Sương Tan, Lộ Ra Màn Sao Lấp Lánh Chiếu Rọi Thế Gian

Chương 17: Bệnh Viện Tâm Thần Hòa Bình (17)

Ly Xuy Nguyệt

23/04/2023

《Quyền hạn của thí luyện giả đệ nhất.》

"Ace, người này là...?" Tôn Tiểu Mễ hỏi.

"Boss của phó bản Dị Thú Hoành Hành, Lệnh Hồ. Anh ấy giống em, là Cửu Vĩ Hồ." Tinh Mạc Già nói.

Ekaterina nhíu mày: "Hình như bọn chị chưa từng gặp anh ta."

"Tất nhiên chưa gặp, vì Dị Thú Hoành Hành chỉ có một mình em là thí luyện giả Trái Đất."

Sakura ngạc nhiên: "Phó bản này em thông quan một mình?"

Tinh Mạc Già gật đầu.

Vladimir nói: "Nhưng anh nhớ trước khi tham gia phó bản Dị Thú Hoành Hành, ở phó bản trước em đã tổ đội với Katya rồi mà. Tại sao hai người không cùng vào phó bản này?"

"Vì bọn chúng không muốn. Lúc đó chúng ta chưa đi qua nhiều phó bản, hạn chế của chủ hệ thống vẫn rất lớn." Tinh Mạc Già nhàn nhạt nói.

Y nhìn Lệnh Hồ: "Không chỉ có anh đến thôi, đúng không?"

Lệnh Hồ gật đầu, đứng sang một bên.

Thấy những người phía sau Lệnh Hồ đều là người quen cũ, Tinh Mạc Già vô cùng hoài niệm ngày tháng bọn họ ở cùng nhau.

Những người này đều là Boss của những phó bản mà Tinh Mạc Già đã thông quan, có Boss tốt như Lệnh Hồ ở Dị Thú Hoành Hành, cũng có Boss vừa xấu vừa biến thái như Nhung Điềm ở Thế Giới Thú Bông.

Nhung Điềm - người mang cái tên hoàn toàn trái ngược với tích cách thấy thanh niên mình tâm tâm niệm niệm đã lâu, vui vẻ tiến lên muốn cho Tinh Mạc Già một cái ôm.

Tinh Lan nhanh chóng ôm thanh niên tránh xang một bên.

Nhung Điềm bĩu môi: "Keo kiệt. Ôm một cái thì đã sao, tôi lại không cướp người yêu của cậu."

"Nhưng tôi không thích." Tinh Lan nhàn nhạt nói. "Các người rốt cuộc tới đây làm gì?"

"Tới để xác nhận một chuyện." Lệnh Hồ nói. "Lúc Mạc Già thông quan Dị Thú Hoành Hành tôi đã thấy lạ rồi, đi hỏi Boss ở các phó bản Mạc Già đã thông quan và xem thái độ của Yến Mạc Thù càng làm tôi chắc chắn Mạc Già có điều gì đó giấu giếm."

"Tôi đi tìm hiểu một chút, sau đó tôi nghĩ mình đã biết em ấy giấu chuyện gì, bây giờ tới đây chỉ để xác nhận suy đoán của tôi."

"Nhìn em bây giờ, tôi thấy suy đoán của mình là chính xác."

Đôi tử mâu dựng đồng của Lệnh Hồ nhìn thẳng Tinh Mạc Già vẫn đang phát sốt: "Mạc Già, em kì thực đã chết rồi đúng không?"

Tinh Mạc Già không trả lời, các thí luyện giả và người Trái Đất lại ngạc nhiên vô cùng.

"Không phải Ace vẫn đang sống sờ sờ đây sao?" Isaac hỏi.

Lệnh Hồ nhìn Tinh Lan: "Cậu bình thản như vậy, xem ra đã biết rồi. Cũng đúng thôi, cậu chưởng quản Sự Sống mà."

Tinh Lan im lặng không nói, nhưng đáy mắt dậy sóng lại bán đứng hắn vốn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Phải, hắn quả thật biết, nhưng vẫn luôn tự lừa mình dối người rằng đó không phải sự thật.



