mạng sống để đổi lấy.
Bản lĩnh đánh bọn trộm cắp bẹp dí thì hắn có, đá mông bọn lưu manh dễ dàng như đá bóng, hắn có luôn, nhưng kêu hắn đối đầu với những người tương lai tay cầm vũ khí công nghệ cao này, hắn đành chịu.
Ẩn mình trong làn sương, Ôn Loan lẻn vào con hẻm nhỏ nằm giữa hai tòa nhà phía trước, mấy căn nhà này không biết xây bằng gì, bức tường ngoài kiên cố sờ vào lại trơn bóng hơn cả kim loại.
Khiến cho hy vong mong manh cuối cùng của Ôn Loan cũng tan biến.
Ở thời không tương lai này, hắn một là ngôn ngữ không thông, hai là cái gì cũng chả biết, làm sao mà sống được?
...Chăng lẽ tìm đại chỗ nằm nghỉ, biết đâu ngủ dậy một giấc sẽ có thể trở về thị trấn Aerolite...Đừng có mơ!
Thiết bị phiên dịch cướp được lúc nãy, được cài đặt để dịch ngôn ngữ Anh, vậy cần nó làm gì nữa? Đối với thứ đồ chơi công nghệ cao này, hắn có rành rẽ gì đâu. Ôn Loan tức mình chộp lấy thiết bị phiên dịch trên cổ, đập mạnh xuống đất, rồi nhìn chằm chằm vào đám sương mù đang phủ đầy thành phố, Ôn Loan chọn bừa một hướng theo trực giác rồi đi.
Hắn không tin ra không được thành phố này!
Mười phút sau, một cái bóng màu đen xẹt qua màn sương dày, từ trên trời lao xuống, dừng ngay chỗ thiết bị phiên dịch đang nằm trơ trọi trên mặt đất kia.
"Lạch bạch."
Con dơi đen nọ nhẹ nhàng vỗ cánh, lập tức bay lên cột đá của một tòa nhà gần đó.
Cột đá được điêu khắc thành một pho tượng kỵ sĩ cầm kiếm, chiếc lông vũ trên mũ giáp dài quá mức, được níu giữ bởi chóp đỉnh cao nhất của pho tượng, còn ngựa cưỡi chính là khối kiến trúc được xây phía dưới cột.
Tượng cao bốn mét, sân trước của tòa nhà này đứng sừng sững chừng mấy chục cột đá như vậy.
Con dơi đen bay đến đậu trên mặt một pho tượng trong số đó, thấp giọng bảo:
"Xác nhận mục tiêu đã mất tích, hắn ta đã bỏ lại thiết bị phiên dịch."
Tượng đá kia bỗng cất tiếng, giọng ồm ồm, tựa như truyền tới từ nơi rất xa:"Lấy chỗ này làm điểm xuất phát, tất cả nhanh chóng tập hợp rồi tìm kiếm xung quanh đi." "Rõ!"
Giọng điệu vô cảm vừa dứt, dơi đen lại vỗ cánh bay đi.
Một ánh mắt sắc bén đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào ngã tư đường bên dưới, tập trung chủ yếu vào những hẻm nhỏ, cua quẹo và mấy nơi dễ dàng ẩn núp.
Một lúc sau, có thêm ba bốn con dơi đen nữa bay tới, bọn chúng chia nhau tìm kiếm xung quanh, sau một hồi không tìm thấy gì liền rời đi.
Dần dần, trong màn sương càng ngày càng xuất hiện nhiều dơi đen, hầu như mỗi con đường đều có một con đang lục soát.
Giờ đây, làn sương trong thành phố dày đến nỗi ánh sáng mặt trời không thể lọt vào, vì vậy khó có thể nhìn rõ bóng dáng muốn tìm. Mấy chú dơi dễ dàng ẩn mình sau làn sương, vì thế người đi đường qua lại hoàn toàn không nhận ra chúng.
