Quyển 1 - Chương 18: Những Hiệp Sĩ Lãng Du Trên Đại Hoang (4)
Thụ Hạ Dã Hồ
06/02/2023
Đang nói chuyện,phía nam vang lên tiếng hô quát, tiếng chân dồn dập khói bụi khắp nơi,hai người quay đầu nhìn lại chỉ thấy một đám người cưỡi long mã mặc loại quần áo màu sắc khác nhau bay nhanh đến.Vũ Sư Thiếp hơi hơi kinh ngạc,trong đại hoang quần áo năm tộc khác nhau,quyết không lận lộn. Ngoại trừ Ngũ Đế và ngũ tộc Thánh Nữ, Ma pháp sư ra thì Kim tộc mặc màu trắng, Mộc tộc mặc màu xanh, Thủy tộc mặc màu đen, Hỏa tộc mặc màu đỏ, Thổ tộc màu vàng,Thường mỗi tộc quần áo có khác biệt một tý nhưng cũng nằm trong phạm vi màu sắc của tộc.Ví dụ như nàng có thể mặc những bộ đồ có hoa văn với tông chủ đạo là màu tím đậm và màu đen.Nhưng đám người đi đường này mặc quần áo đầy màu sắc khác nhau, thật sự hiếm thấy.Trong ngũ tộc nếu không có duyên cớ đặc biệt sẽ rất hiếm thấy đi chung, không biết bọn họ là ai.
Đám người này chạy rất nhanh, đảo mắt đã lướt qua hai người họ. Liếc nhìn thấy một cô gái tóc đỏ mặc áo choàng đen ôm một thanh niên tuấn tú trong lòng tất cả bọn họ khá ngạc nhiên đều quay đầu lại.Một người đàn ông to lớn đã nhìn thấy sừng rồng màu đen trên thắt lưng và con rắn màu xanh trên tai của Vũ Sư Thiếp, sắc mặt liền thay đổi, thấp giọng nói thầm vài câu, mọi người hình như đều rất ngạc nhiên, lại quay đầu nhìn , nhưng ánh mắt đa phần là hèn mọn và khinh bỉ.
Vũ Sư Thiếp biết họ đã nhận ra thân phận của mình, đối với ngũ tộc xem mình là yêu nữ nàng sớm tập mãi thành thói quen , xem như hiển nhiên. Nhưng hôm nay nhìn thấy ánh mắt hèn mọn khinh bỉ của bọn họ, không biết vì sao lại xấu hổ và tức giận, nghĩ nhất thời liền muốn phát tác.
Đám người đó không dám nhìn nhiều, liền phi ngựa quất roi bỏ đi trong nháy mắt.
Thác Bạc Dã nghĩ trong lòng chính mình nhất định cũng bị đám người này cho là Thủy yêu, và là món đồ chơi của Vũ Sư thiếp, trong lòng hơi có chút xấu hổ,lập tức lại nghĩ: “Thác Bạc Dã, Vũ Sư Thiếp vì ngươi mà chịu nhiều khổ cực, phải vất vã lắm mới cứu được ngươi, ngươi lại để ý những người này nghĩ gì,coi đây là sĩ nhục,ngươi còn tệ hơn cả cầm thú”. Lập tức cười to nói: “Đám người này thật buồn cười, chưa thấy qua mỹ nam mỹ nữ hay sao mà hâm mộ”.
Vũ Sư Thiếp sắc mặt tái nhợt, cười khúc khích nói: “ Ngươi đẹp sao, xấu muốn chết”
Hai người không muốn vượt qua đám người kia nên liền làm cho long thú chậm rãi đi. Nhưng chưa được bao lâu , có âm thanh hét lên từ phía sau lại có một đám người mặc quần áo khác nhau cưỡi ngựa chạy tới, ánh nhìn hèn mọn như đám người trước nhưng có phần kiêng kị Vũ Sư Thiếp, không dám nhìn nhiều vội vàng hướng phía trước chạy đi.
Ngắn ngủn một tý thời gian , lại có bốn nhóm người mặc quần áo như vậy chạy qua, Vũ Sư Thiếp chợt bừng tỉnh cười khúc khích nói: “ Đồ ngốc , những người này đều giống ngươi, cũng đi thành Thận Lâu trợ giúp. Thác Bạc Dã a một tiếng , nói: “ Ta nhìn thấy bên trong có người mặc quần áo màu đen, đó không phải là Thủy tộc sao”?
