Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi
Chương 26: Nghi ngờ thuốc dẫn (2)
Minh Tử
24/03/2016
“Không có khả năng,
ta nói cho ngươi biết, bệnh này căn bản không người có thể chữa được,
chỉ có thể định kỳ uống thuốc để giảm bớt đau đớn, hơn nữa sau mỗi lần
dùng thuốc lại càng tăng thêm tính phụ thuộc vào thuốc”. Phong Tang Nhu
lập tức nói, bệnh này chính là năm đó mẫu thân Sở Ngâm Ngọc bị hạ độc,
sau đó di truyền đến nàng ta, ở Phong Tân quốc này, e là không người có
thể giải được.
“Yên tâm đi Lâm mẹ, nàng sẽ không chịu được cơn đau tra tấn, ắt sẽ uống thuốc, nói không chừng còn có thể yêu cầu thêm liều, ta mặc kệ nàng ta là thay đổi hay không thay đổi, nhưng chung quy lại vẫn là nằm trong sự khống chế của ta”. Phong Tang Nhu trong mắt lộ ra loại thị huyết sát khí, cứ cho là Sở Ngâm Ngọc thay đổi đi nữa, cũng chẳng thể tạo thành uy hiếp đối với nàng, để cho nàng ta cao hứng vài ngày đi.
“Vâng…” Lâm mẹ lòng tràn đầy nghi ngờ đáp, lời của phu nhân luôn luôn đúng. Lại hỏi tiếp: “Đại tiểu thư gần đây hành động khác thường, nàng chắc sẽ tìm đại phu đến xem, đến lúc đó có phải hay không sẽ…”
“Không có chuyện đó”. Phong Tang Nhu có chút không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của Lâm mẹ, “Thang thuốc kia, không sắc, không dược vật, đơn giản chỉ là ít mùi máu tươi, lại có thể nói lên điều gì!”.
“Dạ… Là nô tỳ lo lắng nhiều”.
…
Thanh Ngọc Uyển
Sở Ngâm Ngọc tự mình đi vào Noãn Các ngồi xuống, những hoa văn trên khăn gấm trải trên bàn, dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng lạnh. Sở Ngâm Ngọc với tay bắt lấy khăn gấm, trên lưng cảm giác giống như có nhiều mũi nhọn đang cắm vào, từng chút, từng chút một khiến nàng đau đớn.
“Tiểu thư, Chu công tử đến đây”. Xuân Cầm tiến vào trong phòng, vội vàng thông báo, vừa mới xong sắc mặt tiểu thư tái nhợt, trên trán cũng vã mồ hôi, chắc hẳn là cực kì thống khổ.
“Mau… mời vào đây”.
Sau khi hàn huyên, Chu Trừng Hoằng hỏi rõ từ đầu đến cuối, nhìn ra sắc mặt Sở Ngâm Ngọc không thích hợp, liền với tay bắt mạch, một lúc lâu không lên tiếng, lại tùy thân lấy ra một cái châm nhỏ, nói với Sở Ngâm Ngọc “Ngọc muội, kiên nhẫn một chút nhé”, liền hướng một huyệt vị trên người Sở Ngâm Ngọc đâm xuống.
Lực đạo trên tay hắn rất nhẹ, Sở Ngâm Ngọc chỉ cảm thấy như kiến cắn, cũng không đau đớn. Chu Trừng Hoằng một bên nhẹ nhàng động châm, một bên giải thích “Huyệt vị này tên là Hợp cốc huyệt, nếu chén thuốc của Ngọc muội bị người khác động tay chân, vậy thì ngâm châm chắc chắn sẽ đổi màu, nếu không phải thì sẽ không đổi màu”.
Chỉ một lát sau, Chu Trừng Hoằng rút ngân châm ra, đối với ánh nắng ngưng thần một lúc, lại nói: “Kỳ quái, không có tăng thêm dược vật, châm cũng không biến sắc, hẳn không phải là trúng độc”.
Sở Ngâm Ngọc tiếp nhận Chu Trừng Hoằng đưa cho châm bạc, nhìn kĩ thấy không biến sắc, nhưng là chóp mũi lại hiện lên mùi vị thoang thoảng, lúc ẩn lúc hiện, có chút đặc biệt.
Tiếp đó, Chu Trừng Hoằng cũng ngửi thấy được mùi, có chút nghi hoặc, “Muội muội bỏ thêm máu người vào thuốc uống?”.
“Máu người?” Sở Ngâm Ngọc hơi chút nhíu mi.
“Trong sách cổ có ghi, tự nhiên thấy nóng lạnh, liền uống máu, lấy máu người làm thuốc, có thể tăng nhanh quá trình chữa bệnh”. Chu Trừng Hoằng giải thích nghi hoặc.
“Chính là, muội muội trước mắt tình huống, sau khi ngã bị thương lại sốt cao, là bệnh thường gặp, căn bản không cần dùng tới thuốc này”.