Lâu lâu trên con đường vắng vẻ sẽ có một chú dơi đen, bay đến bên tượng đá nhỏ giọng báo cáo tình hình.
Trong thành, tất cả tòa nhà đều có những pho tượng giống vậy, nào là thiếu nữ bưng mâm quả, nào là nàng tiên tay ôm chiếc bình quý giá đang đổ nước, có cả những quái vật cùng thú dữ trong thần thoại Hy Lạp, có điều những chi tiết nhỏ của tượng đá đều bị che phủ trong màn sương nên rất ít người có thể nhìn rõ toàn bộ pho tượng, càng đừng nói tới chuyện tập trung thưởng thức gì gì đó.
"Không thể nào!"
Một pho tượng đứng lặng bỗng cất lên giọng nói giận dữ đến khó thở:"Một tên nhóc loài người, sao có thể trốn khỏi sự truy lùng ráo riết của ma cà rồng? Hắn ta không đi thẳng, cũng chả đi vòng... Ôi ngài Lucifer vĩ đại, hắn ta làm sao có thể từng lần từng lần một trốn thoát vòng vây của bọn ta? Không lẽ tên đó có thể cảm giác được sự tồn tại của chúng ta?"
"Thành viên trong tộc được cử ra không đủ." Thủ lĩnh dơi đen nói giọng quả quyết:"Chúng ta phải mở rộng vòng vây."
"Không được, vậy sẽ khiến cho hệ thống trí năng thiết bị đầu cuối của Dark Blue cảnh giác!" Giọng pho tượng buồn rầu "Chúng ta nắm giữ mã quyền hạn cao nhất của Andromalius - hệ thống giám sát toàn bộ nhân loại trong thành, nhưng sử dụng nó chúng ta sẽ bại lộ. Chằng lẽ nói cho bọn họ biết, dân lưu lạc chính là ma cà rồng chúng ta dựng lên để hằng ngày giết thời gian à? Ôi ngài Satan vĩ đại, chỉ vì trò vui ngắn ngủi, chúng tôi phải tốn hết ba trăm năm để xây dựng những đảng phái khác nhau, phải sàng lọc khắt khe chọn ra ứng viên trà trộn vào giai cấp lãnh đạo loài người, mục đích cuối cùng chỉ để Thượng nghị viện vương quốc thông qua bảy đạo luật của mình, sau đó đề cao địa vị, phúc lợi cho dân lưu lạc, thậm chí còn miễn đi một số luật lệ của vương quốc."
Thanh âm cằn cỗi bỗng cười rộ lên:"Cậu xem, hiện tại chúng ta sao có thể kêu chính phủ loài người đi bắt tên vượt thời không kia được? Theo luật pháp, chẳng phải hắn ta nên được hưởng phúc lợi của quốc gia, toàn bộ địa điểm vui chơi dưới lòng đất chỉ có thể thu tên đó ba phần tiền, đi viện bảo tàng và triển lãm thì miễn phí... Nguyền rủa đi, con trai, đây vốn là đặc quyền của riêng ma cà rồng chúng ta! Nguyền rủa toàn bộ thần linh trong vũ trụ, ai mà ngờ có ngày lại thật sự xuất hiện một kẻ vượt thời gian kia chứ?"
Thủ lĩnh dơi đen im lặng, lặng lẽ chỉa chỉa móng vuốt nhỏ trên cánh dơi của mình, làm một động tác cực độ khinh bỉ về phía pho tượng.
