Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi
Chương 27: Nghi ngờ thuốc dẫn
Minh Tử
24/03/2016
“Hơn nữa, ta vừa kiểm tra bệnh tình của muội muội, phỏng đoán, thuốc này ở
trong thuốc của muội muội hẳn là không phải một hai ngày, chắc là có
chút lâu năm”.
“Lâu năm?”. Sở Ngâm Ngọc nhíu mi, như vậy mà nói, trước khi ngã bị thương liền đã dùng, chỉ là cho tới nay liền không thấy xuất hiện vấn đề gì, hơn nữa trong trí nhớ của nàng, hình như cũng không thường xuyên dùng thuốc này.
“Đúng vậy, suy đoán là thuốc này đã ở trong cơ thể muội lâu năm, tích tụ đã lâu, thuốc lại vô sắc vô vị, không rõ muội muội lần này đau đớn, có phải hay không là do thuốc này, vấn đề này có chút khó khăn, nhất thời không thể khai phương thuốc lung tung, trước mắt cứ dựa theo phương thuốc lúc trước, chớ để dùng thêm loại thuốc này”.
Chu Trừng Hoằng lòng đầy áy náy nói, chỉ đổ cho tại mình học nghệ chưa thông, đối với bệnh trạng của Ngọc muội muội chưa rõ, không thể đúng bệnh bốc thuốc, không thể giúp được nàng, vì thế mà trong lỏng rất hổ thẹn, uổng cho bản thân vẫn là thái y của Phong Tân quốc, thật đáng hổ thẹn.
“Vô phương! Hoằng ca ca không cần tự trách, thế giới rộng lớn, chuyện lạ có nhiều, Hoằng ca ca ắt phải vui mừng vì gặp được chứng bệnh mà bản thân không thể chữa được, như vậy mới không ngừng phấn đấu, phá được những chứng bệnh kỳ quái, như vậy chẳng phải là y thuật của ca ca càng tiến thêm một bước sao?”.
Nhìn đến biểu tình tự trách trên khuôn mặt Chu Trừng Hoằng, Sở Ngâm Ngọc lại cảm thấy vui sướng, tuy rằng không biết bản thân trúng độc gì, nhưng nhìn thấy sự quan tâm của Hoằng ca ca, cũng là đủ rồi. Hoằng ca ca y thuật cao minh, ở Tân Đô mọi người đều kính ngưỡng, còn trẻ liền trở thành ngự y trong cung, này đã đủ để thuyết minh tài năng của hắn. Huống chi là nếu đã là một âm mưu, chắc hẳn là ngoan tật, không dễ ràng giải được, kiếp trước phụ thân cũng từng không ít lần vì nàng sinh bệnh vào cung mời ngự y, nàng ngược lại chưa từng nghe thấy có loại bệnh như thế này.
“Đúng rồi, sắp tới đây, một vị sư huynh của ta sẽ đến Tân Đô, y thuật của hắn đứng trên ta, từng trị nhiều loại nghi nan tạp chứng, có lẽ hắn sẽ có biện pháp”. Chu Trừng Hoằng ánh mắt sáng ngời, có chút hưng phấn nói. Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của Ngọc muội muội, hắn nhất định không buông tha bất kì cơ hội gì, cứ việc vị sư huynh này của hắn rất lạnh lùng, ít nói, nhưng hắn nhất định thuyết phục sư huynh đến xem bệnh cho muội muội.
Sở Ngâm Ngọc mỉm cười đáp: “Vậy muội muội liền đợi tin tốt của Hoằng ca ca”. Khuôn mặt thản nhiên lộ ra vẻ tự tin, khiến Chu Trừng Hoằng xem ngây người, muội muội tựa hồ thay đổi, trở nên thanh nhã, khắp người tỏ ra cường đại, khiến người khác sợ hãi.
Liên tục mấy ngày, chỉ cần vừa thức dậy, Sở Ngâm Ngọc liền đến Ức Y Các, tránh đi các cơ sở ngâm của Phong Tang Nhu, chuyên tâm học tập những trí tuệ trong cuốn sách, chỉ có không ngừng khiến bản thân cường đại, nắm giữ các loại kĩ năng mới có thể làm cho bản thân đứng vững.
Chính là cách mỗi ngày, ngực lại có chút đau đớn, như hàng vạn con kiến đang cắn nuốt, khiến nàng trải qua thống khổ, lòng tự nhủ, nhất định phải tìm ra căn nguyên của căn bệnh này, mấy ngày nay nàng lấy lí do dưỡng thương cần an tĩnh để tránh các loại thỉnh an cùng quấy rầy, đây cũng không phải kế sách lâu dài. Dựa vào bản lĩnh gặp qua không quên được của bản thân nàng, nhìn xem sách thuốc trong Ức Y Các vẫn là có chút khó khăn, nhưng thật ra lại tìm được một ít độc dược phối phương, cũng thế, vậy thuận theo tự nhiên đi!
