Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi
Chương 28: Gặp lại nam nhân cặn bã
Minh Tử
24/03/2016
Hôm đó, tuyết rơi nửa tháng rốt cục ngừng, mặt trời lộ rõ, ánh nắng chiếu
vào Thanh Ngọc Uyển, một mảnh quang minh sạch sẽ, những hạt băng trên
cây khúc xạ lại ánh sáng phát ra càng lóa mắt, trong suốt hài hòa thật
đẹp. Đống tuyệt đọng trên mặt đất được hạ nhân quét dọn sạch sẽ, chỉ còn lại những vũng nước nhỏ, sau khi gặp ánh mặt trời, hơi nước mông lung,
cả khu vườn như ẩn như hiện.
Thanh Ngọc Uyển bừng tỉnh dậy sau mùa đông, tựa như cảnh đẹp chốn tiên bàn, Sở Ngâm Ngọc nhịn không được tán thưởng nó. Cũng đúng, Thanh Ngọc Uyển nói về vị trí, lần thiết kế đều là số một hai ở Tân Đô, khiến nhiều người mơ tưởng được vào ở nơi đây, Phong Tang Nhu cũng nhiều lần oán hận, đối nơi đây vẫn canh cánh trong lòng, chỉ ngại địa vị của Phong Tang Nhu trong lòng Sở Hoài Thiên không có ưu thế, nên đành có tâm vô lực.
Vừa qua khỏi giờ Tỵ, Sở Ngâm Ngọc chuẩn bị mang theo Xuân Cầm cùng Lý Tề xuất môn, liền nhìn đến Sở Tiêu Mộng bước nhẹ nhàng tiến đến, thần tình tràn đầy ý cười, trong mắt lại lộ ra vẻ âm hiểm cùng trào phúng, tiến tới Thanh Ngọc Uyển. Sở Ngâm Ngọc trong lòng cười lạnh, nhịn lâu như vậy, rốt cục là vẫn xuất hiện, nàng biết kể từ khi ở Di Thọ Viên, Sở Tiêu Mộng vẫn là bứt dứt trong lòng, chỉ tội vẫn chưa tìm được cơ hội lại đây, trời vừa hửng nắng, liền vội vã tới.
Chỉ thấy nàng hôm nay mặc một áo khoác màu hồng phấn, phối cùng với lông chồn trắng, eo thắt một đai áo, có khảm ngọc tím, màu trắng váy áo, mi mày tựa như núi xa, da trắng tựa tuyết, mặt mày mang ý cười, đôi môi giống như đóa hoa, không hổ là Tân Đô đệ nhất mỹ nữ, quả nhiên là phong hoa tuyệt sắc, thiên tiên quốc sắc hơn người.
Bên cạnh Sở Tiêu Mộng, Tứ muội Sở Liên Nguyệt trang điểm một lớp phấn nhẹ, một thân xanh nhạt váy lụa, kiểu dáng và màu sắc phổ thông, không có nửa phần đặc sắc. Nhưng là ở ánh sáng tươi đẹp bốn phía, Tứ muội chính là làm nền cho Sở Tiêu Mộng, tự nhiên phụ trở vẻ đẹp quốc sắc khuynh thành của nàng ta. Quả thực Sở Tiêu Mộng dụng tâm kín đáo, suốt ngày dùng cách này để nâng lên giá trị bản thân.
Chỉ dựa vào cách trang điểm đã nhìn được ý đồ của hai người, đơn giản là muốn châm chọc Sở Ngâm Ngọc. Kiếp trước Sở Ngâm Ngọc cùng hai người như hình với bóng, đơn giản chỉ vì muốn để dung nhan của Sở Ngâm Ngọc tôn lên vẻ đẹp của hai người, thỏa mãn lòng hư vinh của Sở Tiêu Mộng, cũng củng cố địa vị mỹ nhân của nàng ở Tân Đô.
“Đại tỷ, đây là muốn đi đâu vậy? Mẫu thân bảo ta tới xem tỷ tỷ vết thương đã đỡ chưa, để còn chọn ngày tổ chức hội thi thưởng tuyết”. Sở Tiêu Mộng vẻ mặt đầy ý cười mở miệng, sắc mặt hồng nhuận, nhất thời càng tăng lên vẻ đẹp của nàng ta. Trong mắt lại lộ ra vài phần kinh ngạc, vừa mới tiến Thanh Ngọc Uyển, nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc trên người mặc váy áo màu hồng cánh sen, thanh nhã nhan sắc tựa như ngọc, môi hồng răng trắng, cặp lông mi dài che dấu đôi mắt sâu tựa thủy đàm, ánh ra vẻ lạnh lùng. Nếu không phải cái bớt dưới ánh nắng, Sở Tiêu Mộng tin tưởng đây sẽ là uy hiếp lớn nhất của nàng, nhưng nhìn lại trên trán Sở Ngâm Ngọc, Sở Tiêu Mộng thả lỏng cười cười, may mắn trước đó mẫu thân đã tính tốt lắm âm mưu.
“Các ngươi làm chủ chính là”. Sở Ngâm Ngọc thản nhiên lời nói, trên mặt không biểu tình, khí chất thong dong tao nhã khiến người ta không thể khinh thường.
