Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi
Chương 32
Minh Tử
24/03/2016
Sở Ngâm Ngọc có chút
mệt mỏi nhu nhu đầu, cảm thấy thân mình mệt mỏi, nghĩ bản thân chắc lại
bị nhiễm lạnh rồi. Bắt tay sờ mạch, mạch đập phù phiếm, thương thế tuy
không đáng ngại, nhưng phong hàn có chút nặng. Lại nhìn về đứng ở phía
sau Xuân Cầm, sắc mặt có chút tái nhợt, cùng nàng bệnh trạng tương tự.
Vừa nãy Lý Tề đi dò đường, dựa vào hắn võ công cao cường, nội lực vững
chắc chắc hẳn sẽ không có chuyện gì.
Hiện tại chỉ có nàng và Xuân Cầm hai người, ngẫm canh giờ chắc hẳn đã đến giờ Mùi, thảo dược trong tay cũng càng ngày càng nhiều, độc dược chiếm đa số. Xem ra các nàng là trúng phải khí độc ở trong rừng rồi, nếu không nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ sợ tính mạng khó giữ.
Ánh mắt dần trở nên mơ hồ,bỗng nghe bên tai có tiếng nam tử:
“Công tử, đợi ta với!”.
“Di, nơi này tại sao lại có hai vị cô nương!”. Thanh âm nam tử có chút kinh ngạc reo lên, đây là U Lâm sơn, gần như là cấm sơn, người bình thường đều không đến nơi này.
Một người khác mặc một thân áo gấm dài màu trắng, lạnh lùng nhìn trước mắt hai vị nữ tử, trong lòng lại thấy là lạ không thôi. Bởi ở vị nữ tử trước mắt, hắn cảm thấy được quanh thân khí tràng rất mãnh liệt, tuy rằng nàng sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán lại có vết bớt kéo dài, nhưng cũng có thể nhìn ra thanh tú, đến tột cùng là có bao nhiêu oán hận mới có thể có sự lạnh lẽo như vậy?
A Tuấn liếc nhìn ánh mắt chủ tử có chút bị giật mình. Vị chủ tử này của hắn, từ nhỏ hắn liền đi theo hầu hạ, chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp trai mà khiến biết bao thiếu nữa mất ăn mất ngủ, đi đến đâu cũng là tâm điểm của mọi người. Chính là hắn không nghĩ tới, vốn lạnh lùng, lãnh khốc là thế, chủ tử hắn lại nhìn chằm chằm một nữ tử khác vượt quá hai giây. Tựa hồ trong trí nhớ của hắn, đây là lần đầu tiên như vậy đi. Chính là cô nương trước mắt này, dung mạo không nói làm gì, trên trán lại có một vết bớt to, tuy nhiên khiến người khác chú mục nàng có lẽ là do quanh thân nàng toát ra lạnh lẽo đi.
Sở Ngâm Ngọc nhìn thấy ánh mắt đánh giá của hai người trước mắt, cũng không biểu hiện ra bất cứ biểu cảm gì, những việc từng trải qua ở kiếp trước khiến nàng đối với người khác luôn tồn tại cảnh giác.Cứ việc hiện tại toàn thân đau đớn khó chịu, trên mặt vẫn là biểu hiện thản nhiên.
Trì Nguyên Hiên nhìn Sở Ngâm Ngọc vẻ mặt trấn đinh, mày kiếm nhíu lại, rõ ràng sắp không chịu nổi nữa rồi, lại còn tỏ ra quật cường, không kêu không gọi, ánh mắt bình tĩnh khiến người khác không nghĩ rằng nàng đang trúng độc, sự nhẫn nại như thế chỉ sợ người khác không thể làm được. Nhưng thật ra sự thống khổ của tỳ nữ bên cạnh, người khác nhìn liếc qua có thể thấy được.
“Công tử, xin hãy cứu tiểu thư của ta, nàng bệnh vừa mới khỏi, hiện tại không biết trúng phải độc gì”. Xuân Cầm nhìn thấy Trì Nguyên Hiên một thân quý khí, liền lập tức cầu xin, người có thể đi lại thoải mái ở nơi này chắc phải có chút bản sự.