Lệnh Hồ tiếp tục nói: "Ở phó bản Dị Thú Hoành Hành, em vốn dĩ có thể an toàn thông quan, nhưng sau đó lại bị giết, rồi sống lại, tiếp tục làm một thí luyện giả. Nói sống lại thì cũng không đúng, phải là linh hồn ngưng tụ thực thể mới đúng."

"Tôi đã điều tra, sau đó phát hiện ra lúc em sắp thông quan có một lực lượng từ bên ngoài can thiệp vào phó bản, ngăn cản em rời đi. Lực lượng này là của kẻ địch của em, đúng chứ? Thí luyện giả Trái Đất các em lúc đó chưa thông quan nhiều phó bản nên ảnh hưởng của những kẻ kia đối với chủ hệ thống vẫn còn, vậy nên anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn em bị giết hại mà không thể làm được gì."

"Em bị phanh thây, lúc phanh thây ý thức của em vẫn còn cực kì rõ ràng, nỗi đau khi các khí quan bộ phận của cơ thể bị cắt rời em cũng cảm nhận rất rõ, chỉ là em không thể cử động, không thể làm được gì, chỉ có thể nằm im nhận mệnh."

"Ngay từ ban đầu, kẻ địch của em đã coi em là hàng hóa, không chỉ em, mà tất cả các thí luyện giả đến từ Trái Đất trong mắt bọn chúng đều chỉ là những khối hàng hóa. Các bộ phận cơ thể, các nội tạng, toàn bộ mọi thứ trên người các em đều là hàng hóa để kiếm tiền hay dùng để thay đổi bản thân của chúng."

"Những kẻ đó vốn không định ra tay với em nhanh như vậy. Chúng can thiệp vào Khu Vực Chết Chóc, để em một mình vào một phó bản nguy hiểm như Dị Thú Hoành Hành là muốn xem vẻ mặt tuyệt vọng của em. Dù sao em cũng là thí luyện giả nhỏ tuổi nhất, và cũng là yếu nhất, nếu một mình vào phó bản, còn là phó bản bán cao cấp chắc chắn em sẽ cực kì sợ hãi."

"Nhưng bọn chúng đã tính sai. Bọn chúng không nghĩ tới em lại có thể an toàn sống sót trong Dị Thú Hoành Hành, dù cho em chỉ có một mình, xung quanh còn toàn là kẻ địch. Em trưởng thành quá nhanh, chỉ mới qua hai phó bản thôi mà đến phó bản thứ ba em đã trưởng thành như vậy rồi khiến cho chúng vô cùng bất an. Em có bị Khu Vực Chết Chóc bức cho điên lên, nhưng em có nguyên tắc của mình, vẫn luôn tự hạn chế bản thân, em tàn nhẫn với kẻ địch nhưng lại càng tàn nhẫn với bản thân mình chỉ để giữ được sơ tâm, không trở thành một tên điên tùy ý giết chóc. Chính điều này khiến chúng bắt buộc phải ra tay trước với em."

"Chúng lo sợ em trưởng thành sẽ gây bất lợi cho chúng, sợ em rời khỏi Khu Vực Chết Chóc sẽ không chút do dự một đường giết tới Tinh Minh, vậy nên chúng giết em."

"Em có thể sống tiếp đến bây giờ là do hận thù và chấp niệm quá sâu. Em hận bọn chúng kéo em vào Khu Vực Chết Chóc, em hận chúng coi em như hàng hóa, em hận chúng giết em, và em lưu luyến, không nỡ rời đi quê hương và những người thân thuộc nhất của mình. Vậy nên linh hồn của em vẫn còn."

"Vì thiên phú, em rất thân cận với Ám nguyên tố, dẫn tới em cũng làm quen được với các nguyên tố khác, và rồi làm quen được với Nguyên Tố Chi Linh. Ám Chi Linh muốn giúp em, các Nguyên Tố Chi Linh khác cũng có thiện cảm với em, nên họ đưa cho em Nguyên Tố Chi Tâm để em dùng làm trái tim, giúp em ngưng tụ thân thể, một lần nữa sống lại."

