Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi
Chương 31: Gặp gỡ ở núi U Lâm (1)
Minh Tử
24/03/2016
Lẽ nào nàng ta đang tức giận?
Giận hắn vì trong lúc nàng ta bị bệnh không đến thăm, muốn đùa giỡn tiểu tính tình để được hắn quan tâm?
Nếu thực sự như vậy, tin chắc rằng chỉ cần hắn tốn thêm chút ít tâm tư, nàng ta nhất định sẽ cao hứng, tất cả hiểu nhầm đều sẽ được loại bỏ. Phong Hạo Lăng cảm thấy trong lòng thoải mái, có đôi khi để đạt được mục đích nào đó thì cần bỏ ra chút công sức. Quả nhiên là nữ nhân, tóc dài nhưng kiến thức ngắn, cổ nhân nói không có sai!
Quay lại liền tự đắc cười lớn nói: “Xem ra Sở đại tiểu thư khôi phục đã rất tốt rồi, cũng không uổng bản vương tự mình đến một chuyến, bớt lo lắng hơn. Vậy tiểu thư nếu có việc bận thì đi đi, bản vương nếu rảnh sẽ đến xem nàng sau!”. Tìm được lí do, Phong Hạo Lăng tiêu sái quay lưng bước đi, sức hút của hắn khiến cho tất cả ánh mắt của mọi người trong viện đêu phải dõi theo, nam tử như vậy thật là thế gian hiếm thấy, nếu như có thể lọt vào mắt của người đó, thì quả thực là chuyện may mắn nhất trong thiên hạ.
Mẫu thân sáng sớm hôm nay đã nói với nàng, khiến nàng giờ Tỵ liền đến thăm Sở Ngâm Ngọc, để do thám xem chuyện hư thực ngày ấy ở Di Thọ Viên, thứ hai là có tin bên phủ Tĩnh Vương, hôm nay Tĩnh Vương sẽ đến thăm Sở Ngâm Ngọc. Nàng cần phải tạo được quan hệ với Tĩnh Vương, dựa vào nàng là Phong Tân quốc đệ nhất mỹ nhân, nhất định có thể lọt vào mắt của Tĩnh Vương, cộng thêm vẻ ngoài vì đại tỷ dụng tâm lương khổ, hiền lương thục đức nhất định sẽ được thanh danh tốt. Nàng phải vì tương lai của mình mà tính toán – Sở Tiêu Mộng nghĩ.
Nhìn những gương mặt chán ghét lần lượt rời khỏi, ánh mắt Sở Ngâm Ngọc rốt cục thiếu vài phần lạnh lẽo, mang theo Xuân Cầm, Lý Tề hai người xuất môn.
U Lâm sơn
U Lâm sơn là một rừng cây cách Tân Đô khoảng 50 lý, bởi vì cây cối rậm rạm, núi non trùng điệp, âm u mà nổi tiếng. Cây cối trong rừng phân bố dựa theo thuật ngũ hành bát quái, bề ngoài trông bình thường, kì thực rất khó phân biệt, chỉ thấy người vào không thấy người ra, nếu không có võ công, đi vào đó chính là tìm tử lộ. Trong rừng kì hoa dị thảo, độc trùng mãnh thú chiếm đa số, cũng là những vị thuốc quý trong y dược.
Sở Ngâm Ngọc mang theo hai người hầu cẩn thận tiến vào trong rừng, chậm rãi tìm kiếm một vài loại thảo dược có ghi trong sách. Tuy là sắp đến tháng cuối năm, khắp nơi một mảnh băng tuyết, nơi này hoa lại tựa như cẩm, xum xuê, tựa như hai thế giới phân minh. Thuật ngũ hành ở đây thật kì dị, bề ngoài trời trong nắng ấm, một vẻ tường hòa, ấy vậy mà bên trong chướng khí mù mịt, độc trùng nhiều vô kể.
Sở Ngâm Ngọc thuận tay cầm dây leo khô, trong lòng nghĩ thầm: đây hẳn là trăm năm Lôi Kích Đằng đi, nhìn nửa ngày, lại từ trên khô đằng lấy chút bột phấn, đặt ở miệng nếm thử, thuận theo đó nhẩm về công dụng của nó: trăm năm Lôi Kích Đằng, tính dương, có thể làm vị thuốc chính, thuốc phụ, trị độc, bỏng, là loại thuốc hiếm có, mặt khác cũng là loại độc dược vô sắc vô vị.
U Lâm sơn này quả thật là danh bất hư truyền, quả nhiên không vào hang cọp sao bắt được cọp.
Xuân Cầm đứng ở một bên lẳng lặng nhìn tiểu thư mình bận rộn tới lui, ngắt lấy các loại thảo dược không biết tên, thấy được ánh mắt quang vận của tiểu thư, trong lòng tháy ấm dào dạt.
Vòng vo một canh giờ lại phát hiện ba người lại quay lại chỗ ban đầu, Sở Ngâm Ngọc nhìn số trăm năm Lôi Kích Đằng, suy nghĩ chính mình thật là lạc đường.