"Có điều, tên kia sao phải chạy trốn?" Pho tượng đứng sững chỉ có thể phát ra thanh âm, nên không thấy được hậu duệ trong tộc vừa mới lặng lẽ khinh bỉ mình, vẫn tiếp tục buồn bực lẩm bẩm:"Nơi tạm trú thoải mái như vậy, đồ ăn có lẽ hơi tệ, nhưng dù sao ma cà rồng chúng ta đâu cần ăn thịt người hay động vật, ăn hoành tráng làm gì, với một chút ma thuật tất cả món ăn đã có thể biến mất, vì không muốn lãng phí thức ăn cho nên đâu có ai thèm cải thiện. Ma cà rồng chúng ta đối với việc bảo vệ tài nguyên thiên nhiên vẫn rất tự giác đó chứ —— Ủa? Dữ liệu tại khu hộ tịch, có ghi hắn ta là người Mỹ năm 2010, thời đó không có tôn giáo truyền bá tẩy não, cũng đâu phải không biết gì về tương lai phi hành vũ trụ, sao hắn ta còn muốn chạy trốn, chết thật, chẳng lẽ tên đó xem quá nhiều phim bom tấn Mỹ thời đó rồi?
"Có lẽ hắn ta đã biết hầu tước Joan là ma cà rồng?"
"Chuyện đó không thể nào! So với ta, diễn xuất của Joan mặc dù hơi kém, nhưng trong gia tộc dầu gì cũng thuộc top năm! Ảnh đế phim điện ảnh và truyền hình được bình chọn năm vừa rồi thuộc Quốc hội Hắc Ám chính là anh của hắn đó, cậu phủ nhận tài năng diễn xuất của đồng bào như vậy, đây chính là sự miệt thị lớn nhất dành cho ma cà rồng khác đấy!"
"..."
Thủ lĩnh dơi đen đảo mắt, nói bằng giọng điệu độc ác:"Vậy thưa ngài Đại công tước, ngài hãy cho con một lý do, giải thích xem tại sao tên loài người giảo hoạt đó có thể từ trong thành phồ đầy sương này trốn thoát khỏi vòng vây một cách chính xác như vậy! Mỗi lần lựa chọn đường trốn thoát, tên đó đều chọn ngay góc chết cùng kẽ hở, này cũng quá trùng hợp!"
"Ồ, điều này quả là bí ẩn." Pho tượng nghi hoặc "Có lẽ kẻ du hành may mắn này, vốn có siêu năng lực nào đó, không chừng hắn ta còn là một kẻ săn ma đấy? Bọn họ vốn cực kỳ nhạy với sinh vật bóng đêm như chúng ta, loại chức nghiệp lâu đời này, duy trì từ thời địa cầu tới tận bây giờ rồi."
"Vậy thì càng phải mau chóng tìm được tên đó! Sau đó bóp chết!" Thủ lĩnh dơi đen siết chặt móng vuốt, nói một cách hung ác.
"Chính xác." Pho tượng phát ra giọng nói nghiêm túc "Gọi toàn bộ thành viên trong tộc đang tham gia tìm kiếm rút về hết đi, về việc báo cáo lên Quốc hội Hắc Ám, cứ để đám phù thủy kia giải quyết, không có đồng hồ chứng minh thân phận "Dân lưu lạc", cũng không có giấy chứng nhận công dân vương quốc, hắn không bao giờ đi xuống mấy tòa nhà dưới lòng đất được, chỉ lay lấc trên mặt đất thôi."
"Khà khà, loài người ngu xuẩn, xem thử ngươi có thể sống ở Dark Blue này được mấy ngày!"
Thủ lĩnh dơi đen phát ra một làn sóng âm vang vọng cả thành phố, tất cả dơi đen lập tức vỗ cánh, biến mất trong màn sương.
Những pho tượng đá tuyệt đẹp vẫn cứ đứng lặng đó, chúng nó hợp thành một quần thể kiến trúc đồ sộ, hình dạng khác nhau, nhìn như một trong những phong cảnh độc đáo nhất trong thành phố, ẩn hiện trong làn sương mù.
Bỗng nhiên, pho tượng kỵ sĩ mà thủ lĩnh dơi đen nói chuyện khi nãy, mở mắt ra.