“Ta không phân phó lấy máu người làm thuốc”. Sở Ngâm Ngọc đáp, ánh mắt hàn khí, chẳng lẽ là Lâm mẹ tự chủ trương? Hoặc là âm mưu của Phong Tang Nhu?
“Yên tâm đi Lâm mẹ, nàng sẽ không chịu được cơn đau tra tấn, ắt sẽ uống thuốc, nói không chừng còn có thể yêu cầu thêm liều, ta mặc kệ nàng ta là thay đổi hay không thay đổi, nhưng chung quy lại vẫn là nằm trong sự khống chế của ta”. Phong Tang Nhu trong mắt lộ ra loại thị huyết sát khí, cứ cho là Sở Ngâm Ngọc thay đổi đi nữa, cũng chẳng thể tạo thành uy hiếp đối với nàng, để cho nàng ta cao hứng vài ngày đi.
“Vâng…” Lâm mẹ lòng tràn đầy nghi ngờ đáp, lời của phu nhân luôn luôn đúng. Lại hỏi tiếp: “Đại tiểu thư gần đây hành động khác thường, nàng chắc sẽ tìm đại phu đến xem, đến lúc đó có phải hay không sẽ…”
“Không có chuyện đó”. Phong Tang Nhu có chút không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của Lâm mẹ, “Thang thuốc kia, không sắc, không dược vật, đơn giản chỉ là ít mùi máu tươi, lại có thể nói lên điều gì!”.
“Dạ… Là nô tỳ lo lắng nhiều”.
…
Thanh Ngọc Uyển
Sở Ngâm Ngọc tự mình đi vào Noãn Các ngồi xuống, những hoa văn trên khăn gấm trải trên bàn, dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng lạnh. Sở Ngâm Ngọc với tay bắt lấy khăn gấm, trên lưng cảm giác giống như có nhiều mũi nhọn đang cắm vào, từng chút, từng chút một khiến nàng đau đớn.
“Tiểu thư, Chu công tử đến đây”. Xuân Cầm tiến vào trong phòng, vội vàng thông báo, vừa mới xong sắc mặt tiểu thư tái nhợt, trên trán cũng vã mồ hôi, chắc hẳn là cực kì thống khổ.
“Mau… mời vào đây”.
Sau khi hàn huyên, Chu Trừng Hoằng hỏi rõ từ đầu đến cuối, nhìn ra sắc mặt Sở Ngâm Ngọc không thích hợp, liền với tay bắt mạch, một lúc lâu không lên tiếng, lại tùy thân lấy ra một cái châm nhỏ, nói với Sở Ngâm Ngọc “Ngọc muội, kiên nhẫn một chút nhé”, liền hướng một huyệt vị trên người Sở Ngâm Ngọc đâm xuống.
Lực đạo trên tay hắn rất nhẹ, Sở Ngâm Ngọc chỉ cảm thấy như kiến cắn, cũng không đau đớn. Chu Trừng Hoằng một bên nhẹ nhàng động châm, một bên giải thích “Huyệt vị này tên là Hợp cốc huyệt, nếu chén thuốc của Ngọc muội bị người khác động tay chân, vậy thì ngâm châm chắc chắn sẽ đổi màu, nếu không phải thì sẽ không đổi màu”.
Chỉ một lát sau, Chu Trừng Hoằng rút ngân châm ra, đối với ánh nắng ngưng thần một lúc, lại nói: “Kỳ quái, không có tăng thêm dược vật, châm cũng không biến sắc, hẳn không phải là trúng độc”.
Sở Ngâm Ngọc tiếp nhận Chu Trừng Hoằng đưa cho châm bạc, nhìn kĩ thấy không biến sắc, nhưng là chóp mũi lại hiện lên mùi vị thoang thoảng, lúc ẩn lúc hiện, có chút đặc biệt.
Tiếp đó, Chu Trừng Hoằng cũng ngửi thấy được mùi, có chút nghi hoặc, “Muội muội bỏ thêm máu người vào thuốc uống?”.
“Máu người?” Sở Ngâm Ngọc hơi chút nhíu mi.
“Trong sách cổ có ghi, tự nhiên thấy nóng lạnh, liền uống máu, lấy máu người làm thuốc, có thể tăng nhanh quá trình chữa bệnh”. Chu Trừng Hoằng giải thích nghi hoặc.
“Chính là, muội muội trước mắt tình huống, sau khi ngã bị thương lại sốt cao, là bệnh thường gặp, căn bản không cần dùng tới thuốc này”.
“Ta không phân phó lấy máu người làm thuốc”. Sở Ngâm Ngọc đáp, ánh mắt hàn khí, chẳng lẽ là Lâm mẹ tự chủ trương? Hoặc là âm mưu của Phong Tang Nhu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.