Trì Nguyên Hiên không nhìn thỉnh cầu của Xuân Cầm, hắn cho tới bây giờ cũng không phải một người thích làm việc tốt, chính là khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Sở Ngâm Ngọc, lòng hắn có chút động rung.
Thời gian từng chút một trôi qua, nữ tử đó không hề mở miệng cầu xin.
Hiện tại chỉ có nàng và Xuân Cầm hai người, ngẫm canh giờ chắc hẳn đã đến giờ Mùi, thảo dược trong tay cũng càng ngày càng nhiều, độc dược chiếm đa số. Xem ra các nàng là trúng phải khí độc ở trong rừng rồi, nếu không nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ sợ tính mạng khó giữ.
Ánh mắt dần trở nên mơ hồ,bỗng nghe bên tai có tiếng nam tử:
“Công tử, đợi ta với!”.
“Di, nơi này tại sao lại có hai vị cô nương!”. Thanh âm nam tử có chút kinh ngạc reo lên, đây là U Lâm sơn, gần như là cấm sơn, người bình thường đều không đến nơi này.
Một người khác mặc một thân áo gấm dài màu trắng, lạnh lùng nhìn trước mắt hai vị nữ tử, trong lòng lại thấy là lạ không thôi. Bởi ở vị nữ tử trước mắt, hắn cảm thấy được quanh thân khí tràng rất mãnh liệt, tuy rằng nàng sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán lại có vết bớt kéo dài, nhưng cũng có thể nhìn ra thanh tú, đến tột cùng là có bao nhiêu oán hận mới có thể có sự lạnh lẽo như vậy?
A Tuấn liếc nhìn ánh mắt chủ tử có chút bị giật mình. Vị chủ tử này của hắn, từ nhỏ hắn liền đi theo hầu hạ, chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp trai mà khiến biết bao thiếu nữa mất ăn mất ngủ, đi đến đâu cũng là tâm điểm của mọi người. Chính là hắn không nghĩ tới, vốn lạnh lùng, lãnh khốc là thế, chủ tử hắn lại nhìn chằm chằm một nữ tử khác vượt quá hai giây. Tựa hồ trong trí nhớ của hắn, đây là lần đầu tiên như vậy đi. Chính là cô nương trước mắt này, dung mạo không nói làm gì, trên trán lại có một vết bớt to, tuy nhiên khiến người khác chú mục nàng có lẽ là do quanh thân nàng toát ra lạnh lẽo đi.
Sở Ngâm Ngọc nhìn thấy ánh mắt đánh giá của hai người trước mắt, cũng không biểu hiện ra bất cứ biểu cảm gì, những việc từng trải qua ở kiếp trước khiến nàng đối với người khác luôn tồn tại cảnh giác.Cứ việc hiện tại toàn thân đau đớn khó chịu, trên mặt vẫn là biểu hiện thản nhiên.
Trì Nguyên Hiên nhìn Sở Ngâm Ngọc vẻ mặt trấn đinh, mày kiếm nhíu lại, rõ ràng sắp không chịu nổi nữa rồi, lại còn tỏ ra quật cường, không kêu không gọi, ánh mắt bình tĩnh khiến người khác không nghĩ rằng nàng đang trúng độc, sự nhẫn nại như thế chỉ sợ người khác không thể làm được. Nhưng thật ra sự thống khổ của tỳ nữ bên cạnh, người khác nhìn liếc qua có thể thấy được.
“Công tử, xin hãy cứu tiểu thư của ta, nàng bệnh vừa mới khỏi, hiện tại không biết trúng phải độc gì”. Xuân Cầm nhìn thấy Trì Nguyên Hiên một thân quý khí, liền lập tức cầu xin, người có thể đi lại thoải mái ở nơi này chắc phải có chút bản sự.
Trì Nguyên Hiên không nhìn thỉnh cầu của Xuân Cầm, hắn cho tới bây giờ cũng không phải một người thích làm việc tốt, chính là khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Sở Ngâm Ngọc, lòng hắn có chút động rung.
Thời gian từng chút một trôi qua, nữ tử đó không hề mở miệng cầu xin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.