"Nếu có thời gian, em sẽ hoàn toàn dung hợp được với Nguyên Tố Chi Tâm, có được một cơ thể mới hoàn chỉnh, đạt được thiên phú mới, nhưng em không có. Với tiền lệ của bản thân, với dã tâm và sự độc ác, hủ bại của kẻ địch, em đã nghi ngờ Trái Đất sớm hay muộn rồi cũng sẽ gặp nguy, vậy nên em quyết định, trước khi các thí luyện giả khác trưởng thành, em sẽ làm ô dù bảo vệ bọn họ, cũng che đi ánh sáng của bọn họ, tập trung hết thảy sự chú ý của kẻ địch lên người em."

"Chính vì vậy, em liều mạng thông quan, đẩy nhanh tốc độ trưởng thành của bản thân, cuối cùng trở thành thí luyện giả đệ nhất."

"Tôi nói có đúng không?"

Không có tiếng trả lời, hành lang im phăng phắc, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên người Tinh Mạc Già, muốn y cho họ một câu trả lời.

Mau trả lời a! Điều Lệnh Hồ nói căn bản không phải sự thật đúng không?

Tinh Mạc Già trầm mặc không nói, sau đó trước ánh mắt chờ mong của các thí luyện giả Trái Đất nhẹ gật đầu.

Một cái gật nhẹ hoàn toàn đẩy mọi người vào vực sâu.

"Sao, sao có thể chứ?" Ekaterina lắp bắp hỏi.

"Chuyện gì cũng có thể." Tinh Mạc Già vẫn là bộ dạng bình thản, nhàn nhạt nói.

"Những gì Lệnh Hồ nói đều là sự thật?! Về việc em đã chết, về việc em lo xa phòng ngừa âm mưu của bọn khốn kia, và về việc em liều mạng thông quan, trở thành ô dù bảo vệ bọn chị?! Tất cả đều là sự thật?!" Ekaterina kích động hỏi.

Cô mong vừa rồi là mình nghe lầm. Cô mong Tinh Mạc Già hãy phủ nhận tất cả những điều này.

Nhưng câu trả lời của Tinh Mạc Già hoàn toàn đập tan hi vọng của Ekaterina.

"Đúng, tất cả đều là sự thật. Em đã chết ở phó bản Dị Thú Hoành Hành, em đã phòng ngừa lo xa cho Trái Đất, và em quả thực đã trở thành ô dù che chở mọi người."

"Tại sao?!" Lyudmila gần như hét lên hỏi.

"Tại sao lại hỏi vậy?" Tinh Mạc Già hỏi lại. "Em đã chết, vậy nên em muốn tạo một con đường sống cho mọi người, chỉ vậy thôi."

Vladimir: "Nhưng em hoàn toàn có thể có được một cơ thể hoàn chỉnh, có thể sống lại, còn đạt được một thiên phú mới!"

Tinh Mạc Già: "Em có thời gian sao? Chúng ta có thời gian sao?"



Không! Bọn họ căn bản không có thời gian! Các thí luyện giả Trái Đất và người Trái Đất chua xót nghĩ.

"Vậy đừng hỏi những điều thừa thãi này nữa." Tinh Mạc Già nói.

Bầu không khí lâm vào trầm mặc, không ai nói với ai lời nào, kể cả người Tinh Minh cũng không bình luận trên phát sóng trực tiếp nữa.

"Tại sao em lại có thể bình tĩnh như vậy? Lúc em bị phanh thây, em không bị hận thù chiếm giữ sao?" Tinh Lan lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

Phải! Mau trả lời! Bọn họ cũng muốn biết!

Tinh Mạc Già: "Tôi vốn không hề bình tĩnh. Tôi có hận, và lúc đó tôi suýt chút nữa đã bị hận thù chiếm giữ, cùng bọn khốn đó đồng quy vu tận. Nhưng sau đó tôi nghĩ đến anh, nghĩ đến các thí luyện giả Trái Đất, nghĩ đến gia đình, người thân, bạn bè, vậy nên tôi cố gắng áp chế hận thù, lấy lại bình tĩnh."