Không nghe được đáp án bản thân mong muốn, Sở Tiêu Mộng cảm thấy có chút thất bại, vốn tưởng rằng, được tham gia thưởng tuyết lần này, Sở Ngâm Ngọc sẽ vui mừng, ắt sẽ ngoan ngoãn phục tùng mình. Ngày đó xuất hiện ở Di Thọ Viên, Sở Ngâm Ngọc đã không giống ngày thường, khắp người tản ra thứ sức quyến rũ khiến mọi người không thể xem nhẹ nàng, vậy nên hôm nay mới đến để tìm hiểu thật hư.
Thanh Ngọc Uyển bừng tỉnh dậy sau mùa đông, tựa như cảnh đẹp chốn tiên bàn, Sở Ngâm Ngọc nhịn không được tán thưởng nó. Cũng đúng, Thanh Ngọc Uyển nói về vị trí, lần thiết kế đều là số một hai ở Tân Đô, khiến nhiều người mơ tưởng được vào ở nơi đây, Phong Tang Nhu cũng nhiều lần oán hận, đối nơi đây vẫn canh cánh trong lòng, chỉ ngại địa vị của Phong Tang Nhu trong lòng Sở Hoài Thiên không có ưu thế, nên đành có tâm vô lực.
Vừa qua khỏi giờ Tỵ, Sở Ngâm Ngọc chuẩn bị mang theo Xuân Cầm cùng Lý Tề xuất môn, liền nhìn đến Sở Tiêu Mộng bước nhẹ nhàng tiến đến, thần tình tràn đầy ý cười, trong mắt lại lộ ra vẻ âm hiểm cùng trào phúng, tiến tới Thanh Ngọc Uyển. Sở Ngâm Ngọc trong lòng cười lạnh, nhịn lâu như vậy, rốt cục là vẫn xuất hiện, nàng biết kể từ khi ở Di Thọ Viên, Sở Tiêu Mộng vẫn là bứt dứt trong lòng, chỉ tội vẫn chưa tìm được cơ hội lại đây, trời vừa hửng nắng, liền vội vã tới.
Chỉ thấy nàng hôm nay mặc một áo khoác màu hồng phấn, phối cùng với lông chồn trắng, eo thắt một đai áo, có khảm ngọc tím, màu trắng váy áo, mi mày tựa như núi xa, da trắng tựa tuyết, mặt mày mang ý cười, đôi môi giống như đóa hoa, không hổ là Tân Đô đệ nhất mỹ nữ, quả nhiên là phong hoa tuyệt sắc, thiên tiên quốc sắc hơn người.
Bên cạnh Sở Tiêu Mộng, Tứ muội Sở Liên Nguyệt trang điểm một lớp phấn nhẹ, một thân xanh nhạt váy lụa, kiểu dáng và màu sắc phổ thông, không có nửa phần đặc sắc. Nhưng là ở ánh sáng tươi đẹp bốn phía, Tứ muội chính là làm nền cho Sở Tiêu Mộng, tự nhiên phụ trở vẻ đẹp quốc sắc khuynh thành của nàng ta. Quả thực Sở Tiêu Mộng dụng tâm kín đáo, suốt ngày dùng cách này để nâng lên giá trị bản thân.
Chỉ dựa vào cách trang điểm đã nhìn được ý đồ của hai người, đơn giản là muốn châm chọc Sở Ngâm Ngọc. Kiếp trước Sở Ngâm Ngọc cùng hai người như hình với bóng, đơn giản chỉ vì muốn để dung nhan của Sở Ngâm Ngọc tôn lên vẻ đẹp của hai người, thỏa mãn lòng hư vinh của Sở Tiêu Mộng, cũng củng cố địa vị mỹ nhân của nàng ở Tân Đô.
“Đại tỷ, đây là muốn đi đâu vậy? Mẫu thân bảo ta tới xem tỷ tỷ vết thương đã đỡ chưa, để còn chọn ngày tổ chức hội thi thưởng tuyết”. Sở Tiêu Mộng vẻ mặt đầy ý cười mở miệng, sắc mặt hồng nhuận, nhất thời càng tăng lên vẻ đẹp của nàng ta. Trong mắt lại lộ ra vài phần kinh ngạc, vừa mới tiến Thanh Ngọc Uyển, nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc trên người mặc váy áo màu hồng cánh sen, thanh nhã nhan sắc tựa như ngọc, môi hồng răng trắng, cặp lông mi dài che dấu đôi mắt sâu tựa thủy đàm, ánh ra vẻ lạnh lùng. Nếu không phải cái bớt dưới ánh nắng, Sở Tiêu Mộng tin tưởng đây sẽ là uy hiếp lớn nhất của nàng, nhưng nhìn lại trên trán Sở Ngâm Ngọc, Sở Tiêu Mộng thả lỏng cười cười, may mắn trước đó mẫu thân đã tính tốt lắm âm mưu.
“Các ngươi làm chủ chính là”. Sở Ngâm Ngọc thản nhiên lời nói, trên mặt không biểu tình, khí chất thong dong tao nhã khiến người ta không thể khinh thường.
Không nghe được đáp án bản thân mong muốn, Sở Tiêu Mộng cảm thấy có chút thất bại, vốn tưởng rằng, được tham gia thưởng tuyết lần này, Sở Ngâm Ngọc sẽ vui mừng, ắt sẽ ngoan ngoãn phục tùng mình. Ngày đó xuất hiện ở Di Thọ Viên, Sở Ngâm Ngọc đã không giống ngày thường, khắp người tản ra thứ sức quyến rũ khiến mọi người không thể xem nhẹ nàng, vậy nên hôm nay mới đến để tìm hiểu thật hư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.