Trên pho tượng bắt đầu vang lên mấy âm thanh kỳ quái của máy móc:
"Phát hiện dấu vêt sử dụng "Andromalius" phi pháp. Mức độ sử dụng phi pháp, chỉ sử dụng chức năng liên lạc bằng giọng nói. Người sử dụng phi pháp, mã chuyên dụng của Quốc hội Hắc Ám. Kết luận, thông qua điều luật sử dụng phi pháp, không trình báo cho chính phủ loài người.
Kích hoạt hệ thống trí năng tự chủ, "Andromalius" khởi động bốn mươi phần trăm. Thu thập thông tin, người sử dụng phi pháp muốn tìm một người vượt thời gian, người sử dụng phi pháp kết luận hắn là mối nguy hiểm..."
Mắt của tất cả tượng đá trong thành phố đều hiện lên tia sáng u tối.
Một phút sau, khi Ôn Loan đang bước từng bước lặng lẽ trên con đường nhỏ hẹp, trong một tòa tháp cùng hàng loạt công trình kiến trúc khác trên đầu hắn, mắt của một pho tượng thiếu nữ có hình dáng như đang cầu nguyện hoàn toàn mở ra, phát ra tia sáng vàng lập lòe nhàn nhạt.
"Xác định mục tiêu."
Ôn Loan ngẩng phắt đầu, vẻ mặt kinh hãi.
Tia sáng lấp lóe trong mắt pho tượng thiếu nữ càng ngày càng sáng rực, thậm chí xua tan một phần sương mù xung quanh, pho tượng vang lên thanh âm vững vàng, cứng ngắc của máy móc: "Căn cứ vào luật bảo hộ của hành tinh Dark Blue, 'Andromalius' sẽ tiến hành dọn dẹp mối nguy hiểm."
Trên người pho tượng phút chốc lóe ra hai luồng sáng xanh u ám, Ôn Loan sợ hãi xoay người bỏ chạy, hắn cảm giác vòng sáng kia muốn bao lấy hắn.
Mấy tiếng vừa qua, Ôn Loan vẫn luôn cảm thấy bầu không khí nguy hiểm sền sệt bao phủ quanh người làm hắn hít thở không thông (thật ra là ma cà rồng...), hắn toàn chạy trốn theo bản năng, vòng vèo tránh né sau màn sương trong thành phố, đồng thời cẩn thận tìm đường trốn thoát, chẳng lẽ loại cảm giác nguy hiểm đó đến từ tượng đá của mấy tòa nhà này sao?
Ôi mẹ ơi, hắn nhớ cột đá của toàn bộ kiến trúc trong thành phố đều là những pho tượng giống vậy.
Hắn triệu lần không nên khinh thường hệ thống phòng thủ công nghệ cao của thành phố tương lai này, trời ạ!
Trong lúc Ôn Loan chạy trối chết, nhắm nghiền mắt tuyệt vọng thì, súng năng lượng ẩn trong pho tượng đang chuẩn bị bắn bỗng nhiên dừng lại, tiếng nói lạnh lẽo của máy móc vang lên:"Mục tiêu được Lemegaton chọn làm chủ nhân, mệnh lệnh không được thông qua. Hủy bỏ lệnh dọn dẹp, hủy bỏ lệnh thù địch. Kết luận, không báo cáo với chính phủ nhân loại và Quốc hội Hắc Ám, 'Andromalius' tiến vào trạng thái ngủ đông."
Ánh mắt pho tượng lần nữa đóng lại, hoàn toàn yên lặng.
Chạy khỏi đoạn đường này, Ôn Loan há mồm thở hào hển, nghĩ lại vẫn sợ hãi mà ngắm nghía mấy pho tượng xung quanh.
Tác giả: Nói chung là hệ thống phòng thủ thành phố che giấu cho nhân vật chính. Nhưng chính phủ loài người không hề hay biết (bọn họ chả biết cái gì đâu), nhóm sinh vật hắc ám đang tả tơi cũng bị giấu giếm luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.