Giận hắn vì trong lúc nàng ta bị bệnh không đến thăm, muốn đùa giỡn tiểu tính tình để được hắn quan tâm?
Nếu thực sự như vậy, tin chắc rằng chỉ cần hắn tốn thêm chút ít tâm tư, nàng ta nhất định sẽ cao hứng, tất cả hiểu nhầm đều sẽ được loại bỏ. Phong Hạo Lăng cảm thấy trong lòng thoải mái, có đôi khi để đạt được mục đích nào đó thì cần bỏ ra chút công sức. Quả nhiên là nữ nhân, tóc dài nhưng kiến thức ngắn, cổ nhân nói không có sai!
Quay lại liền tự đắc cười lớn nói: “Xem ra Sở đại tiểu thư khôi phục đã rất tốt rồi, cũng không uổng bản vương tự mình đến một chuyến, bớt lo lắng hơn. Vậy tiểu thư nếu có việc bận thì đi đi, bản vương nếu rảnh sẽ đến xem nàng sau!”. Tìm được lí do, Phong Hạo Lăng tiêu sái quay lưng bước đi, sức hút của hắn khiến cho tất cả ánh mắt của mọi người trong viện đêu phải dõi theo, nam tử như vậy thật là thế gian hiếm thấy, nếu như có thể lọt vào mắt của người đó, thì quả thực là chuyện may mắn nhất trong thiên hạ.
Mẫu thân sáng sớm hôm nay đã nói với nàng, khiến nàng giờ Tỵ liền đến thăm Sở Ngâm Ngọc, để do thám xem chuyện hư thực ngày ấy ở Di Thọ Viên, thứ hai là có tin bên phủ Tĩnh Vương, hôm nay Tĩnh Vương sẽ đến thăm Sở Ngâm Ngọc. Nàng cần phải tạo được quan hệ với Tĩnh Vương, dựa vào nàng là Phong Tân quốc đệ nhất mỹ nhân, nhất định có thể lọt vào mắt của Tĩnh Vương, cộng thêm vẻ ngoài vì đại tỷ dụng tâm lương khổ, hiền lương thục đức nhất định sẽ được thanh danh tốt. Nàng phải vì tương lai của mình mà tính toán – Sở Tiêu Mộng nghĩ.
Nhìn những gương mặt chán ghét lần lượt rời khỏi, ánh mắt Sở Ngâm Ngọc rốt cục thiếu vài phần lạnh lẽo, mang theo Xuân Cầm, Lý Tề hai người xuất môn.
U Lâm sơn
U Lâm sơn là một rừng cây cách Tân Đô khoảng 50 lý, bởi vì cây cối rậm rạm, núi non trùng điệp, âm u mà nổi tiếng. Cây cối trong rừng phân bố dựa theo thuật ngũ hành bát quái, bề ngoài trông bình thường, kì thực rất khó phân biệt, chỉ thấy người vào không thấy người ra, nếu không có võ công, đi vào đó chính là tìm tử lộ. Trong rừng kì hoa dị thảo, độc trùng mãnh thú chiếm đa số, cũng là những vị thuốc quý trong y dược.
Sở Ngâm Ngọc mang theo hai người hầu cẩn thận tiến vào trong rừng, chậm rãi tìm kiếm một vài loại thảo dược có ghi trong sách. Tuy là sắp đến tháng cuối năm, khắp nơi một mảnh băng tuyết, nơi này hoa lại tựa như cẩm, xum xuê, tựa như hai thế giới phân minh. Thuật ngũ hành ở đây thật kì dị, bề ngoài trời trong nắng ấm, một vẻ tường hòa, ấy vậy mà bên trong chướng khí mù mịt, độc trùng nhiều vô kể.
Sở Ngâm Ngọc thuận tay cầm dây leo khô, trong lòng nghĩ thầm: đây hẳn là trăm năm Lôi Kích Đằng đi, nhìn nửa ngày, lại từ trên khô đằng lấy chút bột phấn, đặt ở miệng nếm thử, thuận theo đó nhẩm về công dụng của nó: trăm năm Lôi Kích Đằng, tính dương, có thể làm vị thuốc chính, thuốc phụ, trị độc, bỏng, là loại thuốc hiếm có, mặt khác cũng là loại độc dược vô sắc vô vị.
U Lâm sơn này quả thật là danh bất hư truyền, quả nhiên không vào hang cọp sao bắt được cọp.
Xuân Cầm đứng ở một bên lẳng lặng nhìn tiểu thư mình bận rộn tới lui, ngắt lấy các loại thảo dược không biết tên, thấy được ánh mắt quang vận của tiểu thư, trong lòng tháy ấm dào dạt.
Vòng vo một canh giờ lại phát hiện ba người lại quay lại chỗ ban đầu, Sở Ngâm Ngọc nhìn số trăm năm Lôi Kích Đằng, suy nghĩ chính mình thật là lạc đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.