Vũ Sư Thiếp hừ một tiếng nói: “ Những người đó đều đã rời bỏ Thủy tộc, nhiều người trong Ngũ tộc không muốn bị ràng buộc bởi quy củ trong tộc, hoặc phạm tội không thể ở lại tộc nữa nên trốn khỏi tộc, không nhà để về trở thành cô hồn dã quỷ.Những người này liền là dã quỷ rồi. “ Hóa ra những người này đều là từ các nơi trong đại hoang tới đây trợ giúp thành Thận Lâu”.
Vũ Sư Thiếp nhìn hắn liếc mắc một cái, thở dài: “ Họ đều là những kẻ ngốc, biết là hố lửa nhưng vẫn nhảy vào.” Thác Bạc Dã mỉm cười. Vũ Sư Thiếp nói: “ Bị bọn họ nhìn thấy ngươi cùng ta một đường, chỉ sợ ngươi tới thành Thận Lâu rồi cũng không có trái ngon mà ăn.” Nàng vung tay phải, cây sung bên đường bật ngược trở lại, tay trái nhẹ nhàng nắm lấy cành cây,tay phải năm ngón tay duỗi ra bung nhẹ cái, trong nháy mắt từ trong lá cây kéo ra một đoàn sợi tơ màu xanh.
Thác Bạt Dã vô cùng khó hiểu khi thấy những ngón tay của nàng cứ đưa tới đưa lui, kéo ra một đoàn sợi tơ xanh. Hỏi nàng nàng chỉ cười không trả lời. Qua một lúc sau, nàng nói : “ Đủ rồi”. Nàng đưa bàn tay mảnh khảnh xuyên qua tấm lục xanh , không biết dùng pháp thuật gì , một cái lắc tay , một cuộn vải xanh hiện ra.
Nàng nghiêng đầu mím môi cười, “ không được phép vứt bộ quần áo ta làm cho ngươi. Nếu lần sau ta nhìn thấy ngươi mặc bộ quần áo khác , ta sẽ không để ý đến ngươi nữa .” Thác Bạt Dã biết nàng đang làm quần áo cho mình, cười nói: "Quần áo giặt rồi thì sao? Chẳng lẽ ta phải khỏa thân sao?"
Vũ Sư Thiếp mặc kệ hắn, nàng lấy ra bộ quần áo, lôi Thác Bạc Dã ra khỏi ngực mặc quần áo vào béo hay gầy cỡ nào cũng vừa người. Thác Bạt Dã kinh ngạc, Vũ Sư Thiếp trợn mắt nhìn hắn ta và nói: “ Ôm ngươi vài ngày, chẳng lẽ lại không biết kích thước của ngươi là bao nhiêu sao?” Hai người cười với nhau. Thác Bạc Dã bước ra khỏi vòng tay thơm tho ấm áp của nàng , mơ hồ không hiểu sao lại có cảm giác mất mát. Hai người chỉnh đốn lại quần áo, cưỡi trên Long thú tiếp tục đi phía trước.
Đám người này chạy rất nhanh, đảo mắt đã lướt qua hai người họ. Liếc nhìn thấy một cô gái tóc đỏ mặc áo choàng đen ôm một thanh niên tuấn tú trong lòng tất cả bọn họ khá ngạc nhiên đều quay đầu lại.Một người đàn ông to lớn đã nhìn thấy sừng rồng màu đen trên thắt lưng và con rắn màu xanh trên tai của Vũ Sư Thiếp, sắc mặt liền thay đổi, thấp giọng nói thầm vài câu, mọi người hình như đều rất ngạc nhiên, lại quay đầu nhìn , nhưng ánh mắt đa phần là hèn mọn và khinh bỉ.
Vũ Sư Thiếp biết họ đã nhận ra thân phận của mình, đối với ngũ tộc xem mình là yêu nữ nàng sớm tập mãi thành thói quen , xem như hiển nhiên. Nhưng hôm nay nhìn thấy ánh mắt hèn mọn khinh bỉ của bọn họ, không biết vì sao lại xấu hổ và tức giận, nghĩ nhất thời liền muốn phát tác.
Đám người đó không dám nhìn nhiều, liền phi ngựa quất roi bỏ đi trong nháy mắt.
Thác Bạc Dã nghĩ trong lòng chính mình nhất định cũng bị đám người này cho là Thủy yêu, và là món đồ chơi của Vũ Sư thiếp, trong lòng hơi có chút xấu hổ,lập tức lại nghĩ: “Thác Bạc Dã, Vũ Sư Thiếp vì ngươi mà chịu nhiều khổ cực, phải vất vã lắm mới cứu được ngươi, ngươi lại để ý những người này nghĩ gì,coi đây là sĩ nhục,ngươi còn tệ hơn cả cầm thú”. Lập tức cười to nói: “Đám người này thật buồn cười, chưa thấy qua mỹ nam mỹ nữ hay sao mà hâm mộ”.
Vũ Sư Thiếp sắc mặt tái nhợt, cười khúc khích nói: “ Ngươi đẹp sao, xấu muốn chết”
Hai người không muốn vượt qua đám người kia nên liền làm cho long thú chậm rãi đi. Nhưng chưa được bao lâu , có âm thanh hét lên từ phía sau lại có một đám người mặc quần áo khác nhau cưỡi ngựa chạy tới, ánh nhìn hèn mọn như đám người trước nhưng có phần kiêng kị Vũ Sư Thiếp, không dám nhìn nhiều vội vàng hướng phía trước chạy đi.
Ngắn ngủn một tý thời gian , lại có bốn nhóm người mặc quần áo như vậy chạy qua, Vũ Sư Thiếp chợt bừng tỉnh cười khúc khích nói: “ Đồ ngốc , những người này đều giống ngươi, cũng đi thành Thận Lâu trợ giúp. Thác Bạc Dã a một tiếng , nói: “ Ta nhìn thấy bên trong có người mặc quần áo màu đen, đó không phải là Thủy tộc sao”?
Vũ Sư Thiếp hừ một tiếng nói: “ Những người đó đều đã rời bỏ Thủy tộc, nhiều người trong Ngũ tộc không muốn bị ràng buộc bởi quy củ trong tộc, hoặc phạm tội không thể ở lại tộc nữa nên trốn khỏi tộc, không nhà để về trở thành cô hồn dã quỷ.Những người này liền là dã quỷ rồi. “ Hóa ra những người này đều là từ các nơi trong đại hoang tới đây trợ giúp thành Thận Lâu”.
Vũ Sư Thiếp nhìn hắn liếc mắc một cái, thở dài: “ Họ đều là những kẻ ngốc, biết là hố lửa nhưng vẫn nhảy vào.” Thác Bạc Dã mỉm cười. Vũ Sư Thiếp nói: “ Bị bọn họ nhìn thấy ngươi cùng ta một đường, chỉ sợ ngươi tới thành Thận Lâu rồi cũng không có trái ngon mà ăn.” Nàng vung tay phải, cây sung bên đường bật ngược trở lại, tay trái nhẹ nhàng nắm lấy cành cây,tay phải năm ngón tay duỗi ra bung nhẹ cái, trong nháy mắt từ trong lá cây kéo ra một đoàn sợi tơ màu xanh.
Thác Bạt Dã vô cùng khó hiểu khi thấy những ngón tay của nàng cứ đưa tới đưa lui, kéo ra một đoàn sợi tơ xanh. Hỏi nàng nàng chỉ cười không trả lời. Qua một lúc sau, nàng nói : “ Đủ rồi”. Nàng đưa bàn tay mảnh khảnh xuyên qua tấm lục xanh , không biết dùng pháp thuật gì , một cái lắc tay , một cuộn vải xanh hiện ra.
Nàng nghiêng đầu mím môi cười, “ không được phép vứt bộ quần áo ta làm cho ngươi. Nếu lần sau ta nhìn thấy ngươi mặc bộ quần áo khác , ta sẽ không để ý đến ngươi nữa .” Thác Bạt Dã biết nàng đang làm quần áo cho mình, cười nói: "Quần áo giặt rồi thì sao? Chẳng lẽ ta phải khỏa thân sao?"
Vũ Sư Thiếp mặc kệ hắn, nàng lấy ra bộ quần áo, lôi Thác Bạc Dã ra khỏi ngực mặc quần áo vào béo hay gầy cỡ nào cũng vừa người. Thác Bạt Dã kinh ngạc, Vũ Sư Thiếp trợn mắt nhìn hắn ta và nói: “ Ôm ngươi vài ngày, chẳng lẽ lại không biết kích thước của ngươi là bao nhiêu sao?” Hai người cười với nhau. Thác Bạc Dã bước ra khỏi vòng tay thơm tho ấm áp của nàng , mơ hồ không hiểu sao lại có cảm giác mất mát. Hai người chỉnh đốn lại quần áo, cưỡi trên Long thú tiếp tục đi phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.