“Lâu năm?”. Sở Ngâm Ngọc nhíu mi, như vậy mà nói, trước khi ngã bị thương liền đã dùng, chỉ là cho tới nay liền không thấy xuất hiện vấn đề gì, hơn nữa trong trí nhớ của nàng, hình như cũng không thường xuyên dùng thuốc này.
“Đúng vậy, suy đoán là thuốc này đã ở trong cơ thể muội lâu năm, tích tụ đã lâu, thuốc lại vô sắc vô vị, không rõ muội muội lần này đau đớn, có phải hay không là do thuốc này, vấn đề này có chút khó khăn, nhất thời không thể khai phương thuốc lung tung, trước mắt cứ dựa theo phương thuốc lúc trước, chớ để dùng thêm loại thuốc này”.
Chu Trừng Hoằng lòng đầy áy náy nói, chỉ đổ cho tại mình học nghệ chưa thông, đối với bệnh trạng của Ngọc muội muội chưa rõ, không thể đúng bệnh bốc thuốc, không thể giúp được nàng, vì thế mà trong lỏng rất hổ thẹn, uổng cho bản thân vẫn là thái y của Phong Tân quốc, thật đáng hổ thẹn.
“Vô phương! Hoằng ca ca không cần tự trách, thế giới rộng lớn, chuyện lạ có nhiều, Hoằng ca ca ắt phải vui mừng vì gặp được chứng bệnh mà bản thân không thể chữa được, như vậy mới không ngừng phấn đấu, phá được những chứng bệnh kỳ quái, như vậy chẳng phải là y thuật của ca ca càng tiến thêm một bước sao?”.
Nhìn đến biểu tình tự trách trên khuôn mặt Chu Trừng Hoằng, Sở Ngâm Ngọc lại cảm thấy vui sướng, tuy rằng không biết bản thân trúng độc gì, nhưng nhìn thấy sự quan tâm của Hoằng ca ca, cũng là đủ rồi. Hoằng ca ca y thuật cao minh, ở Tân Đô mọi người đều kính ngưỡng, còn trẻ liền trở thành ngự y trong cung, này đã đủ để thuyết minh tài năng của hắn. Huống chi là nếu đã là một âm mưu, chắc hẳn là ngoan tật, không dễ ràng giải được, kiếp trước phụ thân cũng từng không ít lần vì nàng sinh bệnh vào cung mời ngự y, nàng ngược lại chưa từng nghe thấy có loại bệnh như thế này.
“Đúng rồi, sắp tới đây, một vị sư huynh của ta sẽ đến Tân Đô, y thuật của hắn đứng trên ta, từng trị nhiều loại nghi nan tạp chứng, có lẽ hắn sẽ có biện pháp”. Chu Trừng Hoằng ánh mắt sáng ngời, có chút hưng phấn nói. Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của Ngọc muội muội, hắn nhất định không buông tha bất kì cơ hội gì, cứ việc vị sư huynh này của hắn rất lạnh lùng, ít nói, nhưng hắn nhất định thuyết phục sư huynh đến xem bệnh cho muội muội.
Sở Ngâm Ngọc mỉm cười đáp: “Vậy muội muội liền đợi tin tốt của Hoằng ca ca”. Khuôn mặt thản nhiên lộ ra vẻ tự tin, khiến Chu Trừng Hoằng xem ngây người, muội muội tựa hồ thay đổi, trở nên thanh nhã, khắp người tỏ ra cường đại, khiến người khác sợ hãi.
Liên tục mấy ngày, chỉ cần vừa thức dậy, Sở Ngâm Ngọc liền đến Ức Y Các, tránh đi các cơ sở ngâm của Phong Tang Nhu, chuyên tâm học tập những trí tuệ trong cuốn sách, chỉ có không ngừng khiến bản thân cường đại, nắm giữ các loại kĩ năng mới có thể làm cho bản thân đứng vững.
Chính là cách mỗi ngày, ngực lại có chút đau đớn, như hàng vạn con kiến đang cắn nuốt, khiến nàng trải qua thống khổ, lòng tự nhủ, nhất định phải tìm ra căn nguyên của căn bệnh này, mấy ngày nay nàng lấy lí do dưỡng thương cần an tĩnh để tránh các loại thỉnh an cùng quấy rầy, đây cũng không phải kế sách lâu dài. Dựa vào bản lĩnh gặp qua không quên được của bản thân nàng, nhìn xem sách thuốc trong Ức Y Các vẫn là có chút khó khăn, nhưng thật ra lại tìm được một ít độc dược phối phương, cũng thế, vậy thuận theo tự nhiên đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.