"Tôi muốn bọn chúng phải trả giá, nhưng hận thù của tôi được giải rồi, tôi hoàn toàn chết đi thì những người còn lại sẽ thế nào? Tôi giết cũng chỉ giết được một phần, không có lũ này thì sẽ có lũ khác, cuối cùng Trái Đất sẽ gặp nguy hiểm, người thân của tôi sẽ chết. Tôi không muốn điều đó."

"Tôi không chỉ muốn báo thù, tôi còn muốn người thân của mình còn sống, tôi muốn Trái Đất vĩnh viễn trường tồn. Đằng nào cũng chết, vậy cứ để tôi làm ô dù che chở mọi người cho đến lúc mọi người trưởng thành đi."

"Đối với nền văn minh cấp cao, Trái Đất chỉ là một hành tinh cấp thấp, nền văn minh của chúng ta cũng chỉ là một nền văn minh thấp đến không thể thấp hơn, cư dân Trái Đất thì nhỏ yếu như con kiến. Nhưng đối với tôi, Trái Đất là ngôi sáng sáng nhất, đẹp nhất, là quê hương yêu quý của tôi, là nơi tôi sinh ra và lớn lên, là nơi cho tôi cơ hội được có mặt trên đời này. Người Trái Đất trong mắt tôi không ai là kẻ yếu cả, tất cả đều đang phát triển, đang trưởng thành từng bước từng bước một."

"Đối với tôi, người Trái Đất chính là những vì sao sáng trong vũ trụ, hợp lại chính là một màn sao lấp lánh có thể chiếu rọi thế gian."

"Tổ quốc lâm nguy, nhân dân không quản khó khăn đứng lên chiến đấu. Bây giờ hành tinh của chúng ta gặp nguy cơ bị xâm lược, dù có phải hi sinh bản thân thì cũng phải đánh đuổi kẻ xâm lấn đáng khinh."

"Tít tít!"

Cùng lúc đó, máy truyền tin dạng hoa tai của các thí luyện giả Trái Đất vang lên tiếng tít tít chói tai.

"Chúng đến rồi sao?" Tinh Mạc Già đặt tay lên máy truyền tin hỏi.

"Đúng vậy." Đầu bên kia trả lời. "Nhưng quanh Trái Đất có thứ gì đó cản trở chúng, hình như có người giúp chúng ta không để kẻ địch xâm nhập vào Trái Đất."

"Không phải kẻ địch của chúng ta thì tốt rồi." Tinh Mạc Già nói. "Chuẩn bị đi, bọn em lập tức trở về."

"Rõ!"

"Có biết tại sao tôi lại liều mạng trở thành thí luyện giả đệ nhất không?" Tinh Mạc Già ngẩng đầu hỏi Tinh Lan.

Tinh Lan thành thật lắc đầu.

"Vì trở thành thí luyện giả đệ nhất sẽ có được một số quyền hạn nhất định." Tinh Mạc Già hướng không khí nói. "Chủ hệ thống, tôi muốn sử dụng quyền hạn của thí luyện giả đệ nhất."

Trong không khí vang lên giọng nói của chủ hệ thống: "Yêu cầu của cậu?"

"Tạm dừng ba phó bản mà thí luyện giả Trái Đất chúng tôi đang tham gia, mở thông đạo để chúng tôi trở về Trái Đất, địa điểm là ở bên ngoài Trái Đất, chỗ quân địch, tọa độ 4XZ - 612YY."

Chủ hệ thống nói: "Đã thu được."

"Các thí luyện giả chú ý, phó bản Bệnh Viện Tâm Thần Hòa Bình, Mười Tám Tầng Địa Ngục và Bút Tiên sẽ tạm dừng, mở ra thông đạo đưa các thí luyện giả Trái Đất trở về, địa điểm là tọa độ 4XZ - 612YY."

"Các thí luyện giả chú ý..."

Một thông đạo được mở ra trước mặt mọi người, Tinh Mạc Già kéo áo Tinh Lan, bảo hắn ôm mình bước vào thông đạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sương Tan, Lộ Ra Màn Sao Lấp Lánh Chiếu Rọi Thế Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook